Hàn Mai

Chương 12 - Bạch Y Thiếu Nữ

/47


Vết thương trầm trọng đến mức chỉ chậm thêm chút nữa sẽ lấy đi tính mạng nàng.

Hàn Mai

Từ thái y đến những đám nô tài cung nữ đã trông thấy Luân đế ôm nàng ra khỏi Tịnh Tuyền đều mở to mắt, miệng kinh ngạc.

Nàng chính là chủ nhân hậu cung một thời - Hàn gia Hàn Mai thái hậu, như thế nào nàng lại ở trong tay hoàng đế? Họ đã đều nghĩ năm đó nàng nhảy xuống sông, khả năng sống sót gần như là không thể có.

Hoàng cung lại được một phen xôn xao.

...

Bây giờ Hàn Mai đang nằm trong gian phòng của thượng cung Lý Anh Thư, Dương Tử Luân phân phó cho nàng chăm sóc và coi chừng Hàn Mai. Trong cung Lý Anh Thư là kẻ khéo léo biết cách hành xử nhất.

Lý Anh Thư năm nay đã gần ba mươi tuổi, vốn là em gái một vị triều thần, nàng vào cung từ năm mười sáu tuổi nhưng cũng chỉ làm những công việc tạp vụ, từ khi Luân đế lên ngôi nàng bỗng có cơ hội thăng tiến trở thành Thượng cung, chuyên quản lý đám cung nữ ở Chiêu Dương cung này.

Nhìn Hàn Mai ngất nằm đó, nàng vẫn không dám tin một ngày Hàn gia Hàn thái hậu có thể quay lại đây. Hàn gia bây giờ đã diệt vong, số phận của nàng có lẽ không thể tránh khỏi.

Hầu hạ Luân đế mấy năm Lý Anh Thư cũng biết hắn nặng tình với cô nương Bạch Hương, mà nghe đâu chính Hàn thái hậu đã thanh trừng nàng một cách nhẫn tâm.

Lúc nãy sau khi thái y đã cầm máu cho Hàn Mai và kê đơn thuốc, Lý Anh Thư có lau chùi thân thể, kiếm một bộ y phục cho nàng mặc tạm.

Điều khiến vị thượng cung này có chút hốt hoảng là giữa hai chân Hàn Mai vẫn không ngừng chảy máu, điều này đủ nói nên nàng đã trải qua chuyện gì. Nàng ắt hẳn bị Luân đế nhục nhã để trả thù.

- Hàn thái hậu ơi là Hàn thái hậu, không ngờ cuối cùng nàng chịu kết cục này... - Lý Anh Thư thầm than trong lòng.

Một thời hoàng kim quyền lực, chỉ chớp mắt đã thành hư vô. Nữ nhân bước vào hậu cung không chỉ riêng nàng mà bất cứ ai cũng có thể có kết cục như vậy.

Lý Anh Thư trước đây không có mấy khi được diện kiến thái hậu, nàng cũng chỉ nghe những tin đồn trong cung, tuy nhiên với cá tính của mình, nàng không bao giờ quên suy xét mà hoàn toàn tin vào tin đồn, trong cung muốn sống yên phận chỉ có cách tinh tế khéo léo...

Kéo chăn đắp ngang người Hàn Mai, Lý Anh Thư tự mình xuống ngự thiện phòng sắc thuốc, không quên dặn cung nữ Tiểu Bình trông coi nàng.

Luân đế bảo nàng không thể tự sát thì nàng không thể tự ý chết, Lý Anh Thư cũng không được sơ suất.

...

...

Hàn Mai tỉnh lại thấy toàn thân không có chỗ nào không đau đớn. Mắt đau, gò má đau, miệng đau, bả vai đau... nhưng nàng biết rằng điều khủng khiếp nhất kia không phải là một cơn ác mộng, hạ thân còn nguyên nỗi đau rát do bị xé rách kia đã nhắc nhở nàng...

Nàng đã tàn hoa bại liễu trong tay hắn, Dương Tử Luân.

Một thân thể nhơ nhớp vấy bẩn, không có cách nào rửa sạch.

Tận cùng tâm can tủi nhục, nàng muốn chết, hắn không để cho nàng có quyền tự sát.

Sống ư? Tại sao nàng phải sống? Thân thể này nàng không còn thiết giữ, nàng có thể sống với một đôi mắt mù, một tấm thân không còn trinh bạch sao?

Thống khổ...

Nhận ra hoàn cảnh của bản thân như vậy, nàng cảm thấy mình không còn tư cách liên tưởng đến Lam Mặc, không còn tư cách đối diện với y.

Y quá thanh bạch, y là bậc cao nhân phi thường, nàng một thân nhiễm bẩn đầy tội lỗi, nàng trước sau gì cũng là một tội nhân thua cuộc trên ván bài chính trị.

