Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 349: TG16: Tiểu Thiếp Quân Phiệt (20)

/424


Edt: Mítt

~~~~~~~

Tuy rằng đã “Xử tử” Quan Li, nhưng một buổi tối này, trong đại viện Ân gia cũng không thái bình.

Trong phòng Diêu Nhược Phương ——

“Quỳ xuống!”

Diêu Bạch Tiêm sau khi phân phó Trân Lam đóng kín cửa phòng, lập tức trầm khuôn mặt lạnh lùng khiển trách một câu. Lúc này, Diêu Nhược Phương cùng với Nguyệt Tú ở trong phòng đều sắc mặt tái nhợt, nghe Diêu Bạch Tiêm nói, Nguyệt Tú lập tức run rẩy quỳ xuống, mà Diêu Nhược Phương lại hồng con mắt đáng thương hề hề nhìn Diêu Bạch Tiêm: “Nương! Cô mẫu! Nhược Phương…… Nhược Phương biết sai rồi!”

Thấy Diêu Nhược Phương không chịu quỳ, Diêu Bạch Tiêm giơ tay cao lên, “Bốp” một tiếng, một cái tát vang dội rơi ở trên mặt Diêu Nhược Phương.

Diêu Nhược Phương che lại gương mặt phát đau của mình không thể tin tưởng nhìn Diêu Bạch Tiêm: “Cô mẫu, người đánh con? Con làm sai cái gì?”

“Đến bây giờ ngươi còn không biết mình sai ở nơi nào?”

Nghe Diêu Nhược Phương nói, sắc mặt Diêu Bạch Tiêm càng thêm lạnh lẽo: “Ngươi ngày thường ghen đến phát giận ta đều có thể chịu đựng ngươi, hậu viện Ân gia này vốn dĩ ta còn tính toán giao cho ngươi quản lý, nhưng ngươi thì sao? Ngươi đang làm cái gì? Ngươi cũng dám mưu hại con nối dõi của Ân gia!”

Đối với Diêu Nhược Phương ngu xuẩn, Diêu Bạch Tiêm quả thực không lời nào để nói.

“Con làm như vậy cũng là học được từ chỗ cô mẫu!”

Nghe Diêu Bạch Tiêm chỉ trích, Diêu Nhược Phương buông tay mình, lạnh lùng cười.

“Cô mẫu năm đó không phải cũng đối đãi với những di nương trong phủ như thế sao? Cô mẫu làm, vì sao con không thể làm? Huống hồ, hạ độc loại chuyện này cô mẫu người không phải lành nghề nhất sao? Trừ bỏ những di nương trong phủ đó, còn có Tô Vãn, Tô Vãn cô ta……”

“Loảng xoảng” một tiếng, cửa phòng đóng chặt ở ngay lúc này bị người đột nhiên đá văng, trong đêm tối Ân Bắc Ca mặt âm trầm phảng phất tùy thời đều có thể nhỏ nước.

“Diêu Nhược Phương, ngươi vừa mới nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa?”

“Bắc Ca!”

Nhìn thấy Ân Bắc Ca đột nhiên xuất hiện, Diêu Nhược Phương cả người đều choáng váng, ở ngay lúc này ánh mắt Diêu Bạch Tiêm chợt lóe lập tức giơ tay lại cho Diêu Nhược Phương một bạt tai: “Hỗn trướng! Biết sai không sửa cũng thôi đi, thế nhưng còn dám hồ ngôn loạn ngữ!”

“Tôi hồ ngôn loạn ngữ?”

Diêu Nhược Phương gương mặt sưng đỏ, híp mắt nhìn Diêu Bạch Tiêm: “Cô mẫu, không, tôi nên gọi bà là nương, từ ngày tôi gả vào Ân gia tôi nên hiểu rõ, bà chỉ là không muốn để Ân gia rơi vào trong tay người khác, cho nên bà dùng trăm phương ngàn kế để Bắc Ca cưới tôi, mệt tôi khi đó còn nghĩ bà có bao nhiêu thương tôi! Diêu Bạch Tiêm, bà thật sự rất tự tư!”

“Câm mồm!”

Thấy Diêu Nhược Phương cũng dám thẳng gọi tên mình, Diêu Bạch Tiêm lại lần nữa trừng mắt, giơ tay muốn đánh, lại bị Diêu Nhược Phương tránh thoát: “Hiện tại nếu Bắc Ca đều đã nghe được, tôi không ngại một lần nói cho hắn hiểu!”

