>Nghê Già vừa đi, cụ Việt liền quay đầu nhìn Việt Trạch, cười: “Không biết Nghê Già nha đầu thì có hay gì không, nhưng mà, mục tiêu của bà Nghê, chỉ sợ, là cháu đấy!”
Việt Trạch không có cười, mím môi mỏng, rõ ràng là, không có hứng thú.
Cụ Việt cười: “Có điều, nha đầu kia thật ra rất thông minh! Nhìn qua thì tưởng là cho cháu một bậc thang, nhưng thực ra là muốn lôi cháu sang trợ trận vào tiệc sinh nhật của nó. Ha ha, hay lắm!”
Cụ Việt cười ha hả trêu chọc, còn tưởng Việt Trạch sẽ có phản ứng gì đấy, ai ngờ, cháu trai bình tĩnh của cụ vẫn bình tĩnh rất triệt để.
Cụ Việt thấy vậy mà đau lòng —
Cháu trai nhà họ Nghê tuy rằng hay gây sự, nhưng… ít ra.. cũng có tình cảm phong phú! Ninh Cẩm Niên nhà họ Ninh cũng là đứa tình cảm biểu cảm phong phú! Cho dù là Ninh Cẩm Hạo nhà họ Ninh, ờ thì lạnh lùng thật, nhưng mà lạnh lùng như chim cánh cụt nam cực thì cũng vẫn là một loại biểu cảm mà!
Nhưng mà, khổ nỗi Việt Trạch nhà cụ, ôn hòa lắm, không mặn không nhạt, là cái kiểu gì đây!
Cụ Việt vô cùng ưu sầu, nếu bảo là cháu cụ không biết biểu cảm thì, cũng không phải. Nhà cụ có 17 thằng cháu sinh xấp xỉ cùng năm với nhau, từ hồi bé đã đưa cả vào trong doanh trại quân đội đặc chủng tập huấn rồi. Việt Trạch chỉ đến lúc gặp 16 thằng còn lại, mới có cái gọi là cảm xúc.
Nhất là khi nó gặp thằng thứ 10 trong 16 thằng, là anh họ nó Doãn Thiên Dã, là có cảm xúc nhất, biết cười, biết đùa, biết chửi nhau, biết tranh cãi, vô cùng là có sức sống!
(dipM lăn ra cười vì hint)
Ông nội cháu đây cũng lo, bọn trẻ con từ bé đã toàn giao du với mấy đứa cùng giới tính, không phải là có khuynh hướng gei đó chứ! Quan trọng nhất là cháu nội Việt Trạch và cháu ngoại Doãn Thiên Dã đều có điều kiện rất tốt, hơn hai mươi rồi vẫn còn xử nam, thành ra ông nội cháu lại càng nghi!
Đến mãi về sau, năm 21 tuổi Doãn Thiên Dã đột nhiên đòi lấy vợ, ông cụ mới bớt lo được phân nửa. Thiên Dã không phải gay, vậy Việt Trạch chắc chắn cũng không phải. Nhưng giờ lại có một vấn đề là, người có thể khiến Việt Trạch có cảm xúc đã tăng thành 17, 16 đứa lúc trước, cộng thêm bà xã của Doãn Thiên Dã là Tần Cảnh.
Sau đó không lâu, Tần Cảnh sinh một cặp sinh đôi một trai một gái, Khiêu Khiêu và Đường Đường, người làm cho Việt Trạch có cảm xúc tăng thành 19.
Nhìn Việt Trạch trêu hai đứa trẻ con cười vui vẻ, cụ Việt mới bình thường trở lại ~~~
Trên đây chỉ là chuyện đùa thôi.
Thật ra thì cụ rất rõ ràng, bố mẹ Việt Trạch quanh năm bôn ba, lại mất sớm, anh chỉ chơi thân với 16 người kia, còn Doãn Thiên Dã, Việt Trạch từ bé đã ở trong nhà họ Doãn, thân với Doãn Thiên Dã nhất là phải thôi.
Chỉ có điều, từ sau khi ông cụ về hưu, cảm thấy buồn chán quá, nên muốn đua theo phong trào của giới trẻ, thế mới vui.
