Bước ra khỏi tập đoàn Night, Tĩnh Vĩ ngước mắt nhìn lên phòng làm việc ở tầng cao nhất của Mạc Thần…Hắn…tại sao hắn có thể đối xử với cô như vậy? Đã chiếm được toàn bộ con người cô, lại còn nhục mạ cô?
Về đến nhà, nhìn căn phòng bừa bộn, Tĩnh Vĩ lau nước mắt, lẳng lặng dọn dẹp. Tĩnh Vĩ mở một cuộn giấy vẽ khác, lần nữa nhìn vào nụ cười trên gương mặt quen thuộc…Mục Triết Thiên!
Cô bắt đầu chuyên tâm vẽ…Đến khi nhìn lại bức tranh, cô kinh hãi kêu lên. Cây bút trong tay rơi xuống, lăn trên mặt đất.
Là hắn! Bức tranh vừa vẽ xong, tại sao lại là hắn? Tại sao lại là gương mặt lạnh lùng của Mạc Thần?
Tĩnh Vĩ hung hăng cuộn giấy lại ném đi. Tiếp tục vẽ, nhưng người trong tranh vẫn là Mạc Thần! Lại cuộn, lại ném, lại vẽ…Liên tiếp năm lần bảy lượt, cho đến khi trời gần sáng, người trong tranh vẫn là hắn. Là gương mặt lạnh lẽo nói cô không phải đứa con gái thuần khiết.
Người đàn ông chết tiệt!
…………..
Tĩnh Vĩ đem đôi mắt quầng thâm đi làm, đầu hơi nhức. Cũng khó trách, suốt đêm qua cô không ngủ được. Cô không biết làm thế nào có thể chịu đựng đến lúc tan tầm. Sắc mặt cô tái nhợt, tiều tụy rất khó coi.
Bước chân nặng nề đi đến bến xe bus. Đôi mắt không thể mở được nhưng vẫn loạng choạng bước đi.
Đột nhiên tay bị ai có túm lấy. Sau đó thân thể bị keo vào một vòng tay ấm áp. Ngước lên, chạm vào ánh mắt đen, sâu không nhìn thấu. Gương mặt thoáng nhìn trông cũng có vẻ mệt mỏi không kém.
“Thả em ra.” Cô hạ giọng.
Hắn buông ra, nhìn cô chăm chú, bàn tay nhẹ nhàng vén mái tóc cô. “Tối qua không ngủ?”
“…” Tĩnh Vĩ chớp mắt, xúc động muốn khóc.
Hắn suốt đêm qua cũng không ngủ. Nhìn cô loạng choạng bước đi, khiến lòng hắn rối bời. Cả ngày không thể làm việc, trong đầu chỉ có hình ảnh cô khóc lóc bỏ đi.
“Hôm qua anh đã hơi nặng lời.” Hắn cúi đầu, ôm cô vào trong lòng.
“Anh thả em ra…” Cô giãy giụa, dùng sức đẩy hắn ra. “Anh thả em ra, thả ra.”
Mạc Thần bế cô lên, đi về phía xe của hắn. Mặc cho cô có đánh có la cỡ nào, hắn vẫn không buông ra, trực tiếp đem cô đẩy vào trong xe.
Cô định mở cửa nhưng bị cản lại. “Thả em ra. Em muốn xuống xe!” Giọng cô khàn khàn. “Em không muốn nhìn thấy anh, không muốn!” Cô khóc to, dùng chân ra sức đá cửa xe.
Mạc Thần quát to: “Đừng đá!” Không phải hắn đau lòng vì xe, mà vì chân cô. “Chân em có đau không?”
Đau chứ sao lại không?
“Em muốn xuống xe!”
Hắn nhìn cô, định đưa tay vuốt tóc, nhưng cô né tránh hắn. “Đừng tới đây, đừng đụng vào em…”
“Tô Tĩnh Vĩ…”
“Không được gọi tên em…” Cô hét lớn, không thèm nhìn hắn. Bởi vì chỉ cần thấy hắn, lòng cô lại rất đau.
