Sáng sớm, một chiếc xe ngựa cực kì xa hoa chậm rãi chạy về phía hoàng cung. Trong xe ngựa, một nam tử tuyệt mỹ tựa vào trên giường nhỏ, đôi mắt tà mị đào hoa nhắm thật chặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mà trong ngực của hắn, ôm lấy một nữ tử áo đỏ, lông mi thật dài giống như cánh quạt trên khuôn mặt phấn nộn. Mắt đẹp nhẹ nhàng nhắm, đang chợp mắt một chút.
Liên Hoa ở ngoài đánh xe, âm thanh xe ngựa chạy nhanh vang lên tiếng 'lộc cộc'. Suy nghĩ trong lòng Hiên Viên Vô Thương cực kỳ phức tạp. . . . . .
Lần này, bọn họ tiến vào hoàng cung, tuy chỉ dẫn theo mấy trăm ám vệ cận thân, nhưng đã nắm chắc phần thắng!
Đến cửa cung, cấm vệ quân kia vừa nhìn thì biết rõ là xe ngựa của Hiên Viên Vô Thương. Ngày trước xe ngựa Nhiếp Chính vương điện hạ vào cung đều không cần thông báo, cho nên hôm nay cũng không dám lục soát liền cho đi. Phải biết các đại thần vào cung, nếu không phải ngày lễ ngày tết là không thể mang xe ngựa cùng vào, đến cửa cung phải xuống xe ngựa đi bộ đi vào, chỉ có vị Nhiếp Chính vương phong hoa tuyệt đại này là một ngoại lệ.
Tuy các cấm vệ quân không cản, nhưng vẫn phái người đi tới chỗ Dạ Tử Kỳ bẩm báo. Dù sao có vua thế nào thì triều thần thế ấy, trong lòng cũng không biết trong suy nghĩ của hoàng thượng lúc này, Nhiếp Chính vương điện hạ có địa vị thế nào, cho nên vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn.
Mà dưới sự giúp đỡ của hạ nhân, Dạ Tử Kỳ đã sửa sang xong áo mũ, một thân long bào uy phong lẫm liệt. Đang chuẩn bị đi Vũ Đức điện để lâm triều, đi tới cửa lại thấy một tiểu thái giám vội vàng tới báo: "Bệ hạ, Nhiếp Chính vương điện hạ vào cung!"
Lông mày tuấn tú nhíu lại, có chút kinh ngạc mở miệng: "Phương hướng đi là Vũ Đức điện?"
"Không phải, là trực tiếp đến hậu cung!" Vũ Đức điện là nơi lâm triều, cho nên hắn cũng có chút kỳ quái. Sáng sớm Nhiếp Chính vương điện hạ vào cung, sao không thượng triều mà lại chạy đến hậu cung làm cái gì?
"Người đâu!" Quát về phía không trung, không lâu lắm, một người áo đen xuất hiện trước mặt của hắn, quỳ một chân trên đất: "Hoàng thượng!"
"Đi xem hắn ta dẫn theo bao nhiêu người vào cung!" Không thượng triều lại đến hậu cung, hoặc là tới tìm hắn, hoặc là đến tìm cô. Nếu là đến tìm mình, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Nếu là đến tìm cô, chắc chắn sẽ không mang theo bao nhiêu người, như vậy vừa đúng lúc một lần giết chết hắn ta!
"Truyền ý chỉ của trẫm, hôm nay hủy bỏ lâm triều!" Dạ Tử Kỳ mở miệng về phía tiểu thái giám bên cạnh. Nếu có thể giết Hiên Viên Vô Thương, một lần lâm triều tính là cái gì!
"À? Hoàng thượng, chuyện này. . . . . ." Chỉ sợ không ổn?
"Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi! Nói thân thể trẫm khó chịu!" Lạnh lùng mở miệng quát lớn.
"Nô tài đáng chết! Nô tài đi ngay!" Tiểu thái giám vội vàng quỳ xuống nhận lỗi, rồi sau đó nhanh chóng chạy về phía Vũ Đức điện. . . . . .
Không lâu sau, hắc y nhân được phái đi thăm dò trở lại, lần nữa quỳ gối trước mặt của hắn: "Hoàng thượng, Nhiếp Chính vương điện hạ đến đây, chỉ dẫn theo mấy trăm ẩn vệ và một phu xe!"
Mấy trăm ẩn vệ và một phu xe? Đây không phải là tìm chết sao?
