Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, Mạc Thần cố gắng kìm chế, đôi mắt hắn đỏ lên vì rượu, “Tĩnh Vĩ, không nên đùa với lửa…”
“Đùa với lửa…” Cô cười nhẹ, bàn tay nhỏ bé ôm lấy gáy hắn, “Em thích cảm giác như thế…”
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu thoáng qua hình ảnh chập chờn, một gương mặt với nụ cười ôn nhu, Triết Thiên… Mạc Thần…
Hiện tại, người mà cô ôm chặt, là Mạc Thần. Đúng không?
Là hắn, chính là hắn!
Người đàn ông là Mạc Thần này, làm cho tim của cô đập nhanh như vậy…
Cô ngốc này, đúng là say rồi, cứ thế té nhào trong ngực hắn.
“Tô Tĩnh Vĩ...” Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, nhìn cô mơ mơ màng màng, mở to đôi mắt nhìn hắn, ánh mắt mang theo sự mê man.
“Làm sao vậy? Có cảm thấy choáng váng không?”
Hắn ôm cô, đem cô đặt vào trên xe. Tĩnh Vĩ túm lấy áo hắn khẽ nói: “Em không muốn về nhà, không muốn về…Bộ dạng này không thể để cho ba cùng bà nội nhìn thấy được, họ sẽ lo lắng…Cũng không thể cho mẹ kế chứng kiến, nếu không bà ấy sẽ càng ghét em hơn…”
“Tô Tĩnh Vĩ?” Hắn nhìn cô, cô đã nhắm mắt, hướng hắn phất tay: “Không về nhà.”
“Được, không về nhà. Vậy em muốn đi đâu?” Hắn vẫn điềm tĩnh.
Tô Tĩnh Vĩ cảm thấy đầu óc choáng váng, rất khó chịu. Tất cả trí nhớ cùng hiện tại, cô không phân biệt rõ ràng được.
“Là Mạc Thần sao?”
Hắn không đáp, chỉ yên lặng nhìn cô.
“Là Tiểu Triết?” Cô mở to mắt, mờ mịt nhìn gương mặt của Mạc Thần, rồi lại lắc đầu. Thật sự rất choáng váng!
“Hiện tại mấy giờ rồi?” Sau đó cô sợ hãi kêu lên: “Chúng ta…còn phải đi học, mau lên, muộn nữa bây giờ. Triết Thiên, anh mau lái xe. Đừng đi chơi nữa, khuya lắm rồi.”
Thấy người trước mặt bất động, cô thấp giọng hỏi: “Hay là tối nay không có lớp?”
“Tô Tĩnh Vĩ!” Mạc Thần lạnh lùng gọi tên cô.
Cô nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu cùng oan ức. “Làm sao vậy? Hôm nay anh không vui à?” Tô Tĩnh Vĩ ôm Mạc Thần, đem khuôn mặt vùi vào trong ngực hắn: “Em cũng không vui, bệnh tình của ba ngày càng xấu…Làm sao bây giờ? Triết Thiên…”
Thân thể Mạc Thần trở nên cứng ngắc.
“Triết Thiên, đầu óc em khó chịu quá…Em không muốn về nhà, chúng ta tới nhà anh được không?”
Mạc Thần rốt cục không nhịn được, ôm lấy khuôn mặt cô, hung hăng hôn lên.
Tĩnh Vĩ giật mình, hoảng hốt kêu lên: “Đau quá…đau…” Cô hét to: “Triết Thiên, anh làm em đau…”
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, lạnh như băng nhìn cô: “Tô Tĩnh Vĩ, là em say hay còn cố ý trêu anh? Anh là Mạc Thần, Mạc Thần, Mạc Thần!”
Rốt cục cô cũng tỉnh lại một chút, nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt: “Mạc Thần!” Sau đó cô ôm hắn lần nữa: “Mạc Thần, em không muốn về nhà! Em không muốn về, anh mang em theo, được không?”
“Tô Tỉnh Vĩ, em tỉnh lại cho anh…Chết tiệt!”
Hắn nguyền rủa một tiếng, khởi động xe.
Tĩnh Vĩ trong ngực hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đầu vẫn như cũ rất khó chịu…Hình ảnh hai người đàn ông cứ hiện ra trông đầu, cô không phân biệt nổi…Một là gương mặt dịu dàng, kia là gương mặt lạnh lùng…
………..
