“Bà xã dâm đãng thoải mái, vậy ba cắm vào bên trong đi...” Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống lập tức tăng nhanh thoải mái.
“A... Ba... Không được... Ô... Thực sự không được... Ừm...”
Đôi tay của Tô Bối nắm chặt lấy cánh tay của Văn Quốc Đống, trong đầu có tia sáng trắng hiện lên, hoa huy*t không nhịn được trào ra dòng nước.
"Ưm..."
Văn Quốc Đống kêu lên một tiếng, đầu nấm bị dân thủy xối lên, hắn sướng tới mức suýt không nhịn được. “Ông... Ông xã.”
Sau khi Tô Bối cao trào xong, cả người không còn sức lực, nhưng mà Văn Quốc Đống không muốn bắn nhanh như vậy.
“Tiểu tao hóa, em sướng xong rồi, thì mặc kệ ông đây sao?”
Đôi tay của Tô Bối vô lực buông xuống một bên, ngẩng đầu hôn người đàn ông, răng môi dây dưa một lúc xong, cô dán sát bên tai hắn yêu kiều nói:
“Tiểu huyệt muốn uống sữa bò của ông xã... Ừm... Muốn uống thật nhiều thật nhiều sữa bò... Ông xã... Ah...”
“Dâm đãng...”
Văn Quốc Đống vươn tay che miệng Tô Bối lại, lực dưới người vừa nhanh vừa mạnh.
“Ưm... Ông xã... Ưm...”
Tô Bối há miệng lưỡi thơm liến lòng bàn tay của Văn Quốc Đống, sau khi nhận thấy được hơi thở của Văn Quốc Đống càng lúc càng nặng nề, yêu kiều nói:
“Ba... Tiểu huyệt muốn tinh dịch của ba... Đều bắn tất cả vào đi... Ừm.”
“Ừm... Cho em... Đều cho bé sò của em!”
Động tác của Văn Quốc Đống càng lúc càng nhanh, cuối cùng dùng chút lực va chạm mạnh vào cửa tử cung, dịch nóng bỏng bắn hết vào.
"Ah.....”
hoa huy*t của Tô Bối cắn chặt côn th*t, Văn Quốc Đống lại đẩy vào trong hai cái.
Xe màu đen đỗ trên đường nhỏ một lúc lâu, tuyết lặng yên không tiếng động bay xuống, chồng lên một tầng thật dày trên mặt đất.
Hai người ở trên xe quần áo không chỉnh tề, phía dưới vẫn dính sát lấy nhau không có ý tách ra. "Ba..."
Tô Bối mới gọi một tiếng, đôi mắt Văn Quốc Đống nheo lại, cô vội vàng sửa miệng: “Ông xã... Trướng muốn chết... Anh... Ừm...”
Cự côn của Văn Quốc Đống lại cọ xát bên trong: “Không phải là vừa rồi còn nói muốn côn th*t to của ông xã luôn ở bên trong sao?”
“Ừm... Khó chịu.”
Tô Bối vươn tay đẩy hắn, Văn Quốc Đống lại đè nặng cô không buông, tay không ngừng xoa nắn nhũ thịt của Tô Bối:
“Lại làm thêm lần nữa...”
“Ừm...” Đôi mắt của Tô Bối mê ly nháy mắt: “Nơi này... Không... Không tốt lắm... Ừm...”
Còn chưa kịp nói hết câu, Văn Quốc Đống đã tự mình di chuyển.
Tô Bối nâng eo, hoa huy*t không nhịn được hùa theo động tác đưa đẩy của Văn Quốc Đống, hai chân quấn lấy eo của Văn Quốc Đống lần nữa.
“Anh biết ngay là tiểu tao hóa một lần cũng không đủ mà.”
“Ừm... Ông xã... Chậm... Chậm một chút.”
Tiếng thở dốc thô nặng, tiếng rên rỉ của người đàn ông người phụ nữ ở ghế sau đều thông qua di động trên ghế phụ truyền tới bên kia.
Lâm Quyên bị Tô Bối rót thuốc, lại dày vò một lát, dụ© vọng trong cơ thể hoàn toàn chiến thắng lý trí.
