Tầm mắt chuyển tối, lúc nhìn rõ lại đã là nến đỏ giường êm, giai nhân tĩnh tọa. Đằng sau là mền gấm đỏ chót, uyên ương thành đôi.
Trình Chu nói: “Tiền bối, nếu không chúng ta, này —-”
Phi lễ chớ nhìn.
Tử Hàm liếc nhìn hắn: “Ngươi muốn nhắm thì nhắm. Bản tọa là ngọc, nhìn phàm nhân chẳng khác gì nhau.”
Đèn hoa bật mở, tiếng cửa chuyển động.
Cố Triều Ca.
Y mặc hỉ bào, mặt mày lạnh te. Đằng sau là chiêng trống ồn ào náo động, đầy những hai tiếng chúc mừng. Hai hàng cung nữ đứng sau lưng, rạp người nâng tay, giơ cao khay, trong mâm để chén, trong chén là long nhãn, đậu phộng… bảy tám thứ đồ mừng vui.
Chờ đến khi làm xong từng chuyện một, các cung nữ ngay ngắn lui ra ngoài, khép kín cửa. Hai mắt Cố Triều Ca hơi động, khẽ liếc nhìn. Y đứng đó do dự hồi lâu, cuối cùng cũng bước đến giường.
Trình Chu vừa định nhắm mắt đã nghe “ầm” một tiếng — Dù Cố Triều Ca có giả vờ tốt đến đâu đi nữa thì vẫn mất hồn mất vía, cứ thế trực tiếp đụng ngã ghế, chúi nhũi về phía trước.
Tử Hàm phi thân đến, nhưng tay chỉ phí công xuyên qua thân thể y, mà một tay khác đã đỡ được Cố Triều Ca.
Có giai nhân nhỏ giọng: “Điện hạ cẩn thận.”
Khăn tân nương rơi xuống đất, người ấy có một đôi mày đôi mắt rất đẹp, hồng y đoan chính. Dù dung mạo và cách hành xử có chút không ăn nhập vào đâu, nhưng hai người vẫn nhận ra — Mộ Vạn Thủy.
Trình Chu cứ thế lờ luôn Tử Hàm, ngạc nhiên: “Ta đoán trúng rồi? Đừng thật sự yêu hận gì —-”
Chẳng biết gì sao, Tử Hàm lại không thích nghe suy đoán kiểu này, cho nên chặn miệng hắn: “Đoán mò cái gì, nhìn cho kỹ.”
Cố Triều Ca đứng dậy, buông tay nàng nói: “Đa tạ.”
Mộ Vạn Thủy gật đầu, lui lại hai bước. Nét mày nàng có mấy phần giống Mộ Thiên Sơn, nhưng lại bị phấn son che hơn phân nửa, chỉ còn lại vẻ đẹp duyên dáng. Tuổi tác nàng không hẳn là lớn, nhưng phấn son hôm nay hơi nhiều nên trông như thể không giống người thật, mà giống như đang đeo mặt nạ, một lát sau là có thể lên sân khấu diễn vai hiền hậu.
Cố Triều Ca nói xong, nàng đáp: “Không cần.”
Cố Triều Ca: “Cô nương khiêm nhượng.”
Mộ Vạn Thủy trầm mặc một lát, cứng rắn nhả ra hai chữ: “Không có.”
Bên ngoài là pháo nổ ầm ầm, tràn ngập vào phòng, cuối cùng cũng làm phòng này có thêm mấy phần hơi người.
Cố Triều Ca: “Huynh trưởng ngươi giao hảo với ta, ngươi cũng không cần quá câu nệ. Ta — cũng sẽ không ủy khuất cô nương.”
Y vừa nói, vừa lấy một sợi tơ hồng — trước khi thành hôn, đã có ma ma lễ nghi dạy y một lần.
Tử Hàm quay mặt, không muốn nhìn.
Ai ngờ hắn còn chưa quay đi, Mộ Vạn Thủy đã tiếp nhận tơ hồng, nói: “Không cần, ta tự mình làm là được.”
