Màn đêm tĩnh mịch bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
Điện thoại không ngừng vang lên…cuối cùng tắt tiếng, trả lại sự yên ắng.
Tĩnh Vĩ giật mình, mau chóng cầm điện thoại chạy ra ngoài, cô sợ đánh thức Tề Kỳ.
Một lúc sau tiếng tin nhắn truyền tới. “Cô ngốc, tới gặp anh. Anh ở bờ hồ chờ em!”
Tĩnh Vĩ chép miệng, hắn muốn gặp cô mà nhắn tin như vậy thôi sao? Hơn nữa giọng điệu lại bá đạo như vậy.
Hiện tại mấy giờ rồi?
Tĩnh Vĩ nhìn đồng hồ đeo tay...Trời ạ, hơn mười hai giờ khuya, trễ thế này…
………
Mạc Thần nắm di động, tay siết chặt áo, ôm bụng. Dạ dạy thật sự đau quá, gương mặt hắn giờ đây không còn vẻ lạnh lùng nữa, thay vào đó là sự đau đớn, tái nhợt.
Một giờ, hai giờ trôi qua…mới đó mà đã gần rạng sáng!
Cô ngốc chắc sẽ không tới.
Hắn tự giễu cười một tiếng, giống như cười nhạo chính mình, không hiểu bản thân đang làm gì?
Mạc Thần vịn vào thân cây đứng lên, cả người chao đảo đi về phía chiếc xe, dạ dày hắn đau như xé rách.
Mồ hôi vẫn không ngừng tuôn ra, toàn thân run lên vì những cơn gió lạnh thổi vào người, đôi mắt trở nên vô hồn.
Mạc Thần ôm lấy bụng đang đau đớn, gắng gượng từng bước một, mắt hắn hoa lên, nhiều lần vấp vào hòn đá ngã xuống.
Trước mắt như có màn sương mờ, hắn chớp chớp, lắc đầu lấy lại sự tỉnh táo, sau đó tiếp tục bước lên phía trước.
Thân thể mất hết sức lực, đôi chân như muốn ngã quỵ…
………..
Tĩnh Vĩ vừa chạy vừa nhìn chung quanh.
Trước đó cô đã đắn đo rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định chạy tới đây tìm người.
Hắn nói đợi cô ở bờ hồ nhưng lại không nói rõ chỗ nào. Hồ nằm trong thành phố trải dài từ phía Nam đến phía Bắc rộng lớn, cô không biết phải tìm ở đâu.
Gọi điện thoại thì hắn tắt máy, trong đêm tối Tĩnh Vĩ một mình chạy dọc bờ hồ.
Cô chạy mãi, đôi mắt dõi tìm bóng hình quen thuộc, bóng hình của người đàn ông cô luôn muốn chạy thoát.
Vậy mà khi tìm được, Tĩnh Vĩ chỉ đứng từ xa nhìn hắn, không có can đảm đến trước mặt.
Cô rất sợ sự rung động khó hiểu trong lòng, cô sợ sự hoảng loạn, luống cuống, sợ nụ hôn bá đạo bất ngờ mang theo vội vã, dịu dàng của hắn.
Mà điều cô sợ nhất, là chính bản thân cô…
Làm sao lại như vậy? Rốt cuộc là thế nào? Cô thật sự chán ghét cảm giác kỳ lạ ấy.
Tĩnh Vĩ lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ, hành động của Mạc Thần. Tay hắn siết chặt áo, ôm lấy bụng, ngồi yên không nhúc nhích, khuôn mặt khổ sở không còn vẻ lạnh lùng vốn có.
Khi hắn đứng lên, cả người chao đảo tiến về phía trước, tay của hắn vẫn ôm bụng, không lẽ hắn bị đau ở đó?
Tĩnh Vĩ xót xa, không nhịn được nhẹ nhàng tiến lại gần.
Mỗi lần Mạc Thần té xuống, là tim cô lại căng lên một chút.
Đến khi nghe tiếng hắn rên lên thống khổ, thân thể hoàn toàn bất lực ngã xuống, Tĩnh Vĩ không chịu được nữa lao tới…
Cô đem hắn ôm vào trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn chặt trong ngực hắn. “Mạc Thần, anh làm sao thế này?”
Thanh âm của cô nhẹ nhàng, lo lắng. Bàn tay nhỏ bé đặt lên bụng hắn, “Anh đau ở đây sao?
Cô ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đã rươm rướm. “Điện thoại anh đâu? Em gọi anh mà không được, anh nói chờ em ở bờ hồ, nhưng lại không nói chính xác chỗ nào. Em phải chạy từ Nam tới Bắc tìm anh, cho nên…mới đến trễ…”
“Tĩnh Vĩ…” Hắn thều thào gọi tên cô.
