Y tá thấy Tô Bối chật vật không chịu nổi, nói lời thấm thía: “Ra cửa gặp chuyện nhường một chút, so đo với đám phụ nữ ngang ngược vô lý như vậy làm gì…
Sau khi nói xong, y tá bưng đồ rời đi.
Chỉ còn lại hai người xấu hổ đứng đó.
“Bối Nhi...”
Văn Quốc Đống vỗ vai Tô Bối, muốn nói gì đó nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
Tô Bối đứng dậy đưa áo của Văn Quốc Đống cho ông.
Trên mặt Văn Quốc Đống có chút lúng túng, không nhận lấy áo của Tô Bối: “Con mặc đi, đi ra ngoài trước.”
“Vâng…”
Văn Quốc Đống nhắm mắt lại, một lúc lâu sau lửa nóng bị Tô Bối cọ ra mới dần tắt xuống.
Tô Bối đứng ở hành lang, nhìn hình ảnh ngược của Văn Quốc Đống trên kính, nhếch miệng.
Văn Quốc Đống có phản ứng với cô... Chuyện này chứng tỏ lạt mềm buộc chặt của cô lúc trước có tác dụng. Người đàn ông trưởng thành quyền cao chức trọng, có thể từ chối dụ hoặc bên ngoài thì thế nào…
Cô so với người phụ nữ bên ngoài, ít nhất thân thiết hơn…
Văn Quốc Đống đưa Tô Bối về nhà xong, lập tức ở trong phòng làm việc không ra.
Mãi đến buổi tối, biệt thự đều không có một bóng người.
Giúp việc trong biệt thự được nghỉ về ăn tết còn chưa trở lại.
Tô Bối nhìn phòng khách vắng vẻ, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Biệt thự không có nhiều bụi, phòng khách, vườn hoa nhỏ, đều có dấu vết dọn dẹp.
Nghĩa là trước hôm nay, biệt thự đã có giúp việc dọn dẹp vệ sinh.
Vậy mà Lâm Quyên cho rằng không có giúp việc, cô và Văn Quốc Đống sẽ nhận thua với bà ta…
Buổi chiều trở về, Văn Quốc Đống lập tức vào phòng làm việc, cô còn đang sầu không có cơ hội tiếp xúc với Văn Quốc Đống.
Bây giờ Lâm Quyên tự tay dâng cơ hội tới tay cô, tuy đầu óc Lâm Quyên không tốt, nhưng thực sự cách làm việc lại hợp ý cô.
Tô Bối đi đến phòng bếp nhìn tủ lạnh, quả nhiên... Bên trong trống rỗng không có thứ gì.
Sau khi kiểm tra một lượt.
Tô Bối lên lầu thay quần áo thoải mái ở nhà, gõ cửa phòng làm việc của Văn Quốc Đống.
"Ba..."
“Chuyện gì?”
Văn Quốc Đống bực bội ngồi sau bàn làm việc, không biết vì sao một buổi chiều qua đi, văn kiện trên bàn nửa chữ cũng không xem lọt…
“Ba... Hôm nay giúp việc không tới... Trong nhà không có đồ ăn... Buổi tối ba muốn ăn gì? Con đi mua...”
Sau khi Tô Bối nói xong, Văn Quốc Đống ở trong phòng mãi mà không đáp lại.
Cô đang do dự có nên tiếp tục gõ cửa hay không, cửa phòng làm việc bị ông mở ra.
Sắc mặt Văn Quốc Đống không vui hỏi: “Trong nhà không có một người nào sao?”
Tô Bối chần chừ gật đầu: “Không... Không có ai…”
Những lời này vang lên, gương mặt người đàn ông vốn khó coi lại âm trầm hơn.
Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối trên mặt sưng đỏ còn chưa tan, nói: “Con thành thật ở nhà!”
Lúc này Tô Bối mới kịp phản ứng sờ mặt mình, cúi đầu: “Vâng.”
Văn Quốc Đống thấy biểu cảm ủ rũ của Tô Bối, hít sâu một hơi trầm giọng hỏi: “Có muốn ăn món gì không? Buổi tối ba làm…”
Nghe thấy thế, đôi mắt Tô Bối sáng lên: “Thật vậy sao? Món gì... Cũng có thể ăn ạ?”
"Ừ.”
“Con muốn ăn sườn dê nướng, tôm sốt cà chua, thịt bò thăn tiêu đen, gà xào cay, ừm…”
Tô Bối nhìn gương mặt Văn Quốc Đống dần âm trầm hơn, hậm hực nói: “Vậy... Vậy nấu bông cải xanh đi...”
