Hàn Mai không rõ bấy giờ là ngày hay đêm, đau đớn đã làm nàng hôn mê bất tỉnh. Nàng còn nhớ lúc Luân đế sai người lôi nàng ra khỏi Phi Nghệ cư, trói hai tay nàng kéo sau ngựa như một phạm nhân, cánh tay nàng chịu đau từ vai trái truyền tới không thể chống đỡ nổi, cả người gục xuống liền lập tức bị ngựa kéo lê, nàng tưởng chừng cánh tay trái này đứt rời sẽ không dùng được nữa. A Bích và Hoa Nương đuổi theo bị đám thuộc hạ của hắn đẩy ngã, A Bích khóc sướt mướt không thôi, câu cuối cùng trước khi nàng bất tỉnh còn nghe thấy là con bé thề sẽ thay nàng tìm Lam Mặc cứu nàng...
Lam Mặc, Lam Mặc...
Y còn sống hay đã chết?
Bây giờ trong đau đớn nàng lại nghĩ rằng, nếu y đã chết, nàng cứ như thế này mà chết đi là có thể gặp lại y là tốt rồi, còn nếu y còn sống, đối với nàng sẽ là âm dương ly biệt.
Âm dương cách biệt? Nàng quên mất y là đạo gia, không chừng âm dương thuật y cũng tinh thông, đối với người chết có thể triệu hồi linh hồn, như vậy dù hồn nàng vất vưởng ở ngàn dặm cũng có thể gặp y...
Thế cũng tốt, tốt hơn bây giờ.
Nàng nhìn quanh căn phòng tối om, tay chân nàng đều bị trói, cả người nằm sõng soài trên nền đất lạnh.
Đây vốn là nhà kho của một quán trọ, Tử Luân đã thuê quán trọ này, đem nàng nhốt vào kho tối, sai thuộc hạ bên ngoài canh chừng. Lúc này hắn mong muốn lập tức hồi kinh.
Sương xuống làm đêm rất lạnh, sàn đất lại lạnh lẽo như băng, Vóc người mản mai không ngừng run rẩy, nàng cảm thấy mình có thể vì đau đớn và kiệt sức mà chết đi rồi.
Trước lúc chết con người ta thường hồi tưởng quá khứ, những điều đầu tiên mà nàng nhớ đến không phải là quãng thời gian ngồi trên ngôi hoàng thái hậu huy hoàng mà là khi còn sống với mẫu thân.
Mẫu thân nàng thật tội nghiệp, bị phụ thân nàng hắt hủi lạnh nhạt, cuối cùng cô quạnh đợi chờ người đàn ông đó cho đến chết.
Nàng còn nhớ năm nàng bảy tuổi, đám con cái của chính thê ai cũng khinh bỉ hai mẹ con nàng, nàng thề trong lòng sẽ khiến thiên hạ này không còn ai xem thường mình...
Khi mẫu thân chết, nàng không hề khóc, tranh thủ sự chú ý của tiền bối trong tộc, trở thành tiểu thư xuất sắc nhất, cứ như vậy mà ngồi lên ngôi cao nhất của nữ nhân thiên hạ... Từ đó nàng đã không còn tình cảm, chỉ có dã tâm...
Nếu mẫu thân cũng có dã tâm một chút thì tốt rồi...
Nàng nhớ mẫu thân khi lâm bệnh nặng đã cô quạnh như thế nào, trước khi chết chỉ mong phụ thân một lần ghé qua. Mẫu thân là đệ nhất tài tữ kinh đô, cầm kì thi họa đều vượt trội hơn người, trước khi chết người dùng chút khí lực cuối cùng hát lên một đoạn ca ngâm, nói lên nỗi chờ đợi thương nhớ của người phụ nữ...
Đối với người đó là sự chia cách, đối với ta đó là sự chờ đợi...
Chờ đợi người cho đến chết...
Hàn Mai cảm thấy nàng bây giờ cũng có phần giống như mẫu thân: Nàng chờ đợi Lam Mặc. Tuy thời gian nàng đợi chờ y không dài như vậy, y cũng không phải nam nhân của nàng, y cũng không phụ bạc gì nàng, nhưng chí ít nàng đã chờ y, và đến khi chết cũng không thể gặp lại.