Tác dụng của thuốc nổi lên khiến bà ta hoàn toàn vứt bỏ rụt rè, ném đi tôn nghiêm, mở chân ra trước mặt Văn Uyển, gấp không đợi nổi dùng mấy thứ kia cắm vào trong cơ thể.
“Không đủ... Không đủ... Còn muốn.”
Văn Uyển thấy thế nhướng mày, cầm di động quay lại hình ảnh “tốt đẹp” này, Tô Bối gọi điện thoại tới.
Nghe giọng nói tao lãng của người phụ nữ ở bên kia điện thoại, Văn Uyển rất tri kỷ mở âm thanh di động tới mức to nhất, đặt bên bên cạnh Lâm Quyên.
Lâm Quyên bị tình dục làm cho choáng váng nghe thấy hai giọng nói quen thuộc, vừa tức vừa hận, động tác trên tay không dừng lại được.
“A... Tô Bối... A...”
Lâm Quyên hận Tô Bối, hận đến mức đôi mắt sung huyết: “Đồ đê tiện..
Bỏ thuốc khiến bà ta không chịu nổi giống y như con c/hó động dục, còn không để bà ta dễ chịu...
“Gian phu dâm phụ! Không biết xấu hổ... Cẩu nam nữ!”
Nhưng mà cho dù bà ta rống loạn Gọt bậy cỡ nào, Tô Bối ở đầu bên kia điện thoại đều không nghe thấy.
Hai người ở trên xe triền miên một lúc lâu, thân xe bị bao trùm một tầng tuyết thật dày.
Văn Quốc Đống rửa sạch hoa huy*t sưng đỏ không chịu nổi cho Tô Bối, dịch trong hoa huy*t chảy ra dính lên trên váy.
Cảnh tượng này khiến toàn thân Văn Quốc Đống lại nóng lên: “Tối nay không trở về biệt viện..”
“Hửm?” Tô Bối nghe thấy lời Văn Quốc Đống nói, không hiểu sao trong lòng dâng lên ý lạnh: “Anh muốn làm gì.”
“Làm em...”
Văn Quốc Đống tiện tay chỉnh lại chiếc váy hỗn độn không chịu nổi trên người Tô Bối:
“Hôm nay là ngày rất đặc biệt, đương nhiên phải chúc mừng thật cẩn thận.”
Sau khi nói xong.
Văn Quốc Đống lập tức chui lên vị trí lái, lái về phía ngược đường với đường về biệt viện.
“Ông xã.”
Tô Bối dịch chân, hai chân vô cùng đau nhức, làm cả đêm cộng thêm ban ngày này, hoa huy*t thực sự bị thao sưng
lên.
Văn Quốc Đống lái xe, không quay đầu lại nói: “Đừng tao... Lát nữa sẽ cho em!”
Đảo Phù Dung.
Từ lần trước sinh nhật của Văn Quốc Đống, vẫn luôn không có thời gian tới đây.
Chân Tô Bối mềm nhũn không đi được, cả đoạn đường đều là Văn Quốc Đống ôm tới đây.
Trong sân vẫn luôn có người quét dọn, trong phòng vẫn là bộ dạng hai người trước khi đi.
Lúc trước đây là nơi thế giới riêng với Văn Quốc Đống, hiện giờ biến thành nhà ấm áp của một nhà ba người. “Thay quần áo đi, ra ngoài ngâm nước nóng.”
Tô Bối lắc đầu: “Không đi... Quá mệt mỏi.
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống tiến lên tự mình cởi váy cho cô: “Ngoan... Có thời gian để em nghỉ ngơi...”
Khi Văn Quốc Đống cởi váy, bàn tay cố ý vô tình lướt qua núm vú của Tô Bối, khiến cơ thể Tô Bối không nhịn được run rẩy.
“Văn Quốc Đống... Anh...”
“Tiểu lãng hóa... Tối hôm nay em không chạy được...”
Văn Quốc Đống lột sạch Tô Bối xong, trực tiếp ôm cô đi vào bể nước nóng.