“Vậy ra em hận anh như vậy…” Hắn tự giễu cười một tiếng: “Em yên tâm, anh sẽ không đụng em. Anh chỉ là muốn nhìn em một chút.” Để xác định cô không việc gì. Nhưng nhìn cô vậy, dáng vẻ này là của một người bình thường?
“Em phải về nhà, thả em xuống.”
“Được, anh đưa em về.”
Chiếc xe chạy trên đường, cô không nói câu nào mà chỉ cắn môi, mắt nhìn ngoài cửa xe, cảm giác thê lương từ đáy lòng.
Cô chỉ mong nhanh về đến nhà, nhanh thoát khỏi hắn, không gặp hắn, như vậy cô sẽ không thấy khó chịu nữa.
Xe dừng lại, Tĩnh Vĩ vội vàng mở cửa xe chạy vọt ra.
“Tô Tĩnh Vĩ…” Mạc Thần gọi cô, cô không để ý đến hắn.
Hắn đuổi theo, nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô mà đau lòng.
“Anh đi được không? Đừng theo em…”
“Em cứ như vậy không muốn gặp lại anh?” Hắn đau đớn hỏi.
“Phải, em không muốn gặp lại anh. Không muốn, không muốn không muốn…” Lời nói của cô bị nụ hôn của hắn cắt ngang.
Cô hung hăng cắn môi hắn. Nhưng hắn không né tránh, để mặc cô tức giận. Cô không tin là hắn không đau, nhưng hắn vẫn hôn cô thật sâu.
Nụ hôn mang theo mùi vị tanh của máu. Tĩnh Vĩ giật mình, tay của hắn đã đặt lên người cô. Tĩnh Vĩ đẩy mạnh ra, ngược lại hắn tóm được tay cô, xâu chìa khóa cũng rơi vào tay hắn.
Vừa hôn cô, hắn vừa mở cửa, sau đó đẩy cô vào, cánh cửa bị hắn dùng chân đóng mạnh. Ngay lúc Tĩnh Vĩ định đánh hắn, thì hắn lại buông cô ra. Trong đôi mắt có một sự tàn nhẫn lạnh lùng nhìn cô.
Giống như…người sai là cô?
Tĩnh Vĩ chạy vội vào phòng tắm, cầm lấy ly nước súc miệng. Dùng nước lạnh vỗ lên mặt, dùng khăn lông chà mạnh môi mình. Lúc đi ra, không không thèm để ý đến hắn, cứ như vậy xem hắn không tồn tại.
Tĩnh Vĩ ngồi co rúc trên sàn nhà, dựa vào sô pha, thân thể nhỏ bé của cô run lên khiến người khác đau lòng.
“Tô Tĩnh Vĩ…” Mạc Thần nhìn cô, giọng nói cứng ngắc: “Sàn nhà không lạnh sao?”
Cô không thèm để ý đến hắn. Lấy giấy bút ra vẽ. Cô muốn vẽ nụ cười ôn như của anh…Bức tranh bị hắn xé nát, cô muốn vẽ lại. Trong tâm trí cô, vĩnh viễn sẽ không quên hình ảnh của anh.
Khi còn trẻ, anh đã cho cô sự ấm áp cùng yêu thương. Mặc dù khoảng cách giữa họ bây giờ rất xa, cô sẽ vĩnh viễn mất đi nhưng…cô không quên được giây phút vui vẻ ngày trước. Ít nhất anh đã từng tồn tại trong lòng cô.
Tĩnh Vĩ nghiêm túc chăm chú, đặt hết tâm tình vào nét vẽ. Nhưng mà…trong đầu cô, hình ảnh ôn nhu luôn bị gương mặt lạnh lùng chiếm lấy, tại sao lại như vậy?
Mạc Thần nhìn cô vẽ lại bức tranh mà chính hắn đã xé đi. Bức tranh ấy khiến hắn thật khó chịu, không nhìn được. Nhưng hiện giờ cô ngốc này không ngừng vẽ lại bức tranh ấy.
