Cao Vũ tại sao muốn đưa nàng dây đeo này?
Nàng lấy điện thoại di động ra, vừa xem một chút, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện mấy ngày hôm trước.
Ngày đó nàng đi ra ngoài, lúc trở lại mới phát hiện móc trên điện thoại di động làm sao rơi mất rồi? Thì ra là, để hớ hênh thế kia chỉ con nít mói không làm rơi. Nếu như nàng nhớ được cũng thấy tiếc đồ dĩ nhiên cũng tránh không được oán trách mấy tiếng, chẳng lẽ chính là lúc đó bị Cao Vũ nghe thấy?
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Xán Xán bỗng nhiên có chút cảm động, bất kể Cao Vũ đưa này lễ vật có mục đích gì, ít nhất nàng lớn như vậy, cho tới bây giờ không có một người đối với nàng tỉ mỉ quá như vậy, nếu như hắn thật là đem mấy tiếng oán trách kia nhớ lấy, tại sao lại vậy chứ?
Loại chuyện nghĩ không ra này, lấy tính cách Xán Xán mà nói thường thường sẽ chọn chủ động tránh né, cho nên hắn gãi gãi đầu, quyết định trước tiên đem loại vấn đề này để xuống, trước mắt muốn giải quyết chính là nên làm cái gì với vật này bây giờ. Cũng không thể đeo trên điện thoại di động được? Để cho Noãn Noãn thấy được, chẳng phải là lại muốn sinh khí?
Ở trong phòng hồi lâu, Xán Xán là cảm thấy lễ vật này, nàng nhận không được! Tìm một cơ hội, trả lại!
Ngày thứ hai, vừa lúc cuối tuần, ba người cùng ở nhà.
Sáng sớm, Xán Xán lại bắt đầu tìm cơ hội hoàn lễ vật.
Len lén nhét trở về thôi? Tốt thì tốt, nhưng là Triệu Noãn Noãn không biết a! Hắn ngày hôm qua sinh khí: bộ dạng tức giận, vạn nhất nàng đưa trả về, hắn còn tưởng rằng nàng nhận, đây chẳng phải là oan lớn sao.
Nghĩ tới nghĩ lui, nhất định phải trả lại trước mặt Triệu Noãn Noãn mới được!
Kết quả là, Xán Xán chọn đúng dưới buổi trưa hành động .
“Cao đại ca…” Tại sao thanh âm này nghe tới cùng giống nhất tặc?
“Làm sao?”
Cao Vũ ánh mắt quét tới, Xán Xán đặt tay trong túi áo thế nhưng không có dũng khí lấy ra, “Ta… Ta suy nghĩ một chút… Hay là cảm thấy…”
Xán Xán lúng túng a, tiếp tục như vậy, nàng có nhịn chết, cho nên tâm vượt qua đem đồ vật lấy ra , “Ta không —— “
“Không” chữ vừa ra miệng, Cao Vũ một chút cắt đứt lời của nàng, vươn tay, “Lấy ra!”
(⊙o⊙ )
Xán Xán mừng rỡ a, mình còn chưa nói tới, thế nhưng Cao Vũ đã thông suốt, quá thần kỳ! Kết quả là, thật vui vẻ đem đồ vật trả lại .
Nhưng, nhưng tay của hắn làm sao còn đưa ra nữa? Chẳng lẽ nàng còn cái gì chưa đưa? Khó có thể hắn còn muốn phí cầm đồ? Cũng không cần vạch mặt như vậy sao…
“Lấy ra a.” Cao Vũ lại lặp lại một câu.
“Lấy… Lấy cái gì?”
“Điện thoại di động, đưa điện thoại di động đây.”
“Nha…” Xán Xán cũng bị hắn làm cho mộng mị, mơ mơ màng màng đem di động nộp cho hắn.
Hắn, hắn đây là muốn làm gì? ? ?
Chỉ thấy Cao Vũ mở cái hộp ra, đem móc di động bên trong lấy ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng, rất nhanh đã dây chuyền xích xuyên qua miệng điện thoại di, nhẹ nhàng một cái, xích đi tới treo vào.
Động tác vô cùng xinh đẹp, nhìn vẻ mặt đó, thấy vậy Xán Xán ngây người.
Cao Vũ đem điện thoại vừa đeo dây đưa tới trước mặt Xán Xán, khẽ mỉm cười, “Đây.”
Nụ cười này, Xán Xán hơn thất thần, một chốc không kịp có phản ứng.
“Sững sờ cái gì? Cầm lấy nha!” Cao Vũ thúc giục một tiếng, “Không phải là không có đeo sao?”
Oan uổng a! Nàng chưa nói sẽ không đeo a!
Quay đầu lại xem thấy Triệu Noãn Noãn nhìn chăm chú vào bọn họ, vẻ mặt kia, Xán Xán mới vừa rồi tâm tình còn lộn xộn trong nháy mắt đóng băng. Run rẩy nhận lấy điện thoại di động, cúi đầu, không dám nhìn tới bất cứ người nào.