Chiếc xe dừng lại một chỗ ven đường. Tô Tĩnh Vĩ vẫn yên ổn ngủ ngon, không tỉnh lại. Đến khi mặt trời biến mất, để lại một màn đêm tĩnh mịch, cô mới nhẹ nhàng mở mắt.
Cô làm sao vậy? Nhức đầu quá…Bất giác cô chạm phải ánh mắt lạnh lùng…Chuyện gì vậy? Sao Mạc Thần lại nhìn cô chằm chằm? Có phải cô đã chọc hắn rồi không? “Đây là đâu? Em phải về nhà.”
Mạc Thần không nóng không lạnh lên tiếng: “Em nhất định phải về nhà?”
"Đúng vậy, em phải về, ngày mai còn đi làm nữa."
Chỉ còn một khúc cua nữa là tới, cô bắt hắn dừng xe lại. Mở cửa bước xuống, quay lại nói với hắn: “Tới đây được rồi…”
“Em không định mời anh lên ngồi một chút?” Hắn mỉa mai một tiếng.
“Ơ…”
Mạc Thần nhíu mày nhìn cô.
“Vậy…được rồi, anh chờ em một chút.”
Hắn nhìn cô biến mất ở cửa hàng tiện lợi ven đường. Lúc đi ra trong tay cô là túi đồ, có hai bịch bún tàu, cà chua cùng mấy quả trứng gà.
Cô cười với hắn: “Nếu anh không ngại thì buổi tối ăn mì gói nhé.”
Trên xe, Mạc Thần không ngờ đoạn đường ngắn như vậy mà cô có thể nhắm mắt lại ngủ thiếp đi…
“Tỉnh lại đi, Tĩnh Vĩ.”
Cô dụi dụi mắt, nhìn hắn: “Tới rồi?”
Từ lúc bước xuống xe tới khi đứng trước cửa nhà cô, Tĩnh Vĩ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc vẫn còn khó chịu. Cô đứng yên, tay cầm túi đồ mới mua lúc nãy, dường như…đang đợi hắn mở cửa?
Mạc Thần nổi giận gầm lên: “Tô Tĩnh Vĩ, em đã tỉnh chưa? Nếu không tỉnh, có tin anh ném em từ trên lầu xuống hay không?”
Rõ ràng là mắt đã mở to, làm thế nào lại giống như còn đang ngủ?
Tĩnh Vĩ ngã nghiêng nhìn hắn: “Ơ…đây là nơi nào?”
Hắn thật muốn đánh chết cô! “Chìa khóa đâu?” Hắn đưa tay hỏi.
“Chìa khóa…” Tô Tĩnh Vĩ nghĩ ngợi một chút, bừng tỉnh: “Oh, đây là nhà em thuê.”
Cô tìm trong túi xách nửa ngày mới thấy được chìa khóa, nhưng làm thế nào cũng mở không ra!
Mạc Thần không chịu nổi, đoạt chìa lấy chìa khóa tự mở cửa.
Tĩnh Vĩ bất chợt hô lên một tiếng.
“Chuyện gì nữa?” Mạc Thần nhíu mày.
“Lúc nãy mua đồ xong quên lấy tiền thối.”
“Quên lấy thì cũng mặc kệ.”
Vào trong phòng, thấy được chiếc giường lớn mềm mại, cô nhanh chóng ngã lên, nhắm mắt lại. Rượu này đúng thật là tác dụng chậm như hắn nói, lại còn rất mạnh!
Mạc Thần giật nhẹ khóe môi, không nói gì, đã bảo cô đừng uống nhiều như vậy, vậy mà không hiểu sao hắn lại để cho cô làm nũng, uống hết ly này đến ly khác.
Ngước mắt nhìn lên đầu giường cô…Một bức tranh? Lại còn vẽ một người con trai đang cười dịu dàng? Không hiểu thế nào, trong lòng hắn có một cảm giác ghen tuông. Nhớ lại lời nói khi nãy của cô, chẳng lẽ lại là người con trai này? Mạc Thần lay lay thân thể cô: “Tĩnh Vĩ, hắn là ai?”
Tĩnh Vĩ vẫn nhu cũ, nằm yên ngủ say.