Diêu Nhược Phương nhìn Ân Bắc Ca ở cửa, biểu tình trên mặt có chút quỷ dị: “Bắc Ca, anh biết không? Lúc trước cô mẫu căn bản không muốn để anh cưới Tô Vãn vào cửa, từ sau khi đáp ứng hôn sự của hai người, bà ta vẫn luôn tính kế Tô Vãn, bà ta cố ý để dượng điều anh đi, sau đó lại trong ngày hôn lễ treo đầu dê bán thịt chó, áp chế người Tô gia, thậm chí, anh Bắc Việt anh ấy cũng luôn bị cô mẫu lừa gạt lợi dụng. Sau đó anh Bắc Việt chết, cô mẫu lại đem tất cả tính ở trên đầu Tô Vãn, bà ta muốn Tô Vãn chôn cùng con trai mình, cho nên ở trong đồ ăn của Tô Vãn hạ độc mạn tính, thậm chí tất cả đại phu trong phủ đều bị bà ta thu mua……"

“Nương."

Nghe Diêu Nhược Phương nói, thân mình Ân Bắc Ca có chút lung lay, hắn không thể tin mà nhìn Diêu Bạch Tiêm: “Nương, Nhược Phương nói đều là sự thật sao?”

Nghĩ đến mình đã bỏ lỡ Tô Vãn, nghĩ đến đại ca chết, lại nghĩ đến đoạn thời gian đó Tô Vãn ở trên giường bệnh đau đớn, tâm Ân Bắc Ca hung hăng co rút đau đớn.

“Nương, người sao lại có thể nhẫn tâm như vậy? Con với đại ca đều là con của người!Chẳng lẽ người chưa từng nghĩ tới hạnh phúc của bọn con sao?”

“Hạnh phúc?”

Nghe Ân Bắc Ca nói, Diêu Bạch Tiêm lạnh lùng nhướng mi: “Sự thật chứng minh, Tô Vãn chính là nữ nhân lả lơi ong bướm, mẹ không cho con cưới cô ta vào cửa là vì tốt cho con! Nương làm tất cả đều là vì Ân gia các người.”

“Không.”

Ân Bắc Ca dần dần lui về phía sau, ánh mắt nhìn Diêu Bạch Tiêm giống như là đang nhìn một người xa lạ: “Người không phải vì bọn con, người là vì chính mình.”

Bản thân vì tư lợi cá nhân, hại người chung quy cũng hại mình.

……

Wattpad: HBNmoemoe

Hôm sau, biệt viện Ân gia.

Thời điểm Quan Li tỉnh lại, phát hiện nơi mình đang ở là một chỗ hoàn toàn xa lạ, cái chỗ này trang trí không khác Ân gia lắm.

“Cô tỉnh?”

Bên tai truyền đến giọng nữ ôn hòa, Quan Li chậm rãi ngồi dậy, liền thấy được Tô Vãn đang ngồi bên bàn bát tiên cách đó không xa.

“Tam, tam phu nhân?”

Tuy rằng chỉ gặp qua một lần, nhưng ấn tượng Tô Vãn tạo cho Quan Li lại rất sâu, bởi vì cô ấy mang đến cho mình một loại cảm giác đặc biệt quen thuộc, phảng phất như là các cô đã quen biết nhiều năm.

Nghe xưng hô của Quan Li với mình, Tô Vãn cười nhạt: “Đừng kêu tôi như vậy, nếu cô thích thì cứ kêu tôi Linh Lung là được.”

Linh Lung?

Quan Li kinh ngạc nhìn Tô Vãn: “Là cô đã cứu tôi? Cô vì sao muốn cứu tôi?”

Ngày hôm qua, Quan Li thật sự cho rằng mình chết chắc rồi.

“Tôi cứu cô là do cố nhân nhờ vả, cái này về sau tôi sẽ từ từ nói cho cô biết, cô trước cứ an tâm ở chỗ này của tôi dưỡng thương đi.”

Tô Vãn đang cùng Quan Li nói chuyện, Thục Ninh đã bước nhanh đến: “Tam phu nhân, nhị phu nhân tới, đang ở ngoài sảnh chờ người!"

“Ừ, ta đã biết.”

Tô Vãn lên tiếng, chậm rãi đứng dậy: “Quan Li, cô nghỉ ngơi trước đi, tối nay tôi lại đến thăm cô!”

