Hoàng hôn.
Sau giờ Dậu, một đoàn người đi ra từ Tiêu gia trang, dẫn đầu là Thiết Hổ, theo sau là mấy thủ hạ của hắn.
Cả đám bổ khoái đều cúi đầu nín thở.
Họ vẫn không tìm thấy Tử Trúc, căn bản không thể nào tìm được.
Thiết Hổ cũng ra vẻ thất vọng cúi đầu, nhưng vừa ra khỏi Tiêu gia trang cái vẻ đó dần dần biến mất. Qua đầu phố, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Điều Long Phi muốn hắn làm, hắn đã làm xong. Bây giờ hắn chỉ muốn biết Long Phi đã tiến hành mọi việc đến đâu rồi, phải chăng lại có giả thiết táo bạo nào, hay là đã thu được kết quả?
Bước chân Thiết Hổ bất giác nhanh hơn. Trời cũng dần chuyển sang chiều.
* * * * *
Đêm đã về khuya.
Trong đại đường Tiêu gia trang chỉ có một cây đèn chiếu sáng, một người đang ngồi dưới ánh đèn đó.
Tiêu Lập!
Bàn bát tiên bày rượu, chỉ độc nhất một bình.
Đến giờ Tiêu Lập mới chỉ uống có ba chén. Người ông ta vẫn khoác chiếc áo trắng. Dưới ánh đèn lay động, khuôn mặt vốn đã tái lại càng trắng bệch đến dị thường.
Tiêu Lập uống rượu cũng chậm rãi khác thường, dường như có rất nhiều tâm sự, lại có vẻ như đang toan tính gì đó.
Hai tay ông ta đã để yên hàng giờ không lay động. Ba ly rượu đối với Tiêu Lập căn bản chẳng có ý nghĩa gì, ông ta vốn muốn uống như điên nhưng lại phải kìm chế, cố giữ cho tinh thần hoàn toàn tỉnh táo.
Bởi một cảm giác bất an đang xâm chiếm lòng Tiêu Lập.
Mỗi khi cận kề với nguy hiểm ông ta đều có cảm giác này, chính linh cảm đó đã giúp ông ta bao lần thoát chết.
Lần này sẽ ra sao?
Tiêu Lập sợ uống nữa sẽ say, lại không thể không uống nữa. Ly rượu thứ ba đã cạn, Tiêu Lập nhấc bình lên rót ly thứ tư, cử động vô cùng chậm rãi vì ông ta căn bản không muốn uống tiếp, một ly cũng không.
Nhưng ông ta lại không thể nào kìm được!
* * * * *
Rượu vẫn còn trong ly, bỗng đâu đó mấy âm thanh kỳ quái vang lên. Đêm khuya tĩnh lặng, những tiếng động âm u không rõ nơi chốn, vừa quái đản lại vừa đáng sợ.
Ly đã đầy, Tiêu Lập đặt bình rượu xuống, nâng ly. Vốn không muốn uống nhưng lại không tự chủ được, theo thói quen nhấp ly rượu lên môi, chính lúc này một trận gió lùa qua cửa sổ khiến lồng đèn chao đảo.
“Huuuuu...”.
Tiếng lạo xạo quái dị vang lên bên ngoài đại đường. Tiêu Lập toàn thân kinh hãi, lắp bắp hỏi: “Ai?”
Một bóng người xuất hiện ngoài cửa.
Đập vào mắt ông ta là chiếc nón trắng nhọn trên đầu người đó, chiếc nón theo kiểu nón của mã phu. Tiêu Lập vừa nhìn thấy, toàn thân bỗng nóng bừng.
Bóng người ăn mặc như xa phu ấy khom lưng tiến lại từng bước.
Một bước, hai bước, rồi ba bước...
“Ai?”. Tiêu Lập quát lớn.
Người đánh xe dừng bước, ngẩng đầu lên, đồng thời nhấc tay cởi chiếc nón trúc trên đầu xuống.
Từng động tác đều cực kỳ chậm rãi, bóng hai cánh tay phản chiếu ánh đèn, lấp đầy một khoảng không.
Chiếc nón vừa lấy xuống, khuôn mặt người đánh xe hiện rõ dưới ánh đèn. Một khuôn mặt xanh lét đầy vảy cá, mũi ngắn miệng nhọn, tướng mạo không chút nào giống với con người.
