Thẩm Ngư về đến nhà đã là nửa đêm, vừa vào cửa liền cảm thấy không khí tràn ngập hơi thở đình trệ.
Cởi giày xong, bên tai truyền đến âm thanh nhức óc rống giận của Thẩm phụ
Thẩm Ngư! Tiểu tiện ngươi lại đây cho ta!
Thẩm Ngư chấn động, hoảng hốt đi qua liền thấy Thẩm phụ vẻ mặt muốn ăn thịt người
Lão...lão, ba?
Thẩm phụ cả mặt đầy hắc tuyến, trợn mắt giận dữ phun ra từng câu như gai nhọn
Ta không có đứa con gái như ngươi!
Thẩm Ngư vẻ mặt đưa đám, cũng không biết bản thân làm sai cái gì
Lão ba, người là đang làm gì a?
Thẩm phụ giơ tay đập lên bàn, cao giọng
Ta làm gì? Ta lại trước muốn hỏi tiểu tiện ngươi ở trường đang làm gì a? Ta vốn tưởng ngươi thành tâm hối cải, chăm chỉ học hành, không nghĩ đến ở trường học lại chính là chơi trò yêu đương đi. Ngươi cũng biết sang năm thi đại học, vậy còn muốn yêu đương???
Thẩm Ngư nghe xong không khỏi sửng sốt. Chẳng lẽ chuyện cô cùng anh trai hờ đêm qua đã bị cha cô phát hiện?
Khuôn mặt Thẩm Ngư trắng xám. Cô lùi về sau vài bước, rũ đầu run rẩy
Ba, ba.. Anh trai với con...
Thẩm phụ nghe thấy anh trai bản năng liền nghĩ Thẩm Ngư lấy hắn ra chối tội, tức giận đứng lên, quát: Còn dám nhắc đến anh trai ngươi? Hắn mỗi lần thi cử đều đầu bảng, còn ngươi thì sao? Bây giờ lại dám có ý vu khống!
Không....không phải Thẩm Ngư cật lực lắc đầu. Nghĩ đến lời Thẩm phụ hiểu ra gì đó, nhưng vẫn không kìm được nghi ngờ hỏi Chuyện này không liên quan đến anh trai?
Đương nhiên không có! Thẩm phụ cho rằng Thẩm Ngư không biết hối cải, tức giận lấy chổi lông gà trên bàn mạnh mẽ đánh cô
Thẩm Ngư không nghĩ đến sẽ bị đánh, không kịp trốn, ngây ra nhận đòn. Nhưng một dáng người cao lớn lại chắn trước mặt cô, tròn vẹn lãnh đủ.
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên. Thẩm Ngư hé mắt liền thấy sườn mặt hoàn mĩ không tỳ vết, sống mũi cao thẳng, mày dài khẽ cau lại do đau đớn nhưng tuyệt nhiên trông lại thêm một phần đẹp đẽ quyến rũ.
Thẩm phụ cũng bị hoảng sợ, vội vàng buông chổi lông gà xuống chạy đến hỏi han xem Hà Nhất Trạch thế nào.
Lông mày Hà Nhất Trạch giãn ra, như chưa từng nhận đòn đánh đó lắc đầu
Con không sao, bác Thẩm.
Thẩm phụ như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm
Không sao là tốt, không sao là tốt.
Dứt lời, trừng mắt nhìn Thẩm Ngư:
Còn không đỡ anh Trạch về phòng? Coi như con nhóc con may mắn, tạm tha lần này.
Thẩm Ngư như được ân xá vội vàng đỡ Hà Nhất Trạch vào phòng, liền cảm thấy lạnh như hầm băng, vội vàng lấy điều khiển bật điều hoà.
Hắn không lạnh sao? Mùa đông như vậy cũng không bật điều hoà.
Hà Nhất Trạch cau mày lộ ra tia thống khổ ngồi trên giường, hơi thở có chút rối loạn.
Anh, anh không sao chứ? Thẩm Ngư thấy thế đi qua, lo lắng hỏi
Cô biết một đòn kia của lão ba ít nhất dùng đến 8 phần sức lực, nếu không có Hà Nhất Trạch đỡ thay chỉ e bây giờ cánh tay cô không thể nhấc nổi.
Hà Nhất Trạch rũ đầu khẽ lắc, tay kia khẽ chạm vào tay bị đánh, ngón tay thon dài không kìm được run rẩy.
Sợ là đau đến choáng váng.
Thẩm Ngư chạy khỏi phòng tìm thuốc bôi cho Hà Nhất Trạch.
Thuốc, đá chườm, khăn...bày ra. Cô khuỵu gối lấy khăn bọc đá lại, vừa ngẩng đầu liền thấy Hà Nhất Trạch chăm chú nhìn mình. Con ngươi lấp lánh như sao xa khiến thiếu nữ mê mẩn hồi lâu, nửa ngày phục hồi tinh thần liền ngại ngùng đỏ bừng mặt.
