“Ba...” Tô Bối cảm thấy đau đầu:
“Không tới hai ngày, giới tư pháp đều biết ba có ‘con gái’.”
Văn Quốc Đống không để ý tới Tô Bối, mãi đến khi ra khỏi thang máy, mới lạnh lùng nói: “Tôi đã cho em cơ hội, tự em không biết quý trọng…”
Lúc này Tô Bối mới nhớ ra vừa rồi Văn Quốc Đống cho cô ‘năm phút’: “Vậy Văn Lê phải làm sao bây giờ…”
Đến lúc này bỗng nhiên Tô Bối kịp phản ứng, Văn Lê đi lâu như vậy, đến bây giờ vẫn không gọi một cuộc điện thoại nào.
Tính thời gian, lúc này Văn Lê nên trở về rồi.
Tô Bối gọi điện thoại cho Văn Lê, mãi đến khi tiếng chuông tự động cắt đứt đều không có ai nghe máy.
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn động tác của Tô Bối:
“Lên xe.”
Tô Bối gọi liên tục mấy cuộc, mới có người nghe.
“Vợ... Rất xin lỗi, hôm nay tạm thời công ty có việc cần xử lý, hôm nào anh bồi em được không?”
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống khí định thần nhàn nhắm mắt dưỡng thần: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì lớn... Đúng rồi…”
Sau khi nói xong, Văn Lê bắt đầu ấp úng không nói hết câu.
“Làm sao vậy?”
Văn Lê hạ thấp giọng xuống, nói: “Em ở nhà... Có phát hiện ba không đúng chỗ nào không?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to hai mắt.
Tô Bối im lặng một lát mới nói: “Không, không có... Làm sao vậy?”
“Mẹ đang hoài nghi ba nuôi phụ nữ ở bên ngoài... Còn mang phụ nữ về nhà…”
Nghe thấy thế, dưới cái nhìn chăm chú ngoài cười nhưng trong không cười của Văn Quốc Đống, Tô Bối lựa chọn trợn mắt nói dối.
“Không thể nào... Bảo mẹ đừng nghĩ nhiều, trong nhà ngoại trừ em và ba ra, không có người nào khác.”
Chuyện này cô không lừa Văn Lê, đương nhiên trong nhà không có người khác, bởi vì cô là người phụ nữ trên giường cùng Văn Quốc Đống.
“Anh biết ngay là mẹ nghi thần nghi quỷ mà! Ba bận rộn cả ngày không thấy bóng dáng, đâu rảnh nuôi phụ nữ ở nhà...”
Tô Bối liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng cười mỉa một tiếng, trên mặt vẫn là biểu cảm dịu dàng như trước.
“Anh có rảnh thì khuyên nhủ mẹ... Bảo bà ấy đừng suy nghĩ linh tinh…”
“Anh biết rồi, vợ anh là người tốt nhất trên thế giới mà... Không nói nữa, đợi chồng có thời gian, sẽ chơi ‘quà sinh nhật’ với vợ...”
Văn Lê tin tưởng Tô Bối 100%, từ trước tới nay không nghĩ sẽ có ngày Tô Bối lừa anh. Tô Bối nghe thấy những lời này, gương mặt không tự giác đỏ lên: “Được, anh bận việc đi...”
“Vợ d/â/m đ/ã/n/g... Nhớ phải nhớ chồng đấy... Buổi tối gọi video call với chồng được không?”
Văn Lê còn chưa nói xong, Tô Bối đã cảm thấy đùi hơi nóng, bàn tay của Văn Quốc Đống trực tiếp đặt lên.
Tô Bối sợ hãi, cuống quít liếc nhìn tài xế đang lái xe, vươn tay đè bàn tay sờ loạn của ông.
“Buổi tối có rảnh rồi nói sau... Tăng ca... Em hơi mệt.”
Tô Bối vừa ấn tay Văn Quốc Đống, vừa trả lời Văn Lê, còn phải luôn chú ý tới người đàn ông lái xe ở phía trước. Cả người tập trung tinh thần cao độ, nhưng Văn Quốc Đống lại như người không có việc gì ngồi khí định thần nhàn.
“Được... Nhớ chồng đến thèm muốn thì dùng món đồ chơi nhỏ chồng mua cho!”
Văn Quốc Đống nghe xong những lời này, ý cười trên mặt sâu hơn mấy phần, bàn tay trực tiếp vén váy của Tô Bối, tiến vào giữa hai chân cô.
“Ừm...”
Tô Bối suýt chút nữa rên ra tiếng, cũng may một giây trước Văn Lê chủ động cúp điện thoại.
Tô Bối ấn tay Văn Quốc Đống, nhỏ giọng gọi: “Ba...”
