Mộ Tuyết bay qua mấy con đường nhỏ cực hiểm, chỉ nửa giờ sau đã đến phiến cốc. Nàng tìm một góc hẻo lánh, thu cánh, thả Cố Thanh Miên xuống. Trình Chu bên kia ngự kiếm, an ổn tiếp đất.
Tuyệt địa phiến cốc.
Đất vàng mênh mông, cát bay tứ phía. Gió lạnh thấu xương như dao như kim, từng nhát từng nhát ghim vào da thịt.
“Cố Đồ cẩn thận!” Mộ Tuyết kêu lên, vươn tay chắn mấy lượt gió như kiếm khí cho y.
Trình Chu rút kiếm bổ xuống, xuýt chút nữa hổ khẩu rách da, bị bức phải lùi liền ba bước.
Nơi phiến cốc không có linh khí, tiên tu chẳng khác gì phàm nhân, yêu ma hai đạo lại nhiều. Tử Hàm vốn là hung ngọc, sát khí nơi này ngược lại giúp hắn chịu được một ít lệnh cấm ở Trường Sinh cốc. Hắn tùy ý để kiếm khí xông thẳng vào người, một sợi tóc cũng không loạn.
Mộ Tuyết nói: “Gần đây có một cửa vào, đi theo ta.”
Nàng đi vài bước, phất tay qua. Tứ phía đều là cát, cũng chẳng thấy gì khác nhau, nhưng mặt đất lại đột nhiên lún xuống.
Cũng may Mộ Tuyết nhanh tay lẹ mắt, túm lấy hai người Trình Cố, nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống đất. Bênh cạnh chợt lóe ánh xanh, Tử Hàm xuất hiện.
Cửa vào ở phía trên bị phong bế, cát chảy như vật sống hội tụ, cắn nuốt động khẩu. Tia nắng duy nhất cũng tan biến, bốn bề yên lặng.
Cố Thanh Miên có thể nghe được tiếng thở của mình.
“Cố Đồ?”
Cố Thanh Miên nghe giọng Mộ Tuyết, “Nắm lấy tay áo ta, theo sát.”
“Còn Vạn công tử?”
“Ừ.”
“Ngươi cũng nắm đi.”
“Được.”
Cố Thanh Miên lần theo thanh âm, lung tung nắm lấy ống tay áo. Chất vải trong tay lạnh lẽo, lộ ra hàn ý.
Giọng Tử Hàm vang lên bên tai, lạnh nhược hàn đàm.
“Đây là tay áo của bản tọa.”
Trình Chu giật thót, vội vàng buông tay: “Mạo phạm rồi, tiền bối!”
Mộ Tuyết: “Không phải, Vạn công tử, ngươi nắm tay áo của ta —“
Hai yêu đồng thời tắt tiếng, chỉ có Trình Chu mờ mịt hỏi: “Cái gì — shhh”
Cố Thanh Miên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, như rơi vào hầm băng. Hàn ý dày đặc từ trên phủ xuống, cóng đến run cầm cập.
Lạnh, lạnh thấu xương.
Như có vô số bàn tay băng sương đang hoành hành trên da thịt, hàn phong xông vào kinh mạch, từng tấc từng tấc ngưng kết huyết dịch.
Sâu trong bóng đêm, có thứ gì đó đang rục rịch.
“Hoo —“
“Hoo —“
Cố Thanh Miên mở miệng, phát hiện một câu cũng không nói nên lời, tứ chi không nghe theo sai khiến. Cổ y bị bóp lấy, yết hầu vang lên tiếng “kèn kẹt”. Đương y sắp không thở được, chợt cảm thấy tay mình được kéo về phía trước, sau đó ngực đụng vào một lồng ngực khác.
Tử Hàm.
Tiếng gió nhẹ nâng, trường bào tung bay, đối phương ôm y vào lòng.
Trong phút chốc, băng tuyết tan rã.
Tất cả hàn ý đều bị ngăn cách bên ngoài, biết khó mà lui. Trong thần thức truyền đến giọng Tử Hàm: “Đừng nhúc nhích.”
Y được hắn ôm trong lòng, hơi thở tương thông, mặt dụi vào cổ mà đứng.
“Hoo —“
“Hoo —“
Trong nhất thời, không biết là tiếng ai thở dốc.
Thứ kia vẫn còn đang ở đây, tiếng của chúng như gió lạnh thấu xương, như nước hoàng tuyền, mênh mông mà chảy.
