Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Chương 25.3: Vô Thương tức giận, Phượng Phi Yên chết

/255


"Thương Thương, ta thề……ta không bao giờ có tâm tư không đứng đắn nữa, có được hay không?" Nói xong cắn môi dưới nhíu lông mày nhìn hắn.

"Thật?" Đôi mắt tà mị như hoa đào mở ra, bên trong hẳn là lệ quang trong suốt.

Thấy thế làm tim nàng hơi chậm lại, thật nhanh gật đầu: "Thật! Thật! Người ta không bao giờ sờ đầu tiểu Triệt Triệt nữa, cũng không gọi Long Ngạo Thiên ca ca luôn!"

"Còn Gia Luật Trục Nguyên?" Giọng nói rất có vị chua vang lên.

Ặc, Gia Luật Trục Nguyên, đây là nghĩa huynh kết bái của nàng mà. Tại sao có thể không để ý chứ, vì vậy do dự. . . . . .

"Thật ra thì Thương Thương biết, Tam nhi căn bản cũng không yêu người ta!" Hắn nói xong giận dỗi buông nàng ra, xoay người đưa lưng về phía nàng.

Ặc, không có nghiêm trọng như thế chứ?

"Cái đó, Thương Thương. . . . . ." Co rúm lại ở sau lưng hắn gọi hắn, thế nhưng hắn lại không thèm để ý.

" Thương Thương thân ái. . . . . ." Giọng nói buồn nôn kéo dài, nhưng người nọ vẫn không hề phản ứng.

"Thương Thương bảo bối. . . . . ." Không ngừng cố gắng.

Rốt cuộc, lần này âm thanh rất có từ tính vang lên, nhưng đều là ý vị uất ức, còn mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở: "Người ta biết, cũng bởi vì người ta không có cơ ngực, lại keo kiệt, nên Tam nhi mới không thích người ta! Không thích người ta coi như xong, Tam nhi muốn đi thì đi đi, đi tìm Gia Luật Trục Nguyên, để cho người ta chết ở chỗ này đi!"

Cặp mắt tà mị như hoa đào kia thoáng qua chút giảo hoạt.

Nàng dở khóc dở cười nhìn bóng lưng của hắn, tại sao lời này giống như tiểu nữ nhân nói vậy? "Cái đó, Thương Thương. . . . . ."

Tiếp đã nhìn thấy hắn giống như đang uất ức, một bộ dáng rất đau lòng đưa lưng về phía nàng dụi dụi con mắt. . . . . .

Lần này nàng thật có chút luống cuống, ôm hông của hắn từ sau lưng: "Được rồi! Được rồi! Thương Thương, về sau người ta cũng không gọi hắn là Trục Nguyên ca ca nữa?"

"Thật?" Âm thanh rất hoài nghi vang lên.

"Thật!" Vũ Văn Tiểu Tam nghiêm túc gật đầu một cái.

Nam tử đưa lưng về phía nàng, môi mỏng khiêu gợi nâng lên một nụ cười đã thực hiện được gian kế!

Lại nói còn phải cảm tạ Triệt, nếu không phải hôm nay Triệt chạy trở về, liên tục làm bộ đáng yêu làm hắn lây nhiễm, thì làm sao hắn có thể giả bộ thuận buồm xuôi gió như vậy được chứ!

Nhưng vẫn không thể dễ dàng bỏ qua cho nha đầu này: "Người ta không tin!"

"Ai da. . . . . . Chàng tin tưởng ta đi, Thương Thương thân ái, Thương Thương bảo bối, Thương Thương yêu dấu. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam buồn nôn hết sức có thể, ở sau lưng hắn cố gắng suy nghĩ thêm từ.

Nhưng nam tử nằm nghiêng trước mặt của nàng lại không hề thấy buồn nôn, nụ cười trên khóe môi như hoa anh đào khuếch trương càng ngày càng lớn.

"Thương Thương, người ta thật rất thích…..rất thích chàng, tình yêu của ta đối với chàng. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Đột nhiên nhớ lại lần trước viết thư tình cho Hiên Viên Ngạo. Cái đó là nói giả, bây giờ là nói thật, cho nên không thể giống nhau, vậy thì nên nói cái gì mới tốt nhỉ?

Nghiêng đầu suy tư. . . . . .

Kết quả nam tử trước mặt đang cười đến mặt mày hạnh phúc chờ đoạn sau của nàng, bỗng vẻ mặt tối sầm lại, cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Đối với ta như thế nào?" Nói tới chỗ này sao không nói tiếp, chẳng lẽ tình yêu đối với hắn đều là giả?

