Triệu Miên trước đó thực sự không biết gì về kế hoạch của Nguỵ Chẩm Phong, nhưng sau khi nhận thấy quân Uyên canh gác dường như quá mức lỏng lẻo, cho nên đã để mắt tới, ra lệnh cho Thẩm Bất Từ bí mật theo dõi Hoắc Khang Thắng. Vì vậy, ngay khi Hoắc Khang Thắng "bỏ trốn", bên chỗ hắn đã nhận được tin tức.
Thẩm Bất Từ hỏi hắn có muốn đuổi theo bắt Hoắc Khang Thắng về hay không, hắn cảm thấy Ngụy Chẩm Phong hẳn là sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy, hắn đoán rằng Ngụy Chẩm Phong đang định giở chiêu muốn bắt thì phải thả, kêu Thẩm Bất Từ không cần ra tay, chỉ đi theo Hoắc Khang Thắng suốt chặng đường.
Cho đến khi chứng kiến Ngụy Chẩm Phong bắt và thả Hoắc Khang Thắng ba lần, hắn mới hiểu được ý định thực sự của Ngụy Chẩm Phong.
Tuyệt vọng không phải là điều đáng sợ, điều đáng sợ là tuyệt vọng sau khi đã có được hy vọng.
Chưa kể sự tuyệt vọng này còn bị nhân lên gấp ba lần.
Mỗi lần Ngụy Chẩm Phong lại khơi lên niềm hy vọng của Hoắc Khang Thắng, rồi y bất ngờ giáng cho gã một đòn trí mạng, hết lần này đến lần khác, triệt để phá vỡ tuyến phòng ngự tâm lý của gã, khiến cho một hán tử mạnh mẽ thô kệch trở nên mong manh như một đứa trẻ bất lực, cuối cùng cũng tìm chính xác cơ hội để lợi dụng tình thế, hóa thành ánh trăng trắng trong lòng Hoắc Khang Thắng, dùng miệng của Cố Như Chương để hỏi ra câu trả lời mà bọn họ mong muốn.
Bên dưới tháp cao, khu vực màu đen.
Giờ Ngọ vừa đến khói bốc lên, lúc các chư hầu tranh đấu không ngừng.
Rõ ràng, trong đây có những manh mối ẩn giấu về vị trí cụ thể của kho báu Tây Hạ.
Sau khi trở về doanh trại, Hà Khai Tế tập hợp mọi người lại, công bố manh mối này. Mọi người xoa xoa tay đang chuẩn bị thảo luận sôi nổi xung quanh hai câu này, nhưng một mình Triệu Miên đã giải quyết xong trận chiến.
"Đáp án đã rất rõ ràng rồi," Triệu Miên nói, "Chúng ta thu dọn đồ đạc một chút, chuẩn bị xuất phát thôi."
Mọi người:???
Triệu Miên nhìn vẻ mặt ngơ ngác, vô cùng kinh ngạc của mọi người, cảm thấy khá là hài lòng.
Không sai, đây chính là hiệu quả mà hắn muốn. Bằng cách này, ngay cả ở trong lãnh thổ Bắc Uyên, hắn cũng có thể thuyết phục người khác bằng tài năng của mình, không đến mức bị Ngụy Chẩm Phong áp chế hoàn toàn.
Ngụy Chẩm Phong nhìn Triệu Miên. Sắc mặt Thái tử Điện hạ vẫn như thường lệ, khó phân biệt cảm xúc, nhưng không biết vì sao, y luôn cảm giác có thể nhìn thấy trên mặt Thái tử Điện hạ mấy chữ to "Nhanh đến thỉnh giáo Cô đi, đám người ngu ngốc".
Thấy Triệu Miên không ghét bỏ những thủ đoạn tàn nhẫn của mình, y chỉ có thể trở thành kẻ ngốc một lần.
"Cái gì cái gì? Đâu ra đáp án rõ ràng chứ?" Ngụy Chẩm Phong kinh ngạc nói: "Bổn vương một chút cũng không nhìn thấy."
Triệu Miên lạnh lùng liếc y một cái: "Đừng giả vờ nữa."
Ngụy Chẩm Phong: "."
"Ai da tiểu Vương gia Tiêu đại nhân, các ngươi đừng khoe khoang nữa," Hoa Tụ nói ra tiếng lòng của mọi người, "Hai câu này có ý gì?"
Triệu Miên nói: "Thời gian, địa điểm và phương hướng, hai câu này đều nói rõ ràng, thời gian tất nhiên là giờ Ngọ, địa phương là 'Bên dưới tháp cao', 'Khu vực màu đen' hẳn là ám chỉ cái bóng của 'tháp cao'."
