Hắc Hóa Xin Cẩn Thận
Chương 269 - Anh Gì Ơi, Tôi Thấy Ấn Đường Của Anh Biến Thành Màu Đen Này (10)
/309
|
Edit: Ư Ư
【 Oán khí của Dư Trần giảm 0.1%, chúc mừng ký chủ, chúc mừng ký chủ. 】
0.1?? Thẩm Ngư đau lòng bánh nướng lớn.
【 Đúng vậy. 】
Thẩm Ngư vừa đi vừa nói chuyện phiếm với hệ thống, vừa định lấy chìa khóa ra, nhưng cửa... chỉ khép hờ rồi tự động mở ra.
Căn phòng tối om, ẩn ẩn có thể cảm giác được từng cơn gió lạnh thổi qua bên người, Thẩm Ngư lạnh người bật đèn lên, nhưng căn phòng vẫn đen sì, giống như... mất điện vậy.
Cánh cửa sau lưng rầm một tiếng đóng lại, tiếng nước vang lên bên tai, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mắt đất, còn cách cô rất gần, nói thẳng là ở trên đỉnh đầu cô.
Thẩm Ngư: ......
Thẩm Ngư không dám ngẩng đầu, cô lén lút tìm tòi trong túi áo, trong lúc đó một mái tóc màu đen xuất hiện trước mặt cô cọ vào chóp mũi, làm cô không nhịn được mà muốn hắt xì.
Mái tóc đen trên không trung bắt đầu hạ xuống, Thẩm Ngư nghe thấy một tiếng cười âm lãnh, cô vội hét to rồi dán bùa lên trán con quỷ kia.
Nữ quỷ hét lên một tiếng rồi biến mất, căn phòng sáng lên, Thẩm Ngư sợ hãi lùi về phía sau dựa vào cửa thở hồng hộc.
Mèo đen trên ba lô nhảy xuống đất nhìn cô một cái rồi ưu nhã cao quý nện bước đi.
Thẩm Ngư nhìn rõ sự khinh miệt và cười nhạo trong đôi mắt nó!
【 Oán khí của Dư Trần giảm 5%, chúc mừng ký chủ chúc mừng ký chủ! 】
Thẩm Ngư:???
Một cái bánh nướng lớn chỉ giảm 0.1% mà thấy cô bị quỷ dọa thì giảm 5%??
Có ý gì?
【 Chắc là nhìn thấy bộ dáng nhút nhát sợ hãi của ký chủ nên đã tìm được niềm vui của cuộc sống. 】
Thẩm Ngư: Xùy xùy xùy!
Nếu không phải hôm nay cô quên không đóng cửa nhà thì con quỷ này có mà vào được, trên cửa nhà cô đã dán hơn mười là bùa bảo vệ đấy nhé!
-
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Ngư rời giường ra cửa, lần này cô không đeo balo mà đeo một cái túi xách nhỏ, còn mèo thì... trực tiếp nhảy lên trên vài cô ngồi.
Đây là lần đầu tiên cô và nó gần gũi như vậy, cũng coi như là một sự tiến bộ, Thẩm Ngư nghĩ chắc không lâu nữa là cô có thể sờ bụng mèo mềm mại rồi.
Đi tới nơi đã thấy người phụ nữ hôm qua đứng đợi, nhìn dáng vẻ có lẽ là đã đợi rất lâu.
Thẩm Ngư đi qua đó, người phụ nữ này vừa nhìn thấy cô đã kích động nói: Đại sư!
Thẩm Ngư: Dẫn tôi đi gặp con của chị.
Người phụ nữ này gật đầu: Được được, mời đại sư lên xe.
Được rồi.
Ngồi trên xe, Thẩm Ngư hỏi bà tình hình đêm qua như thế nào.
Người phụ nữ kia bình tĩnh nói: Ở bệnh viện ngủ cả đêm, bác sĩ đã cho uống thuốc an thần nên không giống như mấy đêm trước.