Trộm gà không được còn mất nắm gạo, kế hoạch hoàn lễ vật của Xán Xán chẳng những không có thực hành được, còn làm hại Triệu Noãn Noãn sinh khí hơn, trong lòng nàng nói không ra tư vị gì.
Buổi tối, nàng ngó chừng điện thoại di động nhìn thật lâu, cảm thấy là chuyện không có đơn giản như vậy, cho nên nàng khẽ cắn răng, cầm điện thoại di động lên, bấm điện thoại của quân sư quạt mo Nhan Như Ngọc.
“Uy?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm Nhan Như Ngọc.
“Như Ngọc, ta hỏi ngươi vấn đề!”
“Được, ngươi nói.”
“Nói như thế…” Xán Xán sửa sang suy nghĩ, “Một người đàn ông đối với một nữ nhân đặc biệt tốt, có những nguyên nhân gì?”
“Cái này sao…” Nhan Như Ngọc dừng một chút, “Ngươi xác định người đàn bà kia không là mụ mụ của nam nhân, nãi nãi, bà nội, bà ngoại…?”
“Làm sao có thể!” Xán Xán mau thét lên.
“Kia… Người đàn bà kia xinh đẹp không?”
…
“Không thể gọi là xinh đẹp…”
“Vóc người đẹp sao?”
“…”
“Có tiền sao?”
“…”
“Xán Xán, ngươi còn có ở đó không? Uy?”
“Đừng hỏi nữa, dù sao chính là một người lớn lên vóc dáng rất bình thường, rất bình thường, nữ nhân rất bình thường, mau nói cho ta biết đáp án!” Xán Xán bộc phát.
“Nha…” Nhan Như Ngọc suy nghĩ hồi lâu, “Ta cảm thấy được, nữ nhân này vừa không có tướng mạo, không có vóc người, vừa không có tiền, nam nhân kia đối tốt với nàng, chỉ có một nguyên nhân .”
“Nguyên nhân gì?”
Nhan Như Ngọc như đinh chém sắt nói, “Nam kia nhất định là yêu nữ nhân này, hơn nữa còn là cái loại thật lòng thành ý! Wow! Tốt si tình nha…”
“Uy? Xán Xán? Ngươi còn có ở đây không? Uy…”
“Đô —— đô —— đô —— “
Nàng lấy điện thoại di động ra, vừa xem một chút, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện mấy ngày hôm trước.
Ngày đó nàng đi ra ngoài, lúc trở lại mới phát hiện móc trên điện thoại di động làm sao rơi mất rồi? Thì ra là, để hớ hênh thế kia chỉ con nít mói không làm rơi. Nếu như nàng nhớ được cũng thấy tiếc đồ dĩ nhiên cũng tránh không được oán trách mấy tiếng, chẳng lẽ chính là lúc đó bị Cao Vũ nghe thấy?
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Xán Xán bỗng nhiên có chút cảm động, bất kể Cao Vũ đưa này lễ vật có mục đích gì, ít nhất nàng lớn như vậy, cho tới bây giờ không có một người đối với nàng tỉ mỉ quá như vậy, nếu như hắn thật là đem mấy tiếng oán trách kia nhớ lấy, tại sao lại vậy chứ?
Loại chuyện nghĩ không ra này, lấy tính cách Xán Xán mà nói thường thường sẽ chọn chủ động tránh né, cho nên hắn gãi gãi đầu, quyết định trước tiên đem loại vấn đề này để xuống, trước mắt muốn giải quyết chính là nên làm cái gì với vật này bây giờ. Cũng không thể đeo trên điện thoại di động được? Để cho Noãn Noãn thấy được, chẳng phải là lại muốn sinh khí?
Ở trong phòng hồi lâu, Xán Xán là cảm thấy lễ vật này, nàng nhận không được! Tìm một cơ hội, trả lại!
Ngày thứ hai, vừa lúc cuối tuần, ba người cùng ở nhà.
Sáng sớm, Xán Xán lại bắt đầu tìm cơ hội hoàn lễ vật.
Len lén nhét trở về thôi? Tốt thì tốt, nhưng là Triệu Noãn Noãn không biết a! Hắn ngày hôm qua sinh khí: bộ dạng tức giận, vạn nhất nàng đưa trả về, hắn còn tưởng rằng nàng nhận, đây chẳng phải là oan lớn sao.
Nghĩ tới nghĩ lui, nhất định phải trả lại trước mặt Triệu Noãn Noãn mới được!
Kết quả là, Xán Xán chọn đúng dưới buổi trưa hành động .
“Cao đại ca…” Tại sao thanh âm này nghe tới cùng giống nhất tặc?
“Làm sao?”
