Hắc Hóa Xin Cẩn Thận
Chương 273 - Anh Gì Ơi, Tôi Thấy Ấn Đường Của Anh Biến Thành Màu Đen Này (14)
/309
|
Edit: Ư Ư
Bên này Mạc Bạch không thể ngăn cản tất cả ác quỷ đang chen chúc muốn bay về phía Thẩm Ngư, hắn ta chưa bao giờ gặp nhiều ác quỷ như vậy, mà chúng còn tụ tập ở bên nhau muốn nhào tới
Sương mù đen nghìn nghịt tràn ngập trên đỉnh đầu, cảm giác lạnh lẽo thấu xương bao phủ cả căn phòng, Mạc Bạch nhân cơ hội nhìn về phía con mèo đen của Thẩm Ngư, nó bắt đầu liếm máu trên lòng bàn tay của cô, sau đó, một hình ảnh làm hắn ta khiếp sợ xảy ra.
Cơ thể mèo đen bị ánh sáng bao phủ, tất cả ác quỷ trong phòng lập tức biến mất, cùng với đó là sương đen và cảm giác lạnh lẽo thấu xương kia.
Căn phòng trở lại như lúc đầu, mà con mèo đen kia đang liếm lông và duỗi người.
Sao... Sao có thể!
Mạc Bạch kinh ngạc nhìn chằm chằm con mèo đen không có gì đặc biệt kia.
Mà Thẩm Ngư đã tỉnh lại, che ngực thở hổn hển, Đau chết mất.
Cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Mạc Bạch ngây người đứng im, ác quỷ trong phòng biến mất, ánh sáng mặt trời mang theo cảm giác ấm áp chiếu xuống, Thẩm Ngư đứng lên nhìn Mạc Bạch nói: Cậu cũng giỏi đấy chứ, nhiều ác quỷ như vậy mà cũng giết được! Tôi còn tưởng rằng hôm nay sẽ chết ở đây chứ.
Mạc Bạch lắc lắc đầu muốn giải thích: Không phải, ác quỷ không phải là tôi giết mà là......
Lại còn giả vờ! Thẩm Ngư không chịu được vẻ khiêm tốn của hắn ta, nam chính nào mà chẳng vậy, có công không bao giờ nhận hết về mình, người khác lại biết nên càng thêm kính trọng.
Xua xua tay, chuyện này cứ bỏ qua như vậy, Thẩm Ngư cảm thấy không thoải mái muốn nghỉ ngơi nhưng người phụ nữ kia đã tỉnh lại.
Khi cô ta nhìn thấy Ninh Đồng đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt trợn to hoảng sợ lùi về phía sau, miệng lẩm bẩm: Sao tôi lại ở đây, sao tôi lại ở đây!
Thẩm Ngư đặt tay lên vai Mạc Bạch để không ngã xuống rồi quay đầu nói với cô ta: Là bọn tôi đưa cô tới đây.
Cô ta nghe vậy thì sửng sốt nhíu mày lại: Hai người...... Là hai người, vì sao lại đưa tôi tới đây? Hai người đang bắt cóc! Bắt cóc!!
Thẩm Ngư không chịu được sự ồn ào của cô ta nên che lỗ tai lại quát: Câm miệng!
Biết người trên giường là ai chứ? Thẩm Ngư chỉ vào Ninh Đồng nói với cô ta.
Cô ta cúi đầu không dám nhìn, dùng sức lắc đầu, Tôi... Tôi không biết, tôi không biết.
Thẩm Ngư cười lạnh, Mạch Bạch bên cạnh nhìn qua ý bảo cô không cần quá mức, dù gì cũng đổi hai linh hồn trở về rồi, bây giờ cô ta cũng là một thai phụ nên không chịu được kích thích.
Thẩm Ngư bỏ qua ánh mắt của hắn ta, tiếp tục nói: Không quen? Lúc cô lấy linh hồn của con trai người khác khóa vào trong bụng mình thì sao không nói là không quen biết đi?
Vừa dứt lời, cơ thể người phụ nữ kia cứng đờ, trong mắt tràn đầy kinh sợ: Sao...... sao cô lại biết chuyện này?
Chẳng những biết mà tôi còn để linh hồn con trai ruột của cô trở về với cơ thể của nó, yên tâm đi, tôi sẽ siêu độ cho linh hồn của con trai cô để nó đầu thai chuyển thế. Thẩm Ngư mỉm cười nói.
