Cho dù những “sủng” đó kèm theo mấy phần thật, mấy phần giả, không gây hại cho cô là được.
Nghĩ tới kinh nguyệt đột nhiên tới, Tô Bối nhíu mày.
Trước khi xuống lầu, Tô Bối nghĩ tới lời Văn Quốc Đống nói tối qua, cố ý sửa sang đồ dùng sinh hoạt của mình lại một phần.
Văn Quốc Đống nấu cháo ở phòng bếp, đột nhiên trên eo bị ôm chặt, nhíu mày: “Đừng quậy... Bỏng.”
“Ừm...”
Đôi tay của Tô Bối ôm chặt lấy eo Văn Quốc Đống: “Trên người ba thơm quá... Thơm giống y như trên người con dâu.”
Sau khi nói xong, đôi tay cô từ bụng người đàn ông một đường chậm rãi xuống dưới:
“Ba nói xem... Chúng ta đi ra ngoài như vậy, không biết có người nghĩ chúng ta là hai vợ chồng hay không?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn ảnh ngược của hai người trên thủy tinh, trầm giọng nói: “Ba là ba chồng con…”
Tô Bối nhớ tới những người tối qua kéo Nghiêm Cẩn rời đi, tay nhỏ nắm lấy gậy th*t của ông xoa bóp, cảm nhận được cự vật mềm nhũn chậm rãi biến thành cứng trong tay:
“Người ta lại không biết... Nhỡ đâu người ta cảm thấy chúng ta là chồng già vợ trẻ thì sao?”
Hạ thân của Văn Quốc Đống bị Tô Bối nắm trong tay, nhắm hai mắt đẩy hông trong tay Tô Bối: “Dùng tay khiến nó ra..."
Tô Bối nắm gậy th*t của ông, tốn sức một lúc lâu, Văn Quốc Đống đều không có dấu hiệu bắn ra: “Ba..."
Đột nhiên Văn Quốc Đống mở mắt, một tay ấn Tô Bối đến bên bệ đá, ngón tay thô ráp cọ qua đôi môi đỏ của Tô Bối, khàn giọng nói: “Dùng miệng…”
Nghe thấy thế, Tô Bối trừng mắt nhìn hạ thân của Văn Quốc Đống một cái: “gậy th*t của ba quá to, miệng nhỏ không ăn hết...”
Gân xanh trên trán Văn Quốc Đống giật giật, bàn tay dùng sức véo đầu v* trước ngực cô, trầm giọng nói: “Vậy dùng nó.”
Tô Bối nghe lời cởi váy ngủ, lộ ra đầu v* đầy đặn.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng ngực nhẹ nhàng kẹp lấy gậy th*t của Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống cảm nhận được hạ thân bị bộ ngực non mềm bao vây lấy, gậy th*t lại trướng lên, bàn tay nâng cằm Tô Bối trầm giọng hỏi:
“Văn Lê từng dùng chưa?”
Tô Bối mở đôi mắt to vô tội, bĩu môi: “Chưa...”
Lúc ấy không biết cơ thể Văn Lê có vấn đề, cô biện pháp gì cũng từng dùng thử.
Nhưng mà ở trong tình huống hiện giờ, cô không thể nói với Văn Quốc Đống.
Dù sao Văn Lê cứng không được lâu, mỗi lần cứng thì gấp không đợi nổi cắm vào, chưa nhúc nhích được hai cái đã bắn…
Văn Lê sớm bắn ra, chất lượng t*ng trùng cũng có vấn đề... đương nhiên những lời này cô không thể nói với Văn Quốc Đống.
Nếu không sau này cô mang thai, Văn Quốc Đống chắc chắn sẽ hoài nghi thân phận đứa bé.
Nghĩ như vậy Tô Bối nhìn gậy th*t trước mắt, cho dù là vì đứa bé, hay là vì dục vọng, cô không thể không thừa nhận, cô thích bị Văn Quốc Đống đụ…
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống vừa lòng nhắm mắt lại, không ngừng đưa đẩy gậy th*t ở giữa ngực Tô Bối: “Ừm... Đè chặt một chút.”
Trong phòng bếp, nồi cháo đang sôi lên.
Cơ thể Tô Bối trần trụi, nằm ở giữa hai chân Văn Quốc Đống dùng ngực trắng nõn cọ xát qua lại gậy th*t: “Ba... Khi nào ba mới bắn… Mỏi quá...”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn cô một cái, buồn bực không hé răng đẩy hông.
“Ba…”
Không lâu sau, phần hông Văn Quốc Đống dùng lực càng mạnh hơn, dùng sức cắm mấy cái rồi rút gậy th*t ra, kéo Tô Bối lên hôn dồn dập.
