Lý Hạc Minh quay lại Chiếu Ngục, Hà Tam cầm tờ khai vừa thẩm vấn phạm nhân ra vội vã đi tìm hắn.
Ngục lao lạnh lẽo, ẩm ướt, bàn chân giẫm xuống dường như có thể cảm nhận được vũng máu đã tích tụ qua nhiêu năm, tiếng kêu thảm thiết ngày đêm không dứt, người không có can đảm không thể ở đây quá một chung trà.
Lý Hạc Minh nhận bốn tờ giấy mỏng viết tràn ngập lời khai, hắn nhìn lướt qua vài lần, hỏi Hà Tam: “Đều nhận tội?”
“Nhận thì có nhận….” Sắc mặt Hà Tam hơi kỳ: “Nhưng vấn đề là không biết thú nhận cái gì. Lúc trước các huynh đệ cho rằng đây là bọn tặc tử cứng đầu, im lặng là vì không muốn khai ra người đứng sau, nhưng dùng hình xong rồi hỏi cả ba tên, bọn chúng đều nói không biết. Đám này nhát gan không hề giống sát thủ của Vương Thường Trung!”
Có lẽ Lý Hạc Minh đã biết trước kết quả sẽ thế này, hắn đi đến phòng giam giữ Vương Thường Trung nói: “Chỉ là chốt thí thôi!”
Hà Tam không hiểu, hắn suy nghĩ một hồi, rồi hỏi: “Ý của ngài là sao?”
Lý Hạc Minh giải thích: “Hằng năm, Cẩm Y Vệ bắt vô số chốt thí, có bao giờ ngươi thấy phản tặc nào có kỷ cương lỏng lẻo như vậy chưa? Chẳng qua bọn chúng chỉ là cái cớ do Vương Thường Trung bày ra thôi, để số tiền tham ô được bung ra một cách hợp lý, thực tế thì muốn nuôi dưỡng đám người này, chi phí chưa đến hai năm bổng lộc của ngươi!”
Hà Tam nhẩm tính chút tiền ít ỏi mỗi năm của mình, nó cách một trời một vực với khoản tham ô của Vương Thường Trung, hắn ngẩn ra: “Vậy chẳng phải mấy trăm vạn lượng bạc của Hộ Bộ tham ô sẽ không cánh mà bay sao?”
Lý Hạc Minh đưa lời khai lại cho Hà Tam: “Không bốc hơi được đâu!”
Hà Tam cuốn tờ lời khai lại, vội hỏi: “Còn những lời khai này có trình lên trên không ạ?”
“Trước mắt cứ cất giữ cẩn thận đi!”
“Vâng!” Hà Tam đáp lời, sau đó hắn lại nghĩ đến cái gì, lại nói: “À đúng rồi, còn có một chuyện nữa!”
“Nói!”
Nói đến chính sự, Hà Tam luôn nhanh mồm nhanh miệng, còn gặp chuyện này hắn lại do dự: “Cái người ngày đó trên núi bị ngài chém đứt mệnh căn, vừa rồi không chịu được cực hình đã khai ra một vài điều….có liên quan đến Lâm tiểu thư!”
Bước chân Lý Hạc Minh dừng lại, liếc mắt nhìn y, Hà Tam thấy thần sắc này của Lý Hạc Minh trong lòng đột nhiên căng thẳng, không biết phải nói thế nào, y ấp úng: “Hắn ta nói ngày đó ở hang động, Lâm tiểu thư nói với hắn rằng ngài rễ tình đâm sâu….”
Lý Hạc Minh nghe xong im lặng một lúc, sau đó nhìn chằm chằm vào Hà Tam, lặp lại bốn chữ: “Rễ tình đâm sâu?”
Yết hầu Hà Tam lăn lộn: “Vâng, là rễ tình đâm sâu!”
Lý Hạc Minh siết tay nắm chuôi đao, thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước như không có việc gì: “Còn nói cái gì nữa?”
