Đối với Việt Trạch mà nói, việc hẹn hò bí mật là một chuyện, rất… kỳ quái.
Cuộc sống trước kia của anh, luôn rất đơn giản nhưng có trật tự, mục tiêu trong cuộc sống rất rõ ràng: quản lý tốt sản nghiệp của gia tộc; mặc dù quan hệ rộng rãi, nhưng bạn bè cũng chỉ có một nhóm nhỏ mà thôi.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ mình sẽ dính vào chuyện tình yêu, cũng bởi tính cách anh lạnh nhạt, khó mà rung động trong chuyện tình cảm. Nếu bị ai đó hỏi đến, cũng sẽ tự nhiên mà cho rằng, đợi đến tuổi kết hôn, có lẽ sẽ tìm một cô gái môn đăng hộ đối, không cần biết có tình yêu hay không, chỉ cần an ổn là được.
Nhiều lúc cũng có suy nghĩ vẩn vơ, nhưng bất kể là nghĩ cái gì, anh cũng tuyệt đối không ngờ đến loại tình huống này có thể xảy ra, anh – Việt Trạch trở thành bạn trai bí mật của người ta?
Có hơi hạ thấp bản thân.
Nhưng trong lòng không hiểu sao lại vẫn kích động và hưng phấn?
Thời điểm nghĩ đến chuyện đó, Việt Trạch đang chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi đi lại quay đầu nhìn gương, chỉnh tóc mấy lần.
Tiểu Minh đứng ở một bên, trong lòng hết sức vui mừng, mặt rất nghiêm túc, gật gù.
Tuy rằng anh ba nhà mình thường nói trong giới kinh doanh nhất định phải chú ý hình tượng, nhưng hành động ngắm vuốt từ đầu đến chân hơn một tiếng đồng hồ hôm nay của anh… thật sự là…
Hơn một tiếng, với phong cách làm việc hiệu suất cao của anh, thì có khi phải xong đến mấy cuộc họp rồi.
Bây giờ, xem ra, anh ba cuối cùng đã thông suốt, thật làm người ta cảm động mà.
Tiểu Minh cười hì hì hai tiếng gượng gạo: “Hôm nay anh ba trông rất đẹp trai, buổi hẹn hò chắc chắn mã đáo thành công.”
Việt Trạch: …
Bị một người cùng giới khen mình đẹp trai…
Thật sự là quái dị đến khó chịu!
Hơn nữa, mã đáo thành công cái gì?
Lần đầu anh hẹn hò nên có chút căng thẳng lại dễ dàng bị cậu ta phát hiện, có rõ ràng đến thế sao?
Mặt Việt Trạch tối sầm, lạnh lùng quét mắt nhìn về phía Tiểu Minh, cả người Tiểu Minh run lên, quả nhiên không nên đùa cợt về chuyện riêng tư với anh ba, sau đó, nụ cười trên mặt vốn không dễ nhìn lập tức đã biến thành 囧.
Việt Trạch liếc mắt nhìn anh một hồi, mới nhàn nhạt nói: “Nên luyện cười nhiều hơn.”
Thế này mới đi ra ngoài.
Tiểu Minh lập tức nghiêm túc đi theo sau, đi được một lúc, luôn mãi suy nghĩ, vẫn không nhịn được hỏi: “Anh ba, em đang nghĩ, lần này hai người hẹn hò, yêu cầu của tiểu thư Nghê Già có phải có chút kỳ quái không?”
“Có chỗ nào kỳ quái?” Vẻ mặt Việt Trạch vẫn như thường, “Anh cảm thấy rất tốt.”
“Nhưng mà,” mặt Tiểu Minh cứng ngắc 囧, “Có người nào lần đầu chính thức hẹn hò, sẽ đi ăn sáng chứ?”
Việt Trạch: …
“Hôm nay cậu lắm lời quá!!! Câm miệng một tuần cho anh!!!”
Tiểu Minh oán thầm: Không có tác dụng đâu, bình thường chẳng phải em đều tự động không mở miệng một tháng sao.
Đúng là vậy, mấy ngày sau đêm tỏ tình hôm đó, Nghê Già đều rất bận.
Trường tổ chức kỷ niệm thành lập trường, khoa đạo diễn, khoa biểu diễn, khoa biên kịch phải cùng nhau một vở kịch hoành tráng để biểu diễn trên sân khấu. Nghê Già và các sinh viên cùng ngành phải viết xong kịch bản trong thời gian ngắn nhất, để bảo đảm các bước phía sau được tiến hành thuận lợi.
Cũng vì lẽ đó, cô bận bịu đến mức chỉ có thể dùng thời gian ăn sáng để hẹn hò.
Địa điểm hẹn hò là khu rừng trúc kế bên trường, buổi sáng, nơi đó đa số là người cao tuổi đi tản bộ hoặc rèn luyện thân thể, hầu như không có thanh niên, không sợ bị người khác nhìn thấy.
Mới đầu, Việt Trạch thành thật nắm tay Nghê Già, đi bộ trên đường nhỏ lượn lờ sương sớm quanh co trong rừng trúc, nhưng không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, ngón tay hơi động, đổi thành mười ngón đan xen.
Nghê Già thoáng sửng sốt, đáy lòng có chút xúc động, cô chưa từng nắm tay ai như thế này bao giờ.
Cô không khỏi hơi nghiêng lại gần anh thêm một chút, ngửa đầu hỏi:
“Học ở đâu vậy?”
Việt Trạch mỉm cười, suy nghĩ một lúc, sau đó, hết sức thành thật thừa nhận:
“Nghê Lạc dạy.”
Nghê Già: …
Này, không phải là Việt Trạch xin được một bộ bí quyết hẹn hò của Nghê Lạc đó chứ?
Học ai không học, thế nào lại học từ cây củ cải lăng nhăng như Nghê Lạc?
Nghê Già căng thẳng, truy hỏi: “Nó đã dạy anh cái gì rồi? Đừng có học theo tính xấu của nó!”
“Aiz, người em nói là em trai của em đó.” Anh tốt bụng nhắc nhở cô.
Nghê Già thiếu chút nữa xù lông: “Bởi vì là em trai của em, em biết rõ nó nhân phẩm ra sao. Những phương diện khác nó đều rất tốt, nhưng chuyện đối đãi bạn gái, thì không được!”
Việt Trạch nhìn cô sốt ruột hò hét, cảm thấy buồn cười, muốn kéo cô lại gần dỗ dành, nhớ đến những gì Nghê Lạc đã chỉ, cố ý kéo cô vào trong ngực: “Được được được, không nghe là được.”
Toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào chuyện khác, cho nên còn chưa ý thức được, anh ôm cô thật chặt, hàm dưới dán lên trán cô, cười đến tâm tình bay bổng.
Cô còn thầm nghĩ, a, người đàn ông này thật tốt, còn biết dỗ dành cô.
Lập tức hài lòng, giọng nói mềm mại đi, hỏi: “Nó dạy anh những gì?”