“Em đây…” Cô nhẹ nhàng trả lời. “Anh đau ở đâu?”
Vì sao nhìn gương mặt hắn khổ sở, lòng của cô lại đau nhói.
“Mau nói cho em biết anh khó chịu chỗ nào?”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, tóc cô xõa xuống. Mạc Thần đưa tay vén sợi tóc vương trên trán cô. Môi của hắn từ từ đến gần, “Anh muốn hôn em…” Giọng nói khàn khàn đứt quãng, hơi thở khó khăn nhưng vẫn để lộ sự ấm áp dịu dàng, “…Có được không?”
Tĩnh Vĩ nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm, “Hôn em sẽ dễ chịu hơn một chút sao?”
Mạc Thần nhìn cô, ánh mắt như có lửa thiêu đốt, dường như muốn đốt cháy cô.
“Được rồi…”
Tĩnh Vĩ cảm thấy trong lòng có tiếng thúc giục, cô nhẹ nhàng nhón chân, chủ động đưa môi....
Cánh môi mát lạnh của cô chạm vào đôi môi ấm nóng của hắn, cô khẽ nhắm chặt đôi mắt.
Nụ hôn thật sâu, hô hấp dồn dập!
Tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Nụ hôn thật ngọt ngào. Hai bên không rõ tình cảm của mình, im lặng không nói câu nào, chỉ thật lòng trao nhau một nụ hôn mang theo một chút do dự, một chút mờ mịt và…một chút rung động.
Rời khỏi môi cô, Mạc Thần ôm cô vào trong ngực.
“A!” Hắn kêu lên một tiếng đau đớn.
“Mạc thần, anh làm sao vậy!”
“Anh đau quá…”
“Anh đau ở đâu? Có phải đau bụng không?”
“Đau dạ dày…không sao, anh chịu được.” Hắn trả lời vội vã.
Nhìn mồ hôi tuôn khắp trán, cô biết rõ người đàn ông này đang nói dối vì không muốn cô lo lắng. “Chúng đi bệnh viện.”
“Không cần…”
“Không được!” Tĩnh Vĩ gắt lên vì lo lắng.
“Vì sao em quan tâm đến anh? Nếu có một ngày anh không còn ở đây… nếu anh chết đi, em có vì anh mà rơi lệ hay không?”
“Anh đừng nói lung tung!” Tĩnh Vĩ lớn tiếng.
Cô rất sợ hãi khi nghe hắn nói như vậy.
Tĩnh Vĩ vội vã dìu Mạc Thần vào trong xe. “Anh chợp mắt một chút đi, em sẽ chạy xe. Chúng ta đi bệnh viện.”
“Em biết lái xe?” Mạc Thần nhíu màu nghi hoặc.
“Đương nhiên! Em có xem qua lý thuyết, chẳng qua thực hành thì đây là lần đầu tiên.”
Mạc Thần cảm giác lạnh sống lưng, mồ hôi chảy xuống từng giọt.
Bây giờ trời vẫn còn tối, trên đường chỉ có vài chiếc xe chạy qua, coi như cô ngốc này may mắn không gặp nhiều khó khăn. Mặc dù chưa qua luyện tập nhưng vẫn đưa hắn an toàn đến bệnh viện, thân thể còn nguyên vẹn!
“Anh không vào bệnh viện, lái xe trở về Ám Dạ đi.” Mạc Thần tỉnh giấc, cau mày.
“Không được! Anh đang rất đau mà?”
“Không có việc gì, chỉ là uống rượu lúc đói bụng thôi. Ám Dạ cũng có bác sĩ.” Mạc Thần xoa đầu cô, “Đi, chúng ta về Ám Dạ.”
“Thật sự anh không sao chứ?” Tĩnh Vĩ lo lắng.
“Ừ.”
Tĩnh Vĩ nhanh chóng quay đầu xe chạy về Ám Dạ.
Đến nơi cô dìu hắn vào phòng, đỡ hắn nằm lên giường, “Em về.”
“Đừng đi!” Hắn nắm chặt tay cô. “Dạ dày anh rất đau, em đi anh sẽ chết mất.” Mạc Thần đột nhiên giống như trẻ con làm nũng. [trời ơi Thần ca cute chịu ko nổi!!!!]
“Không phải anh nói có bác sĩ sao? Em không phải bác sĩ ở lại làm gì?” Tĩnh Vĩ cười như mếu.
“Không cho phép đi!” Giọng điệu hắn lại bá đạo.
Nghĩ lại hắn không thể bắt buộc cô, “Ít nhất ngày mai hãy rời đi, được không?” Hắn chớp đôi mắt đen láy nhìn cô. [ôi em cảm tưởng Thần ca như cún con ấy ><]
Quả nhiên, Tĩnh Vĩ mềm lòng, “Được rồi, vậy em ở lại, nhưng phải cho em một phòng để ngủ.”
