"Ha ha. . . .Tại hạ đi không đổi danh ngồi không đổi họ, huynh đài có thể gọi ta là Bách Độ!" Vũ Văn Tiểu Tam cái tên này nhất định là không thể dùng, Vũ Văn lão Nhị hiện tại đã dùng, về sau Hiên Viên Ngạo nếu tra ra được người nào làm hư thanh danh của hắn, nàng sẽ không thể giả trang thành như vậy mà ra ngoài nữa, không phải nói trên giang hồ có một người tên Bách Hiểu Sanh biết được mọi chuyện sao? Thế nên nàng liền lấy tên "Bách Độ".
"Bách Độ"? Có cái tên nghe kỳ cục vậy sao?
Hiên Viên Ngạo bưng chén che kín khóe miệng đang giật giật của mình, Hiên Viên Vô Thương dở khóc dở cười quay mặt sang. . . . . .
Mộc tiểu hầu gia ngạc nhiên nhìn hắn, không phải gọi là Vũ Văn Lão Nhị sao? Thế nào lại đột nhiên gọi"Bách Độ" rồi?
"Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ"? Tiểu Nguyệt cùng Liên Hoa im lặng hỏi ông trời. . . .
Này Lâm Mộc Dương sửng sốt một chút, rồi sau đó mở miệng cười: "Huynh đài tên thật là. . . . . . Đặc biệt!"
Chỉ thấy mỗ nữ chẳng biết xấu hổ ngẩng đầu lên, lắc lắc cây quạt: "Đó là! Nói cho các ngươi nghe một câu chuyện cũ, cực kỳ lâu trước kia, có một người, hắn vô cùng có tài hoa, ngâm thơ làm phú đánh bại thiên hạ vô địch thủ, sau người kia sinh một đứa con trai, con hắn đồng dạng là Học Phú Ngũ Xa, tài hoa hơn người, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái,tướng mạo tựa Phan An,là một cực phẩm mỹ nam! Hơn nửa chính là, con hắn là người hết sức khiêm tốn, các ngươi có biết ‘nhi tử’ hắn là ai không ?"
Hiên Viên Mặc nhớ tới sự việc lần trước nàng tự tiến cử, mơ hồ có thể biết được nàng muốn nói là người nào. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương cùng Hiên Viên Triệt cười như không cười nhìn nàng. . . . . .
Lâm Mộc Dương có chút nghi ngờ hỏi: "Phụ tử đều là tài hoa hơn người, gia tộc như vậy cực ít, không biết huynh đài nói vị kia là. . . . . . ?"
Mọi người tất cả đều mang bộ dạng rửa tai lắng nghe, từ xưa tới nay tài tử đông đảo, mỹ nam tử cũng không ít, nhưng tướng mạo Phan An, học phú cao thâm, thì lại rất ít, bọn họ cũng muốn cùng tài tử ấy kết giao!
Chỉ thấy mỗ nữ một cái chân giẫm lên ghế của mình, vẻ mặt hả hê mở miệng: "Hắc hắc, người kia, chính là. . . . . ." Vừa nói vừa làm dáng ngượng ngùng, đem chân mình đang để trên ghế xuống, lấy cái khăn vẫy vẫy, nhăn nhó mở miệng: "ai u, thật xấu hổ ta sẽ nói cho các ngươi biết, người kia, thật ra kẻ hèn đó chính là tại hạ!" Nói xong còn mang bộ dáng xấu hổ cầm cây quạt lên che mặt. . . . . .
"Ầm!" , "Ầm!" , "Ầm!" . . . . . .
Lâm Mộc Dương cười cười xấu hổ, rồi sau đó gương mặt bị lừa quay đầu lại , nhìn thấy một số tài tử ngã xuống. . . . . .
Học phú cao thâm,tài hoa hơn người, còn tướng mạo Phan An? Là hắn người có hai ria mép?
Người này mà khiêm tốn? ! Người mà khiêm tốn chắc không còn kẻ nào khiêm tốn? Bọn tài tử suýt nữa vì nàng mà nói tục!Giọng nói của hắn cùng hành động của hắn? Truyền thuyết ẻo lả nha? !
