Editor: Hoàng Dung.
"Thương Thương, Dạ Tử Mộng không đơn giản!" Vũ Văn Tiểu Tam rung đùi đắc ý mở miệng.
Hiên Viên Vô Thương cười nhìn nàng một chút: "Ừ, nếu ta không có đoán sai, chính là nàng ta xúi giục Dạ Tử Y ra tay. Chỉ là vừa rồi ta muốn xử trí nàng ta, vì sao Tam nhi muốn ngăn cản?"
"Bởi vì giết thì quá lợi cho nàng ta rồi! Chàng nói chúng ta nghĩ chủ ý gì đối phó nàng ta đây? Nếu không buổi tối, trước hết để cho người giả trang Dạ Tử Y, dọa nàng thành thất tâm phong(1), sau đó sẽ tìm mấy con chó dại, cắn nàng ta thành bệnh chó dại, tiếp lại đưa nàng ta về hoàng cung, cắn hết người trong cung thành bệnh dại hết, chàng thấy thế nào?" Vũ Văn Tiểu Tam nói ra diệu kế của mình. Chủ ý này có thể một lưới bắt hết các tiện nhân trong cung!
Bệnh chó dại là cái gì? Đây là dấu chấm hỏi trong lòng tất cả mọi người!
Hiên Viên Sở Cuồng lại mở miệng: "Mẫu thân, như vậy không được, thật sự quá phiền toái! Để Cuồng nhi nói cho người biết xử trí như thế nào đi! Chỉ là phải uất ức phụ thân diễn kịch một phen. . . . . ."
Rồi sau đó tiến đầu nhỏ tới giữa nói một hồi. . . . . .
Sau khi Vũ Văn Tiểu Tam nghe xong, có chút do dự. Ặc, chiêu này có thể quá độc ác rồi không? Có chút không rõ tại sao một đứa bé hai tuổi có thể nghĩ tới chiêu này!
Hiên Viên Lạc Thần lại nhíu lông mày: "Đệ đệ, như vậy không được, nếu như người khác không tin thì làm thế nào đây? Chúng ta nên trước như vậy. . . . . ."
Rồi sau đó lấy ý tưởng của mình bổ sung thêm. . . . . .
"Ha ha ha. . . . . . Không hổ là con trai của bổn vương!" Hiên Viên Vô Thương hiếm khi cười to sảng khoái như vậy. Hai tên tiểu tử thúi này quả nhiên là bổ sung cho nhau, một mưu ma chước quỷ, một giỏi về bổ sung chỗ sơ hở. Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Chủ ý này, quả nhiên là không chê vào đâu được!
"Phụ vương, vậy quyết định dùng chiêu này rồi hả ?" Hiên Viên Lạc Thần cười hì hì mở miệng, ánh mắt trong veo của Hiên Viên Sở Cuồng cũng nhìn hắn.
"Ừ, chủ ý này không tệ. Tam nhi, nàng thấy sao?" Vẫn phải hỏi một chút ý kiến của nha đầu này. Dù sao trong nhà, nàng mới chính là lão đại.
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bọn hắn cũng đã quyết định dùng kế sách này, chỉ đành phải giấu kế hoạch bệnh chó dại xuống."Vậy cũng tốt, sẽ dùng biện pháp này. Ừm! Được rồi, được rồi, ăn cơm, cơm nước xong nên làm cái gì thì làm cái đó! Nhưng hai tên ranh con chết bầm kia phải cẩn thận an toàn, đừng bị Dạ Tử Mộng. . . . . ."
"Mẫu thân, Dạ Tử Mộng không làm gì được con đâu!" Hiên Viên Lạc Thần tự tin mở miệng, nữ nhân ngu xuẩn đó làm sao có thể đánh thắng được hắn!
"Để Liên Hoa và Liên Vụ cùng nhau bảo vệ đi." Hiên Viên Vô Thương nhàn nhạt mở miệng đề nghị, tuy nói bãn lãnh con lớn nhất đã quá rõ ràng, nhưng phải có đề phòng. Con hắn, không thể lại xuất hiện chút ngoài ý muốn nào!
