Tô Bối đi đến phòng tắm, tắm sạch cơ thể nhớp nháp của mình, thay một chiếc áo len rộng thùng thình mặc ở nhà, che đi đôi gò bồng đào nhô cao trước ngực, lúc này mới ra cửa.
Tô Bối đi xuống tầng một, Lâm Quyên và mọi người đang cười nói vui vẻ, trong nháy mặt đã xụ mặt xuống.
“Mấy giờ rồi mới dậy... Dân quê là không có gia giáo như thế à? Người không biết còn tưởng trong nhà cô không có ai, mới dạy ra được một cô con gái như thế này.”
Lời này của Lâm Quyên vừa vang lên, vẻ mặt Tô Bối cứng đờ trong giây lát, tay giấu trong cổ tay áo siết chặt lại.
“Mẹ...”
“Mẹ cái gì mà mẹ? Tôi không có loại con dâu của gia đình bình dân như thế.”
Trên mặt Lâm Quyên hiện lên chữ ‘Ghét’ Tô Bối vô cùng rõ ràng, ngồi bên cạnh bà ta là mấy người phụ nữ ăn mặc chỉnh chu, cũng không tiện nói gì.
Tô Bối bị mẹ chồng gây khó dễ không chút lưu tình, châm chọc trước mặt người ngoài như vậy, cho dù là người có tu dưỡng tốt đến mấy cũng khó mà chịu đựng nổi.
Lúc này một người phụ nữ hơi lớn tuổi ngồi cạnh Lâm Quyên, cười một tiếng đứng ra giảng hòa.
“Ôi, người trẻ tuổi ấy mà, ai mà không tranh thủ lười một chút… Chẳng lẽ Tết nhất còn không cho người ta nghỉ ngơi thả lỏng…”
“Đúng thế... Cô bé này tên là Tiểu Bối hả... Dáng dấp rất xinh đẹp...”
“Tới đây tới đây... Nhanh ngồi xuống...”
Một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám tinh xảo chậm rãi đứng lên, thân thiện kéo Tô Bối ngồi ở bên ngoài mấy người.
Lâm Quyên thấy thế khịt mũi coi thường, hừ lạnh một tiếng, cũng không có ý định giới thiệu Tô Bối với mọi người ở đây.
“Cháu chào các thím...” Tô Bối cười ôn hòa, giống như không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Quyên, chào hỏi mọi người.
“Cháu tên là Tô Bối, vợ của anh Văn Lê, các thím gọi cháu là Tiểu Bối cũng được.”
“Được... Được...”
“Nhìn xem, tuổi trẻ đúng là tốt… Với dáng vẻ này nếu như thím trẻ ra mấy chục tuổi, chỉ sợ cũng sớm đem cháu cưới về nhà giấu đi.”
Lâm Quyên ghét nhất việc người ta nhắc đến chuyện Văn Lê vừa mới tốt nghiệp đại học đã cùng cô gái nông thôn kết hôn.
Cho nên hơn hai năm nay, không dẫn Tô Bối tham gia bất kỳ cuộc tụ họp nào của gia tộc, vì bà sợ mất mặt.
Chỉ là năm nay Văn Quốc Đống thăng chức, nếu như tết nhất lại không dẫn con dâu ra, nói không chừng bên ngoài lại có tin đồn nhảm nhí.
“Loại con gái của gia đình nhà quê này... Cưới về còn chưa đủ mất mặt à.”
Tô Bối vén mấy sợi tóc xõa ra sau tai, cười ôn hòa:
“Mẹ à... Xã hội cũ đã qua mấy chục năm rồi, mẹ nên hướng về phía trước.”
Mấy người phụ nữ ngồi đây, có người nào không nhìn ra tính cách trong bông có kim của Tô Bối.
Không nhìn ra, Tô Bối có mắt cao hơn đầu, nhưng đám chị em dâu người nào cũng vui vẻ khi xem chuyện mẹ chồng nàng dâu chiến tranh ngầm với nhau.
Nhưng khi Lâm Quyên nghe xong những lời này sắc mặt thay đổi: “Những lời này của cô là có ý gì? Gia giáo nhà cô dạy cô cãi lời người lớn như thế à?”
“Lâm Quyên, Tết nhất lại ầm ĩ cái gì thế?”
Văn Quốc Đống mới chạy bộ buổi sáng trở về, quần áo trên người đầy mồ hôi còn chưa kịp thay, bỏ kính mắt gọng bạc xuống lau hơi nước phía trên.
Lúc này mới thấy rõ trong phòng khách có một đống người, Tô Bối nhỏ nhắn xinh đẹp ngồi ở giữa đám quý phu nhân, nhìn vô cùng đáng thương.
Nghe thấy thế, Lâm Quyên tức giận liếc mắt nhìn Tô Bối, cao giọng sai bảo: “Không nhìn thấy ba chồng cô về à? Còn không nhanh đứng dậy qua giúp đỡ?”