Tô Bối giãy dụa hai cái, cuối cùng khi đôi mắt hắn càng lúc càng thâm trầm thì thành thật lại.
“Vậy buổi tối hôm nay... Chỉ làm một lần được không?”
Văn Quốc Đống cười mà như không cười liếc mắt nhìn cô một cái, đẩy mắt kính trên mũi: “Em cảm thấy.” “Em cảm thấy có thể...”
“Ồ...”
Văn Quốc Đống nghe thấy thế cười mỉa một tiếng, cơ thể Tô Bối dán sát lấy người hắn, làm nũng: “Ông xã... Em sai rồi...”
Văn Quốc Đống nhắm mắt lại, để mặc nhũ thịt mềm mại của Tô Bối dán sát lên người:
“Bà xã của anh không sai...
“Ông xã... Ừm...”
Tô Bối còn chưa mở miệng, đã bị Văn Quốc Đống để lên bệ đá, hôn xuống:
“Ngoan... Buổi tối ông xã chuẩn bị ngạc nhiên vui mừng... Đảm bảo bà xã dân đăng xem xong... Sẽ cầu ông đây thao em...”
“Văn Quốc Đống... Anh...”
Tô Bối đột nhiên vươn tay véo thịt mềm ở eo Văn
Quốc Đống, nhỏ giọng chất vấn: “Văn Quốc Đống... Anh coi em là gì?”
“Tê... Tiểu tao hóa! Không đánh lại được thì véo sao?”
Cơ thể Văn Quốc Đống nghiêng về trước đè chặt Tô Bối: “Em là con gái dân đăng của ba...”
Tô Bối nhìn chằm chằm gương mặt trong ngoài không
giống nhau của Văn Quốc nhìn một lúc lâu mới mở miệng mắng: “Lão lưu manh... Văn nhã bại hoại...”
“Sao anh lại là lưu manh? Chẳng lẽ ông đây làm tình với bà xã của mình cũng là lưu manh?”
Tay Tô Bối véo eo hắn buông lỏng ra, chậm rãi cố ý vô tình trêu chọc sau eo Văn Quốc Đống:
“Vậy anh chính là cáo già xảo quyệt.”
Rõ ràng là trong lòng mang ý xấu, nhưng cố tình để cô chủ động mắc câu.
Nếu lúc trước... Cô không có hành động...
Nghĩ như vậy, tay Tô Bối để sau eo hắn làm loạn một lát, ngước mắt nhìn về phía Văn Quốc Đống:
“Nếu em không có...”
Cơ thể Văn Quốc Đống dán sát vào Tô Bối, đôi tay thô ráp thong thả ung dung lượn lờ từ cánh tay của Tô Bối đi tới trước ngực:
“Bối Nhi... Đều đã kết hôn... Đâu còn nếu như...”
Tô Bối không cam lòng trừng Văn Quốc Đống: “Em xứng đáng bị hai ba con anh tính... Ừm...”
Cô còn chưa nói dứt lời, Văn Quốc Đống đã dùng sức véo núm vú của Tô Bối, toàn bộ nhũ thịt bị lòng bàn tay bao vây chặt lấy.
“Bối Nhi lại nói sai, anh chỉ có một đứa con trai, chính là Tiểu Ngọc của chúng ta...”
“Anh...”
Tô Bối cũng biết, ở Văn gia Văn Quốc Đống nói một là một không có hai, Văn Lê Văn Tuyết bị loại khỏi gia phả nói loại là loại.
"Hôm nay là thế giới hai người của chúng ta...”
Một tay của Văn Quốc Đống ôm Tô Bối, một tay xoa bóp nhũ thịt trước ngực, cúi đầu cắn không thuận theo không buông tha cho Tô Bối.
Bông tuyết bay múa bên ngoài đình bể nước nóng.
Trong bể nước nóng đôi tay của Tô Bối ôm eo Văn Quốc Đống, khi môi lưỡi dây dưa, trong mắt tràn ngập dung nhan của Văn Quốc Đống gần trong gang tác.
Lúc này cô không thể nghĩ ra được, rốt cuộc mình có tâm tư khác với người đàn ông này từ khi nào.
