Edit: Khả Khả
Sau khi sinh nữ nhi, Lý Hạc Minh hận không thể viết cái tin này công khai lên mặt.
Ngày ấy, Lâm Ngọc sinh hài tử, nàng đau đến cực độ ở trong phòng gọi Lý Hạc Minh vài lần, hắn chần chừ không vào, lúc vào bị Lâm Ngọc đánh một cái tát, qua mấy ngày sau trên mặt vẫn in dấu tay mảnh khảnh hồng hồng, vừa nhìn đã biết là dấu tay của nữ nhân.
Một vài quan viên không biết trong nhà hắn gần đây có hỷ sự, nhìn thấy gương mặt kia của hắn liền tò mò trêu chọc hỏi vì sao bị thương.
Còn Lý Hạc Minh lại trả lời: “Vâng, sinh một nữ nhi trắng nõn mũm mĩm, thê nữ đều bình an!”
Các quan viên kia: “……?”
Lâm Tĩnh gặp tình huống ông nói gà bà nói vịt này hai lần, mỗi lần như vậy hắn đều lộ vẻ mặt ghét bỏ, hắn cảm thấy từ khi Lý Hạc Minh có hài tử đầu óc của hắn ta không được bình thường, giống như đứa trẻ ngốc biến thành phụ thân vậy.
Lúc nữ nhi được hai tháng, Lý Hạc Minh mới từ từ kìm hãm niềm vui sướng được làm cha lại, rút lại ba phần năm tâm tư từ ái nữ chuyển về Lâm Ngọc.
Thời gian Lâm Ngọc mang thai, nàng luôn lo lắng hài tử lớn quá sẽ khó sinh, nên nàng ăn uống rất cẩn thận, không béo nhiều, nhưng trong hai tháng ở cử, nàng ăn uống đầy đủ, sau khi cơ thể khôi phục lại trông có chút đẫy đà.
Đại đa số nữ nhân đều không thích trên người mình thêm chút thịt nào, nhưng Lâm Ngọc có thể xem là ngoại lệ, từ nhỏ thân thể nàng ốm yếu, nằm mơ cũng muốn mình béo lên một chút, hiện giờ là vừa chuẩn.
Tuy Lý Hạc Minh không nói có thích hay không, nhưng ban đêm lại rất thích ôm nàng, xoa xoa bóp bóp, từ tay chân đến eo mông, chỗ nào cũng bóp, giống như xem nàng là một chiếc gối ôm thoải mái.
Nhưng nào ngờ, sau khi Lâm Ngọc ăn quá nhiều đồ bổ lại xảy ra vấn đề, sữa quá nhiều, đôi lúc căng tức ngực, nàng phải cho nữ nhi bú liên tục.
Nữ như còn chưa có tên, nàng chỉ muốn nữ nhi chầm chậm lớn lên nên đặt nhũ danh là “Cô Cô”, vì mỗi khi đói, nó giương cái miệng nhỏ nhắn “thì thầm” gọi, giọng mềm mại, nghe rất thú vị.
*Cô Cô có nghĩ là thì thầm.
Đêm đó Lâm Ngọc ôm Cô Cô cho bú ở trên giường, Lý Hạc Minh ngồi ở mép giường nhìn, hắn nhìn nữ nhi đã lớn hơn chút, rồi lại nhìn sang Lâm Ngọc đang cởi áo cho nữ nhi bú.
Không biết là vì nữ nhi ngậm nàng không thoải mái hay là do ngực căng, Lâm Ngọc nhíu mày khó chịu.
Cô Cô người bé, ăn rất ít, ngậm một xíu đã no, cái miệng nhỏ của nó nhả đầu vú đỏ bừng ra, có lẽ đã no rồi, nên nó ợ to một tiếng.
Cô Cô có đôi mắt giống Lý Hạc Minh, đen láy như mực, nhưng rõ ràng hơn đôi mắt của hắn nhiều. Nó xoay tròng mắt nhìn về phía Lý Hạc Minh, cong miệng gọi hai tiếng “a..a…” không biết là muốn nói gì.
“Đưa cho ta!” Lý Hạc Minh duỗi tay bế nữ nhi, cầm khăn lau vài giọt sữa dính trên môi, sau đó ôm ra ngoài cho nhũ mẫu.