“Ừm, để anh nghĩ đã…” Cô gái trong lòng thật mềm mại, Việt Trạch tất nhiên càng ăn ngay nói thật, “Cậu ấy nói với anh, có thể dùng cách đoán màu đồ lót, để đùa giỡn…”
“Nó muốn ăn đạp hử!” Nghê Già táo bạo, trong nháy mắt đã xù lông nhím.
Việt Trạch cười càng hài lòng hơn, cũng càng ôm chặt cô gái vì tức giận mà thân thể nhỏ bé cứ nhích tới nhích lui.
Cái bóng của Tiểu Minh xa xa theo ở phía sau, yên lặng mà thầm than, hại em vợ tương lai như thế, đúng là tàn nhẫn mà!
Hai người thân mật đi được một lúc, vô tình Nghê Già ngẩng đầu lên, thân thể nháy mắt cứng đờ. Cách đó không xa, người đang chạy bộ dưới ánh mặt trời hài hòa của buổi sáng không phải là Nghê Lạc sao?
Chuyện bí mật yêu nhau làm sao bây giờ?
Đầu Nghê Già nổ oành một cái, trống rỗng, giống như phản xạ có điều kiện nhấc chân lên, đá người đang ôn nhu nhìn cô, mà bạn nhỏ Việt Trạch còn chưa biết chuyện gì xảy ra…
Ngay lập tức, Tiểu Minh đầy kinh ngạc nhìn diễn biến trước mắt, Việt Trạch – xưa nay chưa từng bị người nào đá, bất ngờ, bị quật ngã, ngã… vào một chồng lá trúc lớn được quét gọn bên cạnh…
Lá trúc tung bay, Nghê Già lại không nhìn lại Việt Trạch lấy một cái, chạy thẳng về phía Nghê Lạc…
Tiểu Minh nhìn Việt Trạch bị đá ngã vào trong tầng tầng lá trúc, rõ ràng còn chưa định thần, trong lòng vô hạn cảm khái: Quả nhiên ‘độc’ nhất là người bên gối!
Nghê Già nhanh chóng đi đến trước mặt Nghê Lạc, tim đập nhanh hơn, làm bộ kinh ngạc: “Em mà cũng đi chạy bộ buổi sáng hả?”
Nghê Lạc tháo tai nghe ra, cũng rất ngạc nhiên: “Ngày nào em chẳng chạy ở đây, mà chị, chị mà cũng biết rèn luyện thân thể sao?”
Nghê Già muốn trốn, cười gượng khà khà hai tiếng, lập tức xua tay:
“Được rồi, tạm biệt!”
Nói xong, làm bộ tiếp tục chạy về phía trước.
“Này!” Nghê Lạc níu lấy mũ của cô, không tốn chút sức lực kéo cô lại,
“Nói cho chị nghe một chuyện cười nè.”
“Ha ha, không có hứng thú.” Nghê Già vội vã muốn thoát thân,
Lại bị cậu kéo trở về.
“Chị biết không, nhìn anh Việt Trạch không phải là loại người không bao giờ yêu ai sao, thế mà anh ấy lại hỏi kinh nghiệm yêu của em, buồn cười quá đi.” Nghê Lạc ấn vai Nghê Già, không cho cô chạy đi, còn ha ha cười, “Ông nội Việt nhất định sẽ cảm ơn em, mà em cũng rất hiếu kỳ, anh ấy sẽ thích kiểu con gái như thế nào nhỉ.”
Mặt Nghê Già như khúc gỗ, thật muốn một cước đạp chết tên khốn kiếp này.
Nghê Lạc vừa dứt lời, liếc xéo Nghê Già một cái, không chút lưu tình đả kích:
“Nghê Già, chị không thể giống những cô gái bình thường được chút sao? Hễ chút là đá người như hung thần, không hiền dịu thì thôi, lại còn thích động tay động chân, người đàn ông nào sẽ dám đến gần chị cơ chứ? Sau này mà không ai thèm lấy thì đừng bảo tại em, nghe chưa?”
“Em muốn chết!” Nghê Già từ lúc bắt đầu đã không nhịn được, một cước bay qua. Nghê Lạc buông cô ra, nhanh nhẹn né tránh, cười ha hả chạy xa, còn lặp lại:
“Sau này không ai thèm lấy thì đừng trách em, nghe chưa?”
Nghê Già giận đến mức hận không thể xông lên xé nát miệng thối của cậu, ai không ai thèm lấy? Ai mà muốn trách em chứ?
Lại còn nói cái gì không giống các cô gái bình thường, cái gì mà không hiền dịu, động tay động chân, hễ chút đá người… Toàn nói bậy… A… Cô lúc nãy không phải mới, đá Việt Trạch một cước sao, còn là dùng hết sức, cực kỳ chuẩn xác đầy tiêu chuẩn vung một chân…
⊙﹏⊙b
Nghê Già hỗn loạn trong gió…
Cô lập tức vắt chân lên cổ chạy trở về, nhìn thấy Việt Trạch vẫn còn ngồi bên trong đống lá cây, thật yên lặng chờ cô. Quần áo và tóc anh dính đầy lá, có chút giống như cún con vừa lăn lộn trong đụn lá.
Nghê Già vừa thẹn vừa mất mặt, lập tức ngồi quỳ ở bên cạnh anh, luống cuống tay chân giúp anh gỡ lá trên người trên tóc, áy náy đến mức muốn chui xuống hố:
“Xin lỗi, xin lỗi, em sợ bị Nghê Lạc nhìn thấy, cho nên hơi căng thẳng. Em không phải cố ý đá anh, cũng không nghĩ tới anh sẽ bị em đá vào đống rác, à không, đống lá cây.”
Ngược lại, Việt Trạch thật ra không hề tức giận, anh chỉ cảm thấy biểu hiện bối rối của cô trông rất tức cười, nên mặc cô phủi rơi lá cây trên tóc anh.
Nhưng anh vẫn ra vẻ trầm mặc không nói, bình thản nhìn cô.
Nghê Già thấy anh không nói một lời, càng căng thẳng hơn, mặt đỏ bừng bừng, nói nhỏ như muỗi kêu: “Em không phải cố ý, đừng giận có được không? Nếu không,”
Lông mày xinh đẹp của cô nhăn lại, khẽ nhìn anh, “Nếu không, em cho anh đá lại một cái?”
“Cái này thì không cần,” Anh rốt cục không nhịn được nữa trong mắt tràn đầy ý cười, ánh mắt giảo hoạt lóe lên, “Em cũng đến cảm thụ một chút.”
Nói xong, ôm lấy cô, lần nữa ngã vào trong đống lá trúc.
Nghê Già hoàn toàn bị bất ngờ, thất thanh kinh hô, người đã bị anh ôm lấy ngã lăn vào trong đám lá trúc nhỏ ngổn ngang.
Lá trúc xanh lục mang theo sự hòa lẫn của hương vị trong lành ngày hè với lành lạnh hơi sương của ban đêm, như một bàn tay mềm mại hơi gờn gợn một chút thô ráp, đâm đâm lướt nhẹ qua da thịt, hơi ngứa.
