Cùng... Ngồi cùng bàn, có chuyện gì sao?
Nữ sinh ngồi vào bên cạnh, có chút ngượng ngùng xoắn xít, hồi lâu mới mở miệng, Cái kia, mấy hôm trước cậu gặp Vương Triết đúng không, hỏi cậu một chút, Vương Triết ở đâu? Hôm qua với hôm nay không tới trường.
Thẩm Ngư chớp chớp mắt, Tớ không biết a.
Vậy sao......
Nữ sinh thất vọng xoay người, nhìn chằm chằm sách phát ngốc.
Thẩm Ngư bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, thầm nghĩ không tốt, Vương Triết hai ngày không đi học không phải bị Mộ Cung Mặc biến thái bắt cóc chứ?
【 Tám phần......】
Thẩm Ngư đứng lên chạy ra bên ngoài phòng học, thần sắc vội vàng.
Hệ thống thấy thế, hốc mắt phiếm hồng 【 Ký chủ, không nghĩ tới cô... còn lo lắng cho Vương Triết, trước kia tôi còn hiểu lầm......】
Hiểu lầm cái gì? Lần này chính là cơ hội tốt để xoát giá trị hắc hóa a, hệ ca, lát nữa đừng có mà quấy rầy tôi diễn xuất.
【.........】 Hệ thống nhịn không được tát hai cái vào mặt, ai bảo ngươi ngây thơ!
Đi đến nhà Vương Triết cũng không tìm thấy, Thẩm Ngư mặt lộ vẻ nôn nóng.
Tìm đến buổi tối, trời bỗng đổ mưa, cửa hàng trên đường cũng đóng cửa, Thẩm Ngư cả người ướt đẫm chậm rì rì đi trên đường cái.
Đang đi thì đụng phải một người, xoa xoa cái trán bị đâm đau, Thẩm Ngư ngước mắt nhìn.
Muốn tìm cậu ta đến thế sao?
Thẩm Ngư mắt kính bị mưa phùn che, căn bản không thấy rõ người đối diện là ai, nhưng giọng nói này không phải của Mộ Cung Mặc thì là ai!
Mộ Cung Mặc cởi áo khoác che trên đầu cô, Tôi đưa em đi.
Thẩm Ngư chỉ cảm thấy trước mũi có một mùi hương thổi qua, lại chớp mắt, trước mắt tối sầm, nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.
*
Tiếng chim hót líu lo trên cành cây, tia nắng ban mai sau cơn mưa chiếu vào giọt sương trên lá, hiện lên bảy ánh cầu vồng.
Thẩm Ngư tỉnh lại còn tưởng rằng mình đang ở nhà, căn nhà này giống nhà cô y như đúc, nếu không phải bên ngoài có cây thì cô cũng nhầm.
Tay bị dây thừng buộc lại, không biết làm bằng vật liệu gì, nhẹ nhàng lại chắc chắn, bên ngoài còn được bao bởi một lớp nhung mềm cho nên không cảm thấy khó chịu.
Xuống giường đi về phía cửa, dây xích căng lại, không thể ra ngoài cửa.
Bước đầu xem xét, dây thừng trói Thẩm Ngư để cô chỉ có thể đi lại trong phòng, không thể nhảy xuống cửa sổ, không thể ra khỏi phòng.
Nói đơn giản, Thẩm Ngư bị nhốt trong căn phòng này.
Hệ ca, có thể cắt đứt dây thừng này không?
【 Yêu cầu thời gian...... không biết nó làm bằng cái gì, tôi phải phân tích thêm mới có thể giúp ký chủ cắt đứt. 】
Thẩm Ngư đỡ trán, Mi còn có tác dụng gì!
Hệ thống khóc chít chít.
Thẩm Ngư từ cửa sổ nhìn nhìn bên ngoài, tất cả là rừng cây vây quanh lấy căn phòng này, căn bản không thấy rõ chỗ xa.
Thu hồi tầm mắt, Thẩm Ngư trở lại trên giường, chống cằm tự hỏi.
Trước mắt đột nhiên sáng ngời.
Một cái kế hoạch xoát giá trị hắc hóa hiện lên trong đầu.
Hôm nay, Mộ Cung Mặc không biết đi đâu, vẫn luôn là một dì bị mù đưa cơm ba bữa vào trong phòng.
Người này hình như rất quen thuộc bài trí trong phòng, đi lại trong phòng cũng không bị vấp ngã.
Hai ngày nay, Thẩm Ngư hai mắt trống rỗng ôm đầu gối ngồi không nhúc nhích, không ăn cơm, ngay cả nước cũng không uống.
Đến buổi tối, cửa phòng bị người đẩy ra, một người chạy đến trước mặt cô, ngồi xổm bên cạnh, A Ngư, A Ngư.
Thẩm Ngư nghe tiếng dường như bị kinh hách lùi về phía sau, hai ngày không ăn cơm, cằm nhỏ hơi nhọn, xương gò má càng thêm rõ ràng.
Mộ Cung Mặc lui về phía sau lắc đầu, Tôi không tới gần, em đừng sợ.
Thả tớ đi! Thẩm Ngư ngẩng đầu, đôi mắt đầy hận ý nhìn chằm chằm hắn.