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Tô Bối: “Chỉ nghĩ tới ăn, hôm nay bác sĩ nói gì đều quên cả sao?”
“A...” Tô Bối cúi đầu nắm chặt tay: “Nhưng mà... Con muốn ăn... Ở biệt viện không được ăn ngon…”
Ăn tết ở biệt viện, tuy rằng nhìn náo nhiệt... Nhưng mỗi lần ăn cơm đều là mấy chị em dâu của Văn gia đấu võ mồm với nhau.
Thường phải chú ý, không để chiến hỏa của bọn họ đốt lên trên người mình.
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống về phòng làm việc gọi điện thoại.
Khi ra ngoài, thấy Tô Bối còn đứng ở cửa, trầm giọng nói: “Ba đi thay quần áo... Con đi nấu cơm đi... Sau này tự chúng ta nấu cơm.”
“Ồ... Vâng...”
Tô Bối nhẹ nhàng đáp, khi xoay người xuống lầu dừng bước một lát: “Ba... Văn Lê nói trong phòng làm việc của cha có mấy chai Louis XIII trân quý... Có phải có thể...”
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Tô Bối được một tấc lại muốn tiến một thước: “Con đúng là biết chọn rượu...”
Không lâu sau, có người đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới đến.
Tô Bối liếc mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn, đều có những món cô mới nói…
Đột nhiên... Ánh mắt Tô Bối nhìn con cá tươi kia.
…
Khi Văn Quốc Đống thay quần áo xong xuống phòng bếp, Tô Bối đang đứng ở phòng bếp đấu tranh với con cá sống.
Động tác Tô Bối giết cá thành thạo như làm vô số lần, trên mặt không có chút sợ hãi và khiếp đảm khi giết động vật còn sống.
Văn Quốc Đống xắn tay áo đi tới bên cạnh Tô Bối, nhìn cô gái cố ý buông xõa tóc xuống che khuất gương mặt.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Văn Quốc Đống phức tạp, phòng bị ở sâu trong lòng buông lỏng một chút: “Để ba làm cho...”
“Ba... Không cần, con đã chuẩn bị xong... Ba đi làm sườn dê đi... Con không xử lý được thứ đó...”
Sau khi nói xong, Tô Bối vươn tay muốn chỉnh tóc, thì phát hiện tay dính đầy mùi cá tanh, đành phải xấu hổ buông tay.
Sau khi nói xong, y tá bưng đồ rời đi.
Chỉ còn lại hai người xấu hổ đứng đó.
“Bối Nhi...”
Văn Quốc Đống vỗ vai Tô Bối, muốn nói gì đó nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
Tô Bối đứng dậy đưa áo của Văn Quốc Đống cho ông.
Trên mặt Văn Quốc Đống có chút lúng túng, không nhận lấy áo của Tô Bối: “Con mặc đi, đi ra ngoài trước.”
“Vâng…”
Văn Quốc Đống nhắm mắt lại, một lúc lâu sau lửa nóng bị Tô Bối cọ ra mới dần tắt xuống.
Tô Bối đứng ở hành lang, nhìn hình ảnh ngược của Văn Quốc Đống trên kính, nhếch miệng.
Văn Quốc Đống có phản ứng với cô... Chuyện này chứng tỏ lạt mềm buộc chặt của cô lúc trước có tác dụng. Người đàn ông trưởng thành quyền cao chức trọng, có thể từ chối dụ hoặc bên ngoài thì thế nào…
Cô so với người phụ nữ bên ngoài, ít nhất thân thiết hơn…
Văn Quốc Đống đưa Tô Bối về nhà xong, lập tức ở trong phòng làm việc không ra.
Mãi đến buổi tối, biệt thự đều không có một bóng người.
Giúp việc trong biệt thự được nghỉ về ăn tết còn chưa trở lại.
Tô Bối nhìn phòng khách vắng vẻ, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Biệt thự không có nhiều bụi, phòng khách, vườn hoa nhỏ, đều có dấu vết dọn dẹp.
Nghĩa là trước hôm nay, biệt thự đã có giúp việc dọn dẹp vệ sinh.
Vậy mà Lâm Quyên cho rằng không có giúp việc, cô và Văn Quốc Đống sẽ nhận thua với bà ta…
Buổi chiều trở về, Văn Quốc Đống lập tức vào phòng làm việc, cô còn đang sầu không có cơ hội tiếp xúc với Văn Quốc Đống.
Bây giờ Lâm Quyên tự tay dâng cơ hội tới tay cô, tuy đầu óc Lâm Quyên không tốt, nhưng thực sự cách làm việc lại hợp ý cô.
