Edit: Khả Khả
Mềm và nóng, giống như đệm thịt. Đây là cảm giác đầu tiên khi Lý Hạc Minh đưa tay cắm vào huyệt đạo của Lâm Ngọc.
Tay hắn lớn, bốn ngón tay phủ lên mông nàng, chỉ có ngón giữa ra vào huyệt thịt ướt mềm, hắn có thể nhìn rõ ngón tay mình đi vào bên trong động huyệt nóng chặt và bị thớ thịt mềm bên trong đẩy ra ngoài như thế nào.
Hắn nhìn đến mức miệng lưỡi khô khốc, Lâm Ngọc không hề thích tư thế dâm đãng này, chân nàng cử động, muốn dịch mông về phía sau để thoát khỏi tay hắn, nhưng sức lực của nàng không đọ được với Lý Hạc Minh.
Nàng bất đắc dĩ mở mắt, nàng muốn lùi về sau nhưng đúng lúc lại bắt gặp ánh mắt của Lý Hạc Minh nhìn mình, hắn đưa tay cắm huyệt nàng, chậm chạp hỏi: “Không phải không muốn nhìn sao, mặc kệ ta muốn làm gì thì làm mà?”
Nàng nói hắn muốn làm gì thì làm lúc nào?
Lâm Ngọc không muốn đáp lời hắn, vì vậy để mặc ngón tay dài của hắn tiến vào huyệt, không biết hắn cắm nàng bao lâu, Lâm Ngọc cảm giác mình bị hắn cắm đến mức muốn tè mà không thể kìm được.
Mông nàng đang bị hắn nâng lên, chỉ cần cúi đầu xuống một xíu là có thể nhìn thấy cánh tay hắn đang tới lui giữa hai chân mình, nàng xấu hổ đỏ mặt dời mắt lảng tránh: “Ngươi đừng…ưm …đừng nâng mông….”
Lý Hạc Minh vẽ một vòng cửa huyệt nàng bằng ngón giữa, nói: “Nếu ta bỏ nàng xuống, thì nàng phải tự nâng lên cho ta cắm!”
Hắn nói xằng bậy gì vậy?
Dường như hắn biết nàng sẽ không chịu, nên rút ngón giữa ra, rồi cắm cả ngón trỏ và ngón giữa đi vào.
Dáng người hắn cao lớn, ngón tay cũng to hơn Lâm Ngọc rất nhiều, hai ngón đâm vào, dâm thuỷ liền phun ra từ khe hẹp của nàng.
Chỗ kia của Lâm Ngọc có khi còn yếu ớt hơn cả nàng, chỉ mới hai ngón tay đã “ăn” không nổi, “khóc lóc” thảm thương, còn muốn ép đẩy hắn ra.
Nàng nhăn mày lại nhỏ giọng rên rỉ, bộ dạng đáng thương: “Ứm…ngươi….a…ngươi nhẹ một chút…”
Nàng rên thật êm tai, Lý Hạc Minh ngước mắt nhìn nàng, nhưng lại không làm nhẹ như nàng muốn, chỉ mới bao nhiêu này mà nàng chịu không được thì lát nữa đồ vật dưới thân hắn đi vào có khi căng nàng đến phát khóc.
Hắn tách hai chân ra quỳ trên giường, đùi mình ở dưới thân nàng, buông mông nàng ra, đưa tay xoa bóp nhẹ vú nàng, một tay hắn chơi đùa núm vú thẳng đứng, một tay hắn liên tục ra vào tiểu huyệt non mềm.
Rất mềm, toàn thân nàng nơi nào cũng mềm. Lý Hạc Minh thầm nhủ.
Lâm Ngọc ra rất nhiều nước, ngón tay hắn đâm đến đâu dâm thủy phun đến đó. Cổ tay áo hỷ phục của Lý Hạc Minh đều bị nàng làm ướt. Lúc này, động tác của hắn mới trơn tru, miệng lầm bầm răn dạy: “Nếu lúc trước nàng ngoan ngoãn “ngậm” cây ngọc kia đi ngủ, thì bây giờ đi vào không khó khăn thế này!”