Khi quay trở lại, Lâm Ngọc đang lau ngực mình. Thấy vậy, bước chân Lý Hạc Minh dừng lại, xoay người đóng cửa, sau đó ngồi xuống trước mặt nàng, nhìn đôi ngực nặng trĩu, cúi đầu không nói không rằng ngậm lấy.
Lâm Ngọc không nghĩ ngợi gì, đưa tay đẩy đầu hắn, ngạc nhiên hỏi: “Chàng làm cái gì vậy?”
Lý Hạc Minh nhìn nàng, rồi lại rũ mắt nhìn đầu vú đỏ tươi đang tiết sữa ra ngoài, hắn dùng bốn ngón tay nâng bầu vú bên kia còn chưa bú miếng nào, ngón cái chầm chậm xoay quanh quầng vú mẫn cảm.
Da mặt hắn đã dày hơn cả tường thành, hắn mở miệng nói: “Ta nếm thử!”
Lâm Ngọc: “……?”
Nàng nhìn xuống ngực của mình, lại nhìn Lý Hạc Minh, nàng đẩy tay hắn ra, không hài lòng, nói: “Cái này không phải cho chàng nếm!”
Nhưng Lý Hạc Minh nào chịu từ bỏ, hai tay hắn chống bên người Lâm Ngọc, ép người về phía nàng, hôn môi lấy lòng, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn nàng, thấp giọng nói: “Không phải là căng tức đến đau sao? Ta hút cho nàng thì không căng nữa!”
Hắn nói rất thản nhiên, khiến Lâm Ngọc phải đỏ mặt, nhưng nàng nghĩ đến hình ảnh kia, thì cảm thấy kỳ kỳ, nàng không chịu: “Chỉ cần nặn ra như ngày trước là được rồi, không cần hút!”
Lý Hạc Minh nghe xong, đưa ngón cái và ngón trỏ nhéo đầu vú sưng to. Lâm Ngọc thấp giọng thở gấp, dòng sữa trắng phun ra, làm ướt cả tay hắn.
Hắn mở bàn tay, cúi đầu nhìn sữa tươi trong lòng bàn tay, rồi vươn lưỡi liếm.
Lâm Ngọc cắn môi dưới, mặt đỏ rực, giọng oán trách: “Sao cái gì chàng cũng ăn được hết vậy?”
Nghe qua giống như nàng đang dạy đứa nhi tử ngốc nhà mình bốc đồ bậy bạ trên đất lên ăn.
Lý Hạc Minh không đáp, cẩn thận nếm mấy giọt sữa kia, sau khi cảm nhận được hương vị đặc biệt, hắn tựa như con sói, không thể áp chế được cơn thèm.
Hắn duỗi tay ôm eo Lâm Ngọc, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm dòng sữa tràn ra từ ngực, hắn cố chấp muốn cúi đầu liếm, Lâm Ngọc đẩy đầu hắn ra nhưng bất thành, hắn đã ngậm được đầu vú của nàng.
Lâm Ngọc mím môi để không phải rên rỉ, nàng không có cách nào đẩy hắn ra được nên đành mặc hắn làm bậy.
Lý Hạc Minh sợ làm nàng đau, nên ngậm rất nhẹ, môi lưỡi nóng ướt nhấm nháp đầu vú từng chút một, giọt sữa tươi ngon lập tức chảy ra. Chóp mũi hắn ấn vào bầu ngực, ép Lâm Ngọc phải ngã người ra sau.
Lâm Ngọc có cảm giác mình đang đút nhi tử ăn, nàng nhỏ giọng nói: “Chàng thích uống sữa của ta như vậy, chi bằng gọi ta một tiếng mẫu thân đi…”
Lời hồ ngôn loạn ngữ kia vừa mới nói ra khỏi miệng đã bị Lý Hạc Minh đánh một cái lên mông.
“A..” Lâm Ngọc đau quá, đưa tay bắt lấy cánh tay đang đánh nàng, rụt mông trốn đi.
Nàng nhìn cái đầu đen nhánh dưới ngực mình, thầm mắng: Nhị Ca xấu xa.