"Ha ha ha. . . . . . Tốt! Hiên Viên Vô Thương, ngươi đã đưa tới cửa, trẫm cũng không khách khí! Đi truyền Công Tôn Bằng, bí mật bao vây Cần Chính Điện, hôm nay trẫm muốn một lần giết chết hắn!" Tâm tình Dạ Tử Kỳ rõ ràng là cực tốt, không hề biết một đạo ý chỉ này không phải giết Hiên Viên Vô Thương, mà chính là cắt đứt đường lui của hắn!
"Dạ!" Người áo đen kia lĩnh mệnh bay đi.
Dạ Tử Kỳ sải mấy bước nhảy vào Cần Chính Điện, sau đó bắt đầu lo lắng chờ đợi, thậm chí có chút đứng ngồi không yên, càng nghĩ càng không nắm chắc. Bởi vì chuyện này là chủ ý của một mình hắn, không biết có ổn thỏa hay không? Nếu Hiên Viên Vô Thương có hậu chiêu? Suy nghĩ một chút, cắn răng, vẫn tiếp tục kiên định. Trên đời này không có trận chiến nào chắc chắn sẽ thắng, luôn phải gánh vác chút nguy hiểm! Nếu đi hỏi cô, hoặc là lão gia hỏa thừa tướng kia, khẳng định bảo hắn không nên vọng động vân vân, như vậy lại không biết phải nhịn đến bao lâu nữa!
Nghĩ tới càng thêm kiên định! Hôm nay, không phải Hiên Viên Vô Thương chết, chính là Dạ Tử Kỳ hắn chết!
Mà Vũ Đức điện bên kia, Dạ Hoằng Quy lại cảm giác có chút kỳ quái. Sáng sớm hôm nay, Dạ Tử Mộng bị dìm lồng heo, sau đó ông vội vàng vào triều bẩm báo chuyện này với bệ hạ. Bình thường trong tông tộc xảy ra chuyện như vậy, ông có thể trực tiếp xử lý, nhưng xử lý xong phải báo lên cho triều đình! Nhưng đúng lúc bệ hạ bị bệnh, lâm triều hủy bỏ không nói, Nhiếp Chính vương điện hạ còn sai người đến truyền lời, bảo ông bí mật đi đến ngoài cửa Cần Chính Điện chờ đợi, không phải bệ hạ bị bệnh sao? Ông đi Cần Chính Điện làm gì? Còn phải bí mật! Thật sự là quỷ dị!
Quỷ dị thì quỷ dị, nhưng thân phận Hiên Viên Vô Thương vẫn còn đó, cho nên coi như ở Cần Chính Điện có kẻ ám sát chờ ông, ông vẫn phải. . . . . . bí mật đi đến đó.
Phượng Nghi cung, cung điện nguy nga, lang can bằng vàng, bậc thềm bằng ngọc, mái nhà cong bằng ngà voi, mang theo một cỗ khí uy nghiêm.
"Quý Phi nương nương, Nhiếp Chính vương điện hạ vào cung!" Một tiểu thái giám quỳ gối bên chân Hạ Mộ Yên, lấy tin tức mình thăm dò được bẩm báo lên trên.Quý Phi nương nương từng nói, nếu như Nhiếp Chính vương điện hạ vào cung, phải lập tức bẩm báo cho nàng.
"Cái gì!" Hạ Mộ Yên đứng lên, trên mặt là kích động và phẫn hận khó nén! Hiên Viên Vô Thương, ngươi rốt cuộc đã đưa tới cửa!
"Quý Phi nương nương?" Tiểu thái giám có chút không hiểu. Nhiếp Chính vương điện hạ tới, nương nương kích động như thế làm cái gì?
"À, bổn cung không sao." Nói xong đưa tay lấy xuống vòng ngọc trên cổ tay, đưa cho hắn, "Đây là thưởng cho ngươi! Ngươi trước đi xuống đi, có chuyện bổn cung sẽ cho truyền ngươi!"
"Quý Phi nương nương, nô tài sao có thể nhận vật này, ngài vẫn là lấy lại đi!" Vòng ngọc kia vừa nhìn liền biết được chế tạo bằng phỉ thúy thượng hạng, giá trị xa xỉ!
"Cho ngươi cầm ngươi cứ cầm, về sau bổn cung còn cần dùng tới ngươi!" Mánh khóe trong cung, nàng vẫn chơi đùa cực kỳ đúng chỗ .
"Vậy, nô tài tạ ơn Quý Phi nương nương!" Nói xong cặp mắt sáng lên nhận lấy vòng ngọc, rồi sau đó lui ra ngoài.
