"Mặc, ngươi gần đây như thế nào?" Vũ Văn Hạo tựa vào trên tường, ngắm huynh đệ kết bái của hắn , cũng là Đương Kim hoàng thượng Hiên Viên Mặc. Mấy ngày nay luôn rầu rĩ không vui, mất hồn mất vía , thật không biết hắn suy nghĩ cái gì!
Mặc đứng ở cửa sổ , cầm trong tay ly rượu một ngụm uống cạn, rồi sau đó, kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, có chút tự giễu mở miệng: "Có lẽ, ta là bị bệnh."
Nếu không là bị bệnh, vì sao trong đầu hắn tất cả đều là từng cái nhăn mày từng nụ cười của nàng ? Nếu không là bị bệnh, vì sao nhìn phi tử của bản thân , luôn có thể liên tưởng đến bóng dáng của nàng? Nếu không là bị bệnh, cảm giác hậm hực chua xót trong lòng từ đâu mà đến?
Vũ Văn Hạo có chút sợ sệt nhìn hắn: "Mặc . . . . ."
Quay đầu lại, nhìn huynh đệ tốt , dương môi cười, tươi cười ở trên gương mặt phong thần tuấn lãng khí phách mười phần lại khiến người như tắm gió xuân: "Tốt lắm! Ta không sao!"
Vũ Văn Hạo nhìn ngó hắn, chợt mở miệng trêu đùa: "Tiểu tử ngươi không phải bị bệnh tương tư đi?"
Thốt ra lời này xong, chỉ thấy trên môi người nọ ý cười cứng đờ, tươi cười tắt ngấm , quay đầu chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, bệnh tương tư. . . . . .
Này. . . . . .
"Ngươi là đế vương, muốn nữ nhi nhà ai mà không được? Một đạo thánh chỉ cưới về bên người không phải là xong sao ? " Làm chi còn lôi kéo hắn đến uống rượu giải sầu? Hắn cho rằng hắn thật rảnh rỗi sao? Minh cốc nhiều việc chờ hắn đi xử lý như vậy !
"Nếu có thể cưới, ta làm sao không nghĩ tới ?" Ẩn ẩn mở miệng, trong giọng nói lại tràn đầy cô đơn.
Cái này làm cho Vũ Văn Hạo hoảng sợ mở to mắt, không phải chứ ? Thật sự chính là bệnh tương tư?
"Nói nói xem, có lẽ ta có thể giúp ngươi!" Hắn nhưng là tò mò, cô nương như thế nào có thể làm cho Mặc cũng nhớ thương , còn cưới cũng không có thể lấy!
Cầm trong tay ly rượu nhẹ nhàng ném một cái, ném tới trên bàn, ly rượu xoay vòng rồi an phận rơi nhẹ xuống bàn không lay động. . . . . .
"Ai đều không giúp được ta!" Là chính bản thân hắn một tờ thánh chỉ đẩy nàng đến bên người Ngạo. Hiện tại, hắn chẳng trách bất luận kẻ nào!
Vũ Văn Hạo đại khái đã hiểu , chỉ sợ Mặc là thích người không nên thích , thở dài một hơi, nói cái gì cũng không nhiều lời, đi lên phía trước vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Đừng tự làm khổ bản thân là tốt rồi, huynh đệ vĩnh viễn ủng hộ ngươi!"
Liền tính là thích người không nên thích thì sẽ thế nào? Nếu là hắn Vũ Văn Hạo, mặc kệ là ai hắn đều sẽ đi tranh thủ!
Chính là Mặc mang trọng trách của một quốc gia chi quân, nhất cử nhất động của hắn đều là làm gương mẫu cho thiên hạ thần dân xem! Đế vương, quyền thế ngập trời, nhưng vẫn có những chuyện mà bản thân muốn mà không thể làm được!
“ Ừ !" Quay đầu lại, ánh mắt giao nhau , hai người nhìn nhau cười, rồi sau đó tay hắn đặt ở trên vai mình vỗ vỗ , ánh mắt như đá quý vẫn không tránh qua một tia lo lắng.
Lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, chợt , mắt đẹp của Hiên Viên Mặc trừng lớn, nhìn ngoài cửa sổ thấy hai bóng dáng đáng khinh đang đứng trên đường lớn. . . . . .