Lam Mặc, là người nam nhân duy nhất nàng từng chờ đợi...
Chờ đợi một ngày bóng dáng phiêu lãng của y thấp thoáng xuất hiện sau rừng trúc, y mỉm cười và nói: Mai Nhi, ta đã trở về!
- Lam Mặc, từ biệt...
ta hát bài này cho ngươi... - Nàng mỉm cười, khóe mắt ướt lệ - Đạo gia không nói dối, nhưng ngươi đã nói dối ta một lần... ngươi đã nói là ta hát không hề hay...
Gần ba năm trước.
Hàn Mai từ gian bếp của căn nhà trúc bước ra, mặt mũi xinh đẹp đã tèm lem. Nàng ho sặc sụa, giọng điệu cầu cứu:
- Lam Mặc, lửa bén nhà bếp rồi!
Y đang yên tĩnh xếp chân ngồi thiền dưới bóng trúc, nhắm mắt dưỡng thần, gương mặt đang bình thản như vậy lại bị giọng nói gấp gáp của nàng quấy rầy.
Y mở đôi mắt hướng về phía căn bếp đang bốc khói mù mịt, đôi mắt ấy ánh lên một tia nhìn không cam tâm.
Đạo gia luôn phải khoan thai bình tĩnh, đạo gia phong thái phải ung dung như thần tiên, y lại nhắm đôi mắt, thản nhiên dùng giọng phân phó:
- Thủy khắc Hỏa, mau ra suối xách nước về !
- Hờ! - Nàng miễn cưỡng cầm thùng gỗ ra suối xách nước.
Lam Mặc tên cũng như người, nhà cháy còn không vội vàng, đúng là một gã đạo nhân kì quái.
Khi nàng khệ nệ xách được một thùng nước trở về đã thấy nhà trúc cháy hết. May mà hôm nay không có gió lớn nên lửa không bén sang cả khu rừng. Nàng hoảng hốt nhìn sang Lam Mặc đang ngồi tu luyện.
- Lam Mặc, nhà của chúng ta....
- Cháy hết rồi! - Y vẫn thản nhiên nói.
- Bao nhiêu đồ đạc cháy hết, đêm nay ta phải ngủ ở đâu? - Nàng bực bội to tiếng.
- Vậy lần sau hãy đi nhanh hơn một chút!
- Nhanh hơn thì cũng không xách được bao nhiêu nước, lẽ ra ngươi phải giúp ta!
- Việc ngươi gây ra, phải học cách tự chịu trách nhiệm!
Lúc này y mới đứng lên, ánh mắt có chút nghiêm khắc nhìn nàng. Y rút sau lưng thanh đạo kiếm đưa cho nàng và nói:
- Đi chặt lại trúc để đóng nhà!
- Làm sao ta làm được?
- Ngươi đã không có kĩ năng để tự sinh tồn lại còn không có ý thức đấu tranh! - Miệng y lại tuôn ra những lời như giảng đạo, không nhanh không chậm bước về phía những khóm trúc mọc dày.
- Đạo nhân, quay lại cho ta, ai nói ta không thể sinh tồn? Ta đã gần mười bảy tuổi, có nghĩa là ta đã sống mười bảy năm! - Nàng bực dọc gọi với theo, gã đạo nhân này dám coi thường nàng, nếu bây giờ nàng còn quyền lực như trước nhất định sẽ dạy cho y một bài học.
Lam Mặc chết tiệt, luôn lấy sự tĩnh tại khiêu chiến sức chịu đựng của nàng. Thế nhưng suốt bao năm nay cũng chỉ có y dám ra lệnh và ra lệnh được cho nàng. Y thực sự lợi hại, nàng không dùng được bất kì thủ đoạn toan tính nào với y, giống như khoảng cách giữa tiên nhân và người phàm thường không có thể đối chọi, sự cao thâm lợi hại của y khó có thể kể hết trong vài lời...