Cố Triều Ca dừng lại, Mộ Vạn Thủy cười: “Điện hạ, ca ca ngốc kia của ta người khác nói gì hắn cũng tin, còn vui vẻ hồi lâu. Nhưng lòng dạ hai ta biết rõ, lần liên hôn này là gì.”
“Hoàng thất bảo đảm Mộ gia một đời vinh hoa, Mộ gia bảo đảm giang sơn Hoàng gia vĩnh cố. Sợi tơ hồng này, ta không đảm đương được. Điện hạ nên giao cho người khác đi.”
Cố Triều Ca cũng cười. Khóe mắt y hẹp dài, hạ mi, đảo mắt, hợp với đường môi mang theo ý cười không thể dời đi, luôn có mấy phần ý vị không lưu tình. Y nhìn nàng: “Ngươi không nhận nổi, người khác sao nhận nổi?”
Mộ Vạn Thủy giương mắt: “Lời này của điện hạ thật thú vị.”
“Nói nghe xem.”
“Mấy năm nay phương bắc đại hạn, ba quận Tây Bắc làm phản, ngoại địch biên tái nhiều lần xâm phạm.” Đầu ngón tay Mộ Vạn Thủy chấm nước, điểm lên bàn, “Theo lý thuyết, năm nay cũng làm thế. Nhưng mấy ngày trước kinh thành được tin, phương bắc đổ mưa, ngược lại là phương nam, lũ lụt.”
“Điện hạ —” Mộ Vạn Thủy cười nói, “Bởi vì phương bắc chinh chiến triền miên, tráng đinh đều đến từ phương nam. Đánh nhiều năm như vậy, tử tử thương thương ăn không đủ no, nói quân quân quốc quốc đều vô ích, ai cũng nhớ quê nhà phụ nữ trẻ em; tương tự, bắc tặc cũng từ bách tính mà ra, nếu không phải đói đến không chịu nổi, thì có bao nhiêu nông dân sẽ tạo phản? Phương nam lũ lụt, thế tất quân tâm dao động; Tây Bắc chậm lại, đồng dạng tà tâm dao động. Lúc này dụng binh, quý ở thần tốc, nên phải xem ai có thể chém được chủ soái đối phương trước khi suy sụp.”
“Gia phụ trấn thủ phương bắc nhiều năm, giao hảo với thế lực phương bắc. Nam Cố nếu muốn tốc chiến tốc thắng, chỉ có thể điều Mộ gia quân đi định Tây Bắc, nhưng nếu sự thành, uy vọng càng cao, Bệ hạ nhất định sẽ chén ép Mộ gia.”
“Điện hạ đại biểu cho thái độ quân vương Nam Cố đời kế tiếp, nhưng chung quy bây giờ vẫn chưa phải quân vương. Nếu ngài thân với ta, Bệ hạ sẽ kiêng kị; nếu ngài sủng ái người khác, thì Mộ gia kiêng kị, đều vô ích với Nam Cố.”
“Chắc điện hạ cũng rõ, điện hạ yêu ai không quan trọng, Thái tử phi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là thái độ Bệ hạ, thái độ điện hạ, thái độ thế gia, chẳng phải sao?”
Cố Triều Ca trầm mặc một lúc, rồi lại mỉm cười. Y thong thả đi đến bên bàn, trên đó là hai chung rượu hợp cẩn, y cầm một chung, uống sạch. Thấy Mộ Vạn Thủy không có ý muốn tiến lên, y lại cầm một chung khác, ngửa đầu uống.
“Ngươi biết cũng nhiều lắm.” Cố Triều Ca cười nhạo, vươn tay kéo áo bào của nàng, khép lại, thắt nút: “Trời đã tối rồi, đi ngủ đi.”
Nói xong, y xoay người, đưa lưng về phía giường, cầm bình rượu đưa lên môi.
Mộ Vạn Thủy vốn còn hơi khẩn trương, lúc này mới khẽ giật mình, “Điện hạ có người trong lòng?”
Cố Triều Ca: “Không có. Nhưng ngươi cũng đâu muốn ta chạm ngươi, không phải sao?”