Da ngứa ngáy, tâm càng ngứa.
Nghê Già phát hiện anh ôm cô quá chặt, hơn nữa còn đồng thời bị ngã xuống, thật có hơi ngượng ngùng, cho nên cô gần như là theo phản xạ giãy giụa muốn đứng dậy.
Anh dùng một tay nhấn cô lại, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Nhìn bầu trời đi!”
Nghê Già nhìn lên, chỉ nhìn thấy gió thổi qua rừng trúc cao thẳng tắp, khiến lá trúc xanh tươi dày đặc chập chờn đong đưa, như làn sóng xanh múa theo làn gió.
Cao hơn rừng trúc, là một bầu trời trong vắt, cao và xa, xa không với tới, lại khiến người ta sảng khoái, một mảnh trống trải, đáy lòng cô nháy mắt trở nên yên tĩnh, hoặc giống như trào dâng những cảm xúc không nói thành lời.
Trong giây phút này, Nghê Già hoàn toàn thả lỏng, cả người càng lún sâu vào trong tầng tầng lá trúc, thật giống như ngủ say trong sự ôm ấp yên bình mềm mại.
Cô hít sâu một hơi,
Cảm giác đến từ thiên nhiên này, thật là tươi đẹp!
Chỉ là khi vừa nghiêng đầu, nhìn thấy, Việt Trạch nghiêng người ở bên cạnh cô, không có nhìn trời, mà là thâm trầm, lẳng lặng, nhìn bên mặt vừa mới ngửa mặt nhìn trời của cô.
Cô nhìn thẳng anh, anh cũng không tránh né, nhìn cô thật chăm chú.
Con ngươi của anh đen nhánh mà trong trẻo, trong suốt như bầu trời, mang theo sự dịu dàng khó tả bằng lời, anh không chớp mắt, chỉ đơn giản nhìn cô, dường như muốn khắc sâu hình bóng của cô vào trong lòng, lại giống như muốn nhìn được vào trong lòng cô.
Nghê Già đón lấy ánh mắt anh, đột nhiên, không còn lúng túng, không có ngượng ngùng, tất cả giống như chuyện đương nhiên, phải là như vậy.
Đột nhiên phát hiện, cảm giác an toàn lại thư thái, kỳ thực đến từ anh, thật tuyệt!
Vòng tay ôm dịu dàng và êm ái nhất, thì ra là ở đây.
Cô nhìn anh hồi lâu, không tự chủ được, nhẹ giọng hỏi: “Anh đang nghĩ gì?”
Môi mỏng của anh cong lên: “Anh nghĩ, hôn em một cái.”
Nghê Già yên lặng cụp mắt, rồi lại nâng mắt nhìn anh:
“Vậy thì, hôn đi!”
Tiếng lá trúc xào xạc vang vọng, trong chốc lát, lại không tiếng động.
Việt Trạch đã kề sát vào cô, đôi môi man mát, chạm vào đôi môi khẽ mím vì căng thẳng của cô, không có bám riết, cũng không có vuốt ve, chỉ như vậy, thân mật mà ôn nhu, quên cả thời gian…
Bầu trời rừng trúc, cao cao xanh thẳm.
Sau đó, Nghê Già nghĩ thầm, có lẽ là vì lúc hôn môi quá kích động quá hưng phấn, tiêu hao quá nhiều thể lực, cho nên lúc ăn sáng, cô mệt mỏi đến mức muốn úp mặt vào bát cháo mà ngủ.
Cô cúi đầu che miệng, thật vất vả nhịn xuống cái ngáp thứ năm, Việt Trạch nhẹ nhíu mày: “Đi với anh, chán đến thế sao?”
Nghê Già đỏ mặt, hận không thể đập chết mình, vội lắc lắc tay, giải thích: “Không có không có, bởi vì gần đây nghỉ ngơi quá ít, bận quá mà.”
“Đến mức thế này á?” Trái lại, Việt Trạch nhíu mày càng chặt, “Trường các em sử dụng lao động trẻ em sao?”
“Cái gì mà lao động trẻ em?” Nghê Già lườm anh một cái, dụi đôi mắt đầy mỏi mệt, “Ngày thành lập trường lâu lâu mới có một lần mà, đã là tốt lắm rồi.” Nói xong, ngón tay mềm mại vô lực múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng.
Việt Trạch nhìn cô vừa mới tinh thần phấn chấn, mới đó, đã biến thành gấu Koala ngốc nghếch rơi vào trạng thái vô thức, không khỏi đau lòng, những gì cô muốn làm, anh lại không thể can thiệp.
Anh còn nghĩ sau này sẽ giám sát thời gian ngủ nghỉ của cô, có điều khi vừa lên xe thì ý nghĩ này ngay lập tức tan như bong bóng xà phòng. Bởi vì,
Nghê Già có lẽ là thật sự mệt muốn chết, vừa lên xe, lập tức co vào trong lồng ngực của anh, hệt như gấu Koala ôm cành cây, mềm mại ôm lấy anh, còn phát ra tiếng rầm rì mơ hồ nghe không rõ, hình như là nói “Đến trường thì gọi em”.
Anh đương nhiên sẽ không gọi cô rồi!
Cô giống như động vật nhỏ sà vào trong lồng ngực anh cọ xát, tìm tư thế thoải mái mà ngủ, vừa tín nhiệm vừa truyền hơi ấm, làm trái tim anh triệt để hòa tan.
Kết quả, xe, ngừng cả một buổi sáng.
Cho dù sau đó vai mỏi, cánh tay đau, Việt Trạch vẫn cảm thấy, lần hẹn hò này thật sự trọn vẹn, hô hô!
***
Vì thời gian hạn hẹp, Nghê Già không trở về nhà vào cuối tuần, cũng không thường xuyên liên lạc với Nghê Lạc. Hơn nữa, cô còn đang trong thời kỳ yêu đương ngọt ngào, chỉ cần có chút rảnh rỗi đều dành cho Việt Trạch, tất nhiên là số lần gặp mặt Nghê Lạc sẽ giảm xuống rõ rệt.
Cô cũng không nghĩ đây là một vấn đề nghiêm trọng, mãi cho đến một ngày nào đó,
Cô cột tóc đuôi ngựa, mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái, ngồi trên sàn nhà của phòng tập, vừa xem các bạn khoa đạo diễn và diễn xuất tập luyện, vừa cùng các sinh viên biên kịch thảo luận các chi tiết nhỏ trong kịch bản.
Cũng vào khoảng thời gian này, Nghê Lạc đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng tập.
“Mình cảm thấy câu nói của nữ 2 ‘Cậu đến lúc nào vậy’ đổi thành ‘Cậu đến rồi?’ thì tốt hơn!”
Nghê Già cầm bút chì gõ kịch bản, lại phát hiện không ai trả lời mình, vừa ngẩng đầu, đập vào mắt là các bạn học thành một đám mê trai ngước đầu nhìn ra phía sau Nghê Già.