Nữ sinh ngồi vào bên cạnh, có chút ngượng ngùng xoắn xít, hồi lâu mới mở miệng, Cái kia, mấy hôm trước cậu gặp Vương Triết đúng không, hỏi cậu một chút, Vương Triết ở đâu? Hôm qua với hôm nay không tới trường.
Thẩm Ngư chớp chớp mắt, Tớ không biết a.
Vậy sao......
Nữ sinh thất vọng xoay người, nhìn chằm chằm sách phát ngốc.
Thẩm Ngư bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, thầm nghĩ không tốt, Vương Triết hai ngày không đi học không phải bị Mộ Cung Mặc biến thái bắt cóc chứ?
【 Tám phần......】
Thẩm Ngư đứng lên chạy ra bên ngoài phòng học, thần sắc vội vàng.
Hệ thống thấy thế, hốc mắt phiếm hồng 【 Ký chủ, không nghĩ tới cô... còn lo lắng cho Vương Triết, trước kia tôi còn hiểu lầm......】
Hiểu lầm cái gì? Lần này chính là cơ hội tốt để xoát giá trị hắc hóa a, hệ ca, lát nữa đừng có mà quấy rầy tôi diễn xuất.
【.........】 Hệ thống nhịn không được tát hai cái vào mặt, ai bảo ngươi ngây thơ!
Đi đến nhà Vương Triết cũng không tìm thấy, Thẩm Ngư mặt lộ vẻ nôn nóng.
Tìm đến buổi tối, trời bỗng đổ mưa, cửa hàng trên đường cũng đóng cửa, Thẩm Ngư cả người ướt đẫm chậm rì rì đi trên đường cái.
Đang đi thì đụng phải một người, xoa xoa cái trán bị đâm đau, Thẩm Ngư ngước mắt nhìn.
Muốn tìm cậu ta đến thế sao?
Thẩm Ngư mắt kính bị mưa phùn che, căn bản không thấy rõ người đối diện là ai, nhưng giọng nói này không phải của Mộ Cung Mặc thì là ai!
Mộ Cung Mặc cởi áo khoác che trên đầu cô, Tôi đưa em đi.
Thẩm Ngư chỉ cảm thấy trước mũi có một mùi hương thổi qua, lại chớp mắt, trước mắt tối sầm, nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.
*
Tiếng chim hót líu lo trên cành cây, tia nắng ban mai sau cơn mưa chiếu vào giọt sương trên lá, hiện lên bảy ánh cầu vồng.
Thẩm Ngư tỉnh lại còn tưởng rằng mình đang ở nhà, căn nhà này giống nhà cô y như đúc, nếu không phải bên ngoài có cây thì cô cũng nhầm.
Tay bị dây thừng buộc lại, không biết làm bằng vật liệu gì, nhẹ nhàng lại chắc chắn, bên ngoài còn được bao bởi một lớp nhung mềm cho nên không cảm thấy khó chịu.
Xuống giường đi về phía cửa, dây xích căng lại, không thể ra ngoài cửa.
Bước đầu xem xét, dây thừng trói Thẩm Ngư để cô chỉ có thể đi lại trong phòng, không thể nhảy xuống cửa sổ, không thể ra khỏi phòng.
Nói đơn giản, Thẩm Ngư bị nhốt trong căn phòng này.
Hệ ca, có thể cắt đứt dây thừng này không?
【 Yêu cầu thời gian...... không biết nó làm bằng cái gì, tôi phải phân tích thêm mới có thể giúp ký chủ cắt đứt. 】
Thẩm Ngư đỡ trán, Mi còn có tác dụng gì!
Hệ thống khóc chít chít.
Thẩm Ngư từ cửa sổ nhìn nhìn bên ngoài, tất cả là rừng cây vây quanh lấy căn phòng này, căn bản không thấy rõ chỗ xa.
Thu hồi tầm mắt, Thẩm Ngư trở lại trên giường, chống cằm tự hỏi.
Trước mắt đột nhiên sáng ngời.
Một cái kế hoạch xoát giá trị hắc hóa hiện lên trong đầu.
Hôm nay, Mộ Cung Mặc không biết đi đâu, vẫn luôn là một dì bị mù đưa cơm ba bữa vào trong phòng.
Người này hình như rất quen thuộc bài trí trong phòng, đi lại trong phòng cũng không bị vấp ngã.
Hai ngày nay, Thẩm Ngư hai mắt trống rỗng ôm đầu gối ngồi không nhúc nhích, không ăn cơm, ngay cả nước cũng không uống.
Đến buổi tối, cửa phòng bị người đẩy ra, một người chạy đến trước mặt cô, ngồi xổm bên cạnh, A Ngư, A Ngư.
Thẩm Ngư nghe tiếng dường như bị kinh hách lùi về phía sau, hai ngày không ăn cơm, cằm nhỏ hơi nhọn, xương gò má càng thêm rõ ràng.
Mộ Cung Mặc lui về phía sau lắc đầu, Tôi không tới gần, em đừng sợ.
Thả tớ đi! Thẩm Ngư ngẩng đầu, đôi mắt đầy hận ý nhìn chằm chằm hắn.
/309
|