Lâm Ngọc không thể phản bác hắn, càng không phản bác nên lời, huyệt đạo bị ngón tay hắn đâm vào rút ra một hồi bắt đầu co rút, miệng chỉ biết rên rỉ, tựa như rất thoải mái, nhưng nhìn hàng mày nhăn lại của nàng, rõ ràng như đang nói không thể chịu nổi tốc độ mạnh bạo của hắn.
Nàng không có kinh nghiệm trong chuyện này, không phân biệt được đâu là cao trào, đâu là mắc tiểu, nàng vội giữ tay Lý Hạc Minh lại, không biết phải nói gì, Lý Hạc Minh nhìn qua một chút đã hiểu.
Mặc cho nàng giữ cổ tay của mình, hắn không những không giảm tốc độ, mà còn giữ chặt bắp đùi nàng, không cho nàng lộn xộn, cánh tay tăng thêm lực, đâm tàn nhẫn vào huyệt.
Dâm dịch chảy ra từ cửa huyệt, rơi xuống thấm ướt một mảng lớn trên hỉ phục. Lâm Ngọc nắm chặt chăn dưới giường, lắc đâu rên rỉ “ư…a…”, tiểu huyệt múp máp rung lên khi bị ngón tay ra vào.
“Đừng….ư….Lý Hạc Minh, ư…đừng mà…á…” Nàng căng cứng bắp đùi, cắm thêm vài cái nữa thì nghe tiếng hét của nàng.
Lý Hạc Minh từ từ dừng lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của nàng, rồi liếc xuống tiểu huyệt đã sưng lên. Hắn đưa vài ngón tay vào trong sờ soạng, cảm thấy lúc này có hơi khác với ban đầu.
Mềm hơn, nóng hơn, ngón tay chỉ cần co lên một chút là đã lôi ra được một đống dâm thuỷ.
Khi Lý Hạc Minh đến Giáo Phường Ti tra án, hắn từng nghe những nam nhân trong đó nói vài lời khó nghe, lúc đó hắn không quan tâm, giờ đây đột nhiên nhớ đến, đại khái câu đó là: Trong chín cái dâm, người ra nước nhiều là người dâm nhất, lẳng lơ từ trong máu, chỉ cần kích thích một chút là sẽ khóc lóc xin chơi!
Hắn rút ngón tay ướt đẫm ra, sờ soạng giữa đùi Lâm Ngọc một hồi, hắn không rõ nước này là xuân thuỷ của nàng hay là nước tiểu. Ngày đông xiêm y lâu khô, sợ là phải làm thêm nhiều chăn đệm để thay đổi.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Lâm Ngọc vẫn chưa hồi phục tinh thần, nàng nằm trên giường thở dốc, trên người lấm tấm mồ hôi.
Nhưng Lý Hạc Minh còn cứng, côn thịt ngạo nghễ muốn xé quần áo để chui ra, đêm tân hôn này chỉ mới bắt đầu.
Hắn nhớ trong thư có viết: Hai ngón tay ra vào dễ dàng là có thể đâm nghiệt căn vào.
Lúc này, hắn lui về sau một bước, trút bỏ quần áo của mình, sau đó tách hai chân Lâm Ngọc ra, nâng cây gậy to lớn khiến ai nhìn cũng khiếp sợ chọc chọc vào cửa huyệt
Rõ ràng hắn đã dùng tay ra vào để nông khe hẹp của nàng, nhưng giờ phút này nó đã đóng lại, giống như con ngao bị chà đạp một hồi rồi đóng lại, ngoại trừ chút sưng đỏ bên ngoài, thì dường như không còn dấu vết gì cho thấy Lý Hạc Minh đã từng cắm tay vào
Cây gậy của Lý Hạc Minh vừa cứng vừa nóng khiến Lâm Ngọc run lên, nàng muốn nhìn nhưng lại bị dây tơ hồng luồn qua miếng ngọc bội treo trên cổ Lý Hạc Minh và những vết sẹo trên người hắn lôi kéo sự chú ý, cho nên nàng không nhìn thấy thứ đồ đáng sợ ở dưới thân kia.
Nếu nàng thấy, thì đương nhiên nàng sẽ không nhìn chằm chằm miếng ngọc bội có hơi quen treo trên cổ hắn, mà đã sợ co giò rồi.