Hà Tam liếc nhìn vẻ mặt của Lý Hạc Minh: “Lâm tiểu thư còn nói ngài và nàng ấy…ờm…tâm đầu ý hợp…”
Lời khai lúc nghiêm hình không được làm giả, lời này nghe có vẻ không đáng tin, nhưng lại rất chính xác. Đại khái Lý Hạc Minh có thể đoán ra được nguyên nhân Lâm Ngọc nói những lời này với tên phản tặc kia, đơn giản là mượn cơ hội này để kéo dài thời gian, bảo toàn tính mạng.
Ngày thường, nàng nhìn thấy hắn hận không thể né xa ba thước, sau lưng lại mượn ác danh của hắn để bảo toàn mạng sống, thật đúng là rễ tình đâm sâu, tâm đầu ý hợp.
Hà Tam thấy Lý Hạc Minh không lên tiếng, nên cẩn thận hỏi: “Trấn Phủ Sử, lời này ta không nói cho ai khác cả, ngài có muốn viết vào lời khai không?”
Hắn vừa mới nói xong, đổi lấy bằng một ánh mắt xem thường.
Hà Tam thấy vậy lập tức ngậm miệng lại.
Xem ra là không cần.
Cái lạnh của mùa đông cuốn qua con phố dài, hoa mai khắp thành dần hé nụ. Ngày đó, Mẫu thân Dương Kim Minh mượn cớ tặng hoa đến bái phỏng Lâm phu nhân, sau đó làm bộ nhắc đến chuyện của Dương Kim Minh và Lâm Ngọc.
Lâm phu nhân hài lòng tiểu tế Dương Kim Minh này, nhưng Lâm Ngọc lại cảm thấy tuổi của hắn quá nhỏ, cho nên nàng lấy lý do bệnh trốn ở trong viện, không đến đại đường bái kiến.
Dương phu nhân tặng một cây Mai Đàn Hương, nói là vận chuyển từ Tương Dương xa xôi về Đô Thành bằng đường thuỷ. Mai Đàn Hương là mai thượng hạng, hoa nở sớm, hương thơm nồng. Lấy nó làm quà để tặng người thì quá mức hào phóng.
Khi Văn Trúc sai người đem hoa đến viện của Lâm Ngọc, hoa cúc đã nở rộ, hương thơm nồng nàn bay theo gió vào phòng. Lâm Ngọc trong thư phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi Trạch Lan: “Mùi hoa ở đâu vậy?”
Trạch Lan bỏ túi tiền đang thêu không biết là uyên ương hay vịt bầu xuống, ra ngoài hỏi thăm. Một lát sau, nàng tức giận nắm lỗ tai Văn Trúc vào: “Tiểu thư, tên tiểu tử này tự tiện mang hoa của Dương phu nhân vào viện thay hết hoa của người!”
“Buông ra, buông ra! Đau ta Trạch Lan!” Văn Trúc che tai la oai oái, hắn nghiêng đầu ngồi ngay ngắn trên ghế giải thích với Lâm Ngọc: “Tiểu thư, nô tài không có, là phu nhân bảo nô tài đem hoa để trong viện của người!”
Lâm Ngọc bảo Trạch Lan buông hắn ra, sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng: “Là hoa gì? Có vẻ mùi như hoa mai!”
Trạch Lan buông tay ra, Văn Trúc đáng thương xoa xoa lỗ tai đỏ bừng: “Là hoa mai, hình như nó là Mai Đàn Hương, hay là Mai Khánh Khẩu gì đó, nô tài cũng không rõ, nghe nói rất quý giá!”
Lâm Ngọc đứng ở cửa nhìn cái cây cao bằng một người kia, nhíu mày nói: “Không thích, bảo mẫu thân trả lại đi!”
Văn Trúc mọi khi thông minh, lúc này lại chậm chạp, hắn khó hiểu hỏi: “Sao vậy tiểu thư? Mùi rất thơm mà, cũng đều nồng như mai bình thường thôi!”