“Nhìn thấy minh tinh à!” Nghê Già đùa các cô một chút, quay đầu lại, liền nhìn thấy Nghê Lạc đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lạnh, ngầu ngầu, vô cùng muốn bị ăn đòn…
Nghê Già yên lặng quay đầu lại, tiếp tục xem kịch bản, còn khinh bỉ mà nói một câu:
“Ánh mắt của các cậu có vấn đề!”
Các bạn học nữ quây lại: “Nghê Già, đó là anh hay em sinh đôi của cậu vậy, thật đẹp trai, dáng lại đẹp, có bạn gái chưa, giới thiệu chút đi!”
Nghê Già nhìn ánh mắt long lanh của các cô gái, mặt xám mét: “Đối với con gái, nó rất lăng nhăng, chơi một lần là bỏ đó!”
“Vậy cũng tốt, mình chỉ muốn nhìn xem vóc người của cậu ấy ra sao mà thôi!”
Nghê Già cảm thấy nhân sinh quan, thế giới quan đổ hết cả rồi!
Nhưng hội chị em còn chưa nói hết,
“Hai người là sinh đôi, có từng tắm cùng nhau chưa? Vóc người cậu ấy thế nào?”
Nghê Già: …
Tôi đau trứng quá!
Nghê Già 囧: “Có muốn mình đi cởi hết quần áo của nó ra cho các cậu nhìn không?”
Cả bọn một bộ mê trai, gật đầu như gà mổ thóc: “Muốn muốn!”
Muốn em gái các cậu!
Nghê Già trầm giọng: “Bảo mẹ các cậu sinh cho các cậu ấy!”
Nói xong, cô lại quay đầu, nhìn Nghê Lạc: “Em đến đây làm gì, có gì nói mau, không nói thì đi ngay, đang rất bận đó!”
Nghê Lạc liếc cô một cái, dáng vẻ nhếch nhác lộn xộn, ngồi bệt trên mặt đất của cô, thật là làm cho người ta đau đầu:
“Bảo chị là không nữ tính thì chị khỏi cần giữ ý luôn à?”
Nghê Già trừng cậu, nếu không phải gần đây quá mệt mỏi, thật muốn một cước đá chết nó.
“Này, sao cuối tuần chị không về nhà? Điện thoại cũng không bắt, tin nhắn cũng không trả lời?” Nghê Lạc nhíu mày, “Chị vẫn không xem nhà là nhà sao? Chị cũng quá tự tiện rồi đó, cái nhà này, chị nghĩ muốn về thì về, muốn đi thì đi sao?”
Nghê Già nhíu mày, cảm thấy dáng vẻ cậu hôm nay đàng hoàng trịnh trọng không giống như phong cách gàn bướng thường ngày, lại cảm thấy mấy lời này có chút quen tai, suy nghĩ một lúc, không phải trước kia Nghê Lạc thường xuyên đi đêm không về, Nghê Già đã dùng chính câu này ra dạy đời cậu sao?
“Hứ!” Nghê Già thở phì phò một tiếng, không để ý đến cậu nữa.
Nhưng mà, tiếng hứ vừa phát qua kẽ răng, Nghê Già lại sửng sốt, tiếng “hứ” này không phải Nghê Lạc thường dùng sao.
Sao lại có cảm giác vai vế của hai người bọn họ bị thay đổi thế này?
Hiện tại đến phiên Nghê Lạc đến dạy bảo cô?
Nghê Lạc thấy cô lại cúi đầu, tiến lên vài bước, trực tiếp kéo áo cô xốc dậy, vừa kéo vừa nói: “Em có chuyện muốn hỏi chị!”
Nghê Già bị cậu xách như con gà con, có chút khó chịu, đá cậu mấy cái. Nhưng khi nghe thấy giọng điệu của cậu, giống như có chuyện quan trọng, không khỏi trở nên căng thẳng, lẽ nào nó biết chuyện của mình và Việt Trạch rồi? Sao có thể?
Nghê Lạc kéo cô qua một bên, vừa bực bội lại do dự, nửa ngày cũng chưa chịu mở miệng, hình như rất khó nói.
Nghê Già càng căng thẳng hơn.
Lát sau, Nghê Lạc hỏi: “Chị thật sự là vì quá bận, mới không về nhà?”
“Đúng vậy!” Nghê Già rất ngạc nhiên, “Không thì em nghĩ là sao?”
“Mẹ nghĩ chị không muốn gặp mẹ, nên không chịu về.” Nghê Lạc có chút khó chịu vò đầu, “Em cũng nghĩ như vậy, cuối cùng chị vẫn cảm thấy không ở cạnh mọi người sẽ thoải mái hơn!”
Nghê Già vô cùng sửng sốt, một hồi lâu sau, tâm tình như bị một bàn tay lớn hiền hòa nâng lên, cảm giác ấm áp ngập tràn.
Cô khẽ cười, dịu dàng nói với cậu: “Chờ kết thúc lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, chị sẽ về, được chưa?”
“Chị nói với em làm cái gì?” Nghê Lạc nghiêm mặt, không tự nhiên, “Là mẹ hỏi, không phải em. Em có thèm mà để ý chị ở đâu à?”
Đồ TSUN~~~~ (ai không hiểu từ tsun thì comment nha, mình sẽ giải thích)
Nghê Già không nhịn được ôm lấy bả vai cậu, đưa tay vò loạn tóc cậu; Nghê Lạc hung hăng trừng cô một cái, cũng không có phản kháng lại hành động của cô.
Nghê Lạc trò chuyện với cô một hồi, bất giác bị màn tập diễn ở giữa sân hấp dẫn ánh mắt, nhìn một lát, lúc đó, nữ 2 đang dõng dạc đọc lời thoại.
Diễn viên Mạc Doãn Nhi hăng say, tư thế hiên ngang, vô cùng có sức cuốn hút.
Nghê Lạc quan sát một hồi, nói: “Mạc Doãn Nhi diễn vẫn rất tốt!”
Cuối cùng, bỏ thêm một câu,
“Có điều gần đây không biết xảy ra chuyện gì, hình như rất xúi quẩy. Sau khi buổi đấu giá bất động sản kết thúc lại đổi ý, phải bồi thường một khoảng tiền kếch xù vì vi phạm hợp đồng, mặt mũi Tống gia vốn không có bao nhiêu lần này mất hết!”
Bà nội Nghê vẫn không thích nhà họ Tống, mưa dầm thấm đất, cho nên, Trương Lan và Nghê Lạc cũng không thích.
“Nhưng mà,” Nghê Lạc thở dài một hơi, “Tống gia vốn cũng không tốt, Doãn Nhi quá đáng thương rồi!”
Nghê Già không có hứng thú với chuyện này, trước sau không nói một lời, chỉ nghĩ đến những chi tiết còn sai sót trong kịch bản.
Mãi đến tận giờ nghỉ, Mạc Doãn Nhi nhìn thấy Nghê Lạc, đi đến chào hỏi cậu. Nghê Già lúc này mới chú ý đến, tựa hồ, có chút vấn đề.