Quái nhân thằn lằn!
Tiêu Lập nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xanh lét, bỗng cười lên lạnh lùng: “Kẻ nào dám đến đây giả thần giả quỷ?”
Quái nhân không trả lời, chỉ kêu “Hu” một tiếng.
Tiêu Lập cười nhạt: “Mau bỏ mặt nạ xuống”, quái nhân cũng cười nhạt ngẩng đầu.
Khuôn mặt quái dị quả nhiên là giả, sau chiếc mặt nạ ấy là khuôn mặt một người tuổi đã trung niên.
Tư Mã Nộ!
Đúng là khuôn mặt ‘Khoái Đao’ Tư Mã Nộ!
Sắc diện Tiêu Lập đã trắng, da trên mặt Tư Mã Nộ càng trắng hơn, màu da chết chóc không sinh khí, không mang chút một chút sắc mặt người!
Tư Mã Nộ vốn đã chết dưới Nhất Kiếm Câu Hồn của Đinh Hạc, sao lại còn sống dậy đến đây?
Ma?
Tiêu Lập rốt cuộc cũng phải thay đổi sắc mặt, người bất giác run lên, nói như lạc giọng: “Ngươi...”.
Đột nhiên Tư Mã Nộ kêu lên thảm thiết: “Trả mạng cho ta!”
Tiếng kêu sắc lạnh vang trong đêm vắng, ghê rợn như tiếng ma quỷ trong truyền thuyết.
Hay ma quỷ thật sự đã hiện lên đòi lấy mạng người?
Tiêu Lập lại rùng mình, một tiếng “tách” vang lên, ly rượu trong tay vỡ vụn, rượu trong ly chảy ào ào xuống áo, bỗng cười vang: “Dù sao thì ta cũng không giết ngươi, muốn đòi mạng ngươi phải tìm Đinh Hạc mới đúng!”
Tư Mã Nộ lại kêu lên bi thảm: “Trả mạng cho ta!”
Dứt lời từ từ tiến lại phía Tiêu Lập.
Gió từ bên ngoài vẫn thổi vào thư phòng.
Âm phong u u từng trận, ánh đèn lung lay mờ ảo trong đêm.
Tiêu Lập lùi lại nhưng cũng chỉ một bước, rồi lại cất tiếng cười lớn: “Được lắm, ngươi dám giả quỷ dọa ta!”
Tiếng cười chưa dứt, tay phải đã vươn ra nắm chặt bình rượu trên bàn bát tiên.
Gió bỗng giật một cơn thật mạnh.
Hồn ma Tư Mã Nộ như cũng biết võ công của Tiêu Lập, lập tức bay lên nhằm cửa tẩu thoát.
Bình rượu từ tay Tiêu Lập bay vèo đến cây trụ trên hành lang ngoài cửa, “oàng” vỡ vụn.
Hồn ma Tư Mã Nộ bay vút lên, vừa hay tránh được những mảnh vỡ rơi xuống sân.
“Chạy đâu?” Tiêu Lập hét lớn, toàn thân căng như dây đàn lao vọt theo. Đúng lúc đó một làn khói trắng bốc lên từ gót chân Tư Mã Nộ, nhanh chóng tỏa ra vây bọc lấy hắn.
“Được lắm!” Tiêu Lập giận giữ quát, lăng không lao vút lên cao. Từ trên nhìn xuống, ông ta phát hiện một bóng người đang chạy về phía hậu viện.
Tiêu Lập đuổi sát theo sau, qua một tường rào rồi lại một tường rào nữa, qua hết sân này đến sân khác. Đương nhiên Tiêu Lập hiểu rõ đường lối trong trang viện của mình như lòng bàn tay nên bước chạy như lưu thủy hành vân không chút ngập ngừng.
* * * * *
Trời đêm sâu thăm thẳm.
Đêm nay không mưa, còn có cả trăng!
Ánh trăng xanh lạnh lẽo hoang vu, đêm khuya yên ắng đến gai người.
Tiêu Lập bay như chim qua tường, đáp xuống bên gốc ngô đồng.
Sân sau trang viện không có một ai.
Chẳng lẽ Tư Mã Nộ đã chạy thoát?
Tiêu Lập nhìn tứ bề, cau mày nghĩ ngợi, bỗng phát hiện ánh đèn hắt ra từ trong tiểu lâu.
