Một lát sau, lập tức quay về vị trí câu cá ban đầu thu dọn dụng cụ câu cá.
Văn Uyển nói chuyện điện thoại xong thì quay lại, tràn ngập tán thưởng nhìn Tô Bối: “Chị dâu rất thông minh... Biết thay đổi, biết thu kịp thời.”
Đôi mắt Tô Bối lóe sáng: “Chị không hiểu em đang nói gì...”
Văn Uyển cười không để bụng, nhấc chân muốn đi.
Nhưng mà khi đi thoáng qua Tô Bối, nói thầm: “Không cần phải khẩn trương như vậy, chúng ta là cùng một loại người...”
Giọng nói của Văn Uyển rất nhỏ, nhỏ đến mức Tô Bối cảm thấy có phải vừa rồi mình xuất hiện ảo giác hay không.
Trên đường trở về, Văn Uyển đều biểu hiện rất bình thường, không còn nói những lời giả lại ba phải với cô nữa.
Khi ăn cơm tối, Tô Bối không thấy Văn Uyển ở nhà ăn.
Mẹ Văn Uyển thấy Tô Bối nhìn khắp nơi, mở miệng nói: “Ba cháu vừa trở về lập tức bắt Tiểu Uyển đi quỳ từ đường rồi.”
"Dạ?"
Buổi chiều, sau khi về nhà, Tô Bối vẫn luôn ở trong phòng không ra, cô còn tưởng chuyện hôm nay Văn Quốc Đống sẽ che giấu thay Văn Uyển.
Dù sao trong mắt ông, người họ Văn mới là người một nhà.
“Là lỗi của thím, không dạy dỗ con bé cho tốt...”
“Chậc chậc... Em dâu năm của chúng ta còn biết nhận sai ư? Đúng là hiếm có.”
Chỉ thấy trên bàn cơm, thím hai ngồi bên tay phải Văn Lê, một người phụ nữ xa lạ Tô Bối vẫn luôn chưa từng thấy, đột nhiên mở miệng.
Nghe thấy thế, trên mặt mẹ Văn Uyển không có một chút thẹn thùng, thản nhiên đáp: “Sai chính là sai, chịu nhận sai còn hơn người nào đó, không biết xấu hổ bò lên giường đoạt hôn sự của người khác, còn sống chết không chịu thừa nhận.”
Sau khi nói xong, người phụ nữ kéo câu chuyện đến người Tô Bối: “Cháu dâu, cháu nói xem có phải hay không?”
“Liễu Nhứ!” Người phụ nữ quăng bộ đồ ăn lên trên bàn, giọng the thé nói: “Đừng cho mặt lại không cần!”
Nghe thấy thế, vẻ mặt người phụ nữ thản nhiên bưng rượu lên nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói với Tô Bối: “Trên bàn ăn mà loại lễ nghi thô bỉ như vậy đừng nên học.”
Sau khi nói xong đứng dậy rời đi.
Chỉ còn lại người phụ nữ xa lạ mất mặt mũi ở trước mặt đám tiểu bối, còn bị người phụ nữ kia chọc tức.
Tô Bối cúi đầu ăn cơm của mình, mắt điếc tai ngơ đối với ân oán tình thù bằng mặt mà không bằng lòng của người Văn gia.
Ban đêm, Tô Bối phát sốt.
Trong lúc mơ mơ màng màng vẫn luôn nằm mơ, trong mơ là cảnh tượng Văn Uyển đẩy cô xuống nước.
Nhưng mà lần này, Văn Quốc Đống không lạnh lùng quát cô như ban ngày. Ở trong hồ nước ôm lấy eo cô, đầu ngón tay một đường tiến về trước xoa cổ cô, một tay khác đẩy cúc áo, thả đôi bồng đào vô cùng đáng kiêu ngạo không ngừng xoa bóp trong tay.
"Ùm..."
Tô Bối dính sát lên bả vai dày rộng của Văn Quốc Đống kêu khẽ một tiếng, chỉ cảm thấy ngực trầm xuống, đột nhiên bị đè tỉnh.
Cánh tay của Văn Lê để trên nhũ thịt Tô Bối, đùi đè chặt bụng cô.
“Chồng...” Tô Bối đẩy Văn Lê đang ngủ: “Chồng... Em bị sốt rồi... Anh tìm thuốc giúp em được không?”
“Chồng?”
Gọi một lúc lâu, Văn Lê mới bĩu môi: “Phát sốt sao? Nằm một lát ra mồ hôi là được... Không cần phải uống thuốc...”
Sau khi nói xong, người Tô Bối đang nóng nên kéo chăn của cô ra rồi đắp lên người mình.
Tô Bối thấy Văn Lê như vậy, đột nhiên trong lòng không hề có cảm xúc, thậm chí cũng không thất vọng.
“Anh tránh ra... Em tự mình đi tìm.”
Nghe thấy thế, quả nhiên Văn Lê buông lỏng tay trên người Tô Bối.