"Phụ vương!" Giọng nói bất mãn của Hiên Viên Lạc Thần vang lên, hắn giống đồ vô dụng như vậy sao? Tại sao phụ vương muốn đối xử phân biệt với hắn như vậy?
Cười khẽ một tiếng, gõ đầu nó một cái: "Chờ lúc ngươi đánh thắng được phụ vương, cũng không cần người bảo vệ ngươi nữa!"
Tiểu Lạc Thần giận cắn răng, lão gia hỏa này! Cuối cùng sẽ có một ngày ta đánh bại được người!
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bộ dáng giận dữ kia, không nhịn được cười ha hả. . . . . .
Trong lúc nhất thời, trên bàn tràn đầy tiếng nói tiếng cười.
Vào đêm, hai đứa bé cùng nhau tới cửa phòng Dạ Tử Mộng và Thiên Mộ Tuyết, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch!
Gõ cửa. . . . . .
Chỉ chốc lát sau, giọng nói Thiên Mộ Tuyết vang lên từ trong nhà: "Ai vậy?"
"Là chúng ta!" Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên.
Thiên Mộ Tuyết nhanh đi mở cửa ra, giờ phút này Dạ Tử Mộng cũng tỉnh lại, có chút kinh ngạc hai tiểu tử kia làm sao sẽ xuất hiện tại nơi này. Nghĩ tới nắm chặt nắm tay, võ công Hiên Viên Lạc Thần đó lợi hại như vậy, nghĩ dù mình trực tiếp động thủ không chiếm được tiện nghi, xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp khác!
Cửa vừa mở ra, Hiên Viên Sở Cuồng liền cười hì hì mở miệng: "Chúng ta tới tìm các ngươi chơi!"
"Tiểu thế tử, tiểu công tử, nơi này không có gì chơi, các ngươi vẫn là trở về đi!" Trong lòng Dạ Tử Mộng có chút dự cảm không tốt, vì vậy liền đứng dậy nói bọn chúng trở về.
"Ai nói nơi này không có chuyện gì chơi, phòng chứa củi là chỗ chơi tốt nhất trong vương phủ mà!" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong liền chạy vào.
Thiên Mộ Tuyết nhìn hai đứa bé vẫn còn có chút hảo cảm. Thứ nhất bọn chúng là con trai của vương gia, lấy lòng luôn có chỗ tốt. Thứ hai, hôm nay bọn chúng làm khó Dạ Tử Y, cũng không có làm khó mình, cho nên trong lòng cũng cảm thấy bọn chúng không phải cực kỳ chán ghét mình.
Vì vậy rất thân thiên nghênh đón bọn chúng vào, chỉ chỉ bên trong nhà: "Nơi này thật không có cái gì để chơi, nhưng nếu tiểu thế tử và tiểu công tử muốn chơi, ngồi một chút cũng được!"
Nói không chừng sau khi bọn chúng vui đùa một chút, phát hiện phòng chứa củi thật không phải là địa phương tốt gì, muốn đổi cho nàng gian phòng khác ở cũng không chừng! Thiên Mộ Tuyết ở trong lòng tiến hành các loại tưởng tượng tốt đẹp.
Sau khi hai đứa trẻ chạy vào, nhìn chung quanh một lần, ánh mắt khóa ở trên giường Dạ Tử Mộng, rồi sau đó cùng nhau chạy tới phía bên kia. . . . . .
Dạ Tử Mộng khẩn trương mở miệng: "Tiểu thế tử, tiểu công tử, các ngươi muốn làm gì?"
"Chúng ta mệt, muốn ngủ ở chỗ này!" Nói xong cùng nhau cởi giày ra, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn chạy lên trên giường của nàng.
Dạ Tử Mộng giận đến nghiến răng, ở vương phủ này, nàng cũng chỉ có một giường lớn như vậy, hai đứa bé này còn không chịu để cho nàng ở nơi này thật tốt, đến giường của nàng cũng muốn chiếm sao!
