Tiểu Văn Ngọc hơn hai tuổi, mỗi ngày đều bày ra một vẻ mặt.
Các bạn nhỏ xung quanh đều bảo cậu bé cười nhiều, nhưng mà cậu bé không muốn cười, bởi vì buổi tối mỗi ngày cha đều muốn đoạt mẹ với cậu bé.
“Tiểu Ngọc... Con sao vậy?”
Tô Bối thấy đứa bé cầm xe đua nhỏ vẻ mặt không vui ngồi trên bàn đu dây, không nhịn được mở miệng hỏi.
Văn Ngọc đặt ô tô nhỏ mình thích trong tay xuống, ôm lấy chân Tô Bối nói: “Mẹ... Có thể đổi cha được không…”
“Cha chọc Văn Tiểu Ngọc không vui sao?”
“Con... Con muốn đổi cha... với Soái Soái...”
“Cha của Soái Soái... Mỗi ngày đều không trở về nhà, mỗi ngày Soái Soái đều có thể... ngủ cùng với mẹ…”
Nghe thấy thế khóe mắt Tô Bối giật giật, còn chưa kịp mở miệng. Giọng nói của Văn Quốc Đống đã vang lên ở phía sau: “Văn Ngọc! Cha thấy con ngứa da rồi!”
Văn Ngọc ôm chân Tô Bối không buông ra, giọng nói đặc mùi sữa nói: “Con... Con phải... Phải đổi cha!”
“Văn... Tiểu... Ngọc!”
Tiểu Văn Ngọc bị rống như vậy, gân cổ lên khóc.
"Oa... Cha... Hu... Oa..."
“Văn Quốc Đống! Anh rống con trai em cái gì?”
Tô Bối bế Văn Ngọc lên, trừng mắt với Văn Quốc Đống: “Anh lại hung dữ thử xem?”
“Em... Thằng bé nói cái gì...”
“Thằng bé là đứa bé, anh cũng là đứa bé sao? Anh không thể nói chuyện từ từ ư?”
Văn Quốc Đống tức tới mức phát ngốc, nhưng mà Văn Ngọc dựa vào lòng Tô Bối gân cổ gào khóc, nước mắt không chảy một giọt.
“Văn Tiểu Ngọc, con đợi đó cho cha...”
Văn Ngọc cọ lồng ngực Tô Bối một lát: “Mẹ... Cha hung dữ.”
“Văn... Quốc Đống!” Tô Bối lạnh lùng nói với hắn: “Tối hôm nay anh ngủ ở phòng làm việc đi!”
“Ò..."
Hôm nay là ngày của cha, không cảm nhận được tình yêu đến từ con trai, tình thương của cha cũng bị cọ mất sạch hầu như không còn!
Buổi tối Văn Quốc Đống bị Tô Bối đuổi ra khỏi phòng ngủ, Văn Ngọc ôm lấy gối đầu vui tươi hớn hở ngồi trên giường.
Tô Bối kể chuyện cổ tích trước khi ngủ cho Văn Ngọc, mới đọc được nửa Văn Ngọc mở miệng nói: “Mẹ... Còn chưa uống sữa bò trước khi ngủ.”
“Hửm? Vậy mẹ bảo thím Trương đưa lên...”
Tiểu Văn Ngọc lắc đầu. “Không cần... Con muốn uống sữa bò nóng cha pha…”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhướng mày: “Con không sợ cha đánh mông con à?”
“Không sợ... Cha nấu sữa... thơm...” Văn Ngọc gập ngón tay, chậm rãi nói: “Cha... Làm cơm ăn cũng ngon.”
“Mẹ... Sáng ngày mai con... con muốn ăn bữa sáng... Cha làm...”
“Vậy cha đối xử tốt với Tiểu Ngọc như vậy, Tiểu Ngọc còn muốn đổi cha?”
Sau khi Tô Bối nói xong, Văn Ngọc bĩu môi: “Haizz... Ai bảo cha... không thích Tiểu Ngọc...”
“Cha... không ngủ với Tiểu Ngọc... cũng không cho mẹ, ngủ với Tiểu Ngọc...”
Tô Bối liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống cầm sữa bò đứng ở cửa, sắc mặt thay đổi: “Tiểu Ngọc, sáng ngày mai muốn ăn gì?"
“Con... Buổi sáng... Ăn bánh bao nhân trứng sữa cha làm... Buổi trưa... Bánh kem nhỏ... Buổi tối ăn mì... Bánh ngọt, ừm... Bánh ngọt... Cha tự mình làm đi...”
Nghe con trai sắp xếp rõ ràng một ngày ba bữa, Văn Quốc Đống đột nhiên sinh ra ảo giác mình là đầu bếp.