Một người ra dáng "Công tử" phe phẩy cây quạt ở phía trước nghênh ngang đi , dưới mũi còn có ria mép đong đưa , một "gã sai vặt" đi theo phía sau “hắn”. Ánh mắt kinh hoảng nhìn nhìn chung quanh, còn thường thường kéo một chút ống tay áo của vị "Công tử" kia. . . . . .
"Tiểu thư, chúng ta vẫn là trở về đi!" Không sai, hai người này chính là hai kẻ dở hơi, Vũ Văn Tiểu Tam và Tiểu Nguyệt.
Vũ Văn Tiểu Tam rất là tức giận nhìn nha đầu vô dụng này liếc mắt một cái. Buổi sáng nàng nói muốn chuồn ra ngoài chơi, nha đầu chết tiệt kia mốn theo chân , các nàng thật vất vả chốn ở trong sọt để đồ ăn giấu ở phòng bếp , mới thành công chuồn ra ngoài . Bây giờ vẫn còn nhớ tới biểu cảm thất kinh của đám hạ nhân khi thấy các nàng từ trong sọt đi ra đây !
Bây giờ còn đi chưa được mấy bước, nha đầu kia liền kéo nàng, lặp lại yêu cầu trở về, thật sự là phiền chết nàng rồi ! Lần sau không bao giờ mang nha đầu chết tiệt này đi nữa !
"Tiếp tục nhiều chuyện, ngươi về sau cũng đừng trông cậy sẽ lại đi theo ta ra ngoài ! Còn có, bảo ta công tử! Công tử!" Mỗ nữ cắn răng mở miệng.
Tiểu Nguyệt co rúm lại một chút, xem ánh mắt kỳ dị của mọi người chung quanh đang nhìn về phía các nàng , thưa dạ mở miệng: "Tiểu thư, bọn họ đều nhìn chúng ta đấy , chúng ta có phải bị nhận ra không ?"
Nói tới đây, giọng nói Tiểu Nguyệt ẩn ẩn mang theo tiếng khóc nức nở, này nếu như bị phát hiện , vương gia không đánh đoạn đùi nàng không thể!
Cây quạt gõ lên đầu heo của nàng : "Cái gì đã nhìn ra? Người ta là thấy ngươi luôn luôn kéo tay áo của ta, tay áo đều nhanh bị ngươi kéo đứt , cho nên mọi người cho rằng hai ta là đoạn tụ!"
Thật sự là tức chết nàng , này nha đầu vô dụng chết tiệt kia, kéo chân sau nàng thì thôi , còn để bản thân nàng đối mặt mọi người" .Nàng thực hận không thể đánh nàng mấy bàn tay mới tốt!
"A?" Tiểu Nguyệt vừa nghe, lại nhìn nhìn ánh mắt mọi người chung quanh xem các nàng , quả nhiên đều là ánh mắt phỉ nhổ , nhanh chóng đem tay rút về , rất mất mặt rồi !
Vũ Văn Hạo theo ánh mắt Hiên Viên Mặc xem qua đi, chợt sắc mặt cũng cứng đờ, mắt sáng trợn to, rồi sau đó khóe miệng giật giật, nhìn nhìn lại biểu cảm của Hiên Viên Mặc. . . . . . Hoàn hảo, không có tức giận !
Lập tức quay đầu, xem kỹ thuật hóa trang cực kỳ kém của tiểu muội nhà mình ! Ria mép thì xộc xệch , đều sắp rơi xuống , dáng đi cũng là nhẹ nhàng uyển chuyển , không có nửa điểm khí phách của nam tử . Này. . . . . .
Tiểu Nguyệt nha đầu kia vẫn nhát gan như vậy , chính là tiểu muội nhà mình lấy đâu lá gan lớn như thế ?
Hiên Viên Mặc quay đầu lại, có chút trêu tức nhìn Vũ Văn Hạo, cái này làm cho Vũ Văn Hạo càng là xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú có chút ửng đỏ, Tam nhi nha đầu chết tiệt kia, mặt mũi phủ tướng quân đều bị nàng ném xong rồi !
Hiên Viên Mặc dùng ánh mắt ý bảo: đi xuống hay không ?
Vũ Văn Hạo do dự sau một lúc lâu, lại quay đầu, đã không còn có bóng dáng nha đầu chết tiệt kia . . . . . .
