Liễu Nhứ liếc mắt nhìn Tô Bối với hàm ý sâu xa, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Mấy năm nay chị ấy có quan hệ rất tốt với đám quan phu nhân quý phu nhân ở thành phố Lâm...”
Tô Bối vừa nghe lập tức hiểu rõ thâm ý trong lời nói của Liễu Nhứ, đối phương muốn dùng buổi tiệc rượu này để đẩy người mới ‘tiền nhiệm’ như cô ra ngoài.
Do dự một lát, cô nói: “Có khả năng tôi không thích trường hợp này...”
Nghe thấy thế, Liễu Nhứ lập tức đứng dậy: “Đám phu nhân chị ấy quen khác với đám phu nhân của Lâm Quyên, muốn không dựa vào đại ca đi con đường luật sư này, nên làm thế nào tự chị dâu nghĩ kỹ…”
Buổi tối trước khi ngủ, Văn Quốc Đống thấy Tô Bối nhìn thiệp mời trên tay tới thất thần, nhỏ giọng nói: “Chỉ còn mấy ngày, nếu em muốn đi anh có thể đi cùng với em…”
“Hửm?” Tô Bối nghĩ tới những chuyện mới trải qua của Văn Quốc Đống, nhỏ giọng hỏi: “Hiện giờ anh ra ngoài có tiện không?”
“Ông đây là đi theo bà xã tham dự tiệc rượu... Không phải tự mình đi... Hơn nữa trên thiệp mời này viết tên của em, là người nhà lo lắng cho an nguy của bà xã thì sao?”
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối nhỏ giọng nói: “Liễu Nhứ đối xử với em còn rất tốt, em là bà xã của anh không muốn dựa vào anh... Trái lại dựa vào bà ta...”
Tô Bối để đồ qua một bên, nhìn người đàn ông hơi tí là ăn dấm linh tinh: “Liễu Nhứ là thương nhân, dựa vào góc độ lập trường kinh doanh, bà ấy giúp em chắc chắn sẽ nhận được ưu đãi từ chỗ anh.”
“Cho nên anh chắc chắn muốn ăn dấm với em sao?”
Văn Quốc Đống im lặng thu hồi tay ôm lưng Tô Bối: “Haizz... Có đôi khi bà xã quá thông minh cũng không tốt... Không có cảm giác thành tựu.”
Tô Bối cười mỉa một tiếng: “Cho nên đây là nguyên nhân anh không ly hôn với Lâm Quyên nhiều năm như vậy?”
Vốn tưởng rằng Văn Quốc Đống sẽ phản bác, ai biết Văn Quốc Đống nghiêm túc gật đầu.
“Tuy bà ta là người xu lợi, nhưng rất dễ nắm trong tay, chút tính kế đó trong lòng bà ta không cần để ý tới, liếc nhìn bà ta một cái sẽ lập tức biết được trong bụng bà ta đang có ý nghĩ xấu xa gì.
“Mấy năm nay, những hành động mờ ám của bà ta cơ bản đều nằm trong phạm vi dễ dàng tha thứ của anh, ly hôn với bà ta, không chừng yêu ma quỷ quái ở bên người sẽ nhào lên... Quá phiền... Cho nên bỏ qua hết...”
“Vậy sao năm trước không muốn bỏ qua nữa?”
“Còn không phải tại có bà xã dâm đãng quá mê người sao?”
Sau khi Văn Quốc Đống nói xong lập tức nằm trên giường, vô liêm sỉ bổ
sung thêm: “Bà xã này là anh tự mình tìm, thể xác và tinh thần đều phù hợp, linh hồn hợp nhất... Chính là bà xã tốt hiếm gặp trên đời!”
“Nhưng mà...”
“Hửm?” Tô Bối lạnh lùng liếc nhìn Văn Quốc Đống một cái.
“Cho dù bà xã thế nào, ông đây đều thích...” Văn Quốc Đống thức thời dời đề tài: “Năm nay qua năm mới nhiều chuyện như vậy, còn chưa kịp về nhà thăm cha mẹ... Hay là chủ nhật trở về một chuyến?”
“Khi chúng ta kết hôn cô cả của em trúng thưởng gì đấy, khi đó được con dâu bà ta cách xa ngàn dặm đón về ở một thời gian, sau tiệc rượu này lại vì mẹ chồng nàng dâu không hợp lại đuổi về trong thôn... Hiện giờ đang ầm ĩ khắp nơi chuyện rượu của em không có bà ta, muốn cha mẹ em bổ sung, anh chắc chắn muốn trở về lúc này?”
