Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Chương 10.1: Đại thẩm Đình Vũ, người an tâm đi đi!

/255


Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Hiên Viên Triệt, trên mặt Hiên Viên Vô Thương lộ ra một nụ cười có thâm ý khác. Sắc mặt của Vũ Văn Tiểu Tam cũng tương đối khó coi! Nàng thật kỳ quái sao? À? Tại sao nàng không cảm thấy thế?

"Liên Hoa!" Nhàn nhạt mở miệng về phía ngoài cửa.

Chỉ chốc lát sau, bóng dáng của Liên Hoa liền xuất hiện ở bên trong phòng: "Đi tìm người! Phải tra rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới để cho Thất vương gia biến thành như vậy!"

"Dạ!" Liên Hoa đáp một tiếng liền lui ra ngoài.

Vũ Văn Tiểu Tam có chút buồn bực mở miệng: "Thương Thương, chàng tra rõ ràng như vậy làm cái gì?" Hiện tại chuyện quan trọng không phải là tra ra hung thủ hại Cuồng nhi sao?

"Tiểu tử kia, một bộ dáng giận dữ, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Người ta là báo thù cho Tam nhi." Nói nữ nhân của hắn kỳ quái, dù là cháu ruột cũng không thể nuông chiều. Mặc dù quả thật rất kì quái .

"Hắc hắc. . . . . . Đến lúc đó tuyên truyền thật tốt cho Tiểu Triệt Triệt một phen?" Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì mở miệng. Nhìn bộ dáng kia của Tiểu Triệt Triệt, tuyệt đối là chuyện vô cùng mất mặt, bọn họ sẽ để cho thiên hạ đều biết chuyện kia! Ha ha ha. . . . . .

"Đúng. Còn nữa, chúng ta nên trở về phủ Nhiếp Chính vương rồi, thu thập một chút, ngày mai sẽ đi." Hiện tại thế cục đã thay đổi, quá khứ là bọn hắn ở trong tối, địch ở ngoài sáng. Mà bây giờ là địch ở trong tối, ta ngoài sáng rồi! Tiếp tục sống ở chỗ này, mới thật sự là gây bất lợi cho bọn họ.

"Ừm!" Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Sở Cuồng, trong lòng Vũ Văn Tiểu Tam bách vị tạp trần. Sau khi tới cổ đại, từ trước đến giờ nàng đều là người không phạm ta...ta không phạm người, hoàn toàn không có biện pháp lý giải vì cái gì luôn có nhiều người theo chân không bỏ qua cho bọn họ như vậy. Hơn nữa, dù có thù hận gì, nhắm về phía người lớn không được sao? Tại sao muốn nhắm về phía con trai của nàng. Dù có nhiều không đúng hơn nữa, đứa bé cũng là vô tội.

"Thương Thương. . . . . ." Ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút.

Lại thấy hắn cũng nhìn mình: "Tam nhi, ta hiểu ý của nàng." Không thể mềm lòng nữa. Hắn nhiều lần nhượng bộ, đổi lấy là từng bước bị ép sát. Nếu đối phó hắn cũng được, tuy nhiên lại đối phó với Cuồng nhi! Hai năm trước hắn suýt nữa mất đi đứa con trai này, hai năm sau lại suýt nữa mắc bẫy.

"Hiên Viên Lạc Thần!" Trầm giọng mở miệng.

"Phụ vương, nhi thần ở đây!" Trong giọng nói non nớt của Hiên Viên Lạc Thần mang theo một cỗ khí thế khó nén.

"Phụ vương muốn ngươi bảo vệ đệ đệ ngươi, ngươi có thể làm được không?" Đôi mắt tà mị đào hoa đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống mình y như đúc. Những lời này, không phải để cho nó bảo vệ Cuồng nhi một ngày hay hai ngày, lại càng không chỉ là chỉ ở nơi đầu sóng ngọn gió này, mà là bảo vệ đệ đệ nó cả đời.

Hiên Viên Lạc Thần lớn tiếng mở miệng: "Khởi bẩm phụ vương, nhi thần làm được!" Khắp khuôn mặt nho nhỏ đều là kiên nghị.

Vũ Văn Tiểu Tam có chút không đồng ý nhìn Hiên Viên Vô Thương, nhi tử nhỏ như thế, sao có thể cho nó áp lực lớn như vậy!