Y đứng bên bàn, ánh trăng như bạc, xuyên qua ô cửa sổ chiếu xuống mặt bàn. Ánh nến lắc lư, thướt tha uyển chuyển. Y mở to mắt, nhìn thấu ra ngoài qua khe cửa sổ, cứ như thế vô nghĩa mà nhìn.
Cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không thấy.
“Vậy —-” Mộ Vạn Thủy nói, “Đa tạ điện hạ.”
Cố Triều Ca nghe ra nàng do dự, “Thế nào, ngươi không tin?”
Chung quy Mộ Vạn Thủy vẫn còn nhỏ, cũng không biết là nghé con mới sinh không sợ cọp, hay vốn là dũng khí nhà tướng môn, hay thấy y dễ nói chuyện, trêu ghẹo nói: “Không phải, chỉ là ta thường xem kịch văn, hay thấy tình tiết hoàng tử đa tình, không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân.”
Cố Triều Ca bật cười: “Dù sao cũng là kịch, không thể tin.”
“À?”Mộ Vạn Thủy hiếu kỳ, “Vậy còn ngươi? Nếu ngươi chọn, chọn giang sơn, hay chọn mỹ nhân?”
Cố Triều Ca nhìn nàng, uống một hớp rượu cuối cùng.
“Nếu ta có thể chọn —”
“Cả hai ta đều không cần.”
Đèn chợt tắt, màn hồng le lói. Tiếng cười, tiếng khóc, tiếng la hét; mùi thơm, hương rượu, vị máu tanh. Từng đợt từng đợt bóng đen, từng làn từng làn lụa trắng.
Giữa những hỗn loạn này, có một bóng người lờ mờ nằm trên giường, một người đứng trước giường.
“Triều Ca, Triều Ca con hận ta à?”
Không ai trả lời.
Bóng đen vươn tay, không biết muốn với tới nơi nào.
“Trẫm không tin, trẫm không tin — Triều Ca, đừng hận trẫm, đừng hận trẫm —”
Bốn phía xoay quanh, hết bóng đen này đến bóng đen khác, há to miệng, cười ré lên. Không phân rõ là thực tại hay ảo mộng.
“Triều Ca, Triều Ca của trẫm, trẫm đưa giang sơn cho con. Khụ khụ — Thuốc trường sinh bất lão cũng cho con —”
“Trẫm cho con hết thảy mọi thứ.”
“Triều Ca, sao con không cười.”
“Triều Ca, rất lâu rồi con không cười với trẫm.”
“Triều Ca, trẫm hơi nhớ mẫu phi của con, hơi — nhớ Tùng nhi.”
“Triều Ca, Triều Ca —”
Gió nổi, nhạc buồn lê thê, vang vọng triều đình.
Tân đế đăng cơ.
Tin chiến thắng từng cái từng cái truyền đến — Mộ Thiên Sơn xuất chinh Tây Bắc, xuất kỳ binh, định ba quận, trảm đầu kẻ địch.
Phong thưởng, ban ân.
Thêm cả Mộ thị làm hậu, trong lúc nhất thời, danh tiếng Mộ phủ nổi một không hai.
Cố Triều Ca đứng trên tường thành, nhìn Mộ Thiên Sơn khải hoàn.
Mộ Thiên Sơn, người quen biết với y từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, đang cưỡi ngựa cao to, hăng hái, quân kỳ phần phật đón gió phất phơ. Quân đội chỉnh tề, đồng nhịp chung một bước.
Hắn nói Tái Bắc tốt, có dê có bò có ưng, có đất trời rộng lớn; hắn nói Tây Bắc cũng tốt, có sa mạc, có biển hoa, có biển mây vô tận; hắn nói — hắn nói — hắn ảo não vì chưa tìm được cô nương yêu dấu để buộc tơ hồng.
“Không sao.” Mộ Thiên Sơn nhếch miệng, cho y nhìn sẹo trong tay hắn, “Mạng ông đây lớn, có nhiều thời gian để chờ.”