Cởi giày xong, bên tai truyền đến âm thanh nhức óc rống giận của Thẩm phụ
Thẩm Ngư! Tiểu tiện ngươi lại đây cho ta!
Thẩm Ngư chấn động, hoảng hốt đi qua liền thấy Thẩm phụ vẻ mặt muốn ăn thịt người
Lão...lão, ba?
Thẩm phụ cả mặt đầy hắc tuyến, trợn mắt giận dữ phun ra từng câu như gai nhọn
Ta không có đứa con gái như ngươi!
Thẩm Ngư vẻ mặt đưa đám, cũng không biết bản thân làm sai cái gì
Lão ba, người là đang làm gì a?
Thẩm phụ giơ tay đập lên bàn, cao giọng
Ta làm gì? Ta lại trước muốn hỏi tiểu tiện ngươi ở trường đang làm gì a? Ta vốn tưởng ngươi thành tâm hối cải, chăm chỉ học hành, không nghĩ đến ở trường học lại chính là chơi trò yêu đương đi. Ngươi cũng biết sang năm thi đại học, vậy còn muốn yêu đương???
Thẩm Ngư nghe xong không khỏi sửng sốt. Chẳng lẽ chuyện cô cùng anh trai hờ đêm qua đã bị cha cô phát hiện?
Khuôn mặt Thẩm Ngư trắng xám. Cô lùi về sau vài bước, rũ đầu run rẩy
Ba, ba.. Anh trai với con...
Thẩm phụ nghe thấy anh trai bản năng liền nghĩ Thẩm Ngư lấy hắn ra chối tội, tức giận đứng lên, quát: Còn dám nhắc đến anh trai ngươi? Hắn mỗi lần thi cử đều đầu bảng, còn ngươi thì sao? Bây giờ lại dám có ý vu khống!
Không....không phải Thẩm Ngư cật lực lắc đầu. Nghĩ đến lời Thẩm phụ hiểu ra gì đó, nhưng vẫn không kìm được nghi ngờ hỏi Chuyện này không liên quan đến anh trai?
Đương nhiên không có! Thẩm phụ cho rằng Thẩm Ngư không biết hối cải, tức giận lấy chổi lông gà trên bàn mạnh mẽ đánh cô
Thẩm Ngư không nghĩ đến sẽ bị đánh, không kịp trốn, ngây ra nhận đòn. Nhưng một dáng người cao lớn lại chắn trước mặt cô, tròn vẹn lãnh đủ.
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên. Thẩm Ngư hé mắt liền thấy sườn mặt hoàn mĩ không tỳ vết, sống mũi cao thẳng, mày dài khẽ cau lại do đau đớn nhưng tuyệt nhiên trông lại thêm một phần đẹp đẽ quyến rũ.
Thẩm phụ cũng bị hoảng sợ, vội vàng buông chổi lông gà xuống chạy đến hỏi han xem Hà Nhất Trạch thế nào.
Lông mày Hà Nhất Trạch giãn ra, như chưa từng nhận đòn đánh đó lắc đầu
Con không sao, bác Thẩm.
Thẩm phụ như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm
Không sao là tốt, không sao là tốt.
Dứt lời, trừng mắt nhìn Thẩm Ngư:
Còn không đỡ anh Trạch về phòng? Coi như con nhóc con may mắn, tạm tha lần này.
Thẩm Ngư như được ân xá vội vàng đỡ Hà Nhất Trạch vào phòng, liền cảm thấy lạnh như hầm băng, vội vàng lấy điều khiển bật điều hoà.
Hắn không lạnh sao? Mùa đông như vậy cũng không bật điều hoà.
Hà Nhất Trạch cau mày lộ ra tia thống khổ ngồi trên giường, hơi thở có chút rối loạn.
Anh, anh không sao chứ? Thẩm Ngư thấy thế đi qua, lo lắng hỏi
Cô biết một đòn kia của lão ba ít nhất dùng đến 8 phần sức lực, nếu không có Hà Nhất Trạch đỡ thay chỉ e bây giờ cánh tay cô không thể nhấc nổi.
Hà Nhất Trạch rũ đầu khẽ lắc, tay kia khẽ chạm vào tay bị đánh, ngón tay thon dài không kìm được run rẩy.
Sợ là đau đến choáng váng.
Thẩm Ngư chạy khỏi phòng tìm thuốc bôi cho Hà Nhất Trạch.
Thuốc, đá chườm, khăn...bày ra. Cô khuỵu gối lấy khăn bọc đá lại, vừa ngẩng đầu liền thấy Hà Nhất Trạch chăm chú nhìn mình. Con ngươi lấp lánh như sao xa khiến thiếu nữ mê mẩn hồi lâu, nửa ngày phục hồi tinh thần liền ngại ngùng đỏ bừng mặt.
/309
|