Cô không thể không thừa nhận, mới đầu cô thực sự thèm cơ thể hắn...
Biết rõ người đàn ông này sâu không thấy đáy, còn sa vào trong dịu dàng của hắn.
Cũng là tính kế... Kết quả cuối cùng khác nhau như trời với đất...
“Sao thế, ông xã quá đẹp trai, nhìn tới choáng váng à?”
Nghe thấy thế, Tô Bối há miệng cắn lên môi Văn Quốc Đống: “Không biết xấu hổ... “Điểm này không phải là em đã sớm biết rồi sao?”
Văn Quốc Đống vùi đầu vào cổ Tô Bối, ôm cô chui vào trong suối nước nóng: “Hôm nay không được nghĩ tới người khác…Văn Ngọc cũng không được...”
Văn Quốc Đống nói đợi đến buổi tối, thì thực sự ngồi trong lòng mà không loạn ôm cô không có hành động.
Cho dù Tô Bối cố ý khiêu khíCh trong suối nước nóng, phía dưới Văn Quốc Đống vừa cứng vừa trướng, đều chỉ ôm Tô Bối vừa hôn vừa sờ, cố gắng chịu đựng không thao.
Sau khi ngâm suối nước nóng xong, Tô Bối tự mình đi tắm rửa một cái.
Văn Quốc Đống bảo người đưa nguyên liệu nấu ăn tới, chuẩn bị bữa tối dưới nến.
Trong phòng Bếp.
Tô Bối tắm rửa xong đi ra, cố ý phun chút nước hoa lên người, mặc áo ngắn tay của Văn Quốc Đống ra cửa.
Áo ngắn tay mặc trên người Văn Quốc Đống vừa vặn, khi mặc lên người Tô Bối dáng người thon thả thì vừa rộng thùng thình vừa dài, vừa vặn che khuất một nửa đùi.
“Ông xã...” Tô Bối yêu kiều gọi một tiếng, dạo qua một vòng trước mặt Văn Quốc Đống, nhỏ giọng hỏi: “Ông xã... Anh đoán xem... Bên trong em mặc đồ lót không?”
“A... Ba... Không được... Ô... Thực sự không được... Ừm...”
Đôi tay của Tô Bối nắm chặt lấy cánh tay của Văn Quốc Đống, trong đầu có tia sáng trắng hiện lên, hoa huy*t không nhịn được trào ra dòng nước.
"Ưm..."
Văn Quốc Đống kêu lên một tiếng, đầu nấm bị dân thủy xối lên, hắn sướng tới mức suýt không nhịn được. “Ông... Ông xã.”
Sau khi Tô Bối cao trào xong, cả người không còn sức lực, nhưng mà Văn Quốc Đống không muốn bắn nhanh như vậy.
“Tiểu tao hóa, em sướng xong rồi, thì mặc kệ ông đây sao?”
Đôi tay của Tô Bối vô lực buông xuống một bên, ngẩng đầu hôn người đàn ông, răng môi dây dưa một lúc xong, cô dán sát bên tai hắn yêu kiều nói:
“Tiểu huyệt muốn uống sữa bò của ông xã... Ừm... Muốn uống thật nhiều thật nhiều sữa bò... Ông xã... Ah...”
“Dâm đãng...”
Văn Quốc Đống vươn tay che miệng Tô Bối lại, lực dưới người vừa nhanh vừa mạnh.
“Ưm... Ông xã... Ưm...”
Tô Bối há miệng lưỡi thơm liến lòng bàn tay của Văn Quốc Đống, sau khi nhận thấy được hơi thở của Văn Quốc Đống càng lúc càng nặng nề, yêu kiều nói:
“Ba... Tiểu huyệt muốn tinh dịch của ba... Đều bắn tất cả vào đi... Ừm.”
“Ừm... Cho em... Đều cho bé sò của em!”
Động tác của Văn Quốc Đống càng lúc càng nhanh, cuối cùng dùng chút lực va chạm mạnh vào cửa tử cung, dịch nóng bỏng bắn hết vào.
