Thẩm Ngư không có cơ thể lạnh lẽo kia, không thoải mái cởi quần áo, khuôn mặt trắng nõn lúc này đỏ bừng, cánh môi phấn nộn bị cô cắn tựa như anh đào, lăn qua lộn lại thở dốc, chỉ trong chốc lát, trên người cô cũng chỉ còn lại đồ lót.
Hai mắt Hà Nhất Trạch nhìn chằm chằm, trong mắt tràn đầy dục vọng cùng cảm xúc phẫn nộ, nếu hắn không đi, có phải cô sẽ đi cùng Lý Thanh Sâm, làm ra những hành động đó với Lý Thanh Sâm.
Chỉ cần nghĩ như vậy, Hà Nhất Trạch động tác ưu nhã cởi cúc áo, một kiện một kiện cởi áo trên người ra, sau khi chỉ còn lại áo sơ mi trắng, bước đi đến mép giường, đè lên Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư vừa tiếp xúc với cơ thể mát lạnh kia, theo bản năng giãy giụa nhưng khi ngửi được mùi hương quen thuộc kia mới không giãy giụa nữa, mở hai tay ôm lấy.
Hà Nhất Trạch kêu lên một tiếng, bàn tay to như gọng kìm chế trụ cằm cô, ép cô nhìn thẳng, hơi thở bá đạo nóng cháy phả lên khuôn mặt của cô, lạnh lẽo hỏi: Tôi là ai?
Thẩm Ngư vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng hắn, hừ hừ híp mắt: Hà Nhất Trạch!
Trên người của anh thật thoải mái, ưm ~
Hà Nhất Trạch chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, dây thần kinh đứt gãy, gắt gao chế trụ cái ót, ngậm lấy cái lưỡi đang liếm khóe miệng mình.
( kéo đèn ~)
*
Sáng sớm, ánh sáng ấm áp ngoài cửa sổ xuyên thấu qua bức màn chiếu vào trong phòng, bồn hoa ngoài cửa sổ đung đưa, lay động nhè nhẹ theo bức rèm.
Thẩm Ngư mở to mắt, trên người vừa đau nhức vừa mệt mỏi, đầu choáng mắt hoa, chống khăn trải giường ngồi dậy, bốn phía trống rỗng không người, giường mềm mại cũng chỉ còn một mình cô.
Dự cảm không tốt hiện lên trong lòng, trước mắt hiện lên cảnh tượng tối qua, sắc mặt vừa trắng vừa đỏ.
【 Ký chủ chỉ ngâm mình trong bồn tắm một đêm, không phát sinh chuyện gì. 】
Tiếng nói hệ thống mệt mỏi mang theo lên án, nó còn tưởng rằng có thể nhìn thấy phát sóng trực tiếp, lại không nghĩ tới Hà Nhất Trạch lại là chính nhân quân tử.
Thẩm Ngư lập tức nhẹ nhàng thở ra, nghe ra hệ thống ý tứ, mỉm cười nói: Mi có ý gì hả, hệ hệ!?
【 Người ta sai rồi. 】
Thẩm Ngư mặc quần áo, Hà Nhất Trạch đi đâu?
【 Làm bữa sáng tình yêu cho chị. 】
Thẩm Ngư nga một tiếng, mặc xong quần áo xuống giường mở cửa đi ra ngoài, về phòng mình rửa mặt.
Tuy rằng Thẩm Ngư biết tối hôm qua cũng không có phát sinh chuyện gì, nhưng nguyên thân nhìn đâu biết mình chỉ ngâm ở bồn tắm một đêm, nội tâm nhất định rất mâu thuẫn, cô ấy thích Hà Nhất Trạch, nhưng cô ấy không muốn dùng cách này để có được hắn, quan trọng nhất chính là bọn họ vẫn là anh em trên danh nghĩa.
Rửa mặt xong đi ra, liền nhìn thấy Hà Nhất Trạch ngồi bên cạnh bàn của cô, trên tay cầm một quyển sách, bìa sách là: Anh trai cao lãnh quấn lấy tôi.
Thẩm Ngư đại kinh thất sắc, lấy tốc độ nhanh nhất cướp quyển sách về, lui về phía sau vài bước, Anh, anh......
Ánh mắt Hà Nhất Trạch từ quyển sách chuyển qua cô, thanh âm trầm thấp: Về sau ít đọc mấy loại sách này.
Thẩm Ngư không ngừng gật đầu, Biết, đã biết, anh.
Uống cháo đi. Hà Nhất Trạch để bát cháo nóng hổi lên bàn, Lại đây ngồi.
Thẩm Ngư sắc mặt tái nhợt, Anh, anh mang về đi, em không muốn ăn.
Hà Nhất Trạch dừng một chút, nhàn nhạt mở miệng, Muốn cho tôi đút em ăn?
Thẩm Ngư đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hà Nhất Trạch hồi lâu, một lát vẻ mặt đau khổ đi qua ngồi xuống, bưng cháo một ngụm một ngụm uống.