Cụ nghĩ đùa thế này rất hay, nên mới làm chuyện thừa hơi, cụ đem cái lo lắng nho nhỏ của cụ nói phóng đại lên như trên, cho Việt Trạch nghe, ví dụ như là, lo anh là đồng tính…
Việt Trạch vạch đen hiện đầy đầu, bổ sung một câu “Thế sao ông không lo cháu bị luyến đồng?” rồi từ đó về sau luôn nhìn ông nội đầy quan ngại.
dip: vốn là nhìn khinh bỉ… nhưng đổi đi cho đỡ láo.)
Cụ Việt thật ra có ấn tượng không tệ với Nghê Già, nhưng Việt Trạch hình như không có biểu lộ gì đặc biệt cả, chỉ đành gác chuyện đó lại, ông cụ phẩy phẩy tay, cười khà khà, quay lại chuyện chính:
“Điệu mở màn, cháu định chọn nhảy cùng ai?”
“Không muốn nhảy.” Việt Trạch lạnh nhạt, “Để Thiên Dã và Tần Cảnh nhảy đi!”
“Thiên Dã vừa nói với ông, nó có việc, đi trước rồi!”
Việt Trạch cho một ý tưởng rất kì cục: “Để Khiêu Khiêu và Đường Đường nhảy đi!”
“… Hai đứa còn bé tí, đứng còn chưa vững nói gì…”
Phòng tiệc rộng, hơn mười chiếc bàn tròn đã bày xong, khách cũng đều chọn chỗ ngồi xuống.
Nghê Già xem số ghế trên thư mời và bảng trên bàn ăn, nhanh chóng tìm được chỗ của mình. Rất không đúng lúc là, Tống Nghiên Nhi, Mộ Dung Nhạc và cả Ninh Cẩm Niên, đều ngồi cùng bàn cô, còn ngồi sát cô.
Từ trái sang phải lần lượt là Mạc Doãn Nhi, Nghê Già, Tống Nghiên Nhi, Ninh Cẩm Niên.
Tống Nghiên Nhi nho nhã lễ độ, không có ý kiến gì cười yếu ớt. Bên cạnh, Mạc Doãn Nhi trái ngược với bình thường đứng trước mặt đám con gái trầm lặng cao quý lãnh diễm, mà bây giờ là thần thái phóng khoáng, tiến lùi có độ, ưu nhã động lòng người nói chuyện với các chàng trai ngồi đối diện.
Hiển nhiên toàn bộ đàn ông ngồi trên bàn ấy đều có ấn tượng tốt với cô ta, còn hăng hái nói chuyện với cô ta.
Tuy rằng Ninh Cẩm Niên còn chưa quen với cô ta lắm, nhìn khá là rụt rè, nhưng rõ ràng hắn ta có hứng thú với cô ta, khi nhìn Mạc Doãn Nhi, mắt sáng rực lên, không phải bình thường.
Mạc Doãn Nhi đối với từng người đàn ông nói chuyện với cô ta đều rất ân cần, có điều, lực chú ý chủ yếu đặt ở Ninh Cẩm Niên, cô ta ngả cả người nghiêng sang một bên, bày ra tư thế rất quyến rũ.
Nhưng, trong mắt Nghê Già thì, cô kia, cô chiếm hết chỗ của tôi rồi đấy!
Nghê Già bước đến, rất “không cẩn thận” mà lén kéo cái ghế của mình một chút, kết quả, Mạc Doãn Nhi, vốn đang ngả người, khuỷu tay chống mặt bàn, hồn nhiên như thiếu nữ ôm má hoài xuân trọng tâm không ổn định, trượt tay, suýt thì ngã lăn ra đất.
Mạc Doãn Nhi chật vật giữ người lại, phản xạ tóm khăn trải bàn, thành công kéo tất cả bộ đồ ăn xuống, dao dĩa, đũa, ly rượu đủ cỡ, rơi loảng xoảng. Vô cùng có khí thế lật bàn!
Đây là lần đầu tiên Mạc Doãn Nhi mất hình tượng trước mặt công chúng, mặt đỏ lên, lại không dám tức giận.
Nghê Già xấu hổ xin lỗi trước: “Doãn Nhi, xin lỗi quá, mình không nghĩ tới cậu lại ngồi ở chỗ mình, lại còn uốn người thành chữ S mà dồn trọng tâm lên ghế của mình. Thật ngại quá!”