Thẩm Ngư ừ một tiếng, Chị đừng gọi tôi là đại sư, cứ gọi Tiểu Ngư là được rồi, không biết xưng hô với chị thế nào......
Người phụ nữ xin lỗi nói: Do tôi lo lắng quá nên quên mất, tôi họ Ninh, con trai tôi tên Ninh Đồng.
Nhìn thấy sự khó hiểu của Thẩm Ngư, dì Ninh cười nói: Cha của Đồng Đồng đã ly hôn với tôi từ lâu nên tôi để thằng bé theo họ mẹ.
Thẩm Ngư: Cậu bé xuất hiện những tình trạng này từ lúc nào?
Dì Ninh nghĩ nghĩ mới nói: Một tháng trước, tôi nhớ rất rõ ràng, hôm đó vì quá bận nên tôi phải làm thêm tới đêm khuya.
Thẩm Ngư lại hỏi: Vậy một tháng trước có xảy ra chuyện gì khác thường không? Hoặc là dì dẫn Ninh Đồng đi đâu gặp phải người nào?
Vừa dứt lời thì sắc mặt dì Ninh tái nhợt vội phanh xe lại, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Ngư: Một tháng trước tôi dẫn Đồng Đồng đi tham gia hôn lễ của đồng nghiệp.
Người kia do có thai nên mới kết hôn, tôi và cô ấy cũng không thân thiết nhưng hôm đó ông chủ cho nghỉ một ngày để đi tham gia hôn lễ.
Thẩm Ngư chống cằm nghĩ nghĩ, không nói gì thêm, Lái xe đi.
Dì Ninh tiếp tục lái xe, tâm hoảng ý loạn hỏi: Đại sư...... Tiểu Ngư, có phải có liên quan tới cái hôn lễ kia không?
Thẩm Ngư mím môi, Có quan hệ hay không thì tôi cũng chưa nắm chắc, nhưng từ sau hôm đó thằng bé mới như vậy thì không có gì đó.
Cuối cùng cũng tới bệnh viện, Thẩm Ngư đi theo bà Ninh vào phòng bệnh, vừa lúc gặp phải nam chính Mạc Bạch.
Thẩm Ngư cau mày nhìn hắn ta, sắc mặt hắn ta cũng không tốt lắm.
Oan gia ngõ hẹp!
Dì Ninh thấy hai người có vẻ biết nhau nên giới thiệu: Đây là bạn của Đồng Đồng, Mạc Bạch, còn đây là đại sư mà dì mời tới, Tiểu Ngư.
Mạc Bạch cười nhạo nói: Đại sư? Có đại sư nào trẻ tuổi như vậy? Dì Ninh, dì cũng đừng để bị lừa, bây giờ rất nhiều thần côn.
Thẩm Ngư không chấp, Nếu tôi là thần côn, không chữa được cho Ninh Đồng thì tôi sẽ không lấy một đồng của dì Ninh.
Dì Ninh yên lặng đánh gãy hai người: Được rồi được rồi, Tiểu Ngư, Đồng Đồng ở bên trong, tôi dẫn cô đi vào.
Thẩm Ngư xua tay: Không cần, dì đừng đi vào, để một mình tôi vào là được.
Cô vừa đi vào vừa nói: Lát nữa cho dù nghe thấy tiếng động gì cũng đừng đi vào.
Chị Ninh lo lắng gật gật đầu đứng bên ngoài.
Thẩm Ngư đóng cửa lại, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Mạc Bạch bước vào
Cậu vào đây để làm gì? Cô nhíu nhíu mày.
Mạc Bạch ôm ngực: Tôi sợ cô làm chuyện xấu với Ninh Đồng.
Thẩm Ngư sợ hắn ta cướp giá trị thiện ý của mình nên cảnh cáo trước: Con quỷ này là chị Ninh mời tôi tới bắt! Cậu không được cướp!
Mạc Bạch nở một nụ cười lạnh, Yên tâm, tôi không thèm.