Kỷ Xung nghi hoặc hỏi: "Tháp cao? Chỗ nào ở đại mạc có tháp cao?"
"Tại sao không có." Ngụy Chẩm Phong nhìn ra ngoài doanh trại, "'Giờ Ngọ vừa đến khói bốc lên, lúc các chư hầu tranh đấu không ngừng' ---- Trong doanh trại chẳng phải có rất nhiều tháp canh sao, lúc giặc đến, khói bụi tất nhiên sẽ bay lên."
Hà Khai Tế sửng sốt: "Ý của Vương gia là, kho báu Tây Hạ nằm ngay trong quân doanh của chúng ta? Ngay dưới chân chúng ta?"
Chu Hoài Nhượng bừng tỉnh đại ngộ: "Ta hiểu rồi, đây chính là 'mảng tối dưới đèn' kinh điển nhất!" (Mảng tối dưới đèn là cụm từ ý nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất)
Ngụy Chẩm Phong lời ít ý nhiều: "Ta cảm thấy ngươi không hiểu được."
Đầu Chu Hoài Nhượng lại bắt đầu ngứa lên: "Hả?"
Kết nối với những manh mối đã tìm thấy trước đó, Triệu Miên nói: "'Tháp cao' này, hẳn là ám chỉ tòa tháp cao của Hĩ tộc năm đó."
Nói cách khác, trước tiên bọn họ vẫn phải tìm ra tàn tích còn sót lại của Hĩ tộc.
Ngụy Chẩm Phong hỏi Hà Khai Tế: "Theo bổn vương biết, hai năm qua tướng quân đã nhiều lần phái người đi sâu vào đại mạc để tìm kiếm tàn tích của Hĩ tộc theo lệnh của phụ hoàng, trong số đó có tìm thấy được gì không?"
Hà Khai Tế ngẫm nghĩ, rồi nói: "Quân của ta không tìm thấy cung điện của Hĩ tộc trong truyền thuyết, ngược lại có lần phát hiện ra một vài bức tường đổ nát hoang phế ở sâu trong đại mạc. Đáng tiếc lúc quay về đội tìm kiếm đã gặp phải bão cát, đội ngũ hai mươi người chỉ sống sót một người trở về quân doanh."
Triệu Miên quyết định dứt khoát: "Trước tiên đi đến đó xem thử. Người sống sót kia còn ở trong quân doanh không? Kêu y dẫn đường cho chúng ta."
Hà Khai Tế do dự nói: "Ở thì có ở, nhưng y có thể sống sót trở về phần lớn là do may mắn, đường đi không nhớ rõ hoàn toàn. Sau đó bổn tướng cũng từng kêu y dẫn đội tìm kiếm khác cố gắng quay trở lại tàn tích đó. Cuối cùng, hoặc là bị lạc đường, hoặc là do không mang đủ lương khô, tất cả đều kết thúc thất bại."
Ngụy Chẩm Phong nói: "Bất kể thế nào, hãy thử xem sao."
Chuyến đi này sẽ đi sâu vào đại mạc, phương hướng lại còn không rõ ràng, rất có thể sẽ đặt chân đến những khu vực chưa có dấu chân người, có thể nói là tràn ngập nguy hiểm. Cả An Viễn Hầu và Thẩm Bất Từ đều khuyên Triệu Miên ở lại doanh trại của quân Uyên, đừng mạo hiểm thân thể ngàn vàng.
Triệu Miên bình tĩnh nói: "Các ngươi cho rằng, Ngụy Chẩm Phong có đi không?"
An Viễn Hầu không cần suy nghĩ nói: "Với tính khí của tiểu Vương gia, ở đâu có nguy hiểm là sẽ kích thích y chạy đến đó. Y mà chịu không đi thì lão thần sẽ ăn sạch cả doanh trại."
Triệu Miên nói: "Cô và Nguỵ Chẩm Phong bị ràng buộc bởi 'sợi tơ hồng'. Nếu y gặp rắc rối gây chậm trễ trên đường, không thể trở về bên cạnh Cô vào ngày mười lăm tháng này, Cô cũng chỉ có con đường chết. Thay vì cố gắng thuyết phục Cô không đi, các ngươi không đi thuyết phục y thử xem?"
Vì vậy, đám người An Viễn Hầu đã được phái đến quấy rầy Ngụy Chẩm Phong.
Ngụy Chẩm Phong nghe bọn họ nói xong, mới nói: "Thái tử Điện hạ rất quan trọng, không chỉ đối với các ngươi, đối với bổn vương mà nói cũng...... khá quan trọng."