------oOo------
Sau khi sinh nữ nhi, Lý Hạc Minh hận không thể viết cái tin này công khai lên mặt.
Ngày ấy, Lâm Ngọc sinh hài tử, nàng đau đến cực độ ở trong phòng gọi Lý Hạc Minh vài lần, hắn chần chừ không vào, lúc vào bị Lâm Ngọc đánh một cái tát, qua mấy ngày sau trên mặt vẫn in dấu tay mảnh khảnh hồng hồng, vừa nhìn đã biết là dấu tay của nữ nhân.
Một vài quan viên không biết trong nhà hắn gần đây có hỷ sự, nhìn thấy gương mặt kia của hắn liền tò mò trêu chọc hỏi vì sao bị thương.
Còn Lý Hạc Minh lại trả lời: “Vâng, sinh một nữ nhi trắng nõn mũm mĩm, thê nữ đều bình an!”
Các quan viên kia: “……?”
Lâm Tĩnh gặp tình huống ông nói gà bà nói vịt này hai lần, mỗi lần như vậy hắn đều lộ vẻ mặt ghét bỏ, hắn cảm thấy từ khi Lý Hạc Minh có hài tử đầu óc của hắn ta không được bình thường, giống như đứa trẻ ngốc biến thành phụ thân vậy.
Lúc nữ nhi được hai tháng, Lý Hạc Minh mới từ từ kìm hãm niềm vui sướng được làm cha lại, rút lại ba phần năm tâm tư từ ái nữ chuyển về Lâm Ngọc.
Thời gian Lâm Ngọc mang thai, nàng luôn lo lắng hài tử lớn quá sẽ khó sinh, nên nàng ăn uống rất cẩn thận, không béo nhiều, nhưng trong hai tháng ở cử, nàng ăn uống đầy đủ, sau khi cơ thể khôi phục lại trông có chút đẫy đà.
Đại đa số nữ nhân đều không thích trên người mình thêm chút thịt nào, nhưng Lâm Ngọc có thể xem là ngoại lệ, từ nhỏ thân thể nàng ốm yếu, nằm mơ cũng muốn mình béo lên một chút, hiện giờ là vừa chuẩn.
Tuy Lý Hạc Minh không nói có thích hay không, nhưng ban đêm lại rất thích ôm nàng, xoa xoa bóp bóp, từ tay chân đến eo mông, chỗ nào cũng bóp, giống như xem nàng là một chiếc gối ôm thoải mái.
Nhưng nào ngờ, sau khi Lâm Ngọc ăn quá nhiều đồ bổ lại xảy ra vấn đề, sữa quá nhiều, đôi lúc căng tức ngực, nàng phải cho nữ nhi bú liên tục.
Nữ như còn chưa có tên, nàng chỉ muốn nữ nhi chầm chậm lớn lên nên đặt nhũ danh là “Cô Cô”, vì mỗi khi đói, nó giương cái miệng nhỏ nhắn “thì thầm” gọi, giọng mềm mại, nghe rất thú vị.
*Cô Cô có nghĩ là thì thầm.
Đêm đó Lâm Ngọc ôm Cô Cô cho bú ở trên giường, Lý Hạc Minh ngồi ở mép giường nhìn, hắn nhìn nữ nhi đã lớn hơn chút, rồi lại nhìn sang Lâm Ngọc đang cởi áo cho nữ nhi bú.
Không biết là vì nữ nhi ngậm nàng không thoải mái hay là do ngực căng, Lâm Ngọc nhíu mày khó chịu.
Cô Cô người bé, ăn rất ít, ngậm một xíu đã no, cái miệng nhỏ của nó nhả đầu vú đỏ bừng ra, có lẽ đã no rồi, nên nó ợ to một tiếng.
Cô Cô có đôi mắt giống Lý Hạc Minh, đen láy như mực, nhưng rõ ràng hơn đôi mắt của hắn nhiều. Nó xoay tròng mắt nhìn về phía Lý Hạc Minh, cong miệng gọi hai tiếng “a..a…” không biết là muốn nói gì.
“Đưa cho ta!” Lý Hạc Minh duỗi tay bế nữ nhi, cầm khăn lau vài giọt sữa dính trên môi, sau đó ôm ra ngoài cho nhũ mẫu.