Cô ta tái mặt lại, ôm bụng nhìn Ninh Đồng trên giường quát to, Không, không có thể nào! Không thể nào! Thằng bé còn ở trong bụng tôi, còn ở trong đó!
Người phụ nữ kịch liệt giãy giụa, bên dưới bỗng nhiên có một dòng máu chảy từ dưới thân xuống đùi, cô ta oán hận nhìn về phía Thẩm Ngư, Vì sao cô lại làm vậy? Đó là con trai của tôi! Đó là con trai của tôi mà!
Thẩm Ngư đã nhìn thấy nhiều loại người như vậy, cô ôm ngực nhướng mày: Con của cô? Con trai mà người ta cực khổ nuôi bao nhiêu năm trời sao lại thành con của cô rồi?
Còn chưa nói xong thì cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, một người chạy vào, hai tay nắm lấy cổ áo cô ta giận dữ quát to: Vì sao cô lại làm vậy? Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với cô cơ mà, tại sao lại muốn cướp Đồng Đồng của tôi đi? Vì sao??
Cô ta cũng khóc, khóc đau đớn muốn chết, Tôi cũng không muốn làm vậy, chồng của tôi không muốn kết hôn, nhiều năm như vậy, tôi biết anh ấy có người phụ nữ khác, đầu năm nay tôi mang thai nên mẹ chồng mới bắt anh ấy kết hôn với tôi, nhưng mà...... nhưng mà con của tôi đã chết, vì sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy...... Con của tôi......
Nếu anh ấy biết chắc chắn sẽ không cần tôi nữa...... Tôi vất vả lắm mới mang thai được...... Xin lỗi cô......
Chị Ninh cũng bắt đầu khóc, bụm mặt ngồi dưới đất, Vậy cô mang con trai của tôi đi làm gì? Đồng Đồng của tôi, thằng bé ngoan như vậy, chưa bao giờ làm tôi phải nhọc lòng, cô cũng là mẹ mà, cô có biết mấy ngày nay tôi sống thế nào không......
Xin lỗi...... Thật sự xin lỗi......
Người phụ nữ này sinh non, sợ bị chồng vứt bỏ nên tìm mẹ mình nghĩ cách, mẹ cô ta dùng thuốc để giữ cái thai ở trung bụng, sau đó chỉ cần tìm được một linh hồn của nam sinh bất kỳ để trao đổi với linh hồn của thai chết là có thể tiếp tục mang thai, sinh sản.
Nhưng dù vậy sau đó cô ta cũng sẽ chết vì khó sinh, mà cô ta cũng đã chuẩn bị tâm lý, dù thế nào cũng phải sinh, mà cô ta gặp được Ninh Đồng ở lễ cưỡi.
Ninh Đồng nghe lời lại hiểu chuyện, chị Ninh lại tự hào nói tới thành tích xuất sắc của con mình, sau này sẽ thi vào những trường đại học ở nước ngoài.
Nếu đó là con trai của cô ta......
-
Ra phòng bệnh, Thẩm Ngư thiếu chút nữa thì ngã xuống nhưng may mà có Mạc Bạch dỡ.
Thẩm Ngư cảm ơn: Dù thế nào thì hôm nay phải cảm ơn cậu.
Mạc Bạch nhìn thoáng qua mèo đen trên vai cô, lắc đầu nói không có gì.
Chuyện này cuối cùng cũng xong. Thẩm Ngư xoa xoa mắt nói tạm biệt, Bai ~
Chờ một chút. Mạc Bạch gọi cô lại, muốn nói lại thôi: Tuy...máu của cô có thể phá vỡ cấm thuật nhưng vẫn phải chịu phản phệ, tại sao cô vẫn muốn......
Thẩm Ngư nhún vai giả vờ nói: Cứu người một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp, A di đà phật.
Có giá trị thiện ý thì sao lại không làm?
Tôi đi đây, hy vọng đừng gặp lại ~
Nam chính này còn thánh phụ hơn cả trong cốt truyện, tam quan của Thẩm Ngư bất chính nên cũng không muốn dạy hư hắn ta.
Vẫn nên không gặp nhau nữa thì hơn.
Mạc Bạch: .........
Ánh hoàng hôn phủ xuống, bóng dáng mảnh khảnh đi một cách tùy ý thản nhiên, rõ ràng rất gần nhưng Mạc Bạch lại thấy hai người như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không thể giao nhau.