Cuộc sống trước kia của anh, luôn rất đơn giản nhưng có trật tự, mục tiêu trong cuộc sống rất rõ ràng: quản lý tốt sản nghiệp của gia tộc; mặc dù quan hệ rộng rãi, nhưng bạn bè cũng chỉ có một nhóm nhỏ mà thôi.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ mình sẽ dính vào chuyện tình yêu, cũng bởi tính cách anh lạnh nhạt, khó mà rung động trong chuyện tình cảm. Nếu bị ai đó hỏi đến, cũng sẽ tự nhiên mà cho rằng, đợi đến tuổi kết hôn, có lẽ sẽ tìm một cô gái môn đăng hộ đối, không cần biết có tình yêu hay không, chỉ cần an ổn là được.
Nhiều lúc cũng có suy nghĩ vẩn vơ, nhưng bất kể là nghĩ cái gì, anh cũng tuyệt đối không ngờ đến loại tình huống này có thể xảy ra, anh – Việt Trạch trở thành bạn trai bí mật của người ta?
Có hơi hạ thấp bản thân.
Nhưng trong lòng không hiểu sao lại vẫn kích động và hưng phấn?
Thời điểm nghĩ đến chuyện đó, Việt Trạch đang chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi đi lại quay đầu nhìn gương, chỉnh tóc mấy lần.
Tiểu Minh đứng ở một bên, trong lòng hết sức vui mừng, mặt rất nghiêm túc, gật gù.
Tuy rằng anh ba nhà mình thường nói trong giới kinh doanh nhất định phải chú ý hình tượng, nhưng hành động ngắm vuốt từ đầu đến chân hơn một tiếng đồng hồ hôm nay của anh… thật sự là…
Hơn một tiếng, với phong cách làm việc hiệu suất cao của anh, thì có khi phải xong đến mấy cuộc họp rồi.
Bây giờ, xem ra, anh ba cuối cùng đã thông suốt, thật làm người ta cảm động mà.
Tiểu Minh cười hì hì hai tiếng gượng gạo: “Hôm nay anh ba trông rất đẹp trai, buổi hẹn hò chắc chắn mã đáo thành công.”
Việt Trạch: …
Bị một người cùng giới khen mình đẹp trai…
Thật sự là quái dị đến khó chịu!
Hơn nữa, mã đáo thành công cái gì?
Lần đầu anh hẹn hò nên có chút căng thẳng lại dễ dàng bị cậu ta phát hiện, có rõ ràng đến thế sao?
Mặt Việt Trạch tối sầm, lạnh lùng quét mắt nhìn về phía Tiểu Minh, cả người Tiểu Minh run lên, quả nhiên không nên đùa cợt về chuyện riêng tư với anh ba, sau đó, nụ cười trên mặt vốn không dễ nhìn lập tức đã biến thành 囧.
Việt Trạch liếc mắt nhìn anh một hồi, mới nhàn nhạt nói: “Nên luyện cười nhiều hơn.”
Thế này mới đi ra ngoài.
Tiểu Minh lập tức nghiêm túc đi theo sau, đi được một lúc, luôn mãi suy nghĩ, vẫn không nhịn được hỏi: “Anh ba, em đang nghĩ, lần này hai người hẹn hò, yêu cầu của tiểu thư Nghê Già có phải có chút kỳ quái không?”
“Có chỗ nào kỳ quái?” Vẻ mặt Việt Trạch vẫn như thường, “Anh cảm thấy rất tốt.”
“Nhưng mà,” mặt Tiểu Minh cứng ngắc 囧, “Có người nào lần đầu chính thức hẹn hò, sẽ đi ăn sáng chứ?”
Việt Trạch: …
“Hôm nay cậu lắm lời quá!!! Câm miệng một tuần cho anh!!!”
Tiểu Minh oán thầm: Không có tác dụng đâu, bình thường chẳng phải em đều tự động không mở miệng một tháng sao.
Đúng là vậy, mấy ngày sau đêm tỏ tình hôm đó, Nghê Già đều rất bận.
Trường tổ chức kỷ niệm thành lập trường, khoa đạo diễn, khoa biểu diễn, khoa biên kịch phải cùng nhau một vở kịch hoành tráng để biểu diễn trên sân khấu. Nghê Già và các sinh viên cùng ngành phải viết xong kịch bản trong thời gian ngắn nhất, để bảo đảm các bước phía sau được tiến hành thuận lợi.
Cũng vì lẽ đó, cô bận bịu đến mức chỉ có thể dùng thời gian ăn sáng để hẹn hò.
Địa điểm hẹn hò là khu rừng trúc kế bên trường, buổi sáng, nơi đó đa số là người cao tuổi đi tản bộ hoặc rèn luyện thân thể, hầu như không có thanh niên, không sợ bị người khác nhìn thấy.
Mới đầu, Việt Trạch thành thật nắm tay Nghê Già, đi bộ trên đường nhỏ lượn lờ sương sớm quanh co trong rừng trúc, nhưng không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, ngón tay hơi động, đổi thành mười ngón đan xen.
Nghê Già thoáng sửng sốt, đáy lòng có chút xúc động, cô chưa từng nắm tay ai như thế này bao giờ.
Cô không khỏi hơi nghiêng lại gần anh thêm một chút, ngửa đầu hỏi:
“Học ở đâu vậy?”
Việt Trạch mỉm cười, suy nghĩ một lúc, sau đó, hết sức thành thật thừa nhận:
“Nghê Lạc dạy.”
Nghê Già: …
Này, không phải là Việt Trạch xin được một bộ bí quyết hẹn hò của Nghê Lạc đó chứ?
Học ai không học, thế nào lại học từ cây củ cải lăng nhăng như Nghê Lạc?
Nghê Già căng thẳng, truy hỏi: “Nó đã dạy anh cái gì rồi? Đừng có học theo tính xấu của nó!”
“Aiz, người em nói là em trai của em đó.” Anh tốt bụng nhắc nhở cô.
Nghê Già thiếu chút nữa xù lông: “Bởi vì là em trai của em, em biết rõ nó nhân phẩm ra sao. Những phương diện khác nó đều rất tốt, nhưng chuyện đối đãi bạn gái, thì không được!”
Việt Trạch nhìn cô sốt ruột hò hét, cảm thấy buồn cười, muốn kéo cô lại gần dỗ dành, nhớ đến những gì Nghê Lạc đã chỉ, cố ý kéo cô vào trong ngực: “Được được được, không nghe là được.”
Toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào chuyện khác, cho nên còn chưa ý thức được, anh ôm cô thật chặt, hàm dưới dán lên trán cô, cười đến tâm tình bay bổng.
Cô còn thầm nghĩ, a, người đàn ông này thật tốt, còn biết dỗ dành cô.
Lập tức hài lòng, giọng nói mềm mại đi, hỏi: “Nó dạy anh những gì?”