Phong Cuồng Tiêu Hòa, Mộ Vân Dật không dám tin nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, lại ngó ngó Hiên Viên ngạo. . . . . . Đồng thời ở trong lòng vô cùng bội phục Vũ Văn tướng quân là như thế nào đem nữ nhi dạy thành như vậy, đây thật giống. . . . . . Kẻ dở hơi đi?
Hiên Viên Mặc mặc dù biết nàng muốn nói tới là người nào, nhưng khi nghe nàng cười"Hắc hắc", cùng động tác khôi hài kia, vẫn không nhịn được mà phun rượu ra ngoài. . . . . .
Hiên Viên Ngạo há to mồm, quên cả khép lại. . . . Mặc dù hắn đã từng gặp qua nữ nhân vô sỉ này, nhưng là hắn thật không nghĩ đến nàng lại vô sỉ đến như vậy!
Hiên Viên Vô Thương khẽ cười một tiếng, nha đầu này. . . . . .
Mộc tiểu hầu gia cùng Tiểu Nguyệt mấy người này dùng hết sức lực mà đứng dậy. . . . . . Đây cũng thật quá. . . . . .
Nhìn mấy người ngã xuống ở cạnh mình , Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bọn họ một chút, cười híp mắt mở miệng:"Ai nha, mấy vị huynh đài quá khách khí, tại hạ biết các ngươi rất bội phục ta, nhưng là không cần trực tiếp ba quỳ chín lạy tỏ vẻ sùng bái nha, như vậy sẽ làm người ta ngượng chết, , , mau dậy đi! Phải biết tại hạ từ trước đến giờ là người luôn khiêm tốn, không thích như vậy !"
Lời nói này làm một nửa người đang bò dậy lại ngã nhào xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn hắn bắng ánh mắt đáng thương. . . . . . Ngươi có đừng nói nữa không? Ngươi mà là người khiêm tốn? Nói giỡn cũng phải có giới hạn chứ?
Công Tôn Trường Khanh có chút hứng thú nhìn của hắn, người này như thế nào da mặt dầy như vậy? Đúng là một tên quái nhân!
Hiên Viên Vô Thương ho khan mấy tiếng, dời đi lực chú ý của mọi người. . . . . .
Tất cả mọi người liền quay đầu nhìn hắn. . . . . .
Này giọng tà mị vang lên: "Tốt lắm, Lâm công tử đã đưa ra đề tài! Chủ đề hôm nay là ‘rượu’đi, các vị có thể làm thơ vẽ tranh, nếu không thể vượt qua vị tiểu huynh đệ này, vậy hắn chính là thủ khoa của hội thơ hôm nay rồi !"
Hội thơ mỗi tháng,đều chọn ra người đứng đầu trong các mục cầm.kì,thi,họa.
"Thủ khoa? Thủ khoa là cái gì?" Mỗ nữ rất là nghiêm túc nhìn hắn.
Mắt mọi người có chút khinh bỉ quay đầu đi, thủ khoa là cái gì ngươi cũng không biết!
Tuyệt mỹ nam tử khẽ cười một tiếng, cười đến nỗi tài tử,tài nữ ở đây đều mất hồn, nhẹ giọng mở miệng: "Thủ khoa, chính là danh hiệu đệ nhất trong mỗi hội thi thơ."
"Có thưởng sao?" Mỗ nữ mắt chứa kim quang nhìn của hắn. . . . . .
Một vạch đen xẹt qua. . . . . . Hiên Viên Ngạo lần nữa chịu đựng ánh mắt thương hại các huynh đệ muốn giúp đỡ người nghèo. . . . . .
Tiểu Nguyệt lần nữa bị Mộc tiểu hầu gia dùng ánh mắt quái vật nhìn hồi lâu. . . . . . Tiểu Nguyệt quay đầu,nhìn phía vách tường lệ rơi đầy mặt, ô ô ô. . . .Chuyện này liên quan gì tới nàng? Là tiểu thư bọn họ giở trò quỷ,không phải là nàng a!
Miệng khẽ cười,nhìn thấy vẻ mặt của Vũ Văn Tiễu Tam liền nói ra hai chữ: "Không có."
Thủ khoa của hội thơ mỗi tháng, hoặc là nổi danh khắp nơi,hoặc thi vào triều làm quan,không ai quan tâm chút tiền thưởng đấy! Hơn nữa người tới đều là người danh môn, không có ai thiếu tiền , phần thưởng, có hay không cũng vậy thôi.