Trong cung gần đến thu, hoa sen đã tàn. Tường son đằng đẵng, vây quanh một phương.
Y cười không nói, nâng rượu chúc mừng: “Không hổ là Thiên Sơn.”
Mộ Thiên Sơn: “Đúng rồi, bụng muội ta còn chưa có động tĩnh?”
Cố Triều Ca cười lắc đầu, cảm nhận bàn tay hắn đập lên vai mình: “Giữ cho chặt nha.”
Cố Triều Ca uống một hớp rượu, cười bảo: “Gấp không được.”
Rượu mạnh nhập hầu, nhạt vô vị.
“Đúng rồi, kiếm kia còn dùng tốt không?”
“Tốt.”
“Vẫn còn luyện kiếm?”
Cố Triều Ca rũ mắt: “Vẫn còn.”
“Vậy được — ta lại tìm được một thanh kiếm tốt, đang muốn cho ngươi. Nếu không hai ta đến hai chiêu?”
“Thôi đi.” Cố Triều Ca uống cạn, cười, “Ngươi cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm.”
Đại thần thì thầm bên ngoài.
“Nghe nói Bệ hạ lại ở ngự thư phòng một đêm.”
“Này đã mấy đêm rồi?”
“Vinh quang thôi thì có lợi ích gì? Theo ta thấy, nếu là Hoàng trưởng tử năm đó — ưm —-”
“Không được không được, lời này không thể nói.”
Y mở tấu chương, lại một bản tấu chương, trước mắt vẫn luôn có thật nhiều tấu chương.
“Bệ hạ, như vậy không được.”
“Bệ hạ, như vậy không thể.”
“Tham ô thế này, chính lệnh không ra cửa cung, nhất định phải nghiêm trị Bệ hạ!”
“Nói mê sảng cái gì —”
“Bệ hạ, lão thần chữ chữ moi tim a Bệ hạ —”
“Bệ hạ —-”
“Bệ hạ —-”
Y đỡ đầu, cũng không biết nghe được bao nhiêu.
Y rót rượu vào chén trà, từng chén từng chén mà uống, từng chén từng chén mà rót. Mộ Vạn Thủy đến gặp y, y mới ngẩng đầu lên từ đống tấu chương, chợt cười nói: “Trẫm thật đúng là — sống hết ngày đến đêm thâu.”
Mộ Vạn Thủy liếc nhìn y, dâng trà: “Bệ hạ nói nhăng gì thế? Từ đó sao có thể dùng như vậy?”
Tiên đế lưu lại nhiều cục diện rối rắm, đám đại thần đùn đẩy cho nhau. Thời gian trôi qua, thanh quan nhìn y không ưng, tham quan vì y cũng khó tồn.
Y không có sự sát phạt quả quyết như tiên đế, không hạ đao được, cũng không công chính minh đức như Cố Triều Tùng, chỉ biết dùng người mình biết. Y được yêu thương từ nhỏ, nhưng lại chưa bao giờ tiếp nhận giáo dục dành cho đế vương, cuối cùng lại còn chơi cứng với phụ hoàng, không được chỉ điểm. Nhưng dù được chỉ điểm thì như thế nào — chung quy phụ hoàng y vẫn là một bạo quân đa nghi. Y không biết trong triều đình này ai hảo tâm, ai xấu ý, ai lợi mình, ai vì dân.
Trong đầu Mộ Thiên Sơn chỉ có mang binh đánh giặc, thế lực triều đình chẳng biết bao nhiêu.
Có đôi khi y ngồi trên hoàng tọa, bỗng chốc xuất thần, lại bỗng chốc bừng tỉnh.
Đại thần bên dưới vẫn tranh luận không ngớt, chẳng ai chú ý đến y.
Truyền chính lệnh có lẽ là đúng, có lẽ là sai, có lẽ hữu ích với bách tính, có lẽ cũng vô dụng. Kỳ thực y cũng không biết.
Hoàng huynh y từng nói, đã làm quân, thì phải một lòng vì thiên hạ.