Nàng chạy lại chỗ y, đoạt lại thanh kiếm và nói:
- Chặt cây trúc mỏng manh này ta cũng làm được! Kim khắc Mộc, ha ha!
Lam Mặc khoanh tay đứng nhìn, lúc nàng chặt gần đứt thân cây, y không vội gì mà nói:
- Chặt như vậy, thân cây sắp đổ xuống người ngươi!
Nàng ngước mắt lên đã thấy cây trúc cao ngất đổ xuống, đưa tay lên ôm đầu. Một hồi sau không cảm thấy gì lạ mới hé mắt ra nhìn, không thấy cây trúc dài đâu mà chỉ còn vài đoạn trúc độ dài hơn thân người. Y xếp gọn chúng, lấy vải buộc lại rồi vác lên vai, thong thả bước về.
- Lam Mặc, tuy ta không có những kĩ năng sống và làm việc như người bình thường nhưng cũng có những việc mà ngươi không tưởng tượng nổi...
- Âm mưu thủ đoạn ác độc của ngươi? Nếu lợi hại như vậy ngươi đã trốn thoát khỏi ta rồi!
- Đó là tại ngươi quá cao tay, ha ha... - Nàng cười giả tạo - Hơn nữa ta cũng thấy bình thường ngươi đối với ta không quá tệ nên mới miễn cưỡng ở lại... ta thấy ngươi so với người thường có cái đầu óc thông thái gấp ba lần, nói thật đi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Đạo hạnh bao nhiêu năm?
- Ngươi bao nhiêu tuổi? - Y hỏi lại nàng.
- Ta nói rồi, ta mười bảy.
- Đúng là tuổi ta gấp ba lần tuổi ngươi!
- Này, ta đùa thế chứ không tin ngươi năm mươi mốt tuổi đâu, ngươi cùng lắm hơn ta mười tuổi!
- Ta đã có năm mươi năm đạo hạnh, nếu ngày nào ngươi cũng ăn chay tu luyện theo ta, ba mươi năm nữa ngươi vẫn sẽ giữ được hình dáng này...
- Lam Mặc, ngươi định sống đến bao nhiêu tuổi, ngươi cứ sống thêm một trăm năm nữa đi, nếu ngày nào cũng dùng đầu óc của ngươi kiếm tiền, trăm năm nữa ngươi có thể xây hoàng cung bằng vàng đấy...
- Người tu hành lấy việc đắc đạo thăng tiên làm trọng, thất tình lục dục, dã tâm của thế gian đều bỏ qua! - Y nhìn nàng giảng giải.
Khi bắt đầu dựng lại nhà, thấy nàng chỉ quanh quẩn mà không làm được gì, y đột nhiên thở dài rồi buông một câu:
- Mai Nhi, nếu như bỏ ngươi ra ngoài kia, ngươi làm sao có thể sinh tồn?
Nàng cũng suy nghĩ một chút, thời gian sống trong cung không động chân động tay vào bất cứ việc gì, lúc nào cũng chỉ lo đối phó với người khác, bây giờ không phải đau đầu lo việc sẽ làm thế nào thâu tóm quyền lực vào tay mình và gia tộc của mình, cuộc sống giống như đã sinh ra một lần nữa vậy. Lúc đầu nàng cũng không thể tin rằng người như nàng có thể sống ở đây... Có lẽ sống như này lại là một cách sinh tồn khác.
- Lam Mặc, ta cũng có ưu điểm khác, ta có thể ca múa đàn hát, ta đã học từ mẫu thân rất nhiều, để ta hát cho ngươi một đoạn!
Lúc nàng hát, nàng cảm thấy y cũng ngây người ra mà nghe.
- Thấy chưa, với tài năng của ta, ta ít nhất cũng mở được một kĩ phường!
- Ngươi có biết kĩ phường là thế nào không? - Y nghiêm túc hỏi.
- Đối với kẻ tu đạo như ngươi có thể coi đó là chốn dung tục, nhưng ta mục đích chính là kinh doanh, một chút bụi bặm cũng không đáng kể gì!