Mím mím môi: "Không có phần thưởng chơi không vui!" Sau đó vẻ mặt bất mãn ngồi xuống. . . . . .
Mọi người đều không quay đầu lại nhìn hắn,hắn chính là người điên! Hoàng thượng ở đây, nếu biểu hiện tốt, lập tức liền có hi vọng thăng quan phát tài,nhưng hắn lại bận tâm chuyện tiền thưởng! Bệnh thần kinh!
Vì vậy mỗ nữ rũ cúi đầu, không một chút thú vị, thôi thì thuận tiện dùng lỗ nghe bọn hắn ngâm tới ngâm lui, viết tới viết lui, vẽ tới vẽ đi, bắn tới bắn lui đi. . . . . .
"Hoàng thượng cùng Vương Gia không làm thử một chút sao?" Mọi người nhìn Hiên Viên Mặc.
Đế Vương dịu dàng cười một tiếng: "Các vị cứ ngâm thơ, trẫm chỉ là tới xem một chút thôi."
"Bổn vương cũng chỉ tới xem một chút." Hiên Viên Ngạo mặt lạnh mở miệng,lúc trước hắn tới đây, thỉnh thoảng cũng sẽ ngâm mấy bài, sau đó cầm cái thủ khoa trở về, chỉ là hôm nay bị tiện nhân kia quấy rối, không có tâm tình!
Vũ Văn Tiểu Tam dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn một cái, cũng biết con heo này sẽ không biết làm thơ, còn tìm lý do, chỉ là tới xem một chút, Stop!
Nhìn nữ nhân kia dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn, tính khí kiêu ngạo lại lên, suýt nữa không kìm lại được! Chết tiệt! hắn vừa mới nói là không ngâm, hiện nay cũng không thể nói ngược lại là muốn ngâm,ánh mắt tức giận nhìn nàng một cái, cúi đầu bực bội đem rượu trong chén uống một hơi uống sạch!
Hiên Viên Triệt âm thanh ngọt ngào vang lên: "Người ta sẽ không ngâm thơ."
Mọi người không hẹn mà cùng run lên, mỗi lần Thất vương gia dùng cái giọng nhẹ nhàng này, nếu người nào đi chọc phá hắn, kết quả sẽ vô cùng thê thảm! Cho nên tất cả mọi người cùng nhau gật đầu một cái, bày tỏ ý đã hiểu.
Mà Hi Vương Gia là chủ của hội thơ này, tài năng hắn không cần phải nói , nên không có người nào dám lên khiêu chiến với hắn.
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Hiên Viên Triệt một chút, lại nhìn Hiên Viên Ngạo, giống như lơ đãng mở miệng: "Thánh Nhân viết, biết là biết, không biết thì là không biết,biết thì biết vậy!nhưng ý "biết" này chính là chỉ tài năng, Thất vương gia nhân phẩm cùng tài năng làm cho tại hạ khâm phục, không giống như vài người a. . . . . ." Nói xong có ánh mắt nhìn Hiên Viên Ngạo một chút, nàng Vũ Văn Tiểu Tam yêu thích nhất, chính là bắt được nhược điểm của kẻ thù!
Lời này cùng ánh mắt kia, khiến cho Hiên Viên Ngạo thiếu chút nữa là bạo phát! Tiện nhân này!
Tất cả mọi người lúng túng ho khan. . . . . . Người nào không biết Tam vương gia cùng Thất vương gia là tài năng hơn người, cái này người gọi"Bách Độ" , làm sao hiểu a!
Một hồi lâu ai cũng im lặng,thì Công Tôn Trường Khanh lên tiếng: "Tửu bất túy nhân nhân tự túy,thiên bôi ẩm tận lưu linh quý.Đối nguyệt yêu ẩm thường nga bạn, nhất giang sầu tự tựu trung bôi. Phanh dương tể ngưu thả bi lạc, hội tu nhất ẩm thiên bách bôi.Túy ngọa trác đầu quân mạc tiếu , kỷ nhân năng giải tửu thâm vị?”
