Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Chương 18.4: Tiễn Đình Vũ đi tìm chết!

/255


Vũ Văn Tiểu Tam cười đến rất hài lòng, nhìn gương mặt ghê tởm kia của nàng ta, tâm tình rất tốt mở miệng: "Tiện nhân, có ai nói cho ngươi biết, phá hư gia đình người ta, bình thường sẽ gặp báo ứng gì không? Chỉ là có báo ứng tới sớm, có báo ứng tới chậm mà thôi! Giống như ngươi bây giờ được gọi là ‘ báo kiếp này’! Làm xong chuyện xấu không bao lâu báo ứng đã tới, có phải ngươi cũng vì thế mà rất là vui mừng không? Bởi vì báo ứng của ngươi tới nhanh như vậy, trong cuộc sống sau này, ngươi không phải lại mỗi ngày lo lắng mình sẽ gặp báo ứng nữa!"

Lời này vừa rơi xuống, Đình Vũ dĩ nhiên không thể mở miệng nói lời nào! Vì vậy Hiên Viên Sở Cuồng ở một bên đánh lên đầu của nàng ta: "Mẫu thân của ta hỏi ngươi mà ngươi dám không đáp? Không muốn sống sao!"

Đánh đến khi cả người Đình Vũ hiện đầy vết thương mới thu roi!

Vậy mà, Đình Vũ cũng không quan tâm mấy roi này của Hiên Viên Lạc Thần. Trong ngày thường, bọn họ làm sai việc cũng thường xuyên bị phạt roi. Nhưng nàng ta không biết, trọng điểm không phải roi hình, mà là chuyện sau đó. . . . . .

Hiên Viên Lạc Thần nhìn vết thương trên người nàng ta một chút, làm như thật gật đầu: "Ừm! Được rồi!"

Tiếp, Hiên Viên Sở Cuồng lấy một chai lớn nhất trong đống chai lọ kia, cười hì hì mở miệng: "Ngươi biết đây là cái gì không?"

Đình Vũ không thể nói chuyện, cũng không dám trừng hắn, luống cuống tới cực điểm!

Tiếp, lại một tiếng nổ trên đầu của nàng ta: "Ngươi đúng là ngu xuẩn, cái gì cũng không biết! Chỉ biết làm chuyện hạ tiện, không hổ là một tiện nhân!" Mới vừa rồi ở trên đường, ca ca đã lặng lẽ giải thích tất cả chân tướng sự việc với hắn. Hắn cũng biết bọn họ sẽ phải lập tức rời đi với mẫu thân, có lẽ sau này cũng không gặp được phụ thân nữa, cho nên sẽ hết tức giận trút lên người Đình Vũ!

Dĩ nhiên, hình như những thứ này vốn cũng có thể rơi trên người của nàng ta!

Phổi Đình Vũ suýt nữa tức đến nổ tung! Rõ ràng nàng không làm thành công chuyện gì, không xảy ra chuyện gì với vương gia, muốn lường gạt vương gia cũng không thành, nhưng tại sao hai đứa bé này còn đối xử như thế với nàng? Khiến nàng căm tức không phải là mình chịu hình phạt, mà là Hiên Viên Sở Cuồng - tên tiểu tạp chủng kia cứ một lúc là lấy vật kì quái kia đánh nàng, đây hoàn toàn là vũ nhục nàng!

"....A! Ta cho ngươi biết! Trong này đều là rết, ta sẽ đổ hết bọn chúng lên người của ngươi, nhưng ngươi ngàn vạn lần không được sợ! Thật, đừng sợ hãi, mới rồi vừa lúc ca ca đánh ngươi, trên roi đó đã bôi chút thuốc, có thể phòng rết! Cho nên ngươi vẫn cực kỳ an toàn...! Không cần phải sợ!" Nói xong, trong ánh mắt hoảng sợ của Đình Vũ, mở nắp ra, sau đó một con tiếp một con rết rơi lên thân thể Đình Vũ, khiến tất cả dây thần kinh trên người nàng ta đều căng thẳng, cái trán còn nổi gân xanh rõ ràng, không phải là bởi vì tức giận, mà bởi vì khủng hoảng!

Hiên Viên Sở Cuồng còn nói ra một câu khiến nàng ta suýt nữa hộc máu!