Ặc, "Tình yêu đối với chàng, đối với chàng. . . . . . đối với chàng đã không cách nào biểu đạt bằng ngôn ngữ nữa!" Bởi vì nàng phát hiện từ có thể sử dụng, lần trước đều dùng để viết thư tình cho Hiên Viên Ngạo rồi.

"Thật sao?" Trong nháy mắt vẻ mặt nhiều mây của người nào đó đều biến mất, cười đến mặt mày vui vẻ.

"Đúng, đúng!" Mỗ nữ điên cuồng gật đầu "Thương Thương, vậy chàng không nên tức giận có được không?"

"Không được!" Âm thanh tức giận truyền đến "Trừ phi Tam nhi nói tiếp rốt cuộc yêu người ta nhiều bao nhiêu!"

Sau ót xẹt qua một vệt đen, nam nhân kiêu ngạo thật khó phục vụ!

"Cái này còn phải nói sao? Nhất định là rất thích rất thích á! Chỉ cần một khắc không thấy được Thương Thương bảo bối, người ta liền nghĩ muốn chàng đến nổi điên luôn!" Nàng vừa nói vừa đổ mồ hôi lạnh, cũng không biết nói khoa trương như vậy, ông trời nghe có thể đánh một sét để nàng trở về hiện đại không đây!

"Chàng là điện, chàng là quang, chàng là thần thoại duy nhất, ta chỉ yêu chàng! Chàng là ý nghĩa, là trời, dĩ nhiên cũng là thần! Trừ yêu chàng, không có chân lý nào khác!"

Nàng thật sự là không biết nói gì rồi, lời bài hát cũng sao chép tới đây, câu tiếng anh kia đoán chừng có nói hắn cũng không hiểu, cho nên chỉ tóm tắt gần đúng thôi.

Sao chép quá vui mừng, lại làm cho sắc mặt nam tử đưa lưng về phía nàng tối sầm lại, cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Tam nhi, nàng ở đây chỉ nói qua loa với người ta!" Nói có thứ tự như vậy, còn không vào vấn đề chính, tuyệt đối không phải là lời trong lòng của nàng!

Ặc, nam nhân đáng chết này không có việc gì thông minh như vậy làm gì?

"A ha ha ha. . . . . . Thương Thương bảo bối, người ta thật thật rất yêu chàng đó. Đến đây, đến đây, Thương Thương bảo bối cho gia hôn một cái nào!"

Nói xong lật thân thể hắn xoay lại phía mình, ở trong lòng liều mạng trợn trắng mắt! Làm cái gì vậy, nam nhân đáng chết này, rốt cuộc ai mới là nữ hả! Lại muốn nàng dụ dỗ hắn!

Kết quả người kia vẫn bất động!

Hung hăng cắn răng, buông tay đang ôm hông hắn ra: "Không để ý tới thì thôi! Hừ!"

Lời này vừa nói ra, nam tử đưa lưng về phía nàng ngồi dậy, vén chăn lên: "Tam nhi không cần người ta, người ta cũng không muốn sống nữa!" Nói xong liền đi xuống.

Aizz! Vũ Văn Tiểu Tam lôi kéo cánh tay của hắn, nhìn hắn đưa lưng về phía nàng, hình như đang lau nước mắt, khóe miệng giật giật, hắn còn nói muốn tìm cái chết nữa chứ! "Tam nhi muốn Thương Thương, muốn Thương Thương, chỉ cần một mình Thương Thương thôi! Thương Thương ngoan!"

Nam tử đưa lưng về phía nàng, nụ cười trên mặt càng phát sáng rỡ, thu lại khuôn mặt tươi cười, quay đầu giống như rất uất ức nhìn nàng, còn hít mũi một cái: "Tam nhi nói thật sao?"

"Thật! Thật!" Đau cả đầu, sao giống như đang dỗ một đứa bé vậy hả?

"Người ta muốn có bảo bảo!" Giờ phút này đôi mắt tà mị như hoa đào long lanh, có khuynh hướng muốn phát nước lũ.

Vũ Văn Tiểu Tam im lặng nhìn hắn, giang hai cánh tay, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt: "Đến đây đi!" Nói xong chủ động ôm lên hông của hắn, ở đáy lòng vô cùng oán thầm. Nếu tên này náo loạn như vậy thêm mấy lần, nàng muốn không điên cũng không được! Nhưng trong lòng lại có điểm hoài nghi!