Nàng phải nhận ra ngay cả tâm hồn nàng cũng sớm ngập tràn bụi trần, một người từng sống vì quyền lực như nàng vốn không có quyền tự cho linh hồn mình là trong sạch.

Chỉ là thời gian đó nàng đã muốn quên đi.

Hết rồi, tất cả đã hết rồi, nàng sẽ kết thúc tất cả.

Nàng không nhìn thấy gì, nàng muốn chết cũng phải nghĩ cách.

Hàn Mai lấy tay gõ nhẹ vào thành giường, miệng nàng rất đau nên rất khó khăn có thể lên tiếng.

Cung nữ Tiểu Bình thấy động vội vã lại gần. Nàng không biết phải ứng xử với Hàn Mai ra sao, cuối cùng cũng dè dặt lên tiếng:

- Cô nương... ngươi đã tỉnh, ngươi cần gì vậy?

- N...ư...ớ...c!

Hàn Mai khó nhọc thốt lên, Tiểu Bình chần chừ một chút rồi chạy lại phía chiếc bàn trà rót cho nàng một chén trà.

Đỡ chén nước trên tay, Hàn Mai muốn ngồi dậy nhưng gặp khá nhiều khó khăn do toàn thân đau nhức, Tiểu Bình thấy vậy bèn đến đỡ nàng.

Nàng uống hết chén trà, quả thật nước đi qua miệng khiến nàng cảm thấy vô cùng đau. Cố uống hết, nàng lại tỏ ý muốn uống tiếp.

Tiểu Bình ngây thơ lại đi rót tiếp, uống hết chén này đến chén khác vẫn thấy Hàn Mai kêu khát.

Như Hàn Mai dự tính, trà này đã nguội, ấm trà pha ra cũng đã có người uống một phần, cùng lắm chỉ rót ra được chừng bốn chén nữa...

- Cô nương, thực sự khát lắm sao?

Hàn Mai khó nhọc gật đầu.

- Vậy đợi ta, ta sang phòng bên lấy nước!

Cung nữ đó vừa đi khỏi, Hàn Mai cầm chén trà đập mạnh vào thành giường. Chén sứ vỡ tan, một mảnh sắc cứa vào ngón tay nàng túa máu. Mặc kệ, nàng chỉ cần dùng mảnh sắc nhọn này là có thể kết liễu sinh mạng.

Chỉ cần một đường rạch gọn ghẽ vào động mạch cổ, không ai có thể ngăn cản được nàng nữa, dường như chết cũng nhanh và đỡ tốn sức, đỡ đau đớn hơn việc dùng răng cắn lưỡi.

...

...

Trước đó vài khắc ở Chiêu Dương chính điện.

Hắn ngồi trong ngự thư phòng, nghiêm khắc phân phó cho một vài vị quan lo vụ sạt lở ở Vân Sơn, hắn đã ra lệnh càng sớm càng tốt thông đường đến khu lăng mộ, khôi phục kiến trúc lăng...

Đám quan lại không ai dám trái lệnh, đành răm rắp tuân mệnh rồi lao vào thi hành.

Rõ ràng mấy trăm năm vương triều họ Dương trị vì chưa hề có địa chấn xung quanh khu vực kinh thành, cớ gì mà tự nhiên lại xuất hiện một cơn địa chấn lớn đến vậy? Ông trời muốn đùa cợt với hắn?

Hắn quyết không từ bỏ ý định.

Bạch Hương, Bạch Hương của hắn...

Hắn tựa đầu ra sau ghế rồng, nhắm mắt liên tưởng đến nàng.

Hình ảnh khiến trái tim hắn khó quên nhất vẫn là năm năm trước đó...

[Năm năm trước, hắn vừa tròn hai mươi tuổi]

Vì phụ vương của hắn bị Hàn thừa tướng âm mưu hãm hại, uy tín trong triều đã giảm sút, quyền lực cũng bị tước mất, tuy mang danh là vương gia nhưng thực chất cha con hắn chỉ có danh hoàng thân quốc thích mà không có thực quyền.

Hôm nay là ngày rằm, hoàng cung tổ chức yến hội, cũng đã khá lâu hắn không vào cung. Phụ vương hắn sức khỏe suy nhược, chỉ có mình hắn tiến cung dự tiệc.

Đám vương tôn công tử khác luôn làm hắn không vừa mắt, kẻ có chút quyền lực thì tỏ ra tự cao khinh thường hắn, kẻ muốn tiếp chuyện với hắn thì cũng toàn những kẻ nhụt chí nhàn rỗi, không có một chút khí phách nào. Có đám vương tôn công tử này thử hỏi sao họ Dương không ngày một lụn bại.

