Mùng tám, tới ngày hội thi đấu trăm năm một lần. Lần này, cuộc so tài vẫn được cử hành ở Hành Dương tông, thi đấu trăm năm hiện tại khác với trước đây, thi đấu trăm năm ở dĩ vãng là vì giao lưu tin tức, cùng nhau đối kháng Ma tộc, hiện tại hai tộc Tiên Ma tạm thời chung sống hoà bình, thi đấu trăm năm tự nhiên chỉ có tác dụng để khảo giáo (thi đấu + giáo dục) hậu sinh (đời sau).
Tô Tô đã sớm viết thư cho Công Dã Tịch Vô, mong muốn có thể cùng Đạm Đài Tẫn mang tu sĩ trẻ tuổi của giới Yêu Ma đến so tài.
Công Dã Tịch Vô đọc tin xong, cũng không có dị nghị.
Biết được Ma Quân muốn đến, từ mấy ngày trước Hành Dương tông đã bắt đầu thu xếp đình viện, chuẩn bị chiêu đãi khách nhân Ma tộc.
Nói thật thì các đệ tử đều có chút thấp thỏm, ngàn năm trước Đạm Đài Tẫn bạo ngược giết người ra sao, cảnh tượng đều rõ ràng trước mắt, bây giờ suy nghĩ đến việc Đại Ma đầu muốn đến tông môn của mình, nếu như hắn trở mặt, vậy chính là không có ai sống trở ra.
Mặc dù biết Đạm Đài Tẫn cứu vớt lục giới, nhưng bóng ma tâm lý không phải một chốc lát có thể biến mất được. Lòng người trong tông môn đều lo lắng, Công Dã Tịch Vô làm chưởng môn được tín nhiệm trong lòng cũng cảm thấy rất bất lực.
Cũng may tâm thái của hắn không tồi, an ủi: “Yên tâm, cho xảy ra chuyện, cũng là chưởng môn chết trước các ngươi.”
Nguyệt Phù Nhai kinh ngạc nói: “Chưởng môn sư huynh cũng biết nói đùa rồi sao?”
Công Dã Tịch Vô cười nhạt một tiếng. Các đệ tử cũng không bị câu nói đùa của chưởng môn an ủi, vào ngày hôm đó, mọi người thấp thỏm chờ Đạm Đài Tẫn đến. Mây đen tụ tập tập ở chân trời, màu đen nồng đậm làm chúng đệ tử không nhịn được ngẩng đầu nhìn. Một cỗ xe được kéo bởi Cửu Đầu điểu đi tới từ phía trên.
Công Dã Tịch Vô đứng đón gió, ôn hòa cười nói: “Sư muội.”
Quả nhiên, rèm trên xe kéo được một bàn tay trắng nõn vén lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Tô Tô: “Đại sư huynh, Phù Nhai!”
Tô Tô nhảy xuống khỏi xe, ngôi nhà ngày xưa thật lâu không gặp, lần này nói là so tài, nhưng mục đích chính là trở về thăm nhà.
Trước kia Tô Tô ở Hành Dương tông thuộc đám tiểu sư muôi, bây giờ nàng trở về, các sư huynh sư tỷ năm đó cao hứng không thôi, trong nháy mắt quên đi thân phận Thần nữ của nàng mà vây quanh nàng.
Cả đám thân mật nồng nhiệt ôn lại chuyện xưa. Tu sĩ của giới Yêu Ma đi theo xe kéo Cửu Đầu Điểu đến, nhìn Tô Tô, lại nhìn sang mây đen trên đỉnh xe kéo, lựa chọn yên tĩnh như gà. Tất cả đều biết, thực ra Ma Quân kinh thường đến cái đại hội thi đấu phế phẩm này.
Không phải sợ đệ tử của Yêu Ma tộc thua mà mất mặt, mỗi yêu ma đều là những phần tử hiếu chiến, ma quyền sát chưởng rất kích động. Nguyên nhân mà Ma Quân không muốn đến, nghe nói Hành Dương tông có rất nhiều người từng là tình địch của Ma Quân.
Tất cả đều lương thiện chính trực hơn Ma Quân.
Hiện tại tâm tình của Ma Quân không được tốt cho lắm, ngay cả Cửu Đầu Điểu cũng cảm nhận được.
Một tay Đạm Đài Tẫn ôm A Mật xuống xe ngựa, liếc mắt đã nhìn thấy Công Dã Tịch Vô ngọc thụ phong lâm đứng đối diện.
Đọc truyện tại:
Người này và hắn túc mệnh dây dưa sâu nặng, Đạm Đài Tẫn híp mắt, bình tĩnh như không có gì ôm nữ nhi đi tới. Sắc mặt Công Dã Tịch Vô ôn nhuận, không buồn không vui. Lúc nhìn A Mật trong ngực Đạm Đài Tẫn, hắn giật mình, ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu.
