“Hơn hai mươi năm trước Lâm gia nghèo túng, không liên quan tới con... Khi đó con còn chưa sinh ra đâu.” Sau khi nói xong, Tô Bối nhớ tới những lời nói của Liễu Nhứ lúc ăn tết, lại mở miệng châm chọc:
“Ai da... Mẹ nói xem sao con lại quên mất, mẹ... Năm đó mẹ chưa kết hôn đã có thai... Vậy mà không bị người ta chọc cột sống, k bị nước bọt xung quanh làm cho chết đuối...”
“Chậc chậc... Thực sự hâm mộ mẹ... Khi đó leo lên cha... Một người đắc đạo cả nhà đều thăng thiên theo đúng không? Mẹ nói xem... Sao con không có vận mệnh tốt như vậy?”
Đây là lần đầu tiên Lâm Quyên bị Tô Bối chế nhạo ngay trước mặt, tức tới mức đầu óc phát ngốc, đứng dậy lao về phía Tô Bối:
“Tô Bối! Tiện nhân! Cô có thân phận gì... Cô dám chê cười tôi...”
Không đợi Lâm Quyên nhào tới trước mặt Tô Bối, một bóng người đã chắn trước mặt Tô Bối.
Văn Quốc Đống lạnh mặt, một tay hất Lâm Quyên ra ngoài: “Quậy đủ chưa?”
Sau eo Lâm Quyên va vào lưng ghế đau tới mức cả gương mặt đều vặn vẹo: “Văn Quốc Đống! Anh bảo vệ cô ta như vậy? Anh... Anh...”
“Có phải hai người đã...”
Đôi mắt Văn Quốc Đống lạnh lẽo: “Nếu tinh thần của cô có vấn đề... Thì về viện điều dưỡng của cô đi.” Một câu này xối xuống, tưới tỉnh Lâm Quyên.
Tô Bối tránh ở phía sau Văn Quốc Đống, trên mặt tràn ngập khinh thường không che giấu được. Lâm Quyên nghiến chặt răng, giận mà không dám nói gì.
Tô Bối không để ý tới hai người đang giằng co, trực tiếp đi lên lầu trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Hôm nay Văn Quốc Đống như vậy, xem như hoàn toàn xé rách mặt mũi với Lâm Quyên.
Tuy cô tức giận với Văn Quốc Đống, nhưng không trở ngại cô nhìn Lâm Quyên bị chê cười.
Một tuần trước khi diễn ra hôn lễ, Văn Quốc Đống phải đi về nghiệm thu việc hôn lễ, trực tiếp dẫn theo Tô Bối và đứa bé trở về quê cô.
Từ lúc về nhà, mấy ngày rồi Tô Bối không gặp Văn Quốc Đống.
Trái lại người trong nhà thường xuyên hỏi Văn Lê.
Đặc biệt là mẹ Tô.
Lúc trước cha Tô suy nghĩ Văn gia đều là người thành phố lớn tới đây, những khách sạn trong huyện đều không thể phù hợp.
Cho nên không đặt hiện trường hôn lễ ở khách sạn.
Mà lựa chọn trong thôn.
Trong thôn có không ít nơi đặc biệt dùng để làm chỗ kết hôn, vừa rộng rãi còn sáng sủa.
Hơn nữa một tay Văn Quốc Đống sắp xếp, chỗ diễn ra hôn lễ đặc biệt chói mắt ở trong cả thôn.
Mấy ngày nay Văn Quốc Đống vẫn luôn đi theo cha Tô bận trước bận sau, có mặt còn bố trí, mở tiệc chiêu đãi khách khứa, tất cả đều là Văn Quốc Đống đi theo trưởng bối Tô gia cùng nhau bận việc.
Mẹ Tô nghe xong tin đồn nhảm ở bên ngoài, trở về gặp Tô Bối đang trêu đùa với đứa bé ở nhà.
Suy nghĩ một lát, bà ấy mới cẩn thận mở miệng: “Bối Nhi, đã sắp phải làm hôn lễ, sao Tiểu Lê còn chưa tới?”
Tô Bối nghe thấy thế nhướng mày, Văn Quốc Đống có thể để anh ta tới mới gặp quỷ.
“Anh ấy đang bận chuyện công ty.”
Cô không biết Văn Quốc Đống nói cụ thể thế nào, bây giờ chỉ có thể nói qua loa lấy lệ cho qua.
Không biết có phải vì những lời lúc trước cô nói trước hôn lễ cô dâu chú rể không thể gặp mặt hay không, mà mấy ngày nay vẫn luôn không thấy bóng dáng Văn Quốc Đống.
Trái lại hai ngày trước hôn lễ, đưa Văn Uyển tới.