Cô có dự cảm, nếu cô tiếp tục nói không ăn, Hà Nhất Trạch sẽ cứng rắn nhét bát cháo đó vào miệng mình.
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
Hai mắt Hà Nhất Trạch nhìn chằm chằm, trong mắt tràn đầy dục vọng cùng cảm xúc phẫn nộ, nếu hắn không đi, có phải cô sẽ đi cùng Lý Thanh Sâm, làm ra những hành động đó với Lý Thanh Sâm.
Chỉ cần nghĩ như vậy, Hà Nhất Trạch động tác ưu nhã cởi cúc áo, một kiện một kiện cởi áo trên người ra, sau khi chỉ còn lại áo sơ mi trắng, bước đi đến mép giường, đè lên Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư vừa tiếp xúc với cơ thể mát lạnh kia, theo bản năng giãy giụa nhưng khi ngửi được mùi hương quen thuộc kia mới không giãy giụa nữa, mở hai tay ôm lấy.
Hà Nhất Trạch kêu lên một tiếng, bàn tay to như gọng kìm chế trụ cằm cô, ép cô nhìn thẳng, hơi thở bá đạo nóng cháy phả lên khuôn mặt của cô, lạnh lẽo hỏi: Tôi là ai?
Thẩm Ngư vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng hắn, hừ hừ híp mắt: Hà Nhất Trạch!
Trên người của anh thật thoải mái, ưm ~
Hà Nhất Trạch chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, dây thần kinh đứt gãy, gắt gao chế trụ cái ót, ngậm lấy cái lưỡi đang liếm khóe miệng mình.
( kéo đèn ~)
*
Sáng sớm, ánh sáng ấm áp ngoài cửa sổ xuyên thấu qua bức màn chiếu vào trong phòng, bồn hoa ngoài cửa sổ đung đưa, lay động nhè nhẹ theo bức rèm.
Thẩm Ngư mở to mắt, trên người vừa đau nhức vừa mệt mỏi, đầu choáng mắt hoa, chống khăn trải giường ngồi dậy, bốn phía trống rỗng không người, giường mềm mại cũng chỉ còn một mình cô.
Dự cảm không tốt hiện lên trong lòng, trước mắt hiện lên cảnh tượng tối qua, sắc mặt vừa trắng vừa đỏ.
【 Ký chủ chỉ ngâm mình trong bồn tắm một đêm, không phát sinh chuyện gì. 】
Tiếng nói hệ thống mệt mỏi mang theo lên án, nó còn tưởng rằng có thể nhìn thấy phát sóng trực tiếp, lại không nghĩ tới Hà Nhất Trạch lại là chính nhân quân tử.
Thẩm Ngư lập tức nhẹ nhàng thở ra, nghe ra hệ thống ý tứ, mỉm cười nói: Mi có ý gì hả, hệ hệ!?
【 Người ta sai rồi. 】
Thẩm Ngư mặc quần áo, Hà Nhất Trạch đi đâu?
【 Làm bữa sáng tình yêu cho chị. 】
Thẩm Ngư nga một tiếng, mặc xong quần áo xuống giường mở cửa đi ra ngoài, về phòng mình rửa mặt.
Tuy rằng Thẩm Ngư biết tối hôm qua cũng không có phát sinh chuyện gì, nhưng nguyên thân nhìn đâu biết mình chỉ ngâm ở bồn tắm một đêm, nội tâm nhất định rất mâu thuẫn, cô ấy thích Hà Nhất Trạch, nhưng cô ấy không muốn dùng cách này để có được hắn, quan trọng nhất chính là bọn họ vẫn là anh em trên danh nghĩa.
Rửa mặt xong đi ra, liền nhìn thấy Hà Nhất Trạch ngồi bên cạnh bàn của cô, trên tay cầm một quyển sách, bìa sách là: Anh trai cao lãnh quấn lấy tôi.
Thẩm Ngư đại kinh thất sắc, lấy tốc độ nhanh nhất cướp quyển sách về, lui về phía sau vài bước, Anh, anh......
Ánh mắt Hà Nhất Trạch từ quyển sách chuyển qua cô, thanh âm trầm thấp: Về sau ít đọc mấy loại sách này.
Thẩm Ngư không ngừng gật đầu, Biết, đã biết, anh.
Uống cháo đi. Hà Nhất Trạch để bát cháo nóng hổi lên bàn, Lại đây ngồi.
Thẩm Ngư sắc mặt tái nhợt, Anh, anh mang về đi, em không muốn ăn.
Hà Nhất Trạch dừng một chút, nhàn nhạt mở miệng, Muốn cho tôi đút em ăn?
Thẩm Ngư đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hà Nhất Trạch hồi lâu, một lát vẻ mặt đau khổ đi qua ngồi xuống, bưng cháo một ngụm một ngụm uống.
Cô có dự cảm, nếu cô tiếp tục nói không ăn, Hà Nhất Trạch sẽ cứng rắn nhét bát cháo đó vào miệng mình.
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
/309
|