Thiên Mộ Tuyết cũng có chút ghen ghét nhìn Dạ Tử Mộng, rồi sau đó mở miệng về phía hai đứa bé: "Giường của ta cũng có thể ngủ, các ngươi ngủ giường của ta cũng giống nhau thôi mà!"
Hai đứa bé đang bò lên giường của Dạ Tử Mộng được một nửa liếc mắt nhìn nhau, xem ra Thiên Mộ Tuyết muốn nhanh tìm chết đây mà! Nhưng hôm nay mục tiêu của bọn hắn là Dạ Tử Mộng, vẫn nên tiêu diệt từng người là tốt nhất!
Vì vậy cười hì hì mở miệng: "Giường của nàng nhìn đẹp hơn giường của ngươi ....!" Nói xong đã bò lên.
Đẹp mắt? Giường ngủ của hai người bọn họ ngay đến chỗ ngủ của hạ nhân cũng không bằng, sao lại đẹp mắt được? Khác biệt duy nhất của giường hai người, chính là một cái là đệm chăn màu xanh dương, một cái là đệm chăn màu xám tro, nhưng đều là loại vải thô và đầy bụi!
Hai đứa trẻ ngồi khoanh chân ở trên giường, rồi sau đó cười hì hì mở miệng: "Tối hôm nay chúng ta sẽ ngủ giường này, ngươi đi ngủ nơi khác đi!"
Nơi khác? Nữ nhân kia đã nói cả vương phủ chỉ có phòng chứa củi và chuồng ngựa có thể để cho họ ngủ, chẳng lẽ để cho nàng đi ở chuồng ngựa sao? Đang muốn mở miệng phản bác, lại thấy Hiên Viên Lạc Thần chỉ vào nóc nhà mở miệng: "A, đây là cái gì?"
Hai nữ nhân cùng nhau ngẩng đầu lên, cái gì cũng không thấy! Cúi đầu xuống, đã nhìn thấy gối trên giường Dạ Tử Mộng bị ném xuống rồi, trên tay Hiên Viên Sở Cuồng cầm một quyển sách nhỏ: "Đây là sách gì?"
"Đệ đệ, sách này tìm được ở đâu vậy?" Hiên Viên Lạc Thần làm như thật mở miệng.
"Giấu ở phía dưới gối của nàng ta đó!" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong, còn làm như thật chỉ chỉ Dạ Tử mộng. Trong nháy mắt, sắc mặt của Dạ Tử Mộng trở nên khó coi, nàng mới kiểm tra giường của nàng, sợ nữ nhân kia táy máy tay chân ở trên giường để đồ gì đó không sạch sẽ, khi đó không phát hiện gì hết. Cho nên phía dưới gối của nàng tuyệt đối không thể nào có một quyển sách gì hết!
Khả năng duy nhất, chính là hai đứa bé này mang sách vào, sau đó muốn hại nàng, như vậy quyển sách kia tuyệt đối không phải là sách tốt lành gì!
Quả nhiên, Hiên Viên Sở Cuồng vừa mở quyển sách, mặt ghét bỏ mở miệng: "Ca ca, là sách Yêu Tinh đánh nhau!"
Sách yêu Tinh đánh nhau? Hiên Viên Lạc Thần cũng là mặt đầy ghét bỏ: "Không ngờ nữ nhân này lại có thể ác tâm như vậy! Động dục cũng không sao, nhưng tới loại trình độ này! Còn ở dưới gối của mình giấu Xuân Cung Đồ an ủi tịch mịch lúc nửa đêm! Aizz, đệ đệ, chúng ta thật nên nói mẫu thân để cho nàng vào chuồng ngựa ở! Nàng so với nữ nhân chết xế chiều hôm nay càng cần ngựa trợ giúp hơn!"
"Đúng, ca ca!" Hiên Viên Sở Cuồng cũng rất đồng ý gật đầu một cái.
Chú thích:
(1) Thất tâm phong: bệnh điên.