Lại thấy Hiên Viên Vô Thương cho nàng một ánh mắt trấn an. Một ngày nào đó hắn và Tam nhi muốn rời khỏi hai đứa bé này. Thần nhi cũng không phải là vật trong ao, tất nhiên có thể ở đại lục này nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu. Như vậy tương ứng, tiểu nhi tử luôn không thể ở trên cao, liền nguy hiểm. Tựa như hôm nay, nếu Thần nhi cực kỳ coi trọng vấn đề an toàn của đệ đệ, tuyệt đối sẽ không để cho đệ đệ mình thành công ăn bánh kia ở sau lưng mình! Hộp bánh đậu xanh này được đưa tới một cách kỳ hoặc, Thần nhi và Cuồng nhi cả ngày như hình với bóng, bánh đậu xanh này làm sao có thể không thông qua Thần nhi mà đến được trên tay Cuồng nhi?

Mà sau khi Hiên Viên Lạc Thần suy tư một lúc, cũng hiểu là do mình khinh thường, mới để cho đệ đệ ăn vật như vậy, cho nên phụ vương mới có thể nói lời như vậy với hắn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng xuất hiện chút vẻ mặt áy náy, hắn là ca ca, nhưng không có bảo vệ tốt đệ đệ. Mặc dù Hiên Viên Sở Cuồng ngu ngốc, nhưng vẫn là đệ đệ của hắn!

Hiên Viên Vô Thương sờ sờ đầu của hắn: "Thần nhi không cần tự trách, chuyện này nên tự trách chính là phụ vương mới đúng." Nói xong thở dài một hơi, trong cặp mắt tà mị đào hoa tràn đầy trầm thống.

Mặc dù hắn không biết chuyện là ai làm, nhưng lại mơ hồ cảm thấy không thoát được quan hệ với hoàng cung bên kia. Nếu lúc đó hắn cứng rắn một chút, diệt trừ sạch bọn họ, cũng sẽ không có chuyện hôm nay. Nhưng cũng chính vì hắn nhiều lần mềm lòng, dẫn đến hiện tại bọn họ nguy cơ tứ phía, thậm chí là bước tiếp bước là tiếp nối gian nan!

Dù lại để cho hắn tự tay chấm dứt nữ nhân kia lần nữa, hắn thật xuống tay được sao? Mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt tà mị đào hoa hơi nhắm lại, lông mi thật dài khẽ run.

Tay Vũ Văn Tiểu Tam đặt lên tay của hắn, không tiếng động an ủi. Nàng biết tâm tình của hăn. Như thế nào đi nữa, Dạ Tử Mị cũng là mẫu thân của hắn, để Thương Thương giết mẫu thân hắn, đây không thể nghi ngờ là chuyện tàn nhẫn nhất thế gian, chỉ sợ sau khi hắn làm, cả đời cũng sẽ không tha thứ cho mình.

Hắn cầm ngược lại tay của nàng, sức lực lớn đến nỗi làm nàng mơ hồ có chút làm đau. Giọng nói mang theo chút trầm thấp và nhỏ giọng vang lên: "Tam nhi, tại sao, tại sao. . . . . ."

Tại sao? Tại sao nhất định phải buộc hắn như vậy!

Hắn thối lui ra khỏi triều chánh, không quan tâm việc của Dạ gia. Dù binh quyền rơi vào trong tay của bọn nọ, hắn cũng không có động thủ đi lấy về. Việc duy nhất hắn làm, chính là nghĩ biện pháp bảo vệ Dạ Tử Kỳ một mạng.

Hôm qua nói với Tam nhi muốn trở về phủ Nhiếp Chính vương, nhưng cũng vẫn kéo dài không động thủ, bởi vì trong lòng còn có một phần may mắn ở đây. Nhưng hắn thối lui đến một bước này, những người đó lại muốn đem hắn nhổ cỏ tận gốc! Đây chính là mẫu thân của hắn, đây chính là huynh trưởng của hắn sao!

"Thương Thương. . . . . ." Đứng dậy, hoàn toàn ôm lấy hắn, "Chàng còn có chúng ta."

"Đúng, phụ thân, người còn có chúng ta!" Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Lạc Thần cũng tức thời vang lên. Hắn đối với bà nội chưa từng gặp đó tràn đầy ác cảm, hoặc có thể nói là hận ý! Chuyện của bà nội với phụ vương, hắn biết cũng không nhiều, nhưng cũng mơ hồ biết một chút, là phụ vương quá nhân từ!