Khi Văn Uyển tới đây, còn mang tới mấy bộ trang phục kết hôn.
“Mẹ nhỏ... Tới thử xem đi.”
Tô Bối khẽ trừng cô ấy một cái: “Nơi này không phải bên ngoài, cẩn thận một chút... Đừng gọi linh tinh!”
Văn Uyển cười hì hì nhìn Tô Bối, véo eo cô một cái:
“Em còn gọi loạn cái gì? Chị và bác cả em yêu đương vụng trộm lập tức thành quang minh chính đại... Mấy chú bác của em đều tới đây... Lá gan của hai người còn không lớn sao?”
Nghe thấy thế, Tô Bối ngẩn người, cô vẫn luôn biết Văn Quốc Đống đang âm thầm chuẩn bị chuyện hôn lễ.
Nhưng cô không biết, vậy mà Văn Quốc Đống dẫn mấy anh em Văn gia tới đây.
“Em... Anh ấy điên rồi sao?”
Mấy anh em Văn gia đều không phải kẻ ngốc, một khi bọn họ biết nhân vật chính của buổi hôn lễ này là ai, chẳng phải tương đương cả Văn gia đều biết quan hệ của hai bọn họ.
Văn Uyển thân mật cọ Tô Bối, trêu đùa: “Mẹ nhỏ à... Chị thật đáng yêu!”
“Từ lúc bác cả em đặt tên cho Tiểu Ngọc, còn có những chuyện lúc chị ở chỗ cũ... Còn có Văn Tuyết... Từng chuyện một... Chỉ cần đôi mắt không mù, đều có thể nhìn ra hai người có chuyện với nhau...”
Tô Bối chuẩn bị thử trang phục kết hôn: “Hai bọn chị... Rõ ràng như vậy ư?”
“Còn không rõ ràng sao? Mẹ em vừa nghe tên Văn Ngọc, mấy thím của em lại nhìn thấy diện mạo của Tiểu Ngọc... Chậc chậc...”
Văn Uyển vừa nói vừa lắc đầu! “Còn cả lúc chị ở phòng sinh, bác cả em ra tay tàn nhẫn với Văn Tuyết, em không tin không ai nhìn ra quan hệ giữa hai người...”
Chẳng qua Văn gia luôn khôn khéo quen, chuyện không liên quan xung đột tới lợi ích của mình đương nhiên sẽ không chỉ ra.
Lần này bác cả cô lại ngang nhiên giữ mấy chú bác ở lại, muốn nói bọn họ không có quan hệ gì heo cũng không tin.
“Ai da... Mẹ nói xem sao con lại quên mất, mẹ... Năm đó mẹ chưa kết hôn đã có thai... Vậy mà không bị người ta chọc cột sống, k bị nước bọt xung quanh làm cho chết đuối...”
“Chậc chậc... Thực sự hâm mộ mẹ... Khi đó leo lên cha... Một người đắc đạo cả nhà đều thăng thiên theo đúng không? Mẹ nói xem... Sao con không có vận mệnh tốt như vậy?”
Đây là lần đầu tiên Lâm Quyên bị Tô Bối chế nhạo ngay trước mặt, tức tới mức đầu óc phát ngốc, đứng dậy lao về phía Tô Bối:
“Tô Bối! Tiện nhân! Cô có thân phận gì... Cô dám chê cười tôi...”
Không đợi Lâm Quyên nhào tới trước mặt Tô Bối, một bóng người đã chắn trước mặt Tô Bối.
Văn Quốc Đống lạnh mặt, một tay hất Lâm Quyên ra ngoài: “Quậy đủ chưa?”
Sau eo Lâm Quyên va vào lưng ghế đau tới mức cả gương mặt đều vặn vẹo: “Văn Quốc Đống! Anh bảo vệ cô ta như vậy? Anh... Anh...”
“Có phải hai người đã...”
Đôi mắt Văn Quốc Đống lạnh lẽo: “Nếu tinh thần của cô có vấn đề... Thì về viện điều dưỡng của cô đi.” Một câu này xối xuống, tưới tỉnh Lâm Quyên.
Tô Bối tránh ở phía sau Văn Quốc Đống, trên mặt tràn ngập khinh thường không che giấu được. Lâm Quyên nghiến chặt răng, giận mà không dám nói gì.
Tô Bối không để ý tới hai người đang giằng co, trực tiếp đi lên lầu trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Hôm nay Văn Quốc Đống như vậy, xem như hoàn toàn xé rách mặt mũi với Lâm Quyên.
Tuy cô tức giận với Văn Quốc Đống, nhưng không trở ngại cô nhìn Lâm Quyên bị chê cười.
Một tuần trước khi diễn ra hôn lễ, Văn Quốc Đống phải đi về nghiệm thu việc hôn lễ, trực tiếp dẫn theo Tô Bối và đứa bé trở về quê cô.