“Con chính là A Mật sao?”
A Mật mắt to ngập nước ngước nhìn Công Dã Tịch Vô, trừng mắt cả nửa ngày, đưa tay với Công Dã Tịch Vô: “Sư bá ôm một cái.”
Công Dã Tịch Vô hơi cứng đờ vươn tay ra, ôm A Mật từ trong lòng Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn nhíu mày, buông tay.
Tô Tô nhìn A Mật, rồi lại nhìn sư huynh đang cứng ngắc, đi đến trước mặt Đạm Đài Tẫn, lặng lẽ nhéo eo hắn một cái: “Này, chàng và A Mật lại làm trò gì đó?”
Đạm Đài Tẫn rũ mất, cười nhìn nàng: “Không tin ta thì thôi, nàng sao ngay cả nữ nhi của mình cũng không tin hả?”
Tô Tô: “…” A Mật chỉ ở trước mặt nàng là ngoan ngoãn một chút, từ khi Đạm Đài Tẫn trở về vị trí của mình, tiểu A Mật chính là Đại Ma đầu coi trời bằng vung.
Ngặt nỗi cha đứa nhỏ mỗi lần đều mỉm cười nhẹ nhàng tán thưởng, cổ vũ A Mật làm chuyện xấu.
Nữ nhi lớn lên phần lớn giống nàng, nhưng mà đứa nhỏ đến cùng vẫn là hỗn huyết Thần Ma, nên bên trong vô ý vẫn mang tính độc hữu, ác liệt của Đạm Đài Tẫn.
Tô Tô nghe thấy tiểu nha đầu cắn ngón tay hỏi Công Dã Tịch Vô: “Sư bá, đạo lữ của người đâu?”
Công Dã Tịch Vô trầm mặc một lúc, ôn hòa đáp: “Sư bá không có đạo lữ.”
“Hả, sư bá tại sao không có đạo lữ?”
Công Dã Tịch Vô hiếm khi ở chung với đứa bé nhỏ như vậy, nhất thời phát hiện ra mình không có cách nào trả lời câu hỏi, cùng A Mật mắt to trừng mắt nhỏ.
Tô Tô vội vàng đi tới: “Sư huynh, đưa A Mật cho muội đi.”
A Mật quay đầu, mắt nhìn phụ thân Ma Quân của mình.
Đạm Đài Tẫn môi nhếch lên một chút, không biết vui buồn.
A Mật đương nhiên là nghe lời Tô Tô hơn, bỏ qua cho Công Dã Tịch Vô, một mình đứng trên mặt đất.
“Thật xin lỗi sư huynh, A Mật làm bẩn y phục của huynh rồi.” Tô Tô nói.
Công Dã Tịch Vô cụp mắt xem xét, quả nhiên trên bả vai mình có vết bẩn do tay của đứa nhỏ lưu lại, phía trên còn có dính một vài vệt nước.
“Không phải việc đáng ngại.” Hắn bấm quyết, làm y phục trở nên sạch sẽ “Thi đấu sắp bắt đầu, các vị đạo hữu mời vào chỗ.”
Đám người theo thứ tự ngồi xuống.
Tô Tô nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mặt, cảnh cáo nói: “Không cho phép náo loạn ở Hành Dương tông, cũng không được phép làm phiền Đại sư huynh, nghe rõ chưa?”
A Mật rất nghe lời, liên tục gật đầu: “A Mật biết rồi, mẫu thân.”
Tô Tô hôn lên mặt nàng nói: “A Mật thật ngoan.”
Đến cùng vẫn là tính tình trẻ con, A Mật nhanh chóng vui vẻ nhìn trận so tài trên sân.
“Còn chàng, Đạm Đài Tẫn.”
Đạm Đài Tẫn trầm mặc một lúc, tựa hồ có chút không cam tâm.
Thấy Tô Tô vẫn nhìn chằm chằm hắn như cũ, hắn đành phải nói: “Biết rồi.”
Tô Tô nhẹ nhàng thở ra, Đạm Đài Tẫn đồng ý với nàng, nhất định sẽ làm được.
Tô Tô cười ghé vào lỗ tai hắn nói một câu, Đạm Đài Tẫn nghe được, trong mắt liền có ý cười nhẹ nhàng.
Bọn họ nói chuyện, Công Dã Tịch Vô đều nhìn thấy.
Diêu Quang ngồi ở bên cạnh hắn, hâm mộ nói: “Trước kia cảm thấy, Thương Cửu Mân người này, u ám lạnh lùng, hiện tại xem ra, hắn đối với Tô Tô rất tốt.”