--"Nhìn, dáng vẻ mấy con rết này thật là thướt tha mềm mại đó! Nhìn bọn chúng đi, nhiều như vậy, thoạt nhìn bộ dáng là mười phần thướt tha! Đại thẩm Đình Vũ, cảm giác bọn chúng ở trên người ngươi xoa bóp, có phải vô cùng thoải mái không?"

Xoa bóp? Gặp quỷ chứ xoa bóp!

Mắt thấy có một con rết bò vào vết thương của Đình Vũ, trong lòng Đình Vũ cảm thấy nóng nảy khó nhịn, càng thêm gấp đến độ suýt nữa khóc lên! Trong nháy mắt, cảm giác trong thân thể có rất nhiều con rết đang di chuyển, vốn vết thương đã đau đớn khó nhịn, giờ đã đau đến mất đi cảm giác!

Bây giờ Hiên Viên Sở Cuồng lại rất kinh ngạc mở miệng: "Ah, sao đám rết này lại bò vào rồi. Ca ca, huynh có bôi bột thuốc ta cho huynh lên roi không?"

"Bôi rồi!" Hai chữ, ngắn gọn sáng tỏ.

Tiểu Sở Cuồng bĩu môi, rất mất hứng nhìn Đình Vũ một chút: "Vẩy bột thuốc, đám rết lại bò vào, ngươi biết điều này nói rõ cái gì không?"

Đình Vũ tất nhiên vẫn không thể nói chuyện! Vì vậy, hung hăng chịu một tiếng nổ đánh lên đầu của nàng: "Cái người đầu heo này! Cái gì cũng không biết! Điều này nói rõ ta nghiên cứu lại thất bại rồi đó!"

Đình Vũ giận đến nghiến răng, hận không được chặt bọn họ làm trăm mảnh! Nhưng có lòng mà không đủ lực!

Đúng lúc này, Vũ Văn Tiểu Tam cười nói: "Chắc hẳn đám rết này xoa bóp cũng rất thoải mái đấy! Chúng ta nghĩ biện pháp để chúng nó giúp ngươi đấm bóp nhiều một chút đi!" Nói xong, nghiêng đầu về phía Tiểu Nguyệt mở miệng: "Đi nói hạ nhân nấu chảy một thùng nến đem tới đây!"

"Dạ!" Tiểu Nguyệt nói xong cũng vội vàng chạy ra ngoài. Chạy nhanh như vậy, nguyên nhân thứ nhất là muốn nhanh hoàn thành nhiệm vụ của tiểu thư, mà nguyên nhân thứ hai là cảnh tượng kia thoạt nhìn rất ác tâm! Nàng thật sự không chịu nổi!

Cũng không lâu lắm, bọn hạ nhân liền xách một thùng sáp nến đến cửa. Vũ Văn Tiểu Tam không cho bọn họ vào cửa, chạy đến cửa nhận lấy sáp nến, Tiểu Nguyệt vội vàng đi vào cửa theo, rồi sau đó đóng cửa lại.

Cười tà đi về phía Đình Vũ, đổ cả thùng sáp nến xuống thân thể nàng ta. Chỉ chốc lát sau, sáp nến này chầm chậm ngưng đọng, mà toàn bộ những con rết kia đều bị phong ấn ở trong cơ thể nàng ta, không thể đi ra, chỉ có thể ở bên trong điên cuồng va chạm, làm toàn thân Đình Vũ đau đớn như có mũi khoan đục khoét đến tận xương và cảm giác ghê tởm!

Nếu bây giờ nàng có thể động, nhất định sẽ đứng lên liều mạng với Vũ Văn Tiểu Tam!

"Thoải mái sao?" Mỗ nữ cười đến cảnh xuân rực rỡ. Tiện nhân, lúc ngươi muốn phá hư gia đình của người ta, có nghĩ tới ngươi sẽ có ngày hôm nay không?

Đình Vũ trợn to cặp mắt, hung hăng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam chằm chằm, đáy mắt đều là ánh sáng khát máu.

"Ầm!" Một tiếng nổ lại vang lên trên đầu, đánh cho đầu nàng ta thấp xuống, hận ý trong mắt cũng vội vã thu lại! Tiếng hét phẫn nộ của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên: "Ai cho ngươi trừng mẫu thân của ta hả? Muốn ăn đòn sao!"