Nhưng tất cả, đã bị chặn bên ngoài áo bào của Tử Hàm.
Qua hồi lâu, lại như vừa đó. Mộ Tuyết đằng kia lên tiếng: “Cố Đồ?”
Tử Hàm buông tay, lại nhíu mày.
Ngọc là vật chết, sinh ra không có ngũ giác. Loại yêu này trừ khi được nước Luân hồi tưới tắm, nếu không tuyệt không thể thành yêu, nhưng một khi đã thành, sẽ không chịu hạn chế đêm ngày.
Tỷ như giờ phút này, hắn thấy.
Hắn có thể nhìn thấy Cố Thanh Miên mở to hai mắt, đáy mắt là loại cảm xúc không nói rõ cũng chẳng tả được. Không ai sinh ra đã sợ bóng đêm, cũng như không có niềm vui nào kéo dài mãi.
Mắt ấy như đêm dài, tĩnh mịch đến vô biên.
Nhưng ánh mắt kia chẳng qua lại như phù dung sớm nở tối tàn, trong chớp mắt đã biến mất không còn tăm tích.
Sau đó y lại nở nụ cười: “Sao thế A Tuyết?”
Tử Hàm nhướng mi.
Song trọng — kiếm tâm à?
Tiểu đạo sĩ này chỉ hai trăm tuổi, hậu thiên kiếm tâm của hắn, đến tột cùng vì sao mà sinh?
Yêu tộc có liên hệ, Mộ Tuyết ít nhiều cũng biết tình huống ngọc yêu bọn họ: “Tiền, tiền bối —-” giọng nàng run rẩy: “Ngài, ngài nhìn giúp ta, có phải Vạn công tử bị bắt đi rồi không?”
Lời chưa dứt, Tử Hàm đã chợt quay đầu.
Trong phút chốc đến hắn cũng không tin, mình vậy mà không để ý tới Trình Chu?
Thế nhưng, quá muộn rồi.
Trước mắt đã trống trơn, ngoại trừ nàng hồn nhạn kia thì chẳng còn ai khác. Cũng không biết thứ mới vừa rồi đã đi đâu.
Tử Hàm không đáp lời, Mộ Tuyết cũng ý thức được chuyện gì: “Cố, Cố Đồ, các ngươi đến cạnh ta đi, chúng ta đi trước rồi nói.”
“Chậc!” Tử Hàm ảo não, trong tay dùng sức: “Nắm chặt.”
Nắm chặt?
Nắm chặt cái gì?
Cố Thanh Miên còn chưa kịp hỏi đã cảm thấy mất trọng lực — Tử Hàm trực tiếp khiêng y lên, cất bước, một đạo yêu lực mảnh như sợi tơ, vỗ lên vai Mộ Tuyết: “Đi.”
Mộ Tuyết dẫn bọn họ, bước vài bước, quanh co khúc khuỷu hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một điểm mờ nhạt. Một túp lều nát dần dần hiện ra. Bên ngoài nhà vây đầy ma trơi có một nam đồng đang ngồi. Nam đồng có đôi mắt cực to, nhìn Tử Hàm chằm chằm: “Khách ít đến.”
Mộ Tuyết vội vàng tiến lên, nhét một bó ma thạch to cho nó.
Nam đồng không nhanh không chậm, cúi đầu đếm thạch. Đếm xong, nó ngẩng đầu nhìn ba người, ranh mãnh nói: “Một gian.”
Mộ Tuyết sửng sốt: “Tăng giá dữ vậy?”
Nam đồng nở nụ cười, khịt mũi: “Khách điếm Hoàng Tuyền, không tính người chết.”
“Các ngươi chỉ có một người sống, đương nhiên một phòng.”
“Yêu không ở được.”
Tử Hàm điên máu, lại bị Cố Thanh Miên giữ chặt: “Làm phiền, vậy một gian.”
Nam đồng đổ ma thạch vào miệng, nhai như nhai đậu, sau đó phun ra một khối lệnh bài đen xì xấu xí.
Mộ Tuyết cũng không ghét bỏ, vươn tay lấy. Nam đồng lia mắt giữa Mộ Tuyết và Cố Thanh Miên, rồi sau đó đột nhiên cười quái dị: “Thú vị, thú vị —“
Lúc đang nói, Mộ Tuyết đã vội vã nắm chặt lệnh bài, trời đất bốn bía quay cuồng, đột nhiên biến thành một gian khách phòng, có bàn có cửa sổ có giường.