"Cha... Cha..."
Nhưng nghe thấy giọng nói của đứa nhỏ này, nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu nhóc, Văn Quốc Đống lắc đầu, mặc niệm trong lòng: Thằng bé còn là đứa nhỏ…
“Uống sữa xong ngủ sớm một chút...”
Văn Ngọc ngoan ngoãn uống sữa: “Cha... kể chuyện cổ tích cho con... Mẹ chỉ biết kể công chúa Bạch Tuyết...”
Tô Bối tự giác dịch vị trí, để Văn Quốc Đống lên giường, Văn Ngọc không thuận theo: “Con muốn ngủ với mẹ…”
Văn Quốc Đống nghe thấy thế, lại cảm thấy mình chỉ là công cụ lần nữa...
Văn Ngọc kẹp giữa Tô Bối và Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống miệng đắng lưỡi khô kể tới chuyện cổ tích thứ 10 mới mơ màng sắp ngủ. Thấy thế, Văn Quốc Đống đứng dậy muốn ôm cậu bé đi.
Kết quả mới vươn tay bế Văn Ngọc, cậu nhóc lập tức chui vào trong lòng Văn Quốc Đống: “Cha, con yêu cha...”
Nghe thấy thế, trái tim cha già của Văn Quốc Đống lập tức mềm đến rối tinh rối mù.
Im lặng rất lâu, Văn Quốc Đống mới cúi đầu hôn lên trán Văn Ngọc, khàn giọng nói: “Cha cũng yêu Tiểu Ngọc…”
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống cứ cứng đờ tay, ôm Văn Ngọc không buông tay như vậy.
“Cánh tay của anh không tê sao?”
“Tiểu Ngọc thích anh ôm ngủ.”
Từ lúc Văn Ngọc tròn một tuổi, ngủ thích lăn lộn người khác, cho dù thế nào cũng phải có người dỗ ngủ.
Khi đó Lâm Quyên bị tra tấn không nhẹ, tra tấn Lâm Quyên xong thì tra tấn Văn Quốc Đống.
Chỉ có ở chỗ Tô Bối là nghe lời…
Tô Bối thấy thế khóe miệng nhếch lên: “Văn Ngọc không hổ là con trai em...”
Cái miệng nhỏ từ nhỏ đã biết dỗ cha cậu bé...
Hết truyện
Các bạn nhỏ xung quanh đều bảo cậu bé cười nhiều, nhưng mà cậu bé không muốn cười, bởi vì buổi tối mỗi ngày cha đều muốn đoạt mẹ với cậu bé.
“Tiểu Ngọc... Con sao vậy?”
Tô Bối thấy đứa bé cầm xe đua nhỏ vẻ mặt không vui ngồi trên bàn đu dây, không nhịn được mở miệng hỏi.
Văn Ngọc đặt ô tô nhỏ mình thích trong tay xuống, ôm lấy chân Tô Bối nói: “Mẹ... Có thể đổi cha được không…”
“Cha chọc Văn Tiểu Ngọc không vui sao?”
“Con... Con muốn đổi cha... với Soái Soái...”
“Cha của Soái Soái... Mỗi ngày đều không trở về nhà, mỗi ngày Soái Soái đều có thể... ngủ cùng với mẹ…”
Nghe thấy thế khóe mắt Tô Bối giật giật, còn chưa kịp mở miệng. Giọng nói của Văn Quốc Đống đã vang lên ở phía sau: “Văn Ngọc! Cha thấy con ngứa da rồi!”
Văn Ngọc ôm chân Tô Bối không buông ra, giọng nói đặc mùi sữa nói: “Con... Con phải... Phải đổi cha!”
“Văn... Tiểu... Ngọc!”
Tiểu Văn Ngọc bị rống như vậy, gân cổ lên khóc.
"Oa... Cha... Hu... Oa..."
“Văn Quốc Đống! Anh rống con trai em cái gì?”
Tô Bối bế Văn Ngọc lên, trừng mắt với Văn Quốc Đống: “Anh lại hung dữ thử xem?”
“Em... Thằng bé nói cái gì...”
“Thằng bé là đứa bé, anh cũng là đứa bé sao? Anh không thể nói chuyện từ từ ư?”
Văn Quốc Đống tức tới mức phát ngốc, nhưng mà Văn Ngọc dựa vào lòng Tô Bối gân cổ gào khóc, nước mắt không chảy một giọt.
“Văn Tiểu Ngọc, con đợi đó cho cha...”
Văn Ngọc cọ lồng ngực Tô Bối một lát: “Mẹ... Cha hung dữ.”