Đôi mắt tà mị như hoa đào cười đến híp lại, vui sướng hài lòng ôm lại nàng, sau đó trở về trong chăn làm ổ. . . . . .

Đột nhiên Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu lên, bộ dáng tên nam nhân đang cười đến hả hê liền rơi vào đáy mắt của nàng, khuôn mặt tươi cười cứng đờ: "Cái đó, Tam nhi. . . . . ."

"Chàng được đấy Hiên Viên Vô Thương, giả bộ thật giống đó!" Người nào đó như mẫu dạ xoa hung hăng nhìn chằm chằm hắn.

Hít mũi một cái: "Nhưng người ta lúc mới bắt đầu là thật sự tức giận!" Nói xong làm bộ đáng thương nhìn nàng.

Nhìn bộ dáng kia của hắn, dù nàng biết rõ là hắn giả bộ, cũng không tức giận được, liếc mắt: "Nếu dám gạt ta, cẩn thận da của chàng!"

"Người ta biết!" Khéo léo gật đầu.

"Hừ!" Nàng vẫn rất căm tức, một bàn tay leo lên lỗ tai của hắn "Lại dám gạt ta, xem ta thu thập chàng như thế nào!"

. . . . . .

Sau khi hai người náo loạn một hồi lâu, nàng vùi ở trong ngực của hắn, đột nhiên nhớ lại sự việc ngày hôm nay: "Thương Thương, chàng giết Phượng Phi Yên, có phải muốn đánh trận chiến này rồi không?"

"Ừm!" Dù không giết Phượng Phi Yên, trận đánh này cũng nhất định phải đánh. Chẳng qua hiện tại bất đồng chính là hắn không thể không tham dự vào trong trận chiến này rồi.

"Hôm nay Tam nhi có sợ không?" Vuốt tóc của nàng, dịu dàng mở miệng hỏi nàng.

Vũ Văn Tiểu Tam chui vào trong lòng hắn: "Thật ra thì lúc Phượng Phi Yên mới vừa bắt người ta, vẫn là rất sợ đấy!" Nàng là một người sợ chết mà!

"Tam nhi yên tâm, sau này Thương Thương sẽ không để cho nàng bị người bắt đi nữa đâu!" Hắn ôm chặt nàng, nhíu nhíu lông mày "Mấy ngày nữa Tam nhi đi xuất chinh với ta có được hay không?"

"Gì? Đi đánh giặc?" Khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng như đang kêu gào ....!

"Ừm! Thương Thương không yên lòng để Tam nhi ở nơi khác, cho nên Tam nhi ở bên cạnh Thương Thương, có được hay không?" Dịu dàng mở miệng thăm dò ý kiến của nàng. Thật ra thì hắn cũng không muốn mang nàng đi chiến trường, lo lắng thương tổn đến nàng, nhưng không đặt nàng ở bên cạnh mình, hắn lại không yên lòng!

"Ách, được rồi!" Thật ra thì nàng cũng không yên lòng một mình hắn đi đánh giặc.

"Tam nhi, ngủ đi!" Đã muộn rồi, nếu còn không ngủ thì trời sẽ sáng mất!

"Được!" . . . . . .

. . . . . .

Mấy ngày nay, Hiên Viên Triệt cũng bị Hiên Viên Vô Thương lấy các loại lý do để cách ly, chưa từng xuất hiện trước mặt của Vũ văn Tiểu Tam, mà Vũ Văn Tiểu Tam cũng rất nhàm chán chống cằm, ngồi ở trên ghế đá.

"Tiểu thư, ngài nói hiện tại Tam vương gia như thế nào rồi?" Tiểu Nguyệt chợt nhớ lại Hiên Viên Ngạo, lại nói Tam vương gia đối với tiểu thư rất tốt, còn bị Thái hậu đánh cho thành như vậy, nàng đều có chút đau lòng thay tiểu thư!

Khuôn mặt tươi cười của Vũ Văn Tiểu Tam chợt cứng đờ, đôi mày thanh tú nhíu chặt, thật ra thì nàng cũng không biết Hiên Viên Ngạo thế nào rồi, hơn nữa đáy lòng cũng có chút lo lắng, dù sao chung sống lâu như vậy, lại nói về sau hắn đối với nàng cũng không tồi.

"Cũng hơn mười ngày rồi, chắc là không có gì đáng ngại đâu?" Cái vấn đề này, nàng theo bản năng liền muốn trốn tránh, bởi vì nàng cảm giác mình không có cách nào đi hồi báo tâm tình kia của hắn.