An Viễn Hầu vui mừng vuốt râu: "Tiểu Vương gia có thể hiểu được thì quá tốt rồi. Điện hạ là thái tử của một nước, chúng ta dù thế nào cũng không thể để ngài ấy gặp nguy hiểm."
Ngụy Chẩm Phong lại nói: "Nhưng xử lý công việc của Bắc Uyên đối với bổn vương cũng rất quan trọng."
An Viễn Hầu nói: "Nhưng Vương gia cũng đâu cần đích thân đi, ở trong doanh trại chờ tin tức không thoải mái hơn sao?"
Ngụy Chẩm Phong thành thật nói với An Viễn Hầu: "Thoải mái, nhưng bổn vương muốn đi đến di tích của Hĩ tộc chơi."
An Nguyên Hầu: "......"
"Lão hầu gia yên tâm đi, bổn vương sẽ bảo vệ Điện hạ." Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Hơn nữa, ngươi không cảm thấy Điện hạ của các ngươi tự mình muốn đi, cưỡng ép bổn vương ra mặt ngăn cản các ngươi đó hay sao."
An Viễn Hầu thở dài một hơi: "Nhìn ra cũng đừng nói ra chứ."
Dùng binh quý ở thần tốc, đội tìm kiếm tàn tích của Hĩ tộc cũng nhanh chóng được xác định.
Triệu Miên và Nguỵ Chẩm Phong đều mang theo thân tín của mình, cùng với hơn một chục người lão luyện quen thuộc với địa hình sa mạc. Tên lính Uyên duy nhất sống sót sau cơn bão cát kia tên là Vũ Nguyên Thường, y đã nhiều lần dẫn đội vào sâu trong đại mạc, nắm rất rõ nửa chặng đường đầu, nửa chặng sau chỉ có thể dựa vào ký ức mơ hồ và vận may của mình.
Trước khi khởi hành, Vũ Nguyên Thường đã chia sẻ nhiều kinh nghiệm đi bộ trên sa mạc với những người Nam Tĩnh lần đầu tiên đến đại mạc. Hai điểm quan trọng nhất là: Thứ nhất, phải mang đủ nước, chắc chắn không thể cưỡi ngựa, nước thậm chí còn không đủ cho người uống, lấy đâu ra dư thừa cho ngựa uống, muốn cưỡi thì chỉ có thể cưỡi lạc đà; Thứ hai, không thể thiếu quần áo chống lạnh, nếu không nhiệt độ xuống thấp vào ban đêm có thể giết chết bọn họ bất cứ lúc nào.
Điều này có nghĩa là Thái tử Điện hạ không chỉ phải từ biệt cỗ xe sang trọng của mình, mà ngay cả lều cũng không có. Không những vậy, hắn còn không thể tắm rửa hàng ngày, phải ăn lương khô như mọi người, ban đêm cũng không thể ngủ một mình, phải ngủ trên mặt đất cạnh đống lửa cùng với mọi người.
Vũ Nguyên Thường ước tính rằng họ sẽ phải mất ít nhất năm ngày để đến đích, đó là trong điều kiện bình thường.
Ngụy Chẩm Phong lo lắng Điện hạ kiều quý (õng ẹo, yếu ớt) sẽ không chịu nổi gian khổ như thế, không ngờ Triệu Miên lại không hề có ý định rút lui, ngược lại nói: "Nói tóm lại, ngoại trừ nước, thức ăn và quần áo, những thứ khác có thể càng ít càng tốt."
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, đoàn người bắt đầu cuộc hành trình đến một nơi chưa biết trên sa mạc.
Ba ngày đầu tiên trôi qua rất thuận lợi, họ có đủ thức ăn và nước uống, không gặp phải gió mạnh bão cát, trên đường đi còn bổ sung một lần vật tư tại ốc đảo gần đó.
Triệu Miên cùng ăn cùng ở với thuộc hạ, không hề phàn nàn gì cả, chỉ là hắn thực sự không quen với lương khô nhạt nhẽo không có mùi vị, ban ngày lại bị nắng thiêu đốt đến mất cả khẩu vị, cố ép mình ăn thêm vài miếng vào miệng thì sẽ cảm thấy buồn nôn. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không làm chậm tiến độ của toàn đội.
Triệu Miên đói nhưng không thể ăn được gì, vì cái bụng kiều quý của mình mà tự giận dỗi chính mình suốt cả chặng đường. Ngụy Chẩm Phong nhận ra Thái tử Điện hạ tâm tình không tốt, cố gắng dỗ dành hai lần nhưng đều không thành công, một lần trong đó còn bị nói "Đừng làm phiền ta", y cũng không tự tìm rắc rối, thực sự không làm phiền Triệu Miên nữa, nghĩ rằng để Triệu Miên ở một mình bình tĩnh một chút, bình tĩnh rồi nói không chừng tâm tình sẽ tốt hơn.