Tiếp theo dưới lầu truyền đến giọng nói mềm mại : "Chuẩn bị cho ta một nhã gian tốt nhất !"
"Được ! Gia, trên lầu mời !" Giọng nói nịnh nọt của tiểu nhị vang lên.
Hai nam nhân liếc nhau, càng thêm không nói gì, còn "Ta" ? . . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam ngửa đầu, một bộ dáng ăn chơi trác táng , cao hứng phấn chấn phe phẩy cây quạt lên lầu, nha nha! Rốt cục đến đường cái của cổ đại ,cảm giác tự do thực sảng khoái, nếu có thể nhìn đến vài soái ca thì càng them sảng khoái rồi !
Tiểu Nguyệt lại giương ra một gương mặt đau khổ , đi theo phía sau nàng, tiểu thư của ta a, Lão Nhân Gia có phải quên là chúng ta không mang tiền phải không ?
Nhã gian thì không tính, còn muốn tốt nhất ? Nàng hiện tại lại không dám nhắc nhở tiểu thư, sợ điếm tiểu nhị nghe được, trực tiếp đem hai nàng ném ra bên ngoài!
Chợt , Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu, tại đầu bậc thang thấy hai bóng dáng quen thuộc . . . . . .
Tiểu Nguyệt khóe miệng cứng đờ, là hoàng thượng cùng Đại công tử!"Tiểu thư, làm sao bây giờ?"
Hai người này cố ý từ nhã gian đi ra, đứng ở cửa thang lầu , vốn là chuẩn bị giáo dục một chút Vũ Văn Tiểu Tam , không nghĩ tới Vũ Văn Tiểu Tam thấy hai người bọn họ , ngoạn tâm nổi lên, nhìn nhìn Tiểu Nguyệt, nói khẽ: "Yên tâm, bọn họ nhận không ra chúng ta đâu !"
Rồi sau đó bước nhanh lên lầu, đi đến trước mặt hai người bọn họ , cây quạt vừa thu lại, tay phải sờ sờ râu mép , tiếp theo rung đùi đắc ý ra vẻ nho nhã mở miệng: "Hai vị huynh đài thật sự là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng! Vừa thấy liền biết không phải vật trong ao! Tiểu đệ đối nhị vị rất kính ngưỡng, cái gọi là gặp nhau đó là duyên phận, nếu là không để ý lời nói, chúng ta kết giao bằng hữu như thế nào?"
Mặc đứng ở cửa sổ , cầm trong tay ly rượu một ngụm uống cạn, rồi sau đó, kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, có chút tự giễu mở miệng: "Có lẽ, ta là bị bệnh."
Nếu không là bị bệnh, vì sao trong đầu hắn tất cả đều là từng cái nhăn mày từng nụ cười của nàng ? Nếu không là bị bệnh, vì sao nhìn phi tử của bản thân , luôn có thể liên tưởng đến bóng dáng của nàng? Nếu không là bị bệnh, cảm giác hậm hực chua xót trong lòng từ đâu mà đến?
Vũ Văn Hạo có chút sợ sệt nhìn hắn: "Mặc . . . . ."
Quay đầu lại, nhìn huynh đệ tốt , dương môi cười, tươi cười ở trên gương mặt phong thần tuấn lãng khí phách mười phần lại khiến người như tắm gió xuân: "Tốt lắm! Ta không sao!"
Vũ Văn Hạo nhìn ngó hắn, chợt mở miệng trêu đùa: "Tiểu tử ngươi không phải bị bệnh tương tư đi?"
Thốt ra lời này xong, chỉ thấy trên môi người nọ ý cười cứng đờ, tươi cười tắt ngấm , quay đầu chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, bệnh tương tư. . . . . .
Này. . . . . .
"Ngươi là đế vương, muốn nữ nhi nhà ai mà không được? Một đạo thánh chỉ cưới về bên người không phải là xong sao ? " Làm chi còn lôi kéo hắn đến uống rượu giải sầu? Hắn cho rằng hắn thật rảnh rỗi sao? Minh cốc nhiều việc chờ hắn đi xử lý như vậy !
"Nếu có thể cưới, ta làm sao không nghĩ tới ?" Ẩn ẩn mở miệng, trong giọng nói lại tràn đầy cô đơn.
Cái này làm cho Vũ Văn Hạo hoảng sợ mở to mắt, không phải chứ ? Thật sự chính là bệnh tương tư?
