Edit: Ư Ư
Lá cây xanh biếc được mạ một lớp ánh nắng lay động theo gió, một con zombie đang gào rống dưới tàng cây chợt dừng lại, một người chạy đến đập liên tục vào đầu nó cho đến khi nó chết mới nhẹ nhàng thở ra.
Đi vào siêu thị nhỏ quan sát xung quanh, nhẹ nhàng lấy đồ ăn cho vào ba lô.
Cặp sách đầy mới lưu luyến không rời kéo khóa lại đeo lên lưng, đột nhiên, một khuôn mặt trắng bệch không còn hoàn chỉnh với đôi mắt xám trắng đang há to miệng nhào về phía cô.
Thẩm Ngư hoảng sợ, đang định sử dụng dị năng thì đầu con zombie kia đã nổ mạnh, rầm một tiếng ngã xuống đất.
Cảm giác lo lắng vẫn còn chưa biến mất, Thẩm Ngư ngước mắt đã nhìn thấy một thiếu niên đứng ngoài cửa siêu thị, thân thể hơi lung lay quỳ xuống đất thở hổn hển.
Kỳ Cừu! Thẩm Ngư nhanh chóng chạy tới đỡ hắn lên
Từ sau khi ra khỏi căn cứ, lúc cô tỉnh lại thì phát hiện mình đang ngồi trong một chiếc xe, zombie ngoài cửa sổ không ngừng đập vào xe, nhưng những tiếng gào rống lại không làm cô cảm thấy run rẩy như khi nhìn thấy thiếu niên.
Cô vĩnh viễn không quên bộ dáng của Kỳ Cừu lúc đó, sắc mặt tái nhợt đến trong suốt, hai má hóp lại, môi phát tím, một thiếu niên như bước ra từ trong truyện tranh mà lúc này lại trở nên như vậy
Nếu không phải hỏi hệ thống thì cô cũng không biết một thiếu niên 16 tuổi cũng có thể sử dụng được năng lực của vua zombie, đưa tới hơn ba nghìn con zombie vây thành.
Cánh tay bị nắm chặt, đôi mắt của thiếu niên nhìn cô chằm chằm, sự lạnh lẽo trong đáy mắt làm người muốn lùi bước, Cô giáo, tôi đã nói cô không cần đi tìm đồ ăn! Tôi không đói bụng, đồ ăn trong xe đủ để cô ăn.
Thẩm Ngư nâng cánh tay hắn lên như không nghe thấy hắn nói gì, khóe miệng cong cong, nói: Đồ ăn trong siêu thị này chưa bị lấy đi, tôi nhét đầy cả một cái ba lô..
Kỳ Cừu rũ mắt nhíu chặt mày: Cô giáo.
Thẩm Ngư nâng hắn vào trong xe, nghiêm túc gật đầu nói: Tôi biết rồi, em phải khỏe nhanh lên, sau khi em khỏe thì tôi cũng không cần ra ngoài, nguy hiểm như vậy, tôi cũng không muốn bị cắn đâu.
Kỳ Cừu ừ một tiếng, vô lực dựa vào trên ghế dựa.
Thẩm Ngư sờ trán hắn, nói: Em vừa sử dụng dị năng.
Kỳ Cừu cầm lấy tay cô, nhắm mắt lại thấp giọng nói: Tôi không sao, nếu cô ra ngoài thì tôi mới có việc.
Ý là nếu cô giáo không nghe lời ra ngoài thì tôi mới xảy ra chuyện.
Sao Thẩm Ngư lại không hiểu, lấy một gói khoai lát ra, may mà còn sáu tháng nữa mới hết hạn, vui vẻ vừa định mở ra nhưng lại dừng lại, ánh mắt đối diện với khuôn mặt buồn ngủ của hắn, mím mím môi.
Thôi, đổi cái khác vậy.
Lại lấy một túi bánh quy qua, nhẹ nhàng ăn, ăn xong một cái lại cầm lấy một cái đưa tới bên miệng Kỳ Cừu, Ăn một cái ngủ tiếp......
Thẩm Ngư còn chưa nói xong thì cái bánh quy và cả đầu ngón tay đều được thiếu niên ngậm vào, cảm giác ướt nóng làm cô ngẩn người, cơ thể hơi run rẩy, mặt đỏ bừng.
Kỳ Cừu nhanh chóng nhả tay cô ra, miệng lúc đóng lúc mở nhai bánh quy dường như lúc nãy chỉ là không cẩn thận.
Thẩm Ngư rụt tay lại hỏi hệ thống: Hệ ca, ca không bán hàng giả cho tôi đấy chứ?
Cái loại cảm giác tê dại lúc nãy giống y như lúc cô chưa dùng thuốc ức chế.
【 Đạo cụ trong cửa hàng không có hàng giả. 】
Vậy vì sao cơ thể của tôi cứ quái quái vậy nhỉ?
【 Chẳng lẽ là thuốc ức chế cũng không thể ức chế được sự hư hỏng của ký chủ? 】
Hư cái đầu ca ý!