Ánh đèn rất sáng. Ai ở trong lầu?
Tiêu Lập lạnh lùng nhíu đôi lông mày, phi thân lao đến!
* * * * *
Cửa tuy khóa nhưng chỉ cần đẩy nhẹ là bật ra.
Ánh sáng trong lầu soi rõ khuôn mặt Tiêu Lập, lão nhìn chăm chặp vào tấm bình phong đối diện với cửa. Trên bình phong đó không hiểu sao lại xuất hiện bức tranh mà Long Phi nhìn thấy đêm trước.
Một bức họa thập phần quái đản!
Một quái nhân nửa trên là người nửa dưới là thằn lằn đang hút não một người đàn bà, máu tươi lênh láng, cảnh tượng khiếp đảm đến rợn người!
Mặt Tiêu Lập càng lúc càng càng trắng bệch, mắt ngầu đỏ như đang có lửa thiêu, bước gằn từng bước vào trong, cách tấm bình phong chừng một thước mới dừng lại, đanh giọng quát: “Ra đây cho ta!”
Đáp lại lời lão, tấm bình phong tự động tách làm hai, một hàng mười người xuất hiện trước mặt Tiêu Lập, đứng giữa đám người không phải ai khác mà chính là Bộ đầu Thiết Hổ, trong tay cầm chiếc khóa sắt, hai mắt trừng to nhìn lão, hai bên tả hữu là tám bổ khoái đều đã tuốt đao khỏi vỏ. Ngay trước chân Thiết Hổ là bốn viên gạch vuông được khảm chặt trên một tấm gỗ, cạnh tấm gỗ là một miệng huyệt đen ngòm.
Trong tiểu lầu hóa ra lại có một địa đạo!
Tiêu Lập hừm lên một tiếng: “Giỏi lắm!”
Thiết Hổ lạnh lùng: “Cũng như nhau cả thôi!”
Tiêu Lập: “Là ngươi tìm ra địa đạo này?”
Thiết Hổ: “Không phải tôi”.
“Thế thì ai?”
“Tôi” - Một bóng đen chợt xuất hiện ngoài cửa.
Ma!
Tư Mã Nộ!
Sau giờ Dậu, một đoàn người đi ra từ Tiêu gia trang, dẫn đầu là Thiết Hổ, theo sau là mấy thủ hạ của hắn.
Cả đám bổ khoái đều cúi đầu nín thở.
Họ vẫn không tìm thấy Tử Trúc, căn bản không thể nào tìm được.
Thiết Hổ cũng ra vẻ thất vọng cúi đầu, nhưng vừa ra khỏi Tiêu gia trang cái vẻ đó dần dần biến mất. Qua đầu phố, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Điều Long Phi muốn hắn làm, hắn đã làm xong. Bây giờ hắn chỉ muốn biết Long Phi đã tiến hành mọi việc đến đâu rồi, phải chăng lại có giả thiết táo bạo nào, hay là đã thu được kết quả?
Bước chân Thiết Hổ bất giác nhanh hơn. Trời cũng dần chuyển sang chiều.
* * * * *
Đêm đã về khuya.
Trong đại đường Tiêu gia trang chỉ có một cây đèn chiếu sáng, một người đang ngồi dưới ánh đèn đó.
Tiêu Lập!
Bàn bát tiên bày rượu, chỉ độc nhất một bình.
Đến giờ Tiêu Lập mới chỉ uống có ba chén. Người ông ta vẫn khoác chiếc áo trắng. Dưới ánh đèn lay động, khuôn mặt vốn đã tái lại càng trắng bệch đến dị thường.
Tiêu Lập uống rượu cũng chậm rãi khác thường, dường như có rất nhiều tâm sự, lại có vẻ như đang toan tính gì đó.
Hai tay ông ta đã để yên hàng giờ không lay động. Ba ly rượu đối với Tiêu Lập căn bản chẳng có ý nghĩa gì, ông ta vốn muốn uống như điên nhưng lại phải kìm chế, cố giữ cho tinh thần hoàn toàn tỉnh táo.
Bởi một cảm giác bất an đang xâm chiếm lòng Tiêu Lập.
Mỗi khi cận kề với nguy hiểm ông ta đều có cảm giác này, chính linh cảm đó đã giúp ông ta bao lần thoát chết.