Nhìn những cuộn giấy nằm la liệt trên mặt đất: “Tô Tĩnh Vĩ, em…tối hôm qua không ngủ là vẽ người đàn ông đó đúng không?”
Cô không để ý, cứ như vậy liên tục vẽ.
“Anh hỏi em, phải hay không?” Mạc Thần mạnh mẽ kéo cô, bắt cô nhìn vào mắt hắn, tay nâng cằm cô lên. “Tô Tĩnh Vĩ, anh hỏi em, phải hay không?”
“Phải.” Tĩnh Vĩ lớn tiếng: “Chính là như vậy!”
“Em…” Hắn buông cô ra, hoàn toàn suy sụp: “Em…em vẫn như vậy thương hắn?”
“Đúng vậy!” Cô quật cường trả lời. “Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh. Anh đi đi!”
“Tô Tĩnh Vĩ, anh phải làm thế nào với em? Phải thế nào mới được?”
“Anh đi đi!”
“Em cứ như vậy muốn anh đi?” Hắn cười lạnh: “Được, anh đi!”
Hắn nhìn cô thật sâu, nhìn cô co rúc một góc vẽ bức tranh kia. Hắn xoay người, mở cửa phòng rời đi.
………………….
Từ trước tới nay chưa từng thấy khuôn mặt đáng sợ như vậy của Mạc Thần.
Hai ngày nay trợ lý không dám lên phòng của hắn, rất sợ tìm hắn ký tên. Nhìn hắn như vậy, khiến người khác cực kỳ sợ hãi.
Làm sao bây giờ? Lúc này chỉ có phó tổng giám đốc Mục Kiệt Khắc mới có thể trực tiếp đi vào mà không cần gõ cửa. Vừa nghĩ đến là người xuất hiện. Không ngờ phó tổng giám đốc thật sự xuất hiện. Trợ lý liên tục cúi chào, giao ngay bản văn kiện cho Mục Kiệt Khắc. Thật tốt quá!
“Mạc Thần ở bên trong?”
“Vâng.” Trợ lý vội vàng trả lời, không quên nhắc nhở: “Tâm trạng Tổng giám đốc rất không tốt.”
“Phải không?” Mục Kiệt Khắc nhếch môi, đẩy cửa đi vào. Kỳ thật gần đây hắn rất nhàn rỗi, không có chuyện gì làm. Cho nên cũng không tới công ty, miễn cho ai đó nói hắn cả ngày chỉ biết ngồi chơi.
“Tôi tới đây!”
Thấy Mạc Thần đứng trước cửa sổ, Mục Kiệt Khắc liền ngồi lên ghế, tư thế thoải mái. Nhìn bóng cô đơn của Mạc Thần, Mục Kiệt Khắc nhíu mày. Lại xảy ra chuyện gì?
“Có chuyện gì cần tôi giúp không?”
“Điều tra cho tôi một người tên Mục Triết Thiên.”
“Mục Triết Thiên? Sao có cảm giác cái tên này nghe rất quen tai nha.”
“Nói cậu điều tra thì lập tức đi nhanh lên! Cậu không đi, tôi đi.”
Mục Kiệt Khắc cười khổ: “Tôi mới vừa ngồi xuống, cậu có cần gấp vậy không?”
“Tôi đi ngay bây giờ.” Mạc Thần xoay người.
Mục Kiệt Khắc nhìn gương mặt của Mạc Thần, kinh ngạc: “Cậu, cậu làm tôi sợ nha!”
Sợ mới lạ, chỉ là nhìn sắc mặt người ngày thật khó coi.
Nhìn biểu hiện có thể bộc phát bất cứ lúc nào, Mục Kiệt Khắc thức thời đứng lên: “Được, tôi đi ngay.” Không phải là điều tra một người thôi sao, có gì khó khăn đâu.
Ngẫm lại, Mục Kiệt Khắc cũng biết, người này cùng Tô Tĩnh Vĩ chắc chắn có quan hệ. Chỉ là không ngờ khi điều tra, tên Mục Triết Thiên này lai lịch rất tốt!