Miếng ngọc trên người Lý Hạc Minh nhìn có chút năm tháng, không còn như ban đầu nữa, miếng ngọc màu trắng, ở giữa có điểm hồng lan ra, nhìn rất thích mắt.
Lâm Ngọc cảm thấy rất quen nhưng lại không nhận ra được. Từ Thanh Dẫn có nói miếng ngọc này là của nữ nhân tặng cho hắn, song Lâm Ngọc nhìn miếng ngọc kia, hình như rất giống miếng ngọc mình đã từng làm rơi, lúc này nàng không dám chắc chắn.
Còn Lý Hạc Minh thời khắc này, mặc kệ cái ngọc gì, bụng cưới của hắn căng tức, đỉnh đầu phun dịch nhầy, cứng nóng như cây sắt đang nung trong lửa.
Hắn giữ eo nhỏ của Lâm Ngọc, cúi đầu nhìn côn thịt mình đang đặt ở khe hẹp nóng rực, hắn thẳng lưng đẩy hông đi vào, quy đầu to lớn tách mở cửa huyệt, một lần đâm đã vào hơn phân nửa.
Cơn đau truyền đến, cơ thể Lâm Ngọc run lên, nước mắt tràn ra hốc mắt, đau khủng khiếp, đến mức nàng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ từ cổ họng giống như tiếng mèo kêu.
Cực kỳ đáng thương, như là muốn tắt thở.
Côn thịt to dài bị nàng kẹp chặt, huyệt thịt bên trong cắn bóp “kẻ xâm lăng” theo bản năng. Lý Hạc Minh không dám lộn xộn, hắn thở hổn hển, cúi người vén mái tóc đẫm mồ hôi rũ trên trán nàng, nhìn ngắm đôi mắt ướt át đỏ bừng kia.
Đợi nàng dịu đi một chút, hắn đưa ngón tay đến chiếc miệng nóng ướt của nàng, trước khi động thân dưới, hắn nói: “Đau thì cắn đi!”
------oOo------
Mềm và nóng, giống như đệm thịt. Đây là cảm giác đầu tiên khi Lý Hạc Minh đưa tay cắm vào huyệt đạo của Lâm Ngọc.
Tay hắn lớn, bốn ngón tay phủ lên mông nàng, chỉ có ngón giữa ra vào huyệt thịt ướt mềm, hắn có thể nhìn rõ ngón tay mình đi vào bên trong động huyệt nóng chặt và bị thớ thịt mềm bên trong đẩy ra ngoài như thế nào.
Hắn nhìn đến mức miệng lưỡi khô khốc, Lâm Ngọc không hề thích tư thế dâm đãng này, chân nàng cử động, muốn dịch mông về phía sau để thoát khỏi tay hắn, nhưng sức lực của nàng không đọ được với Lý Hạc Minh.
Nàng bất đắc dĩ mở mắt, nàng muốn lùi về sau nhưng đúng lúc lại bắt gặp ánh mắt của Lý Hạc Minh nhìn mình, hắn đưa tay cắm huyệt nàng, chậm chạp hỏi: “Không phải không muốn nhìn sao, mặc kệ ta muốn làm gì thì làm mà?”
Nàng nói hắn muốn làm gì thì làm lúc nào?
Lâm Ngọc không muốn đáp lời hắn, vì vậy để mặc ngón tay dài của hắn tiến vào huyệt, không biết hắn cắm nàng bao lâu, Lâm Ngọc cảm giác mình bị hắn cắm đến mức muốn tè mà không thể kìm được.
Mông nàng đang bị hắn nâng lên, chỉ cần cúi đầu xuống một xíu là có thể nhìn thấy cánh tay hắn đang tới lui giữa hai chân mình, nàng xấu hổ đỏ mặt dời mắt lảng tránh: “Ngươi đừng…ưm …đừng nâng mông….”
Lý Hạc Minh vẽ một vòng cửa huyệt nàng bằng ngón giữa, nói: “Nếu ta bỏ nàng xuống, thì nàng phải tự nâng lên cho ta cắm!”