“Được, không thành vấn đề.”
Bác sĩ riêng tới khám cho Mạc Thần, kê toa, đưa thuốc rồi dặn dò hắn ăn thật no trước khi uống thuốc, sau đó xách cặp ra về.
Trong phòng bếp tràn ngập mùi thức ăn thơm phức. Mạc Thần hít mũi, dạ dày bất mãn soi lên, hắn thật sự rất đói.
Một tô mì nóng hổi đặt trước mặt hắn, nước trong, hành lá xanh mướt cắt nhỏ, một quả trứng vàng ươm nằm trên vắt mì cực kỳ hấp dẫn và kích thích vị giác.
“Anh mau ăn cho nóng.” Tĩnh Vĩ ngồi đối diện, đưa đũa cho hắn, nói nhỏ.
Mạc Thần cầm lấy, gấp một miếng bỏ vào miệng…
Ngon quá!
Thật sự rất ngon!
“Nếu đói thì phải ăn hết nha.” Tĩnh Vĩ khẽ cười.
“Ừ.” Hắn thật sự ăn sạch, ngay cả nước trong tô cũng không còn.
“Đến giờ uống thuốc rồi.” Tĩnh Vĩ cầm toa thuốc xem xét cẩn thận.
“Anh muốn hôn em trước rồi mới uống thuốc.”
Tĩnh Vĩ đang chăm chú xem toa thuốc giật mình, nụ hôn của hắn lại rơi xuống nhẹ nhàng. Hắn như đứa trẻ được ăn kẹo, cười thỏa mãn, sau đó đón lấy thuốc trên tay Tĩnh Vĩ, bắt đầu uống.
Tĩnh Vĩ không kịp phản ứng, đứng ngây ra, hai gò má ửng hồng. Người đàn ông này, cô thật sự hết cách!
Lúc nào cũng bất ngờ hôn cô.
Sau khi Mạc Thần uống thuốc xong, Tĩnh Vĩ đứng lên.
“Em đi đâu? Không phải nói sẽ ở lại sao?” Mạc Thần nhìn cô.
“Trờ về phòng ngủ.”
“Phòng của em là ở chỗ này.” Khóe môi Mạc Thần cong lên, mơ hồ nở nụ cười xấu xa.
Tĩnh Vĩ khẽ biến sắc, “Không phải anh nói lo cho em phòng ngủ sao?”
Biệt thự lớn như thế này, không lẽ không cho cô được căn phòng khác?
Mạc Thần cây ngay không sợ chết đứng, nhìn cô cười, “Anh hứa cho e phòng ngủ, nhưng có nói sẽ chọn phòng khác sao? Em ở phòng anh được rồi.”
“Mạc Thần, anh…” Người đàn ông xấu xa này, tuyệt đối là cố ý!
“Được rồi chúng ta mau nghỉ ngơi thôi. Anh mệt chết mất!”
Mạc Thần kéo cô vào trong ngực, không để cô có cơ hội phản kháng, hai người ngã xuống giường.
Tĩnh Vĩ nằm đè lên người Mạc Thần, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, nhếch môi, “Cô ngốc này, trông em gầy như vậy mà xương cốt vừa cứng vừa nặng.”
Tĩnh Vĩ bị hắn ôm, hơn nữa còn nằm đè lên người hắn, tư thế này…mờ ám quá!
Thấy Tĩnh Vĩ giãy giụa phản kháng, khuôn mặt đỏ bừng vì mắc cỡ, Mạc Thần quyết định hôm nay tạm buông tha cho cô.
Hắn để cô nằm bên cạnh, ôm chặt lấy cô, “Tĩnh Vĩ, ngủ đi.”
Bị ôm như vậy mà đi ngủ, cô ngủ được mới lạ!
Tĩnh Vĩ muốn ngồi dậy, nhưng hắn không để cho cô có cơ hội.
Cô cứ nhúc nhích liên tục, Mạc Thần nắm mắt, giọng nói khàn khàn, “Em còn cử động, anh sẽ ăn em sạch sẽ.”
“Anh…” Nằm thế này làm sao cô ngủ được?
“Em…em muốn đi tắm, đây…đây là thói quen của em trước khi ngủ.” Tĩnh Vĩ cắn môi.
“Phải không?” Mạc Thần mở mắt, “Được rồi.”
Hắn rốt cuộc thả cô ra, Tĩnh Vĩ nhảy xuống giường, cô rất muốn mở cửa chạy trốn nhưng đã trễ thế này, cũng không đi đâu được.
Mạc Thần lẳng lặng nhìn cô, nhẹ giọng, “Anh đã chuẩn bị quần áo cho em trong tủ, em cứ lấy mặc đi.”
Còn chuẩn bị quần áo cho cô?