"Nói nói xem, có lẽ ta có thể giúp ngươi!" Hắn nhưng là tò mò, cô nương như thế nào có thể làm cho Mặc cũng nhớ thương , còn cưới cũng không có thể lấy!
Cầm trong tay ly rượu nhẹ nhàng ném một cái, ném tới trên bàn, ly rượu xoay vòng rồi an phận rơi nhẹ xuống bàn không lay động. . . . . .
"Ai đều không giúp được ta!" Là chính bản thân hắn một tờ thánh chỉ đẩy nàng đến bên người Ngạo. Hiện tại, hắn chẳng trách bất luận kẻ nào!
Vũ Văn Hạo đại khái đã hiểu , chỉ sợ Mặc là thích người không nên thích , thở dài một hơi, nói cái gì cũng không nhiều lời, đi lên phía trước vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Đừng tự làm khổ bản thân là tốt rồi, huynh đệ vĩnh viễn ủng hộ ngươi!"
Liền tính là thích người không nên thích thì sẽ thế nào? Nếu là hắn Vũ Văn Hạo, mặc kệ là ai hắn đều sẽ đi tranh thủ!
Chính là Mặc mang trọng trách của một quốc gia chi quân, nhất cử nhất động của hắn đều là làm gương mẫu cho thiên hạ thần dân xem! Đế vương, quyền thế ngập trời, nhưng vẫn có những chuyện mà bản thân muốn mà không thể làm được!
“ Ừ !" Quay đầu lại, ánh mắt giao nhau , hai người nhìn nhau cười, rồi sau đó tay hắn đặt ở trên vai mình vỗ vỗ , ánh mắt như đá quý vẫn không tránh qua một tia lo lắng.
Lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, chợt , mắt đẹp của Hiên Viên Mặc trừng lớn, nhìn ngoài cửa sổ thấy hai bóng dáng đáng khinh đang đứng trên đường lớn. . . . . .
Một người ra dáng "Công tử" phe phẩy cây quạt ở phía trước nghênh ngang đi , dưới mũi còn có ria mép đong đưa , một "gã sai vặt" đi theo phía sau “hắn”. Ánh mắt kinh hoảng nhìn nhìn chung quanh, còn thường thường kéo một chút ống tay áo của vị "Công tử" kia. . . . . .
"Tiểu thư, chúng ta vẫn là trở về đi!" Không sai, hai người này chính là hai kẻ dở hơi, Vũ Văn Tiểu Tam và Tiểu Nguyệt.
Vũ Văn Tiểu Tam rất là tức giận nhìn nha đầu vô dụng này liếc mắt một cái. Buổi sáng nàng nói muốn chuồn ra ngoài chơi, nha đầu chết tiệt kia mốn theo chân , các nàng thật vất vả chốn ở trong sọt để đồ ăn giấu ở phòng bếp , mới thành công chuồn ra ngoài . Bây giờ vẫn còn nhớ tới biểu cảm thất kinh của đám hạ nhân khi thấy các nàng từ trong sọt đi ra đây !
Bây giờ còn đi chưa được mấy bước, nha đầu kia liền kéo nàng, lặp lại yêu cầu trở về, thật sự là phiền chết nàng rồi ! Lần sau không bao giờ mang nha đầu chết tiệt này đi nữa !
"Tiếp tục nhiều chuyện, ngươi về sau cũng đừng trông cậy sẽ lại đi theo ta ra ngoài ! Còn có, bảo ta công tử! Công tử!" Mỗ nữ cắn răng mở miệng.
Tiểu Nguyệt co rúm lại một chút, xem ánh mắt kỳ dị của mọi người chung quanh đang nhìn về phía các nàng , thưa dạ mở miệng: "Tiểu thư, bọn họ đều nhìn chúng ta đấy , chúng ta có phải bị nhận ra không ?"
Nói tới đây, giọng nói Tiểu Nguyệt ẩn ẩn mang theo tiếng khóc nức nở, này nếu như bị phát hiện , vương gia không đánh đoạn đùi nàng không thể!
Cây quạt gõ lên đầu heo của nàng : "Cái gì đã nhìn ra? Người ta là thấy ngươi luôn luôn kéo tay áo của ta, tay áo đều nhanh bị ngươi kéo đứt , cho nên mọi người cho rằng hai ta là đoạn tụ!"