Lam Mặc vuốt tóc, nhìn nàng không chút hoan nghênh mà nói:
- Ngươi đã từng hát cho ai nghe ngoài mẫu thân của mình chưa?
- Hình như ta chỉ hát trước mẫu thân...
- Nhân sinh có câu con hát mẹ khen hay , ngươi hát như vậy không thể coi là thanh nhạc, như vậy không thể mở kĩ phường, ta cho ngươi biết thế nào là thanh nhạc đích thực...
Y dùng kiếm trong nháy mắt đẽo gọt thân trúc thành một cây sáo, đưa lên miệng thổi một đoạn, cũng là đoạn nhạc lúc nãy nàng vừa hát, nhưng so ra lại phi thường gấp vài lần, có thêm chiều sâu lẫn độ ngân, tưởng như âm thanh dìu dặt từ chốn thiên thai...
- Theo những gì ta thấy, ngươi muốn mở kĩ phường hay thanh lâu, chí ít cũng phải được đến độ này nếu không sẽ không làm ăn được trên giang hồ... Ngươi phải biết núi cao còn có núi cao hơn, kĩ nghệ trong dân gian lại muôn vàn tinh tế thiên biến vạn hóa, kẻ tài còn có rất nhiều, những gì trong hoàng cung dù có là tinh túy nhất cũng không sánh nổi chốn dân gian, dễ thấy ngự y giỏi nhất trong triều có khi còn không sánh được với một thầy lang trong thôn dã, cái các người thiếu là tầm mắt quan sát và kinh nghiệm...
- Thôi đủ rồi, đừng nói nữa...
...
...
Lam Mặc nói như vậy mà khi nàng đến Phi Nghệ cư thử đàn hát, Hoa Nương đã nhận nàng ngay, còn nói nàng là người đàn hát hay nhất mà mình từng gặp...
Lam Mặc nói dối, dù thực sự y có vượt trội hơn cả nàng về âm luật đi chăng nữa thì chí ít y cũng phải thừa nhận khả năng của nàng là hiếm thấy trong số những người bình thường chứ?
Dù trước đây nàng có là người phụ nữ ở ngôi cao quyền lực khiến kẻ khác dè chừng đến bao nhiêu, đối với y lại chỉ như con thỏ ngốc, cho nên đôi khi nàng cảm giác y không thuộc về thế giới này mà thuộc về một chốn phi thường khác...
Thậm chí nàng cũng hiểu rằng đối với y, nàng không thể với tới, cho nên không thể có chuyện trở thành nữ nhân của y...
Lam Mặc, Lam Mặc...
Y còn sống hay đã chết?
Bây giờ trong đau đớn nàng lại nghĩ rằng, nếu y đã chết, nàng cứ như thế này mà chết đi là có thể gặp lại y là tốt rồi, còn nếu y còn sống, đối với nàng sẽ là âm dương ly biệt.
Âm dương cách biệt? Nàng quên mất y là đạo gia, không chừng âm dương thuật y cũng tinh thông, đối với người chết có thể triệu hồi linh hồn, như vậy dù hồn nàng vất vưởng ở ngàn dặm cũng có thể gặp y...
Thế cũng tốt, tốt hơn bây giờ.
Nàng nhìn quanh căn phòng tối om, tay chân nàng đều bị trói, cả người nằm sõng soài trên nền đất lạnh.
Đây vốn là nhà kho của một quán trọ, Tử Luân đã thuê quán trọ này, đem nàng nhốt vào kho tối, sai thuộc hạ bên ngoài canh chừng. Lúc này hắn mong muốn lập tức hồi kinh.
Sương xuống làm đêm rất lạnh, sàn đất lại lạnh lẽo như băng, Vóc người mản mai không ngừng run rẩy, nàng cảm thấy mình có thể vì đau đớn và kiệt sức mà chết đi rồi.
Trước lúc chết con người ta thường hồi tưởng quá khứ, những điều đầu tiên mà nàng nhớ đến không phải là quãng thời gian ngồi trên ngôi hoàng thái hậu huy hoàng mà là khi còn sống với mẫu thân.