“Thế nhưng hoàng huynh.” Cố Triều Ca sửa tấu chương, đột nhiên nghĩ, “Ta chưa từng thấy thiên hạ mà.”
Trình Chu nói: “Tiền bối, nếu không chúng ta, này —-”
Phi lễ chớ nhìn.
Tử Hàm liếc nhìn hắn: “Ngươi muốn nhắm thì nhắm. Bản tọa là ngọc, nhìn phàm nhân chẳng khác gì nhau.”
Đèn hoa bật mở, tiếng cửa chuyển động.
Cố Triều Ca.
Y mặc hỉ bào, mặt mày lạnh te. Đằng sau là chiêng trống ồn ào náo động, đầy những hai tiếng chúc mừng. Hai hàng cung nữ đứng sau lưng, rạp người nâng tay, giơ cao khay, trong mâm để chén, trong chén là long nhãn, đậu phộng… bảy tám thứ đồ mừng vui.
Chờ đến khi làm xong từng chuyện một, các cung nữ ngay ngắn lui ra ngoài, khép kín cửa. Hai mắt Cố Triều Ca hơi động, khẽ liếc nhìn. Y đứng đó do dự hồi lâu, cuối cùng cũng bước đến giường.
Trình Chu vừa định nhắm mắt đã nghe “ầm” một tiếng — Dù Cố Triều Ca có giả vờ tốt đến đâu đi nữa thì vẫn mất hồn mất vía, cứ thế trực tiếp đụng ngã ghế, chúi nhũi về phía trước.
Tử Hàm phi thân đến, nhưng tay chỉ phí công xuyên qua thân thể y, mà một tay khác đã đỡ được Cố Triều Ca.
Có giai nhân nhỏ giọng: “Điện hạ cẩn thận.”
Khăn tân nương rơi xuống đất, người ấy có một đôi mày đôi mắt rất đẹp, hồng y đoan chính. Dù dung mạo và cách hành xử có chút không ăn nhập vào đâu, nhưng hai người vẫn nhận ra — Mộ Vạn Thủy.
Trình Chu cứ thế lờ luôn Tử Hàm, ngạc nhiên: “Ta đoán trúng rồi? Đừng thật sự yêu hận gì —-”
Chẳng biết gì sao, Tử Hàm lại không thích nghe suy đoán kiểu này, cho nên chặn miệng hắn: “Đoán mò cái gì, nhìn cho kỹ.”
Cố Triều Ca đứng dậy, buông tay nàng nói: “Đa tạ.”
Mộ Vạn Thủy gật đầu, lui lại hai bước. Nét mày nàng có mấy phần giống Mộ Thiên Sơn, nhưng lại bị phấn son che hơn phân nửa, chỉ còn lại vẻ đẹp duyên dáng. Tuổi tác nàng không hẳn là lớn, nhưng phấn son hôm nay hơi nhiều nên trông như thể không giống người thật, mà giống như đang đeo mặt nạ, một lát sau là có thể lên sân khấu diễn vai hiền hậu.
Cố Triều Ca nói xong, nàng đáp: “Không cần.”
Cố Triều Ca: “Cô nương khiêm nhượng.”
Mộ Vạn Thủy trầm mặc một lát, cứng rắn nhả ra hai chữ: “Không có.”
Bên ngoài là pháo nổ ầm ầm, tràn ngập vào phòng, cuối cùng cũng làm phòng này có thêm mấy phần hơi người.
Cố Triều Ca: “Huynh trưởng ngươi giao hảo với ta, ngươi cũng không cần quá câu nệ. Ta — cũng sẽ không ủy khuất cô nương.”
Y vừa nói, vừa lấy một sợi tơ hồng — trước khi thành hôn, đã có ma ma lễ nghi dạy y một lần.
Tử Hàm quay mặt, không muốn nhìn.
Ai ngờ hắn còn chưa quay đi, Mộ Vạn Thủy đã tiếp nhận tơ hồng, nói: “Không cần, ta tự mình làm là được.”