Ngoài tâm trạng của Triệu Miên, Ngụy Chẩm Phong còn nhận thấy điều bất thường ở một người khác, đó chính là Kỷ Xung.
Không biết có phải do tác dụng của trà thảo dược hay không, Kỷ Xung sau khi đến sa mạc giống như trở thành một người khác, không còn cáu kỉnh bực bội nữa, mặt cũng không còn đỏ. Lúc này, cậu ta đang âu yếm vuốt lông cho con lạc đà, trong mắt tràn ngập hào quang của tình cha, đó gọi là trăng thanh gió mát, người bình đạm như cúc.
Ngụy Chẩm Phong tò mò hỏi: "Ngươi đây là đã thành công từ bỏ được chuyện phong nguyệt rồi sao?"
Kỷ Trùng xua xua tay, mỉm cười nói: "Bẩm Vương gia, từ bỏ thì không từ bỏ được rồi, nhưng thuộc hạ đã nghĩ thoáng ra."
"Ồ? Ngươi nghĩ thế nào?"
Kỷ Xung nói: "Khi rời khỏi Kinh Đô, Bạch thần y kêu ta phải suy xét nhiều hơn cho thân thể của vợ ta. Sau này vợ ta có thai, nhất định không thể cùng phòng (quan hệ) mỗi ngày, đến lúc đó nhịn một lần là phải nhịn suốt mấy tháng lận đó. Ta ấy mà, xem như là rèn luyện bản thân trước."
Ngụy Chẩm Phong sửng sốt, ma xui quỷ khiến lại hỏi một câu: "Phu nhân của ngươi làm thế nào sẽ có thai?"
Kỷ Xung ngơ ngác: "Tiểu vương gia, lời nói này của ngài, cùng phòng thì tất nhiên sẽ có thai nha."
Ngụy Chẩm Phong trầm mặc hồi lâu, nói: "Ngươi nói đúng."
Nói xong, y đứng dậy, đi về phía Triệu Miên.
Lúc này Triệu Miên đang cầm một chiếc bánh rán khô khốc, đang đấu tranh tâm lý dữ dội giữa việc ăn và không ăn.
Ngụy Chẩm Phong ngồi xuống bên cạnh hắn, suy nghĩ hồi lâu, bất chợt nói: "Triệu Miên, ta nghe nói...... ngươi là con của Tĩnh đế và Tiêu thừa tướng?"
Triệu Miên nghĩ không ra lý do Nguỵ Chẩm Phong lại hỏi câu hỏi này, hắn ngước mắt lên hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì cả," Ngụy Chẩm Phong thờ ơ nói, "Tuỳ tiện hỏi thôi."
Triệu Miên suy nghĩ một lúc, rồi nói cho Nguỵ Chẩm Phong biết sự thật: "Đúng vậy, ta có hai vị phụ thân, một người là phụ hoàng, một người là Tiêu thừa tướng."
Thân thế của hắn là một bí mật công khai trong hoàng cung Nam Tĩnh, hoàng thất Bắc Uyên hẳn là cũng biết. Chưa kể Phụ Tuyết Lâu không phải là người ăn chay, cái bí mật không tính là bí mật này không thể thoát khỏi tầm mắt của bọn họ, năm đó Ngụy Chẩm Phong đến thăm Nam Tĩnh, đệ đệ ngốc kia của hắn không ít lần gọi Thừa tướng là "Phụ thân" ở trước mặt Ngụy Chẩm Phong.
Ngụy Chẩm Phong "Ồ" một tiếng, lại trầm mặc nửa ngày, nhẹ giọng hỏi: "Người Nam Tĩnh các ngươi đều thích...... kiểu này phải không?"
"Kiểu nào?"
Ngụy Chẩm Phong muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng cười lớn: "Không có gì, coi như ta chưa nói gì."
Sau đó y thật sự không nói gì nữa, vẻ mặt lúc thì rối rắm lúc thì nhẹ nhõm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Triệu Miên không có ý định quan tâm đến Ngụy Chẩm Phong. Hắn quyết định phải trị cái dạ dày của mình, không thể để nó cứ tiếp tục kiều khí như vậy, tránh cho sau này trì hoãn đến chính sự.