Hiện giờ người cả thôn đều biết Văn Quốc Đống là ông xã cô, chỉ có cô cả của cô biết Văn Quốc Đống từng là “cha chồng” cô, nói không chừng bà ta lại truyền tin đồn khắp thôn.
“Tiểu Ngọc đều sắp nửa tuổi, hôn lễ ở Văn gia…”
Không đợi Văn Quốc Đống nói xong, Tô Bối đã cắt ngang: “Qua hai năm đi... Đợi mọi người quên Văn Lê lại nói…”
9
Ban đầu kết hôn ở nông thôn, hôn lễ đều do Văn Quốc Đống chuẩn bị toàn bộ, được Văn Quốc Đống diễn xung hôn lễ của hắn.
Hôn lễ ở Văn gia, người được mời chắc chắn nhiều hơn hôn lễ ở nông thôn.
Nhiều bạn học, lãnh đạo đơn vị và đồng nghiệp như vậy, nhất là bạn học đại học... Phần lớn mọi người biết chuyện của cô và Văn Lê... Chuyện cô và Văn Lê tốt nghiệp xong đi đăng ký kết hôn, lúc trước nhiều người biết như thế. Hiện giờ lại kết hôn…
Văn Quốc Đống không nhịn được ôm chặt lấy Tô Bối: “Vậy em muốn gả cho anh... Thì phải nói cho anh trước...”
Tô Bối nhíu mày: “Hiện giờ em không gả cho anh ư? Giấy chứng nhận kết hôn trong két sắt của anh là giả à?”
Văn Quốc Đống quay lưng lại, ấp úng nói: “Em không gả cho anh ở trước mặt mọi người...”
Tô Bối nhíu mày, cô không ngờ tới vậy mà Văn Quốc Đống còn chú trọng nghi thức hơn cả cô: “Văn Quốc Đống... Em chỉ muốn anh hiểu rõ, em hi vọng khi gả cho anh, người tới tham dự hôn lễ sẽ không nói ở chỗ riêng tư ‘Ồ... Tiểu trợ lý của công ty luật này có chút thủ đoạn, đi nhờ xe lần này sẽ khỏi phải đi đường mấy chục năm..”
“Vậy em muốn thế nào...”
“Em càng hi vọng bọn họ nói: ‘Các bà nhìn coi, đó là luật sư của công ty luật Nguyên Khoa, thủ đoạn rất cao”.
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhíu mày: “Hai câu này có gì khác nhau?”
“Đương nhiên là có khác nhau, thủ đoạn của tiểu trợ lý cao tới đâu, cũng chỉ là người có chút tâm cơ xinh đẹp ra thì không thể lên mặt bàn, không có người để ‘bình hoa’ như em vào mắt… khi đó anh cùng lắm bị người ta trêu đùa một câu càng già càng dẻo dai, hưởng phúc”
Nhưng nếu cô thành luật sư, cho dù tất cả mọi người cho rằng cô dựa vào Văn Quốc Đống thượng vị, vậy cô cũng là luật sư đường đường chính chính, đãi ngộ giữa hai thứ này quá khác biệt, một trời một vực.
"Em..."
Tô Bối cúi người hôn lên môi Văn Quốc Đống: “Đến khi đó, người khác sẽ không cười anh mắt mù, đã đống tuổi còn bị tiểu hồ ly trẻ tuổi mê hoặc choáng váng, bọn họ sẽ nói, vẫn là ánh mắt của cục trưởng Văn tốt... Tìm bà xã trẻ tuổi đều tìm được người xinh đẹp thủ đoạn còn cao như thế…”
Tô Bối liên tục không ngừng bọc đường lên viên đạn, Văn Quốc Đống thành công bị thuyết phục.
“Vậy anh đợi em nhiều nhất là một năm, một năm sau cho dù em thế nào, đều phải làm hôn lễ...”
Nghe xong những lời này, Tô Bối nhíu mày: “Anh không tin em...”
Đợi nhiều nhất một năm... Những lời này nghe giống như cô còn có thể khiến Văn Quốc Đống đợi thêm nhiều năm?
Khóe miệng Văn Quốc Đống giật giật: “Đây là điểm mấu chốt nhất.”
Nhỡ đâu Tô Bối thực sự để hắn đợi ba năm, đến lúc đó hắn thực sự sẽ như lời Văn Uyển nói: “Nữ lang trẻ tuổi phối với tóc bạc”.