Tô Bối thở dài, kéo cơ thể nặng nề xuống giường.
Biệt viện to như vậy muốn tìm thuốc rõ ràng không có khả năng, Tô Bối đầu nặng chân nhẹ tìm tới phòng bếp.
Ở phòng Bếp nấu nồi canh gừng.
Còn chưa đợi được nước sôi, Tô Bối lập tức choáng váng ngủ mất.
“Ừm... Dượng... Đừng sờ, núm vú đều cứng... Dượng liến nó được không...”
Đầu hơi choáng váng của Tô Bối lập tức bị giọng nữ quen thuộc còn ngọt lịm làm cho tỉnh táo.
“Con nhóc chết tiệt này, cháu rảnh rỗi trêu chọc người phụ nữ của Văn Lê làm gì?” Khi Tô Bối đang hoảng loạn, một giọng nam đầy dục vọng vang lên.
“Ừm… Ư... Dượng quản được cháu chắc... Dượng... Núm vú của người ta ngứa.”
Giọng ái muội không được thỏa mãn của cô gái, Tô Bối nghe xong cả người nổi lên một tầng da gà.
“Tiểu dâm đãng! Cháu cho rằng ông đây nguyện ý quản cháu à?”
Nhân lúc trời tối, người đàn ông cởi quần thả côn th*t ra, kề sát vào đùi trần trụi của cô gái: “Đã nói hôm nay hẹn với ông đây, kết quả chạy không thấy bóng dáng! Làm hại ông đây hóng gió lạnh cả ngày không nói, trở về nghe nói cháu quỳ ở từ đường, chạy tới chỗ bác cả cháu cầu xin còn ăn giáo huấn, cháu nói xem... Cháu bồi thường ông đây thế nào?”
Hai chân của Văn Uyển quấn lấy eo người đàn ông, dưới người là côn th*t nóng bỏng, đôi tay nhỏ ôm lấy cổ của người đàn ông ưỡn đôi bánh bao nhỏ trước ngực để sát bên miệng hắn.
“Bồi thường cho dượng liếm ngực của Uyển Uyển, ** tiểu huyệt của Uyển Uyển có được không... Uyển Uyển thích dượng nhất...
Diệp Liệt Thanh nghe cô gái trong lòng nói, bàn tay thô to véo mạnh mông cô gái: “Không nói thật với ông đây, hôm nay ông đây không **...”
Nghe thấy thế Văn Uyển ôm lấy cổ ông, cúi đầu hôn môi, lưỡi thơm không kiêng nể gì quấn lấy cái lưỡi của ông không ngừng dây dưa.
Văn Uyển nói chuyện điện thoại xong thì quay lại, tràn ngập tán thưởng nhìn Tô Bối: “Chị dâu rất thông minh... Biết thay đổi, biết thu kịp thời.”
Đôi mắt Tô Bối lóe sáng: “Chị không hiểu em đang nói gì...”
Văn Uyển cười không để bụng, nhấc chân muốn đi.
Nhưng mà khi đi thoáng qua Tô Bối, nói thầm: “Không cần phải khẩn trương như vậy, chúng ta là cùng một loại người...”
Giọng nói của Văn Uyển rất nhỏ, nhỏ đến mức Tô Bối cảm thấy có phải vừa rồi mình xuất hiện ảo giác hay không.
Trên đường trở về, Văn Uyển đều biểu hiện rất bình thường, không còn nói những lời giả lại ba phải với cô nữa.
Khi ăn cơm tối, Tô Bối không thấy Văn Uyển ở nhà ăn.
Mẹ Văn Uyển thấy Tô Bối nhìn khắp nơi, mở miệng nói: “Ba cháu vừa trở về lập tức bắt Tiểu Uyển đi quỳ từ đường rồi.”
"Dạ?"
Buổi chiều, sau khi về nhà, Tô Bối vẫn luôn ở trong phòng không ra, cô còn tưởng chuyện hôm nay Văn Quốc Đống sẽ che giấu thay Văn Uyển.
Dù sao trong mắt ông, người họ Văn mới là người một nhà.
“Là lỗi của thím, không dạy dỗ con bé cho tốt...”
“Chậc chậc... Em dâu năm của chúng ta còn biết nhận sai ư? Đúng là hiếm có.”
Chỉ thấy trên bàn cơm, thím hai ngồi bên tay phải Văn Lê, một người phụ nữ xa lạ Tô Bối vẫn luôn chưa từng thấy, đột nhiên mở miệng.
Nghe thấy thế, trên mặt mẹ Văn Uyển không có một chút thẹn thùng, thản nhiên đáp: “Sai chính là sai, chịu nhận sai còn hơn người nào đó, không biết xấu hổ bò lên giường đoạt hôn sự của người khác, còn sống chết không chịu thừa nhận.”
Sau khi nói xong, người phụ nữ kéo câu chuyện đến người Tô Bối: “Cháu dâu, cháu nói xem có phải hay không?”
“Liễu Nhứ!” Người phụ nữ quăng bộ đồ ăn lên trên bàn, giọng the thé nói: “Đừng cho mặt lại không cần!”