Từ lúc về nhà, mấy ngày rồi Tô Bối không gặp Văn Quốc Đống.
Trái lại người trong nhà thường xuyên hỏi Văn Lê.
Đặc biệt là mẹ Tô.
Lúc trước cha Tô suy nghĩ Văn gia đều là người thành phố lớn tới đây, những khách sạn trong huyện đều không thể phù hợp.
Cho nên không đặt hiện trường hôn lễ ở khách sạn.
Mà lựa chọn trong thôn.
Trong thôn có không ít nơi đặc biệt dùng để làm chỗ kết hôn, vừa rộng rãi còn sáng sủa.
Hơn nữa một tay Văn Quốc Đống sắp xếp, chỗ diễn ra hôn lễ đặc biệt chói mắt ở trong cả thôn.
Mấy ngày nay Văn Quốc Đống vẫn luôn đi theo cha Tô bận trước bận sau, có mặt còn bố trí, mở tiệc chiêu đãi khách khứa, tất cả đều là Văn Quốc Đống đi theo trưởng bối Tô gia cùng nhau bận việc.
Mẹ Tô nghe xong tin đồn nhảm ở bên ngoài, trở về gặp Tô Bối đang trêu đùa với đứa bé ở nhà.
Suy nghĩ một lát, bà ấy mới cẩn thận mở miệng: “Bối Nhi, đã sắp phải làm hôn lễ, sao Tiểu Lê còn chưa tới?”
Tô Bối nghe thấy thế nhướng mày, Văn Quốc Đống có thể để anh ta tới mới gặp quỷ.
“Anh ấy đang bận chuyện công ty.”
Cô không biết Văn Quốc Đống nói cụ thể thế nào, bây giờ chỉ có thể nói qua loa lấy lệ cho qua.
Không biết có phải vì những lời lúc trước cô nói trước hôn lễ cô dâu chú rể không thể gặp mặt hay không, mà mấy ngày nay vẫn luôn không thấy bóng dáng Văn Quốc Đống.
Trái lại hai ngày trước hôn lễ, đưa Văn Uyển tới.
Khi Văn Uyển tới đây, còn mang tới mấy bộ trang phục kết hôn.
“Mẹ nhỏ... Tới thử xem đi.”
Tô Bối khẽ trừng cô ấy một cái: “Nơi này không phải bên ngoài, cẩn thận một chút... Đừng gọi linh tinh!”
Văn Uyển cười hì hì nhìn Tô Bối, véo eo cô một cái:
“Em còn gọi loạn cái gì? Chị và bác cả em yêu đương vụng trộm lập tức thành quang minh chính đại... Mấy chú bác của em đều tới đây... Lá gan của hai người còn không lớn sao?”
Nghe thấy thế, Tô Bối ngẩn người, cô vẫn luôn biết Văn Quốc Đống đang âm thầm chuẩn bị chuyện hôn lễ.
Nhưng cô không biết, vậy mà Văn Quốc Đống dẫn mấy anh em Văn gia tới đây.
“Em... Anh ấy điên rồi sao?”
Mấy anh em Văn gia đều không phải kẻ ngốc, một khi bọn họ biết nhân vật chính của buổi hôn lễ này là ai, chẳng phải tương đương cả Văn gia đều biết quan hệ của hai bọn họ.
Văn Uyển thân mật cọ Tô Bối, trêu đùa: “Mẹ nhỏ à... Chị thật đáng yêu!”
“Từ lúc bác cả em đặt tên cho Tiểu Ngọc, còn có những chuyện lúc chị ở chỗ cũ... Còn có Văn Tuyết... Từng chuyện một... Chỉ cần đôi mắt không mù, đều có thể nhìn ra hai người có chuyện với nhau...”
Tô Bối chuẩn bị thử trang phục kết hôn: “Hai bọn chị... Rõ ràng như vậy ư?”
“Còn không rõ ràng sao? Mẹ em vừa nghe tên Văn Ngọc, mấy thím của em lại nhìn thấy diện mạo của Tiểu Ngọc... Chậc chậc...”
Văn Uyển vừa nói vừa lắc đầu! “Còn cả lúc chị ở phòng sinh, bác cả em ra tay tàn nhẫn với Văn Tuyết, em không tin không ai nhìn ra quan hệ giữa hai người...”
Chẳng qua Văn gia luôn khôn khéo quen, chuyện không liên quan xung đột tới lợi ích của mình đương nhiên sẽ không chỉ ra.
Lần này bác cả cô lại ngang nhiên giữ mấy chú bác ở lại, muốn nói bọn họ không có quan hệ gì heo cũng không tin.
/215
|