"Thương Thương, Dạ Tử Mộng không đơn giản!" Vũ Văn Tiểu Tam rung đùi đắc ý mở miệng.
Hiên Viên Vô Thương cười nhìn nàng một chút: "Ừ, nếu ta không có đoán sai, chính là nàng ta xúi giục Dạ Tử Y ra tay. Chỉ là vừa rồi ta muốn xử trí nàng ta, vì sao Tam nhi muốn ngăn cản?"
"Bởi vì giết thì quá lợi cho nàng ta rồi! Chàng nói chúng ta nghĩ chủ ý gì đối phó nàng ta đây? Nếu không buổi tối, trước hết để cho người giả trang Dạ Tử Y, dọa nàng thành thất tâm phong(1), sau đó sẽ tìm mấy con chó dại, cắn nàng ta thành bệnh chó dại, tiếp lại đưa nàng ta về hoàng cung, cắn hết người trong cung thành bệnh dại hết, chàng thấy thế nào?" Vũ Văn Tiểu Tam nói ra diệu kế của mình. Chủ ý này có thể một lưới bắt hết các tiện nhân trong cung!
Bệnh chó dại là cái gì? Đây là dấu chấm hỏi trong lòng tất cả mọi người!
Hiên Viên Sở Cuồng lại mở miệng: "Mẫu thân, như vậy không được, thật sự quá phiền toái! Để Cuồng nhi nói cho người biết xử trí như thế nào đi! Chỉ là phải uất ức phụ thân diễn kịch một phen. . . . . ."
Rồi sau đó tiến đầu nhỏ tới giữa nói một hồi. . . . . .
Sau khi Vũ Văn Tiểu Tam nghe xong, có chút do dự. Ặc, chiêu này có thể quá độc ác rồi không? Có chút không rõ tại sao một đứa bé hai tuổi có thể nghĩ tới chiêu này!
Hiên Viên Lạc Thần lại nhíu lông mày: "Đệ đệ, như vậy không được, nếu như người khác không tin thì làm thế nào đây? Chúng ta nên trước như vậy. . . . . ."
Rồi sau đó lấy ý tưởng của mình bổ sung thêm. . . . . .
"Ha ha ha. . . . . . Không hổ là con trai của bổn vương!" Hiên Viên Vô Thương hiếm khi cười to sảng khoái như vậy. Hai tên tiểu tử thúi này quả nhiên là bổ sung cho nhau, một mưu ma chước quỷ, một giỏi về bổ sung chỗ sơ hở. Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Chủ ý này, quả nhiên là không chê vào đâu được!
"Phụ vương, vậy quyết định dùng chiêu này rồi hả ?" Hiên Viên Lạc Thần cười hì hì mở miệng, ánh mắt trong veo của Hiên Viên Sở Cuồng cũng nhìn hắn.
"Ừ, chủ ý này không tệ. Tam nhi, nàng thấy sao?" Vẫn phải hỏi một chút ý kiến của nha đầu này. Dù sao trong nhà, nàng mới chính là lão đại.
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bọn hắn cũng đã quyết định dùng kế sách này, chỉ đành phải giấu kế hoạch bệnh chó dại xuống."Vậy cũng tốt, sẽ dùng biện pháp này. Ừm! Được rồi, được rồi, ăn cơm, cơm nước xong nên làm cái gì thì làm cái đó! Nhưng hai tên ranh con chết bầm kia phải cẩn thận an toàn, đừng bị Dạ Tử Mộng. . . . . ."
"Mẫu thân, Dạ Tử Mộng không làm gì được con đâu!" Hiên Viên Lạc Thần tự tin mở miệng, nữ nhân ngu xuẩn đó làm sao có thể đánh thắng được hắn!
"Để Liên Hoa và Liên Vụ cùng nhau bảo vệ đi." Hiên Viên Vô Thương nhàn nhạt mở miệng đề nghị, tuy nói bãn lãnh con lớn nhất đã quá rõ ràng, nhưng phải có đề phòng. Con hắn, không thể lại xuất hiện chút ngoài ý muốn nào!