Đợi bốn phía an tĩnh lại, Hạ Mộ Yên lạnh lùng mở miệng: "Người đâu!"
Một ẩn vệ lập tức xuất hiện, quỳ gối bên chân của nàng: "Thừa tướng đại nhân!"
"Đi thông báo công tử tin tức tốt này, sau đó xem việc này nên ứng đối ra sao!" Tuy nàng thông minh, nhưng nếu so với công tử không chỉ là kém cỏi một ít thôi đâu. Cho nên vẫn là bẩm báo với công tử trước, để tránh xảy ra biến cố!
"Dạ!" Ám vệ này ứng xong, nhanh chóng đi ra ngoài.
Hạ Mộ Yên ngồi trở lại trên ghế, móng tay dài khảm vào bên trong bàn gỗ tử đàn. Năm đó nàng ở trong lao ngục, chịu nhục sống tạm qua ngày. Sau lại được Mộng công tử cứu giúp, mới có thể trốn thoát. Hạ Mộ Yên nàng còn sống, chỉ có một mục đích, đó chính là báo thù cho nữ hoàng bệ hạ!
Hiên Viên Vô Thương, không giết ngươi, Hạ Mộ Yên ta thề không làm người!
. . . . . .
Khi xe ngựa Hiên Viên Vô Thương chạy nhanh đến cửa Cần Chính Điện, Vũ Văn Tiểu Tam ngủ không sâu lập tức tỉnh lại. Nhìn hắn nhắm mắt, không biết lại đang suy nghĩ cái gì, thở dài một tiếng, ôm hông hắn: "Thương Thương, nếu chàng không nhẫn tâm, chúng ta trở về đi."
Đôi mắt tà mị đào hoa mở ra, sờ sờ tóc của nàng, bờ môi giống như hoa anh đào nâng lên một nụ cười khổ: "Sợ là chúng ta muốn đi về, người khác cũng sẽ không để cho chúng ta bình an trở về." Trước khi tới, hắn đã tính toán tất cả, dù bây giờ hắn muốn bỏ qua cho Dạ Tử Kỳ, quay đầu trở về, nhưng Dạ Tử Kỳ cũng sẽ không bỏ qua hắn.
"Thương Thương. . . . . ." Giết huynh giết mẫu, đặc biệt là người giống như Dạ Tử Mị và Dạ Tử Kỳ, có lẽ đối với người hiện đại mà nói không tính là cái gì. Nhưng mà đối với cổ nhân mà nói, là phải khoét vào tim! Tuy chuẩn bị xong mượn tay người khác, nhưng cũng không thay đổi được sự thật hắn là người chủ mưu. Cho nên nàng biết, trong lòng hắn không dễ chịu.
"Ta không sao. Xuống xe thôi." Không có đường quay về rồi. Nếu có, hắn cũng sẽ không lựa chọn quay đầu!
Nắm cả hông của nàng vững vàng xuống xe ngựa, đây là lần đầu tiên Vũ Văn Tiểu Tam tới hoàng cung Dạ Mị. Còn nhớ ba năm trước đây, nàng từng ở trước cửa hoàng cung Hiên Viên đế quốc nói qua, không bao giờ bước vào tòa hoàng thành nào nữa, nhưng hôm nay lại quấn vào phân tranh của Dạ Mị đế quốc.
Thiên hạ rộng lớn nhưng lại không có chỗ bọn họ dung thân, tứ hải to lớn nhưng lại không có niết bàn thuộc về bọn họ!
Bàn tay bên hông giật giật, hắn dịu dàng cười một tiếng về phía nàng, tựa như trấn an. Nàng cũng cười đáp lại, cũng là khích lệ và ủng hộ không tiếng động! Thương Thương, bất luận chàng quyết định như thế nào, ta đều sẽ ủng hộ chàng!
Nhìn thấu suy nghĩ trong mắt nàng, làm trái tim mơ hồ đau đớn của hắn trong nháy mắt được ôn nhu nồng đậm bao bọc. Nhìn cửa cung Cần Chính Điện kia một chút, nên có một kết thúc! Thở dài một hơi: "Liên Hoa, bây giờ ngươi đi về hướng Vũ Đức điện, nhìn thấy thân vương liền mang ông ta tới đây. Nhớ, đừng để người khác nhìn thấy, sau đó núp ở ngoài Cần Chính Điện, phải bảo đảm ông ta có thể nghe được mỗi một câu bên trong Cần Chính Điện!"