Mạc Thần dùng sức đánh thức cô, chỉ tay lên tường hỏi: “Hắn là ai?”
Tô Tĩnh Vĩ ý thức hoàn toàn lẫn lộn, nhìn thoáng qua rồi mỉm cười: “Là Triết Thiên.” Sau đó cô gục xuống ngủ tiếp.
“Chết tiệt!” Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, giật phăng bức tranh xuống, sau đó giận dữ xé nát. Những mảnh giấy vụn bay khắp nơi trong phòng.
Mạc Thần bế cô, sau đó ném lên chiếc sô pha trong phòng khách. Những mảnh giấy trên người cô rơi xuống.
Khuôn mặt của hắn lúc này thật tàn nhẫn, đáng sợ. Nhìn Tĩnh Vĩ dưới thân, bàn tay hắn sờ lên khuôn mặt của cô, sau đó dừng lại trước ngực…Hắn nhẹ nhàng cởi chiếc cúc áo thứ nhất, sau đó đến chiếc thứ hai, thứ ba…
Rất nhanh, lồng ngực phập phòng thở đều đặn cùng thân hình tuyệt đẹp bày ra trước mắt. Hiện tại hắn có thể muốn cô…
Nhưng mà, hắn không làm được!
Cho dù bây giờ hắn đang bị lòng ghen tuông chiếm giữ suy nghĩ, nhưng nhìn cô ngủ say, cuối cùng…hắn vẫn không làm như vậy. Không thể vào lúc này muốn cô được!
Mạc Thần dùng chăn quấn cô lại. Sau đó chính mình đi vào phòng tắm, để nước lạnh chạy khắp cơ thể. Rất lâu dục hỏa trong người mới từ từ biến mất.
Đi vào phòng ngủ của cô, nhìn cách cô bày trí khắp nơi, cả gian phòng đều có hơi thở của cô. Mạc Thần mở tủ quần áo, cầm lấy một bộ đồ ngủ. Bất luận thế nào cũng không thể để cô ăn mặc như vậy mà đi ngủ.
Hắn sợ khi vén chăn lên, bản thân sẽ không kiềm chế được dục vọng của chính mình.
Mạc Thần nhìn Tĩnh Vĩ thật lâu, sau đó rời đi.
“Đùa với lửa…” Cô cười nhẹ, bàn tay nhỏ bé ôm lấy gáy hắn, “Em thích cảm giác như thế…”
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu thoáng qua hình ảnh chập chờn, một gương mặt với nụ cười ôn nhu, Triết Thiên… Mạc Thần…
Hiện tại, người mà cô ôm chặt, là Mạc Thần. Đúng không?
Là hắn, chính là hắn!
Người đàn ông là Mạc Thần này, làm cho tim của cô đập nhanh như vậy…
Cô ngốc này, đúng là say rồi, cứ thế té nhào trong ngực hắn.
“Tô Tĩnh Vĩ...” Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, nhìn cô mơ mơ màng màng, mở to đôi mắt nhìn hắn, ánh mắt mang theo sự mê man.
“Làm sao vậy? Có cảm thấy choáng váng không?”
Hắn ôm cô, đem cô đặt vào trên xe. Tĩnh Vĩ túm lấy áo hắn khẽ nói: “Em không muốn về nhà, không muốn về…Bộ dạng này không thể để cho ba cùng bà nội nhìn thấy được, họ sẽ lo lắng…Cũng không thể cho mẹ kế chứng kiến, nếu không bà ấy sẽ càng ghét em hơn…”
“Tô Tĩnh Vĩ?” Hắn nhìn cô, cô đã nhắm mắt, hướng hắn phất tay: “Không về nhà.”
“Được, không về nhà. Vậy em muốn đi đâu?” Hắn vẫn điềm tĩnh.
Tô Tĩnh Vĩ cảm thấy đầu óc choáng váng, rất khó chịu. Tất cả trí nhớ cùng hiện tại, cô không phân biệt rõ ràng được.
“Là Mạc Thần sao?”
Hắn không đáp, chỉ yên lặng nhìn cô.
“Là Tiểu Triết?” Cô mở to mắt, mờ mịt nhìn gương mặt của Mạc Thần, rồi lại lắc đầu. Thật sự rất choáng váng!