Ghép tên một nhân vật, anh nghĩ là rất dễ [ B C L H A A C và hai dấu nặng, tên hai chữ]
Bên này Mạc Bạch không thể ngăn cản tất cả ác quỷ đang chen chúc muốn bay về phía Thẩm Ngư, hắn ta chưa bao giờ gặp nhiều ác quỷ như vậy, mà chúng còn tụ tập ở bên nhau muốn nhào tới
Sương mù đen nghìn nghịt tràn ngập trên đỉnh đầu, cảm giác lạnh lẽo thấu xương bao phủ cả căn phòng, Mạc Bạch nhân cơ hội nhìn về phía con mèo đen của Thẩm Ngư, nó bắt đầu liếm máu trên lòng bàn tay của cô, sau đó, một hình ảnh làm hắn ta khiếp sợ xảy ra.
Cơ thể mèo đen bị ánh sáng bao phủ, tất cả ác quỷ trong phòng lập tức biến mất, cùng với đó là sương đen và cảm giác lạnh lẽo thấu xương kia.
Căn phòng trở lại như lúc đầu, mà con mèo đen kia đang liếm lông và duỗi người.
Sao... Sao có thể!
Mạc Bạch kinh ngạc nhìn chằm chằm con mèo đen không có gì đặc biệt kia.
Mà Thẩm Ngư đã tỉnh lại, che ngực thở hổn hển, Đau chết mất.
Cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Mạc Bạch ngây người đứng im, ác quỷ trong phòng biến mất, ánh sáng mặt trời mang theo cảm giác ấm áp chiếu xuống, Thẩm Ngư đứng lên nhìn Mạc Bạch nói: Cậu cũng giỏi đấy chứ, nhiều ác quỷ như vậy mà cũng giết được! Tôi còn tưởng rằng hôm nay sẽ chết ở đây chứ.
Mạc Bạch lắc lắc đầu muốn giải thích: Không phải, ác quỷ không phải là tôi giết mà là......
Lại còn giả vờ! Thẩm Ngư không chịu được vẻ khiêm tốn của hắn ta, nam chính nào mà chẳng vậy, có công không bao giờ nhận hết về mình, người khác lại biết nên càng thêm kính trọng.
Xua xua tay, chuyện này cứ bỏ qua như vậy, Thẩm Ngư cảm thấy không thoải mái muốn nghỉ ngơi nhưng người phụ nữ kia đã tỉnh lại.
Khi cô ta nhìn thấy Ninh Đồng đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt trợn to hoảng sợ lùi về phía sau, miệng lẩm bẩm: Sao tôi lại ở đây, sao tôi lại ở đây!
Thẩm Ngư đặt tay lên vai Mạc Bạch để không ngã xuống rồi quay đầu nói với cô ta: Là bọn tôi đưa cô tới đây.
Cô ta nghe vậy thì sửng sốt nhíu mày lại: Hai người...... Là hai người, vì sao lại đưa tôi tới đây? Hai người đang bắt cóc! Bắt cóc!!
Thẩm Ngư không chịu được sự ồn ào của cô ta nên che lỗ tai lại quát: Câm miệng!
Biết người trên giường là ai chứ? Thẩm Ngư chỉ vào Ninh Đồng nói với cô ta.
Cô ta cúi đầu không dám nhìn, dùng sức lắc đầu, Tôi... Tôi không biết, tôi không biết.
Thẩm Ngư cười lạnh, Mạch Bạch bên cạnh nhìn qua ý bảo cô không cần quá mức, dù gì cũng đổi hai linh hồn trở về rồi, bây giờ cô ta cũng là một thai phụ nên không chịu được kích thích.
Thẩm Ngư bỏ qua ánh mắt của hắn ta, tiếp tục nói: Không quen? Lúc cô lấy linh hồn của con trai người khác khóa vào trong bụng mình thì sao không nói là không quen biết đi?
Vừa dứt lời, cơ thể người phụ nữ kia cứng đờ, trong mắt tràn đầy kinh sợ: Sao...... sao cô lại biết chuyện này?
Chẳng những biết mà tôi còn để linh hồn con trai ruột của cô trở về với cơ thể của nó, yên tâm đi, tôi sẽ siêu độ cho linh hồn của con trai cô để nó đầu thai chuyển thế. Thẩm Ngư mỉm cười nói.
Cô ta tái mặt lại, ôm bụng nhìn Ninh Đồng trên giường quát to, Không, không có thể nào! Không thể nào! Thằng bé còn ở trong bụng tôi, còn ở trong đó!