Tô Bối đi đến phòng bếp nhìn tủ lạnh, quả nhiên... Bên trong trống rỗng không có thứ gì.
Sau khi kiểm tra một lượt.
Tô Bối lên lầu thay quần áo thoải mái ở nhà, gõ cửa phòng làm việc của Văn Quốc Đống.
"Ba..."
“Chuyện gì?”
Văn Quốc Đống bực bội ngồi sau bàn làm việc, không biết vì sao một buổi chiều qua đi, văn kiện trên bàn nửa chữ cũng không xem lọt…
“Ba... Hôm nay giúp việc không tới... Trong nhà không có đồ ăn... Buổi tối ba muốn ăn gì? Con đi mua...”
Sau khi Tô Bối nói xong, Văn Quốc Đống ở trong phòng mãi mà không đáp lại.
Cô đang do dự có nên tiếp tục gõ cửa hay không, cửa phòng làm việc bị ông mở ra.
Sắc mặt Văn Quốc Đống không vui hỏi: “Trong nhà không có một người nào sao?”
Tô Bối chần chừ gật đầu: “Không... Không có ai…”
Những lời này vang lên, gương mặt người đàn ông vốn khó coi lại âm trầm hơn.
Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối trên mặt sưng đỏ còn chưa tan, nói: “Con thành thật ở nhà!”
Lúc này Tô Bối mới kịp phản ứng sờ mặt mình, cúi đầu: “Vâng.”
Văn Quốc Đống thấy biểu cảm ủ rũ của Tô Bối, hít sâu một hơi trầm giọng hỏi: “Có muốn ăn món gì không? Buổi tối ba làm…”
Nghe thấy thế, đôi mắt Tô Bối sáng lên: “Thật vậy sao? Món gì... Cũng có thể ăn ạ?”
"Ừ.”
“Con muốn ăn sườn dê nướng, tôm sốt cà chua, thịt bò thăn tiêu đen, gà xào cay, ừm…”
Tô Bối nhìn gương mặt Văn Quốc Đống dần âm trầm hơn, hậm hực nói: “Vậy... Vậy nấu bông cải xanh đi...”
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Tô Bối: “Chỉ nghĩ tới ăn, hôm nay bác sĩ nói gì đều quên cả sao?”
“A...” Tô Bối cúi đầu nắm chặt tay: “Nhưng mà... Con muốn ăn... Ở biệt viện không được ăn ngon…”
Ăn tết ở biệt viện, tuy rằng nhìn náo nhiệt... Nhưng mỗi lần ăn cơm đều là mấy chị em dâu của Văn gia đấu võ mồm với nhau.
Thường phải chú ý, không để chiến hỏa của bọn họ đốt lên trên người mình.
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống về phòng làm việc gọi điện thoại.
Khi ra ngoài, thấy Tô Bối còn đứng ở cửa, trầm giọng nói: “Ba đi thay quần áo... Con đi nấu cơm đi... Sau này tự chúng ta nấu cơm.”
“Ồ... Vâng...”
Tô Bối nhẹ nhàng đáp, khi xoay người xuống lầu dừng bước một lát: “Ba... Văn Lê nói trong phòng làm việc của cha có mấy chai Louis XIII trân quý... Có phải có thể...”
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Tô Bối được một tấc lại muốn tiến một thước: “Con đúng là biết chọn rượu...”
Không lâu sau, có người đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới đến.
Tô Bối liếc mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn, đều có những món cô mới nói…
Đột nhiên... Ánh mắt Tô Bối nhìn con cá tươi kia.
…
Khi Văn Quốc Đống thay quần áo xong xuống phòng bếp, Tô Bối đang đứng ở phòng bếp đấu tranh với con cá sống.
Động tác Tô Bối giết cá thành thạo như làm vô số lần, trên mặt không có chút sợ hãi và khiếp đảm khi giết động vật còn sống.
Văn Quốc Đống xắn tay áo đi tới bên cạnh Tô Bối, nhìn cô gái cố ý buông xõa tóc xuống che khuất gương mặt.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Văn Quốc Đống phức tạp, phòng bị ở sâu trong lòng buông lỏng một chút: “Để ba làm cho...”
“Ba... Không cần, con đã chuẩn bị xong... Ba đi làm sườn dê đi... Con không xử lý được thứ đó...”
Sau khi nói xong, Tô Bối vươn tay muốn chỉnh tóc, thì phát hiện tay dính đầy mùi cá tanh, đành phải xấu hổ buông tay.
/215
|