Giọng nam đồng ngây thơ lém lỉnh văng vẳng giữa không trung, thật lâu mới tan biến.
“Có báo có trả, có biết nhưng chẳng có quen.”
Tuyệt địa phiến cốc.
Đất vàng mênh mông, cát bay tứ phía. Gió lạnh thấu xương như dao như kim, từng nhát từng nhát ghim vào da thịt.
“Cố Đồ cẩn thận!” Mộ Tuyết kêu lên, vươn tay chắn mấy lượt gió như kiếm khí cho y.
Trình Chu rút kiếm bổ xuống, xuýt chút nữa hổ khẩu rách da, bị bức phải lùi liền ba bước.
Nơi phiến cốc không có linh khí, tiên tu chẳng khác gì phàm nhân, yêu ma hai đạo lại nhiều. Tử Hàm vốn là hung ngọc, sát khí nơi này ngược lại giúp hắn chịu được một ít lệnh cấm ở Trường Sinh cốc. Hắn tùy ý để kiếm khí xông thẳng vào người, một sợi tóc cũng không loạn.
Mộ Tuyết nói: “Gần đây có một cửa vào, đi theo ta.”
Nàng đi vài bước, phất tay qua. Tứ phía đều là cát, cũng chẳng thấy gì khác nhau, nhưng mặt đất lại đột nhiên lún xuống.
Cũng may Mộ Tuyết nhanh tay lẹ mắt, túm lấy hai người Trình Cố, nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống đất. Bênh cạnh chợt lóe ánh xanh, Tử Hàm xuất hiện.
Cửa vào ở phía trên bị phong bế, cát chảy như vật sống hội tụ, cắn nuốt động khẩu. Tia nắng duy nhất cũng tan biến, bốn bề yên lặng.
Cố Thanh Miên có thể nghe được tiếng thở của mình.
“Cố Đồ?”
Cố Thanh Miên nghe giọng Mộ Tuyết, “Nắm lấy tay áo ta, theo sát.”
“Còn Vạn công tử?”
“Ừ.”
“Ngươi cũng nắm đi.”
“Được.”
Cố Thanh Miên lần theo thanh âm, lung tung nắm lấy ống tay áo. Chất vải trong tay lạnh lẽo, lộ ra hàn ý.
Giọng Tử Hàm vang lên bên tai, lạnh nhược hàn đàm.
“Đây là tay áo của bản tọa.”
Trình Chu giật thót, vội vàng buông tay: “Mạo phạm rồi, tiền bối!”
Mộ Tuyết: “Không phải, Vạn công tử, ngươi nắm tay áo của ta —“
Hai yêu đồng thời tắt tiếng, chỉ có Trình Chu mờ mịt hỏi: “Cái gì — shhh”
Cố Thanh Miên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, như rơi vào hầm băng. Hàn ý dày đặc từ trên phủ xuống, cóng đến run cầm cập.
Lạnh, lạnh thấu xương.
Như có vô số bàn tay băng sương đang hoành hành trên da thịt, hàn phong xông vào kinh mạch, từng tấc từng tấc ngưng kết huyết dịch.
Sâu trong bóng đêm, có thứ gì đó đang rục rịch.
“Hoo —“
“Hoo —“
Cố Thanh Miên mở miệng, phát hiện một câu cũng không nói nên lời, tứ chi không nghe theo sai khiến. Cổ y bị bóp lấy, yết hầu vang lên tiếng “kèn kẹt”. Đương y sắp không thở được, chợt cảm thấy tay mình được kéo về phía trước, sau đó ngực đụng vào một lồng ngực khác.
Tử Hàm.
Tiếng gió nhẹ nâng, trường bào tung bay, đối phương ôm y vào lòng.
Trong phút chốc, băng tuyết tan rã.
Tất cả hàn ý đều bị ngăn cách bên ngoài, biết khó mà lui. Trong thần thức truyền đến giọng Tử Hàm: “Đừng nhúc nhích.”
Y được hắn ôm trong lòng, hơi thở tương thông, mặt dụi vào cổ mà đứng.
“Hoo —“
“Hoo —“
Trong nhất thời, không biết là tiếng ai thở dốc.
Thứ kia vẫn còn đang ở đây, tiếng của chúng như gió lạnh thấu xương, như nước hoàng tuyền, mênh mông mà chảy.
Nhưng tất cả, đã bị chặn bên ngoài áo bào của Tử Hàm.
Qua hồi lâu, lại như vừa đó. Mộ Tuyết đằng kia lên tiếng: “Cố Đồ?”