Bàn tay nhanh chóng tuốt mấy cái, yết hầu kêu lên một tiếng, tinh dịch trắng đục bắn hết lên bụng Tô Bối.
“Ừm... Thật nhiều…”
Tô Bối bị tinh dịch làm nóng cơ thể mềm nhũn dựa vào lòng Văn Quốc Đống, cọ tinh dịch trắng đục lên người ông.
Văn Quốc Đống vùi đầu vào vai Tô Bối thở hổn hển: “Khi nào kinh nguyệt mới hết?”
Tô Bối rúc vào trong lòng ông, đếm thời gian: “Ừm... Khoảng năm sáu ngày.”
Văn Quốc Đống mặc váy vào cho Tô Bối, trầm giọng nói: “Mấy ngày này tự mình ngủ...”
Nghe thấy thế, vẻ mặt Tô Bối không dám tin nhìn ông: “Ồ… Ba, ba thật xấu xa...”
Bàn tay của Văn Quốc Đống xoa nhanh đầu vụ của Tô Bối: “Nếu con muốn mỗi ngày ngực sưng đi làm, thì tới ngủ với ba...”
Tô Bối nhướng mày, ngón tay nghịch tinh dịch của Văn Quốc Đống bắn lên người, nhìn dịch đục đặc sệt, nhẹ giọng nói:
“Tinh lực của ba tốt như vậy... Thường ngày mẹ chịu kiểu gì…
Văn Quốc Đống thu dọn đơn giản trên người hai người, liếc mắt nhìn tinh dịch trên tay Tô Bối: “Mẹ chồng con không dâm như con.”
Khi còn trẻ, ở trên giường, ông và Lâm Quyên chưa từng làm tình mãnh liệt.
Sau đó lại vì lý do công việc, đâu có thời gian làm tình trên giường.
Dần dần đã quen với cuộc sống này.
Khi nào đã thay đổi khẩu vị…
Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm Tô Bối một lúc lâu, vẻ mặt nghiêm trọng hơn: “Quan hệ giữa chúng ta, con biết ba biết, ba không hi vọng người thứ ba biết.”
Tô Bối vân vê tinh dịch của Văn Quốc Đống trên tay hơi giật mình, nhỏ giọng nói: “Con biết…”
Sau khi nói xong, biểu cảm mất mát bất chợt lóe qua trên mặt, cả người chui vào trong lòng Văn Quốc Đống: “Vậy... Đợi sau khi mẹ trở về, con và Văn Lê sẽ dọn ra ngoài…”
Nghĩ tới kinh nguyệt đột nhiên tới, Tô Bối nhíu mày.
Trước khi xuống lầu, Tô Bối nghĩ tới lời Văn Quốc Đống nói tối qua, cố ý sửa sang đồ dùng sinh hoạt của mình lại một phần.
Văn Quốc Đống nấu cháo ở phòng bếp, đột nhiên trên eo bị ôm chặt, nhíu mày: “Đừng quậy... Bỏng.”
“Ừm...”
Đôi tay của Tô Bối ôm chặt lấy eo Văn Quốc Đống: “Trên người ba thơm quá... Thơm giống y như trên người con dâu.”
Sau khi nói xong, đôi tay cô từ bụng người đàn ông một đường chậm rãi xuống dưới:
“Ba nói xem... Chúng ta đi ra ngoài như vậy, không biết có người nghĩ chúng ta là hai vợ chồng hay không?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn ảnh ngược của hai người trên thủy tinh, trầm giọng nói: “Ba là ba chồng con…”
Tô Bối nhớ tới những người tối qua kéo Nghiêm Cẩn rời đi, tay nhỏ nắm lấy gậy th*t của ông xoa bóp, cảm nhận được cự vật mềm nhũn chậm rãi biến thành cứng trong tay:
“Người ta lại không biết... Nhỡ đâu người ta cảm thấy chúng ta là chồng già vợ trẻ thì sao?”
Hạ thân của Văn Quốc Đống bị Tô Bối nắm trong tay, nhắm hai mắt đẩy hông trong tay Tô Bối: “Dùng tay khiến nó ra..."
Tô Bối nắm gậy th*t của ông, tốn sức một lúc lâu, Văn Quốc Đống đều không có dấu hiệu bắn ra: “Ba..."
Đột nhiên Văn Quốc Đống mở mắt, một tay ấn Tô Bối đến bên bệ đá, ngón tay thô ráp cọ qua đôi môi đỏ của Tô Bối, khàn giọng nói: “Dùng miệng…”
Nghe thấy thế, Tô Bối trừng mắt nhìn hạ thân của Văn Quốc Đống một cái: “gậy th*t của ba quá to, miệng nhỏ không ăn hết...”
Gân xanh trên trán Văn Quốc Đống giật giật, bàn tay dùng sức véo đầu v* trước ngực cô, trầm giọng nói: “Vậy dùng nó.”