Tĩnh Vĩ mở tủ, ngơ ngác nhìn quần áo treo đầy bên trong, hơn 2/3 là quần áo phụ nữ, còn lại là áo sơ mi, quần tây, vest hàng hiệu cùng một số áo ngủ, áo choàng tắm của đàn ông…
Quần áo của phụ nữ rất nhiều, áo sơ mi, áo thun, quần jean, váy, đầm…thậm chí áo dạ hội cũng có. Hơn nữa đều là hàng cao cấp đắt tiền, mà bình thường cô có đi ngang cũng không quan tâm.
Đơn giản vì cô sẽ không mua, nên cũng không cần nhìn.
“Hẳn là có nhiều phụ nữ thường tới đây lắm phải không?” Nếu không tại sao lại nhiều quần áo thế này?
Lần trước cô đến, nghĩ quần áo ngủ mình mặc có lẽ rất nhiều cô gái khác đã từng mặc qua.
Nghĩ đến đây, Tĩnh Vĩ cảm giác toàn thân không thoải mái, bất giác rùng mình.
“Em nghĩ bậy bạ gì đó, anh chuẩn bị những thứ này là vì em hết.”
Không biết từ lúc nào Mạc Thần đã đứng sau lưng cô, hơi thở ấm ấp phả lên gương mặt non mịn. “Trừ em ra, quần áo ở đây chưa từng có bất kì ai chạm qua.”
“Vì sao?” Cô ngơ ngác hỏi hắn, trong đầu có cảm giác kỳ lạ.
Nhìn vẻ mặt vẫn chưa hiểu ra vấn đề, Mạc Thần cười, “Không có gì, vì anh nguyện ý thôi.”
“Nhưng em không thích, anh làm vậy em sẽ bị áp lực.”
“Hửm?” Mạc Thần nhướng mày nhìn cô.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm khiến mặt của cô nóng lên.
Tĩnh Vĩ vội lấy đại một bộ áo ngủ, chạy vào phòng tắm, “Em đi tắm.”
Đóng kín cửa, Tĩnh Vĩ mở vòi nước, nước mắt tuôn rơi hòa vào dòng nước ấm nóng chảy trên gương mặt nhỏ nhắn.
Cô thật sự càng lúc càng không hiểu người đàn ông này. Tại sao hắn phải chuẩn bị nhiều quần áo cho cô như vậy? Hắn biết số đo của cô sao?
Cầm lấy áo ngủ, Tĩnh Vĩ liếc nhìn qua số đo, chính xác cô đây là cỡ của cô. Người đàn ông này, làm sao biết được?
Tĩnh Vĩ giam mình trong phòng tắm hơn một giờ, nếu như có thể, cô rất muốn ngây ngốc ở đây đến sáng.
Đến khi có tiếng hắn gầm nhẹ bên ngoài, “Tĩnh Vĩ, nếu em còn không chịu ra, anh sẽ đá cửa đi vào!”
Tĩnh Vĩ nghe vậy vội vã ngoan ngoãn mặc áo ngủ ra ngoài.
“Em ngủ trên ghế sô pha được rồi. Anh đang bệnh, nên nằm trên giường.”
“Tới đây…” Thanh âm nhẹ nhàng nhưng rất bá đạo, giống như không cho phép bất cứ ai cự tuyệt. “Anh sẽ không chạm vào em.” Mạc Thần nhìn cô, sau đó kéo cô vào trong ngực.
Tĩnh Vĩ vừa tắm rửa, mái tóc vẫn còn thoang thoảng mùi dầu gội, da thịt non mềm ửng hồng.
“Anh…” Tĩnh Vĩ thấy hắn nhắm mắt, nằm im ôm cô trong lòng. Hoàn toàn không có hành động quấy rầy cô.
Nửa giờ trôi qua, hắn vẫn nằm im, nhẹ nhàng ôm ngủ. Tĩnh Vĩ thậm chí nghe được hô hấp đều đặn, nhịp tim trầm ổn. Cánh tay hắn nhẹ nhàng vòng qua người ôm cô, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chôn trước ngực hắn.
Thật ấm áp…
Tim cô đập thật nhanh, khuôn mặt ửng hồng. Sao lại như vậy?
Triết Thiên đã từng ôm cô vào lòng, cô cũng cảm giác ấm áp như thế này, nhưng chưa bao giờ tâm cô rung động, trái tim cô chưa từng đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực như bây giờ.
Mạc Thần nhắm mắt, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên. Nhịp tim của cô ngốc thế nào, hắn làm sao không cảm nhận được?
Cô như vậy vì hắn đang ôm cô, hay bởi vì cô có tình cảm với hắn nên khi bị hắn ôm như vậy tim mới đập rộn ràng?
Trong lòng cô là như thế nào?