Xin lỗi thế này không phải là nói cô ta không biết ngồi cho tử tế sao? Còn chữ S gì cơ?
Mạc Doãn Nhi rất tức giận, nhưng thoáng nhìn nhanh xung quanh, nữ giới cùng bàn hình như lộ ra ý khó chịu, nhưng nam giới không bị câu nói này ảnh hưởng lắm, cho nên, cô ta cũng an tâm, vậy nên chớp chớp mắt ướt vô tội, dịu dàng nói: “Không gấp, không sao cả!”
Nghê Già không định tiếp tục nói chuyện với cô ta, ngược lại, Tống Nghiên Nhi, đang ỉu xìu, vừa gặp Nghê Già, lập tức mắt sáng lên, không khác gì biểu cảm của Mạc Doãn Nhi nhìn thấy đàn ông.
(dip đã bảo là có hint mà :v đáng ra cho Tống Nghiên Nhi yêu Nghê Già xừ luôn có hay hơn không?)
“Già Già, cậu vừa đi đâu đấy? Tớ đi tìm cậu mãi mà không thấy, hôm nay tớ sang nhà cậu sleepover được không?”
Lão nương không phải đàn ông đâu, cô qua đêm ở nhà tôi thì có tác dụng gì!
Vừa hay đối diện có người nói đến chuyện quyên góp, Nghê Già “tự nhiên” bị đề tài này hấp dẫn, “không nghe rõ” Tống Nghiên Nhi nói muốn sang nhà cô ngủ.
Mấy chàng trai trẻ nói chuyện Ninh Cẩm Niên quyên tặng bút tích thư pháp, đều hữu hảo tán dương vài câu, nói Ninh gia đóng góp cho xã hội bỏ tiền lớn làm từ thiện gì gì gì.
Ninh Cẩm Niên khiêm tốn lễ độ đáp lại, cho dù các cô gái trên bàn ánh mắt đều tập trung vào hắn, hắn cũng không hề hoảng loạn, rất có phong độ.
Nghê Già đối với hắn ngoại trừ sự căm ghét và thù hận, không có gì khác, cho nên để không ảnh hưởng tâm trạng mình, từ đầu cô đã không nhìn Ninh Cẩm Niên lấy một lần.
Cho nên đến tận bây giờ, cô cũng chỉ yên lặng ăn hoa quả, thuận tiện không nói gì thở dài một cái với ánh mắt bắn ra sự mềm mại yêu kiều khiến người yêu mến của Mạc Doãn Nhi bên cạnh.
Giữa chừng có người nói đến Nghê Già: “Đúng rồi, nghe nói Nghê tiểu thư quyên một viên kim cương, yết giá 250 triệu, là cao nhất trong tất cả các đồ quyên góp!”
Nghê Già chưa trả lời, Mạc Doãn Nhi đã nhếch miệng cười: “Nhưng viên kim cương kia chỉ giá trị 50 triệu thôi, tôi nghĩ, chắc là viết sai đấy!”
Mọi người nhìn Nghê Già, hiếu kỳ mà lại khinh khi, nhất là Ninh Cẩm Niên, trong mắt lộ ra một sự khinh thường khó phát hiện, ý là — làm trò, hừ!
Đúng là, bản thư pháp của hắn đáng nhẽ phải là tiêu điểm đêm này, nhưng Nghê Già lại đem giá nâng lên thành tận 250 triệu, nên hút hết chú ý của tất cả.
Nhưng nhanh chóng, Ninh Cẩm Niên khôi phục ánh mắt tự tin, trong mắt hắn, kiểu hành động của tiểu thư giả Nghê Già này không đáng để vào mắt, tuy là đoạt được danh tiếng của Ninh gia lúc này, nhưng cuối cùng cũng sẽ thành trò cười đêm nay thôi, ai cũng sẽ cho rằng tiểu thư giả mới đến của Nghê gia đầu óc không bình thường. Mà nhà họ Việt đột nhiên bị hại thua lỗ 200 triệu nguyên, tuyệt đối sẽ xa cách với Nghê gia.