Sau khi im lặng ghi nhớ thù này, Văn Quốc Đống lựa chọn ngủ sớm dậy sớm.
Tô Bối muốn tìm Văn Quốc Đống gây phiền phức, nhưng hắn đã dựa đầu vào gối đầu chỉ mấy phút là ngủ mất.
Tốc độ đi vào giấc ngủ này rất nhanh, dường như đã quên những lời nói trong bệnh viện hôm nay.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Tô Bối tắt đèn lần đầu tiên tự mình ôm Văn Quốc Đống đi vào giấc ngủ.
Thường ngày có thói quen là đi vào giấc ngủ trong lòng Văn Quốc Đống, hiện giờ Văn Quốc Đống ngủ còn sớm hơn cả cô, cô thậm chí có chút không quen lắm.
Từ khi đưa Lâm Quyên và Văn Tuyết vào trại an dưỡng, trong ngoài Văn gia đều cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Văn Quốc Đống ở nhà không lâu, công việc lại khôi phục như bình thường.
Hai vợ chồng ban ngày không gặp, buổi tối ở trên giường “tăng ca” đến nửa đêm.
Cho dù như vậy mỗi sáng Văn Quốc Đống vẫn kiên trì dậy sớm vận động tập thể hình.
Mình thức dậy còn chưa tính, còn muốn lắc lư gọi Văn Ngọc tỉnh dậy, cùng Diệp Liệt Thanh gió mặc gió mưa mặc mưa chạy bộ sáng sớm.
Không thèm để ý tới hai người này, Tô Bối nhân lúc còn thời gian bổ sung các loại tri thức trong tiệc rượu. Trên tiệc rượu lần này chưa chắc thực sự bảo người ta phẩm rượu, nhưng hoạt động “phẩm rượu” lần sau sẽ không thể thiếu.
Lúc trước Lâm Quyên giao tiếp trong giới phu nhân, tuy hiện giờ Văn Quốc Đống vẫn không định cho cô tiếp xúc, cô cũng biết sau này chắc chắn không thể thiếu.
Người có thể trở thành “bạn tốt” “bạn bè” với Lâm Quyên, có lẽ không kém chỗ nào.
Thím hai Văn gia thấy Tô Bối đang đọc tư liệu về rượu, ở một bên thản nhiên nói: “Trong giới của Liễu Nhứ đều là ‘nữ cường nhân, gặp mặt ba phần cười, hai phần thật tình, năm phần dựa vào ích lợi trói buộc..”
Ngụ ý không cần phải lo lắng bị người ta xem thường lạnh nhạt trong bữa tiệc.
Tô Bối mỉm cười nói: “Tôi biết... Giới phu nhân cũng phân chia cấp bậc.”
“Vạn vật đều là vòng tròn, thế giới rộng lớn thứ gì không có, kẻ thứ ba đều có thể chen lách tụ tập một chỗ muốn gả tiến vào nhà giàu.”
Những lời này, khiến Tô Bối nghĩ tới người phụ nữ đêm trừ tịch.
Thím hai Văn gia như biết Tô Bối đang nghĩ gì: “Năm mới qua không lâu đã ly hôn.”
Đêm 30 cũng dám không có mắt tìm nữ chủ nhân gây sự, người đàn ông không có đầu óc cũng biết “người phụ nữ thị phi” là không thể giữ, huống chi đàn ông trong thế gia bạc tình quen, bà xã cưới người mới là được.
Địa điểm diễn ra tiệc rượu không phải là khách sạn bình thường, mà tổ chức ở trang viên rượu tư nhân.
Lúc trước Tô Bối chưa từng gặp người nhà mẹ đẻ của Liễu Nhứ, trái lại tiệc rượu lần này đi theo Văn Quốc Đống gặp được không ít.
Việc xã giao của Liễu gia rộng, tiệc rượu chưa chính thức bắt đầu, Văn Quốc Đống vừa xuất hiện người chào hỏi nối liền không dứt.
Không lâu sau, Tô Bối làm quen được không ít người.
Người tham gia tiệc rượu trên cơ bản đều dẫn theo phu nhân, khi đám đàn ông nói chuyện phiếm, phu nhân bên cạnh nhìn Tô Bối: “Văn phu nhân, chúng ta đến bên cạnh ngồi một lát đi? Mỗi ngày đi theo đám đàn ông thối này tán gẫu đề tài trọng tâm, vừa buồn tẻ lại nhàm chán...”