Điện thoại không ngừng vang lên…cuối cùng tắt tiếng, trả lại sự yên ắng.
Tĩnh Vĩ giật mình, mau chóng cầm điện thoại chạy ra ngoài, cô sợ đánh thức Tề Kỳ.
Một lúc sau tiếng tin nhắn truyền tới. “Cô ngốc, tới gặp anh. Anh ở bờ hồ chờ em!”
Tĩnh Vĩ chép miệng, hắn muốn gặp cô mà nhắn tin như vậy thôi sao? Hơn nữa giọng điệu lại bá đạo như vậy.
Hiện tại mấy giờ rồi?
Tĩnh Vĩ nhìn đồng hồ đeo tay...Trời ạ, hơn mười hai giờ khuya, trễ thế này…
………
Mạc Thần nắm di động, tay siết chặt áo, ôm bụng. Dạ dạy thật sự đau quá, gương mặt hắn giờ đây không còn vẻ lạnh lùng nữa, thay vào đó là sự đau đớn, tái nhợt.
Một giờ, hai giờ trôi qua…mới đó mà đã gần rạng sáng!
Cô ngốc chắc sẽ không tới.
Hắn tự giễu cười một tiếng, giống như cười nhạo chính mình, không hiểu bản thân đang làm gì?
Mạc Thần vịn vào thân cây đứng lên, cả người chao đảo đi về phía chiếc xe, dạ dày hắn đau như xé rách.
Mồ hôi vẫn không ngừng tuôn ra, toàn thân run lên vì những cơn gió lạnh thổi vào người, đôi mắt trở nên vô hồn.
Mạc Thần ôm lấy bụng đang đau đớn, gắng gượng từng bước một, mắt hắn hoa lên, nhiều lần vấp vào hòn đá ngã xuống.
Trước mắt như có màn sương mờ, hắn chớp chớp, lắc đầu lấy lại sự tỉnh táo, sau đó tiếp tục bước lên phía trước.
Thân thể mất hết sức lực, đôi chân như muốn ngã quỵ…
………..
Tĩnh Vĩ vừa chạy vừa nhìn chung quanh.
Trước đó cô đã đắn đo rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định chạy tới đây tìm người.
Hắn nói đợi cô ở bờ hồ nhưng lại không nói rõ chỗ nào. Hồ nằm trong thành phố trải dài từ phía Nam đến phía Bắc rộng lớn, cô không biết phải tìm ở đâu.
Gọi điện thoại thì hắn tắt máy, trong đêm tối Tĩnh Vĩ một mình chạy dọc bờ hồ.
Cô chạy mãi, đôi mắt dõi tìm bóng hình quen thuộc, bóng hình của người đàn ông cô luôn muốn chạy thoát.
Vậy mà khi tìm được, Tĩnh Vĩ chỉ đứng từ xa nhìn hắn, không có can đảm đến trước mặt.
Cô rất sợ sự rung động khó hiểu trong lòng, cô sợ sự hoảng loạn, luống cuống, sợ nụ hôn bá đạo bất ngờ mang theo vội vã, dịu dàng của hắn.
Mà điều cô sợ nhất, là chính bản thân cô…
Làm sao lại như vậy? Rốt cuộc là thế nào? Cô thật sự chán ghét cảm giác kỳ lạ ấy.
Tĩnh Vĩ lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ, hành động của Mạc Thần. Tay hắn siết chặt áo, ôm lấy bụng, ngồi yên không nhúc nhích, khuôn mặt khổ sở không còn vẻ lạnh lùng vốn có.
Khi hắn đứng lên, cả người chao đảo tiến về phía trước, tay của hắn vẫn ôm bụng, không lẽ hắn bị đau ở đó?
Tĩnh Vĩ xót xa, không nhịn được nhẹ nhàng tiến lại gần.
Mỗi lần Mạc Thần té xuống, là tim cô lại căng lên một chút.
Đến khi nghe tiếng hắn rên lên thống khổ, thân thể hoàn toàn bất lực ngã xuống, Tĩnh Vĩ không chịu được nữa lao tới…
Cô đem hắn ôm vào trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn chặt trong ngực hắn. “Mạc Thần, anh làm sao thế này?”
Thanh âm của cô nhẹ nhàng, lo lắng. Bàn tay nhỏ bé đặt lên bụng hắn, “Anh đau ở đây sao?
Cô ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đã rươm rướm. “Điện thoại anh đâu? Em gọi anh mà không được, anh nói chờ em ở bờ hồ, nhưng lại không nói chính xác chỗ nào. Em phải chạy từ Nam tới Bắc tìm anh, cho nên…mới đến trễ…”
“Tĩnh Vĩ…” Hắn thều thào gọi tên cô.