Nói xong liền cầm ly rượu lên uống cạn…
Vũ Văn Tiểu Tam thoáng chốc sững sờ tại chỗ, đây không phải là đọc ngược lại thơ của Lý Bạch "Tương Tiến Tửu" sao, tuy cách nói khác nhau nhưng nội dung lại tương tự,không ngờ ở đây lại có một nhân tài như vậy!
Vừa làm xong bài thơ ấy, đã khiến không khí ở đây trở nên sôi nổi, bài này đối với bài của
Vũ Văn TiểuTam vô cùng phi thường!
Một bài"Đối tửu đương ca, cuộc sống kỷ hà" ,mang vẻ hào hùng,làm cho người ta không nhịn được mà sùng bái. Mà kia"Tửu bất túy nhân nhân túy,Túy ngọa trác đầu quân mạc tiếu, kỷ nhan năng giải tửu tham vị"câu thơ tuyệt vời,đúng là khó phân cao thấp nha! Chuong 64 (2)
Thoáng chốc khó mà quyết định, mặc dù bọn họ không thích người gọi là "Bách Độ" gì đó, nhưng bài thơ của hắn không thể không thán phục! Nay Công Tôn Trường Khanh lại. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam lúc này đứng lên: "Huynh đài quả là người tài hoa, tiểu đệ đây bái phục."
Nàng vốn chính là lấy của người ta,thỉnh thoảng có thể lấy ra xài,mình dù sao cũng được, nhưng ảnh hưởng đến danh tiếng của người khác thì không tốt lắm.
Được rồi, nàng thừa nhận tư nhiên lại có đạo đức như vậy,đó là bởi vì Công Tôn Trường Khanh cũng là cực phẩm mỹ nam tử, hắc hắc he he. . . . . .
"Bách Độ huynh thật khiêm nhượng, cùng với huynh "đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà" so sánh, thơ của tại hạ có chút nữ nhi thường tình,không khí thế lắm,không thể nào bằng được." Hắn rất chân thành mở miệng.
Đứa nhỏ này không tệ! Vũ Văn Tiểu Tam nghĩ thầm trong đầu thoáng gật đầu, không tệ không tệ,nhìn gương mặt kia,trắng hồng , còn có sóng mũi cao, mắt dài xếch lên,kia. . . . . .
Bỗng nhiên,cảm thấy có hai ánh mắt cự kỳ không tốt đang nhìn nàng..
Quay đầu lại nhìn, gương mặt xinh đẹp của Hiên Viên Vô Thương,gương mặt tràn đầy lửa giận của Hiên Viên Ngạo…
Mỗ nữ lúng túng sờ lỗ mũi một cái, thu hối ánh mắt như lang sói của mình, trong lòng buồn bực. Thương Thương bởi vì biết là mình,còn Hiên Viên Ngạo thì đâu có biết nàng là Vũ Văn Tiểu Tam,vậy thì trừng mắt với nàng làm gì? Ánh mắt gian tà nhìn về Hiên Viên Ngạo cùng
Công Tôn Trường Khanh, hai người bọn họ ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng còn trò chuyện, hắc hắc. . . . . . Hoá ra là như vậy!
Ha ha ha. . . . Nàng quả nhiên nhìn một chút đã phát hiên gian tình của họ!
Tiểu Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của nàng, chợt có dự cảm không tốt. . . . .
Cuối cùng, kết quả đã có. . . . . .
Người thắng lần này. . . . . . Bởi vì"Bách Độ" kia luôn làm cho người ta có ấn tượng không tốt, trải qua cuộc bỏ phiếu, Công Tôn Trường Khanh thắng.
Người đứng đầu Kì nghệ, còn là thần y —— Mộ Vân dật.
Đứng đầu Thư nghệ,khiến cho Vũ Văn Tiểu Tam thật bất ngờ, lại là Mộc tiểu hầu gia,thật không ngờ người này lại có bản lãnh như vậy.
Người đứng đầu Họa nghệ, vẫn là Liệt Diễm Các chủ —— Phong Cuồng Tiêu.
Người đứng đầu Cầm nghệ, cư nhiên cũng là Công Tôn Trường Khanh!