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống, hắn gật đầu nói: “Đi đi... Tiệc rượu bắt đầu anh sẽ đi tìm em.”
Tô Bối vừa nghe lập tức hiểu rõ thâm ý trong lời nói của Liễu Nhứ, đối phương muốn dùng buổi tiệc rượu này để đẩy người mới ‘tiền nhiệm’ như cô ra ngoài.
Do dự một lát, cô nói: “Có khả năng tôi không thích trường hợp này...”
Nghe thấy thế, Liễu Nhứ lập tức đứng dậy: “Đám phu nhân chị ấy quen khác với đám phu nhân của Lâm Quyên, muốn không dựa vào đại ca đi con đường luật sư này, nên làm thế nào tự chị dâu nghĩ kỹ…”
Buổi tối trước khi ngủ, Văn Quốc Đống thấy Tô Bối nhìn thiệp mời trên tay tới thất thần, nhỏ giọng nói: “Chỉ còn mấy ngày, nếu em muốn đi anh có thể đi cùng với em…”
“Hửm?” Tô Bối nghĩ tới những chuyện mới trải qua của Văn Quốc Đống, nhỏ giọng hỏi: “Hiện giờ anh ra ngoài có tiện không?”
“Ông đây là đi theo bà xã tham dự tiệc rượu... Không phải tự mình đi... Hơn nữa trên thiệp mời này viết tên của em, là người nhà lo lắng cho an nguy của bà xã thì sao?”
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối nhỏ giọng nói: “Liễu Nhứ đối xử với em còn rất tốt, em là bà xã của anh không muốn dựa vào anh... Trái lại dựa vào bà ta...”
Tô Bối để đồ qua một bên, nhìn người đàn ông hơi tí là ăn dấm linh tinh: “Liễu Nhứ là thương nhân, dựa vào góc độ lập trường kinh doanh, bà ấy giúp em chắc chắn sẽ nhận được ưu đãi từ chỗ anh.”
“Cho nên anh chắc chắn muốn ăn dấm với em sao?”
Văn Quốc Đống im lặng thu hồi tay ôm lưng Tô Bối: “Haizz... Có đôi khi bà xã quá thông minh cũng không tốt... Không có cảm giác thành tựu.”
Tô Bối cười mỉa một tiếng: “Cho nên đây là nguyên nhân anh không ly hôn với Lâm Quyên nhiều năm như vậy?”
Vốn tưởng rằng Văn Quốc Đống sẽ phản bác, ai biết Văn Quốc Đống nghiêm túc gật đầu.
“Tuy bà ta là người xu lợi, nhưng rất dễ nắm trong tay, chút tính kế đó trong lòng bà ta không cần để ý tới, liếc nhìn bà ta một cái sẽ lập tức biết được trong bụng bà ta đang có ý nghĩ xấu xa gì.
“Mấy năm nay, những hành động mờ ám của bà ta cơ bản đều nằm trong phạm vi dễ dàng tha thứ của anh, ly hôn với bà ta, không chừng yêu ma quỷ quái ở bên người sẽ nhào lên... Quá phiền... Cho nên bỏ qua hết...”
“Vậy sao năm trước không muốn bỏ qua nữa?”
“Còn không phải tại có bà xã dâm đãng quá mê người sao?”
Sau khi Văn Quốc Đống nói xong lập tức nằm trên giường, vô liêm sỉ bổ
sung thêm: “Bà xã này là anh tự mình tìm, thể xác và tinh thần đều phù hợp, linh hồn hợp nhất... Chính là bà xã tốt hiếm gặp trên đời!”
“Nhưng mà...”
“Hửm?” Tô Bối lạnh lùng liếc nhìn Văn Quốc Đống một cái.
“Cho dù bà xã thế nào, ông đây đều thích...” Văn Quốc Đống thức thời dời đề tài: “Năm nay qua năm mới nhiều chuyện như vậy, còn chưa kịp về nhà thăm cha mẹ... Hay là chủ nhật trở về một chuyến?”
“Khi chúng ta kết hôn cô cả của em trúng thưởng gì đấy, khi đó được con dâu bà ta cách xa ngàn dặm đón về ở một thời gian, sau tiệc rượu này lại vì mẹ chồng nàng dâu không hợp lại đuổi về trong thôn... Hiện giờ đang ầm ĩ khắp nơi chuyện rượu của em không có bà ta, muốn cha mẹ em bổ sung, anh chắc chắn muốn trở về lúc này?”