“Em đây…” Cô nhẹ nhàng trả lời. “Anh đau ở đâu?”
Vì sao nhìn gương mặt hắn khổ sở, lòng của cô lại đau nhói.
“Mau nói cho em biết anh khó chịu chỗ nào?”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, tóc cô xõa xuống. Mạc Thần đưa tay vén sợi tóc vương trên trán cô. Môi của hắn từ từ đến gần, “Anh muốn hôn em…” Giọng nói khàn khàn đứt quãng, hơi thở khó khăn nhưng vẫn để lộ sự ấm áp dịu dàng, “…Có được không?”
Tĩnh Vĩ nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm, “Hôn em sẽ dễ chịu hơn một chút sao?”
Mạc Thần nhìn cô, ánh mắt như có lửa thiêu đốt, dường như muốn đốt cháy cô.
“Được rồi…”
Tĩnh Vĩ cảm thấy trong lòng có tiếng thúc giục, cô nhẹ nhàng nhón chân, chủ động đưa môi....
Cánh môi mát lạnh của cô chạm vào đôi môi ấm nóng của hắn, cô khẽ nhắm chặt đôi mắt.
Nụ hôn thật sâu, hô hấp dồn dập!
Tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Nụ hôn thật ngọt ngào. Hai bên không rõ tình cảm của mình, im lặng không nói câu nào, chỉ thật lòng trao nhau một nụ hôn mang theo một chút do dự, một chút mờ mịt và…một chút rung động.
Rời khỏi môi cô, Mạc Thần ôm cô vào trong ngực.
“A!” Hắn kêu lên một tiếng đau đớn.
“Mạc thần, anh làm sao vậy!”
“Anh đau quá…”
“Anh đau ở đâu? Có phải đau bụng không?”
“Đau dạ dày…không sao, anh chịu được.” Hắn trả lời vội vã.
Nhìn mồ hôi tuôn khắp trán, cô biết rõ người đàn ông này đang nói dối vì không muốn cô lo lắng. “Chúng đi bệnh viện.”
“Không cần…”
“Không được!” Tĩnh Vĩ gắt lên vì lo lắng.
“Vì sao em quan tâm đến anh? Nếu có một ngày anh không còn ở đây… nếu anh chết đi, em có vì anh mà rơi lệ hay không?”
“Anh đừng nói lung tung!” Tĩnh Vĩ lớn tiếng.
Cô rất sợ hãi khi nghe hắn nói như vậy.
Tĩnh Vĩ vội vã dìu Mạc Thần vào trong xe. “Anh chợp mắt một chút đi, em sẽ chạy xe. Chúng ta đi bệnh viện.”
“Em biết lái xe?” Mạc Thần nhíu màu nghi hoặc.
“Đương nhiên! Em có xem qua lý thuyết, chẳng qua thực hành thì đây là lần đầu tiên.”
Mạc Thần cảm giác lạnh sống lưng, mồ hôi chảy xuống từng giọt.
Bây giờ trời vẫn còn tối, trên đường chỉ có vài chiếc xe chạy qua, coi như cô ngốc này may mắn không gặp nhiều khó khăn. Mặc dù chưa qua luyện tập nhưng vẫn đưa hắn an toàn đến bệnh viện, thân thể còn nguyên vẹn!
“Anh không vào bệnh viện, lái xe trở về Ám Dạ đi.” Mạc Thần tỉnh giấc, cau mày.
“Không được! Anh đang rất đau mà?”
“Không có việc gì, chỉ là uống rượu lúc đói bụng thôi. Ám Dạ cũng có bác sĩ.” Mạc Thần xoa đầu cô, “Đi, chúng ta về Ám Dạ.”
“Thật sự anh không sao chứ?” Tĩnh Vĩ lo lắng.
“Ừ.”
Tĩnh Vĩ nhanh chóng quay đầu xe chạy về Ám Dạ.
Đến nơi cô dìu hắn vào phòng, đỡ hắn nằm lên giường, “Em về.”
“Đừng đi!” Hắn nắm chặt tay cô. “Dạ dày anh rất đau, em đi anh sẽ chết mất.” Mạc Thần đột nhiên giống như trẻ con làm nũng. [trời ơi Thần ca cute chịu ko nổi!!!!]
“Không phải anh nói có bác sĩ sao? Em không phải bác sĩ ở lại làm gì?” Tĩnh Vĩ cười như mếu.
“Không cho phép đi!” Giọng điệu hắn lại bá đạo.
Nghĩ lại hắn không thể bắt buộc cô, “Ít nhất ngày mai hãy rời đi, được không?” Hắn chớp đôi mắt đen láy nhìn cô. [ôi em cảm tưởng Thần ca như cún con ấy ><]
Quả nhiên, Tĩnh Vĩ mềm lòng, “Được rồi, vậy em ở lại, nhưng phải cho em một phòng để ngủ.”