"Ca ca, kế tiếp chơi như thế nào?" Hiên Viên Sở Cuồng cười hì hì quay đầu nhìn ca ca mình.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Tiểu Lạc Thần lộ ra một nụ cười cực kỳ tà ác: "Trước hết để cho nàng ta thể nghiệm một lát rồi tiếp tục!"

Cảm giác đau đớn toàn thân rốt cuộc làm cho khóe miệng Đình Vũ từ từ tràn ra máu tươi, ở trên khuôn mặt ghê tởm của nàng ta càng lộ ra vẻ đáng sợ!

Đợi gần nửa canh giờ, Đình Vũ rốt cuộc đau đến hôn mê bất tỉnh!

"Ca ca, nàng ta chết rồi sao?" Trong giọng nói tiếc nuối của Hiên Viên Sở Cuồng mang theo một chút nghi ngờ vang lên.

"Đệ đệ, ngươi chưa từng nghe qua tai họa do trời sao? Giống như nàng ta - lão yêu quái này, nếu chúng ta không tiễn nàng ta một đoạn, nàng ta thể sống thành một con rùa già một vạn năm, nói không chừng cũng có thể thành tiên! Chỉ đơn giản đánh mấy cái như vậy, sao chết được!" Trong giọng nói của Hiên Viên Lạc Thần tràn đầy không chút để ý.

"Xì!" Tiểu Nguyệt bị lời này của hắn chọc cho không nhịn được mà phun cười ra tiếng!

"Ca ca, vậy kế tiếp chúng ta làm gì? Dùng nước tiêu nóng dội tỉnh nàng ta có được không?" Giọng nói thanh thúy nghe thế nào cũng phải là một đứa bé ngây thơ đáng yêu. Nhưng ngày này qua ngày khác, trong cái miệng nhỏ nhắn đó nói ra đều là những cách ác độc.

Vũ Văn Tiểu Tam trợn to cặp mắt, ánh mắt đờ đẫn nhìn hắn! Lại nói, nếu như là nàng, tối đa cũng chỉ có thể nghĩ đến dùng nước muối, tên ranh con chết bầm này có thể nghĩ đến nước tiêu nóng, thật là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy!

"Không được, có thể sáp nến này che thân thể nàng ta lại, thật sự là quá khó chịu rồi, chúng ta giúp nàng ta làm tan sáp nến ra đi!" Hiên Viên Lạc Thần một tiểu bộ dáng ta lập tức sẽ làm chuyện tốt.

Tiểu Sở Cuồng lập tức vỗ tay: "Được! Được!" Nói xong không đợi Hiên Viên Lạc Thần ra tay, tự mình lấy ra đá lửa đánh xuống, ánh lửa lóe lên liền đốt cháy chăn của Đình Vũ, lửa lớn hừng hực cứ như vậy được đốt lên.

Vũ Văn Tiểu Tam lại nhíu mày, cứ như vậy nàng ta sẽ chết cháy? Có thể lợi cho nàng ta quá không?

Lửa kia chỉ chốc lát sau liền đốt tỉnh Đình Vũ, khói dầy đặc hun nàng ta đến chảy nước mắt, muốn la cứu mạng nhưng không la được, chỉ đành phải nhìn lửa kia từ từ tràn lên thân thể của mình, từng chỗ sáp nến từ từ tan ra, rồi sau đó dọc theo thân thể chảy xuống, trong vết thương từ từ rơi ra một con rồi một con rết nhuốm máu bị ngộp chết!

Mà thi thể của những con rết kia, bị lửa mạnh vang lên những tiếng lách tách. . . . . .

Một đầu tóc đen cũng chầm chậm bị lửa kia đốt cháy, phát ra một mùi khó ngửi.

Thị vệ ở cửa và đám ẩn vệ xung quanh cũng mơ hồ ngửi thấy mùi thịt nướng, từ từ còn ngửi thấy mùi bột hồ tiêu và nước ép ớt, đồng loạt cảm thán ở trong lòng. . . . . .

-- Thơm quá!

Đồng loạt suy đoán ở trong lòng, có phải tiểu thế tử và tiểu công tử, còn có vương phi đang ở trong phòng Đình Vũ nướng thịt không! Kỹ thuật này thật sự là quá cao siêu rồi! Thơm ngào ngạt! Bọn họ cũng rất muốn ăn đó!

/255

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status