Đem tài liệu cùng ảnh chụp, thậm chí còn rất nhiều bài báo ném lên bàn làm việc của Mạc Thần, Mục Kiệt Khắc chép miệng: “Tự mình xem đi.”
Mạc Thần liếc mắt nhìn Mục Kiệt Khắc, sau đó cầm lấy tài liệu lên xem.
“Mục Triết Thiên, là đại minh tinh, nghệ danh lúc trước là Suzuki, giờ trở về phát triển lấy tên là Mục Triết Thiên. Đóng nhiều quảng cáo, phim ảnh, cát xê rất cao, trong giới giải trí có rất nhiều fan hâm mộ. Bề ngoài tuấn tú, nụ cười sáng chói làm mê đắm biết bao cô gái. Duy nhất là tới giờ vẫn chưa có bạn gái, bởi vì vẫn đang chờ một người…”
Mục Kiệt Khắc nói tiếp: “Hắn từng ở cùng thành phố với Tô Tĩnh Vĩ, hai người là người yêu, khiến bao nhiêu người hâm mộ trong trường. Tôi đã dò hỏi những người quen của cô ấy khi còn học cùng trường mới biết được. Tên Mục Triết Thiên này xem ra là đối thủ cạnh tranh khá mạnh với cậu lúc này.”
“Còn có một việc cũng quan trọng…”
Mạc Thần không nhịn được khẽ quát: “Cậu câm miệng.”
Hắn lật tư liệu đến trang cuối nhưng không thấy có điểm gì quan trọng. “Còn cái gì?” Mạc Thần nhướng mày nhìn Mục Kiệt Khắc, xem ra đằng sau tài liệu không có, vậy hẳn đây mới là trọng điểm.
“Không muốn nói.” Mục Kiệt Khắc xoay người đi ra cửa.
Mạc Thần ngăn lại, trừng mắt nhìn, trong con ngươi lộ ra mười phần sát khí: “Nói hay không?”
Mục Kiệt Khắc lạnh gáy: “Nói.” Hắn ngoan ngoãn mở miệng, không muốn bị ánh mắt của người đàn ông này giết chết. Nếu như ánh mắt có thể giết người, hẳn là hắn ngay cả thi thể cũng không tìm được, chắc chắn rất thảm!
Về đến nhà, nhìn căn phòng bừa bộn, Tĩnh Vĩ lau nước mắt, lẳng lặng dọn dẹp. Tĩnh Vĩ mở một cuộn giấy vẽ khác, lần nữa nhìn vào nụ cười trên gương mặt quen thuộc…Mục Triết Thiên!
Cô bắt đầu chuyên tâm vẽ…Đến khi nhìn lại bức tranh, cô kinh hãi kêu lên. Cây bút trong tay rơi xuống, lăn trên mặt đất.
Là hắn! Bức tranh vừa vẽ xong, tại sao lại là hắn? Tại sao lại là gương mặt lạnh lùng của Mạc Thần?
Tĩnh Vĩ hung hăng cuộn giấy lại ném đi. Tiếp tục vẽ, nhưng người trong tranh vẫn là Mạc Thần! Lại cuộn, lại ném, lại vẽ…Liên tiếp năm lần bảy lượt, cho đến khi trời gần sáng, người trong tranh vẫn là hắn. Là gương mặt lạnh lẽo nói cô không phải đứa con gái thuần khiết.
Người đàn ông chết tiệt!
…………..
Tĩnh Vĩ đem đôi mắt quầng thâm đi làm, đầu hơi nhức. Cũng khó trách, suốt đêm qua cô không ngủ được. Cô không biết làm thế nào có thể chịu đựng đến lúc tan tầm. Sắc mặt cô tái nhợt, tiều tụy rất khó coi.
Bước chân nặng nề đi đến bến xe bus. Đôi mắt không thể mở được nhưng vẫn loạng choạng bước đi.
Đột nhiên tay bị ai có túm lấy. Sau đó thân thể bị keo vào một vòng tay ấm áp. Ngước lên, chạm vào ánh mắt đen, sâu không nhìn thấu. Gương mặt thoáng nhìn trông cũng có vẻ mệt mỏi không kém.