Hắn mở miệng, cắn một miếng bánh rán, vừa mới nhai mấy miếng, trong bụng liền dâng lên cảm giác buồn nôn. Hắn không khỏi bụm miệng lại, nôn khan: "Oẹ ----"
Ngụy Chẩm Phong ngồi bên cạnh hắn: "......"
Thẩm Bất Từ hỏi hắn có muốn đuổi theo bắt Hoắc Khang Thắng về hay không, hắn cảm thấy Ngụy Chẩm Phong hẳn là sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy, hắn đoán rằng Ngụy Chẩm Phong đang định giở chiêu muốn bắt thì phải thả, kêu Thẩm Bất Từ không cần ra tay, chỉ đi theo Hoắc Khang Thắng suốt chặng đường.
Cho đến khi chứng kiến Ngụy Chẩm Phong bắt và thả Hoắc Khang Thắng ba lần, hắn mới hiểu được ý định thực sự của Ngụy Chẩm Phong.
Tuyệt vọng không phải là điều đáng sợ, điều đáng sợ là tuyệt vọng sau khi đã có được hy vọng.
Chưa kể sự tuyệt vọng này còn bị nhân lên gấp ba lần.
Mỗi lần Ngụy Chẩm Phong lại khơi lên niềm hy vọng của Hoắc Khang Thắng, rồi y bất ngờ giáng cho gã một đòn trí mạng, hết lần này đến lần khác, triệt để phá vỡ tuyến phòng ngự tâm lý của gã, khiến cho một hán tử mạnh mẽ thô kệch trở nên mong manh như một đứa trẻ bất lực, cuối cùng cũng tìm chính xác cơ hội để lợi dụng tình thế, hóa thành ánh trăng trắng trong lòng Hoắc Khang Thắng, dùng miệng của Cố Như Chương để hỏi ra câu trả lời mà bọn họ mong muốn.
Bên dưới tháp cao, khu vực màu đen.
Giờ Ngọ vừa đến khói bốc lên, lúc các chư hầu tranh đấu không ngừng.
Rõ ràng, trong đây có những manh mối ẩn giấu về vị trí cụ thể của kho báu Tây Hạ.
Sau khi trở về doanh trại, Hà Khai Tế tập hợp mọi người lại, công bố manh mối này. Mọi người xoa xoa tay đang chuẩn bị thảo luận sôi nổi xung quanh hai câu này, nhưng một mình Triệu Miên đã giải quyết xong trận chiến.
"Đáp án đã rất rõ ràng rồi," Triệu Miên nói, "Chúng ta thu dọn đồ đạc một chút, chuẩn bị xuất phát thôi."
Mọi người:???
Triệu Miên nhìn vẻ mặt ngơ ngác, vô cùng kinh ngạc của mọi người, cảm thấy khá là hài lòng.
Không sai, đây chính là hiệu quả mà hắn muốn. Bằng cách này, ngay cả ở trong lãnh thổ Bắc Uyên, hắn cũng có thể thuyết phục người khác bằng tài năng của mình, không đến mức bị Ngụy Chẩm Phong áp chế hoàn toàn.
Ngụy Chẩm Phong nhìn Triệu Miên. Sắc mặt Thái tử Điện hạ vẫn như thường lệ, khó phân biệt cảm xúc, nhưng không biết vì sao, y luôn cảm giác có thể nhìn thấy trên mặt Thái tử Điện hạ mấy chữ to "Nhanh đến thỉnh giáo Cô đi, đám người ngu ngốc".
Thấy Triệu Miên không ghét bỏ những thủ đoạn tàn nhẫn của mình, y chỉ có thể trở thành kẻ ngốc một lần.
"Cái gì cái gì? Đâu ra đáp án rõ ràng chứ?" Ngụy Chẩm Phong kinh ngạc nói: "Bổn vương một chút cũng không nhìn thấy."
Triệu Miên lạnh lùng liếc y một cái: "Đừng giả vờ nữa."
Ngụy Chẩm Phong: "."
"Ai da tiểu Vương gia Tiêu đại nhân, các ngươi đừng khoe khoang nữa," Hoa Tụ nói ra tiếng lòng của mọi người, "Hai câu này có ý gì?"
Triệu Miên nói: "Thời gian, địa điểm và phương hướng, hai câu này đều nói rõ ràng, thời gian tất nhiên là giờ Ngọ, địa phương là 'Bên dưới tháp cao', 'Khu vực màu đen' hẳn là ám chỉ cái bóng của 'tháp cao'."
Kỷ Xung nghi hoặc hỏi: "Tháp cao? Chỗ nào ở đại mạc có tháp cao?"