Khi quay trở lại, Lâm Ngọc đang lau ngực mình. Thấy vậy, bước chân Lý Hạc Minh dừng lại, xoay người đóng cửa, sau đó ngồi xuống trước mặt nàng, nhìn đôi ngực nặng trĩu, cúi đầu không nói không rằng ngậm lấy.
Lâm Ngọc không nghĩ ngợi gì, đưa tay đẩy đầu hắn, ngạc nhiên hỏi: “Chàng làm cái gì vậy?”
Lý Hạc Minh nhìn nàng, rồi lại rũ mắt nhìn đầu vú đỏ tươi đang tiết sữa ra ngoài, hắn dùng bốn ngón tay nâng bầu vú bên kia còn chưa bú miếng nào, ngón cái chầm chậm xoay quanh quầng vú mẫn cảm.
Da mặt hắn đã dày hơn cả tường thành, hắn mở miệng nói: “Ta nếm thử!”
Lâm Ngọc: “……?”
Nàng nhìn xuống ngực của mình, lại nhìn Lý Hạc Minh, nàng đẩy tay hắn ra, không hài lòng, nói: “Cái này không phải cho chàng nếm!”
Nhưng Lý Hạc Minh nào chịu từ bỏ, hai tay hắn chống bên người Lâm Ngọc, ép người về phía nàng, hôn môi lấy lòng, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn nàng, thấp giọng nói: “Không phải là căng tức đến đau sao? Ta hút cho nàng thì không căng nữa!”
Hắn nói rất thản nhiên, khiến Lâm Ngọc phải đỏ mặt, nhưng nàng nghĩ đến hình ảnh kia, thì cảm thấy kỳ kỳ, nàng không chịu: “Chỉ cần nặn ra như ngày trước là được rồi, không cần hút!”
Lý Hạc Minh nghe xong, đưa ngón cái và ngón trỏ nhéo đầu vú sưng to. Lâm Ngọc thấp giọng thở gấp, dòng sữa trắng phun ra, làm ướt cả tay hắn.
Hắn mở bàn tay, cúi đầu nhìn sữa tươi trong lòng bàn tay, rồi vươn lưỡi liếm.
Lâm Ngọc cắn môi dưới, mặt đỏ rực, giọng oán trách: “Sao cái gì chàng cũng ăn được hết vậy?”
Nghe qua giống như nàng đang dạy đứa nhi tử ngốc nhà mình bốc đồ bậy bạ trên đất lên ăn.
Lý Hạc Minh không đáp, cẩn thận nếm mấy giọt sữa kia, sau khi cảm nhận được hương vị đặc biệt, hắn tựa như con sói, không thể áp chế được cơn thèm.
Hắn duỗi tay ôm eo Lâm Ngọc, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm dòng sữa tràn ra từ ngực, hắn cố chấp muốn cúi đầu liếm, Lâm Ngọc đẩy đầu hắn ra nhưng bất thành, hắn đã ngậm được đầu vú của nàng.
Lâm Ngọc mím môi để không phải rên rỉ, nàng không có cách nào đẩy hắn ra được nên đành mặc hắn làm bậy.
Lý Hạc Minh sợ làm nàng đau, nên ngậm rất nhẹ, môi lưỡi nóng ướt nhấm nháp đầu vú từng chút một, giọt sữa tươi ngon lập tức chảy ra. Chóp mũi hắn ấn vào bầu ngực, ép Lâm Ngọc phải ngã người ra sau.
Lâm Ngọc có cảm giác mình đang đút nhi tử ăn, nàng nhỏ giọng nói: “Chàng thích uống sữa của ta như vậy, chi bằng gọi ta một tiếng mẫu thân đi…”
Lời hồ ngôn loạn ngữ kia vừa mới nói ra khỏi miệng đã bị Lý Hạc Minh đánh một cái lên mông.
“A..” Lâm Ngọc đau quá, đưa tay bắt lấy cánh tay đang đánh nàng, rụt mông trốn đi.
Nàng nhìn cái đầu đen nhánh dưới ngực mình, thầm mắng: Nhị Ca xấu xa.
------oOo------
/113
|