“Thả em ra.” Cô hạ giọng.
Hắn buông ra, nhìn cô chăm chú, bàn tay nhẹ nhàng vén mái tóc cô. “Tối qua không ngủ?”
“…” Tĩnh Vĩ chớp mắt, xúc động muốn khóc.
Hắn suốt đêm qua cũng không ngủ. Nhìn cô loạng choạng bước đi, khiến lòng hắn rối bời. Cả ngày không thể làm việc, trong đầu chỉ có hình ảnh cô khóc lóc bỏ đi.
“Hôm qua anh đã hơi nặng lời.” Hắn cúi đầu, ôm cô vào trong lòng.
“Anh thả em ra…” Cô giãy giụa, dùng sức đẩy hắn ra. “Anh thả em ra, thả ra.”
Mạc Thần bế cô lên, đi về phía xe của hắn. Mặc cho cô có đánh có la cỡ nào, hắn vẫn không buông ra, trực tiếp đem cô đẩy vào trong xe.
Cô định mở cửa nhưng bị cản lại. “Thả em ra. Em muốn xuống xe!” Giọng cô khàn khàn. “Em không muốn nhìn thấy anh, không muốn!” Cô khóc to, dùng chân ra sức đá cửa xe.
Mạc Thần quát to: “Đừng đá!” Không phải hắn đau lòng vì xe, mà vì chân cô. “Chân em có đau không?”
Đau chứ sao lại không?
“Em muốn xuống xe!”
Hắn nhìn cô, định đưa tay vuốt tóc, nhưng cô né tránh hắn. “Đừng tới đây, đừng đụng vào em…”
“Tô Tĩnh Vĩ…”
“Không được gọi tên em…” Cô hét lớn, không thèm nhìn hắn. Bởi vì chỉ cần thấy hắn, lòng cô lại rất đau.
“Vậy ra em hận anh như vậy…” Hắn tự giễu cười một tiếng: “Em yên tâm, anh sẽ không đụng em. Anh chỉ là muốn nhìn em một chút.” Để xác định cô không việc gì. Nhưng nhìn cô vậy, dáng vẻ này là của một người bình thường?
“Em phải về nhà, thả em xuống.”
“Được, anh đưa em về.”
Chiếc xe chạy trên đường, cô không nói câu nào mà chỉ cắn môi, mắt nhìn ngoài cửa xe, cảm giác thê lương từ đáy lòng.
Cô chỉ mong nhanh về đến nhà, nhanh thoát khỏi hắn, không gặp hắn, như vậy cô sẽ không thấy khó chịu nữa.
Xe dừng lại, Tĩnh Vĩ vội vàng mở cửa xe chạy vọt ra.
“Tô Tĩnh Vĩ…” Mạc Thần gọi cô, cô không để ý đến hắn.
Hắn đuổi theo, nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô mà đau lòng.
“Anh đi được không? Đừng theo em…”
“Em cứ như vậy không muốn gặp lại anh?” Hắn đau đớn hỏi.
“Phải, em không muốn gặp lại anh. Không muốn, không muốn không muốn…” Lời nói của cô bị nụ hôn của hắn cắt ngang.
Cô hung hăng cắn môi hắn. Nhưng hắn không né tránh, để mặc cô tức giận. Cô không tin là hắn không đau, nhưng hắn vẫn hôn cô thật sâu.
Nụ hôn mang theo mùi vị tanh của máu. Tĩnh Vĩ giật mình, tay của hắn đã đặt lên người cô. Tĩnh Vĩ đẩy mạnh ra, ngược lại hắn tóm được tay cô, xâu chìa khóa cũng rơi vào tay hắn.
Vừa hôn cô, hắn vừa mở cửa, sau đó đẩy cô vào, cánh cửa bị hắn dùng chân đóng mạnh. Ngay lúc Tĩnh Vĩ định đánh hắn, thì hắn lại buông cô ra. Trong đôi mắt có một sự tàn nhẫn lạnh lùng nhìn cô.
Giống như…người sai là cô?