Hiên Viên Vô Thương nghe vậy, yên lặng một hồi lâu, chợt cặp mắt tà mị đào hoa mở ra, bên trong đã là không hề do dự, trong mắt phượng mênh mông mang theo lệ khí nồng đậm, còn có khí phách thiên hạ! Rõ ràng, đã có quyết tâm. Đúng, bên cạnh hắn bây giờ còn có Tam nhi và hai đứa bé, nếu hắn còn để mặc cho những người đó nữa, hắn thật sẽ hai bàn tay trắng rồi!

"Ừ." Một chữ nhàn nhạt, ẩn giấu tâm tình không cách nào nói thành lời. Nhìn vợ con, trong mắt đều là cảm động.

"Thương Thương, vậy ngày mai chúng ta sẽ đi sao?" Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng hỏi thăm.

"Ừ, ngày mai sẽ đi, nhưng mà buổi tối hôm nay còn một việc muốn làm! Liên Vụ!" Hướng về phía ngoài cửa nhẹ giọng hô.

"Vương Gia!" Quỳ một chân trên đất.

"Binh phù Nhạc Thanh Minh để ở đâu?"

"Binh phù của Nhạc Thanh Minh từ trước đến giờ đều luôn mang theo bên người hắn!" Võ công của Nhạc Thanh Minh cũng là thượng thừa, cho nên nếu mang theo binh phù bên người, liền khó có thể rơi vào trong tay những người khác.

"Thương Thương, chàng muốn. . . . . . ?" Đi trộm Hổ Phù?

"Không phải trộm, là giành!" Hiên Viên Vô Thương hắn làm việc, sao có thể nói là trộm.

Lời này vừa nói ra, Liên Vụ lại do dự, nếu tối nay vương gia đi đoạt. Vậy, vậy. . . . . .

Thấy sắc mặt hắn khác thường, lạnh giọng mở miệng hỏi thăm: "Có chuyện gì?"

"Vương Gia, hay là ngài đi đoạt đi, hôm nay trưởng công chúa đi phủ tướng quân! Hơn nữa thuộc hạ nhận được tình báo chuẩn xác, ngày mai Nhạc Thanh Minh sẽ lên đường đi biên quan, cho nên muốn đoạt Hổ Phù, chỉ có thể là hôm nay." Tin tức của trưởng công chúa, hắn vừa lấy được không lâu. Theo lệ thường, trưởng công chúa nhất định sẽ ngủ lại . Nếu Vương Gia cứ đến đoạt trắng trợn như vậy, ai cũng biết mẫu thân vương gia là Dạ Tử Mị, cũng là thời điểm vỡ lở ra rồi, sẽ chỉ làm mặt mũi vương gia mất hết! Hơn nữa thời gian có thể động thủ chỉ có hôm nay, nếu vương gia thật muốn đi, không phải sẽ tận mắt thấy việc làm của nữ nhân kia sao?

"Rầm!" Hung hăng nện một đấm lên trên bàn, bàn kia ứng tiếng mà vỡ ra, bát đũa bể nát dưới đất. Trên dung nhan như cánh hoa đào giờ phút này lộ ra một nụ cười hết sức xinh đẹp, làm người sợ hãi!

"Thương Thương!" Sắc mặt của Vũ Văn Tiểu Tam có chút khó coi. Bọn nhỏ đều ở đây, hắn cũng không sợ dọa sợ bọn nó sao! Hơn nữa bọn họ cơm cũng không có ăn! Cũng quyết định trừ đi Dạ Tử Mị và Dạ Tử Kỳ, tại sao còn phải bị cử chỉ của bà ta làm động tới tâm tư?

"Ta không sao." Trên mặt mang theo chút áy náy, hơi thở dài một hơi, "Tối nay Bổn vương tự mình đi đoạt Hổ Phù." Đổi bất luận kẻ nào, đều có nguy hiểm bị phát hiện, đến lúc đó kinh động người phủ tướng quân, những người khác vừa tìm tra, thì những việc làm của dâm phụ kia cũng sẽ lưu danh hậu thế!

"Nếu chỉ có thể động thủ hôm nay, ta và chàng cùng đi!" Vũ Văn Tiểu Tam có chút không yên lòng mở miệng, một mình hắn đi, nếu nhìn thấy cảnh tượng gì đó, nói không chừng liền trực tiếp giết người. Giết người cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng nếu kinh động người phủ tướng quân, đối với an toàn của hắn rất bất lợi.