Lần này Vũ Văn Tiểu Tam quả thật nhìn Công Tôn Trường Khanh bằng ánh mắt khác, người này quả thật là lợi hại nha, có năm cái thì hắn đã chiếm hết hai cái!Lợi hại lợi hái
Vũ Văn Tiểu Tam dùng ánh mắt sùng bái nhìn vào Công Tôn Trường Khanh, mắt chứa đầy mong đợi mở miệng: "Vị huynh đài này thật có bản lãnh! Lợi hại, lợi hại! Quả thật tiểu đệ cái gì cũng biết, nhưng chỉ duy nhất có đánh đàn là không biết, huynh có thể nhận ta làm đồ đệ không?Huynh phải biết thu nhận ta huy rất vinh hạnh đấy! Về sau huynh có ra ngoài,huynh
có thể tư nhiên là tự hào: ta chính là sư phụ của người trong truyền thuyết kia trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, trên trời dưới đất không có gì là làm không được ‘ Bách Độ ’.
Người ta sẽ vô cùng sùng bái ngươi! Như thế nào? Suy nghĩ một chút chứ?"
Người ở đây người đổ đầy mồ hôi. . . . . . Cái gì bái sư sao? Tiểu Nguyệt đứng chết lặng. . . . . . Phong Cuồng Tiêu ở một bên liền liều mạng ho khan. . . . . .
Công Tôn Trường Khanh lúng túng ho khan một cái, nghĩ một lát không biết nên làm sao.
"Ngươi cũng có thể nghĩ một lát!" Mỗ nữ dứt lời liền quay sang nhìn Phong Cuồng Tiêu, lúc nãy nhìn thấy dáng vẽ tranh của hắn quả thật không tồi, dáng dấp cũng rất đẹp trai! Vì vậy liền mở miệng, "Vị huynh đài này thật bản lãnh! Lợi hại, lợi hại!tiểu đệ mặc dù gần như không có gì là làm không được, nhưng tiếc là không biết vẽ tranh. . . . . ." ( tương tự câu của Công Tôn Trường Khanh)
Phong Cuồng Tiêu vừa nghe xong, ho khan càng lợi hại! Khóe mắt quét qua sắc mặt xanh mét của Hiên Viên ngạo, ho đến thở không ra hơi. . . . . .
Không khí yên lặng đến đáng sợ, đều nhìn hắn như người có bệnh…
Tiểu Nguyệt bụm mặt, trong lòng vô cùng hối hận, sớm biết nàng sẽ không đi tới cái nơi này! Lần này tốt lắm,thể diện hoàn toàn mất hết!Chờ những người này về nhà,thì tiểu thư nhà họ sẽ nổi danh khắp thiên hạ!
Dứt lời liền quay đầu nhìn Mộ Vân Dật, chậc chậc, người này cũng rất đẹp trai không được không thể bỏ qua: "Vị huynh đài này thật bản lãnh! Lợi hại, lợi hại! tiểu đệ mặc dù không gì là làm không được, nhưng chỉ tiếc là không biết chơi cờ. . . . . ." ( như trên. . . . . . )
Mặt mọi người đều hiện mấy vạch đen. . . . . . Ngươi"Tiếc là" quả thật là nhiều .không phải là "Duy nhất" sao? Chẳng lẽ bọn họ hiểu từ “Duy nhất” trước kia là sai
Mộc tiểu hầu gia lập tức núp sau lưng nam tử mặc áo vàng kia, tránh cho mình cũng bị lôi ra bái sư. . . . . .
Chỉ là. . . . . . Bởi vì hắn không có đẹp trai hơn ba người kia, cho nên Vũ Văn Tiểu Tam không chú ý đến hắn. . . . . .
Hiên Viên Mặc cùng Hiên Viên Triệt cũng cúi đầu, bả vai hơi rung rung. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương cười đến cực kỳ xinh đẹp. . . . . .
Hội thi thơ lâm vào cục diện lúng túng, tất cả mọi người không nói lời nào, tất cả ánh mắt đều nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, Công Tôn Trường Khanh, Mộ Vân Dật cùng Phong Cuồng Tiêu mấy người này,đều nhìn về phía Vũ Văn Tiểu Tam ánh đều im lặng. . . . . . Nhìn về phía ba người bọn họ bằng ánh mắt tò mò,không biết ba người này sẽ trả lời như thế nào. . . . . .