Từng biến đổi suy nghĩ của hắn, Nghê Già đều nhìn thấy cả, cô vô cùng thản nhiên nhìn thẳng mắt hắn, vẫn nở nụ cười nhạt, ánh mắt lại lạnh dị thường, thể hiện một sự kiêu ngạo không coi hắn là gì.
Ninh Cẩm Niên ngẩn ra, loại tiểu thư không lâu trước mới từ chim sẻ biến thành phượng hoàng này, lại dám dùng ánh mắt này nhìn hắn.
Sâu trong thâm tâm hắn khinh thường Nghê Già, cho nên, cho dù là thấy ánh mắt này hắn cũng không vì thế mà thèm nhìn cô, ngược lại nhàn nhạt trào phúng trong lòng, hóa ra, đây là lời người ta thường nói “Người không biết thì không biết sợ, không học thức, thật là đáng sợ!”
Nghê Già chỉ nhìn hắn một giây rồi thôi, nghiêng đầu châm chọc cười Mạc Doãn Nhi: “Chỉ trị giá 50 triệu, nhưng cũng đổi được vài cái du thuyền của cô rồi đấy!”
Mọi người nháy mắt im lặng, ngừng thở, khung cảnh xã giao, lời khó nghe vậy mà cũng dám nói! Cháu gái mới nhặt về của Nghê Già, nói ác thật!
Mạc Doãn Nhi không nói, nước mắt lưng tròng.
Các cô gái ngồi cùng bàn cũng nhíu mày, nghĩ cô ta giả vờ quá đáng, tuy rằng Nghê Già nói độc thật, nhưng có một câu như thế cũng làm gì đến mức nói mà khóc được chứ; nhưng bọn đàn ông thì bị dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, hoa lê sau mưa yếu ớt của Mạc Doãn Nhi khiêu khích bản năng bảo vệ mà muốn nhao lên rồi.
Nhưng bọn họ cũng chẳng thế làm gì Nghê Già, đành phải an ủi Mạc Doãn Nhi, người nọ thì nhanh chóng chóng cảm ơn, cố nín khóc mỉm cười.
Đáng yêu ngây thơ như búp bê vậy, thực sự là vừa nhìn cũng đã thấy thương.
Những người khác không nói gì Nghê Già, nhưng Ninh Cẩm Niên thấy danh môn thục nữ một thời Mạc Doãn Nhi bị nữ phụ xấu xa Nghê Già bắt nạt thành như thế, trong lòng đã sớm phẫn nộ, sắc mặt âm lãnh nói:
“Tống gia có hai con gái cùng đi quyên góp, so cô không kém là bao! Hơn nữa, thứ giá 2000 vạn, cho dù Mạc tiểu thư khiêm tốn viết giá 1000, người khác cũng biết được vật đó thực sự có giá trị; ngược lại, thứ giá trị 5000 vạn, cho dù khai thành 25000 vạn, người ta cũng biết là có danh mà không có thực!”
Nghê Già hơi híp mắt lại, Ninh Cẩm Niên thật là giỏi ăn nói, đầu tiên là lấy Tống gia ra để chăn cô, rồi lại lấy chuyện giá trị đáng hay không để châm chọc ngược lại cô, nói Mạc Doãn Nhi là vật rất có giá trị, còn Nghê Già cô chỉ là có danh không có thực.
Nghê Già nhằm vào Mạc Doãn Nhi mà nói, là bởi vì cô nhớ rõ Ninh Cẩm Niên phải đến tiệc sinh nhật 19 tuổi của cô mới gặp Mạc Doãn Nhi mà vừa gặp đã yêu. Cô hoàn toàn không ngờ, bây giờ Ninh Cẩm Niên đã bắt đầu ra mặt thay Mạc Doãn Nhi, xem ra, cô đánh giá thấp lực hấp dẫn của Mạc Doãn Nhi với đàn ông rồi.
Mà đối thủ Ninh Cẩm Niên này, hiện nay cô còn chưa thể chắc chắn có năng lực trêu vào, cho nên.
Nghê Già lập tức thu lại thế tấn công, ngọt ngào cười: “Câu vừa rồi, tôi vốn không nên nói.”
Ninh Cẩm Niên vốn chẳng thèm để ý cô, cũng để cho chuyện qua rồi thì thôi.