Cao Vũ ánh mắt quét tới, Xán Xán đặt tay trong túi áo thế nhưng không có dũng khí lấy ra, “Ta… Ta suy nghĩ một chút… Hay là cảm thấy…”
Xán Xán lúng túng a, tiếp tục như vậy, nàng có nhịn chết, cho nên tâm vượt qua đem đồ vật lấy ra , “Ta không —— “
“Không” chữ vừa ra miệng, Cao Vũ một chút cắt đứt lời của nàng, vươn tay, “Lấy ra!”
(⊙o⊙ )
Xán Xán mừng rỡ a, mình còn chưa nói tới, thế nhưng Cao Vũ đã thông suốt, quá thần kỳ! Kết quả là, thật vui vẻ đem đồ vật trả lại .
Nhưng, nhưng tay của hắn làm sao còn đưa ra nữa? Chẳng lẽ nàng còn cái gì chưa đưa? Khó có thể hắn còn muốn phí cầm đồ? Cũng không cần vạch mặt như vậy sao…
“Lấy ra a.” Cao Vũ lại lặp lại một câu.
“Lấy… Lấy cái gì?”
“Điện thoại di động, đưa điện thoại di động đây.”
“Nha…” Xán Xán cũng bị hắn làm cho mộng mị, mơ mơ màng màng đem di động nộp cho hắn.
Hắn, hắn đây là muốn làm gì? ? ?
Chỉ thấy Cao Vũ mở cái hộp ra, đem móc di động bên trong lấy ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng, rất nhanh đã dây chuyền xích xuyên qua miệng điện thoại di, nhẹ nhàng một cái, xích đi tới treo vào.
Động tác vô cùng xinh đẹp, nhìn vẻ mặt đó, thấy vậy Xán Xán ngây người.
Cao Vũ đem điện thoại vừa đeo dây đưa tới trước mặt Xán Xán, khẽ mỉm cười, “Đây.”
Nụ cười này, Xán Xán hơn thất thần, một chốc không kịp có phản ứng.
“Sững sờ cái gì? Cầm lấy nha!” Cao Vũ thúc giục một tiếng, “Không phải là không có đeo sao?”
Oan uổng a! Nàng chưa nói sẽ không đeo a!
Quay đầu lại xem thấy Triệu Noãn Noãn nhìn chăm chú vào bọn họ, vẻ mặt kia, Xán Xán mới vừa rồi tâm tình còn lộn xộn trong nháy mắt đóng băng. Run rẩy nhận lấy điện thoại di động, cúi đầu, không dám nhìn tới bất cứ người nào.
Trộm gà không được còn mất nắm gạo, kế hoạch hoàn lễ vật của Xán Xán chẳng những không có thực hành được, còn làm hại Triệu Noãn Noãn sinh khí hơn, trong lòng nàng nói không ra tư vị gì.
Buổi tối, nàng ngó chừng điện thoại di động nhìn thật lâu, cảm thấy là chuyện không có đơn giản như vậy, cho nên nàng khẽ cắn răng, cầm điện thoại di động lên, bấm điện thoại của quân sư quạt mo Nhan Như Ngọc.
“Uy?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm Nhan Như Ngọc.
“Như Ngọc, ta hỏi ngươi vấn đề!”
“Được, ngươi nói.”
“Nói như thế…” Xán Xán sửa sang suy nghĩ, “Một người đàn ông đối với một nữ nhân đặc biệt tốt, có những nguyên nhân gì?”
“Cái này sao…” Nhan Như Ngọc dừng một chút, “Ngươi xác định người đàn bà kia không là mụ mụ của nam nhân, nãi nãi, bà nội, bà ngoại…?”
“Làm sao có thể!” Xán Xán mau thét lên.
“Kia… Người đàn bà kia xinh đẹp không?”
…
“Không thể gọi là xinh đẹp…”
“Vóc người đẹp sao?”
“…”
“Có tiền sao?”
“…”
“Xán Xán, ngươi còn có ở đó không? Uy?”
“Đừng hỏi nữa, dù sao chính là một người lớn lên vóc dáng rất bình thường, rất bình thường, nữ nhân rất bình thường, mau nói cho ta biết đáp án!” Xán Xán bộc phát.
“Nha…” Nhan Như Ngọc suy nghĩ hồi lâu, “Ta cảm thấy được, nữ nhân này vừa không có tướng mạo, không có vóc người, vừa không có tiền, nam nhân kia đối tốt với nàng, chỉ có một nguyên nhân .”
“Nguyên nhân gì?”
Nhan Như Ngọc như đinh chém sắt nói, “Nam kia nhất định là yêu nữ nhân này, hơn nữa còn là cái loại thật lòng thành ý! Wow! Tốt si tình nha…”
“Uy? Xán Xán? Ngươi còn có ở đây không? Uy…”
“Đô —— đô —— đô —— “
/165
|