Công Dã Tịch Vô nhẹ nhàng gật đầu. Là rất tốt.
Lúc Tô Tô nói chuyện, Đạm Đài Tẫn rất chăm chú lắng nghe, trong mắt hắn chỉ có một hình bóng của Tô Tô, Tô Tô nói gì, trong mắt hắn đều hiện lên một tia sáng ngời.
Thân là Ma Tôn, lại không thèm để ý cách nhìn của đệ tử, lột xong cho Tô Tô một quả nho, lại lột cho A Mật.
Toàn bộ yến tiệc, ngược lại bản thân hắn chưa từng ăn một miếng.
Ân oán ngàn năm, một đời hai người còn là phàm nhân kia, dây dưa cho tới bây giờ, Công Dã Tịch Vô ngay từ đầu đã chuẩn bị cho việc Đạm Đài Tẫn làm khó dễ mình, nhưng mà sau đó lại không có chuyện gì xảy ra cả.
Đạm Đài Tẫn thậm chí còn lễ phép gật đầu với hắn, sau đó quay lại nhìn Tô Tô.
Nhìn thấy nàng cười vui vẻ, Đạm Đài Tẫn cũng cười.
Nụ cười đó thuần tuý hiếm có, khoảnh khắc đó, Công Dã Tịch Vô đột nhiên hiểu ra được Tô Tô vì sao lại thích người này.
Dù cho Đạm Đài Tẫn đã từng ích kỷ, lạnh lùng, bảo thủ, cuồng vọng và ác độc, đối với loại người này mà nói, thù hận ngàn năm không chết không thôi (Editor: Cười xỉu với cái nết của anh Tẫn =))), nhưng chỉ cần một câu, một nụ cười của Tô Tô, Đạm Đài Tẫn sẽ rút đi gai nhọn toàn thân, trở nên đơn giản sạch sẽ.
Một tấm lòng son, lại xuất hiện trên người Ma Thần.
Công Dã Tịch Vô trầm mặc uống cạn rượu trong chén, Đạm Đài Tẫn đối tốt với nàng, hắn yên tâm rồi.
Ban đêm, Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn ở tại Trường Trạch tiên sơn.
Đạm Đài Tẫn rất quen thuộc với nơi này, bên trong ác mộng huyễn cảnh, lúc hắn vẫn còn là Thương Cửu Mân, đã đến đây.
Lúc đó, ở thiên trì, Tô Tô dùng lông vũ bện kiếm tuệ cho hắn, nhưng đáng tiếc kiếm tuệ chỉ mới bện được một nửa. Sau này trước khi chết, hắn tưởng tượng được cảnh tượng đó, tự tay mình bện xong kiếm tuệ đang còn dang dở.
Nơi này đối với Đạm Đài Tẫn mà nói toàn là bi thương. Bây giờ lại là nơi nàng lớn lên.
Hắn muốn đi con đường nàng đi qua, gặp người nàng quen biết, tham gia vào cuộc sống của nàng mà mình từng vắng mặt.
Nơi sâu trong thiên trì có một căn nhà gỗ, khi còn bé Tô Tô thường xuyên ở đây tu luyện.
Tô Tô ngồi xếp bằng trên nệm, cho Đạm Đài Tẫn nhìn đồ vật lúc bé của mình.
Nàng lấy ra từng món trong hộp gỗ, vừa nhớ lại vừa nói với Đạm Đài Tẫn: “Đây là châu chấu bằng cỏ cha làm cho ta, đây là tương duyệt sư tỷ sư đệ đưa, đây là hổ phách ếch xanh các sư huynh dùng để doạ ta sợ…”
Đạm Đài Tẫn nghe rất chuyên chú, như thiếu niên hiếu học ở nhân gian kia.
Trong mắt hắn mang ý cười nhẹ nhàng, sờ đầu nàng.
Tô Tô không hỏi về tuổi thơ của Đạm Đài Tẫn, nàng biết tuổi thơ của Đạm Đài Tẫn đại khái là không tốt lắm. Quá khứ của hắn đầy đói khát, cừu hận, giả nhân giả nghĩa. Cho nên hiện tại, nàng rất kiễn nhân dẫn hắn đi xem rất nhiều thứ đẹp đẽ.
Tựa như lúc trước vẽ Thương Sinh phù cho hắn xem, đem những thứ tốt đẹp trong bức tranh kia hiện lên trước mặt hắn. Bổ khuyết nhiều điều thiếu thốn trong lòng hắn.
Nàng cổ vũ Đạm Đài Tẫn trở về Tiêu Dao tông, cho phép hắn yêu chiều dạy bảo nữ nhi, năm đó Thiên Đạo đối với hắn không công bằng, bây giờ Tô Tô dùng một phương thức khác bù đắp lại cho hắn.