"Dạ!" Liên Hoa lĩnh mệnh mà đi.
Mà trong ngực của hắn, ôm lấy một nữ tử áo đỏ, lông mi thật dài giống như cánh quạt trên khuôn mặt phấn nộn. Mắt đẹp nhẹ nhàng nhắm, đang chợp mắt một chút.
Liên Hoa ở ngoài đánh xe, âm thanh xe ngựa chạy nhanh vang lên tiếng 'lộc cộc'. Suy nghĩ trong lòng Hiên Viên Vô Thương cực kỳ phức tạp. . . . . .
Lần này, bọn họ tiến vào hoàng cung, tuy chỉ dẫn theo mấy trăm ám vệ cận thân, nhưng đã nắm chắc phần thắng!
Đến cửa cung, cấm vệ quân kia vừa nhìn thì biết rõ là xe ngựa của Hiên Viên Vô Thương. Ngày trước xe ngựa Nhiếp Chính vương điện hạ vào cung đều không cần thông báo, cho nên hôm nay cũng không dám lục soát liền cho đi. Phải biết các đại thần vào cung, nếu không phải ngày lễ ngày tết là không thể mang xe ngựa cùng vào, đến cửa cung phải xuống xe ngựa đi bộ đi vào, chỉ có vị Nhiếp Chính vương phong hoa tuyệt đại này là một ngoại lệ.
Tuy các cấm vệ quân không cản, nhưng vẫn phái người đi tới chỗ Dạ Tử Kỳ bẩm báo. Dù sao có vua thế nào thì triều thần thế ấy, trong lòng cũng không biết trong suy nghĩ của hoàng thượng lúc này, Nhiếp Chính vương điện hạ có địa vị thế nào, cho nên vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn.
Mà dưới sự giúp đỡ của hạ nhân, Dạ Tử Kỳ đã sửa sang xong áo mũ, một thân long bào uy phong lẫm liệt. Đang chuẩn bị đi Vũ Đức điện để lâm triều, đi tới cửa lại thấy một tiểu thái giám vội vàng tới báo: "Bệ hạ, Nhiếp Chính vương điện hạ vào cung!"
Lông mày tuấn tú nhíu lại, có chút kinh ngạc mở miệng: "Phương hướng đi là Vũ Đức điện?"
"Không phải, là trực tiếp đến hậu cung!" Vũ Đức điện là nơi lâm triều, cho nên hắn cũng có chút kỳ quái. Sáng sớm Nhiếp Chính vương điện hạ vào cung, sao không thượng triều mà lại chạy đến hậu cung làm cái gì?
"Người đâu!" Quát về phía không trung, không lâu lắm, một người áo đen xuất hiện trước mặt của hắn, quỳ một chân trên đất: "Hoàng thượng!"
"Đi xem hắn ta dẫn theo bao nhiêu người vào cung!" Không thượng triều lại đến hậu cung, hoặc là tới tìm hắn, hoặc là đến tìm cô. Nếu là đến tìm mình, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Nếu là đến tìm cô, chắc chắn sẽ không mang theo bao nhiêu người, như vậy vừa đúng lúc một lần giết chết hắn ta!
"Truyền ý chỉ của trẫm, hôm nay hủy bỏ lâm triều!" Dạ Tử Kỳ mở miệng về phía tiểu thái giám bên cạnh. Nếu có thể giết Hiên Viên Vô Thương, một lần lâm triều tính là cái gì!
"À? Hoàng thượng, chuyện này. . . . . ." Chỉ sợ không ổn?
"Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi! Nói thân thể trẫm khó chịu!" Lạnh lùng mở miệng quát lớn.
"Nô tài đáng chết! Nô tài đi ngay!" Tiểu thái giám vội vàng quỳ xuống nhận lỗi, rồi sau đó nhanh chóng chạy về phía Vũ Đức điện. . . . . .
Không lâu sau, hắc y nhân được phái đi thăm dò trở lại, lần nữa quỳ gối trước mặt của hắn: "Hoàng thượng, Nhiếp Chính vương điện hạ đến đây, chỉ dẫn theo mấy trăm ẩn vệ và một phu xe!"
Mấy trăm ẩn vệ và một phu xe? Đây không phải là tìm chết sao?