Cố Triều Ca dừng lại, Mộ Vạn Thủy cười: “Điện hạ, ca ca ngốc kia của ta người khác nói gì hắn cũng tin, còn vui vẻ hồi lâu. Nhưng lòng dạ hai ta biết rõ, lần liên hôn này là gì.”
“Hoàng thất bảo đảm Mộ gia một đời vinh hoa, Mộ gia bảo đảm giang sơn Hoàng gia vĩnh cố. Sợi tơ hồng này, ta không đảm đương được. Điện hạ nên giao cho người khác đi.”
Cố Triều Ca cũng cười. Khóe mắt y hẹp dài, hạ mi, đảo mắt, hợp với đường môi mang theo ý cười không thể dời đi, luôn có mấy phần ý vị không lưu tình. Y nhìn nàng: “Ngươi không nhận nổi, người khác sao nhận nổi?”
Mộ Vạn Thủy giương mắt: “Lời này của điện hạ thật thú vị.”
“Nói nghe xem.”
“Mấy năm nay phương bắc đại hạn, ba quận Tây Bắc làm phản, ngoại địch biên tái nhiều lần xâm phạm.” Đầu ngón tay Mộ Vạn Thủy chấm nước, điểm lên bàn, “Theo lý thuyết, năm nay cũng làm thế. Nhưng mấy ngày trước kinh thành được tin, phương bắc đổ mưa, ngược lại là phương nam, lũ lụt.”
“Điện hạ —” Mộ Vạn Thủy cười nói, “Bởi vì phương bắc chinh chiến triền miên, tráng đinh đều đến từ phương nam. Đánh nhiều năm như vậy, tử tử thương thương ăn không đủ no, nói quân quân quốc quốc đều vô ích, ai cũng nhớ quê nhà phụ nữ trẻ em; tương tự, bắc tặc cũng từ bách tính mà ra, nếu không phải đói đến không chịu nổi, thì có bao nhiêu nông dân sẽ tạo phản? Phương nam lũ lụt, thế tất quân tâm dao động; Tây Bắc chậm lại, đồng dạng tà tâm dao động. Lúc này dụng binh, quý ở thần tốc, nên phải xem ai có thể chém được chủ soái đối phương trước khi suy sụp.”
“Gia phụ trấn thủ phương bắc nhiều năm, giao hảo với thế lực phương bắc. Nam Cố nếu muốn tốc chiến tốc thắng, chỉ có thể điều Mộ gia quân đi định Tây Bắc, nhưng nếu sự thành, uy vọng càng cao, Bệ hạ nhất định sẽ chén ép Mộ gia.”
“Điện hạ đại biểu cho thái độ quân vương Nam Cố đời kế tiếp, nhưng chung quy bây giờ vẫn chưa phải quân vương. Nếu ngài thân với ta, Bệ hạ sẽ kiêng kị; nếu ngài sủng ái người khác, thì Mộ gia kiêng kị, đều vô ích với Nam Cố.”
“Chắc điện hạ cũng rõ, điện hạ yêu ai không quan trọng, Thái tử phi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là thái độ Bệ hạ, thái độ điện hạ, thái độ thế gia, chẳng phải sao?”
Cố Triều Ca trầm mặc một lúc, rồi lại mỉm cười. Y thong thả đi đến bên bàn, trên đó là hai chung rượu hợp cẩn, y cầm một chung, uống sạch. Thấy Mộ Vạn Thủy không có ý muốn tiến lên, y lại cầm một chung khác, ngửa đầu uống.
“Ngươi biết cũng nhiều lắm.” Cố Triều Ca cười nhạo, vươn tay kéo áo bào của nàng, khép lại, thắt nút: “Trời đã tối rồi, đi ngủ đi.”
Nói xong, y xoay người, đưa lưng về phía giường, cầm bình rượu đưa lên môi.
Mộ Vạn Thủy vốn còn hơi khẩn trương, lúc này mới khẽ giật mình, “Điện hạ có người trong lòng?”
Cố Triều Ca: “Không có. Nhưng ngươi cũng đâu muốn ta chạm ngươi, không phải sao?”