Nghe thấy thế, vẻ mặt người phụ nữ thản nhiên bưng rượu lên nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói với Tô Bối: “Trên bàn ăn mà loại lễ nghi thô bỉ như vậy đừng nên học.”
Sau khi nói xong đứng dậy rời đi.
Chỉ còn lại người phụ nữ xa lạ mất mặt mũi ở trước mặt đám tiểu bối, còn bị người phụ nữ kia chọc tức.
Tô Bối cúi đầu ăn cơm của mình, mắt điếc tai ngơ đối với ân oán tình thù bằng mặt mà không bằng lòng của người Văn gia.
Ban đêm, Tô Bối phát sốt.
Trong lúc mơ mơ màng màng vẫn luôn nằm mơ, trong mơ là cảnh tượng Văn Uyển đẩy cô xuống nước.
Nhưng mà lần này, Văn Quốc Đống không lạnh lùng quát cô như ban ngày. Ở trong hồ nước ôm lấy eo cô, đầu ngón tay một đường tiến về trước xoa cổ cô, một tay khác đẩy cúc áo, thả đôi bồng đào vô cùng đáng kiêu ngạo không ngừng xoa bóp trong tay.
"Ùm..."
Tô Bối dính sát lên bả vai dày rộng của Văn Quốc Đống kêu khẽ một tiếng, chỉ cảm thấy ngực trầm xuống, đột nhiên bị đè tỉnh.
Cánh tay của Văn Lê để trên nhũ thịt Tô Bối, đùi đè chặt bụng cô.
“Chồng...” Tô Bối đẩy Văn Lê đang ngủ: “Chồng... Em bị sốt rồi... Anh tìm thuốc giúp em được không?”
“Chồng?”
Gọi một lúc lâu, Văn Lê mới bĩu môi: “Phát sốt sao? Nằm một lát ra mồ hôi là được... Không cần phải uống thuốc...”
Sau khi nói xong, người Tô Bối đang nóng nên kéo chăn của cô ra rồi đắp lên người mình.
Tô Bối thấy Văn Lê như vậy, đột nhiên trong lòng không hề có cảm xúc, thậm chí cũng không thất vọng.
“Anh tránh ra... Em tự mình đi tìm.”
Nghe thấy thế, quả nhiên Văn Lê buông lỏng tay trên người Tô Bối.
Tô Bối thở dài, kéo cơ thể nặng nề xuống giường.
Biệt viện to như vậy muốn tìm thuốc rõ ràng không có khả năng, Tô Bối đầu nặng chân nhẹ tìm tới phòng bếp.
Ở phòng Bếp nấu nồi canh gừng.
Còn chưa đợi được nước sôi, Tô Bối lập tức choáng váng ngủ mất.
“Ừm... Dượng... Đừng sờ, núm vú đều cứng... Dượng liến nó được không...”
Đầu hơi choáng váng của Tô Bối lập tức bị giọng nữ quen thuộc còn ngọt lịm làm cho tỉnh táo.
“Con nhóc chết tiệt này, cháu rảnh rỗi trêu chọc người phụ nữ của Văn Lê làm gì?” Khi Tô Bối đang hoảng loạn, một giọng nam đầy dục vọng vang lên.
“Ừm… Ư... Dượng quản được cháu chắc... Dượng... Núm vú của người ta ngứa.”
Giọng ái muội không được thỏa mãn của cô gái, Tô Bối nghe xong cả người nổi lên một tầng da gà.
“Tiểu dâm đãng! Cháu cho rằng ông đây nguyện ý quản cháu à?”
Nhân lúc trời tối, người đàn ông cởi quần thả côn th*t ra, kề sát vào đùi trần trụi của cô gái: “Đã nói hôm nay hẹn với ông đây, kết quả chạy không thấy bóng dáng! Làm hại ông đây hóng gió lạnh cả ngày không nói, trở về nghe nói cháu quỳ ở từ đường, chạy tới chỗ bác cả cháu cầu xin còn ăn giáo huấn, cháu nói xem... Cháu bồi thường ông đây thế nào?”
Hai chân của Văn Uyển quấn lấy eo người đàn ông, dưới người là côn th*t nóng bỏng, đôi tay nhỏ ôm lấy cổ của người đàn ông ưỡn đôi bánh bao nhỏ trước ngực để sát bên miệng hắn.
“Bồi thường cho dượng liếm ngực của Uyển Uyển, ** tiểu huyệt của Uyển Uyển có được không... Uyển Uyển thích dượng nhất...
Diệp Liệt Thanh nghe cô gái trong lòng nói, bàn tay thô to véo mạnh mông cô gái: “Không nói thật với ông đây, hôm nay ông đây không **...”
Nghe thấy thế Văn Uyển ôm lấy cổ ông, cúi đầu hôn môi, lưỡi thơm không kiêng nể gì quấn lấy cái lưỡi của ông không ngừng dây dưa.
/215
|