"Phụ vương!" Giọng nói bất mãn của Hiên Viên Lạc Thần vang lên, hắn giống đồ vô dụng như vậy sao? Tại sao phụ vương muốn đối xử phân biệt với hắn như vậy?
Cười khẽ một tiếng, gõ đầu nó một cái: "Chờ lúc ngươi đánh thắng được phụ vương, cũng không cần người bảo vệ ngươi nữa!"
Tiểu Lạc Thần giận cắn răng, lão gia hỏa này! Cuối cùng sẽ có một ngày ta đánh bại được người!
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bộ dáng giận dữ kia, không nhịn được cười ha hả. . . . . .
Trong lúc nhất thời, trên bàn tràn đầy tiếng nói tiếng cười.
Vào đêm, hai đứa bé cùng nhau tới cửa phòng Dạ Tử Mộng và Thiên Mộ Tuyết, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch!
Gõ cửa. . . . . .
Chỉ chốc lát sau, giọng nói Thiên Mộ Tuyết vang lên từ trong nhà: "Ai vậy?"
"Là chúng ta!" Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên.
Thiên Mộ Tuyết nhanh đi mở cửa ra, giờ phút này Dạ Tử Mộng cũng tỉnh lại, có chút kinh ngạc hai tiểu tử kia làm sao sẽ xuất hiện tại nơi này. Nghĩ tới nắm chặt nắm tay, võ công Hiên Viên Lạc Thần đó lợi hại như vậy, nghĩ dù mình trực tiếp động thủ không chiếm được tiện nghi, xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp khác!
Cửa vừa mở ra, Hiên Viên Sở Cuồng liền cười hì hì mở miệng: "Chúng ta tới tìm các ngươi chơi!"
"Tiểu thế tử, tiểu công tử, nơi này không có gì chơi, các ngươi vẫn là trở về đi!" Trong lòng Dạ Tử Mộng có chút dự cảm không tốt, vì vậy liền đứng dậy nói bọn chúng trở về.
"Ai nói nơi này không có chuyện gì chơi, phòng chứa củi là chỗ chơi tốt nhất trong vương phủ mà!" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong liền chạy vào.
Thiên Mộ Tuyết nhìn hai đứa bé vẫn còn có chút hảo cảm. Thứ nhất bọn chúng là con trai của vương gia, lấy lòng luôn có chỗ tốt. Thứ hai, hôm nay bọn chúng làm khó Dạ Tử Y, cũng không có làm khó mình, cho nên trong lòng cũng cảm thấy bọn chúng không phải cực kỳ chán ghét mình.
Vì vậy rất thân thiên nghênh đón bọn chúng vào, chỉ chỉ bên trong nhà: "Nơi này thật không có cái gì để chơi, nhưng nếu tiểu thế tử và tiểu công tử muốn chơi, ngồi một chút cũng được!"
Nói không chừng sau khi bọn chúng vui đùa một chút, phát hiện phòng chứa củi thật không phải là địa phương tốt gì, muốn đổi cho nàng gian phòng khác ở cũng không chừng! Thiên Mộ Tuyết ở trong lòng tiến hành các loại tưởng tượng tốt đẹp.
Sau khi hai đứa trẻ chạy vào, nhìn chung quanh một lần, ánh mắt khóa ở trên giường Dạ Tử Mộng, rồi sau đó cùng nhau chạy tới phía bên kia. . . . . .
Dạ Tử Mộng khẩn trương mở miệng: "Tiểu thế tử, tiểu công tử, các ngươi muốn làm gì?"
"Chúng ta mệt, muốn ngủ ở chỗ này!" Nói xong cùng nhau cởi giày ra, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn chạy lên trên giường của nàng.
Dạ Tử Mộng giận đến nghiến răng, ở vương phủ này, nàng cũng chỉ có một giường lớn như vậy, hai đứa bé này còn không chịu để cho nàng ở nơi này thật tốt, đến giường của nàng cũng muốn chiếm sao!