Tô Bối vội vàng đứng dậy.
Văn Quốc Đống vốn định từ chối, nhưng thấy Lâm Quyên đang nổi nóng nên để mặc bà.
"Ba..."
Tô Bối cúi đầu đi tới trước mặt Văn Quốc Đống, nhu nhược đáng thương kêu lên.
Văn Quốc Đống gật đầu đáp, không nói gì.
“Quả nhiên là dân quê, ngoại trừ khoe khoang nhan sắc, cũng không có mắt nhìn việc!”
Hai người còn chưa đi xa, phía sau truyền tới giọng nói chế nhạo của mẹ chồng Lâm Quyên.
Tô Bối cúi đầu nghe những lời này, đối với mẹ chồng gây khó dễ và người chồng nhu nhược, nếu nói trong lòng không có hận, thì là giả.
Năm nay cả gia đình Văn gia đều ở cùng nhau ăn tết, cũng là lần đầu tiên cô tới biệt viện của Văn gia.
Bên ngoài biệt viện nhìn rất đồ sộ kín đáo, nhưng bên trong lại không cách âm.
Chuyện vừa xảy ra ở phòng khách dưới tầng một ồn ào như thế, trên tầng dù ít dù nhiều đều có thể nghe thấy.
Cô bị quở trách lâu như vậy, Văn Lê đều không xuống giải vây giúp cô.
Người khác thì không nói, nhưng Văn Lê là chồng của cô... Năm nay là lần đầu tiên cô chính thức gặp mặt mọi người của Văn gia.
Tuy cô đã sớm biết cửa Văn gia không dễ bước vào, nhưng hiện giờ cô đối mặt không phải là chế nhạo đến từ người Văn gia, mà là từ mẹ chồng mình không chút lưu tình gây khó dễ và trào phúng.
Nhưng... Cô không thể ly hôn, cô cũng không muốn ly hôn…
Cô nhất định phải ở lại Văn gia.
Biệt viện ngoại trừ đầu bếp làm cơm tất niên, cùng với dì dọn vệ sinh, không thuê người giúp việc.
Văn Quốc Đống cởi áo thấm mồ hôi, lộ ra nửa người trên rắn chắc, nhìn Tô Bối cúi đầu không nói, hắn trầm giọng nói: “Ba không cần con giúp gì, lời nói của mẹ chồng con cũng đừng để trong lòng... Cũng chỉ có mấy ngày như vậy, đợi con và Văn Lê dọn ra ngoài sẽ tốt hơn.”
Tô Bối đi xuống tầng một, Lâm Quyên và mọi người đang cười nói vui vẻ, trong nháy mặt đã xụ mặt xuống.
“Mấy giờ rồi mới dậy... Dân quê là không có gia giáo như thế à? Người không biết còn tưởng trong nhà cô không có ai, mới dạy ra được một cô con gái như thế này.”
Lời này của Lâm Quyên vừa vang lên, vẻ mặt Tô Bối cứng đờ trong giây lát, tay giấu trong cổ tay áo siết chặt lại.
“Mẹ...”
“Mẹ cái gì mà mẹ? Tôi không có loại con dâu của gia đình bình dân như thế.”
Trên mặt Lâm Quyên hiện lên chữ ‘Ghét’ Tô Bối vô cùng rõ ràng, ngồi bên cạnh bà ta là mấy người phụ nữ ăn mặc chỉnh chu, cũng không tiện nói gì.
Tô Bối bị mẹ chồng gây khó dễ không chút lưu tình, châm chọc trước mặt người ngoài như vậy, cho dù là người có tu dưỡng tốt đến mấy cũng khó mà chịu đựng nổi.
Lúc này một người phụ nữ hơi lớn tuổi ngồi cạnh Lâm Quyên, cười một tiếng đứng ra giảng hòa.
“Ôi, người trẻ tuổi ấy mà, ai mà không tranh thủ lười một chút… Chẳng lẽ Tết nhất còn không cho người ta nghỉ ngơi thả lỏng…”
“Đúng thế... Cô bé này tên là Tiểu Bối hả... Dáng dấp rất xinh đẹp...”
“Tới đây tới đây... Nhanh ngồi xuống...”
Một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám tinh xảo chậm rãi đứng lên, thân thiện kéo Tô Bối ngồi ở bên ngoài mấy người.
Lâm Quyên thấy thế khịt mũi coi thường, hừ lạnh một tiếng, cũng không có ý định giới thiệu Tô Bối với mọi người ở đây.
“Cháu chào các thím...” Tô Bối cười ôn hòa, giống như không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Quyên, chào hỏi mọi người.
“Cháu tên là Tô Bối, vợ của anh Văn Lê, các thím gọi cháu là Tiểu Bối cũng được.”
“Được... Được...”