“Được, không thành vấn đề.”
Bác sĩ riêng tới khám cho Mạc Thần, kê toa, đưa thuốc rồi dặn dò hắn ăn thật no trước khi uống thuốc, sau đó xách cặp ra về.
Trong phòng bếp tràn ngập mùi thức ăn thơm phức. Mạc Thần hít mũi, dạ dày bất mãn soi lên, hắn thật sự rất đói.
Một tô mì nóng hổi đặt trước mặt hắn, nước trong, hành lá xanh mướt cắt nhỏ, một quả trứng vàng ươm nằm trên vắt mì cực kỳ hấp dẫn và kích thích vị giác.
“Anh mau ăn cho nóng.” Tĩnh Vĩ ngồi đối diện, đưa đũa cho hắn, nói nhỏ.
Mạc Thần cầm lấy, gấp một miếng bỏ vào miệng…
Ngon quá!
Thật sự rất ngon!
“Nếu đói thì phải ăn hết nha.” Tĩnh Vĩ khẽ cười.
“Ừ.” Hắn thật sự ăn sạch, ngay cả nước trong tô cũng không còn.
“Đến giờ uống thuốc rồi.” Tĩnh Vĩ cầm toa thuốc xem xét cẩn thận.
“Anh muốn hôn em trước rồi mới uống thuốc.”
Tĩnh Vĩ đang chăm chú xem toa thuốc giật mình, nụ hôn của hắn lại rơi xuống nhẹ nhàng. Hắn như đứa trẻ được ăn kẹo, cười thỏa mãn, sau đó đón lấy thuốc trên tay Tĩnh Vĩ, bắt đầu uống.
Tĩnh Vĩ không kịp phản ứng, đứng ngây ra, hai gò má ửng hồng. Người đàn ông này, cô thật sự hết cách!
Lúc nào cũng bất ngờ hôn cô.
Sau khi Mạc Thần uống thuốc xong, Tĩnh Vĩ đứng lên.
“Em đi đâu? Không phải nói sẽ ở lại sao?” Mạc Thần nhìn cô.
“Trờ về phòng ngủ.”
“Phòng của em là ở chỗ này.” Khóe môi Mạc Thần cong lên, mơ hồ nở nụ cười xấu xa.
Tĩnh Vĩ khẽ biến sắc, “Không phải anh nói lo cho em phòng ngủ sao?”
Biệt thự lớn như thế này, không lẽ không cho cô được căn phòng khác?
Mạc Thần cây ngay không sợ chết đứng, nhìn cô cười, “Anh hứa cho e phòng ngủ, nhưng có nói sẽ chọn phòng khác sao? Em ở phòng anh được rồi.”
“Mạc Thần, anh…” Người đàn ông xấu xa này, tuyệt đối là cố ý!
“Được rồi chúng ta mau nghỉ ngơi thôi. Anh mệt chết mất!”
Mạc Thần kéo cô vào trong ngực, không để cô có cơ hội phản kháng, hai người ngã xuống giường.
Tĩnh Vĩ nằm đè lên người Mạc Thần, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, nhếch môi, “Cô ngốc này, trông em gầy như vậy mà xương cốt vừa cứng vừa nặng.”
Tĩnh Vĩ bị hắn ôm, hơn nữa còn nằm đè lên người hắn, tư thế này…mờ ám quá!
Thấy Tĩnh Vĩ giãy giụa phản kháng, khuôn mặt đỏ bừng vì mắc cỡ, Mạc Thần quyết định hôm nay tạm buông tha cho cô.
Hắn để cô nằm bên cạnh, ôm chặt lấy cô, “Tĩnh Vĩ, ngủ đi.”
Bị ôm như vậy mà đi ngủ, cô ngủ được mới lạ!
Tĩnh Vĩ muốn ngồi dậy, nhưng hắn không để cho cô có cơ hội.
Cô cứ nhúc nhích liên tục, Mạc Thần nắm mắt, giọng nói khàn khàn, “Em còn cử động, anh sẽ ăn em sạch sẽ.”
“Anh…” Nằm thế này làm sao cô ngủ được?
“Em…em muốn đi tắm, đây…đây là thói quen của em trước khi ngủ.” Tĩnh Vĩ cắn môi.
“Phải không?” Mạc Thần mở mắt, “Được rồi.”
Hắn rốt cuộc thả cô ra, Tĩnh Vĩ nhảy xuống giường, cô rất muốn mở cửa chạy trốn nhưng đã trễ thế này, cũng không đi đâu được.
Mạc Thần lẳng lặng nhìn cô, nhẹ giọng, “Anh đã chuẩn bị quần áo cho em trong tủ, em cứ lấy mặc đi.”
Còn chuẩn bị quần áo cho cô?