Y đứng bên bàn, ánh trăng như bạc, xuyên qua ô cửa sổ chiếu xuống mặt bàn. Ánh nến lắc lư, thướt tha uyển chuyển. Y mở to mắt, nhìn thấu ra ngoài qua khe cửa sổ, cứ như thế vô nghĩa mà nhìn.
Cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không thấy.
“Vậy —-” Mộ Vạn Thủy nói, “Đa tạ điện hạ.”
Cố Triều Ca nghe ra nàng do dự, “Thế nào, ngươi không tin?”
Chung quy Mộ Vạn Thủy vẫn còn nhỏ, cũng không biết là nghé con mới sinh không sợ cọp, hay vốn là dũng khí nhà tướng môn, hay thấy y dễ nói chuyện, trêu ghẹo nói: “Không phải, chỉ là ta thường xem kịch văn, hay thấy tình tiết hoàng tử đa tình, không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân.”
Cố Triều Ca bật cười: “Dù sao cũng là kịch, không thể tin.”
“À?”Mộ Vạn Thủy hiếu kỳ, “Vậy còn ngươi? Nếu ngươi chọn, chọn giang sơn, hay chọn mỹ nhân?”
Cố Triều Ca nhìn nàng, uống một hớp rượu cuối cùng.
“Nếu ta có thể chọn —”
“Cả hai ta đều không cần.”
Đèn chợt tắt, màn hồng le lói. Tiếng cười, tiếng khóc, tiếng la hét; mùi thơm, hương rượu, vị máu tanh. Từng đợt từng đợt bóng đen, từng làn từng làn lụa trắng.
Giữa những hỗn loạn này, có một bóng người lờ mờ nằm trên giường, một người đứng trước giường.
“Triều Ca, Triều Ca con hận ta à?”
Không ai trả lời.
Bóng đen vươn tay, không biết muốn với tới nơi nào.
“Trẫm không tin, trẫm không tin — Triều Ca, đừng hận trẫm, đừng hận trẫm —”
Bốn phía xoay quanh, hết bóng đen này đến bóng đen khác, há to miệng, cười ré lên. Không phân rõ là thực tại hay ảo mộng.
“Triều Ca, Triều Ca của trẫm, trẫm đưa giang sơn cho con. Khụ khụ — Thuốc trường sinh bất lão cũng cho con —”
“Trẫm cho con hết thảy mọi thứ.”
“Triều Ca, sao con không cười.”
“Triều Ca, rất lâu rồi con không cười với trẫm.”
“Triều Ca, trẫm hơi nhớ mẫu phi của con, hơi — nhớ Tùng nhi.”
“Triều Ca, Triều Ca —”
Gió nổi, nhạc buồn lê thê, vang vọng triều đình.
Tân đế đăng cơ.
Tin chiến thắng từng cái từng cái truyền đến — Mộ Thiên Sơn xuất chinh Tây Bắc, xuất kỳ binh, định ba quận, trảm đầu kẻ địch.
Phong thưởng, ban ân.
Thêm cả Mộ thị làm hậu, trong lúc nhất thời, danh tiếng Mộ phủ nổi một không hai.
Cố Triều Ca đứng trên tường thành, nhìn Mộ Thiên Sơn khải hoàn.
Mộ Thiên Sơn, người quen biết với y từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, đang cưỡi ngựa cao to, hăng hái, quân kỳ phần phật đón gió phất phơ. Quân đội chỉnh tề, đồng nhịp chung một bước.
Hắn nói Tái Bắc tốt, có dê có bò có ưng, có đất trời rộng lớn; hắn nói Tây Bắc cũng tốt, có sa mạc, có biển hoa, có biển mây vô tận; hắn nói — hắn nói — hắn ảo não vì chưa tìm được cô nương yêu dấu để buộc tơ hồng.
“Không sao.” Mộ Thiên Sơn nhếch miệng, cho y nhìn sẹo trong tay hắn, “Mạng ông đây lớn, có nhiều thời gian để chờ.”
Trong cung gần đến thu, hoa sen đã tàn. Tường son đằng đẵng, vây quanh một phương.