“Hiện tại mấy giờ rồi?” Sau đó cô sợ hãi kêu lên: “Chúng ta…còn phải đi học, mau lên, muộn nữa bây giờ. Triết Thiên, anh mau lái xe. Đừng đi chơi nữa, khuya lắm rồi.”
Thấy người trước mặt bất động, cô thấp giọng hỏi: “Hay là tối nay không có lớp?”
“Tô Tĩnh Vĩ!” Mạc Thần lạnh lùng gọi tên cô.
Cô nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu cùng oan ức. “Làm sao vậy? Hôm nay anh không vui à?” Tô Tĩnh Vĩ ôm Mạc Thần, đem khuôn mặt vùi vào trong ngực hắn: “Em cũng không vui, bệnh tình của ba ngày càng xấu…Làm sao bây giờ? Triết Thiên…”
Thân thể Mạc Thần trở nên cứng ngắc.
“Triết Thiên, đầu óc em khó chịu quá…Em không muốn về nhà, chúng ta tới nhà anh được không?”
Mạc Thần rốt cục không nhịn được, ôm lấy khuôn mặt cô, hung hăng hôn lên.
Tĩnh Vĩ giật mình, hoảng hốt kêu lên: “Đau quá…đau…” Cô hét to: “Triết Thiên, anh làm em đau…”
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, lạnh như băng nhìn cô: “Tô Tĩnh Vĩ, là em say hay còn cố ý trêu anh? Anh là Mạc Thần, Mạc Thần, Mạc Thần!”
Rốt cục cô cũng tỉnh lại một chút, nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt: “Mạc Thần!” Sau đó cô ôm hắn lần nữa: “Mạc Thần, em không muốn về nhà! Em không muốn về, anh mang em theo, được không?”
“Tô Tỉnh Vĩ, em tỉnh lại cho anh…Chết tiệt!”
Hắn nguyền rủa một tiếng, khởi động xe.
Tĩnh Vĩ trong ngực hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đầu vẫn như cũ rất khó chịu…Hình ảnh hai người đàn ông cứ hiện ra trông đầu, cô không phân biệt nổi…Một là gương mặt dịu dàng, kia là gương mặt lạnh lùng…
………..
Chiếc xe dừng lại một chỗ ven đường. Tô Tĩnh Vĩ vẫn yên ổn ngủ ngon, không tỉnh lại. Đến khi mặt trời biến mất, để lại một màn đêm tĩnh mịch, cô mới nhẹ nhàng mở mắt.
Cô làm sao vậy? Nhức đầu quá…Bất giác cô chạm phải ánh mắt lạnh lùng…Chuyện gì vậy? Sao Mạc Thần lại nhìn cô chằm chằm? Có phải cô đã chọc hắn rồi không? “Đây là đâu? Em phải về nhà.”
Mạc Thần không nóng không lạnh lên tiếng: “Em nhất định phải về nhà?”
"Đúng vậy, em phải về, ngày mai còn đi làm nữa."
Chỉ còn một khúc cua nữa là tới, cô bắt hắn dừng xe lại. Mở cửa bước xuống, quay lại nói với hắn: “Tới đây được rồi…”
“Em không định mời anh lên ngồi một chút?” Hắn mỉa mai một tiếng.
“Ơ…”
Mạc Thần nhíu mày nhìn cô.
“Vậy…được rồi, anh chờ em một chút.”
Hắn nhìn cô biến mất ở cửa hàng tiện lợi ven đường. Lúc đi ra trong tay cô là túi đồ, có hai bịch bún tàu, cà chua cùng mấy quả trứng gà.
Cô cười với hắn: “Nếu anh không ngại thì buổi tối ăn mì gói nhé.”
Trên xe, Mạc Thần không ngờ đoạn đường ngắn như vậy mà cô có thể nhắm mắt lại ngủ thiếp đi…
“Tỉnh lại đi, Tĩnh Vĩ.”
Cô dụi dụi mắt, nhìn hắn: “Tới rồi?”
Từ lúc bước xuống xe tới khi đứng trước cửa nhà cô, Tĩnh Vĩ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc vẫn còn khó chịu. Cô đứng yên, tay cầm túi đồ mới mua lúc nãy, dường như…đang đợi hắn mở cửa?