Mạc Doãn Nhi thì khinh thường nhìn nhìn, Nghê Già không phải là có ý gì với Ninh Cẩm Niên chứ? Bỉ ổi!
Việt Trạch không có cười, mím môi mỏng, rõ ràng là, không có hứng thú.
Cụ Việt cười: “Có điều, nha đầu kia thật ra rất thông minh! Nhìn qua thì tưởng là cho cháu một bậc thang, nhưng thực ra là muốn lôi cháu sang trợ trận vào tiệc sinh nhật của nó. Ha ha, hay lắm!”
Cụ Việt cười ha hả trêu chọc, còn tưởng Việt Trạch sẽ có phản ứng gì đấy, ai ngờ, cháu trai bình tĩnh của cụ vẫn bình tĩnh rất triệt để.
Cụ Việt thấy vậy mà đau lòng —
Cháu trai nhà họ Nghê tuy rằng hay gây sự, nhưng… ít ra.. cũng có tình cảm phong phú! Ninh Cẩm Niên nhà họ Ninh cũng là đứa tình cảm biểu cảm phong phú! Cho dù là Ninh Cẩm Hạo nhà họ Ninh, ờ thì lạnh lùng thật, nhưng mà lạnh lùng như chim cánh cụt nam cực thì cũng vẫn là một loại biểu cảm mà!
Nhưng mà, khổ nỗi Việt Trạch nhà cụ, ôn hòa lắm, không mặn không nhạt, là cái kiểu gì đây!
Cụ Việt vô cùng ưu sầu, nếu bảo là cháu cụ không biết biểu cảm thì, cũng không phải. Nhà cụ có 17 thằng cháu sinh xấp xỉ cùng năm với nhau, từ hồi bé đã đưa cả vào trong doanh trại quân đội đặc chủng tập huấn rồi. Việt Trạch chỉ đến lúc gặp 16 thằng còn lại, mới có cái gọi là cảm xúc.
Nhất là khi nó gặp thằng thứ 10 trong 16 thằng, là anh họ nó Doãn Thiên Dã, là có cảm xúc nhất, biết cười, biết đùa, biết chửi nhau, biết tranh cãi, vô cùng là có sức sống!
(dipM lăn ra cười vì hint)
Ông nội cháu đây cũng lo, bọn trẻ con từ bé đã toàn giao du với mấy đứa cùng giới tính, không phải là có khuynh hướng gei đó chứ! Quan trọng nhất là cháu nội Việt Trạch và cháu ngoại Doãn Thiên Dã đều có điều kiện rất tốt, hơn hai mươi rồi vẫn còn xử nam, thành ra ông nội cháu lại càng nghi!
Đến mãi về sau, năm 21 tuổi Doãn Thiên Dã đột nhiên đòi lấy vợ, ông cụ mới bớt lo được phân nửa. Thiên Dã không phải gay, vậy Việt Trạch chắc chắn cũng không phải. Nhưng giờ lại có một vấn đề là, người có thể khiến Việt Trạch có cảm xúc đã tăng thành 17, 16 đứa lúc trước, cộng thêm bà xã của Doãn Thiên Dã là Tần Cảnh.
Sau đó không lâu, Tần Cảnh sinh một cặp sinh đôi một trai một gái, Khiêu Khiêu và Đường Đường, người làm cho Việt Trạch có cảm xúc tăng thành 19.
Nhìn Việt Trạch trêu hai đứa trẻ con cười vui vẻ, cụ Việt mới bình thường trở lại ~~~
Trên đây chỉ là chuyện đùa thôi.
Thật ra thì cụ rất rõ ràng, bố mẹ Việt Trạch quanh năm bôn ba, lại mất sớm, anh chỉ chơi thân với 16 người kia, còn Doãn Thiên Dã, Việt Trạch từ bé đã ở trong nhà họ Doãn, thân với Doãn Thiên Dã nhất là phải thôi.
Chỉ có điều, từ sau khi ông cụ về hưu, cảm thấy buồn chán quá, nên muốn đua theo phong trào của giới trẻ, thế mới vui.