"Tại sao không có." Ngụy Chẩm Phong nhìn ra ngoài doanh trại, "'Giờ Ngọ vừa đến khói bốc lên, lúc các chư hầu tranh đấu không ngừng' ---- Trong doanh trại chẳng phải có rất nhiều tháp canh sao, lúc giặc đến, khói bụi tất nhiên sẽ bay lên."
Hà Khai Tế sửng sốt: "Ý của Vương gia là, kho báu Tây Hạ nằm ngay trong quân doanh của chúng ta? Ngay dưới chân chúng ta?"
Chu Hoài Nhượng bừng tỉnh đại ngộ: "Ta hiểu rồi, đây chính là 'mảng tối dưới đèn' kinh điển nhất!" (Mảng tối dưới đèn là cụm từ ý nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất)
Ngụy Chẩm Phong lời ít ý nhiều: "Ta cảm thấy ngươi không hiểu được."
Đầu Chu Hoài Nhượng lại bắt đầu ngứa lên: "Hả?"
Kết nối với những manh mối đã tìm thấy trước đó, Triệu Miên nói: "'Tháp cao' này, hẳn là ám chỉ tòa tháp cao của Hĩ tộc năm đó."
Nói cách khác, trước tiên bọn họ vẫn phải tìm ra tàn tích còn sót lại của Hĩ tộc.
Ngụy Chẩm Phong hỏi Hà Khai Tế: "Theo bổn vương biết, hai năm qua tướng quân đã nhiều lần phái người đi sâu vào đại mạc để tìm kiếm tàn tích của Hĩ tộc theo lệnh của phụ hoàng, trong số đó có tìm thấy được gì không?"
Hà Khai Tế ngẫm nghĩ, rồi nói: "Quân của ta không tìm thấy cung điện của Hĩ tộc trong truyền thuyết, ngược lại có lần phát hiện ra một vài bức tường đổ nát hoang phế ở sâu trong đại mạc. Đáng tiếc lúc quay về đội tìm kiếm đã gặp phải bão cát, đội ngũ hai mươi người chỉ sống sót một người trở về quân doanh."
Triệu Miên quyết định dứt khoát: "Trước tiên đi đến đó xem thử. Người sống sót kia còn ở trong quân doanh không? Kêu y dẫn đường cho chúng ta."
Hà Khai Tế do dự nói: "Ở thì có ở, nhưng y có thể sống sót trở về phần lớn là do may mắn, đường đi không nhớ rõ hoàn toàn. Sau đó bổn tướng cũng từng kêu y dẫn đội tìm kiếm khác cố gắng quay trở lại tàn tích đó. Cuối cùng, hoặc là bị lạc đường, hoặc là do không mang đủ lương khô, tất cả đều kết thúc thất bại."
Ngụy Chẩm Phong nói: "Bất kể thế nào, hãy thử xem sao."
Chuyến đi này sẽ đi sâu vào đại mạc, phương hướng lại còn không rõ ràng, rất có thể sẽ đặt chân đến những khu vực chưa có dấu chân người, có thể nói là tràn ngập nguy hiểm. Cả An Viễn Hầu và Thẩm Bất Từ đều khuyên Triệu Miên ở lại doanh trại của quân Uyên, đừng mạo hiểm thân thể ngàn vàng.
Triệu Miên bình tĩnh nói: "Các ngươi cho rằng, Ngụy Chẩm Phong có đi không?"
An Viễn Hầu không cần suy nghĩ nói: "Với tính khí của tiểu Vương gia, ở đâu có nguy hiểm là sẽ kích thích y chạy đến đó. Y mà chịu không đi thì lão thần sẽ ăn sạch cả doanh trại."
Triệu Miên nói: "Cô và Nguỵ Chẩm Phong bị ràng buộc bởi 'sợi tơ hồng'. Nếu y gặp rắc rối gây chậm trễ trên đường, không thể trở về bên cạnh Cô vào ngày mười lăm tháng này, Cô cũng chỉ có con đường chết. Thay vì cố gắng thuyết phục Cô không đi, các ngươi không đi thuyết phục y thử xem?"
Vì vậy, đám người An Viễn Hầu đã được phái đến quấy rầy Ngụy Chẩm Phong.
Ngụy Chẩm Phong nghe bọn họ nói xong, mới nói: "Thái tử Điện hạ rất quan trọng, không chỉ đối với các ngươi, đối với bổn vương mà nói cũng...... khá quan trọng."
An Viễn Hầu vui mừng vuốt râu: "Tiểu Vương gia có thể hiểu được thì quá tốt rồi. Điện hạ là thái tử của một nước, chúng ta dù thế nào cũng không thể để ngài ấy gặp nguy hiểm."