"Ah.....”
hoa huy*t của Tô Bối cắn chặt côn th*t, Văn Quốc Đống lại đẩy vào trong hai cái.
Xe màu đen đỗ trên đường nhỏ một lúc lâu, tuyết lặng yên không tiếng động bay xuống, chồng lên một tầng thật dày trên mặt đất.
Hai người ở trên xe quần áo không chỉnh tề, phía dưới vẫn dính sát lấy nhau không có ý tách ra. "Ba..."
Tô Bối mới gọi một tiếng, đôi mắt Văn Quốc Đống nheo lại, cô vội vàng sửa miệng: “Ông xã... Trướng muốn chết... Anh... Ừm...”
Cự côn của Văn Quốc Đống lại cọ xát bên trong: “Không phải là vừa rồi còn nói muốn côn th*t to của ông xã luôn ở bên trong sao?”
“Ừm... Khó chịu.”
Tô Bối vươn tay đẩy hắn, Văn Quốc Đống lại đè nặng cô không buông, tay không ngừng xoa nắn nhũ thịt của Tô Bối:
“Lại làm thêm lần nữa...”
“Ừm...” Đôi mắt của Tô Bối mê ly nháy mắt: “Nơi này... Không... Không tốt lắm... Ừm...”
Còn chưa kịp nói hết câu, Văn Quốc Đống đã tự mình di chuyển.
Tô Bối nâng eo, hoa huy*t không nhịn được hùa theo động tác đưa đẩy của Văn Quốc Đống, hai chân quấn lấy eo của Văn Quốc Đống lần nữa.
“Anh biết ngay là tiểu tao hóa một lần cũng không đủ mà.”
“Ừm... Ông xã... Chậm... Chậm một chút.”
Tiếng thở dốc thô nặng, tiếng rên rỉ của người đàn ông người phụ nữ ở ghế sau đều thông qua di động trên ghế phụ truyền tới bên kia.
Lâm Quyên bị Tô Bối rót thuốc, lại dày vò một lát, dụ© vọng trong cơ thể hoàn toàn chiến thắng lý trí.
Tác dụng của thuốc nổi lên khiến bà ta hoàn toàn vứt bỏ rụt rè, ném đi tôn nghiêm, mở chân ra trước mặt Văn Uyển, gấp không đợi nổi dùng mấy thứ kia cắm vào trong cơ thể.
“Không đủ... Không đủ... Còn muốn.”
Văn Uyển thấy thế nhướng mày, cầm di động quay lại hình ảnh “tốt đẹp” này, Tô Bối gọi điện thoại tới.
Nghe giọng nói tao lãng của người phụ nữ ở bên kia điện thoại, Văn Uyển rất tri kỷ mở âm thanh di động tới mức to nhất, đặt bên bên cạnh Lâm Quyên.
Lâm Quyên bị tình dục làm cho choáng váng nghe thấy hai giọng nói quen thuộc, vừa tức vừa hận, động tác trên tay không dừng lại được.
“A... Tô Bối... A...”
Lâm Quyên hận Tô Bối, hận đến mức đôi mắt sung huyết: “Đồ đê tiện..
Bỏ thuốc khiến bà ta không chịu nổi giống y như con c/hó động dục, còn không để bà ta dễ chịu...
“Gian phu dâm phụ! Không biết xấu hổ... Cẩu nam nữ!”
Nhưng mà cho dù bà ta rống loạn Gọt bậy cỡ nào, Tô Bối ở đầu bên kia điện thoại đều không nghe thấy.
Hai người ở trên xe triền miên một lúc lâu, thân xe bị bao trùm một tầng tuyết thật dày.
Văn Quốc Đống rửa sạch hoa huy*t sưng đỏ không chịu nổi cho Tô Bối, dịch trong hoa huy*t chảy ra dính lên trên váy.
Cảnh tượng này khiến toàn thân Văn Quốc Đống lại nóng lên: “Tối nay không trở về biệt viện..”
“Hửm?” Tô Bối nghe thấy lời Văn Quốc Đống nói, không hiểu sao trong lòng dâng lên ý lạnh: “Anh muốn làm gì.”
“Làm em...”
