Tô Bối nhìn một vòng xung quanh được bố trí lại lần nữa, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Văn Lê, không rõ vì sao mặt cô tối lại.
Dưới người anh là giường ngủ phủ kín cánh hoa hồng, không lâu trước đó cô và Văn Quốc Đống mới quay cuồng ở trên.
Trên bàn nhỏ có đặt cốc nến thơm, đã có thể thấy đế.
Trong phòng đặt một chiếc bánh kem nhỏ, đứa bé múp thịt ở phía trên vừa xấu vừa đáng yêu.
Tô Bối hít sâu một hơi, do dự một lát xong tiến lên đẩy Văn Lê: “Văn Lê...”
Người đàn ông nửa tỉnh nửa mơ xoa mắt, nhíu mày nói: “Sao muộn như vậy mới trở về? Di động còn không gọi được...”
Nghe thấy thế, Tô Bối để điện thoại sang một bên nạp pin, nhìn di động sáng lên xong trong mắt hiện lên ý cười, vẻ mặt không đổi nói:
“Di động hết pin... Buổi chiều mới nhận một vụ, buổi tối ăn cơm với anh Nghiêm bàn chuyện về vụ này...”
Gương mặt Văn Lê lập tức âm trầm: “Có phải em quên hôm nay là ngày gì hay không?”
Biểu cảm của Tô Bối lạnh nhạt: “Hửm?”
Văn Lê thấy vẻ mặt Tô Bối mệt mỏi, cố nén không kiên nhẫn tức giận, kéo Tô Bối ngồi trước bàn:
“Biết ngay là em quên mà, hôm nay là sinh nhật em, ngày kỷ niệm chúng ta yêu nhau... Ngày quan trọng như vậy... Em đều quên...”
Đôi mắt Tô Bối lóe sáng: “Gần đây bận quá…”
Nghe thấy thế, Văn Lê vội vàng tiến lên bóp vai cho Tô Bối, do dự một lát nói: “Vợ... Hay là... Em từ chức đi...”
“Công việc ở công ty luật vừa mệt vừa vất vả, nhà chúng ta không phải không nuôi nổi em...”
Nghe thấy thế Tô Bối ngẩn ra, một lát sau dịu dàng nói: “A Lê, mẹ nói gì với anh à?”
“Không có... Mẹ còn có thể nói gì? Không phải là anh đau lòng vợ anh sao?”
Văn Lê ôm eo Tô Bối, nhẹ giọng dỗ:
“Dù sao tiền lương cũng không nhiều... Còn không bằng từ chức về nhà, sống chung với mẹ thật tốt... Ở bên bà ấy nhiều...
“Bối Nhi... Thực ra mẹ không khinh thường em... Chỉ là... Em cũng biết.”
“Bên cạnh mẹ đều là... Đều là...”
“Em biết... Bên cạnh mẹ đều là phu nhân nhà giàu, mỗi ngày đều nghiên cứu đi đâu làm đẹp, mua sắm, thậm chí đi đâu leo núi, đi đâu bái Phật...”
Tô Bối không tức giận, vươn tay véo gương mặt tuấn tú của người đàn ông, cúi đầu nhẹ giọng nói:
“Nhưng mà A Lê, nếu em từ chức ở nhà, trong bụng vẫn luôn không có động tĩnh... Anh đoán xem mẹ có ép em đến bệnh viện hay không... Có thể quậy khiến chúng ta ly hôn hay không?”
“Hay là... Anh muốn ly hôn?”
Nghe thấy thế, Văn Lê không chút suy nghĩ phủ nhận: “Không có khả năng! Bối Nhi, chúng ta sẽ không ly hôn. c/h/ế/t cũng không...”
Tô Bối nghe xong lời Văn Lê nói, nặng nề nhìn bánh kem trên bàn trà, hôn lên sườn mặt anh: “A Lê... Em tin anh..”
Văn Lê bị động tác nhận thua của Tô Bối làm cho rung động, giọng nói khàn khàn: “Vợ anh thật tốt... Anh có thứ tốt tặng em."
Sau khi nói xong, anh ta thần thần bí bí đưa cho Tô Bối mấy hộp màu đen như hiến vật quý.
“Mở ra xem đi…”
Đột nhiên, mắt phải của Tô Bối giật giật, vươn tay mở hộp quà ra, là một bộ đồ ngủ tình thú phong cách kiểu dáng vô cùng gợi cảm.
“Còn nữa...”
Văn Lê mở hộp quà bên cạnh ra, từng gậy th*t giả chất liệu không đồng nhất xuất hiện trước mắt Tô Bối:
“Thích không? Đều là chồng em cố ý đặt riêng cho vợ da.m đ.ãng của anh.”
Tô Bối nhìn gân xanh trên cự côn, không khỏi nghĩ tới gậy th*t của Văn Quốc Đống, hoa huy*t vốn ướt át lại ướt hơn, nhẹ mắng: “Lưu manh...”