Ngụy Chẩm Phong lại nói: "Nhưng xử lý công việc của Bắc Uyên đối với bổn vương cũng rất quan trọng."
An Viễn Hầu nói: "Nhưng Vương gia cũng đâu cần đích thân đi, ở trong doanh trại chờ tin tức không thoải mái hơn sao?"
Ngụy Chẩm Phong thành thật nói với An Viễn Hầu: "Thoải mái, nhưng bổn vương muốn đi đến di tích của Hĩ tộc chơi."
An Nguyên Hầu: "......"
"Lão hầu gia yên tâm đi, bổn vương sẽ bảo vệ Điện hạ." Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Hơn nữa, ngươi không cảm thấy Điện hạ của các ngươi tự mình muốn đi, cưỡng ép bổn vương ra mặt ngăn cản các ngươi đó hay sao."
An Viễn Hầu thở dài một hơi: "Nhìn ra cũng đừng nói ra chứ."
Dùng binh quý ở thần tốc, đội tìm kiếm tàn tích của Hĩ tộc cũng nhanh chóng được xác định.
Triệu Miên và Nguỵ Chẩm Phong đều mang theo thân tín của mình, cùng với hơn một chục người lão luyện quen thuộc với địa hình sa mạc. Tên lính Uyên duy nhất sống sót sau cơn bão cát kia tên là Vũ Nguyên Thường, y đã nhiều lần dẫn đội vào sâu trong đại mạc, nắm rất rõ nửa chặng đường đầu, nửa chặng sau chỉ có thể dựa vào ký ức mơ hồ và vận may của mình.
Trước khi khởi hành, Vũ Nguyên Thường đã chia sẻ nhiều kinh nghiệm đi bộ trên sa mạc với những người Nam Tĩnh lần đầu tiên đến đại mạc. Hai điểm quan trọng nhất là: Thứ nhất, phải mang đủ nước, chắc chắn không thể cưỡi ngựa, nước thậm chí còn không đủ cho người uống, lấy đâu ra dư thừa cho ngựa uống, muốn cưỡi thì chỉ có thể cưỡi lạc đà; Thứ hai, không thể thiếu quần áo chống lạnh, nếu không nhiệt độ xuống thấp vào ban đêm có thể giết chết bọn họ bất cứ lúc nào.
Điều này có nghĩa là Thái tử Điện hạ không chỉ phải từ biệt cỗ xe sang trọng của mình, mà ngay cả lều cũng không có. Không những vậy, hắn còn không thể tắm rửa hàng ngày, phải ăn lương khô như mọi người, ban đêm cũng không thể ngủ một mình, phải ngủ trên mặt đất cạnh đống lửa cùng với mọi người.
Vũ Nguyên Thường ước tính rằng họ sẽ phải mất ít nhất năm ngày để đến đích, đó là trong điều kiện bình thường.
Ngụy Chẩm Phong lo lắng Điện hạ kiều quý (õng ẹo, yếu ớt) sẽ không chịu nổi gian khổ như thế, không ngờ Triệu Miên lại không hề có ý định rút lui, ngược lại nói: "Nói tóm lại, ngoại trừ nước, thức ăn và quần áo, những thứ khác có thể càng ít càng tốt."
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, đoàn người bắt đầu cuộc hành trình đến một nơi chưa biết trên sa mạc.
Ba ngày đầu tiên trôi qua rất thuận lợi, họ có đủ thức ăn và nước uống, không gặp phải gió mạnh bão cát, trên đường đi còn bổ sung một lần vật tư tại ốc đảo gần đó.
Triệu Miên cùng ăn cùng ở với thuộc hạ, không hề phàn nàn gì cả, chỉ là hắn thực sự không quen với lương khô nhạt nhẽo không có mùi vị, ban ngày lại bị nắng thiêu đốt đến mất cả khẩu vị, cố ép mình ăn thêm vài miếng vào miệng thì sẽ cảm thấy buồn nôn. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không làm chậm tiến độ của toàn đội.
Triệu Miên đói nhưng không thể ăn được gì, vì cái bụng kiều quý của mình mà tự giận dỗi chính mình suốt cả chặng đường. Ngụy Chẩm Phong nhận ra Thái tử Điện hạ tâm tình không tốt, cố gắng dỗ dành hai lần nhưng đều không thành công, một lần trong đó còn bị nói "Đừng làm phiền ta", y cũng không tự tìm rắc rối, thực sự không làm phiền Triệu Miên nữa, nghĩ rằng để Triệu Miên ở một mình bình tĩnh một chút, bình tĩnh rồi nói không chừng tâm tình sẽ tốt hơn.