“A? Vâng vâng.”

Quan Li ngơ ngác nhìn bóng dáng Tô Vãn rời đi, trong lúc nhất thời trong đầu có chút loạn, nhưng mà, tam phu nhân Linh Lung này thoạt nhìn là người tốt.

Thì ra, Ân gia cũng có người tốt.

Lúc này, tiền viện phòng tiếp khách.

Bộ Ngưng San đang chậm rì rì uống trà, Thục Ninh đã đỡ Tô Vãn ra tới. Nhìn thấy sắc mặt Tô Vãn tốt lên một ít, Bộ Ngưng San nhịn không được đứng dậy, tiến lên vài bước giơ tay kéo tay Tô Vãn: “Linh Lung, em không sao chứ? Ngày hôm qua sau khi trở về ta vẫn luôn lo lắng cho em, bởi vậy sáng sớm hôm nay ta đem chuỵên trong nhà tất cả đều xử lí xong lập tức lại đây thăm em, ta mang theo huyết yến thượng đẳng, chờ lát nữa kêu phòng bếp nấu cho em.”

“Đa tạ nhị tẩu quan tâm.”

Nghe Bộ Ngưng San nói, Tô Vãn lập tức làm ra bộ dáng cảm động, trong mắt toàn là cảm kích nhìn bà.

“Người trong nhà khách khí cái gì! Hiện tại thế đạo kém như vậy, chúng ta người trong nhà phải đoàn kết!”

Nói tới đây, Bộ Ngưng San cố ý thở dài một hơi: “Ngươi xem đại ca đại tẩu, người ta toàn ở nhà cũ, thủ phủ đại soái, thủ hạ còn có mấy chục vạn binh mã, thời buổi binh hoang mã loạn này, chỉ khi trên tay có binh quyền mới có thể chân chính đứng vững gót chân, em lại xem nam nhân nhà chúng ta! Ai, Thành Mạc nhà chúng ta chỉ biết kiếm tiền, tiền kiếm về đều cho đại ca làm quân lương, cho đến bây giờ tiền không thiếu nhưng thủ hạ lại vẫn như cũ một binh cũng không có, còn Minh Dã nó…… Ai.”

Bộ Ngưng San liên tiếp than thở vài hơi, nghe lời bà nói, thần sắc Tô Vãn cũng không ngừng biến hóa: “Nhị tẩu nói phải, Minh Dã anh ấy gần đây muốn đi quân đội tôi luyện một chút, nhưng đại ca nói anh ấy không phải khối tài liệu kia, cho anh ấy một ít tiền, kêu anh ấy trở về cùng em kinh doanh Linh Lung lâu, còn nói nam nhi chí tại tứ phương, tẩu nói anh ấy cùng em giữ một cái ca vũ phường thì có thể có tiền đồ gì, nếu thật sự một ngày nào đó chiến hỏa đốt tới Liêu Thành chúng ta, ca vũ phường nho nhỏ này của chúng ta kiếm được nhiều tiền thì có ích lợi gì chứ?”

“Linh Lung, tẩu biết em là người thông minh!”

Nghe Tô Vãn nói, Bộ Ngưng San lập tức lần nữa nắm chặt tay cô: “Chỉ tiếc hiện tại Liêu Thành đã do đại ca một tay che trời, chúng ta muốn tính toán một chút thật sự là rất khó, vị kia trong nhà của đại ca càng không phải đèn cạn dầu, Linh Lung em thông minh nhất, em nói chúng ta nên làm sao bây giờ?”

Làm sao bây giờ?

Nghe Bộ Ngưng San nói, Tô Vãn hơi chần chờ một lát: “Nhị tẩu, thật ra biện pháp cũng không phải không có, chỉ xem tẩu có chịu hợp tác với em hay không thôi!”

“Linh Lung, em có biện pháp?”

Nghe Tô Vãn nói, ánh mắt Bộ Ngưng San sáng ngời, mà Tô Vãn lại dựa vào bên tai Bộ Ngưng San nhẹ nhàng nói nhỏ vài câu.

“Này……”

Nghe xong biện pháp Tô Vãn, Bộ Ngưng San do dự một chút.

“Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ của mình em, nhị tẩu tẩu suy xét một chút đi.”

Nhìn thấy Bộ Ngưng San do dự, Tô Vãn cũng không thúc giục bà, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười một chút.

/424

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status