Edit: Khả Khả
Ở trong Ứng Thiên Phủ có vài nơi để luyện binh, khi Lý Hạc Minh còn bé, phụ thân hắn từng có vài năm ở Đô Thành, một trong số đó có doanh trại ông huấn luyện.
Lúc đó, Lý Hạc Minh chỉ mới hơn mười tuổi, đang độ tuổi đi học chữ, nhưng vì việc đánh nhau với huynh trưởng, suýt thiêu đốt từ đường nên bị cha hắn quất mấy roi, tức giận ném hắn vào binh doanh để mài dũa cùng với các tướng sĩ.
Bên ngoài nhìn vào thì trông giống như “Hổ phụ sinh Hổ tử”, muốn luyện ra một thế hệ tướng lĩnh mới, nhưng Lý Hạc Minh biết vì bản thân mình phạm lỗi nên bị đưa đến doanh trại để rèn luyện.
Suy cho cùng, Lý Hạc Minh là nhi tử của tướng quân, tuổi lại nhỏ, có đứng thẳng lưng cũng không đến được vai tướng sĩ. Tuy thường ngày vẫn ăn ở chung với nhau, nhưng thực tế, trong doanh trại không có mấy ai đối xử với hắn như binh lính đánh giặc, ngoại trừ đại ca hắn Lý Phong Lâm.
Lý Phong Lâm lớn hơn Lý Hạc Minh 6 tuổi, là tiểu tướng của quân doanh, dáng vẻ chững chạc uy nghiêm, sử dụng thương xuất thần nhập hóa, mười bốn tuổi đã theo phụ thân ra chiến trường, ở chung với tướng sĩ trong quân doanh đã được vài năm, nên có danh vọng hơn Lý Hạc Minh.
Lý Phong Lâm muốn đấu với Lý Hạc Minh, để rèn luyện cho hắn.
Lý Hạc Minh vẫn nhớ rõ, đó là một buổi trưa hè nóng bức, khó chịu. Mặt trời đỏ rực hạ thấp xuống mặt đất, nóng đến mức như ném người vào cái lò bát luyện đơn.
Lúc đó, Lý Hạc Minh đang ở trường bắn để luyện cung mới, trường bắn cát bụi dày đặc, gió nổi lên khiến bụi bay mịt mù, đến nổi không mở được mắt. Lý Phong Lâm trộm bạc của cha đưa cho Lý Hạc Minh, bảo hắn chạy đến tiệm rượu nổi tiếng ở Phố Tây mua hai bình rượu mạnh.
Lý Hạc Minh không động đậy, hắn nắm tên kéo cung, hai mắt nhìn chằm chằm vào hồng tâm, phun ra hai chữ: “Không đi!”
Lý Phong Lâm tiếc nuối kéo dài giọng: “Ừm!”
Nhưng y vẫn không đi, mà đến giá cung tiện tay chọn một cây cung khá nặng, rút tên từ bao đựng, kéo dài mũi tên giống Lý Hạc Minh, nhắm ngay hồng tâm đỏ chót.
Lý Hạc Minh nhíu mày, hắn cảm thấy huynh trưởng như đang muốn chơi xấu mình. Quả nhiên, mũi tên của hắn vừa buông ra, cùng lúc đó, bên tai truyền đến tiếng xé gió của mũi tên khác.
Tên dài bay như tia chớp, gió cát ngập tràn trường bắn, chỉ nghe tiếng “bụp” vang lên. Mũi tên của Lý Hạc Minh bị mũi tên của Lý Lâm Phong đánh rơi trên đất, còn mũi tên của y ghim ngay hồng tâm.
Lý Phong Lâm thu cung lại, nhướng mày nhìn biểu tình bất mãn của đệ đệ mình, y cười khoái chí. Y nhét bạc vào tay Lý Hạc Minh, đưa ra điều kiện mà Lý Hạc Minh không thể từ chối: “Được rồi, được rồi, thua trong tay ca ca không mất mặt gì hết, đệ đi mua rượu đi, ngày mai ta sẽ dạy cho đệ bắn tên trong gió cát!”
Lý Hạc Minh nhìn cây cung nặng trịch trong tay Lý Phong Lâm, nó còn muốn cao hơn cả hắn, suy nghĩ một hồi, hắn cầm bạc rời đi.