“Ừm, để anh nghĩ đã…” Cô gái trong lòng thật mềm mại, Việt Trạch tất nhiên càng ăn ngay nói thật, “Cậu ấy nói với anh, có thể dùng cách đoán màu đồ lót, để đùa giỡn…”
“Nó muốn ăn đạp hử!” Nghê Già táo bạo, trong nháy mắt đã xù lông nhím.
Việt Trạch cười càng hài lòng hơn, cũng càng ôm chặt cô gái vì tức giận mà thân thể nhỏ bé cứ nhích tới nhích lui.
Cái bóng của Tiểu Minh xa xa theo ở phía sau, yên lặng mà thầm than, hại em vợ tương lai như thế, đúng là tàn nhẫn mà!
Hai người thân mật đi được một lúc, vô tình Nghê Già ngẩng đầu lên, thân thể nháy mắt cứng đờ. Cách đó không xa, người đang chạy bộ dưới ánh mặt trời hài hòa của buổi sáng không phải là Nghê Lạc sao?
Chuyện bí mật yêu nhau làm sao bây giờ?
Đầu Nghê Già nổ oành một cái, trống rỗng, giống như phản xạ có điều kiện nhấc chân lên, đá người đang ôn nhu nhìn cô, mà bạn nhỏ Việt Trạch còn chưa biết chuyện gì xảy ra…
Ngay lập tức, Tiểu Minh đầy kinh ngạc nhìn diễn biến trước mắt, Việt Trạch – xưa nay chưa từng bị người nào đá, bất ngờ, bị quật ngã, ngã… vào một chồng lá trúc lớn được quét gọn bên cạnh…
Lá trúc tung bay, Nghê Già lại không nhìn lại Việt Trạch lấy một cái, chạy thẳng về phía Nghê Lạc…
Tiểu Minh nhìn Việt Trạch bị đá ngã vào trong tầng tầng lá trúc, rõ ràng còn chưa định thần, trong lòng vô hạn cảm khái: Quả nhiên ‘độc’ nhất là người bên gối!
Nghê Già nhanh chóng đi đến trước mặt Nghê Lạc, tim đập nhanh hơn, làm bộ kinh ngạc: “Em mà cũng đi chạy bộ buổi sáng hả?”
Nghê Lạc tháo tai nghe ra, cũng rất ngạc nhiên: “Ngày nào em chẳng chạy ở đây, mà chị, chị mà cũng biết rèn luyện thân thể sao?”
Nghê Già muốn trốn, cười gượng khà khà hai tiếng, lập tức xua tay:
“Được rồi, tạm biệt!”
Nói xong, làm bộ tiếp tục chạy về phía trước.
“Này!” Nghê Lạc níu lấy mũ của cô, không tốn chút sức lực kéo cô lại,
“Nói cho chị nghe một chuyện cười nè.”
“Ha ha, không có hứng thú.” Nghê Già vội vã muốn thoát thân,
Lại bị cậu kéo trở về.
“Chị biết không, nhìn anh Việt Trạch không phải là loại người không bao giờ yêu ai sao, thế mà anh ấy lại hỏi kinh nghiệm yêu của em, buồn cười quá đi.” Nghê Lạc ấn vai Nghê Già, không cho cô chạy đi, còn ha ha cười, “Ông nội Việt nhất định sẽ cảm ơn em, mà em cũng rất hiếu kỳ, anh ấy sẽ thích kiểu con gái như thế nào nhỉ.”
Mặt Nghê Già như khúc gỗ, thật muốn một cước đạp chết tên khốn kiếp này.
Nghê Lạc vừa dứt lời, liếc xéo Nghê Già một cái, không chút lưu tình đả kích:
“Nghê Già, chị không thể giống những cô gái bình thường được chút sao? Hễ chút là đá người như hung thần, không hiền dịu thì thôi, lại còn thích động tay động chân, người đàn ông nào sẽ dám đến gần chị cơ chứ? Sau này mà không ai thèm lấy thì đừng bảo tại em, nghe chưa?”
“Em muốn chết!” Nghê Già từ lúc bắt đầu đã không nhịn được, một cước bay qua. Nghê Lạc buông cô ra, nhanh nhẹn né tránh, cười ha hả chạy xa, còn lặp lại:
“Sau này không ai thèm lấy thì đừng trách em, nghe chưa?”
Nghê Già giận đến mức hận không thể xông lên xé nát miệng thối của cậu, ai không ai thèm lấy? Ai mà muốn trách em chứ?
Lại còn nói cái gì không giống các cô gái bình thường, cái gì mà không hiền dịu, động tay động chân, hễ chút đá người… Toàn nói bậy… A… Cô lúc nãy không phải mới, đá Việt Trạch một cước sao, còn là dùng hết sức, cực kỳ chuẩn xác đầy tiêu chuẩn vung một chân…
⊙﹏⊙b
Nghê Già hỗn loạn trong gió…
Cô lập tức vắt chân lên cổ chạy trở về, nhìn thấy Việt Trạch vẫn còn ngồi bên trong đống lá cây, thật yên lặng chờ cô. Quần áo và tóc anh dính đầy lá, có chút giống như cún con vừa lăn lộn trong đụn lá.
Nghê Già vừa thẹn vừa mất mặt, lập tức ngồi quỳ ở bên cạnh anh, luống cuống tay chân giúp anh gỡ lá trên người trên tóc, áy náy đến mức muốn chui xuống hố:
“Xin lỗi, xin lỗi, em sợ bị Nghê Lạc nhìn thấy, cho nên hơi căng thẳng. Em không phải cố ý đá anh, cũng không nghĩ tới anh sẽ bị em đá vào đống rác, à không, đống lá cây.”
Ngược lại, Việt Trạch thật ra không hề tức giận, anh chỉ cảm thấy biểu hiện bối rối của cô trông rất tức cười, nên mặc cô phủi rơi lá cây trên tóc anh.
Nhưng anh vẫn ra vẻ trầm mặc không nói, bình thản nhìn cô.
Nghê Già thấy anh không nói một lời, càng căng thẳng hơn, mặt đỏ bừng bừng, nói nhỏ như muỗi kêu: “Em không phải cố ý, đừng giận có được không? Nếu không,”
Lông mày xinh đẹp của cô nhăn lại, khẽ nhìn anh, “Nếu không, em cho anh đá lại một cái?”
“Cái này thì không cần,” Anh rốt cục không nhịn được nữa trong mắt tràn đầy ý cười, ánh mắt giảo hoạt lóe lên, “Em cũng đến cảm thụ một chút.”
Nói xong, ôm lấy cô, lần nữa ngã vào trong đống lá trúc.
Nghê Già hoàn toàn bị bất ngờ, thất thanh kinh hô, người đã bị anh ôm lấy ngã lăn vào trong đám lá trúc nhỏ ngổn ngang.
Lá trúc xanh lục mang theo sự hòa lẫn của hương vị trong lành ngày hè với lành lạnh hơi sương của ban đêm, như một bàn tay mềm mại hơi gờn gợn một chút thô ráp, đâm đâm lướt nhẹ qua da thịt, hơi ngứa.