Văn Quốc Đống thấy Tô Bối liều mạng không chịu để ông xằng bậy, trở tay nắm lấy tay của Tô Bối, hai bàn tay mười ngón đan vào nhau.
Cơ thể Tô Bối cứng đờ, giãy dụa mấy cái nhưng thực sự không hất ra được, cho nên để mặc Văn Quốc Đống nắm.
Mãi đến khi xuống xe, tay của Văn Quốc Đống không có ý buông Tô Bối ra.
Tô Bối không được tự nhiên lắc tay: “Ba!”
Văn Quốc Đống thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái: “Không phải vừa muốn làm con dâu, vừa muốn làm tình nhân sao?”
Trong lòng Tô Bối cứng đờ, cô chưa từng nghĩ tới có người coi những lời này là thật.
Xe dừng lại trước một con đường cây xanh, Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối chậm rãi tiến về phía rừng cây rậm rạp.
Tô Bối nhìn xung quanh rừng cây rậm rạp, cơ thể nhích lại gần Văn Quốc Đống: “Ba... Đây là đâu?”
“Đi rồi sẽ biết.”
Văn Quốc Đống hài lòng nhìn biểu cảm của Tô Bối nhút nhát sợ sệt dựa sát vào ông:
“Nhớ kỹ con đường này... Sau này sẽ thường tới.”
Mới nói xong, hai người đi tới bên hồ.
Ở phía xa nhìn qua, giữa hồ có một đảo nhỏ, người lái thuyền ở trên thuyền thấy Văn Quốc Đống xong cung kính mời hai người lên thuyền.
Chỗ cửa vào trên đảo, viết ba chữ rồng bay phượng múa rất to “đảo Phù Dung”.
Văn Quốc Đống thấy Tô Bối thất thần nhìn bia đá, lạnh nhạt nói: “Tôi tự viết…”
Tô Bối: “...”
Tuy đảo nhỏ này nói nhỏ, nhưng bên trong đều đủ, đặc biệt là bên trong nhìn cổ kính xa hoa để lộ ra vẻ trầm ổn. Toàn bộ đảo nhỏ như đào nguyên thế ngoại ẩn nấp trong thành phố xa hoa trụy lạc.
Vừa lên đảo, Văn Quốc Đống lập tức đưa Tô Bối đến căn phòng xa hoa.
“Tôi có việc về muộn một chút, muốn ăn gì có thể dùng điện thoại gọi món, sẽ có người mang tới cho em.”
“Không tới hai ngày, giới tư pháp đều biết ba có ‘con gái’.”
Văn Quốc Đống không để ý tới Tô Bối, mãi đến khi ra khỏi thang máy, mới lạnh lùng nói: “Tôi đã cho em cơ hội, tự em không biết quý trọng…”
Lúc này Tô Bối mới nhớ ra vừa rồi Văn Quốc Đống cho cô ‘năm phút’: “Vậy Văn Lê phải làm sao bây giờ…”
Đến lúc này bỗng nhiên Tô Bối kịp phản ứng, Văn Lê đi lâu như vậy, đến bây giờ vẫn không gọi một cuộc điện thoại nào.
Tính thời gian, lúc này Văn Lê nên trở về rồi.
Tô Bối gọi điện thoại cho Văn Lê, mãi đến khi tiếng chuông tự động cắt đứt đều không có ai nghe máy.
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn động tác của Tô Bối:
“Lên xe.”
Tô Bối gọi liên tục mấy cuộc, mới có người nghe.
“Vợ... Rất xin lỗi, hôm nay tạm thời công ty có việc cần xử lý, hôm nào anh bồi em được không?”
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống khí định thần nhàn nhắm mắt dưỡng thần: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì lớn... Đúng rồi…”
Sau khi nói xong, Văn Lê bắt đầu ấp úng không nói hết câu.
“Làm sao vậy?”
Văn Lê hạ thấp giọng xuống, nói: “Em ở nhà... Có phát hiện ba không đúng chỗ nào không?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to hai mắt.
Tô Bối im lặng một lát mới nói: “Không, không có... Làm sao vậy?”
“Mẹ đang hoài nghi ba nuôi phụ nữ ở bên ngoài... Còn mang phụ nữ về nhà…”
Nghe thấy thế, dưới cái nhìn chăm chú ngoài cười nhưng trong không cười của Văn Quốc Đống, Tô Bối lựa chọn trợn mắt nói dối.
“Không thể nào... Bảo mẹ đừng nghĩ nhiều, trong nhà ngoại trừ em và ba ra, không có người nào khác.”
Chuyện này cô không lừa Văn Lê, đương nhiên trong nhà không có người khác, bởi vì cô là người phụ nữ trên giường cùng Văn Quốc Đống.