Hắn nói xằng bậy gì vậy?
Dường như hắn biết nàng sẽ không chịu, nên rút ngón giữa ra, rồi cắm cả ngón trỏ và ngón giữa đi vào.
Dáng người hắn cao lớn, ngón tay cũng to hơn Lâm Ngọc rất nhiều, hai ngón đâm vào, dâm thuỷ liền phun ra từ khe hẹp của nàng.
Chỗ kia của Lâm Ngọc có khi còn yếu ớt hơn cả nàng, chỉ mới hai ngón tay đã “ăn” không nổi, “khóc lóc” thảm thương, còn muốn ép đẩy hắn ra.
Nàng nhăn mày lại nhỏ giọng rên rỉ, bộ dạng đáng thương: “Ứm…ngươi….a…ngươi nhẹ một chút…”
Nàng rên thật êm tai, Lý Hạc Minh ngước mắt nhìn nàng, nhưng lại không làm nhẹ như nàng muốn, chỉ mới bao nhiêu này mà nàng chịu không được thì lát nữa đồ vật dưới thân hắn đi vào có khi căng nàng đến phát khóc.
Hắn tách hai chân ra quỳ trên giường, đùi mình ở dưới thân nàng, buông mông nàng ra, đưa tay xoa bóp nhẹ vú nàng, một tay hắn chơi đùa núm vú thẳng đứng, một tay hắn liên tục ra vào tiểu huyệt non mềm.
Rất mềm, toàn thân nàng nơi nào cũng mềm. Lý Hạc Minh thầm nhủ.
Lâm Ngọc ra rất nhiều nước, ngón tay hắn đâm đến đâu dâm thủy phun đến đó. Cổ tay áo hỷ phục của Lý Hạc Minh đều bị nàng làm ướt. Lúc này, động tác của hắn mới trơn tru, miệng lầm bầm răn dạy: “Nếu lúc trước nàng ngoan ngoãn “ngậm” cây ngọc kia đi ngủ, thì bây giờ đi vào không khó khăn thế này!”
Lâm Ngọc không thể phản bác hắn, càng không phản bác nên lời, huyệt đạo bị ngón tay hắn đâm vào rút ra một hồi bắt đầu co rút, miệng chỉ biết rên rỉ, tựa như rất thoải mái, nhưng nhìn hàng mày nhăn lại của nàng, rõ ràng như đang nói không thể chịu nổi tốc độ mạnh bạo của hắn.
Nàng không có kinh nghiệm trong chuyện này, không phân biệt được đâu là cao trào, đâu là mắc tiểu, nàng vội giữ tay Lý Hạc Minh lại, không biết phải nói gì, Lý Hạc Minh nhìn qua một chút đã hiểu.
Mặc cho nàng giữ cổ tay của mình, hắn không những không giảm tốc độ, mà còn giữ chặt bắp đùi nàng, không cho nàng lộn xộn, cánh tay tăng thêm lực, đâm tàn nhẫn vào huyệt.
Dâm dịch chảy ra từ cửa huyệt, rơi xuống thấm ướt một mảng lớn trên hỉ phục. Lâm Ngọc nắm chặt chăn dưới giường, lắc đâu rên rỉ “ư…a…”, tiểu huyệt múp máp rung lên khi bị ngón tay ra vào.
“Đừng….ư….Lý Hạc Minh, ư…đừng mà…á…” Nàng căng cứng bắp đùi, cắm thêm vài cái nữa thì nghe tiếng hét của nàng.
Lý Hạc Minh từ từ dừng lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của nàng, rồi liếc xuống tiểu huyệt đã sưng lên. Hắn đưa vài ngón tay vào trong sờ soạng, cảm thấy lúc này có hơi khác với ban đầu.
Mềm hơn, nóng hơn, ngón tay chỉ cần co lên một chút là đã lôi ra được một đống dâm thuỷ.
Khi Lý Hạc Minh đến Giáo Phường Ti tra án, hắn từng nghe những nam nhân trong đó nói vài lời khó nghe, lúc đó hắn không quan tâm, giờ đây đột nhiên nhớ đến, đại khái câu đó là: Trong chín cái dâm, người ra nước nhiều là người dâm nhất, lẳng lơ từ trong máu, chỉ cần kích thích một chút là sẽ khóc lóc xin chơi!