Mẫu thân nàng thật tội nghiệp, bị phụ thân nàng hắt hủi lạnh nhạt, cuối cùng cô quạnh đợi chờ người đàn ông đó cho đến chết.
Nàng còn nhớ năm nàng bảy tuổi, đám con cái của chính thê ai cũng khinh bỉ hai mẹ con nàng, nàng thề trong lòng sẽ khiến thiên hạ này không còn ai xem thường mình...
Khi mẫu thân chết, nàng không hề khóc, tranh thủ sự chú ý của tiền bối trong tộc, trở thành tiểu thư xuất sắc nhất, cứ như vậy mà ngồi lên ngôi cao nhất của nữ nhân thiên hạ... Từ đó nàng đã không còn tình cảm, chỉ có dã tâm...
Nếu mẫu thân cũng có dã tâm một chút thì tốt rồi...
Nàng nhớ mẫu thân khi lâm bệnh nặng đã cô quạnh như thế nào, trước khi chết chỉ mong phụ thân một lần ghé qua. Mẫu thân là đệ nhất tài tữ kinh đô, cầm kì thi họa đều vượt trội hơn người, trước khi chết người dùng chút khí lực cuối cùng hát lên một đoạn ca ngâm, nói lên nỗi chờ đợi thương nhớ của người phụ nữ...
Đối với người đó là sự chia cách, đối với ta đó là sự chờ đợi...
Chờ đợi người cho đến chết...
Hàn Mai cảm thấy nàng bây giờ cũng có phần giống như mẫu thân: Nàng chờ đợi Lam Mặc. Tuy thời gian nàng đợi chờ y không dài như vậy, y cũng không phải nam nhân của nàng, y cũng không phụ bạc gì nàng, nhưng chí ít nàng đã chờ y, và đến khi chết cũng không thể gặp lại.
Lam Mặc, là người nam nhân duy nhất nàng từng chờ đợi...
Chờ đợi một ngày bóng dáng phiêu lãng của y thấp thoáng xuất hiện sau rừng trúc, y mỉm cười và nói: Mai Nhi, ta đã trở về!
- Lam Mặc, từ biệt...
ta hát bài này cho ngươi... - Nàng mỉm cười, khóe mắt ướt lệ - Đạo gia không nói dối, nhưng ngươi đã nói dối ta một lần... ngươi đã nói là ta hát không hề hay...
Gần ba năm trước.
Hàn Mai từ gian bếp của căn nhà trúc bước ra, mặt mũi xinh đẹp đã tèm lem. Nàng ho sặc sụa, giọng điệu cầu cứu:
- Lam Mặc, lửa bén nhà bếp rồi!
Y đang yên tĩnh xếp chân ngồi thiền dưới bóng trúc, nhắm mắt dưỡng thần, gương mặt đang bình thản như vậy lại bị giọng nói gấp gáp của nàng quấy rầy.
Y mở đôi mắt hướng về phía căn bếp đang bốc khói mù mịt, đôi mắt ấy ánh lên một tia nhìn không cam tâm.
Đạo gia luôn phải khoan thai bình tĩnh, đạo gia phong thái phải ung dung như thần tiên, y lại nhắm đôi mắt, thản nhiên dùng giọng phân phó:
- Thủy khắc Hỏa, mau ra suối xách nước về !
- Hờ! - Nàng miễn cưỡng cầm thùng gỗ ra suối xách nước.
Lam Mặc tên cũng như người, nhà cháy còn không vội vàng, đúng là một gã đạo nhân kì quái.
Khi nàng khệ nệ xách được một thùng nước trở về đã thấy nhà trúc cháy hết. May mà hôm nay không có gió lớn nên lửa không bén sang cả khu rừng. Nàng hoảng hốt nhìn sang Lam Mặc đang ngồi tu luyện.
- Lam Mặc, nhà của chúng ta....
- Cháy hết rồi! - Y vẫn thản nhiên nói.
- Bao nhiêu đồ đạc cháy hết, đêm nay ta phải ngủ ở đâu? - Nàng bực bội to tiếng.
- Vậy lần sau hãy đi nhanh hơn một chút!