Trạch Lan tức giận đá hắn: “Ngươi nghe lời phu nhân hay nghe lời tiểu thư, ngày mai ngươi đến viện của phu nhân làm việc đi!”
Lời này có hơi nặng, chẳng khác nào đang mắng hắn bất trung, Văn Trúc không hỏi lại, vội cho người mang cây ra ngoài lại.
Văn Trúc vừa đi, thì gia đinh canh cửa của phủ mang một bức thư đến cho Lâm Ngọc.
Hôm nay ồn ào đến lạ, nàng không có được chút thời gian nào yên tĩnh. Lâm Ngọc cất cuốn sách đi, thầm nhủ hôm nay có lẽ không đọc được rồi. Nàng hỏi gia đinh: “Thư của ai?”
Gia đinh trả lời: “Không biết ạ, một tiểu hài tử đưa đến nói là của một người không thân cũng chẳng quen của người!”
Không thân cũng chẳng quen…
Lâm Ngọc ngẩn ra, cúi đầu nhìn lớp sơn còn nguyên trên phong thư, nàng nhẹ thở ra, nói với gia đinh: “Làm phiền rồi!”
Nói rồi, nàng liếc mắt cho Trạch Lan, Trạch Lan thấy vậy, móc ra một ít bạc vụn thưởng cho hắn, gia đinh kia mừng rỡ nhận bạc rồi lui xuống.
Đợi gia đinh rời đi, Lâm Ngọc vội mở thư ra, đến khi thấy được nội dung trong thư, mặt nàng bỗng nhiên biến sắc.
Trạch Lan thấy sắc mặt nàng thay đổi, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy tiểu thư?”
Lâm Ngọc không trả lời, nàng ném thư vào bếp lò, nói: “Mau cho người chuẩn bị xe ngựa!”
Trạch Lan mơ hồ hỏi lại: “Đi đâu ạ?”
Lâm Ngọc mím môi: “…… Lý phủ.”
Ngục lao lạnh lẽo, ẩm ướt, bàn chân giẫm xuống dường như có thể cảm nhận được vũng máu đã tích tụ qua nhiêu năm, tiếng kêu thảm thiết ngày đêm không dứt, người không có can đảm không thể ở đây quá một chung trà.
Lý Hạc Minh nhận bốn tờ giấy mỏng viết tràn ngập lời khai, hắn nhìn lướt qua vài lần, hỏi Hà Tam: “Đều nhận tội?”
“Nhận thì có nhận….” Sắc mặt Hà Tam hơi kỳ: “Nhưng vấn đề là không biết thú nhận cái gì. Lúc trước các huynh đệ cho rằng đây là bọn tặc tử cứng đầu, im lặng là vì không muốn khai ra người đứng sau, nhưng dùng hình xong rồi hỏi cả ba tên, bọn chúng đều nói không biết. Đám này nhát gan không hề giống sát thủ của Vương Thường Trung!”
Có lẽ Lý Hạc Minh đã biết trước kết quả sẽ thế này, hắn đi đến phòng giam giữ Vương Thường Trung nói: “Chỉ là chốt thí thôi!”
Hà Tam không hiểu, hắn suy nghĩ một hồi, rồi hỏi: “Ý của ngài là sao?”
Lý Hạc Minh giải thích: “Hằng năm, Cẩm Y Vệ bắt vô số chốt thí, có bao giờ ngươi thấy phản tặc nào có kỷ cương lỏng lẻo như vậy chưa? Chẳng qua bọn chúng chỉ là cái cớ do Vương Thường Trung bày ra thôi, để số tiền tham ô được bung ra một cách hợp lý, thực tế thì muốn nuôi dưỡng đám người này, chi phí chưa đến hai năm bổng lộc của ngươi!”