Thẩm Ngư vừa thở phào thì lại nghe thấy câu sau của hắn ta nên tức tới nỗi không biết nói gì.
Cô đừng để bị quỷ giết đấy nhé!
Thẩm Ngư nghiến răng nghiến lợi: Yên tâm đi! Cậu chết thì tôi chưa chắc đã chết!
Lúc hai người đang đầu võ mồm thì đột nhiên Ninh Đồng mở to mắt rồi dùng sức giãy giụa, toàn bộ phòng bệnh tràn đầy sương đen, ngay cả ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào cũng không thể xua tan.
Cậu bé nằm trên giường mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bọn họ, từng tiếng cười của trẻ con bắt đầu vang lên trong phòng bệnh.
Cô bịt tai lại lùi về sau vài bước nhưng lại đụng phải Mạc Bạch.
Hắn ta khịt mũi coi thường, Nhát như vậy mà còn tới bắt quỷ?
Tôn nghiêm của Thẩm Ngư bị đả kích nhưng lại ngượng ngùng phản bác, cô móc một lá bùa ra ném lên không trung, sau đó lá bùa bắt đầu phát ra ánh sáng rồi bay thẳng về phía nam sinh kia.
Ninh Đồng gào thét, càng dùng sức giãy dụa hơn, tiếng cười của trẻ con chuyển thành tiếng hét chói tai, một đám sương đen bắt đầu bay về phía Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư đang bị tiếng thét làm cho đau đầu nên không chú ý tới đám sương đen đang bay về phía mình.
Ngay lúc sương đen tới gần, Mạc Bạch rút ra một thanh kiếm gỗ đào rồi dùng sức chém vào đám sương đen kia làm nó lập tức tan đi.
Tay còn lại giữ chặt cánh tay Thẩm Ngư kéo sang một bên, kiếm gỗ đào múa lượn trong không khí phát ra ánh sáng vàng.
Thẩm Ngư hơi sửng sốtrồi lập tức rút ba lá bùa từ trong túi ra, niệm phù chú rồi ném về phía Ninh Đồng
Tặng ___fly2512 vứi đáp án chuẩn chỉnh
【 Oán khí của Dư Trần giảm 0.1%, chúc mừng ký chủ, chúc mừng ký chủ. 】
0.1?? Thẩm Ngư đau lòng bánh nướng lớn.
【 Đúng vậy. 】
Thẩm Ngư vừa đi vừa nói chuyện phiếm với hệ thống, vừa định lấy chìa khóa ra, nhưng cửa... chỉ khép hờ rồi tự động mở ra.
Căn phòng tối om, ẩn ẩn có thể cảm giác được từng cơn gió lạnh thổi qua bên người, Thẩm Ngư lạnh người bật đèn lên, nhưng căn phòng vẫn đen sì, giống như... mất điện vậy.
Cánh cửa sau lưng rầm một tiếng đóng lại, tiếng nước vang lên bên tai, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mắt đất, còn cách cô rất gần, nói thẳng là ở trên đỉnh đầu cô.
Thẩm Ngư: ......
Thẩm Ngư không dám ngẩng đầu, cô lén lút tìm tòi trong túi áo, trong lúc đó một mái tóc màu đen xuất hiện trước mặt cô cọ vào chóp mũi, làm cô không nhịn được mà muốn hắt xì.
Mái tóc đen trên không trung bắt đầu hạ xuống, Thẩm Ngư nghe thấy một tiếng cười âm lãnh, cô vội hét to rồi dán bùa lên trán con quỷ kia.
Nữ quỷ hét lên một tiếng rồi biến mất, căn phòng sáng lên, Thẩm Ngư sợ hãi lùi về phía sau dựa vào cửa thở hồng hộc.
Mèo đen trên ba lô nhảy xuống đất nhìn cô một cái rồi ưu nhã cao quý nện bước đi.
Thẩm Ngư nhìn rõ sự khinh miệt và cười nhạo trong đôi mắt nó!