Vì trời nóng nên trên đường không có nhiều người, mấy cửa hàng tạp dịch ven đường cũng không có khách, tiểu nhị ngồi nghiêng đầu dựa cửa ngủ gục, bên cạnh hồ có đám người bốc vác ở trần hất nước lên người để tránh say nắng.
Lý Hạc Minh đi hơn nửa canh giờ vẫn không thấy tiệm rượu ở đâu, chỉ thấy trước cửa của một quán bán điểm tâm lớn có một tiểu cô nương xinh xắn, đáng yêu.
Tiểu cô nương mặc áo hồng, váy trắng, trên đầu có hai búi tóc, trong tay nắm chặt chiếc quạt tròn Lưu Vân Viên bằng lụa tơ tằm, nàng sợ sệt nhìn đám người ít ỏi bước vội trên đường, hình như nàng bị lạc.
Nàng thật sự rất đáng thương, một tiểu cô nương cao chưa đến ngực của người đi đường, rõ ràng nàng đang cần người khác giúp đỡ, nhưng không ai cho nàng nghỉ chân dưới ánh nắng chói chang này.
Lý Hạc Minh híp mắt nhìn cái thứ quỷ quái có thể thiêu chết người này trên đỉnh đầu, hắn bước nhanh đến trước mặt nàng, uốn gối ngồi xổm xuống.
Hắn đang định lên tiếng thì tiểu cô nương này lại siết chặt cây quạt lo lắng lùi về sau một bước, giống như bị dáng vẻ của hắn doạ sợ, đôi mắt trong vắt xinh đẹp mở to nhìn hắn.
Khi đó, mỗi ngày hắn đều đi theo tướng sĩ dầm mưa dãi nắng, nên vừa đen vừa gầy. Dưới ánh mặt trời chói mắt, trông giống như con khỉ ốm đói lều khều từ trên núi chạy trốn xuống đồng bằng.
Tướng sĩ trong quân doanh đều sống kham khổ, mặc dù có nhan sắc nhưng trải qua huấn luyện mỗi ngày thì đá vẫn sẽ mục nát, Lý Hạc Minh cũng không ngoại lệ. Đi qua quân doanh một chuyến hắn đã biến thành sinh vật hoang dã khiến tiểu hài tử phải khiếp sợ.
Nhưng tiểu cô nương này rất ngoan, trán ve mày ngài, mắt long lanh, giống như tiểu Ngọc xinh đẹp của Quan Âm.
Lý Hạc Minh cũng biết dáng vẻ của mình trong lúc này rất khó coi, nên không dám lên tiếng, hắn ngồi xổm trước mặt nàng, kiên nhẫn đợi nàng bình tĩnh chút rồi mới mở miệng.
“Muội không tìm thấy người nhà sao?” Hắn cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất để hỏi, nhưng khi mở miệng, giọng thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng nên có hơi khàn, rất khó để nghe được ý tứ dịu dàng trong đó.
Tiểu cô nương mím môi, buồn vã gật đầu: “Vâng!”
Nàng không biết mình đã đứng đây bao lâu rồi, mặt ửng đỏ vì nắng, trên trán lấm tấm mồ hôi. Lý Hạc Minh thấy giọt mồ hôi rơi từ chân mày xuống, sắp lăn vào mắt, hắn đưa ngón tay quẹt mồ hôi nàng đi.
Sau đó đưa ngón tay có giọt nước cho nàng xem: “Mồ hôi!”
Có lẽ, hành động vừa rồi của hắn khiến nàng nghĩ hắn là người tốt, nàng móc chiếc khăn thêu mây bay trong cổ tay áo ra đưa cho hắn, ánh mắt nhìn về cái trán mướt mồ hôi kia: “Ca ca, huynh cũng lau đi!”
Giọng nói của nàng thật mềm mại, vì tuổi còn nhỏ nên có một vài chữ nói không rõ.
Lý Hạc Minh nhìn chiếc khăn lụa trên bàn tay trắng nõn như tuyết kia, nói: “Không cần đâu!”
Nói rồi, hắn đưa tay quệt mồ hôi trên trán, rồi vẩy tay xuống đất giũ hết mồ hôi đi, mấy giọt mồ hôi nhảy nhót trên nền đá xanh, sau đó hắn chùi bàn tay ướt lên đầu gối mình.
Cử chỉ này, nói dễ nghe thì là tiêu sái phóng khoáng, còn khó nghe hơn là thô thiển, nào giống một công tử thế gia?