Thiên Mộ Tuyết cũng có chút ghen ghét nhìn Dạ Tử Mộng, rồi sau đó mở miệng về phía hai đứa bé: "Giường của ta cũng có thể ngủ, các ngươi ngủ giường của ta cũng giống nhau thôi mà!"
Hai đứa bé đang bò lên giường của Dạ Tử Mộng được một nửa liếc mắt nhìn nhau, xem ra Thiên Mộ Tuyết muốn nhanh tìm chết đây mà! Nhưng hôm nay mục tiêu của bọn hắn là Dạ Tử Mộng, vẫn nên tiêu diệt từng người là tốt nhất!
Vì vậy cười hì hì mở miệng: "Giường của nàng nhìn đẹp hơn giường của ngươi ....!" Nói xong đã bò lên.
Đẹp mắt? Giường ngủ của hai người bọn họ ngay đến chỗ ngủ của hạ nhân cũng không bằng, sao lại đẹp mắt được? Khác biệt duy nhất của giường hai người, chính là một cái là đệm chăn màu xanh dương, một cái là đệm chăn màu xám tro, nhưng đều là loại vải thô và đầy bụi!
Hai đứa trẻ ngồi khoanh chân ở trên giường, rồi sau đó cười hì hì mở miệng: "Tối hôm nay chúng ta sẽ ngủ giường này, ngươi đi ngủ nơi khác đi!"
Nơi khác? Nữ nhân kia đã nói cả vương phủ chỉ có phòng chứa củi và chuồng ngựa có thể để cho họ ngủ, chẳng lẽ để cho nàng đi ở chuồng ngựa sao? Đang muốn mở miệng phản bác, lại thấy Hiên Viên Lạc Thần chỉ vào nóc nhà mở miệng: "A, đây là cái gì?"
Hai nữ nhân cùng nhau ngẩng đầu lên, cái gì cũng không thấy! Cúi đầu xuống, đã nhìn thấy gối trên giường Dạ Tử Mộng bị ném xuống rồi, trên tay Hiên Viên Sở Cuồng cầm một quyển sách nhỏ: "Đây là sách gì?"
"Đệ đệ, sách này tìm được ở đâu vậy?" Hiên Viên Lạc Thần làm như thật mở miệng.
"Giấu ở phía dưới gối của nàng ta đó!" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong, còn làm như thật chỉ chỉ Dạ Tử mộng. Trong nháy mắt, sắc mặt của Dạ Tử Mộng trở nên khó coi, nàng mới kiểm tra giường của nàng, sợ nữ nhân kia táy máy tay chân ở trên giường để đồ gì đó không sạch sẽ, khi đó không phát hiện gì hết. Cho nên phía dưới gối của nàng tuyệt đối không thể nào có một quyển sách gì hết!
Khả năng duy nhất, chính là hai đứa bé này mang sách vào, sau đó muốn hại nàng, như vậy quyển sách kia tuyệt đối không phải là sách tốt lành gì!
Quả nhiên, Hiên Viên Sở Cuồng vừa mở quyển sách, mặt ghét bỏ mở miệng: "Ca ca, là sách Yêu Tinh đánh nhau!"
Sách yêu Tinh đánh nhau? Hiên Viên Lạc Thần cũng là mặt đầy ghét bỏ: "Không ngờ nữ nhân này lại có thể ác tâm như vậy! Động dục cũng không sao, nhưng tới loại trình độ này! Còn ở dưới gối của mình giấu Xuân Cung Đồ an ủi tịch mịch lúc nửa đêm! Aizz, đệ đệ, chúng ta thật nên nói mẫu thân để cho nàng vào chuồng ngựa ở! Nàng so với nữ nhân chết xế chiều hôm nay càng cần ngựa trợ giúp hơn!"
"Đúng, ca ca!" Hiên Viên Sở Cuồng cũng rất đồng ý gật đầu một cái.
Chú thích:
(1) Thất tâm phong: bệnh điên.
/255
|