Đêm nay bọn họ ngủ ở nhà gỗ, trên giường lớn trước kia của Tô Tô.
Đạm Đài Tẫn ôm Tô Tô, vung tay lên, các ngôi sao lấp lánh xuất hiện trên Trường Trạch tiên sơn.
Đạm Đài Tẫn hôn lên thần ấn trên mi tâm của nàng, Tô Tô tựa vào lồng ngực hắn, ngủ mười phần an ổn.
Gió mát thổi qua, Tô Tô vốn sớm đã thành Thần, mở mắt ra. Ma ấn màu đỏ trên mi tâm của Đạm Đài Tẫn có một chút lấp loé, mang cảm giác tà lệ bất thường.
Từ sau khi hắn trở về Ma Vực, lặng lẽ theo đuôi tâm ma của hắn. Hoặc nói cách khác, chính là tâm ma túc mệnh thuộc về Ma Thần.
Xuyên qua khoảng cách Đồng Bi đạo, bám vào trên người hắn kiếp này. Nói đến cũng thần kỳ, tâm ma này cũng là do “Đạm Đài Tẫn” sinh ra, bởi vậy nên hắn cũng vô tri vô giác, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Tô Tô vẫn muốn biết đó là thứ gì, trước kia tại Yêu Ma giới không có cách nào để thăm dò, nhưng mà tối nay thì có thể. Tô Tô bấm quyết, cây ngô đồng ngoài cửa sổ xào xạc.
Trận pháp vô hình mở ra, giúp nàng bắt được tâm ma ẩn giấu thuộc về Ma Thần. Tô Tô nhắm mắt lại, sờ sờ trán của hắn, vì Đạm Đài Tẫn không có kháng cự lại khí tức của nàng, nàng tuỳ tiện dưới sự giúp đỡ của cây ngô đồng, nhìn thấy tâm ma của Ma Thần.
Nó thuộc về một người khác, nhưng cũng là “Đạm Đài Tẫn”.
Trước mắt là một đời mà không hề có sự xuất hiện của mình bên cạnh hắn.
Đạm Đài Tẫn lớn lên như một người phàm, đấu tranh để tồn tại như một người bình thường, và thất bại vào giây phút cuối cùng.
Thiếu niên táng thân trong biển lửa, ngắm nhìn nhân gian tịch liêu cho đến chết.
Trong mắt hắn đầy mờ mịt và thống khổ.
Lửa lớn giống như một mặt tường, chia cắt hắn với thế gian. Bên trong lửa lớn, hắn cô độc và sợ hãi. Bên ngoài lửa lớn, dân chúng reo hò ăn mừng hắn bị thiêu chết.
Hắn như đứa nhỏ không biết mình đã làm sai điều gì, co ro thân thể, lại không thể nào rơi một giọt nước mắt.
Tô Tô đột nhiên cảm thấy rất đau khổ.
“Đạm Đài Tẫn!”
Xuyên qua lửa lớn, nàng cầm lấy tay thiếu niên. Thiếu niên run rẩy, đôi mắt đen láy nhìn nàng. Chớp mắt vạn năm, thống khổ trong mắt hắn dường như biến mất, nụ cười nhiều hơn mấy phần ôn nhu. Phàm trần thống khổ này, khoảnh khắc có nàng nắm chặt tay ta, đó là hạnh phúc. Thiếu niên cẩn thận từng li từng tí, nắm chặt tay nàng.
Dần dần, cảnh tượng và hắn cùng nhau sụp đổ, tâm ma ẩn giấu bên trong yên lặng tiêu tán. Tô Tô ngáp một cái, vừa lòng thỏa ý. Tia sáng buổi sớm đầu tiên lọt vào. Đạm Đài Tẫn mở mắt ra. Tô Tô trong ngực ngủ an ổn, hắn sờ Ma Thần ấn biến mất trên trán.
Lúc hắn bị cuốn vào Đồng Bi đạo, nhìn thấy một “chính mình” khác. Kẻ đó đến chết cũng không có tơ tình, là Ma Quân chỉ biết âm mưu quỷ kế. Mà những cảnh tượng cô độc này, lúc này đây, lại cách hắn rất xa.
Dưới ánh mặt trời, chuỗi hạt Lưu Ly trên cổ tay phát ra ánh sáng trong suốt xinh đẹp, hắn rũ mắt đánh giá chuỗi hạt, dưới trận pháp trong rừng ngô đồng còn chưa kịp tản đi, ma đồng nhìn thấy dáng hình của Tô Tô năm đó đi vào (Editor: không hiểu chỗ này lắm => chị đoán là tượng thần nữ hình Tô Tô đi về quá khứ, bên cạnh ảnh từ thuở thơ bé í)
Đó là thần nữ, là lời chúc phúc trân quý nhất.