Lần này sẽ ra sao?
Tiêu Lập sợ uống nữa sẽ say, lại không thể không uống nữa. Ly rượu thứ ba đã cạn, Tiêu Lập nhấc bình lên rót ly thứ tư, cử động vô cùng chậm rãi vì ông ta căn bản không muốn uống tiếp, một ly cũng không.
Nhưng ông ta lại không thể nào kìm được!
* * * * *
Rượu vẫn còn trong ly, bỗng đâu đó mấy âm thanh kỳ quái vang lên. Đêm khuya tĩnh lặng, những tiếng động âm u không rõ nơi chốn, vừa quái đản lại vừa đáng sợ.
Ly đã đầy, Tiêu Lập đặt bình rượu xuống, nâng ly. Vốn không muốn uống nhưng lại không tự chủ được, theo thói quen nhấp ly rượu lên môi, chính lúc này một trận gió lùa qua cửa sổ khiến lồng đèn chao đảo.
“Huuuuu...”.
Tiếng lạo xạo quái dị vang lên bên ngoài đại đường. Tiêu Lập toàn thân kinh hãi, lắp bắp hỏi: “Ai?”
Một bóng người xuất hiện ngoài cửa.
Đập vào mắt ông ta là chiếc nón trắng nhọn trên đầu người đó, chiếc nón theo kiểu nón của mã phu. Tiêu Lập vừa nhìn thấy, toàn thân bỗng nóng bừng.
Bóng người ăn mặc như xa phu ấy khom lưng tiến lại từng bước.
Một bước, hai bước, rồi ba bước...
“Ai?”. Tiêu Lập quát lớn.
Người đánh xe dừng bước, ngẩng đầu lên, đồng thời nhấc tay cởi chiếc nón trúc trên đầu xuống.
Từng động tác đều cực kỳ chậm rãi, bóng hai cánh tay phản chiếu ánh đèn, lấp đầy một khoảng không.
Chiếc nón vừa lấy xuống, khuôn mặt người đánh xe hiện rõ dưới ánh đèn. Một khuôn mặt xanh lét đầy vảy cá, mũi ngắn miệng nhọn, tướng mạo không chút nào giống với con người.
Quái nhân thằn lằn!
Tiêu Lập nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xanh lét, bỗng cười lên lạnh lùng: “Kẻ nào dám đến đây giả thần giả quỷ?”
Quái nhân không trả lời, chỉ kêu “Hu” một tiếng.
Tiêu Lập cười nhạt: “Mau bỏ mặt nạ xuống”, quái nhân cũng cười nhạt ngẩng đầu.
Khuôn mặt quái dị quả nhiên là giả, sau chiếc mặt nạ ấy là khuôn mặt một người tuổi đã trung niên.
Tư Mã Nộ!
Đúng là khuôn mặt ‘Khoái Đao’ Tư Mã Nộ!
Sắc diện Tiêu Lập đã trắng, da trên mặt Tư Mã Nộ càng trắng hơn, màu da chết chóc không sinh khí, không mang chút một chút sắc mặt người!
Tư Mã Nộ vốn đã chết dưới Nhất Kiếm Câu Hồn của Đinh Hạc, sao lại còn sống dậy đến đây?
Ma?
Tiêu Lập rốt cuộc cũng phải thay đổi sắc mặt, người bất giác run lên, nói như lạc giọng: “Ngươi...”.
Đột nhiên Tư Mã Nộ kêu lên thảm thiết: “Trả mạng cho ta!”
Tiếng kêu sắc lạnh vang trong đêm vắng, ghê rợn như tiếng ma quỷ trong truyền thuyết.
Hay ma quỷ thật sự đã hiện lên đòi lấy mạng người?
Tiêu Lập lại rùng mình, một tiếng “tách” vang lên, ly rượu trong tay vỡ vụn, rượu trong ly chảy ào ào xuống áo, bỗng cười vang: “Dù sao thì ta cũng không giết ngươi, muốn đòi mạng ngươi phải tìm Đinh Hạc mới đúng!”
Tư Mã Nộ lại kêu lên bi thảm: “Trả mạng cho ta!”
Dứt lời từ từ tiến lại phía Tiêu Lập.
Gió từ bên ngoài vẫn thổi vào thư phòng.
Âm phong u u từng trận, ánh đèn lung lay mờ ảo trong đêm.