- Nhanh hơn thì cũng không xách được bao nhiêu nước, lẽ ra ngươi phải giúp ta!
- Việc ngươi gây ra, phải học cách tự chịu trách nhiệm!
Lúc này y mới đứng lên, ánh mắt có chút nghiêm khắc nhìn nàng. Y rút sau lưng thanh đạo kiếm đưa cho nàng và nói:
- Đi chặt lại trúc để đóng nhà!
- Làm sao ta làm được?
- Ngươi đã không có kĩ năng để tự sinh tồn lại còn không có ý thức đấu tranh! - Miệng y lại tuôn ra những lời như giảng đạo, không nhanh không chậm bước về phía những khóm trúc mọc dày.
- Đạo nhân, quay lại cho ta, ai nói ta không thể sinh tồn? Ta đã gần mười bảy tuổi, có nghĩa là ta đã sống mười bảy năm! - Nàng bực dọc gọi với theo, gã đạo nhân này dám coi thường nàng, nếu bây giờ nàng còn quyền lực như trước nhất định sẽ dạy cho y một bài học.
Lam Mặc chết tiệt, luôn lấy sự tĩnh tại khiêu chiến sức chịu đựng của nàng. Thế nhưng suốt bao năm nay cũng chỉ có y dám ra lệnh và ra lệnh được cho nàng. Y thực sự lợi hại, nàng không dùng được bất kì thủ đoạn toan tính nào với y, giống như khoảng cách giữa tiên nhân và người phàm thường không có thể đối chọi, sự cao thâm lợi hại của y khó có thể kể hết trong vài lời...
Nàng chạy lại chỗ y, đoạt lại thanh kiếm và nói:
- Chặt cây trúc mỏng manh này ta cũng làm được! Kim khắc Mộc, ha ha!
Lam Mặc khoanh tay đứng nhìn, lúc nàng chặt gần đứt thân cây, y không vội gì mà nói:
- Chặt như vậy, thân cây sắp đổ xuống người ngươi!
Nàng ngước mắt lên đã thấy cây trúc cao ngất đổ xuống, đưa tay lên ôm đầu. Một hồi sau không cảm thấy gì lạ mới hé mắt ra nhìn, không thấy cây trúc dài đâu mà chỉ còn vài đoạn trúc độ dài hơn thân người. Y xếp gọn chúng, lấy vải buộc lại rồi vác lên vai, thong thả bước về.
- Lam Mặc, tuy ta không có những kĩ năng sống và làm việc như người bình thường nhưng cũng có những việc mà ngươi không tưởng tượng nổi...
- Âm mưu thủ đoạn ác độc của ngươi? Nếu lợi hại như vậy ngươi đã trốn thoát khỏi ta rồi!
- Đó là tại ngươi quá cao tay, ha ha... - Nàng cười giả tạo - Hơn nữa ta cũng thấy bình thường ngươi đối với ta không quá tệ nên mới miễn cưỡng ở lại... ta thấy ngươi so với người thường có cái đầu óc thông thái gấp ba lần, nói thật đi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Đạo hạnh bao nhiêu năm?
- Ngươi bao nhiêu tuổi? - Y hỏi lại nàng.
- Ta nói rồi, ta mười bảy.
- Đúng là tuổi ta gấp ba lần tuổi ngươi!
- Này, ta đùa thế chứ không tin ngươi năm mươi mốt tuổi đâu, ngươi cùng lắm hơn ta mười tuổi!
- Ta đã có năm mươi năm đạo hạnh, nếu ngày nào ngươi cũng ăn chay tu luyện theo ta, ba mươi năm nữa ngươi vẫn sẽ giữ được hình dáng này...
- Lam Mặc, ngươi định sống đến bao nhiêu tuổi, ngươi cứ sống thêm một trăm năm nữa đi, nếu ngày nào cũng dùng đầu óc của ngươi kiếm tiền, trăm năm nữa ngươi có thể xây hoàng cung bằng vàng đấy...
- Người tu hành lấy việc đắc đạo thăng tiên làm trọng, thất tình lục dục, dã tâm của thế gian đều bỏ qua! - Y nhìn nàng giảng giải.