"Được!" Biết nàng lo lắng, hắn cũng có năng lực bảo vệ nàng, cho nên không có do dự liền trực tiếp đồng ý rồi.

Đúng lúc này, Hiên Viên Sở Cuồng yếu ớt tỉnh lại, nhìn Hiên Viên Vô Thương đang ôm mình một chút, còn có chút mơ hồ. . . . . .

"Cuồng nhi, có thoải mái hay không?" Thấy hắn tỉnh, ba người cùng nhau mở miệng hỏi thăm.

Liên Vụ cũng rất lo lắng nhìn Hiên Viên Sở Cuồng, tiểu công tử mặc dù nghịch ngợm gây sự, nhưng không có tư tưởng xấu, hơn nữa còn là Tiểu Chủ Tử của bọn hắn, hắn tự nhiên cũng lo lắng an nguy của người.

"Không có." Cười ngọt ngào, "Không có không thoải mái."

"Đệ đệ, về sau không cho ăn đồ lung tung, có biết hay không?" Hiên Viên Lạc Thần giống như tiểu đại nhân dạy dỗ.

Tiểu Sở Cuồng lập tức quặm mặt đáp trả: "Ta mới không có ăn đồ lung tung, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta ăn đồ lung tung?"

"Tối ngày hôm qua không phải có con chuột ăn cái gì sao?" Hiên Viên Lạc Thần mặt khinh bỉ nhìn hắn.

Ặc, sắc mặt tiểu Sở Cuồng lập tức cứng đờ, chẳng lẽ bánh đậu xanh của hắn bị phát hiện rồi? "Đúng, đó là con chuột ăn, chuyện đó liên quan gì tới ta?" Không xác định có phải bánh đậu xanh bị phát hiện rồi hay không, cho nên vẫn là trước giả bộ ngu rồi nói.

"Còn không dính dáng tới con sao!" Vũ Văn Tiểu Tam đánh một cái lên đầu nhỏ của hắn, "Con nói thật đi, con khi nào thì biến thành con chuột rồi hả?"

Ặc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhăn nhó, thật bị phát hiện rồi sao?

"Ha ha ha ha. . . . . ." Nhìn bộ dáng đáng yêu kia, người ở chỗ này cũng không nhịn được cười lên ha hả.

"Đệ đệ, những thứ đó không thể tùy tiện ăn, ngươi trúng độc chính là do bên trong bánh đậu xanh. Đúng rồi, hộp bánh đậu xanh này ngươi tìm ra lúc nào? Tại sao ta không có nhìn thấy?" Đây mới là điểm Hiên Viên Lạc Thần kỳ quái, không có lý do gì đệ đệ có đồ ăn đệ đệ mà hắn không biết!

"Cái gì? Độc là ở bên trong bánh?" Kinh ngạc mở to mắt, "Chính là ngày hôm qua trước khi chúng ta đi tìm đại thẩm Đình Vũ chơi trò chơi, ta đã bỏ sót một cây ống khóa, liền quay đầu trở về lấy, khi đó người làm đưa tới."

"Cho nên ngươi một mình giấu nó đi sao?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Hiên Viên Lạc Thần, nụ cười có thâm ý khác.

Ách, bộ dạng ca ca thật là khủng khiếp! Mỗ hài tử co rúm lại một chút, vùi ở trong ngực Hiên Viên Vô Thương, không dám trả lời.

"Đệ đệ, ngươi biết điều này nói rõ cái gì không? Nói rõ không nên ăn một mình, có cái gì tốt, nên phân cho ca ca ăn mới đúng. Ngươi xem ngươi lần đầu tiên ăn một mình, đã trúng độc rồi có đúng hay không? Cho nên về sau ngàn vạn lần không thể ăn một mình!" Hiên Viên Lạc Thần một bộ dáng tình ý sâu xa dạy bảo hắn ta.

Hiên Viên Sở Cuồng nghe vậy, rất đồng ý gật đầu một cái: "Ta biết rồi, có đồ gì tốt, ta nhất định phân cho ca ca ăn, đến lúc đó trúng độc cũng có ca ca trúng cùng!"

Lúc nói nửa đoạn trước, nét mặt Hiên Viên Lạc Thần tương đối vui vẻ, nhưng nói xong một câu cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lập tức tối sầm, thở phì phò quay đầu không nhìn hắn ta.

Chọc cho đám người Hiên Viên Vô Thương cười ha ha.

/255

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status