Da ngứa ngáy, tâm càng ngứa.
Nghê Già phát hiện anh ôm cô quá chặt, hơn nữa còn đồng thời bị ngã xuống, thật có hơi ngượng ngùng, cho nên cô gần như là theo phản xạ giãy giụa muốn đứng dậy.
Anh dùng một tay nhấn cô lại, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Nhìn bầu trời đi!”
Nghê Già nhìn lên, chỉ nhìn thấy gió thổi qua rừng trúc cao thẳng tắp, khiến lá trúc xanh tươi dày đặc chập chờn đong đưa, như làn sóng xanh múa theo làn gió.
Cao hơn rừng trúc, là một bầu trời trong vắt, cao và xa, xa không với tới, lại khiến người ta sảng khoái, một mảnh trống trải, đáy lòng cô nháy mắt trở nên yên tĩnh, hoặc giống như trào dâng những cảm xúc không nói thành lời.
Trong giây phút này, Nghê Già hoàn toàn thả lỏng, cả người càng lún sâu vào trong tầng tầng lá trúc, thật giống như ngủ say trong sự ôm ấp yên bình mềm mại.
Cô hít sâu một hơi,
Cảm giác đến từ thiên nhiên này, thật là tươi đẹp!
Chỉ là khi vừa nghiêng đầu, nhìn thấy, Việt Trạch nghiêng người ở bên cạnh cô, không có nhìn trời, mà là thâm trầm, lẳng lặng, nhìn bên mặt vừa mới ngửa mặt nhìn trời của cô.
Cô nhìn thẳng anh, anh cũng không tránh né, nhìn cô thật chăm chú.
Con ngươi của anh đen nhánh mà trong trẻo, trong suốt như bầu trời, mang theo sự dịu dàng khó tả bằng lời, anh không chớp mắt, chỉ đơn giản nhìn cô, dường như muốn khắc sâu hình bóng của cô vào trong lòng, lại giống như muốn nhìn được vào trong lòng cô.
Nghê Già đón lấy ánh mắt anh, đột nhiên, không còn lúng túng, không có ngượng ngùng, tất cả giống như chuyện đương nhiên, phải là như vậy.
Đột nhiên phát hiện, cảm giác an toàn lại thư thái, kỳ thực đến từ anh, thật tuyệt!
Vòng tay ôm dịu dàng và êm ái nhất, thì ra là ở đây.
Cô nhìn anh hồi lâu, không tự chủ được, nhẹ giọng hỏi: “Anh đang nghĩ gì?”
Môi mỏng của anh cong lên: “Anh nghĩ, hôn em một cái.”
Nghê Già yên lặng cụp mắt, rồi lại nâng mắt nhìn anh:
“Vậy thì, hôn đi!”
Tiếng lá trúc xào xạc vang vọng, trong chốc lát, lại không tiếng động.
Việt Trạch đã kề sát vào cô, đôi môi man mát, chạm vào đôi môi khẽ mím vì căng thẳng của cô, không có bám riết, cũng không có vuốt ve, chỉ như vậy, thân mật mà ôn nhu, quên cả thời gian…
Bầu trời rừng trúc, cao cao xanh thẳm.
Sau đó, Nghê Già nghĩ thầm, có lẽ là vì lúc hôn môi quá kích động quá hưng phấn, tiêu hao quá nhiều thể lực, cho nên lúc ăn sáng, cô mệt mỏi đến mức muốn úp mặt vào bát cháo mà ngủ.
Cô cúi đầu che miệng, thật vất vả nhịn xuống cái ngáp thứ năm, Việt Trạch nhẹ nhíu mày: “Đi với anh, chán đến thế sao?”
Nghê Già đỏ mặt, hận không thể đập chết mình, vội lắc lắc tay, giải thích: “Không có không có, bởi vì gần đây nghỉ ngơi quá ít, bận quá mà.”
“Đến mức thế này á?” Trái lại, Việt Trạch nhíu mày càng chặt, “Trường các em sử dụng lao động trẻ em sao?”
“Cái gì mà lao động trẻ em?” Nghê Già lườm anh một cái, dụi đôi mắt đầy mỏi mệt, “Ngày thành lập trường lâu lâu mới có một lần mà, đã là tốt lắm rồi.” Nói xong, ngón tay mềm mại vô lực múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng.
Việt Trạch nhìn cô vừa mới tinh thần phấn chấn, mới đó, đã biến thành gấu Koala ngốc nghếch rơi vào trạng thái vô thức, không khỏi đau lòng, những gì cô muốn làm, anh lại không thể can thiệp.
Anh còn nghĩ sau này sẽ giám sát thời gian ngủ nghỉ của cô, có điều khi vừa lên xe thì ý nghĩ này ngay lập tức tan như bong bóng xà phòng. Bởi vì,
Nghê Già có lẽ là thật sự mệt muốn chết, vừa lên xe, lập tức co vào trong lồng ngực của anh, hệt như gấu Koala ôm cành cây, mềm mại ôm lấy anh, còn phát ra tiếng rầm rì mơ hồ nghe không rõ, hình như là nói “Đến trường thì gọi em”.
Anh đương nhiên sẽ không gọi cô rồi!
Cô giống như động vật nhỏ sà vào trong lồng ngực anh cọ xát, tìm tư thế thoải mái mà ngủ, vừa tín nhiệm vừa truyền hơi ấm, làm trái tim anh triệt để hòa tan.
Kết quả, xe, ngừng cả một buổi sáng.
Cho dù sau đó vai mỏi, cánh tay đau, Việt Trạch vẫn cảm thấy, lần hẹn hò này thật sự trọn vẹn, hô hô!
***
Vì thời gian hạn hẹp, Nghê Già không trở về nhà vào cuối tuần, cũng không thường xuyên liên lạc với Nghê Lạc. Hơn nữa, cô còn đang trong thời kỳ yêu đương ngọt ngào, chỉ cần có chút rảnh rỗi đều dành cho Việt Trạch, tất nhiên là số lần gặp mặt Nghê Lạc sẽ giảm xuống rõ rệt.
Cô cũng không nghĩ đây là một vấn đề nghiêm trọng, mãi cho đến một ngày nào đó,
Cô cột tóc đuôi ngựa, mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái, ngồi trên sàn nhà của phòng tập, vừa xem các bạn khoa đạo diễn và diễn xuất tập luyện, vừa cùng các sinh viên biên kịch thảo luận các chi tiết nhỏ trong kịch bản.
Cũng vào khoảng thời gian này, Nghê Lạc đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng tập.
“Mình cảm thấy câu nói của nữ 2 ‘Cậu đến lúc nào vậy’ đổi thành ‘Cậu đến rồi?’ thì tốt hơn!”
Nghê Già cầm bút chì gõ kịch bản, lại phát hiện không ai trả lời mình, vừa ngẩng đầu, đập vào mắt là các bạn học thành một đám mê trai ngước đầu nhìn ra phía sau Nghê Già.