Tiêu Lập lùi lại nhưng cũng chỉ một bước, rồi lại cất tiếng cười lớn: “Được lắm, ngươi dám giả quỷ dọa ta!”
Tiếng cười chưa dứt, tay phải đã vươn ra nắm chặt bình rượu trên bàn bát tiên.
Gió bỗng giật một cơn thật mạnh.
Hồn ma Tư Mã Nộ như cũng biết võ công của Tiêu Lập, lập tức bay lên nhằm cửa tẩu thoát.
Bình rượu từ tay Tiêu Lập bay vèo đến cây trụ trên hành lang ngoài cửa, “oàng” vỡ vụn.
Hồn ma Tư Mã Nộ bay vút lên, vừa hay tránh được những mảnh vỡ rơi xuống sân.
“Chạy đâu?” Tiêu Lập hét lớn, toàn thân căng như dây đàn lao vọt theo. Đúng lúc đó một làn khói trắng bốc lên từ gót chân Tư Mã Nộ, nhanh chóng tỏa ra vây bọc lấy hắn.
“Được lắm!” Tiêu Lập giận giữ quát, lăng không lao vút lên cao. Từ trên nhìn xuống, ông ta phát hiện một bóng người đang chạy về phía hậu viện.
Tiêu Lập đuổi sát theo sau, qua một tường rào rồi lại một tường rào nữa, qua hết sân này đến sân khác. Đương nhiên Tiêu Lập hiểu rõ đường lối trong trang viện của mình như lòng bàn tay nên bước chạy như lưu thủy hành vân không chút ngập ngừng.
* * * * *
Trời đêm sâu thăm thẳm.
Đêm nay không mưa, còn có cả trăng!
Ánh trăng xanh lạnh lẽo hoang vu, đêm khuya yên ắng đến gai người.
Tiêu Lập bay như chim qua tường, đáp xuống bên gốc ngô đồng.
Sân sau trang viện không có một ai.
Chẳng lẽ Tư Mã Nộ đã chạy thoát?
Tiêu Lập nhìn tứ bề, cau mày nghĩ ngợi, bỗng phát hiện ánh đèn hắt ra từ trong tiểu lâu.
Ánh đèn rất sáng. Ai ở trong lầu?
Tiêu Lập lạnh lùng nhíu đôi lông mày, phi thân lao đến!
* * * * *
Cửa tuy khóa nhưng chỉ cần đẩy nhẹ là bật ra.
Ánh sáng trong lầu soi rõ khuôn mặt Tiêu Lập, lão nhìn chăm chặp vào tấm bình phong đối diện với cửa. Trên bình phong đó không hiểu sao lại xuất hiện bức tranh mà Long Phi nhìn thấy đêm trước.
Một bức họa thập phần quái đản!
Một quái nhân nửa trên là người nửa dưới là thằn lằn đang hút não một người đàn bà, máu tươi lênh láng, cảnh tượng khiếp đảm đến rợn người!
Mặt Tiêu Lập càng lúc càng càng trắng bệch, mắt ngầu đỏ như đang có lửa thiêu, bước gằn từng bước vào trong, cách tấm bình phong chừng một thước mới dừng lại, đanh giọng quát: “Ra đây cho ta!”
Đáp lại lời lão, tấm bình phong tự động tách làm hai, một hàng mười người xuất hiện trước mặt Tiêu Lập, đứng giữa đám người không phải ai khác mà chính là Bộ đầu Thiết Hổ, trong tay cầm chiếc khóa sắt, hai mắt trừng to nhìn lão, hai bên tả hữu là tám bổ khoái đều đã tuốt đao khỏi vỏ. Ngay trước chân Thiết Hổ là bốn viên gạch vuông được khảm chặt trên một tấm gỗ, cạnh tấm gỗ là một miệng huyệt đen ngòm.
Trong tiểu lầu hóa ra lại có một địa đạo!
Tiêu Lập hừm lên một tiếng: “Giỏi lắm!”
Thiết Hổ lạnh lùng: “Cũng như nhau cả thôi!”
Tiêu Lập: “Là ngươi tìm ra địa đạo này?”
Thiết Hổ: “Không phải tôi”.
“Thế thì ai?”
“Tôi” - Một bóng đen chợt xuất hiện ngoài cửa.
Ma!
Tư Mã Nộ!
/22
|