Sững sờ một lúc lâu, trong một buổi sáng bình thường như vậy, Ma Thần trời sinh vốn không có nước mắt, hốc mắt bỗng nhiên ướt đẫm.
Toàn văn hoàn.
Tô Tô đã sớm viết thư cho Công Dã Tịch Vô, mong muốn có thể cùng Đạm Đài Tẫn mang tu sĩ trẻ tuổi của giới Yêu Ma đến so tài.
Công Dã Tịch Vô đọc tin xong, cũng không có dị nghị.
Biết được Ma Quân muốn đến, từ mấy ngày trước Hành Dương tông đã bắt đầu thu xếp đình viện, chuẩn bị chiêu đãi khách nhân Ma tộc.
Nói thật thì các đệ tử đều có chút thấp thỏm, ngàn năm trước Đạm Đài Tẫn bạo ngược giết người ra sao, cảnh tượng đều rõ ràng trước mắt, bây giờ suy nghĩ đến việc Đại Ma đầu muốn đến tông môn của mình, nếu như hắn trở mặt, vậy chính là không có ai sống trở ra.
Mặc dù biết Đạm Đài Tẫn cứu vớt lục giới, nhưng bóng ma tâm lý không phải một chốc lát có thể biến mất được. Lòng người trong tông môn đều lo lắng, Công Dã Tịch Vô làm chưởng môn được tín nhiệm trong lòng cũng cảm thấy rất bất lực.
Cũng may tâm thái của hắn không tồi, an ủi: “Yên tâm, cho xảy ra chuyện, cũng là chưởng môn chết trước các ngươi.”
Nguyệt Phù Nhai kinh ngạc nói: “Chưởng môn sư huynh cũng biết nói đùa rồi sao?”
Công Dã Tịch Vô cười nhạt một tiếng. Các đệ tử cũng không bị câu nói đùa của chưởng môn an ủi, vào ngày hôm đó, mọi người thấp thỏm chờ Đạm Đài Tẫn đến. Mây đen tụ tập tập ở chân trời, màu đen nồng đậm làm chúng đệ tử không nhịn được ngẩng đầu nhìn. Một cỗ xe được kéo bởi Cửu Đầu điểu đi tới từ phía trên.
Công Dã Tịch Vô đứng đón gió, ôn hòa cười nói: “Sư muội.”
Quả nhiên, rèm trên xe kéo được một bàn tay trắng nõn vén lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Tô Tô: “Đại sư huynh, Phù Nhai!”
Tô Tô nhảy xuống khỏi xe, ngôi nhà ngày xưa thật lâu không gặp, lần này nói là so tài, nhưng mục đích chính là trở về thăm nhà.
Trước kia Tô Tô ở Hành Dương tông thuộc đám tiểu sư muôi, bây giờ nàng trở về, các sư huynh sư tỷ năm đó cao hứng không thôi, trong nháy mắt quên đi thân phận Thần nữ của nàng mà vây quanh nàng.
Cả đám thân mật nồng nhiệt ôn lại chuyện xưa. Tu sĩ của giới Yêu Ma đi theo xe kéo Cửu Đầu Điểu đến, nhìn Tô Tô, lại nhìn sang mây đen trên đỉnh xe kéo, lựa chọn yên tĩnh như gà. Tất cả đều biết, thực ra Ma Quân kinh thường đến cái đại hội thi đấu phế phẩm này.
Không phải sợ đệ tử của Yêu Ma tộc thua mà mất mặt, mỗi yêu ma đều là những phần tử hiếu chiến, ma quyền sát chưởng rất kích động. Nguyên nhân mà Ma Quân không muốn đến, nghe nói Hành Dương tông có rất nhiều người từng là tình địch của Ma Quân.
Tất cả đều lương thiện chính trực hơn Ma Quân.
Hiện tại tâm tình của Ma Quân không được tốt cho lắm, ngay cả Cửu Đầu Điểu cũng cảm nhận được.
Một tay Đạm Đài Tẫn ôm A Mật xuống xe ngựa, liếc mắt đã nhìn thấy Công Dã Tịch Vô ngọc thụ phong lâm đứng đối diện.
Đọc truyện tại:
Người này và hắn túc mệnh dây dưa sâu nặng, Đạm Đài Tẫn híp mắt, bình tĩnh như không có gì ôm nữ nhi đi tới. Sắc mặt Công Dã Tịch Vô ôn nhuận, không buồn không vui. Lúc nhìn A Mật trong ngực Đạm Đài Tẫn, hắn giật mình, ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu.
“Con chính là A Mật sao?”
A Mật mắt to ngập nước ngước nhìn Công Dã Tịch Vô, trừng mắt cả nửa ngày, đưa tay với Công Dã Tịch Vô: “Sư bá ôm một cái.”