Mạc Thần nổi giận gầm lên: “Tô Tĩnh Vĩ, em đã tỉnh chưa? Nếu không tỉnh, có tin anh ném em từ trên lầu xuống hay không?”
Rõ ràng là mắt đã mở to, làm thế nào lại giống như còn đang ngủ?
Tĩnh Vĩ ngã nghiêng nhìn hắn: “Ơ…đây là nơi nào?”
Hắn thật muốn đánh chết cô! “Chìa khóa đâu?” Hắn đưa tay hỏi.
“Chìa khóa…” Tô Tĩnh Vĩ nghĩ ngợi một chút, bừng tỉnh: “Oh, đây là nhà em thuê.”
Cô tìm trong túi xách nửa ngày mới thấy được chìa khóa, nhưng làm thế nào cũng mở không ra!
Mạc Thần không chịu nổi, đoạt chìa lấy chìa khóa tự mở cửa.
Tĩnh Vĩ bất chợt hô lên một tiếng.
“Chuyện gì nữa?” Mạc Thần nhíu mày.
“Lúc nãy mua đồ xong quên lấy tiền thối.”
“Quên lấy thì cũng mặc kệ.”
Vào trong phòng, thấy được chiếc giường lớn mềm mại, cô nhanh chóng ngã lên, nhắm mắt lại. Rượu này đúng thật là tác dụng chậm như hắn nói, lại còn rất mạnh!
Mạc Thần giật nhẹ khóe môi, không nói gì, đã bảo cô đừng uống nhiều như vậy, vậy mà không hiểu sao hắn lại để cho cô làm nũng, uống hết ly này đến ly khác.
Ngước mắt nhìn lên đầu giường cô…Một bức tranh? Lại còn vẽ một người con trai đang cười dịu dàng? Không hiểu thế nào, trong lòng hắn có một cảm giác ghen tuông. Nhớ lại lời nói khi nãy của cô, chẳng lẽ lại là người con trai này? Mạc Thần lay lay thân thể cô: “Tĩnh Vĩ, hắn là ai?”
Tĩnh Vĩ vẫn nhu cũ, nằm yên ngủ say.
Mạc Thần dùng sức đánh thức cô, chỉ tay lên tường hỏi: “Hắn là ai?”
Tô Tĩnh Vĩ ý thức hoàn toàn lẫn lộn, nhìn thoáng qua rồi mỉm cười: “Là Triết Thiên.” Sau đó cô gục xuống ngủ tiếp.
“Chết tiệt!” Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, giật phăng bức tranh xuống, sau đó giận dữ xé nát. Những mảnh giấy vụn bay khắp nơi trong phòng.
Mạc Thần bế cô, sau đó ném lên chiếc sô pha trong phòng khách. Những mảnh giấy trên người cô rơi xuống.
Khuôn mặt của hắn lúc này thật tàn nhẫn, đáng sợ. Nhìn Tĩnh Vĩ dưới thân, bàn tay hắn sờ lên khuôn mặt của cô, sau đó dừng lại trước ngực…Hắn nhẹ nhàng cởi chiếc cúc áo thứ nhất, sau đó đến chiếc thứ hai, thứ ba…
Rất nhanh, lồng ngực phập phòng thở đều đặn cùng thân hình tuyệt đẹp bày ra trước mắt. Hiện tại hắn có thể muốn cô…
Nhưng mà, hắn không làm được!
Cho dù bây giờ hắn đang bị lòng ghen tuông chiếm giữ suy nghĩ, nhưng nhìn cô ngủ say, cuối cùng…hắn vẫn không làm như vậy. Không thể vào lúc này muốn cô được!
Mạc Thần dùng chăn quấn cô lại. Sau đó chính mình đi vào phòng tắm, để nước lạnh chạy khắp cơ thể. Rất lâu dục hỏa trong người mới từ từ biến mất.
Đi vào phòng ngủ của cô, nhìn cách cô bày trí khắp nơi, cả gian phòng đều có hơi thở của cô. Mạc Thần mở tủ quần áo, cầm lấy một bộ đồ ngủ. Bất luận thế nào cũng không thể để cô ăn mặc như vậy mà đi ngủ.
Hắn sợ khi vén chăn lên, bản thân sẽ không kiềm chế được dục vọng của chính mình.
Mạc Thần nhìn Tĩnh Vĩ thật lâu, sau đó rời đi.
/66
|