Tĩnh Vĩ chạy vội vào phòng tắm, cầm lấy ly nước súc miệng. Dùng nước lạnh vỗ lên mặt, dùng khăn lông chà mạnh môi mình. Lúc đi ra, không không thèm để ý đến hắn, cứ như vậy xem hắn không tồn tại.
Tĩnh Vĩ ngồi co rúc trên sàn nhà, dựa vào sô pha, thân thể nhỏ bé của cô run lên khiến người khác đau lòng.
“Tô Tĩnh Vĩ…” Mạc Thần nhìn cô, giọng nói cứng ngắc: “Sàn nhà không lạnh sao?”
Cô không thèm để ý đến hắn. Lấy giấy bút ra vẽ. Cô muốn vẽ nụ cười ôn như của anh…Bức tranh bị hắn xé nát, cô muốn vẽ lại. Trong tâm trí cô, vĩnh viễn sẽ không quên hình ảnh của anh.
Khi còn trẻ, anh đã cho cô sự ấm áp cùng yêu thương. Mặc dù khoảng cách giữa họ bây giờ rất xa, cô sẽ vĩnh viễn mất đi nhưng…cô không quên được giây phút vui vẻ ngày trước. Ít nhất anh đã từng tồn tại trong lòng cô.
Tĩnh Vĩ nghiêm túc chăm chú, đặt hết tâm tình vào nét vẽ. Nhưng mà…trong đầu cô, hình ảnh ôn nhu luôn bị gương mặt lạnh lùng chiếm lấy, tại sao lại như vậy?
Mạc Thần nhìn cô vẽ lại bức tranh mà chính hắn đã xé đi. Bức tranh ấy khiến hắn thật khó chịu, không nhìn được. Nhưng hiện giờ cô ngốc này không ngừng vẽ lại bức tranh ấy.
Nhìn những cuộn giấy nằm la liệt trên mặt đất: “Tô Tĩnh Vĩ, em…tối hôm qua không ngủ là vẽ người đàn ông đó đúng không?”
Cô không để ý, cứ như vậy liên tục vẽ.
“Anh hỏi em, phải hay không?” Mạc Thần mạnh mẽ kéo cô, bắt cô nhìn vào mắt hắn, tay nâng cằm cô lên. “Tô Tĩnh Vĩ, anh hỏi em, phải hay không?”
“Phải.” Tĩnh Vĩ lớn tiếng: “Chính là như vậy!”
“Em…” Hắn buông cô ra, hoàn toàn suy sụp: “Em…em vẫn như vậy thương hắn?”
“Đúng vậy!” Cô quật cường trả lời. “Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh. Anh đi đi!”
“Tô Tĩnh Vĩ, anh phải làm thế nào với em? Phải thế nào mới được?”
“Anh đi đi!”
“Em cứ như vậy muốn anh đi?” Hắn cười lạnh: “Được, anh đi!”
Hắn nhìn cô thật sâu, nhìn cô co rúc một góc vẽ bức tranh kia. Hắn xoay người, mở cửa phòng rời đi.
………………….
Từ trước tới nay chưa từng thấy khuôn mặt đáng sợ như vậy của Mạc Thần.
Hai ngày nay trợ lý không dám lên phòng của hắn, rất sợ tìm hắn ký tên. Nhìn hắn như vậy, khiến người khác cực kỳ sợ hãi.
Làm sao bây giờ? Lúc này chỉ có phó tổng giám đốc Mục Kiệt Khắc mới có thể trực tiếp đi vào mà không cần gõ cửa. Vừa nghĩ đến là người xuất hiện. Không ngờ phó tổng giám đốc thật sự xuất hiện. Trợ lý liên tục cúi chào, giao ngay bản văn kiện cho Mục Kiệt Khắc. Thật tốt quá!
“Mạc Thần ở bên trong?”
“Vâng.” Trợ lý vội vàng trả lời, không quên nhắc nhở: “Tâm trạng Tổng giám đốc rất không tốt.”