Công Dã Tịch Vô hơi cứng đờ vươn tay ra, ôm A Mật từ trong lòng Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn nhíu mày, buông tay.
Tô Tô nhìn A Mật, rồi lại nhìn sư huynh đang cứng ngắc, đi đến trước mặt Đạm Đài Tẫn, lặng lẽ nhéo eo hắn một cái: “Này, chàng và A Mật lại làm trò gì đó?”
Đạm Đài Tẫn rũ mất, cười nhìn nàng: “Không tin ta thì thôi, nàng sao ngay cả nữ nhi của mình cũng không tin hả?”
Tô Tô: “…” A Mật chỉ ở trước mặt nàng là ngoan ngoãn một chút, từ khi Đạm Đài Tẫn trở về vị trí của mình, tiểu A Mật chính là Đại Ma đầu coi trời bằng vung.
Ngặt nỗi cha đứa nhỏ mỗi lần đều mỉm cười nhẹ nhàng tán thưởng, cổ vũ A Mật làm chuyện xấu.
Nữ nhi lớn lên phần lớn giống nàng, nhưng mà đứa nhỏ đến cùng vẫn là hỗn huyết Thần Ma, nên bên trong vô ý vẫn mang tính độc hữu, ác liệt của Đạm Đài Tẫn.
Tô Tô nghe thấy tiểu nha đầu cắn ngón tay hỏi Công Dã Tịch Vô: “Sư bá, đạo lữ của người đâu?”
Công Dã Tịch Vô trầm mặc một lúc, ôn hòa đáp: “Sư bá không có đạo lữ.”
“Hả, sư bá tại sao không có đạo lữ?”
Công Dã Tịch Vô hiếm khi ở chung với đứa bé nhỏ như vậy, nhất thời phát hiện ra mình không có cách nào trả lời câu hỏi, cùng A Mật mắt to trừng mắt nhỏ.
Tô Tô vội vàng đi tới: “Sư huynh, đưa A Mật cho muội đi.”
A Mật quay đầu, mắt nhìn phụ thân Ma Quân của mình.
Đạm Đài Tẫn môi nhếch lên một chút, không biết vui buồn.
A Mật đương nhiên là nghe lời Tô Tô hơn, bỏ qua cho Công Dã Tịch Vô, một mình đứng trên mặt đất.
“Thật xin lỗi sư huynh, A Mật làm bẩn y phục của huynh rồi.” Tô Tô nói.
Công Dã Tịch Vô cụp mắt xem xét, quả nhiên trên bả vai mình có vết bẩn do tay của đứa nhỏ lưu lại, phía trên còn có dính một vài vệt nước.
“Không phải việc đáng ngại.” Hắn bấm quyết, làm y phục trở nên sạch sẽ “Thi đấu sắp bắt đầu, các vị đạo hữu mời vào chỗ.”
Đám người theo thứ tự ngồi xuống.
Tô Tô nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mặt, cảnh cáo nói: “Không cho phép náo loạn ở Hành Dương tông, cũng không được phép làm phiền Đại sư huynh, nghe rõ chưa?”
A Mật rất nghe lời, liên tục gật đầu: “A Mật biết rồi, mẫu thân.”
Tô Tô hôn lên mặt nàng nói: “A Mật thật ngoan.”
Đến cùng vẫn là tính tình trẻ con, A Mật nhanh chóng vui vẻ nhìn trận so tài trên sân.
“Còn chàng, Đạm Đài Tẫn.”
Đạm Đài Tẫn trầm mặc một lúc, tựa hồ có chút không cam tâm.
Thấy Tô Tô vẫn nhìn chằm chằm hắn như cũ, hắn đành phải nói: “Biết rồi.”
Tô Tô nhẹ nhàng thở ra, Đạm Đài Tẫn đồng ý với nàng, nhất định sẽ làm được.
Tô Tô cười ghé vào lỗ tai hắn nói một câu, Đạm Đài Tẫn nghe được, trong mắt liền có ý cười nhẹ nhàng.
Bọn họ nói chuyện, Công Dã Tịch Vô đều nhìn thấy.
Diêu Quang ngồi ở bên cạnh hắn, hâm mộ nói: “Trước kia cảm thấy, Thương Cửu Mân người này, u ám lạnh lùng, hiện tại xem ra, hắn đối với Tô Tô rất tốt.”
Công Dã Tịch Vô nhẹ nhàng gật đầu. Là rất tốt.
Lúc Tô Tô nói chuyện, Đạm Đài Tẫn rất chăm chú lắng nghe, trong mắt hắn chỉ có một hình bóng của Tô Tô, Tô Tô nói gì, trong mắt hắn đều hiện lên một tia sáng ngời.