Văn Quốc Đống tiện tay chỉnh lại chiếc váy hỗn độn không chịu nổi trên người Tô Bối:
“Hôm nay là ngày rất đặc biệt, đương nhiên phải chúc mừng thật cẩn thận.”
Sau khi nói xong.
Văn Quốc Đống lập tức chui lên vị trí lái, lái về phía ngược đường với đường về biệt viện.
“Ông xã.”
Tô Bối dịch chân, hai chân vô cùng đau nhức, làm cả đêm cộng thêm ban ngày này, hoa huy*t thực sự bị thao sưng
lên.
Văn Quốc Đống lái xe, không quay đầu lại nói: “Đừng tao... Lát nữa sẽ cho em!”
Đảo Phù Dung.
Từ lần trước sinh nhật của Văn Quốc Đống, vẫn luôn không có thời gian tới đây.
Chân Tô Bối mềm nhũn không đi được, cả đoạn đường đều là Văn Quốc Đống ôm tới đây.
Trong sân vẫn luôn có người quét dọn, trong phòng vẫn là bộ dạng hai người trước khi đi.
Lúc trước đây là nơi thế giới riêng với Văn Quốc Đống, hiện giờ biến thành nhà ấm áp của một nhà ba người. “Thay quần áo đi, ra ngoài ngâm nước nóng.”
Tô Bối lắc đầu: “Không đi... Quá mệt mỏi.
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống tiến lên tự mình cởi váy cho cô: “Ngoan... Có thời gian để em nghỉ ngơi...”
Khi Văn Quốc Đống cởi váy, bàn tay cố ý vô tình lướt qua núm vú của Tô Bối, khiến cơ thể Tô Bối không nhịn được run rẩy.
“Văn Quốc Đống... Anh...”
“Tiểu lãng hóa... Tối hôm nay em không chạy được...”
Văn Quốc Đống lột sạch Tô Bối xong, trực tiếp ôm cô đi vào bể nước nóng.
Tô Bối giãy dụa hai cái, cuối cùng khi đôi mắt hắn càng lúc càng thâm trầm thì thành thật lại.
“Vậy buổi tối hôm nay... Chỉ làm một lần được không?”
Văn Quốc Đống cười mà như không cười liếc mắt nhìn cô một cái, đẩy mắt kính trên mũi: “Em cảm thấy.” “Em cảm thấy có thể...”
“Ồ...”
Văn Quốc Đống nghe thấy thế cười mỉa một tiếng, cơ thể Tô Bối dán sát lấy người hắn, làm nũng: “Ông xã... Em sai rồi...”
Văn Quốc Đống nhắm mắt lại, để mặc nhũ thịt mềm mại của Tô Bối dán sát lên người:
“Bà xã của anh không sai...
“Ông xã... Ừm...”
Tô Bối còn chưa mở miệng, đã bị Văn Quốc Đống để lên bệ đá, hôn xuống:
“Ngoan... Buổi tối ông xã chuẩn bị ngạc nhiên vui mừng... Đảm bảo bà xã dân đăng xem xong... Sẽ cầu ông đây thao em...”
“Văn Quốc Đống... Anh...”
Tô Bối đột nhiên vươn tay véo thịt mềm ở eo Văn
Quốc Đống, nhỏ giọng chất vấn: “Văn Quốc Đống... Anh coi em là gì?”
“Tê... Tiểu tao hóa! Không đánh lại được thì véo sao?”
Cơ thể Văn Quốc Đống nghiêng về trước đè chặt Tô Bối: “Em là con gái dân đăng của ba...”
Tô Bối nhìn chằm chằm gương mặt trong ngoài không
giống nhau của Văn Quốc nhìn một lúc lâu mới mở miệng mắng: “Lão lưu manh... Văn nhã bại hoại...”
“Sao anh lại là lưu manh? Chẳng lẽ ông đây làm tình với bà xã của mình cũng là lưu manh?”
Tay Tô Bối véo eo hắn buông lỏng ra, chậm rãi cố ý vô tình trêu chọc sau eo Văn Quốc Đống:
“Vậy anh chính là cáo già xảo quyệt.”