“Ha ha... Lát nữa ông chồng lưu manh này sẽ dùng gậy th*t to ** c/h/ế/t em!”
Văn Lê vừa nói vừa thu dọn đồ, còn nhét bộ đồ tình thú ren hoa vào trong lòng Tô Bối:
“Anh đi tiêu độc cho vợ bảo bối của anh trước... Vợ da.m đ.ãng mau tắm rửa và thay đồ ngủ đi...”
Tô Bối nhận lấy quần áo nhân lúc Văn Lê không chú ý, cũng mang điện thoại vào trong phòng tắm.
Cô tắm rửa qua loa xong, thì thay đồ ngủ Văn Lê chuẩn bị.
Nhìn mình trong gương, Tô Bối cầm lấy di động đối diện gương chụp mấy tư thế quyến rũ, sau khi chỉnh sửa xong thì chuẩn bị gửi cho Văn Quốc Đống.
Kết quả là cô trượt tay, gửi cho Văn Uyển.
Không đợi Tô Bối kịp thu hồi, bên Văn Uyển đã gửi hình ảnh tới.
Trong hình ảnh, hoa huy*t trắng hồng nõn nà của cô gái, hoàn toàn đối lập rõ ràng với làn da màu lúa mạch của người đàn ông, đặc biệt là hoa huy*t còn cắm gậy th*t vừa đen vừa thô.
đột nhiên nhìn hình ảnh này, hơi thở của Tô Bối dồn dập hơn, gần như không cần suy nghĩ đều đoán được nhân vật chính trong hình ảnh là ai.
Quả nhiên, không lâu sau, một giọng nói gửi tới.
“A... Dượng... Đừng... Hôm nay đừng bắn vào trong…”
“Bắn vào nhiều lần như vậy... Dựa vào cái gì hôm nay không cho ông đây bắn.”
“Hôm nay là ngày nguy hiểm... Sẽ mang thai... A... Cháu không muốn... Mang thai... A...”
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn mắng, cùng với tiếng thét chói tai của Văn Uyển kết thúc.
Tô Bối nghe phát sóng trực tiếp, cơ thể nóng lên, không do dự gửi ảnh chụp cho Văn Quốc Đống.
Sau khi Tô Bối rời đi, không chỉ hạ thân của Văn Quốc Đống rơi vào trạng thái phấn khích, ngay cả đại não cũng có tinh thần phấn chấn kỳ lạ.
Dưới người anh là giường ngủ phủ kín cánh hoa hồng, không lâu trước đó cô và Văn Quốc Đống mới quay cuồng ở trên.
Trên bàn nhỏ có đặt cốc nến thơm, đã có thể thấy đế.
Trong phòng đặt một chiếc bánh kem nhỏ, đứa bé múp thịt ở phía trên vừa xấu vừa đáng yêu.
Tô Bối hít sâu một hơi, do dự một lát xong tiến lên đẩy Văn Lê: “Văn Lê...”
Người đàn ông nửa tỉnh nửa mơ xoa mắt, nhíu mày nói: “Sao muộn như vậy mới trở về? Di động còn không gọi được...”
Nghe thấy thế, Tô Bối để điện thoại sang một bên nạp pin, nhìn di động sáng lên xong trong mắt hiện lên ý cười, vẻ mặt không đổi nói:
“Di động hết pin... Buổi chiều mới nhận một vụ, buổi tối ăn cơm với anh Nghiêm bàn chuyện về vụ này...”
Gương mặt Văn Lê lập tức âm trầm: “Có phải em quên hôm nay là ngày gì hay không?”
Biểu cảm của Tô Bối lạnh nhạt: “Hửm?”
Văn Lê thấy vẻ mặt Tô Bối mệt mỏi, cố nén không kiên nhẫn tức giận, kéo Tô Bối ngồi trước bàn:
“Biết ngay là em quên mà, hôm nay là sinh nhật em, ngày kỷ niệm chúng ta yêu nhau... Ngày quan trọng như vậy... Em đều quên...”
Đôi mắt Tô Bối lóe sáng: “Gần đây bận quá…”
Nghe thấy thế, Văn Lê vội vàng tiến lên bóp vai cho Tô Bối, do dự một lát nói: “Vợ... Hay là... Em từ chức đi...”
“Công việc ở công ty luật vừa mệt vừa vất vả, nhà chúng ta không phải không nuôi nổi em...”
Nghe thấy thế Tô Bối ngẩn ra, một lát sau dịu dàng nói: “A Lê, mẹ nói gì với anh à?”
“Không có... Mẹ còn có thể nói gì? Không phải là anh đau lòng vợ anh sao?”
Văn Lê ôm eo Tô Bối, nhẹ giọng dỗ:
“Dù sao tiền lương cũng không nhiều... Còn không bằng từ chức về nhà, sống chung với mẹ thật tốt... Ở bên bà ấy nhiều...