Hắn không ngại ngùng mà rời khỏi yến hội từ sớm, hôm nay không có chủ nhân hậu cung - đương kim thái hậu nhiếp chính Hàn Mai ngự giá, nhiều vị thượng quan cũng đã bỏ về sớm.

Nghe nói ả thái hậu này cũng không thích tham dự tiệc tùng.

Buổi tối thanh mát gió dìu dịu, tự dưng hắn nổi hứng muốn đi dạo, thăm thú ngự hoa viên.

...

...

Trong cung có một đội ca vũ kịch chuyên phục vụ yến tiệc được gọi là Nghệ phòng, năm vừa rồi mới tuyển được một vài thiếu nữ kĩ nghệ tinh thông. Trong số đó có một thiếu nữ mười bảy tuổi tên Bạch Hương, dáng người yểu điệu thướt tha, tài ca vũ cũng xuất chúng hơn người.

Dạ yến đêm nay, Bạch Hương được giao biểu diễn một vũ khúc.

Nàng đã tập luyện rất kĩ cho tiết mục của mình, vì lo trang điểm cẩn thận, gần đến giờ biểu diễn nàng mới ra khỏi Nghệ phòng. Lo sợ sẽ đến muộn, nàng đã đi tắt qua lối Ngự hoa viên.

Chẳng ngờ đi vội mà nàng đã đụng trúng một người.

Chỉ kịp nói một câu xin lỗi , Bạch Hương muốn tiếp tục bước đi thì đã thấy giọng người kia kiêu ngạo mà lạnh lùng cất lên:

- Đứng lại!

Bạch Hương thực sự không muốn dừng bước, rõ ràng nàng đã nói lời xin lỗi, xem ra người này nhất định muốn nàng tạ lỗi thỏa đáng hơn.

Bạch Hương xoay người nhanh chóng đánh giá đối phương. Là một cô nương còn trẻ hơn cả nàng, chỉ chừng mười lăm tuổi, có điều cô nương này cũng rất xinh đẹp.

Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi mắt thiếu nữ ấy lấp lánh như tinh tú, sóng mắt mềm mại như nước, mặc dù ánh mắt nàng đang mang nhiều phần thiếu thiện cảm nhìn mình nhưng Bạch Hương cũng phải thừa nhận là đôi mắt ấy đẹp mê hồn. Chưa kể đến các nét khác trên gương mặt cũng thanh tú mỹ lệ vô song... Nàng khoác một bộ xiêm y cầu kì, thoạt trông cũng biết là y phục dành cho người có thân phận đặc biệt cao quý.

Đến lúc này Bạch Hương mới ngộ ra là mình đã đắc tội với một vị có thân phận cao trong cung, người này có thể là quận chúa hay quý nhân, không phải là đối tượng để nàng phi lễ.

Hàn Mai cũng lướt mắt tinh tế đánh giá đối phương, hôm nay nàng một mình đi dạo, thật không mấy tốt đẹp để một kẻ bề dưới đụng phải.

Ả này ăn mặc kì quái, một thân xiêm y trắng muốt độc đáo kia thật hiếm thấy trong cung, lẽ nào là người của Nghệ phòng?

Nàng mỗi lúc lại càng chú ý hơn bộ xiêm y đó. Nó dường như rất giống một bộ xiêm y mà mẫu thân đã mặc khi múa điệu Nguyệt Vũ Trung Phong

Điệu múa mà mỗi lần mẫu thân đã múa trong dịp sinh nhật phụ thân, kể cả khi phụ thân nàng hờ hững, mẫu thân vẫn một mình bày bàn tiệc rượu chờ đợi, một mình múa vũ điệu đó.

Ánh mắt Hàn Mai đang thâm trầm bỗng ánh lên một tia lạnh lùng về phía Bạch Hương, giọng điệu độc đoán ra lệnh:

- Này, ngươi cởi bộ y phục đó ra cho ta!

Bạch Hương thoáng chốc ngỡ ngàng, thiếu nữ này cớ sao lại có thể đòi y phục của nàng?

Thấy đối phương do dự, Hàn Mai giữ gương mặt nghiêm nghị không thái độ mà nói:

- Ta sẽ ban cho ngươi bộ y phục khác quý giá hơn, mau thay y phục ra!

Cô nương này ăn nói có phần thiếu lý lẽ, lại có chút cậy tiền tài, Bạch Hương thấy khó chịu trong lòng nhưng không tiện đắc tội.

- Cô nương, ta phải đi rất gấp, y phục này của ta còn phải dùng để...

- Nếu ngươi không cởi ra, ta e rằng ngày mai ngươi cũng không cần phải ở lại hoàng cung làm việc... - Giọng Hàn Mai âm ngoan mà nói. - Ngươi cởi ra hay để người khác đến giúp ngươi cởi?


/47

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status