Người phụ nữ kịch liệt giãy giụa, bên dưới bỗng nhiên có một dòng máu chảy từ dưới thân xuống đùi, cô ta oán hận nhìn về phía Thẩm Ngư, Vì sao cô lại làm vậy? Đó là con trai của tôi! Đó là con trai của tôi mà!
Thẩm Ngư đã nhìn thấy nhiều loại người như vậy, cô ôm ngực nhướng mày: Con của cô? Con trai mà người ta cực khổ nuôi bao nhiêu năm trời sao lại thành con của cô rồi?
Còn chưa nói xong thì cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, một người chạy vào, hai tay nắm lấy cổ áo cô ta giận dữ quát to: Vì sao cô lại làm vậy? Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với cô cơ mà, tại sao lại muốn cướp Đồng Đồng của tôi đi? Vì sao??
Cô ta cũng khóc, khóc đau đớn muốn chết, Tôi cũng không muốn làm vậy, chồng của tôi không muốn kết hôn, nhiều năm như vậy, tôi biết anh ấy có người phụ nữ khác, đầu năm nay tôi mang thai nên mẹ chồng mới bắt anh ấy kết hôn với tôi, nhưng mà...... nhưng mà con của tôi đã chết, vì sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy...... Con của tôi......
Nếu anh ấy biết chắc chắn sẽ không cần tôi nữa...... Tôi vất vả lắm mới mang thai được...... Xin lỗi cô......
Chị Ninh cũng bắt đầu khóc, bụm mặt ngồi dưới đất, Vậy cô mang con trai của tôi đi làm gì? Đồng Đồng của tôi, thằng bé ngoan như vậy, chưa bao giờ làm tôi phải nhọc lòng, cô cũng là mẹ mà, cô có biết mấy ngày nay tôi sống thế nào không......
Xin lỗi...... Thật sự xin lỗi......
Người phụ nữ này sinh non, sợ bị chồng vứt bỏ nên tìm mẹ mình nghĩ cách, mẹ cô ta dùng thuốc để giữ cái thai ở trung bụng, sau đó chỉ cần tìm được một linh hồn của nam sinh bất kỳ để trao đổi với linh hồn của thai chết là có thể tiếp tục mang thai, sinh sản.
Nhưng dù vậy sau đó cô ta cũng sẽ chết vì khó sinh, mà cô ta cũng đã chuẩn bị tâm lý, dù thế nào cũng phải sinh, mà cô ta gặp được Ninh Đồng ở lễ cưỡi.
Ninh Đồng nghe lời lại hiểu chuyện, chị Ninh lại tự hào nói tới thành tích xuất sắc của con mình, sau này sẽ thi vào những trường đại học ở nước ngoài.
Nếu đó là con trai của cô ta......
-
Ra phòng bệnh, Thẩm Ngư thiếu chút nữa thì ngã xuống nhưng may mà có Mạc Bạch dỡ.
Thẩm Ngư cảm ơn: Dù thế nào thì hôm nay phải cảm ơn cậu.
Mạc Bạch nhìn thoáng qua mèo đen trên vai cô, lắc đầu nói không có gì.
Chuyện này cuối cùng cũng xong. Thẩm Ngư xoa xoa mắt nói tạm biệt, Bai ~
Chờ một chút. Mạc Bạch gọi cô lại, muốn nói lại thôi: Tuy...máu của cô có thể phá vỡ cấm thuật nhưng vẫn phải chịu phản phệ, tại sao cô vẫn muốn......
Thẩm Ngư nhún vai giả vờ nói: Cứu người một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp, A di đà phật.
Có giá trị thiện ý thì sao lại không làm?
Tôi đi đây, hy vọng đừng gặp lại ~
Nam chính này còn thánh phụ hơn cả trong cốt truyện, tam quan của Thẩm Ngư bất chính nên cũng không muốn dạy hư hắn ta.
Vẫn nên không gặp nhau nữa thì hơn.
Mạc Bạch: .........
Ánh hoàng hôn phủ xuống, bóng dáng mảnh khảnh đi một cách tùy ý thản nhiên, rõ ràng rất gần nhưng Mạc Bạch lại thấy hai người như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không thể giao nhau.
Ghép tên một nhân vật, anh nghĩ là rất dễ [ B C L H A A C và hai dấu nặng, tên hai chữ]
/309
|