Tô Bối nghe lời cởi váy ngủ, lộ ra đầu v* đầy đặn.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng ngực nhẹ nhàng kẹp lấy gậy th*t của Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống cảm nhận được hạ thân bị bộ ngực non mềm bao vây lấy, gậy th*t lại trướng lên, bàn tay nâng cằm Tô Bối trầm giọng hỏi:
“Văn Lê từng dùng chưa?”
Tô Bối mở đôi mắt to vô tội, bĩu môi: “Chưa...”
Lúc ấy không biết cơ thể Văn Lê có vấn đề, cô biện pháp gì cũng từng dùng thử.
Nhưng mà ở trong tình huống hiện giờ, cô không thể nói với Văn Quốc Đống.
Dù sao Văn Lê cứng không được lâu, mỗi lần cứng thì gấp không đợi nổi cắm vào, chưa nhúc nhích được hai cái đã bắn…
Văn Lê sớm bắn ra, chất lượng t*ng trùng cũng có vấn đề... đương nhiên những lời này cô không thể nói với Văn Quốc Đống.
Nếu không sau này cô mang thai, Văn Quốc Đống chắc chắn sẽ hoài nghi thân phận đứa bé.
Nghĩ như vậy Tô Bối nhìn gậy th*t trước mắt, cho dù là vì đứa bé, hay là vì dục vọng, cô không thể không thừa nhận, cô thích bị Văn Quốc Đống đụ…
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống vừa lòng nhắm mắt lại, không ngừng đưa đẩy gậy th*t ở giữa ngực Tô Bối: “Ừm... Đè chặt một chút.”
Trong phòng bếp, nồi cháo đang sôi lên.
Cơ thể Tô Bối trần trụi, nằm ở giữa hai chân Văn Quốc Đống dùng ngực trắng nõn cọ xát qua lại gậy th*t: “Ba... Khi nào ba mới bắn… Mỏi quá...”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn cô một cái, buồn bực không hé răng đẩy hông.
“Ba…”
Không lâu sau, phần hông Văn Quốc Đống dùng lực càng mạnh hơn, dùng sức cắm mấy cái rồi rút gậy th*t ra, kéo Tô Bối lên hôn dồn dập.
Bàn tay nhanh chóng tuốt mấy cái, yết hầu kêu lên một tiếng, tinh dịch trắng đục bắn hết lên bụng Tô Bối.
“Ừm... Thật nhiều…”
Tô Bối bị tinh dịch làm nóng cơ thể mềm nhũn dựa vào lòng Văn Quốc Đống, cọ tinh dịch trắng đục lên người ông.
Văn Quốc Đống vùi đầu vào vai Tô Bối thở hổn hển: “Khi nào kinh nguyệt mới hết?”
Tô Bối rúc vào trong lòng ông, đếm thời gian: “Ừm... Khoảng năm sáu ngày.”
Văn Quốc Đống mặc váy vào cho Tô Bối, trầm giọng nói: “Mấy ngày này tự mình ngủ...”
Nghe thấy thế, vẻ mặt Tô Bối không dám tin nhìn ông: “Ồ… Ba, ba thật xấu xa...”
Bàn tay của Văn Quốc Đống xoa nhanh đầu vụ của Tô Bối: “Nếu con muốn mỗi ngày ngực sưng đi làm, thì tới ngủ với ba...”
Tô Bối nhướng mày, ngón tay nghịch tinh dịch của Văn Quốc Đống bắn lên người, nhìn dịch đục đặc sệt, nhẹ giọng nói:
“Tinh lực của ba tốt như vậy... Thường ngày mẹ chịu kiểu gì…
Văn Quốc Đống thu dọn đơn giản trên người hai người, liếc mắt nhìn tinh dịch trên tay Tô Bối: “Mẹ chồng con không dâm như con.”
Khi còn trẻ, ở trên giường, ông và Lâm Quyên chưa từng làm tình mãnh liệt.
Sau đó lại vì lý do công việc, đâu có thời gian làm tình trên giường.
Dần dần đã quen với cuộc sống này.
Khi nào đã thay đổi khẩu vị…
Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm Tô Bối một lúc lâu, vẻ mặt nghiêm trọng hơn: “Quan hệ giữa chúng ta, con biết ba biết, ba không hi vọng người thứ ba biết.”
Tô Bối vân vê tinh dịch của Văn Quốc Đống trên tay hơi giật mình, nhỏ giọng nói: “Con biết…”
Sau khi nói xong, biểu cảm mất mát bất chợt lóe qua trên mặt, cả người chui vào trong lòng Văn Quốc Đống: “Vậy... Đợi sau khi mẹ trở về, con và Văn Lê sẽ dọn ra ngoài…”
/215
|