Hắn rút ngón tay ướt đẫm ra, sờ soạng giữa đùi Lâm Ngọc một hồi, hắn không rõ nước này là xuân thuỷ của nàng hay là nước tiểu. Ngày đông xiêm y lâu khô, sợ là phải làm thêm nhiều chăn đệm để thay đổi.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Lâm Ngọc vẫn chưa hồi phục tinh thần, nàng nằm trên giường thở dốc, trên người lấm tấm mồ hôi.
Nhưng Lý Hạc Minh còn cứng, côn thịt ngạo nghễ muốn xé quần áo để chui ra, đêm tân hôn này chỉ mới bắt đầu.
Hắn nhớ trong thư có viết: Hai ngón tay ra vào dễ dàng là có thể đâm nghiệt căn vào.
Lúc này, hắn lui về sau một bước, trút bỏ quần áo của mình, sau đó tách hai chân Lâm Ngọc ra, nâng cây gậy to lớn khiến ai nhìn cũng khiếp sợ chọc chọc vào cửa huyệt
Rõ ràng hắn đã dùng tay ra vào để nông khe hẹp của nàng, nhưng giờ phút này nó đã đóng lại, giống như con ngao bị chà đạp một hồi rồi đóng lại, ngoại trừ chút sưng đỏ bên ngoài, thì dường như không còn dấu vết gì cho thấy Lý Hạc Minh đã từng cắm tay vào
Cây gậy của Lý Hạc Minh vừa cứng vừa nóng khiến Lâm Ngọc run lên, nàng muốn nhìn nhưng lại bị dây tơ hồng luồn qua miếng ngọc bội treo trên cổ Lý Hạc Minh và những vết sẹo trên người hắn lôi kéo sự chú ý, cho nên nàng không nhìn thấy thứ đồ đáng sợ ở dưới thân kia.
Nếu nàng thấy, thì đương nhiên nàng sẽ không nhìn chằm chằm miếng ngọc bội có hơi quen treo trên cổ hắn, mà đã sợ co giò rồi.
Miếng ngọc trên người Lý Hạc Minh nhìn có chút năm tháng, không còn như ban đầu nữa, miếng ngọc màu trắng, ở giữa có điểm hồng lan ra, nhìn rất thích mắt.
Lâm Ngọc cảm thấy rất quen nhưng lại không nhận ra được. Từ Thanh Dẫn có nói miếng ngọc này là của nữ nhân tặng cho hắn, song Lâm Ngọc nhìn miếng ngọc kia, hình như rất giống miếng ngọc mình đã từng làm rơi, lúc này nàng không dám chắc chắn.
Còn Lý Hạc Minh thời khắc này, mặc kệ cái ngọc gì, bụng cưới của hắn căng tức, đỉnh đầu phun dịch nhầy, cứng nóng như cây sắt đang nung trong lửa.
Hắn giữ eo nhỏ của Lâm Ngọc, cúi đầu nhìn côn thịt mình đang đặt ở khe hẹp nóng rực, hắn thẳng lưng đẩy hông đi vào, quy đầu to lớn tách mở cửa huyệt, một lần đâm đã vào hơn phân nửa.
Cơn đau truyền đến, cơ thể Lâm Ngọc run lên, nước mắt tràn ra hốc mắt, đau khủng khiếp, đến mức nàng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ từ cổ họng giống như tiếng mèo kêu.
Cực kỳ đáng thương, như là muốn tắt thở.
Côn thịt to dài bị nàng kẹp chặt, huyệt thịt bên trong cắn bóp “kẻ xâm lăng” theo bản năng. Lý Hạc Minh không dám lộn xộn, hắn thở hổn hển, cúi người vén mái tóc đẫm mồ hôi rũ trên trán nàng, nhìn ngắm đôi mắt ướt át đỏ bừng kia.
Đợi nàng dịu đi một chút, hắn đưa ngón tay đến chiếc miệng nóng ướt của nàng, trước khi động thân dưới, hắn nói: “Đau thì cắn đi!”
------oOo------
/113
|