Thân là Ma Tôn, lại không thèm để ý cách nhìn của đệ tử, lột xong cho Tô Tô một quả nho, lại lột cho A Mật.
Toàn bộ yến tiệc, ngược lại bản thân hắn chưa từng ăn một miếng.
Ân oán ngàn năm, một đời hai người còn là phàm nhân kia, dây dưa cho tới bây giờ, Công Dã Tịch Vô ngay từ đầu đã chuẩn bị cho việc Đạm Đài Tẫn làm khó dễ mình, nhưng mà sau đó lại không có chuyện gì xảy ra cả.
Đạm Đài Tẫn thậm chí còn lễ phép gật đầu với hắn, sau đó quay lại nhìn Tô Tô.
Nhìn thấy nàng cười vui vẻ, Đạm Đài Tẫn cũng cười.
Nụ cười đó thuần tuý hiếm có, khoảnh khắc đó, Công Dã Tịch Vô đột nhiên hiểu ra được Tô Tô vì sao lại thích người này.
Dù cho Đạm Đài Tẫn đã từng ích kỷ, lạnh lùng, bảo thủ, cuồng vọng và ác độc, đối với loại người này mà nói, thù hận ngàn năm không chết không thôi (Editor: Cười xỉu với cái nết của anh Tẫn =))), nhưng chỉ cần một câu, một nụ cười của Tô Tô, Đạm Đài Tẫn sẽ rút đi gai nhọn toàn thân, trở nên đơn giản sạch sẽ.
Một tấm lòng son, lại xuất hiện trên người Ma Thần.
Công Dã Tịch Vô trầm mặc uống cạn rượu trong chén, Đạm Đài Tẫn đối tốt với nàng, hắn yên tâm rồi.
Ban đêm, Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn ở tại Trường Trạch tiên sơn.
Đạm Đài Tẫn rất quen thuộc với nơi này, bên trong ác mộng huyễn cảnh, lúc hắn vẫn còn là Thương Cửu Mân, đã đến đây.
Lúc đó, ở thiên trì, Tô Tô dùng lông vũ bện kiếm tuệ cho hắn, nhưng đáng tiếc kiếm tuệ chỉ mới bện được một nửa. Sau này trước khi chết, hắn tưởng tượng được cảnh tượng đó, tự tay mình bện xong kiếm tuệ đang còn dang dở.
Nơi này đối với Đạm Đài Tẫn mà nói toàn là bi thương. Bây giờ lại là nơi nàng lớn lên.
Hắn muốn đi con đường nàng đi qua, gặp người nàng quen biết, tham gia vào cuộc sống của nàng mà mình từng vắng mặt.
Nơi sâu trong thiên trì có một căn nhà gỗ, khi còn bé Tô Tô thường xuyên ở đây tu luyện.
Tô Tô ngồi xếp bằng trên nệm, cho Đạm Đài Tẫn nhìn đồ vật lúc bé của mình.
Nàng lấy ra từng món trong hộp gỗ, vừa nhớ lại vừa nói với Đạm Đài Tẫn: “Đây là châu chấu bằng cỏ cha làm cho ta, đây là tương duyệt sư tỷ sư đệ đưa, đây là hổ phách ếch xanh các sư huynh dùng để doạ ta sợ…”
Đạm Đài Tẫn nghe rất chuyên chú, như thiếu niên hiếu học ở nhân gian kia.
Trong mắt hắn mang ý cười nhẹ nhàng, sờ đầu nàng.
Tô Tô không hỏi về tuổi thơ của Đạm Đài Tẫn, nàng biết tuổi thơ của Đạm Đài Tẫn đại khái là không tốt lắm. Quá khứ của hắn đầy đói khát, cừu hận, giả nhân giả nghĩa. Cho nên hiện tại, nàng rất kiễn nhân dẫn hắn đi xem rất nhiều thứ đẹp đẽ.
Tựa như lúc trước vẽ Thương Sinh phù cho hắn xem, đem những thứ tốt đẹp trong bức tranh kia hiện lên trước mặt hắn. Bổ khuyết nhiều điều thiếu thốn trong lòng hắn.
Nàng cổ vũ Đạm Đài Tẫn trở về Tiêu Dao tông, cho phép hắn yêu chiều dạy bảo nữ nhi, năm đó Thiên Đạo đối với hắn không công bằng, bây giờ Tô Tô dùng một phương thức khác bù đắp lại cho hắn.
Đêm nay bọn họ ngủ ở nhà gỗ, trên giường lớn trước kia của Tô Tô.
Đạm Đài Tẫn ôm Tô Tô, vung tay lên, các ngôi sao lấp lánh xuất hiện trên Trường Trạch tiên sơn.