Lá cây xanh biếc được mạ một lớp ánh nắng lay động theo gió, một con zombie đang gào rống dưới tàng cây chợt dừng lại, một người chạy đến đập liên tục vào đầu nó cho đến khi nó chết mới nhẹ nhàng thở ra.
Đi vào siêu thị nhỏ quan sát xung quanh, nhẹ nhàng lấy đồ ăn cho vào ba lô.
Cặp sách đầy mới lưu luyến không rời kéo khóa lại đeo lên lưng, đột nhiên, một khuôn mặt trắng bệch không còn hoàn chỉnh với đôi mắt xám trắng đang há to miệng nhào về phía cô.
Thẩm Ngư hoảng sợ, đang định sử dụng dị năng thì đầu con zombie kia đã nổ mạnh, rầm một tiếng ngã xuống đất.
Cảm giác lo lắng vẫn còn chưa biến mất, Thẩm Ngư ngước mắt đã nhìn thấy một thiếu niên đứng ngoài cửa siêu thị, thân thể hơi lung lay quỳ xuống đất thở hổn hển.
Kỳ Cừu! Thẩm Ngư nhanh chóng chạy tới đỡ hắn lên
Từ sau khi ra khỏi căn cứ, lúc cô tỉnh lại thì phát hiện mình đang ngồi trong một chiếc xe, zombie ngoài cửa sổ không ngừng đập vào xe, nhưng những tiếng gào rống lại không làm cô cảm thấy run rẩy như khi nhìn thấy thiếu niên.
Cô vĩnh viễn không quên bộ dáng của Kỳ Cừu lúc đó, sắc mặt tái nhợt đến trong suốt, hai má hóp lại, môi phát tím, một thiếu niên như bước ra từ trong truyện tranh mà lúc này lại trở nên như vậy
Nếu không phải hỏi hệ thống thì cô cũng không biết một thiếu niên 16 tuổi cũng có thể sử dụng được năng lực của vua zombie, đưa tới hơn ba nghìn con zombie vây thành.
Cánh tay bị nắm chặt, đôi mắt của thiếu niên nhìn cô chằm chằm, sự lạnh lẽo trong đáy mắt làm người muốn lùi bước, Cô giáo, tôi đã nói cô không cần đi tìm đồ ăn! Tôi không đói bụng, đồ ăn trong xe đủ để cô ăn.
Thẩm Ngư nâng cánh tay hắn lên như không nghe thấy hắn nói gì, khóe miệng cong cong, nói: Đồ ăn trong siêu thị này chưa bị lấy đi, tôi nhét đầy cả một cái ba lô..
Kỳ Cừu rũ mắt nhíu chặt mày: Cô giáo.
Thẩm Ngư nâng hắn vào trong xe, nghiêm túc gật đầu nói: Tôi biết rồi, em phải khỏe nhanh lên, sau khi em khỏe thì tôi cũng không cần ra ngoài, nguy hiểm như vậy, tôi cũng không muốn bị cắn đâu.
Kỳ Cừu ừ một tiếng, vô lực dựa vào trên ghế dựa.
Thẩm Ngư sờ trán hắn, nói: Em vừa sử dụng dị năng.
Kỳ Cừu cầm lấy tay cô, nhắm mắt lại thấp giọng nói: Tôi không sao, nếu cô ra ngoài thì tôi mới có việc.
Ý là nếu cô giáo không nghe lời ra ngoài thì tôi mới xảy ra chuyện.
Sao Thẩm Ngư lại không hiểu, lấy một gói khoai lát ra, may mà còn sáu tháng nữa mới hết hạn, vui vẻ vừa định mở ra nhưng lại dừng lại, ánh mắt đối diện với khuôn mặt buồn ngủ của hắn, mím mím môi.
Thôi, đổi cái khác vậy.
Lại lấy một túi bánh quy qua, nhẹ nhàng ăn, ăn xong một cái lại cầm lấy một cái đưa tới bên miệng Kỳ Cừu, Ăn một cái ngủ tiếp......
Thẩm Ngư còn chưa nói xong thì cái bánh quy và cả đầu ngón tay đều được thiếu niên ngậm vào, cảm giác ướt nóng làm cô ngẩn người, cơ thể hơi run rẩy, mặt đỏ bừng.
Kỳ Cừu nhanh chóng nhả tay cô ra, miệng lúc đóng lúc mở nhai bánh quy dường như lúc nãy chỉ là không cẩn thận.
Thẩm Ngư rụt tay lại hỏi hệ thống: Hệ ca, ca không bán hàng giả cho tôi đấy chứ?
Cái loại cảm giác tê dại lúc nãy giống y như lúc cô chưa dùng thuốc ức chế.
【 Đạo cụ trong cửa hàng không có hàng giả. 】
Vậy vì sao cơ thể của tôi cứ quái quái vậy nhỉ?
【 Chẳng lẽ là thuốc ức chế cũng không thể ức chế được sự hư hỏng của ký chủ? 】
Hư cái đầu ca ý!
/309
|