------oOo------
Ở trong Ứng Thiên Phủ có vài nơi để luyện binh, khi Lý Hạc Minh còn bé, phụ thân hắn từng có vài năm ở Đô Thành, một trong số đó có doanh trại ông huấn luyện.
Lúc đó, Lý Hạc Minh chỉ mới hơn mười tuổi, đang độ tuổi đi học chữ, nhưng vì việc đánh nhau với huynh trưởng, suýt thiêu đốt từ đường nên bị cha hắn quất mấy roi, tức giận ném hắn vào binh doanh để mài dũa cùng với các tướng sĩ.
Bên ngoài nhìn vào thì trông giống như “Hổ phụ sinh Hổ tử”, muốn luyện ra một thế hệ tướng lĩnh mới, nhưng Lý Hạc Minh biết vì bản thân mình phạm lỗi nên bị đưa đến doanh trại để rèn luyện.
Suy cho cùng, Lý Hạc Minh là nhi tử của tướng quân, tuổi lại nhỏ, có đứng thẳng lưng cũng không đến được vai tướng sĩ. Tuy thường ngày vẫn ăn ở chung với nhau, nhưng thực tế, trong doanh trại không có mấy ai đối xử với hắn như binh lính đánh giặc, ngoại trừ đại ca hắn Lý Phong Lâm.
Lý Phong Lâm lớn hơn Lý Hạc Minh 6 tuổi, là tiểu tướng của quân doanh, dáng vẻ chững chạc uy nghiêm, sử dụng thương xuất thần nhập hóa, mười bốn tuổi đã theo phụ thân ra chiến trường, ở chung với tướng sĩ trong quân doanh đã được vài năm, nên có danh vọng hơn Lý Hạc Minh.
Lý Phong Lâm muốn đấu với Lý Hạc Minh, để rèn luyện cho hắn.
Lý Hạc Minh vẫn nhớ rõ, đó là một buổi trưa hè nóng bức, khó chịu. Mặt trời đỏ rực hạ thấp xuống mặt đất, nóng đến mức như ném người vào cái lò bát luyện đơn.
Lúc đó, Lý Hạc Minh đang ở trường bắn để luyện cung mới, trường bắn cát bụi dày đặc, gió nổi lên khiến bụi bay mịt mù, đến nổi không mở được mắt. Lý Phong Lâm trộm bạc của cha đưa cho Lý Hạc Minh, bảo hắn chạy đến tiệm rượu nổi tiếng ở Phố Tây mua hai bình rượu mạnh.
Lý Hạc Minh không động đậy, hắn nắm tên kéo cung, hai mắt nhìn chằm chằm vào hồng tâm, phun ra hai chữ: “Không đi!”
Lý Phong Lâm tiếc nuối kéo dài giọng: “Ừm!”
Nhưng y vẫn không đi, mà đến giá cung tiện tay chọn một cây cung khá nặng, rút tên từ bao đựng, kéo dài mũi tên giống Lý Hạc Minh, nhắm ngay hồng tâm đỏ chót.
Lý Hạc Minh nhíu mày, hắn cảm thấy huynh trưởng như đang muốn chơi xấu mình. Quả nhiên, mũi tên của hắn vừa buông ra, cùng lúc đó, bên tai truyền đến tiếng xé gió của mũi tên khác.
Tên dài bay như tia chớp, gió cát ngập tràn trường bắn, chỉ nghe tiếng “bụp” vang lên. Mũi tên của Lý Hạc Minh bị mũi tên của Lý Lâm Phong đánh rơi trên đất, còn mũi tên của y ghim ngay hồng tâm.
Lý Phong Lâm thu cung lại, nhướng mày nhìn biểu tình bất mãn của đệ đệ mình, y cười khoái chí. Y nhét bạc vào tay Lý Hạc Minh, đưa ra điều kiện mà Lý Hạc Minh không thể từ chối: “Được rồi, được rồi, thua trong tay ca ca không mất mặt gì hết, đệ đi mua rượu đi, ngày mai ta sẽ dạy cho đệ bắn tên trong gió cát!”
Lý Hạc Minh nhìn cây cung nặng trịch trong tay Lý Phong Lâm, nó còn muốn cao hơn cả hắn, suy nghĩ một hồi, hắn cầm bạc rời đi.