“Anh biết ngay là mẹ nghi thần nghi quỷ mà! Ba bận rộn cả ngày không thấy bóng dáng, đâu rảnh nuôi phụ nữ ở nhà...”
Tô Bối liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng cười mỉa một tiếng, trên mặt vẫn là biểu cảm dịu dàng như trước.
“Anh có rảnh thì khuyên nhủ mẹ... Bảo bà ấy đừng suy nghĩ linh tinh…”
“Anh biết rồi, vợ anh là người tốt nhất trên thế giới mà... Không nói nữa, đợi chồng có thời gian, sẽ chơi ‘quà sinh nhật’ với vợ...”
Văn Lê tin tưởng Tô Bối 100%, từ trước tới nay không nghĩ sẽ có ngày Tô Bối lừa anh. Tô Bối nghe thấy những lời này, gương mặt không tự giác đỏ lên: “Được, anh bận việc đi...”
“Vợ d/â/m đ/ã/n/g... Nhớ phải nhớ chồng đấy... Buổi tối gọi video call với chồng được không?”
Văn Lê còn chưa nói xong, Tô Bối đã cảm thấy đùi hơi nóng, bàn tay của Văn Quốc Đống trực tiếp đặt lên.
Tô Bối sợ hãi, cuống quít liếc nhìn tài xế đang lái xe, vươn tay đè bàn tay sờ loạn của ông.
“Buổi tối có rảnh rồi nói sau... Tăng ca... Em hơi mệt.”
Tô Bối vừa ấn tay Văn Quốc Đống, vừa trả lời Văn Lê, còn phải luôn chú ý tới người đàn ông lái xe ở phía trước. Cả người tập trung tinh thần cao độ, nhưng Văn Quốc Đống lại như người không có việc gì ngồi khí định thần nhàn.
“Được... Nhớ chồng đến thèm muốn thì dùng món đồ chơi nhỏ chồng mua cho!”
Văn Quốc Đống nghe xong những lời này, ý cười trên mặt sâu hơn mấy phần, bàn tay trực tiếp vén váy của Tô Bối, tiến vào giữa hai chân cô.
“Ừm...”
Tô Bối suýt chút nữa rên ra tiếng, cũng may một giây trước Văn Lê chủ động cúp điện thoại.
Tô Bối ấn tay Văn Quốc Đống, nhỏ giọng gọi: “Ba...”
Văn Quốc Đống thấy Tô Bối liều mạng không chịu để ông xằng bậy, trở tay nắm lấy tay của Tô Bối, hai bàn tay mười ngón đan vào nhau.
Cơ thể Tô Bối cứng đờ, giãy dụa mấy cái nhưng thực sự không hất ra được, cho nên để mặc Văn Quốc Đống nắm.
Mãi đến khi xuống xe, tay của Văn Quốc Đống không có ý buông Tô Bối ra.
Tô Bối không được tự nhiên lắc tay: “Ba!”
Văn Quốc Đống thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái: “Không phải vừa muốn làm con dâu, vừa muốn làm tình nhân sao?”
Trong lòng Tô Bối cứng đờ, cô chưa từng nghĩ tới có người coi những lời này là thật.
Xe dừng lại trước một con đường cây xanh, Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối chậm rãi tiến về phía rừng cây rậm rạp.
Tô Bối nhìn xung quanh rừng cây rậm rạp, cơ thể nhích lại gần Văn Quốc Đống: “Ba... Đây là đâu?”
“Đi rồi sẽ biết.”
Văn Quốc Đống hài lòng nhìn biểu cảm của Tô Bối nhút nhát sợ sệt dựa sát vào ông:
“Nhớ kỹ con đường này... Sau này sẽ thường tới.”
Mới nói xong, hai người đi tới bên hồ.
Ở phía xa nhìn qua, giữa hồ có một đảo nhỏ, người lái thuyền ở trên thuyền thấy Văn Quốc Đống xong cung kính mời hai người lên thuyền.
Chỗ cửa vào trên đảo, viết ba chữ rồng bay phượng múa rất to “đảo Phù Dung”.
Văn Quốc Đống thấy Tô Bối thất thần nhìn bia đá, lạnh nhạt nói: “Tôi tự viết…”
Tô Bối: “...”
Tuy đảo nhỏ này nói nhỏ, nhưng bên trong đều đủ, đặc biệt là bên trong nhìn cổ kính xa hoa để lộ ra vẻ trầm ổn. Toàn bộ đảo nhỏ như đào nguyên thế ngoại ẩn nấp trong thành phố xa hoa trụy lạc.
Vừa lên đảo, Văn Quốc Đống lập tức đưa Tô Bối đến căn phòng xa hoa.
“Tôi có việc về muộn một chút, muốn ăn gì có thể dùng điện thoại gọi món, sẽ có người mang tới cho em.”
/215
|