Thật sự là tức chết nàng , này nha đầu vô dụng chết tiệt kia, kéo chân sau nàng thì thôi , còn để bản thân nàng đối mặt mọi người" .Nàng thực hận không thể đánh nàng mấy bàn tay mới tốt!
"A?" Tiểu Nguyệt vừa nghe, lại nhìn nhìn ánh mắt mọi người chung quanh xem các nàng , quả nhiên đều là ánh mắt phỉ nhổ , nhanh chóng đem tay rút về , rất mất mặt rồi !
Vũ Văn Hạo theo ánh mắt Hiên Viên Mặc xem qua đi, chợt sắc mặt cũng cứng đờ, mắt sáng trợn to, rồi sau đó khóe miệng giật giật, nhìn nhìn lại biểu cảm của Hiên Viên Mặc. . . . . . Hoàn hảo, không có tức giận !
Lập tức quay đầu, xem kỹ thuật hóa trang cực kỳ kém của tiểu muội nhà mình ! Ria mép thì xộc xệch , đều sắp rơi xuống , dáng đi cũng là nhẹ nhàng uyển chuyển , không có nửa điểm khí phách của nam tử . Này. . . . . .
Tiểu Nguyệt nha đầu kia vẫn nhát gan như vậy , chính là tiểu muội nhà mình lấy đâu lá gan lớn như thế ?
Hiên Viên Mặc quay đầu lại, có chút trêu tức nhìn Vũ Văn Hạo, cái này làm cho Vũ Văn Hạo càng là xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú có chút ửng đỏ, Tam nhi nha đầu chết tiệt kia, mặt mũi phủ tướng quân đều bị nàng ném xong rồi !
Hiên Viên Mặc dùng ánh mắt ý bảo: đi xuống hay không ?
Vũ Văn Hạo do dự sau một lúc lâu, lại quay đầu, đã không còn có bóng dáng nha đầu chết tiệt kia . . . . . .
Tiếp theo dưới lầu truyền đến giọng nói mềm mại : "Chuẩn bị cho ta một nhã gian tốt nhất !"
"Được ! Gia, trên lầu mời !" Giọng nói nịnh nọt của tiểu nhị vang lên.
Hai nam nhân liếc nhau, càng thêm không nói gì, còn "Ta" ? . . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam ngửa đầu, một bộ dáng ăn chơi trác táng , cao hứng phấn chấn phe phẩy cây quạt lên lầu, nha nha! Rốt cục đến đường cái của cổ đại ,cảm giác tự do thực sảng khoái, nếu có thể nhìn đến vài soái ca thì càng them sảng khoái rồi !
Tiểu Nguyệt lại giương ra một gương mặt đau khổ , đi theo phía sau nàng, tiểu thư của ta a, Lão Nhân Gia có phải quên là chúng ta không mang tiền phải không ?
Nhã gian thì không tính, còn muốn tốt nhất ? Nàng hiện tại lại không dám nhắc nhở tiểu thư, sợ điếm tiểu nhị nghe được, trực tiếp đem hai nàng ném ra bên ngoài!
Chợt , Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu, tại đầu bậc thang thấy hai bóng dáng quen thuộc . . . . . .
Tiểu Nguyệt khóe miệng cứng đờ, là hoàng thượng cùng Đại công tử!"Tiểu thư, làm sao bây giờ?"
Hai người này cố ý từ nhã gian đi ra, đứng ở cửa thang lầu , vốn là chuẩn bị giáo dục một chút Vũ Văn Tiểu Tam , không nghĩ tới Vũ Văn Tiểu Tam thấy hai người bọn họ , ngoạn tâm nổi lên, nhìn nhìn Tiểu Nguyệt, nói khẽ: "Yên tâm, bọn họ nhận không ra chúng ta đâu !"
Rồi sau đó bước nhanh lên lầu, đi đến trước mặt hai người bọn họ , cây quạt vừa thu lại, tay phải sờ sờ râu mép , tiếp theo rung đùi đắc ý ra vẻ nho nhã mở miệng: "Hai vị huynh đài thật sự là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng! Vừa thấy liền biết không phải vật trong ao! Tiểu đệ đối nhị vị rất kính ngưỡng, cái gọi là gặp nhau đó là duyên phận, nếu là không để ý lời nói, chúng ta kết giao bằng hữu như thế nào?"
/255
|