Tĩnh Vĩ mở tủ, ngơ ngác nhìn quần áo treo đầy bên trong, hơn 2/3 là quần áo phụ nữ, còn lại là áo sơ mi, quần tây, vest hàng hiệu cùng một số áo ngủ, áo choàng tắm của đàn ông…
Quần áo của phụ nữ rất nhiều, áo sơ mi, áo thun, quần jean, váy, đầm…thậm chí áo dạ hội cũng có. Hơn nữa đều là hàng cao cấp đắt tiền, mà bình thường cô có đi ngang cũng không quan tâm.
Đơn giản vì cô sẽ không mua, nên cũng không cần nhìn.
“Hẳn là có nhiều phụ nữ thường tới đây lắm phải không?” Nếu không tại sao lại nhiều quần áo thế này?
Lần trước cô đến, nghĩ quần áo ngủ mình mặc có lẽ rất nhiều cô gái khác đã từng mặc qua.
Nghĩ đến đây, Tĩnh Vĩ cảm giác toàn thân không thoải mái, bất giác rùng mình.
“Em nghĩ bậy bạ gì đó, anh chuẩn bị những thứ này là vì em hết.”
Không biết từ lúc nào Mạc Thần đã đứng sau lưng cô, hơi thở ấm ấp phả lên gương mặt non mịn. “Trừ em ra, quần áo ở đây chưa từng có bất kì ai chạm qua.”
“Vì sao?” Cô ngơ ngác hỏi hắn, trong đầu có cảm giác kỳ lạ.
Nhìn vẻ mặt vẫn chưa hiểu ra vấn đề, Mạc Thần cười, “Không có gì, vì anh nguyện ý thôi.”
“Nhưng em không thích, anh làm vậy em sẽ bị áp lực.”
“Hửm?” Mạc Thần nhướng mày nhìn cô.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm khiến mặt của cô nóng lên.
Tĩnh Vĩ vội lấy đại một bộ áo ngủ, chạy vào phòng tắm, “Em đi tắm.”
Đóng kín cửa, Tĩnh Vĩ mở vòi nước, nước mắt tuôn rơi hòa vào dòng nước ấm nóng chảy trên gương mặt nhỏ nhắn.
Cô thật sự càng lúc càng không hiểu người đàn ông này. Tại sao hắn phải chuẩn bị nhiều quần áo cho cô như vậy? Hắn biết số đo của cô sao?
Cầm lấy áo ngủ, Tĩnh Vĩ liếc nhìn qua số đo, chính xác cô đây là cỡ của cô. Người đàn ông này, làm sao biết được?
Tĩnh Vĩ giam mình trong phòng tắm hơn một giờ, nếu như có thể, cô rất muốn ngây ngốc ở đây đến sáng.
Đến khi có tiếng hắn gầm nhẹ bên ngoài, “Tĩnh Vĩ, nếu em còn không chịu ra, anh sẽ đá cửa đi vào!”
Tĩnh Vĩ nghe vậy vội vã ngoan ngoãn mặc áo ngủ ra ngoài.
“Em ngủ trên ghế sô pha được rồi. Anh đang bệnh, nên nằm trên giường.”
“Tới đây…” Thanh âm nhẹ nhàng nhưng rất bá đạo, giống như không cho phép bất cứ ai cự tuyệt. “Anh sẽ không chạm vào em.” Mạc Thần nhìn cô, sau đó kéo cô vào trong ngực.
Tĩnh Vĩ vừa tắm rửa, mái tóc vẫn còn thoang thoảng mùi dầu gội, da thịt non mềm ửng hồng.
“Anh…” Tĩnh Vĩ thấy hắn nhắm mắt, nằm im ôm cô trong lòng. Hoàn toàn không có hành động quấy rầy cô.
Nửa giờ trôi qua, hắn vẫn nằm im, nhẹ nhàng ôm ngủ. Tĩnh Vĩ thậm chí nghe được hô hấp đều đặn, nhịp tim trầm ổn. Cánh tay hắn nhẹ nhàng vòng qua người ôm cô, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chôn trước ngực hắn.
Thật ấm áp…
Tim cô đập thật nhanh, khuôn mặt ửng hồng. Sao lại như vậy?
Triết Thiên đã từng ôm cô vào lòng, cô cũng cảm giác ấm áp như thế này, nhưng chưa bao giờ tâm cô rung động, trái tim cô chưa từng đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực như bây giờ.
Mạc Thần nhắm mắt, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên. Nhịp tim của cô ngốc thế nào, hắn làm sao không cảm nhận được?
Cô như vậy vì hắn đang ôm cô, hay bởi vì cô có tình cảm với hắn nên khi bị hắn ôm như vậy tim mới đập rộn ràng?
Trong lòng cô là như thế nào?
/66
|