Ngoài tâm trạng của Triệu Miên, Ngụy Chẩm Phong còn nhận thấy điều bất thường ở một người khác, đó chính là Kỷ Xung.
Không biết có phải do tác dụng của trà thảo dược hay không, Kỷ Xung sau khi đến sa mạc giống như trở thành một người khác, không còn cáu kỉnh bực bội nữa, mặt cũng không còn đỏ. Lúc này, cậu ta đang âu yếm vuốt lông cho con lạc đà, trong mắt tràn ngập hào quang của tình cha, đó gọi là trăng thanh gió mát, người bình đạm như cúc.
Ngụy Chẩm Phong tò mò hỏi: "Ngươi đây là đã thành công từ bỏ được chuyện phong nguyệt rồi sao?"
Kỷ Trùng xua xua tay, mỉm cười nói: "Bẩm Vương gia, từ bỏ thì không từ bỏ được rồi, nhưng thuộc hạ đã nghĩ thoáng ra."
"Ồ? Ngươi nghĩ thế nào?"
Kỷ Xung nói: "Khi rời khỏi Kinh Đô, Bạch thần y kêu ta phải suy xét nhiều hơn cho thân thể của vợ ta. Sau này vợ ta có thai, nhất định không thể cùng phòng (quan hệ) mỗi ngày, đến lúc đó nhịn một lần là phải nhịn suốt mấy tháng lận đó. Ta ấy mà, xem như là rèn luyện bản thân trước."
Ngụy Chẩm Phong sửng sốt, ma xui quỷ khiến lại hỏi một câu: "Phu nhân của ngươi làm thế nào sẽ có thai?"
Kỷ Xung ngơ ngác: "Tiểu vương gia, lời nói này của ngài, cùng phòng thì tất nhiên sẽ có thai nha."
Ngụy Chẩm Phong trầm mặc hồi lâu, nói: "Ngươi nói đúng."
Nói xong, y đứng dậy, đi về phía Triệu Miên.
Lúc này Triệu Miên đang cầm một chiếc bánh rán khô khốc, đang đấu tranh tâm lý dữ dội giữa việc ăn và không ăn.
Ngụy Chẩm Phong ngồi xuống bên cạnh hắn, suy nghĩ hồi lâu, bất chợt nói: "Triệu Miên, ta nghe nói...... ngươi là con của Tĩnh đế và Tiêu thừa tướng?"
Triệu Miên nghĩ không ra lý do Nguỵ Chẩm Phong lại hỏi câu hỏi này, hắn ngước mắt lên hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì cả," Ngụy Chẩm Phong thờ ơ nói, "Tuỳ tiện hỏi thôi."
Triệu Miên suy nghĩ một lúc, rồi nói cho Nguỵ Chẩm Phong biết sự thật: "Đúng vậy, ta có hai vị phụ thân, một người là phụ hoàng, một người là Tiêu thừa tướng."
Thân thế của hắn là một bí mật công khai trong hoàng cung Nam Tĩnh, hoàng thất Bắc Uyên hẳn là cũng biết. Chưa kể Phụ Tuyết Lâu không phải là người ăn chay, cái bí mật không tính là bí mật này không thể thoát khỏi tầm mắt của bọn họ, năm đó Ngụy Chẩm Phong đến thăm Nam Tĩnh, đệ đệ ngốc kia của hắn không ít lần gọi Thừa tướng là "Phụ thân" ở trước mặt Ngụy Chẩm Phong.
Ngụy Chẩm Phong "Ồ" một tiếng, lại trầm mặc nửa ngày, nhẹ giọng hỏi: "Người Nam Tĩnh các ngươi đều thích...... kiểu này phải không?"
"Kiểu nào?"
Ngụy Chẩm Phong muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng cười lớn: "Không có gì, coi như ta chưa nói gì."
Sau đó y thật sự không nói gì nữa, vẻ mặt lúc thì rối rắm lúc thì nhẹ nhõm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Triệu Miên không có ý định quan tâm đến Ngụy Chẩm Phong. Hắn quyết định phải trị cái dạ dày của mình, không thể để nó cứ tiếp tục kiều khí như vậy, tránh cho sau này trì hoãn đến chính sự.
Hắn mở miệng, cắn một miếng bánh rán, vừa mới nhai mấy miếng, trong bụng liền dâng lên cảm giác buồn nôn. Hắn không khỏi bụm miệng lại, nôn khan: "Oẹ ----"
Ngụy Chẩm Phong ngồi bên cạnh hắn: "......"
/104
|