“Văn... Quốc Đống!” Tô Bối lạnh lùng nói với hắn: “Tối hôm nay anh ngủ ở phòng làm việc đi!”
“Ò..."
Hôm nay là ngày của cha, không cảm nhận được tình yêu đến từ con trai, tình thương của cha cũng bị cọ mất sạch hầu như không còn!
Buổi tối Văn Quốc Đống bị Tô Bối đuổi ra khỏi phòng ngủ, Văn Ngọc ôm lấy gối đầu vui tươi hớn hở ngồi trên giường.
Tô Bối kể chuyện cổ tích trước khi ngủ cho Văn Ngọc, mới đọc được nửa Văn Ngọc mở miệng nói: “Mẹ... Còn chưa uống sữa bò trước khi ngủ.”
“Hửm? Vậy mẹ bảo thím Trương đưa lên...”
Tiểu Văn Ngọc lắc đầu. “Không cần... Con muốn uống sữa bò nóng cha pha…”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhướng mày: “Con không sợ cha đánh mông con à?”
“Không sợ... Cha nấu sữa... thơm...” Văn Ngọc gập ngón tay, chậm rãi nói: “Cha... Làm cơm ăn cũng ngon.”
“Mẹ... Sáng ngày mai con... con muốn ăn bữa sáng... Cha làm...”
“Vậy cha đối xử tốt với Tiểu Ngọc như vậy, Tiểu Ngọc còn muốn đổi cha?”
Sau khi Tô Bối nói xong, Văn Ngọc bĩu môi: “Haizz... Ai bảo cha... không thích Tiểu Ngọc...”
“Cha... không ngủ với Tiểu Ngọc... cũng không cho mẹ, ngủ với Tiểu Ngọc...”
Tô Bối liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống cầm sữa bò đứng ở cửa, sắc mặt thay đổi: “Tiểu Ngọc, sáng ngày mai muốn ăn gì?"
“Con... Buổi sáng... Ăn bánh bao nhân trứng sữa cha làm... Buổi trưa... Bánh kem nhỏ... Buổi tối ăn mì... Bánh ngọt, ừm... Bánh ngọt... Cha tự mình làm đi...”
Nghe con trai sắp xếp rõ ràng một ngày ba bữa, Văn Quốc Đống đột nhiên sinh ra ảo giác mình là đầu bếp.
"Cha... Cha..."
Nhưng nghe thấy giọng nói của đứa nhỏ này, nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu nhóc, Văn Quốc Đống lắc đầu, mặc niệm trong lòng: Thằng bé còn là đứa nhỏ…
“Uống sữa xong ngủ sớm một chút...”
Văn Ngọc ngoan ngoãn uống sữa: “Cha... kể chuyện cổ tích cho con... Mẹ chỉ biết kể công chúa Bạch Tuyết...”
Tô Bối tự giác dịch vị trí, để Văn Quốc Đống lên giường, Văn Ngọc không thuận theo: “Con muốn ngủ với mẹ…”
Văn Quốc Đống nghe thấy thế, lại cảm thấy mình chỉ là công cụ lần nữa...
Văn Ngọc kẹp giữa Tô Bối và Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống miệng đắng lưỡi khô kể tới chuyện cổ tích thứ 10 mới mơ màng sắp ngủ. Thấy thế, Văn Quốc Đống đứng dậy muốn ôm cậu bé đi.
Kết quả mới vươn tay bế Văn Ngọc, cậu nhóc lập tức chui vào trong lòng Văn Quốc Đống: “Cha, con yêu cha...”
Nghe thấy thế, trái tim cha già của Văn Quốc Đống lập tức mềm đến rối tinh rối mù.
Im lặng rất lâu, Văn Quốc Đống mới cúi đầu hôn lên trán Văn Ngọc, khàn giọng nói: “Cha cũng yêu Tiểu Ngọc…”
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống cứ cứng đờ tay, ôm Văn Ngọc không buông tay như vậy.
“Cánh tay của anh không tê sao?”
“Tiểu Ngọc thích anh ôm ngủ.”
Từ lúc Văn Ngọc tròn một tuổi, ngủ thích lăn lộn người khác, cho dù thế nào cũng phải có người dỗ ngủ.
Khi đó Lâm Quyên bị tra tấn không nhẹ, tra tấn Lâm Quyên xong thì tra tấn Văn Quốc Đống.
Chỉ có ở chỗ Tô Bối là nghe lời…
Tô Bối thấy thế khóe miệng nhếch lên: “Văn Ngọc không hổ là con trai em...”
Cái miệng nhỏ từ nhỏ đã biết dỗ cha cậu bé...
Hết truyện
/215
|