Đạm Đài Tẫn hôn lên thần ấn trên mi tâm của nàng, Tô Tô tựa vào lồng ngực hắn, ngủ mười phần an ổn.
Gió mát thổi qua, Tô Tô vốn sớm đã thành Thần, mở mắt ra. Ma ấn màu đỏ trên mi tâm của Đạm Đài Tẫn có một chút lấp loé, mang cảm giác tà lệ bất thường.
Từ sau khi hắn trở về Ma Vực, lặng lẽ theo đuôi tâm ma của hắn. Hoặc nói cách khác, chính là tâm ma túc mệnh thuộc về Ma Thần.
Xuyên qua khoảng cách Đồng Bi đạo, bám vào trên người hắn kiếp này. Nói đến cũng thần kỳ, tâm ma này cũng là do “Đạm Đài Tẫn” sinh ra, bởi vậy nên hắn cũng vô tri vô giác, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Tô Tô vẫn muốn biết đó là thứ gì, trước kia tại Yêu Ma giới không có cách nào để thăm dò, nhưng mà tối nay thì có thể. Tô Tô bấm quyết, cây ngô đồng ngoài cửa sổ xào xạc.
Trận pháp vô hình mở ra, giúp nàng bắt được tâm ma ẩn giấu thuộc về Ma Thần. Tô Tô nhắm mắt lại, sờ sờ trán của hắn, vì Đạm Đài Tẫn không có kháng cự lại khí tức của nàng, nàng tuỳ tiện dưới sự giúp đỡ của cây ngô đồng, nhìn thấy tâm ma của Ma Thần.
Nó thuộc về một người khác, nhưng cũng là “Đạm Đài Tẫn”.
Trước mắt là một đời mà không hề có sự xuất hiện của mình bên cạnh hắn.
Đạm Đài Tẫn lớn lên như một người phàm, đấu tranh để tồn tại như một người bình thường, và thất bại vào giây phút cuối cùng.
Thiếu niên táng thân trong biển lửa, ngắm nhìn nhân gian tịch liêu cho đến chết.
Trong mắt hắn đầy mờ mịt và thống khổ.
Lửa lớn giống như một mặt tường, chia cắt hắn với thế gian. Bên trong lửa lớn, hắn cô độc và sợ hãi. Bên ngoài lửa lớn, dân chúng reo hò ăn mừng hắn bị thiêu chết.
Hắn như đứa nhỏ không biết mình đã làm sai điều gì, co ro thân thể, lại không thể nào rơi một giọt nước mắt.
Tô Tô đột nhiên cảm thấy rất đau khổ.
“Đạm Đài Tẫn!”
Xuyên qua lửa lớn, nàng cầm lấy tay thiếu niên. Thiếu niên run rẩy, đôi mắt đen láy nhìn nàng. Chớp mắt vạn năm, thống khổ trong mắt hắn dường như biến mất, nụ cười nhiều hơn mấy phần ôn nhu. Phàm trần thống khổ này, khoảnh khắc có nàng nắm chặt tay ta, đó là hạnh phúc. Thiếu niên cẩn thận từng li từng tí, nắm chặt tay nàng.
Dần dần, cảnh tượng và hắn cùng nhau sụp đổ, tâm ma ẩn giấu bên trong yên lặng tiêu tán. Tô Tô ngáp một cái, vừa lòng thỏa ý. Tia sáng buổi sớm đầu tiên lọt vào. Đạm Đài Tẫn mở mắt ra. Tô Tô trong ngực ngủ an ổn, hắn sờ Ma Thần ấn biến mất trên trán.
Lúc hắn bị cuốn vào Đồng Bi đạo, nhìn thấy một “chính mình” khác. Kẻ đó đến chết cũng không có tơ tình, là Ma Quân chỉ biết âm mưu quỷ kế. Mà những cảnh tượng cô độc này, lúc này đây, lại cách hắn rất xa.
Dưới ánh mặt trời, chuỗi hạt Lưu Ly trên cổ tay phát ra ánh sáng trong suốt xinh đẹp, hắn rũ mắt đánh giá chuỗi hạt, dưới trận pháp trong rừng ngô đồng còn chưa kịp tản đi, ma đồng nhìn thấy dáng hình của Tô Tô năm đó đi vào (Editor: không hiểu chỗ này lắm => chị đoán là tượng thần nữ hình Tô Tô đi về quá khứ, bên cạnh ảnh từ thuở thơ bé í)
Đó là thần nữ, là lời chúc phúc trân quý nhất.
Sững sờ một lúc lâu, trong một buổi sáng bình thường như vậy, Ma Thần trời sinh vốn không có nước mắt, hốc mắt bỗng nhiên ướt đẫm.
Toàn văn hoàn.
/153
|