“Nhìn xem, tuổi trẻ đúng là tốt… Với dáng vẻ này nếu như thím trẻ ra mấy chục tuổi, chỉ sợ cũng sớm đem cháu cưới về nhà giấu đi.”
Lâm Quyên ghét nhất việc người ta nhắc đến chuyện Văn Lê vừa mới tốt nghiệp đại học đã cùng cô gái nông thôn kết hôn.
Cho nên hơn hai năm nay, không dẫn Tô Bối tham gia bất kỳ cuộc tụ họp nào của gia tộc, vì bà sợ mất mặt.
Chỉ là năm nay Văn Quốc Đống thăng chức, nếu như tết nhất lại không dẫn con dâu ra, nói không chừng bên ngoài lại có tin đồn nhảm nhí.
“Loại con gái của gia đình nhà quê này... Cưới về còn chưa đủ mất mặt à.”
Tô Bối vén mấy sợi tóc xõa ra sau tai, cười ôn hòa:
“Mẹ à... Xã hội cũ đã qua mấy chục năm rồi, mẹ nên hướng về phía trước.”
Mấy người phụ nữ ngồi đây, có người nào không nhìn ra tính cách trong bông có kim của Tô Bối.
Không nhìn ra, Tô Bối có mắt cao hơn đầu, nhưng đám chị em dâu người nào cũng vui vẻ khi xem chuyện mẹ chồng nàng dâu chiến tranh ngầm với nhau.
Nhưng khi Lâm Quyên nghe xong những lời này sắc mặt thay đổi: “Những lời này của cô là có ý gì? Gia giáo nhà cô dạy cô cãi lời người lớn như thế à?”
“Lâm Quyên, Tết nhất lại ầm ĩ cái gì thế?”
Văn Quốc Đống mới chạy bộ buổi sáng trở về, quần áo trên người đầy mồ hôi còn chưa kịp thay, bỏ kính mắt gọng bạc xuống lau hơi nước phía trên.
Lúc này mới thấy rõ trong phòng khách có một đống người, Tô Bối nhỏ nhắn xinh đẹp ngồi ở giữa đám quý phu nhân, nhìn vô cùng đáng thương.
Nghe thấy thế, Lâm Quyên tức giận liếc mắt nhìn Tô Bối, cao giọng sai bảo: “Không nhìn thấy ba chồng cô về à? Còn không nhanh đứng dậy qua giúp đỡ?”
Tô Bối vội vàng đứng dậy.
Văn Quốc Đống vốn định từ chối, nhưng thấy Lâm Quyên đang nổi nóng nên để mặc bà.
"Ba..."
Tô Bối cúi đầu đi tới trước mặt Văn Quốc Đống, nhu nhược đáng thương kêu lên.
Văn Quốc Đống gật đầu đáp, không nói gì.
“Quả nhiên là dân quê, ngoại trừ khoe khoang nhan sắc, cũng không có mắt nhìn việc!”
Hai người còn chưa đi xa, phía sau truyền tới giọng nói chế nhạo của mẹ chồng Lâm Quyên.
Tô Bối cúi đầu nghe những lời này, đối với mẹ chồng gây khó dễ và người chồng nhu nhược, nếu nói trong lòng không có hận, thì là giả.
Năm nay cả gia đình Văn gia đều ở cùng nhau ăn tết, cũng là lần đầu tiên cô tới biệt viện của Văn gia.
Bên ngoài biệt viện nhìn rất đồ sộ kín đáo, nhưng bên trong lại không cách âm.
Chuyện vừa xảy ra ở phòng khách dưới tầng một ồn ào như thế, trên tầng dù ít dù nhiều đều có thể nghe thấy.
Cô bị quở trách lâu như vậy, Văn Lê đều không xuống giải vây giúp cô.
Người khác thì không nói, nhưng Văn Lê là chồng của cô... Năm nay là lần đầu tiên cô chính thức gặp mặt mọi người của Văn gia.
Tuy cô đã sớm biết cửa Văn gia không dễ bước vào, nhưng hiện giờ cô đối mặt không phải là chế nhạo đến từ người Văn gia, mà là từ mẹ chồng mình không chút lưu tình gây khó dễ và trào phúng.
Nhưng... Cô không thể ly hôn, cô cũng không muốn ly hôn…
Cô nhất định phải ở lại Văn gia.
Biệt viện ngoại trừ đầu bếp làm cơm tất niên, cùng với dì dọn vệ sinh, không thuê người giúp việc.
Văn Quốc Đống cởi áo thấm mồ hôi, lộ ra nửa người trên rắn chắc, nhìn Tô Bối cúi đầu không nói, hắn trầm giọng nói: “Ba không cần con giúp gì, lời nói của mẹ chồng con cũng đừng để trong lòng... Cũng chỉ có mấy ngày như vậy, đợi con và Văn Lê dọn ra ngoài sẽ tốt hơn.”
/215
|