【 Oán khí của Dư Trần giảm 5%, chúc mừng ký chủ chúc mừng ký chủ! 】
Thẩm Ngư:???
Một cái bánh nướng lớn chỉ giảm 0.1% mà thấy cô bị quỷ dọa thì giảm 5%??
Có ý gì?
【 Chắc là nhìn thấy bộ dáng nhút nhát sợ hãi của ký chủ nên đã tìm được niềm vui của cuộc sống. 】
Thẩm Ngư: Xùy xùy xùy!
Nếu không phải hôm nay cô quên không đóng cửa nhà thì con quỷ này có mà vào được, trên cửa nhà cô đã dán hơn mười là bùa bảo vệ đấy nhé!
-
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Ngư rời giường ra cửa, lần này cô không đeo balo mà đeo một cái túi xách nhỏ, còn mèo thì... trực tiếp nhảy lên trên vài cô ngồi.
Đây là lần đầu tiên cô và nó gần gũi như vậy, cũng coi như là một sự tiến bộ, Thẩm Ngư nghĩ chắc không lâu nữa là cô có thể sờ bụng mèo mềm mại rồi.
Đi tới nơi đã thấy người phụ nữ hôm qua đứng đợi, nhìn dáng vẻ có lẽ là đã đợi rất lâu.
Thẩm Ngư đi qua đó, người phụ nữ này vừa nhìn thấy cô đã kích động nói: Đại sư!
Thẩm Ngư: Dẫn tôi đi gặp con của chị.
Người phụ nữ này gật đầu: Được được, mời đại sư lên xe.
Được rồi.
Ngồi trên xe, Thẩm Ngư hỏi bà tình hình đêm qua như thế nào.
Người phụ nữ kia bình tĩnh nói: Ở bệnh viện ngủ cả đêm, bác sĩ đã cho uống thuốc an thần nên không giống như mấy đêm trước.
Thẩm Ngư ừ một tiếng, Chị đừng gọi tôi là đại sư, cứ gọi Tiểu Ngư là được rồi, không biết xưng hô với chị thế nào......
Người phụ nữ xin lỗi nói: Do tôi lo lắng quá nên quên mất, tôi họ Ninh, con trai tôi tên Ninh Đồng.
Nhìn thấy sự khó hiểu của Thẩm Ngư, dì Ninh cười nói: Cha của Đồng Đồng đã ly hôn với tôi từ lâu nên tôi để thằng bé theo họ mẹ.
Thẩm Ngư: Cậu bé xuất hiện những tình trạng này từ lúc nào?
Dì Ninh nghĩ nghĩ mới nói: Một tháng trước, tôi nhớ rất rõ ràng, hôm đó vì quá bận nên tôi phải làm thêm tới đêm khuya.
Thẩm Ngư lại hỏi: Vậy một tháng trước có xảy ra chuyện gì khác thường không? Hoặc là dì dẫn Ninh Đồng đi đâu gặp phải người nào?
Vừa dứt lời thì sắc mặt dì Ninh tái nhợt vội phanh xe lại, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Ngư: Một tháng trước tôi dẫn Đồng Đồng đi tham gia hôn lễ của đồng nghiệp.
Người kia do có thai nên mới kết hôn, tôi và cô ấy cũng không thân thiết nhưng hôm đó ông chủ cho nghỉ một ngày để đi tham gia hôn lễ.
Thẩm Ngư chống cằm nghĩ nghĩ, không nói gì thêm, Lái xe đi.
Dì Ninh tiếp tục lái xe, tâm hoảng ý loạn hỏi: Đại sư...... Tiểu Ngư, có phải có liên quan tới cái hôn lễ kia không?
Thẩm Ngư mím môi, Có quan hệ hay không thì tôi cũng chưa nắm chắc, nhưng từ sau hôm đó thằng bé mới như vậy thì không có gì đó.
Cuối cùng cũng tới bệnh viện, Thẩm Ngư đi theo bà Ninh vào phòng bệnh, vừa lúc gặp phải nam chính Mạc Bạch.