Y cười không nói, nâng rượu chúc mừng: “Không hổ là Thiên Sơn.”
Mộ Thiên Sơn: “Đúng rồi, bụng muội ta còn chưa có động tĩnh?”
Cố Triều Ca cười lắc đầu, cảm nhận bàn tay hắn đập lên vai mình: “Giữ cho chặt nha.”
Cố Triều Ca uống một hớp rượu, cười bảo: “Gấp không được.”
Rượu mạnh nhập hầu, nhạt vô vị.
“Đúng rồi, kiếm kia còn dùng tốt không?”
“Tốt.”
“Vẫn còn luyện kiếm?”
Cố Triều Ca rũ mắt: “Vẫn còn.”
“Vậy được — ta lại tìm được một thanh kiếm tốt, đang muốn cho ngươi. Nếu không hai ta đến hai chiêu?”
“Thôi đi.” Cố Triều Ca uống cạn, cười, “Ngươi cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm.”
Đại thần thì thầm bên ngoài.
“Nghe nói Bệ hạ lại ở ngự thư phòng một đêm.”
“Này đã mấy đêm rồi?”
“Vinh quang thôi thì có lợi ích gì? Theo ta thấy, nếu là Hoàng trưởng tử năm đó — ưm —-”
“Không được không được, lời này không thể nói.”
Y mở tấu chương, lại một bản tấu chương, trước mắt vẫn luôn có thật nhiều tấu chương.
“Bệ hạ, như vậy không được.”
“Bệ hạ, như vậy không thể.”
“Tham ô thế này, chính lệnh không ra cửa cung, nhất định phải nghiêm trị Bệ hạ!”
“Nói mê sảng cái gì —”
“Bệ hạ, lão thần chữ chữ moi tim a Bệ hạ —”
“Bệ hạ —-”
“Bệ hạ —-”
Y đỡ đầu, cũng không biết nghe được bao nhiêu.
Y rót rượu vào chén trà, từng chén từng chén mà uống, từng chén từng chén mà rót. Mộ Vạn Thủy đến gặp y, y mới ngẩng đầu lên từ đống tấu chương, chợt cười nói: “Trẫm thật đúng là — sống hết ngày đến đêm thâu.”
Mộ Vạn Thủy liếc nhìn y, dâng trà: “Bệ hạ nói nhăng gì thế? Từ đó sao có thể dùng như vậy?”
Tiên đế lưu lại nhiều cục diện rối rắm, đám đại thần đùn đẩy cho nhau. Thời gian trôi qua, thanh quan nhìn y không ưng, tham quan vì y cũng khó tồn.
Y không có sự sát phạt quả quyết như tiên đế, không hạ đao được, cũng không công chính minh đức như Cố Triều Tùng, chỉ biết dùng người mình biết. Y được yêu thương từ nhỏ, nhưng lại chưa bao giờ tiếp nhận giáo dục dành cho đế vương, cuối cùng lại còn chơi cứng với phụ hoàng, không được chỉ điểm. Nhưng dù được chỉ điểm thì như thế nào — chung quy phụ hoàng y vẫn là một bạo quân đa nghi. Y không biết trong triều đình này ai hảo tâm, ai xấu ý, ai lợi mình, ai vì dân.
Trong đầu Mộ Thiên Sơn chỉ có mang binh đánh giặc, thế lực triều đình chẳng biết bao nhiêu.
Có đôi khi y ngồi trên hoàng tọa, bỗng chốc xuất thần, lại bỗng chốc bừng tỉnh.
Đại thần bên dưới vẫn tranh luận không ngớt, chẳng ai chú ý đến y.
Truyền chính lệnh có lẽ là đúng, có lẽ là sai, có lẽ hữu ích với bách tính, có lẽ cũng vô dụng. Kỳ thực y cũng không biết.
Hoàng huynh y từng nói, đã làm quân, thì phải một lòng vì thiên hạ.
“Thế nhưng hoàng huynh.” Cố Triều Ca sửa tấu chương, đột nhiên nghĩ, “Ta chưa từng thấy thiên hạ mà.”
/61
|