Cụ nghĩ đùa thế này rất hay, nên mới làm chuyện thừa hơi, cụ đem cái lo lắng nho nhỏ của cụ nói phóng đại lên như trên, cho Việt Trạch nghe, ví dụ như là, lo anh là đồng tính…
Việt Trạch vạch đen hiện đầy đầu, bổ sung một câu “Thế sao ông không lo cháu bị luyến đồng?” rồi từ đó về sau luôn nhìn ông nội đầy quan ngại.
dip: vốn là nhìn khinh bỉ… nhưng đổi đi cho đỡ láo.)
Cụ Việt thật ra có ấn tượng không tệ với Nghê Già, nhưng Việt Trạch hình như không có biểu lộ gì đặc biệt cả, chỉ đành gác chuyện đó lại, ông cụ phẩy phẩy tay, cười khà khà, quay lại chuyện chính:
“Điệu mở màn, cháu định chọn nhảy cùng ai?”
“Không muốn nhảy.” Việt Trạch lạnh nhạt, “Để Thiên Dã và Tần Cảnh nhảy đi!”
“Thiên Dã vừa nói với ông, nó có việc, đi trước rồi!”
Việt Trạch cho một ý tưởng rất kì cục: “Để Khiêu Khiêu và Đường Đường nhảy đi!”
“… Hai đứa còn bé tí, đứng còn chưa vững nói gì…”
Phòng tiệc rộng, hơn mười chiếc bàn tròn đã bày xong, khách cũng đều chọn chỗ ngồi xuống.
Nghê Già xem số ghế trên thư mời và bảng trên bàn ăn, nhanh chóng tìm được chỗ của mình. Rất không đúng lúc là, Tống Nghiên Nhi, Mộ Dung Nhạc và cả Ninh Cẩm Niên, đều ngồi cùng bàn cô, còn ngồi sát cô.
Từ trái sang phải lần lượt là Mạc Doãn Nhi, Nghê Già, Tống Nghiên Nhi, Ninh Cẩm Niên.
Tống Nghiên Nhi nho nhã lễ độ, không có ý kiến gì cười yếu ớt. Bên cạnh, Mạc Doãn Nhi trái ngược với bình thường đứng trước mặt đám con gái trầm lặng cao quý lãnh diễm, mà bây giờ là thần thái phóng khoáng, tiến lùi có độ, ưu nhã động lòng người nói chuyện với các chàng trai ngồi đối diện.
Hiển nhiên toàn bộ đàn ông ngồi trên bàn ấy đều có ấn tượng tốt với cô ta, còn hăng hái nói chuyện với cô ta.
Tuy rằng Ninh Cẩm Niên còn chưa quen với cô ta lắm, nhìn khá là rụt rè, nhưng rõ ràng hắn ta có hứng thú với cô ta, khi nhìn Mạc Doãn Nhi, mắt sáng rực lên, không phải bình thường.
Mạc Doãn Nhi đối với từng người đàn ông nói chuyện với cô ta đều rất ân cần, có điều, lực chú ý chủ yếu đặt ở Ninh Cẩm Niên, cô ta ngả cả người nghiêng sang một bên, bày ra tư thế rất quyến rũ.
Nhưng, trong mắt Nghê Già thì, cô kia, cô chiếm hết chỗ của tôi rồi đấy!
Nghê Già bước đến, rất “không cẩn thận” mà lén kéo cái ghế của mình một chút, kết quả, Mạc Doãn Nhi, vốn đang ngả người, khuỷu tay chống mặt bàn, hồn nhiên như thiếu nữ ôm má hoài xuân trọng tâm không ổn định, trượt tay, suýt thì ngã lăn ra đất.
Mạc Doãn Nhi chật vật giữ người lại, phản xạ tóm khăn trải bàn, thành công kéo tất cả bộ đồ ăn xuống, dao dĩa, đũa, ly rượu đủ cỡ, rơi loảng xoảng. Vô cùng có khí thế lật bàn!
Đây là lần đầu tiên Mạc Doãn Nhi mất hình tượng trước mặt công chúng, mặt đỏ lên, lại không dám tức giận.
Nghê Già xấu hổ xin lỗi trước: “Doãn Nhi, xin lỗi quá, mình không nghĩ tới cậu lại ngồi ở chỗ mình, lại còn uốn người thành chữ S mà dồn trọng tâm lên ghế của mình. Thật ngại quá!”