“Bối Nhi... Thực ra mẹ không khinh thường em... Chỉ là... Em cũng biết.”
“Bên cạnh mẹ đều là... Đều là...”
“Em biết... Bên cạnh mẹ đều là phu nhân nhà giàu, mỗi ngày đều nghiên cứu đi đâu làm đẹp, mua sắm, thậm chí đi đâu leo núi, đi đâu bái Phật...”
Tô Bối không tức giận, vươn tay véo gương mặt tuấn tú của người đàn ông, cúi đầu nhẹ giọng nói:
“Nhưng mà A Lê, nếu em từ chức ở nhà, trong bụng vẫn luôn không có động tĩnh... Anh đoán xem mẹ có ép em đến bệnh viện hay không... Có thể quậy khiến chúng ta ly hôn hay không?”
“Hay là... Anh muốn ly hôn?”
Nghe thấy thế, Văn Lê không chút suy nghĩ phủ nhận: “Không có khả năng! Bối Nhi, chúng ta sẽ không ly hôn. c/h/ế/t cũng không...”
Tô Bối nghe xong lời Văn Lê nói, nặng nề nhìn bánh kem trên bàn trà, hôn lên sườn mặt anh: “A Lê... Em tin anh..”
Văn Lê bị động tác nhận thua của Tô Bối làm cho rung động, giọng nói khàn khàn: “Vợ anh thật tốt... Anh có thứ tốt tặng em."
Sau khi nói xong, anh ta thần thần bí bí đưa cho Tô Bối mấy hộp màu đen như hiến vật quý.
“Mở ra xem đi…”
Đột nhiên, mắt phải của Tô Bối giật giật, vươn tay mở hộp quà ra, là một bộ đồ ngủ tình thú phong cách kiểu dáng vô cùng gợi cảm.
“Còn nữa...”
Văn Lê mở hộp quà bên cạnh ra, từng gậy th*t giả chất liệu không đồng nhất xuất hiện trước mắt Tô Bối:
“Thích không? Đều là chồng em cố ý đặt riêng cho vợ da.m đ.ãng của anh.”
Tô Bối nhìn gân xanh trên cự côn, không khỏi nghĩ tới gậy th*t của Văn Quốc Đống, hoa huy*t vốn ướt át lại ướt hơn, nhẹ mắng: “Lưu manh...”
“Ha ha... Lát nữa ông chồng lưu manh này sẽ dùng gậy th*t to ** c/h/ế/t em!”
Văn Lê vừa nói vừa thu dọn đồ, còn nhét bộ đồ tình thú ren hoa vào trong lòng Tô Bối:
“Anh đi tiêu độc cho vợ bảo bối của anh trước... Vợ da.m đ.ãng mau tắm rửa và thay đồ ngủ đi...”
Tô Bối nhận lấy quần áo nhân lúc Văn Lê không chú ý, cũng mang điện thoại vào trong phòng tắm.
Cô tắm rửa qua loa xong, thì thay đồ ngủ Văn Lê chuẩn bị.
Nhìn mình trong gương, Tô Bối cầm lấy di động đối diện gương chụp mấy tư thế quyến rũ, sau khi chỉnh sửa xong thì chuẩn bị gửi cho Văn Quốc Đống.
Kết quả là cô trượt tay, gửi cho Văn Uyển.
Không đợi Tô Bối kịp thu hồi, bên Văn Uyển đã gửi hình ảnh tới.
Trong hình ảnh, hoa huy*t trắng hồng nõn nà của cô gái, hoàn toàn đối lập rõ ràng với làn da màu lúa mạch của người đàn ông, đặc biệt là hoa huy*t còn cắm gậy th*t vừa đen vừa thô.
đột nhiên nhìn hình ảnh này, hơi thở của Tô Bối dồn dập hơn, gần như không cần suy nghĩ đều đoán được nhân vật chính trong hình ảnh là ai.
Quả nhiên, không lâu sau, một giọng nói gửi tới.
“A... Dượng... Đừng... Hôm nay đừng bắn vào trong…”
“Bắn vào nhiều lần như vậy... Dựa vào cái gì hôm nay không cho ông đây bắn.”
“Hôm nay là ngày nguy hiểm... Sẽ mang thai... A... Cháu không muốn... Mang thai... A...”
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn mắng, cùng với tiếng thét chói tai của Văn Uyển kết thúc.
Tô Bối nghe phát sóng trực tiếp, cơ thể nóng lên, không do dự gửi ảnh chụp cho Văn Quốc Đống.
Sau khi Tô Bối rời đi, không chỉ hạ thân của Văn Quốc Đống rơi vào trạng thái phấn khích, ngay cả đại não cũng có tinh thần phấn chấn kỳ lạ.
/215
|