Hiện giờ người cả thôn đều biết Văn Quốc Đống là ông xã cô, chỉ có cô cả của cô biết Văn Quốc Đống từng là “cha chồng” cô, nói không chừng bà ta lại truyền tin đồn khắp thôn.
“Tiểu Ngọc đều sắp nửa tuổi, hôn lễ ở Văn gia…”
Không đợi Văn Quốc Đống nói xong, Tô Bối đã cắt ngang: “Qua hai năm đi... Đợi mọi người quên Văn Lê lại nói…”
9
Ban đầu kết hôn ở nông thôn, hôn lễ đều do Văn Quốc Đống chuẩn bị toàn bộ, được Văn Quốc Đống diễn xung hôn lễ của hắn.
Hôn lễ ở Văn gia, người được mời chắc chắn nhiều hơn hôn lễ ở nông thôn.
Nhiều bạn học, lãnh đạo đơn vị và đồng nghiệp như vậy, nhất là bạn học đại học... Phần lớn mọi người biết chuyện của cô và Văn Lê... Chuyện cô và Văn Lê tốt nghiệp xong đi đăng ký kết hôn, lúc trước nhiều người biết như thế. Hiện giờ lại kết hôn…
Văn Quốc Đống không nhịn được ôm chặt lấy Tô Bối: “Vậy em muốn gả cho anh... Thì phải nói cho anh trước...”
Tô Bối nhíu mày: “Hiện giờ em không gả cho anh ư? Giấy chứng nhận kết hôn trong két sắt của anh là giả à?”
Văn Quốc Đống quay lưng lại, ấp úng nói: “Em không gả cho anh ở trước mặt mọi người...”
Tô Bối nhíu mày, cô không ngờ tới vậy mà Văn Quốc Đống còn chú trọng nghi thức hơn cả cô: “Văn Quốc Đống... Em chỉ muốn anh hiểu rõ, em hi vọng khi gả cho anh, người tới tham dự hôn lễ sẽ không nói ở chỗ riêng tư ‘Ồ... Tiểu trợ lý của công ty luật này có chút thủ đoạn, đi nhờ xe lần này sẽ khỏi phải đi đường mấy chục năm..”
“Vậy em muốn thế nào...”
“Em càng hi vọng bọn họ nói: ‘Các bà nhìn coi, đó là luật sư của công ty luật Nguyên Khoa, thủ đoạn rất cao”.
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhíu mày: “Hai câu này có gì khác nhau?”
“Đương nhiên là có khác nhau, thủ đoạn của tiểu trợ lý cao tới đâu, cũng chỉ là người có chút tâm cơ xinh đẹp ra thì không thể lên mặt bàn, không có người để ‘bình hoa’ như em vào mắt… khi đó anh cùng lắm bị người ta trêu đùa một câu càng già càng dẻo dai, hưởng phúc”
Nhưng nếu cô thành luật sư, cho dù tất cả mọi người cho rằng cô dựa vào Văn Quốc Đống thượng vị, vậy cô cũng là luật sư đường đường chính chính, đãi ngộ giữa hai thứ này quá khác biệt, một trời một vực.
"Em..."
Tô Bối cúi người hôn lên môi Văn Quốc Đống: “Đến khi đó, người khác sẽ không cười anh mắt mù, đã đống tuổi còn bị tiểu hồ ly trẻ tuổi mê hoặc choáng váng, bọn họ sẽ nói, vẫn là ánh mắt của cục trưởng Văn tốt... Tìm bà xã trẻ tuổi đều tìm được người xinh đẹp thủ đoạn còn cao như thế…”
Tô Bối liên tục không ngừng bọc đường lên viên đạn, Văn Quốc Đống thành công bị thuyết phục.
“Vậy anh đợi em nhiều nhất là một năm, một năm sau cho dù em thế nào, đều phải làm hôn lễ...”
Nghe xong những lời này, Tô Bối nhíu mày: “Anh không tin em...”
Đợi nhiều nhất một năm... Những lời này nghe giống như cô còn có thể khiến Văn Quốc Đống đợi thêm nhiều năm?
Khóe miệng Văn Quốc Đống giật giật: “Đây là điểm mấu chốt nhất.”
Nhỡ đâu Tô Bối thực sự để hắn đợi ba năm, đến lúc đó hắn thực sự sẽ như lời Văn Uyển nói: “Nữ lang trẻ tuổi phối với tóc bạc”.
Sau khi im lặng ghi nhớ thù này, Văn Quốc Đống lựa chọn ngủ sớm dậy sớm.