Hà Tam nhẩm tính chút tiền ít ỏi mỗi năm của mình, nó cách một trời một vực với khoản tham ô của Vương Thường Trung, hắn ngẩn ra: “Vậy chẳng phải mấy trăm vạn lượng bạc của Hộ Bộ tham ô sẽ không cánh mà bay sao?”
Lý Hạc Minh đưa lời khai lại cho Hà Tam: “Không bốc hơi được đâu!”
Hà Tam cuốn tờ lời khai lại, vội hỏi: “Còn những lời khai này có trình lên trên không ạ?”
“Trước mắt cứ cất giữ cẩn thận đi!”
“Vâng!” Hà Tam đáp lời, sau đó hắn lại nghĩ đến cái gì, lại nói: “À đúng rồi, còn có một chuyện nữa!”
“Nói!”
Nói đến chính sự, Hà Tam luôn nhanh mồm nhanh miệng, còn gặp chuyện này hắn lại do dự: “Cái người ngày đó trên núi bị ngài chém đứt mệnh căn, vừa rồi không chịu được cực hình đã khai ra một vài điều….có liên quan đến Lâm tiểu thư!”
Bước chân Lý Hạc Minh dừng lại, liếc mắt nhìn y, Hà Tam thấy thần sắc này của Lý Hạc Minh trong lòng đột nhiên căng thẳng, không biết phải nói thế nào, y ấp úng: “Hắn ta nói ngày đó ở hang động, Lâm tiểu thư nói với hắn rằng ngài rễ tình đâm sâu….”
Lý Hạc Minh nghe xong im lặng một lúc, sau đó nhìn chằm chằm vào Hà Tam, lặp lại bốn chữ: “Rễ tình đâm sâu?”
Yết hầu Hà Tam lăn lộn: “Vâng, là rễ tình đâm sâu!”
Lý Hạc Minh siết tay nắm chuôi đao, thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước như không có việc gì: “Còn nói cái gì nữa?”
Hà Tam liếc nhìn vẻ mặt của Lý Hạc Minh: “Lâm tiểu thư còn nói ngài và nàng ấy…ờm…tâm đầu ý hợp…”
Lời khai lúc nghiêm hình không được làm giả, lời này nghe có vẻ không đáng tin, nhưng lại rất chính xác. Đại khái Lý Hạc Minh có thể đoán ra được nguyên nhân Lâm Ngọc nói những lời này với tên phản tặc kia, đơn giản là mượn cơ hội này để kéo dài thời gian, bảo toàn tính mạng.
Ngày thường, nàng nhìn thấy hắn hận không thể né xa ba thước, sau lưng lại mượn ác danh của hắn để bảo toàn mạng sống, thật đúng là rễ tình đâm sâu, tâm đầu ý hợp.
Hà Tam thấy Lý Hạc Minh không lên tiếng, nên cẩn thận hỏi: “Trấn Phủ Sử, lời này ta không nói cho ai khác cả, ngài có muốn viết vào lời khai không?”
Hắn vừa mới nói xong, đổi lấy bằng một ánh mắt xem thường.
Hà Tam thấy vậy lập tức ngậm miệng lại.
Xem ra là không cần.
Cái lạnh của mùa đông cuốn qua con phố dài, hoa mai khắp thành dần hé nụ. Ngày đó, Mẫu thân Dương Kim Minh mượn cớ tặng hoa đến bái phỏng Lâm phu nhân, sau đó làm bộ nhắc đến chuyện của Dương Kim Minh và Lâm Ngọc.
Lâm phu nhân hài lòng tiểu tế Dương Kim Minh này, nhưng Lâm Ngọc lại cảm thấy tuổi của hắn quá nhỏ, cho nên nàng lấy lý do bệnh trốn ở trong viện, không đến đại đường bái kiến.
Dương phu nhân tặng một cây Mai Đàn Hương, nói là vận chuyển từ Tương Dương xa xôi về Đô Thành bằng đường thuỷ. Mai Đàn Hương là mai thượng hạng, hoa nở sớm, hương thơm nồng. Lấy nó làm quà để tặng người thì quá mức hào phóng.