Phong Cuồng Tiêu Hòa Mộ Vân Dật liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau mở miệng: "Cái vấn đề này xin mời Công Tôn huynh thay chúng ta trả lời đi, ý kiến của hắn giống ý kiến của ta!" Có chết cùng nhau chết! Dù thế nào đi nữa bọn hắn cũng không biết Công Tôn Trường Khanh, cũng chẳng hại gì.
Công Tôn Trường Khanh nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn, có chút kinh ngạc rồi chút im lặng. . . . . . Dường như hắn không biết bọn họ nha? Công Tôn huynh, gọi thân thiết như vậy! Cũng không sợ hắn sẽ thu nhận. . . . . đồ đệ sao?
Nhìn "Bách Độ" một chút , nếu là hắn thật thu nhận, sợ rằng về sau nằm mơ cũng sẽ làm cho tỉnh lại! Vì vậy lên tiếng từ chối: "Huynh đài tài trí hơn người, lấy tài năng của tại hạ, sao xứng làm sư phụ của huynh đài , kính xin huynh đài không cần giễu cợt tại hạ!"
Người nào đó nghênh ngang lắc lắc cây quạt: "Mặc dù ngươi quả thật tài sơ học thiển, không tài mạo cũng không sánh bằng ta, bác học uy thâm, nhưng Bản công tử vừa nhìn thấy huynh đài thì cảm thấy cực kỳ gần gũi, huynh đài đồng ý thỉnh cầu của ta đi, đây chính là phúc khí của ngươi! Thu ta làm đồ đệ, huynh đài nhất định có thể học được rất nhiều thứ mà trước kia chưa có cơ hội tiếp xúc qua, chuyện tốt như thế mấy đời có thể cầu được!"
Mọi người như bị sét đánh nhìn nàng. . . . . . Đây rốt cuộc là bái sư, hay đang thu nhận đồ đệ à?
Phong Cuồng Tiêu, Hòa Mộ Vân trao đổi một chút"Thật may là đem Công Tôn Trường Khanh ném ra ứng phó với nàng", rồi sau đó cùng nhau nén cười thật to kích động quay đầu, liền bị Hiên Viên Ngạo nhìn một cái . . . . .
Tiểu Nguyệt nhìn ngoài khoang thuyền một mảnh đêm đen nhánh. . . . . . A, hôm nay phong cảnh đẹp như thế ! A, hôm nay nước hồ như thế sóng gợn lăn tăn ! Ách. . . . . . Nàng thật không có nghe gì cả . . . . . Ô ô ô. . . . . . Nếu là mình là người điếc thật tốt!
Công Tôn Trường Khanh không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, khóe miệng mơ hồ co quắp. . . . . . Cõi đời này làm gì có người có da mặt dày như vậy, không giải thích được,hoàn toàn không giải thích được nha! Hắn hôm nay thật là … mở mang tầm nhìn!
Nhưng vào lúc này,có âm thâm thanh trầm tĩnh vang lên: "Nếu vị tiểu huynh đệ này muốn học cầm, kỳ, họa, không bằng bái bổn vương làm sư phụ đi, không biết bổn vương có vinh hạnh được làm sư phụ của nàng không?"
Cánh tay đang phe phẩy thoát chốc cứng đờ, hận không thể đánh mình mấy cái! Nàng làm sao quên mất Thương Thương cũng ở đây, nhìn thấy mỹ nam liền quên hết tất cá
Nịnh hót cười, nhìn hắn cười cười nhưng quả thật trong mắt đang nén giận, nhỏ giọng hỏi: "Huynh đài, người cũng biết sao?"
Người nọ từng bước từng bước đi tới trước mặt của nàng, cho đến khi chóp mũi hai người đụng vào nhau . . . . . .rồi đem làn môi mỏng khiêu gợi đến gần tai nàng, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được, tràn đầy hấp dẫn mở miệng: "Thương Thương biết rất nhiều, Tam nhi có muốn học một chút không?"
Mỗ nữ thân thể run lên. . . . . . Nịnh hót cười cười lui lại sau mấy bước, rồi co rúm mở miệng: "Không cần, không cần!"
Đám người Mộc tiểu hầu gia biết "Hắn" là nam sủng của hi Vương Gia,cho nên cũng không thấy có cái gì lạ.