"Ha ha ha. . . . . . Tốt! Hiên Viên Vô Thương, ngươi đã đưa tới cửa, trẫm cũng không khách khí! Đi truyền Công Tôn Bằng, bí mật bao vây Cần Chính Điện, hôm nay trẫm muốn một lần giết chết hắn!" Tâm tình Dạ Tử Kỳ rõ ràng là cực tốt, không hề biết một đạo ý chỉ này không phải giết Hiên Viên Vô Thương, mà chính là cắt đứt đường lui của hắn!
"Dạ!" Người áo đen kia lĩnh mệnh bay đi.
Dạ Tử Kỳ sải mấy bước nhảy vào Cần Chính Điện, sau đó bắt đầu lo lắng chờ đợi, thậm chí có chút đứng ngồi không yên, càng nghĩ càng không nắm chắc. Bởi vì chuyện này là chủ ý của một mình hắn, không biết có ổn thỏa hay không? Nếu Hiên Viên Vô Thương có hậu chiêu? Suy nghĩ một chút, cắn răng, vẫn tiếp tục kiên định. Trên đời này không có trận chiến nào chắc chắn sẽ thắng, luôn phải gánh vác chút nguy hiểm! Nếu đi hỏi cô, hoặc là lão gia hỏa thừa tướng kia, khẳng định bảo hắn không nên vọng động vân vân, như vậy lại không biết phải nhịn đến bao lâu nữa!
Nghĩ tới càng thêm kiên định! Hôm nay, không phải Hiên Viên Vô Thương chết, chính là Dạ Tử Kỳ hắn chết!
Mà Vũ Đức điện bên kia, Dạ Hoằng Quy lại cảm giác có chút kỳ quái. Sáng sớm hôm nay, Dạ Tử Mộng bị dìm lồng heo, sau đó ông vội vàng vào triều bẩm báo chuyện này với bệ hạ. Bình thường trong tông tộc xảy ra chuyện như vậy, ông có thể trực tiếp xử lý, nhưng xử lý xong phải báo lên cho triều đình! Nhưng đúng lúc bệ hạ bị bệnh, lâm triều hủy bỏ không nói, Nhiếp Chính vương điện hạ còn sai người đến truyền lời, bảo ông bí mật đi đến ngoài cửa Cần Chính Điện chờ đợi, không phải bệ hạ bị bệnh sao? Ông đi Cần Chính Điện làm gì? Còn phải bí mật! Thật sự là quỷ dị!
Quỷ dị thì quỷ dị, nhưng thân phận Hiên Viên Vô Thương vẫn còn đó, cho nên coi như ở Cần Chính Điện có kẻ ám sát chờ ông, ông vẫn phải. . . . . . bí mật đi đến đó.
Phượng Nghi cung, cung điện nguy nga, lang can bằng vàng, bậc thềm bằng ngọc, mái nhà cong bằng ngà voi, mang theo một cỗ khí uy nghiêm.
"Quý Phi nương nương, Nhiếp Chính vương điện hạ vào cung!" Một tiểu thái giám quỳ gối bên chân Hạ Mộ Yên, lấy tin tức mình thăm dò được bẩm báo lên trên.Quý Phi nương nương từng nói, nếu như Nhiếp Chính vương điện hạ vào cung, phải lập tức bẩm báo cho nàng.
"Cái gì!" Hạ Mộ Yên đứng lên, trên mặt là kích động và phẫn hận khó nén! Hiên Viên Vô Thương, ngươi rốt cuộc đã đưa tới cửa!
"Quý Phi nương nương?" Tiểu thái giám có chút không hiểu. Nhiếp Chính vương điện hạ tới, nương nương kích động như thế làm cái gì?
"À, bổn cung không sao." Nói xong đưa tay lấy xuống vòng ngọc trên cổ tay, đưa cho hắn, "Đây là thưởng cho ngươi! Ngươi trước đi xuống đi, có chuyện bổn cung sẽ cho truyền ngươi!"
"Quý Phi nương nương, nô tài sao có thể nhận vật này, ngài vẫn là lấy lại đi!" Vòng ngọc kia vừa nhìn liền biết được chế tạo bằng phỉ thúy thượng hạng, giá trị xa xỉ!
"Cho ngươi cầm ngươi cứ cầm, về sau bổn cung còn cần dùng tới ngươi!" Mánh khóe trong cung, nàng vẫn chơi đùa cực kỳ đúng chỗ .
"Vậy, nô tài tạ ơn Quý Phi nương nương!" Nói xong cặp mắt sáng lên nhận lấy vòng ngọc, rồi sau đó lui ra ngoài.