Xin lỗi thế này không phải là nói cô ta không biết ngồi cho tử tế sao? Còn chữ S gì cơ?
Mạc Doãn Nhi rất tức giận, nhưng thoáng nhìn nhanh xung quanh, nữ giới cùng bàn hình như lộ ra ý khó chịu, nhưng nam giới không bị câu nói này ảnh hưởng lắm, cho nên, cô ta cũng an tâm, vậy nên chớp chớp mắt ướt vô tội, dịu dàng nói: “Không gấp, không sao cả!”
Nghê Già không định tiếp tục nói chuyện với cô ta, ngược lại, Tống Nghiên Nhi, đang ỉu xìu, vừa gặp Nghê Già, lập tức mắt sáng lên, không khác gì biểu cảm của Mạc Doãn Nhi nhìn thấy đàn ông.
(dip đã bảo là có hint mà :v đáng ra cho Tống Nghiên Nhi yêu Nghê Già xừ luôn có hay hơn không?)
“Già Già, cậu vừa đi đâu đấy? Tớ đi tìm cậu mãi mà không thấy, hôm nay tớ sang nhà cậu sleepover được không?”
Lão nương không phải đàn ông đâu, cô qua đêm ở nhà tôi thì có tác dụng gì!
Vừa hay đối diện có người nói đến chuyện quyên góp, Nghê Già “tự nhiên” bị đề tài này hấp dẫn, “không nghe rõ” Tống Nghiên Nhi nói muốn sang nhà cô ngủ.
Mấy chàng trai trẻ nói chuyện Ninh Cẩm Niên quyên tặng bút tích thư pháp, đều hữu hảo tán dương vài câu, nói Ninh gia đóng góp cho xã hội bỏ tiền lớn làm từ thiện gì gì gì.
Ninh Cẩm Niên khiêm tốn lễ độ đáp lại, cho dù các cô gái trên bàn ánh mắt đều tập trung vào hắn, hắn cũng không hề hoảng loạn, rất có phong độ.
Nghê Già đối với hắn ngoại trừ sự căm ghét và thù hận, không có gì khác, cho nên để không ảnh hưởng tâm trạng mình, từ đầu cô đã không nhìn Ninh Cẩm Niên lấy một lần.
Cho nên đến tận bây giờ, cô cũng chỉ yên lặng ăn hoa quả, thuận tiện không nói gì thở dài một cái với ánh mắt bắn ra sự mềm mại yêu kiều khiến người yêu mến của Mạc Doãn Nhi bên cạnh.
Giữa chừng có người nói đến Nghê Già: “Đúng rồi, nghe nói Nghê tiểu thư quyên một viên kim cương, yết giá 250 triệu, là cao nhất trong tất cả các đồ quyên góp!”
Nghê Già chưa trả lời, Mạc Doãn Nhi đã nhếch miệng cười: “Nhưng viên kim cương kia chỉ giá trị 50 triệu thôi, tôi nghĩ, chắc là viết sai đấy!”
Mọi người nhìn Nghê Già, hiếu kỳ mà lại khinh khi, nhất là Ninh Cẩm Niên, trong mắt lộ ra một sự khinh thường khó phát hiện, ý là — làm trò, hừ!
Đúng là, bản thư pháp của hắn đáng nhẽ phải là tiêu điểm đêm này, nhưng Nghê Già lại đem giá nâng lên thành tận 250 triệu, nên hút hết chú ý của tất cả.
Nhưng nhanh chóng, Ninh Cẩm Niên khôi phục ánh mắt tự tin, trong mắt hắn, kiểu hành động của tiểu thư giả Nghê Già này không đáng để vào mắt, tuy là đoạt được danh tiếng của Ninh gia lúc này, nhưng cuối cùng cũng sẽ thành trò cười đêm nay thôi, ai cũng sẽ cho rằng tiểu thư giả mới đến của Nghê gia đầu óc không bình thường. Mà nhà họ Việt đột nhiên bị hại thua lỗ 200 triệu nguyên, tuyệt đối sẽ xa cách với Nghê gia.
Từng biến đổi suy nghĩ của hắn, Nghê Già đều nhìn thấy cả, cô vô cùng thản nhiên nhìn thẳng mắt hắn, vẫn nở nụ cười nhạt, ánh mắt lại lạnh dị thường, thể hiện một sự kiêu ngạo không coi hắn là gì.