Tử Hàm buông tay, lại nhíu mày.
Ngọc là vật chết, sinh ra không có ngũ giác. Loại yêu này trừ khi được nước Luân hồi tưới tắm, nếu không tuyệt không thể thành yêu, nhưng một khi đã thành, sẽ không chịu hạn chế đêm ngày.
Tỷ như giờ phút này, hắn thấy.
Hắn có thể nhìn thấy Cố Thanh Miên mở to hai mắt, đáy mắt là loại cảm xúc không nói rõ cũng chẳng tả được. Không ai sinh ra đã sợ bóng đêm, cũng như không có niềm vui nào kéo dài mãi.
Mắt ấy như đêm dài, tĩnh mịch đến vô biên.
Nhưng ánh mắt kia chẳng qua lại như phù dung sớm nở tối tàn, trong chớp mắt đã biến mất không còn tăm tích.
Sau đó y lại nở nụ cười: “Sao thế A Tuyết?”
Tử Hàm nhướng mi.
Song trọng — kiếm tâm à?
Tiểu đạo sĩ này chỉ hai trăm tuổi, hậu thiên kiếm tâm của hắn, đến tột cùng vì sao mà sinh?
Yêu tộc có liên hệ, Mộ Tuyết ít nhiều cũng biết tình huống ngọc yêu bọn họ: “Tiền, tiền bối —-” giọng nàng run rẩy: “Ngài, ngài nhìn giúp ta, có phải Vạn công tử bị bắt đi rồi không?”
Lời chưa dứt, Tử Hàm đã chợt quay đầu.
Trong phút chốc đến hắn cũng không tin, mình vậy mà không để ý tới Trình Chu?
Thế nhưng, quá muộn rồi.
Trước mắt đã trống trơn, ngoại trừ nàng hồn nhạn kia thì chẳng còn ai khác. Cũng không biết thứ mới vừa rồi đã đi đâu.
Tử Hàm không đáp lời, Mộ Tuyết cũng ý thức được chuyện gì: “Cố, Cố Đồ, các ngươi đến cạnh ta đi, chúng ta đi trước rồi nói.”
“Chậc!” Tử Hàm ảo não, trong tay dùng sức: “Nắm chặt.”
Nắm chặt?
Nắm chặt cái gì?
Cố Thanh Miên còn chưa kịp hỏi đã cảm thấy mất trọng lực — Tử Hàm trực tiếp khiêng y lên, cất bước, một đạo yêu lực mảnh như sợi tơ, vỗ lên vai Mộ Tuyết: “Đi.”
Mộ Tuyết dẫn bọn họ, bước vài bước, quanh co khúc khuỷu hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một điểm mờ nhạt. Một túp lều nát dần dần hiện ra. Bên ngoài nhà vây đầy ma trơi có một nam đồng đang ngồi. Nam đồng có đôi mắt cực to, nhìn Tử Hàm chằm chằm: “Khách ít đến.”
Mộ Tuyết vội vàng tiến lên, nhét một bó ma thạch to cho nó.
Nam đồng không nhanh không chậm, cúi đầu đếm thạch. Đếm xong, nó ngẩng đầu nhìn ba người, ranh mãnh nói: “Một gian.”
Mộ Tuyết sửng sốt: “Tăng giá dữ vậy?”
Nam đồng nở nụ cười, khịt mũi: “Khách điếm Hoàng Tuyền, không tính người chết.”
“Các ngươi chỉ có một người sống, đương nhiên một phòng.”
“Yêu không ở được.”
Tử Hàm điên máu, lại bị Cố Thanh Miên giữ chặt: “Làm phiền, vậy một gian.”
Nam đồng đổ ma thạch vào miệng, nhai như nhai đậu, sau đó phun ra một khối lệnh bài đen xì xấu xí.
Mộ Tuyết cũng không ghét bỏ, vươn tay lấy. Nam đồng lia mắt giữa Mộ Tuyết và Cố Thanh Miên, rồi sau đó đột nhiên cười quái dị: “Thú vị, thú vị —“
Lúc đang nói, Mộ Tuyết đã vội vã nắm chặt lệnh bài, trời đất bốn bía quay cuồng, đột nhiên biến thành một gian khách phòng, có bàn có cửa sổ có giường.
Giọng nam đồng ngây thơ lém lỉnh văng vẳng giữa không trung, thật lâu mới tan biến.
“Có báo có trả, có biết nhưng chẳng có quen.”
/61
|