“Nhìn thấy minh tinh à!” Nghê Già đùa các cô một chút, quay đầu lại, liền nhìn thấy Nghê Lạc đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lạnh, ngầu ngầu, vô cùng muốn bị ăn đòn…
Nghê Già yên lặng quay đầu lại, tiếp tục xem kịch bản, còn khinh bỉ mà nói một câu:
“Ánh mắt của các cậu có vấn đề!”
Các bạn học nữ quây lại: “Nghê Già, đó là anh hay em sinh đôi của cậu vậy, thật đẹp trai, dáng lại đẹp, có bạn gái chưa, giới thiệu chút đi!”
Nghê Già nhìn ánh mắt long lanh của các cô gái, mặt xám mét: “Đối với con gái, nó rất lăng nhăng, chơi một lần là bỏ đó!”
“Vậy cũng tốt, mình chỉ muốn nhìn xem vóc người của cậu ấy ra sao mà thôi!”
Nghê Già cảm thấy nhân sinh quan, thế giới quan đổ hết cả rồi!
Nhưng hội chị em còn chưa nói hết,
“Hai người là sinh đôi, có từng tắm cùng nhau chưa? Vóc người cậu ấy thế nào?”
Nghê Già: …
Tôi đau trứng quá!
Nghê Già 囧: “Có muốn mình đi cởi hết quần áo của nó ra cho các cậu nhìn không?”
Cả bọn một bộ mê trai, gật đầu như gà mổ thóc: “Muốn muốn!”
Muốn em gái các cậu!
Nghê Già trầm giọng: “Bảo mẹ các cậu sinh cho các cậu ấy!”
Nói xong, cô lại quay đầu, nhìn Nghê Lạc: “Em đến đây làm gì, có gì nói mau, không nói thì đi ngay, đang rất bận đó!”
Nghê Lạc liếc cô một cái, dáng vẻ nhếch nhác lộn xộn, ngồi bệt trên mặt đất của cô, thật là làm cho người ta đau đầu:
“Bảo chị là không nữ tính thì chị khỏi cần giữ ý luôn à?”
Nghê Già trừng cậu, nếu không phải gần đây quá mệt mỏi, thật muốn một cước đá chết nó.
“Này, sao cuối tuần chị không về nhà? Điện thoại cũng không bắt, tin nhắn cũng không trả lời?” Nghê Lạc nhíu mày, “Chị vẫn không xem nhà là nhà sao? Chị cũng quá tự tiện rồi đó, cái nhà này, chị nghĩ muốn về thì về, muốn đi thì đi sao?”
Nghê Già nhíu mày, cảm thấy dáng vẻ cậu hôm nay đàng hoàng trịnh trọng không giống như phong cách gàn bướng thường ngày, lại cảm thấy mấy lời này có chút quen tai, suy nghĩ một lúc, không phải trước kia Nghê Lạc thường xuyên đi đêm không về, Nghê Già đã dùng chính câu này ra dạy đời cậu sao?
“Hứ!” Nghê Già thở phì phò một tiếng, không để ý đến cậu nữa.
Nhưng mà, tiếng hứ vừa phát qua kẽ răng, Nghê Già lại sửng sốt, tiếng “hứ” này không phải Nghê Lạc thường dùng sao.
Sao lại có cảm giác vai vế của hai người bọn họ bị thay đổi thế này?
Hiện tại đến phiên Nghê Lạc đến dạy bảo cô?
Nghê Lạc thấy cô lại cúi đầu, tiến lên vài bước, trực tiếp kéo áo cô xốc dậy, vừa kéo vừa nói: “Em có chuyện muốn hỏi chị!”
Nghê Già bị cậu xách như con gà con, có chút khó chịu, đá cậu mấy cái. Nhưng khi nghe thấy giọng điệu của cậu, giống như có chuyện quan trọng, không khỏi trở nên căng thẳng, lẽ nào nó biết chuyện của mình và Việt Trạch rồi? Sao có thể?
Nghê Lạc kéo cô qua một bên, vừa bực bội lại do dự, nửa ngày cũng chưa chịu mở miệng, hình như rất khó nói.
Nghê Già càng căng thẳng hơn.
Lát sau, Nghê Lạc hỏi: “Chị thật sự là vì quá bận, mới không về nhà?”
“Đúng vậy!” Nghê Già rất ngạc nhiên, “Không thì em nghĩ là sao?”
“Mẹ nghĩ chị không muốn gặp mẹ, nên không chịu về.” Nghê Lạc có chút khó chịu vò đầu, “Em cũng nghĩ như vậy, cuối cùng chị vẫn cảm thấy không ở cạnh mọi người sẽ thoải mái hơn!”
Nghê Già vô cùng sửng sốt, một hồi lâu sau, tâm tình như bị một bàn tay lớn hiền hòa nâng lên, cảm giác ấm áp ngập tràn.
Cô khẽ cười, dịu dàng nói với cậu: “Chờ kết thúc lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, chị sẽ về, được chưa?”
“Chị nói với em làm cái gì?” Nghê Lạc nghiêm mặt, không tự nhiên, “Là mẹ hỏi, không phải em. Em có thèm mà để ý chị ở đâu à?”
Đồ TSUN~~~~ (ai không hiểu từ tsun thì comment nha, mình sẽ giải thích)
Nghê Già không nhịn được ôm lấy bả vai cậu, đưa tay vò loạn tóc cậu; Nghê Lạc hung hăng trừng cô một cái, cũng không có phản kháng lại hành động của cô.
Nghê Lạc trò chuyện với cô một hồi, bất giác bị màn tập diễn ở giữa sân hấp dẫn ánh mắt, nhìn một lát, lúc đó, nữ 2 đang dõng dạc đọc lời thoại.
Diễn viên Mạc Doãn Nhi hăng say, tư thế hiên ngang, vô cùng có sức cuốn hút.
Nghê Lạc quan sát một hồi, nói: “Mạc Doãn Nhi diễn vẫn rất tốt!”
Cuối cùng, bỏ thêm một câu,
“Có điều gần đây không biết xảy ra chuyện gì, hình như rất xúi quẩy. Sau khi buổi đấu giá bất động sản kết thúc lại đổi ý, phải bồi thường một khoảng tiền kếch xù vì vi phạm hợp đồng, mặt mũi Tống gia vốn không có bao nhiêu lần này mất hết!”
Bà nội Nghê vẫn không thích nhà họ Tống, mưa dầm thấm đất, cho nên, Trương Lan và Nghê Lạc cũng không thích.
“Nhưng mà,” Nghê Lạc thở dài một hơi, “Tống gia vốn cũng không tốt, Doãn Nhi quá đáng thương rồi!”
Nghê Già không có hứng thú với chuyện này, trước sau không nói một lời, chỉ nghĩ đến những chi tiết còn sai sót trong kịch bản.
Mãi đến tận giờ nghỉ, Mạc Doãn Nhi nhìn thấy Nghê Lạc, đi đến chào hỏi cậu. Nghê Già lúc này mới chú ý đến, tựa hồ, có chút vấn đề.
/58
|