Khi Văn Trúc sai người đem hoa đến viện của Lâm Ngọc, hoa cúc đã nở rộ, hương thơm nồng nàn bay theo gió vào phòng. Lâm Ngọc trong thư phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi Trạch Lan: “Mùi hoa ở đâu vậy?”
Trạch Lan bỏ túi tiền đang thêu không biết là uyên ương hay vịt bầu xuống, ra ngoài hỏi thăm. Một lát sau, nàng tức giận nắm lỗ tai Văn Trúc vào: “Tiểu thư, tên tiểu tử này tự tiện mang hoa của Dương phu nhân vào viện thay hết hoa của người!”
“Buông ra, buông ra! Đau ta Trạch Lan!” Văn Trúc che tai la oai oái, hắn nghiêng đầu ngồi ngay ngắn trên ghế giải thích với Lâm Ngọc: “Tiểu thư, nô tài không có, là phu nhân bảo nô tài đem hoa để trong viện của người!”
Lâm Ngọc bảo Trạch Lan buông hắn ra, sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng: “Là hoa gì? Có vẻ mùi như hoa mai!”
Trạch Lan buông tay ra, Văn Trúc đáng thương xoa xoa lỗ tai đỏ bừng: “Là hoa mai, hình như nó là Mai Đàn Hương, hay là Mai Khánh Khẩu gì đó, nô tài cũng không rõ, nghe nói rất quý giá!”
Lâm Ngọc đứng ở cửa nhìn cái cây cao bằng một người kia, nhíu mày nói: “Không thích, bảo mẫu thân trả lại đi!”
Văn Trúc mọi khi thông minh, lúc này lại chậm chạp, hắn khó hiểu hỏi: “Sao vậy tiểu thư? Mùi rất thơm mà, cũng đều nồng như mai bình thường thôi!”
Trạch Lan tức giận đá hắn: “Ngươi nghe lời phu nhân hay nghe lời tiểu thư, ngày mai ngươi đến viện của phu nhân làm việc đi!”
Lời này có hơi nặng, chẳng khác nào đang mắng hắn bất trung, Văn Trúc không hỏi lại, vội cho người mang cây ra ngoài lại.
Văn Trúc vừa đi, thì gia đinh canh cửa của phủ mang một bức thư đến cho Lâm Ngọc.
Hôm nay ồn ào đến lạ, nàng không có được chút thời gian nào yên tĩnh. Lâm Ngọc cất cuốn sách đi, thầm nhủ hôm nay có lẽ không đọc được rồi. Nàng hỏi gia đinh: “Thư của ai?”
Gia đinh trả lời: “Không biết ạ, một tiểu hài tử đưa đến nói là của một người không thân cũng chẳng quen của người!”
Không thân cũng chẳng quen…
Lâm Ngọc ngẩn ra, cúi đầu nhìn lớp sơn còn nguyên trên phong thư, nàng nhẹ thở ra, nói với gia đinh: “Làm phiền rồi!”
Nói rồi, nàng liếc mắt cho Trạch Lan, Trạch Lan thấy vậy, móc ra một ít bạc vụn thưởng cho hắn, gia đinh kia mừng rỡ nhận bạc rồi lui xuống.
Đợi gia đinh rời đi, Lâm Ngọc vội mở thư ra, đến khi thấy được nội dung trong thư, mặt nàng bỗng nhiên biến sắc.
Trạch Lan thấy sắc mặt nàng thay đổi, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy tiểu thư?”
Lâm Ngọc không trả lời, nàng ném thư vào bếp lò, nói: “Mau cho người chuẩn bị xe ngựa!”
Trạch Lan mơ hồ hỏi lại: “Đi đâu ạ?”
Lâm Ngọc mím môi: “…… Lý phủ.”
/113
|