Thẩm Ngư cau mày nhìn hắn ta, sắc mặt hắn ta cũng không tốt lắm.
Oan gia ngõ hẹp!
Dì Ninh thấy hai người có vẻ biết nhau nên giới thiệu: Đây là bạn của Đồng Đồng, Mạc Bạch, còn đây là đại sư mà dì mời tới, Tiểu Ngư.
Mạc Bạch cười nhạo nói: Đại sư? Có đại sư nào trẻ tuổi như vậy? Dì Ninh, dì cũng đừng để bị lừa, bây giờ rất nhiều thần côn.
Thẩm Ngư không chấp, Nếu tôi là thần côn, không chữa được cho Ninh Đồng thì tôi sẽ không lấy một đồng của dì Ninh.
Dì Ninh yên lặng đánh gãy hai người: Được rồi được rồi, Tiểu Ngư, Đồng Đồng ở bên trong, tôi dẫn cô đi vào.
Thẩm Ngư xua tay: Không cần, dì đừng đi vào, để một mình tôi vào là được.
Cô vừa đi vào vừa nói: Lát nữa cho dù nghe thấy tiếng động gì cũng đừng đi vào.
Chị Ninh lo lắng gật gật đầu đứng bên ngoài.
Thẩm Ngư đóng cửa lại, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Mạc Bạch bước vào
Cậu vào đây để làm gì? Cô nhíu nhíu mày.
Mạc Bạch ôm ngực: Tôi sợ cô làm chuyện xấu với Ninh Đồng.
Thẩm Ngư sợ hắn ta cướp giá trị thiện ý của mình nên cảnh cáo trước: Con quỷ này là chị Ninh mời tôi tới bắt! Cậu không được cướp!
Mạc Bạch nở một nụ cười lạnh, Yên tâm, tôi không thèm.
Thẩm Ngư vừa thở phào thì lại nghe thấy câu sau của hắn ta nên tức tới nỗi không biết nói gì.
Cô đừng để bị quỷ giết đấy nhé!
Thẩm Ngư nghiến răng nghiến lợi: Yên tâm đi! Cậu chết thì tôi chưa chắc đã chết!
Lúc hai người đang đầu võ mồm thì đột nhiên Ninh Đồng mở to mắt rồi dùng sức giãy giụa, toàn bộ phòng bệnh tràn đầy sương đen, ngay cả ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào cũng không thể xua tan.
Cậu bé nằm trên giường mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bọn họ, từng tiếng cười của trẻ con bắt đầu vang lên trong phòng bệnh.
Cô bịt tai lại lùi về sau vài bước nhưng lại đụng phải Mạc Bạch.
Hắn ta khịt mũi coi thường, Nhát như vậy mà còn tới bắt quỷ?
Tôn nghiêm của Thẩm Ngư bị đả kích nhưng lại ngượng ngùng phản bác, cô móc một lá bùa ra ném lên không trung, sau đó lá bùa bắt đầu phát ra ánh sáng rồi bay thẳng về phía nam sinh kia.
Ninh Đồng gào thét, càng dùng sức giãy dụa hơn, tiếng cười của trẻ con chuyển thành tiếng hét chói tai, một đám sương đen bắt đầu bay về phía Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư đang bị tiếng thét làm cho đau đầu nên không chú ý tới đám sương đen đang bay về phía mình.
Ngay lúc sương đen tới gần, Mạc Bạch rút ra một thanh kiếm gỗ đào rồi dùng sức chém vào đám sương đen kia làm nó lập tức tan đi.
Tay còn lại giữ chặt cánh tay Thẩm Ngư kéo sang một bên, kiếm gỗ đào múa lượn trong không khí phát ra ánh sáng vàng.
Thẩm Ngư hơi sửng sốtrồi lập tức rút ba lá bùa từ trong túi ra, niệm phù chú rồi ném về phía Ninh Đồng
Tặng ___fly2512 vứi đáp án chuẩn chỉnh
/309
|