Đợi bốn phía an tĩnh lại, Hạ Mộ Yên lạnh lùng mở miệng: "Người đâu!"
Một ẩn vệ lập tức xuất hiện, quỳ gối bên chân của nàng: "Thừa tướng đại nhân!"
"Đi thông báo công tử tin tức tốt này, sau đó xem việc này nên ứng đối ra sao!" Tuy nàng thông minh, nhưng nếu so với công tử không chỉ là kém cỏi một ít thôi đâu. Cho nên vẫn là bẩm báo với công tử trước, để tránh xảy ra biến cố!
"Dạ!" Ám vệ này ứng xong, nhanh chóng đi ra ngoài.
Hạ Mộ Yên ngồi trở lại trên ghế, móng tay dài khảm vào bên trong bàn gỗ tử đàn. Năm đó nàng ở trong lao ngục, chịu nhục sống tạm qua ngày. Sau lại được Mộng công tử cứu giúp, mới có thể trốn thoát. Hạ Mộ Yên nàng còn sống, chỉ có một mục đích, đó chính là báo thù cho nữ hoàng bệ hạ!
Hiên Viên Vô Thương, không giết ngươi, Hạ Mộ Yên ta thề không làm người!
. . . . . .
Khi xe ngựa Hiên Viên Vô Thương chạy nhanh đến cửa Cần Chính Điện, Vũ Văn Tiểu Tam ngủ không sâu lập tức tỉnh lại. Nhìn hắn nhắm mắt, không biết lại đang suy nghĩ cái gì, thở dài một tiếng, ôm hông hắn: "Thương Thương, nếu chàng không nhẫn tâm, chúng ta trở về đi."
Đôi mắt tà mị đào hoa mở ra, sờ sờ tóc của nàng, bờ môi giống như hoa anh đào nâng lên một nụ cười khổ: "Sợ là chúng ta muốn đi về, người khác cũng sẽ không để cho chúng ta bình an trở về." Trước khi tới, hắn đã tính toán tất cả, dù bây giờ hắn muốn bỏ qua cho Dạ Tử Kỳ, quay đầu trở về, nhưng Dạ Tử Kỳ cũng sẽ không bỏ qua hắn.
"Thương Thương. . . . . ." Giết huynh giết mẫu, đặc biệt là người giống như Dạ Tử Mị và Dạ Tử Kỳ, có lẽ đối với người hiện đại mà nói không tính là cái gì. Nhưng mà đối với cổ nhân mà nói, là phải khoét vào tim! Tuy chuẩn bị xong mượn tay người khác, nhưng cũng không thay đổi được sự thật hắn là người chủ mưu. Cho nên nàng biết, trong lòng hắn không dễ chịu.
"Ta không sao. Xuống xe thôi." Không có đường quay về rồi. Nếu có, hắn cũng sẽ không lựa chọn quay đầu!
Nắm cả hông của nàng vững vàng xuống xe ngựa, đây là lần đầu tiên Vũ Văn Tiểu Tam tới hoàng cung Dạ Mị. Còn nhớ ba năm trước đây, nàng từng ở trước cửa hoàng cung Hiên Viên đế quốc nói qua, không bao giờ bước vào tòa hoàng thành nào nữa, nhưng hôm nay lại quấn vào phân tranh của Dạ Mị đế quốc.
Thiên hạ rộng lớn nhưng lại không có chỗ bọn họ dung thân, tứ hải to lớn nhưng lại không có niết bàn thuộc về bọn họ!
Bàn tay bên hông giật giật, hắn dịu dàng cười một tiếng về phía nàng, tựa như trấn an. Nàng cũng cười đáp lại, cũng là khích lệ và ủng hộ không tiếng động! Thương Thương, bất luận chàng quyết định như thế nào, ta đều sẽ ủng hộ chàng!
Nhìn thấu suy nghĩ trong mắt nàng, làm trái tim mơ hồ đau đớn của hắn trong nháy mắt được ôn nhu nồng đậm bao bọc. Nhìn cửa cung Cần Chính Điện kia một chút, nên có một kết thúc! Thở dài một hơi: "Liên Hoa, bây giờ ngươi đi về hướng Vũ Đức điện, nhìn thấy thân vương liền mang ông ta tới đây. Nhớ, đừng để người khác nhìn thấy, sau đó núp ở ngoài Cần Chính Điện, phải bảo đảm ông ta có thể nghe được mỗi một câu bên trong Cần Chính Điện!"
"Dạ!" Liên Hoa lĩnh mệnh mà đi.
/255
|