Rõ ràng là trong lòng mang ý xấu, nhưng cố tình để cô chủ động mắc câu.
Nếu lúc trước... Cô không có hành động...
Nghĩ như vậy, tay Tô Bối để sau eo hắn làm loạn một lát, ngước mắt nhìn về phía Văn Quốc Đống:
“Nếu em không có...”
Cơ thể Văn Quốc Đống dán sát vào Tô Bối, đôi tay thô ráp thong thả ung dung lượn lờ từ cánh tay của Tô Bối đi tới trước ngực:
“Bối Nhi... Đều đã kết hôn... Đâu còn nếu như...”
Tô Bối không cam lòng trừng Văn Quốc Đống: “Em xứng đáng bị hai ba con anh tính... Ừm...”
Cô còn chưa nói dứt lời, Văn Quốc Đống đã dùng sức véo núm vú của Tô Bối, toàn bộ nhũ thịt bị lòng bàn tay bao vây chặt lấy.
“Bối Nhi lại nói sai, anh chỉ có một đứa con trai, chính là Tiểu Ngọc của chúng ta...”
“Anh...”
Tô Bối cũng biết, ở Văn gia Văn Quốc Đống nói một là một không có hai, Văn Lê Văn Tuyết bị loại khỏi gia phả nói loại là loại.
"Hôm nay là thế giới hai người của chúng ta...”
Một tay của Văn Quốc Đống ôm Tô Bối, một tay xoa bóp nhũ thịt trước ngực, cúi đầu cắn không thuận theo không buông tha cho Tô Bối.
Bông tuyết bay múa bên ngoài đình bể nước nóng.
Trong bể nước nóng đôi tay của Tô Bối ôm eo Văn Quốc Đống, khi môi lưỡi dây dưa, trong mắt tràn ngập dung nhan của Văn Quốc Đống gần trong gang tác.
Lúc này cô không thể nghĩ ra được, rốt cuộc mình có tâm tư khác với người đàn ông này từ khi nào.
Cô không thể không thừa nhận, mới đầu cô thực sự thèm cơ thể hắn...
Biết rõ người đàn ông này sâu không thấy đáy, còn sa vào trong dịu dàng của hắn.
Cũng là tính kế... Kết quả cuối cùng khác nhau như trời với đất...
“Sao thế, ông xã quá đẹp trai, nhìn tới choáng váng à?”
Nghe thấy thế, Tô Bối há miệng cắn lên môi Văn Quốc Đống: “Không biết xấu hổ... “Điểm này không phải là em đã sớm biết rồi sao?”
Văn Quốc Đống vùi đầu vào cổ Tô Bối, ôm cô chui vào trong suối nước nóng: “Hôm nay không được nghĩ tới người khác…Văn Ngọc cũng không được...”
Văn Quốc Đống nói đợi đến buổi tối, thì thực sự ngồi trong lòng mà không loạn ôm cô không có hành động.
Cho dù Tô Bối cố ý khiêu khíCh trong suối nước nóng, phía dưới Văn Quốc Đống vừa cứng vừa trướng, đều chỉ ôm Tô Bối vừa hôn vừa sờ, cố gắng chịu đựng không thao.
Sau khi ngâm suối nước nóng xong, Tô Bối tự mình đi tắm rửa một cái.
Văn Quốc Đống bảo người đưa nguyên liệu nấu ăn tới, chuẩn bị bữa tối dưới nến.
Trong phòng Bếp.
Tô Bối tắm rửa xong đi ra, cố ý phun chút nước hoa lên người, mặc áo ngắn tay của Văn Quốc Đống ra cửa.
Áo ngắn tay mặc trên người Văn Quốc Đống vừa vặn, khi mặc lên người Tô Bối dáng người thon thả thì vừa rộng thùng thình vừa dài, vừa vặn che khuất một nửa đùi.
“Ông xã...” Tô Bối yêu kiều gọi một tiếng, dạo qua một vòng trước mặt Văn Quốc Đống, nhỏ giọng hỏi: “Ông xã... Anh đoán xem... Bên trong em mặc đồ lót không?”
/215
|