Khi bắt đầu dựng lại nhà, thấy nàng chỉ quanh quẩn mà không làm được gì, y đột nhiên thở dài rồi buông một câu:
- Mai Nhi, nếu như bỏ ngươi ra ngoài kia, ngươi làm sao có thể sinh tồn?
Nàng cũng suy nghĩ một chút, thời gian sống trong cung không động chân động tay vào bất cứ việc gì, lúc nào cũng chỉ lo đối phó với người khác, bây giờ không phải đau đầu lo việc sẽ làm thế nào thâu tóm quyền lực vào tay mình và gia tộc của mình, cuộc sống giống như đã sinh ra một lần nữa vậy. Lúc đầu nàng cũng không thể tin rằng người như nàng có thể sống ở đây... Có lẽ sống như này lại là một cách sinh tồn khác.
- Lam Mặc, ta cũng có ưu điểm khác, ta có thể ca múa đàn hát, ta đã học từ mẫu thân rất nhiều, để ta hát cho ngươi một đoạn!
Lúc nàng hát, nàng cảm thấy y cũng ngây người ra mà nghe.
- Thấy chưa, với tài năng của ta, ta ít nhất cũng mở được một kĩ phường!
- Ngươi có biết kĩ phường là thế nào không? - Y nghiêm túc hỏi.
- Đối với kẻ tu đạo như ngươi có thể coi đó là chốn dung tục, nhưng ta mục đích chính là kinh doanh, một chút bụi bặm cũng không đáng kể gì!
Lam Mặc vuốt tóc, nhìn nàng không chút hoan nghênh mà nói:
- Ngươi đã từng hát cho ai nghe ngoài mẫu thân của mình chưa?
- Hình như ta chỉ hát trước mẫu thân...
- Nhân sinh có câu con hát mẹ khen hay , ngươi hát như vậy không thể coi là thanh nhạc, như vậy không thể mở kĩ phường, ta cho ngươi biết thế nào là thanh nhạc đích thực...
Y dùng kiếm trong nháy mắt đẽo gọt thân trúc thành một cây sáo, đưa lên miệng thổi một đoạn, cũng là đoạn nhạc lúc nãy nàng vừa hát, nhưng so ra lại phi thường gấp vài lần, có thêm chiều sâu lẫn độ ngân, tưởng như âm thanh dìu dặt từ chốn thiên thai...
- Theo những gì ta thấy, ngươi muốn mở kĩ phường hay thanh lâu, chí ít cũng phải được đến độ này nếu không sẽ không làm ăn được trên giang hồ... Ngươi phải biết núi cao còn có núi cao hơn, kĩ nghệ trong dân gian lại muôn vàn tinh tế thiên biến vạn hóa, kẻ tài còn có rất nhiều, những gì trong hoàng cung dù có là tinh túy nhất cũng không sánh nổi chốn dân gian, dễ thấy ngự y giỏi nhất trong triều có khi còn không sánh được với một thầy lang trong thôn dã, cái các người thiếu là tầm mắt quan sát và kinh nghiệm...
- Thôi đủ rồi, đừng nói nữa...
...
...
Lam Mặc nói như vậy mà khi nàng đến Phi Nghệ cư thử đàn hát, Hoa Nương đã nhận nàng ngay, còn nói nàng là người đàn hát hay nhất mà mình từng gặp...
Lam Mặc nói dối, dù thực sự y có vượt trội hơn cả nàng về âm luật đi chăng nữa thì chí ít y cũng phải thừa nhận khả năng của nàng là hiếm thấy trong số những người bình thường chứ?
Dù trước đây nàng có là người phụ nữ ở ngôi cao quyền lực khiến kẻ khác dè chừng đến bao nhiêu, đối với y lại chỉ như con thỏ ngốc, cho nên đôi khi nàng cảm giác y không thuộc về thế giới này mà thuộc về một chốn phi thường khác...
Thậm chí nàng cũng hiểu rằng đối với y, nàng không thể với tới, cho nên không thể có chuyện trở thành nữ nhân của y...
/47
|