“Phải không?” Mục Kiệt Khắc nhếch môi, đẩy cửa đi vào. Kỳ thật gần đây hắn rất nhàn rỗi, không có chuyện gì làm. Cho nên cũng không tới công ty, miễn cho ai đó nói hắn cả ngày chỉ biết ngồi chơi.
“Tôi tới đây!”
Thấy Mạc Thần đứng trước cửa sổ, Mục Kiệt Khắc liền ngồi lên ghế, tư thế thoải mái. Nhìn bóng cô đơn của Mạc Thần, Mục Kiệt Khắc nhíu mày. Lại xảy ra chuyện gì?
“Có chuyện gì cần tôi giúp không?”
“Điều tra cho tôi một người tên Mục Triết Thiên.”
“Mục Triết Thiên? Sao có cảm giác cái tên này nghe rất quen tai nha.”
“Nói cậu điều tra thì lập tức đi nhanh lên! Cậu không đi, tôi đi.”
Mục Kiệt Khắc cười khổ: “Tôi mới vừa ngồi xuống, cậu có cần gấp vậy không?”
“Tôi đi ngay bây giờ.” Mạc Thần xoay người.
Mục Kiệt Khắc nhìn gương mặt của Mạc Thần, kinh ngạc: “Cậu, cậu làm tôi sợ nha!”
Sợ mới lạ, chỉ là nhìn sắc mặt người ngày thật khó coi.
Nhìn biểu hiện có thể bộc phát bất cứ lúc nào, Mục Kiệt Khắc thức thời đứng lên: “Được, tôi đi ngay.” Không phải là điều tra một người thôi sao, có gì khó khăn đâu.
Ngẫm lại, Mục Kiệt Khắc cũng biết, người này cùng Tô Tĩnh Vĩ chắc chắn có quan hệ. Chỉ là không ngờ khi điều tra, tên Mục Triết Thiên này lai lịch rất tốt!
Đem tài liệu cùng ảnh chụp, thậm chí còn rất nhiều bài báo ném lên bàn làm việc của Mạc Thần, Mục Kiệt Khắc chép miệng: “Tự mình xem đi.”
Mạc Thần liếc mắt nhìn Mục Kiệt Khắc, sau đó cầm lấy tài liệu lên xem.
“Mục Triết Thiên, là đại minh tinh, nghệ danh lúc trước là Suzuki, giờ trở về phát triển lấy tên là Mục Triết Thiên. Đóng nhiều quảng cáo, phim ảnh, cát xê rất cao, trong giới giải trí có rất nhiều fan hâm mộ. Bề ngoài tuấn tú, nụ cười sáng chói làm mê đắm biết bao cô gái. Duy nhất là tới giờ vẫn chưa có bạn gái, bởi vì vẫn đang chờ một người…”
Mục Kiệt Khắc nói tiếp: “Hắn từng ở cùng thành phố với Tô Tĩnh Vĩ, hai người là người yêu, khiến bao nhiêu người hâm mộ trong trường. Tôi đã dò hỏi những người quen của cô ấy khi còn học cùng trường mới biết được. Tên Mục Triết Thiên này xem ra là đối thủ cạnh tranh khá mạnh với cậu lúc này.”
“Còn có một việc cũng quan trọng…”
Mạc Thần không nhịn được khẽ quát: “Cậu câm miệng.”
Hắn lật tư liệu đến trang cuối nhưng không thấy có điểm gì quan trọng. “Còn cái gì?” Mạc Thần nhướng mày nhìn Mục Kiệt Khắc, xem ra đằng sau tài liệu không có, vậy hẳn đây mới là trọng điểm.
“Không muốn nói.” Mục Kiệt Khắc xoay người đi ra cửa.
Mạc Thần ngăn lại, trừng mắt nhìn, trong con ngươi lộ ra mười phần sát khí: “Nói hay không?”
Mục Kiệt Khắc lạnh gáy: “Nói.” Hắn ngoan ngoãn mở miệng, không muốn bị ánh mắt của người đàn ông này giết chết. Nếu như ánh mắt có thể giết người, hẳn là hắn ngay cả thi thể cũng không tìm được, chắc chắn rất thảm!
/66
|