Tô Bối muốn tìm Văn Quốc Đống gây phiền phức, nhưng hắn đã dựa đầu vào gối đầu chỉ mấy phút là ngủ mất.
Tốc độ đi vào giấc ngủ này rất nhanh, dường như đã quên những lời nói trong bệnh viện hôm nay.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Tô Bối tắt đèn lần đầu tiên tự mình ôm Văn Quốc Đống đi vào giấc ngủ.
Thường ngày có thói quen là đi vào giấc ngủ trong lòng Văn Quốc Đống, hiện giờ Văn Quốc Đống ngủ còn sớm hơn cả cô, cô thậm chí có chút không quen lắm.
Từ khi đưa Lâm Quyên và Văn Tuyết vào trại an dưỡng, trong ngoài Văn gia đều cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Văn Quốc Đống ở nhà không lâu, công việc lại khôi phục như bình thường.
Hai vợ chồng ban ngày không gặp, buổi tối ở trên giường “tăng ca” đến nửa đêm.
Cho dù như vậy mỗi sáng Văn Quốc Đống vẫn kiên trì dậy sớm vận động tập thể hình.
Mình thức dậy còn chưa tính, còn muốn lắc lư gọi Văn Ngọc tỉnh dậy, cùng Diệp Liệt Thanh gió mặc gió mưa mặc mưa chạy bộ sáng sớm.
Không thèm để ý tới hai người này, Tô Bối nhân lúc còn thời gian bổ sung các loại tri thức trong tiệc rượu. Trên tiệc rượu lần này chưa chắc thực sự bảo người ta phẩm rượu, nhưng hoạt động “phẩm rượu” lần sau sẽ không thể thiếu.
Lúc trước Lâm Quyên giao tiếp trong giới phu nhân, tuy hiện giờ Văn Quốc Đống vẫn không định cho cô tiếp xúc, cô cũng biết sau này chắc chắn không thể thiếu.
Người có thể trở thành “bạn tốt” “bạn bè” với Lâm Quyên, có lẽ không kém chỗ nào.
Thím hai Văn gia thấy Tô Bối đang đọc tư liệu về rượu, ở một bên thản nhiên nói: “Trong giới của Liễu Nhứ đều là ‘nữ cường nhân, gặp mặt ba phần cười, hai phần thật tình, năm phần dựa vào ích lợi trói buộc..”
Ngụ ý không cần phải lo lắng bị người ta xem thường lạnh nhạt trong bữa tiệc.
Tô Bối mỉm cười nói: “Tôi biết... Giới phu nhân cũng phân chia cấp bậc.”
“Vạn vật đều là vòng tròn, thế giới rộng lớn thứ gì không có, kẻ thứ ba đều có thể chen lách tụ tập một chỗ muốn gả tiến vào nhà giàu.”
Những lời này, khiến Tô Bối nghĩ tới người phụ nữ đêm trừ tịch.
Thím hai Văn gia như biết Tô Bối đang nghĩ gì: “Năm mới qua không lâu đã ly hôn.”
Đêm 30 cũng dám không có mắt tìm nữ chủ nhân gây sự, người đàn ông không có đầu óc cũng biết “người phụ nữ thị phi” là không thể giữ, huống chi đàn ông trong thế gia bạc tình quen, bà xã cưới người mới là được.
Địa điểm diễn ra tiệc rượu không phải là khách sạn bình thường, mà tổ chức ở trang viên rượu tư nhân.
Lúc trước Tô Bối chưa từng gặp người nhà mẹ đẻ của Liễu Nhứ, trái lại tiệc rượu lần này đi theo Văn Quốc Đống gặp được không ít.
Việc xã giao của Liễu gia rộng, tiệc rượu chưa chính thức bắt đầu, Văn Quốc Đống vừa xuất hiện người chào hỏi nối liền không dứt.
Không lâu sau, Tô Bối làm quen được không ít người.
Người tham gia tiệc rượu trên cơ bản đều dẫn theo phu nhân, khi đám đàn ông nói chuyện phiếm, phu nhân bên cạnh nhìn Tô Bối: “Văn phu nhân, chúng ta đến bên cạnh ngồi một lát đi? Mỗi ngày đi theo đám đàn ông thối này tán gẫu đề tài trọng tâm, vừa buồn tẻ lại nhàm chán...”
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống, hắn gật đầu nói: “Đi đi... Tiệc rượu bắt đầu anh sẽ đi tìm em.”
/215
|