"Tiểu thư, nếu không ngươi đi hỏi Hi Vương Gia một chút đi?" Hi Vương Gia mới vừa bị Đình Vân gọi đi, nói là cái gì hoàng tử tỉnh, tiểu thư lười đi qua nên ở lại chỗ này.

Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, hỏi hắn? Sợ rằng dù Hiên Viên Ngạo còn sống cũng biến thành chết rồi!

"Thôi, có hỏi hay không, tất cả đều giống nhau!" Hiên Viên Ngạo, mặc dù trước kia ngươi luôn chống đối với lão nương, nhưng hiện tại ta cũng thật lòng mong ước ngươi có thể tìm được hạnh phúc thuộc về ngươi.

. . . . . .

"Ngạo, bây giờ đệ trở về tam vương phủ?" Hiên Viên Mặc nhíu lông mày, nhìn tâm tình Hiên Viên Ngạo rõ ràng rất tốt.

"Ừm!" Khóe môi lạnh lẽo nâng lên một nụ cười nhạt, lập tức liền có thể nhìn thấy nàng rồi.

Lại thấy vẻ mặt Hiên Viên Mặc không đúng: "Hoàng huynh, huynh làm sao vậy?"

Nhìn hắn một chút, móc phong thơ trong ngực ra, đưa cho hắn. . . . . .

Mang theo nghi ngờ nhận lấy, ngay sau đó thái độ từ mừng rỡ biến thành không dám tin, cuối cùng hoàn toàn biến thành một mảnh trắng bệch!

"Hoàng huynh, là mẫu hậu ép có đúng không?" Hắn gắt gao nắm cánh tay Hiên Viên Mặc.

Con ngươi dịu dàng bình tĩnh nhìn mặt của hắn, mang theo một loại sợ hãi: "Có phải mẫu hậu ép hay không, bây giờ không phải là vấn đề đệ nên suy tính, quốc sự làm đầu!"

Có lẽ chiến tranh sẽ từ từ giải thoát hắn từ trong đau đớn ra ngoài!

Đôi mắt lạnh lẽo dính vào một chút lệ quang, nhắm mắt thật chặt lại. Hắn là Chiến thần Hiên Viên đế quốc, tuyệt đối không thể rơi lệ!

Hiên Viên Mặc đặt tay lên trên bả vai của hắn: "Gia Luật Trục Nguyên đã chuẩn bị rời đi, chuyện này đã nói giao cho đệ đi làm mà. Chờ đến khi làm sáng tỏ chuyện của Mông Man đế quốc rồi, đệ hãy đi tìm nàng, hoàng huynh sẽ không ngăn cản đệ. Nhưng hiện tại đệ trước hết cứ đặt tâm tư lên chuyện quốc gia đại sự đi, đây là trách nhiệm của người hoàng thất Hiên Viên quốc ta!"

Hiên Viên Ngạo mở mắt ra, do dự nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, gật đầu một cái: "Tốt! Thần Đệ đồng ý với huynh!"

Nói xong cũng chuẩn bị rời đi, khắp người đã đều là khí thế lạnh lẽo, hình như muốn ngăn cách tất cả mọi thứ ở bên ngoài. Hiên Viên Mặc nhìn bóng lưng của hắn, mở miệng: "Cuộc chiến tranh này, nàng và hoàng thúc cũng sẽ đi!"

Bước chân người phía trước chợt dừng lại, quyền kia nắm chặt lại một nơi, gắt gao cắn răng, ép buộc mình phải điều chỉnh lại giọng nói cho bình thường một chút: "Biết, hoàng huynh yên tâm, Thần Đệ tự biết chừng mực!"

Ý tứ hoàng huynh là để cho hắn tạm thời bỏ rơi vấn đề này trước, đặt quốc sự ở vị thứ nhất!

"Ừm!" Âm thanh ôn nhã vang lên, liền nhìn thấy Hiên Viên Ngạo cất bước rời đi. Trước kia Ngạo rất lạnh lùng, là bởi vì tính cách của hắn, nhưng bây giờ, hắn lại là chân chánh lạnh tâm, lạnh đến toàn thân giống như cách một tầng băng đá, không có gì phá nổi. . . . . .

Cho đến khi Hiên Viên Ngạo biến mất ở trong tầm mắt hắn, hắn mới bất đắc dĩ lắc đầu, đi Ngự Thư Phòng. . . . . . Ngạo khổ, hắn tự nhiên biết, mà nỗi khổ của hắn, có thể nói cho ai nghe đây?

/255

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status