Ninh Cẩm Niên ngẩn ra, loại tiểu thư không lâu trước mới từ chim sẻ biến thành phượng hoàng này, lại dám dùng ánh mắt này nhìn hắn.
Sâu trong thâm tâm hắn khinh thường Nghê Già, cho nên, cho dù là thấy ánh mắt này hắn cũng không vì thế mà thèm nhìn cô, ngược lại nhàn nhạt trào phúng trong lòng, hóa ra, đây là lời người ta thường nói “Người không biết thì không biết sợ, không học thức, thật là đáng sợ!”
Nghê Già chỉ nhìn hắn một giây rồi thôi, nghiêng đầu châm chọc cười Mạc Doãn Nhi: “Chỉ trị giá 50 triệu, nhưng cũng đổi được vài cái du thuyền của cô rồi đấy!”
Mọi người nháy mắt im lặng, ngừng thở, khung cảnh xã giao, lời khó nghe vậy mà cũng dám nói! Cháu gái mới nhặt về của Nghê Già, nói ác thật!
Mạc Doãn Nhi không nói, nước mắt lưng tròng.
Các cô gái ngồi cùng bàn cũng nhíu mày, nghĩ cô ta giả vờ quá đáng, tuy rằng Nghê Già nói độc thật, nhưng có một câu như thế cũng làm gì đến mức nói mà khóc được chứ; nhưng bọn đàn ông thì bị dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, hoa lê sau mưa yếu ớt của Mạc Doãn Nhi khiêu khích bản năng bảo vệ mà muốn nhao lên rồi.
Nhưng bọn họ cũng chẳng thế làm gì Nghê Già, đành phải an ủi Mạc Doãn Nhi, người nọ thì nhanh chóng chóng cảm ơn, cố nín khóc mỉm cười.
Đáng yêu ngây thơ như búp bê vậy, thực sự là vừa nhìn cũng đã thấy thương.
Những người khác không nói gì Nghê Già, nhưng Ninh Cẩm Niên thấy danh môn thục nữ một thời Mạc Doãn Nhi bị nữ phụ xấu xa Nghê Già bắt nạt thành như thế, trong lòng đã sớm phẫn nộ, sắc mặt âm lãnh nói:
“Tống gia có hai con gái cùng đi quyên góp, so cô không kém là bao! Hơn nữa, thứ giá 2000 vạn, cho dù Mạc tiểu thư khiêm tốn viết giá 1000, người khác cũng biết được vật đó thực sự có giá trị; ngược lại, thứ giá trị 5000 vạn, cho dù khai thành 25000 vạn, người ta cũng biết là có danh mà không có thực!”
Nghê Già hơi híp mắt lại, Ninh Cẩm Niên thật là giỏi ăn nói, đầu tiên là lấy Tống gia ra để chăn cô, rồi lại lấy chuyện giá trị đáng hay không để châm chọc ngược lại cô, nói Mạc Doãn Nhi là vật rất có giá trị, còn Nghê Già cô chỉ là có danh không có thực.
Nghê Già nhằm vào Mạc Doãn Nhi mà nói, là bởi vì cô nhớ rõ Ninh Cẩm Niên phải đến tiệc sinh nhật 19 tuổi của cô mới gặp Mạc Doãn Nhi mà vừa gặp đã yêu. Cô hoàn toàn không ngờ, bây giờ Ninh Cẩm Niên đã bắt đầu ra mặt thay Mạc Doãn Nhi, xem ra, cô đánh giá thấp lực hấp dẫn của Mạc Doãn Nhi với đàn ông rồi.
Mà đối thủ Ninh Cẩm Niên này, hiện nay cô còn chưa thể chắc chắn có năng lực trêu vào, cho nên.
Nghê Già lập tức thu lại thế tấn công, ngọt ngào cười: “Câu vừa rồi, tôi vốn không nên nói.”
Ninh Cẩm Niên vốn chẳng thèm để ý cô, cũng để cho chuyện qua rồi thì thôi.
Mạc Doãn Nhi thì khinh thường nhìn nhìn, Nghê Già không phải là có ý gì với Ninh Cẩm Niên chứ? Bỉ ổi!
/58
|