Vì trời nóng nên trên đường không có nhiều người, mấy cửa hàng tạp dịch ven đường cũng không có khách, tiểu nhị ngồi nghiêng đầu dựa cửa ngủ gục, bên cạnh hồ có đám người bốc vác ở trần hất nước lên người để tránh say nắng.
Lý Hạc Minh đi hơn nửa canh giờ vẫn không thấy tiệm rượu ở đâu, chỉ thấy trước cửa của một quán bán điểm tâm lớn có một tiểu cô nương xinh xắn, đáng yêu.
Tiểu cô nương mặc áo hồng, váy trắng, trên đầu có hai búi tóc, trong tay nắm chặt chiếc quạt tròn Lưu Vân Viên bằng lụa tơ tằm, nàng sợ sệt nhìn đám người ít ỏi bước vội trên đường, hình như nàng bị lạc.
Nàng thật sự rất đáng thương, một tiểu cô nương cao chưa đến ngực của người đi đường, rõ ràng nàng đang cần người khác giúp đỡ, nhưng không ai cho nàng nghỉ chân dưới ánh nắng chói chang này.
Lý Hạc Minh híp mắt nhìn cái thứ quỷ quái có thể thiêu chết người này trên đỉnh đầu, hắn bước nhanh đến trước mặt nàng, uốn gối ngồi xổm xuống.
Hắn đang định lên tiếng thì tiểu cô nương này lại siết chặt cây quạt lo lắng lùi về sau một bước, giống như bị dáng vẻ của hắn doạ sợ, đôi mắt trong vắt xinh đẹp mở to nhìn hắn.
Khi đó, mỗi ngày hắn đều đi theo tướng sĩ dầm mưa dãi nắng, nên vừa đen vừa gầy. Dưới ánh mặt trời chói mắt, trông giống như con khỉ ốm đói lều khều từ trên núi chạy trốn xuống đồng bằng.
Tướng sĩ trong quân doanh đều sống kham khổ, mặc dù có nhan sắc nhưng trải qua huấn luyện mỗi ngày thì đá vẫn sẽ mục nát, Lý Hạc Minh cũng không ngoại lệ. Đi qua quân doanh một chuyến hắn đã biến thành sinh vật hoang dã khiến tiểu hài tử phải khiếp sợ.
Nhưng tiểu cô nương này rất ngoan, trán ve mày ngài, mắt long lanh, giống như tiểu Ngọc xinh đẹp của Quan Âm.
Lý Hạc Minh cũng biết dáng vẻ của mình trong lúc này rất khó coi, nên không dám lên tiếng, hắn ngồi xổm trước mặt nàng, kiên nhẫn đợi nàng bình tĩnh chút rồi mới mở miệng.
“Muội không tìm thấy người nhà sao?” Hắn cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất để hỏi, nhưng khi mở miệng, giọng thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng nên có hơi khàn, rất khó để nghe được ý tứ dịu dàng trong đó.
Tiểu cô nương mím môi, buồn vã gật đầu: “Vâng!”
Nàng không biết mình đã đứng đây bao lâu rồi, mặt ửng đỏ vì nắng, trên trán lấm tấm mồ hôi. Lý Hạc Minh thấy giọt mồ hôi rơi từ chân mày xuống, sắp lăn vào mắt, hắn đưa ngón tay quẹt mồ hôi nàng đi.
Sau đó đưa ngón tay có giọt nước cho nàng xem: “Mồ hôi!”
Có lẽ, hành động vừa rồi của hắn khiến nàng nghĩ hắn là người tốt, nàng móc chiếc khăn thêu mây bay trong cổ tay áo ra đưa cho hắn, ánh mắt nhìn về cái trán mướt mồ hôi kia: “Ca ca, huynh cũng lau đi!”
Giọng nói của nàng thật mềm mại, vì tuổi còn nhỏ nên có một vài chữ nói không rõ.
Lý Hạc Minh nhìn chiếc khăn lụa trên bàn tay trắng nõn như tuyết kia, nói: “Không cần đâu!”
Nói rồi, hắn đưa tay quệt mồ hôi trên trán, rồi vẩy tay xuống đất giũ hết mồ hôi đi, mấy giọt mồ hôi nhảy nhót trên nền đá xanh, sau đó hắn chùi bàn tay ướt lên đầu gối mình.
Cử chỉ này, nói dễ nghe thì là tiêu sái phóng khoáng, còn khó nghe hơn là thô thiển, nào giống một công tử thế gia?
------oOo------
/113
|