Những người khác mặc dù không có nghe Hiên Viên Vô Thương nói cái gì ,nhưng nhìn bọn họ đứng gần như vậy, trong bụng cũng có chút kỳ quái. . . . . . Nhìn Hiên Viên Ngạo cùng Công Tôn Trường Khanh, nhìn lại Hiên Viên Vô Thương cùng"Bách Độ" , chẳng lẽ hiện tại lưu hành bệnh đồng tính?
Phong Cuồng Tiêu ,Hòa Mộ Vân Dật lại có chút kinh ngạc rồi nhìn mặt vẻ mặt phức tạp của Hiên Viên Ngạo, đây là chuyện gì xảy ra?
Mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng là bọn họ quả thật không thể quản các chuyện trong hoàng gia, hôm nay hội thi thơ đã kết thúc, bọn họ vẫn là mau trở về! Vì vậy liền có người hướng về phía Hiên Viên Vô Thương mở miệng: "Vương Gia, chúng ta trở về trước!"
Tuyệt mỹ nam tử gật đầu một cái, Liên hoa liền phân phó thuyền gia . . . . .
Cả con thuyền đều an tĩnh đáng sợ, mọi người dùng ánh mắt quét tới quét lui bốn người được cho là bệnh đồng tính..
Không biết sao mấy nay không vào được diễn đàn.. nên không post được......
Hiên Viên Mặc cùng Hiên Viên Ngạo nét mặt cực kỳ phức tạp, mà Hiên Viên Triệt đáy mắt đều là hứng thú . . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nịnh hót nhìn vẻ mặt không có cảm xúc củ nam nhân này. Trong bụng có chút hoảng sợ, nhưng khóe mắt không tự chủ nhìn về phía mấy mỹ nam khác . . . . . Trong bụng so đo, lần sau hội thi thơ nàng còn muốn thấy mỹ nam tử nha, nhất định phải hảo hảo nắm chắc! Hắc hắc he he. . . . . .
Mà đám người Công Tôn Trường Khanh trong lòng chỉ có một ỳ nghĩ, nếu là lần sau người gọi"Bách Độ"cũng tới,bọn họ có chết, cũng không tới !
. . . . . .
Thuyền cập bến cặp bờ. . . . . .
Mọi người lục đục xuống thuyền, Vũ Văn Tiểu Tam cũng đi xuống theo, Lâm Mộc Dương ngay lập tức đem một trăm vạn lượng ngân phiếu giao cho nàng, mỗ nữ mặt đầy hạnh phúc rồi nhét vào ngực, rồi sau đó lớn tiếng nói: "Huynh đài này, hai bài thơ tiểu đệ bán cho huynh,từ nay chính là của huynh, về sau huynh có thể tùy ý mà sử dụng, nói là huynh làm, mọi người sẽ rất sùng bái huynh!"
Lời này vừa thốt ra, Tiểu nguyệt đang theo xuống thuyền, suýt nữa một không đứng vững mà té xuống. . . . . .
Tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi nhìn bọn họ, Lâm Mộc Dương càng lúng túng. . . . . . Hắn dầu gì cũng là một trong bảy tài tử nổi tiếng ở kinh thành,làm sao có thể cầm thơ mà đi khoác lác đây?
Vũ Văn Tiểu Tam không hề để ý bộ dáng sững sờ ngu ngốc của hắn, cười rồi cất bước rời đi. . . . . .
Tiếp phe phẩy cây quạt, giống như lơ đãng đi tới Công Tôn Trường Khanh bên người, nhỏ giọng mở miệng:“Quân bất kiến:Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai, Bôn lưu đáo hải bất phục hồi! Hựu bất kiến: Cao đường minh kính bi bạch phát, Triêu như thanh ty mộ thành tuyết.Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt! Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, Thiên kim tán tận hoàn phục lai. Phanh dương tể ngưu thả vi lạc, Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.Sầm phu tử.Đan Khâu sinh.Tương tiến tửu,Bôi mạc đình!Dữ quân ca nhất khúc.Thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính.Chung cổ soạn ngọc bất túc quý, Đãn nguyện trường tuý bất nguyện tỉnh! Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.Trần vương tích thời yến Bình Lạc,Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước. Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền,Kính tu cô thủ đối quân chước.Ngũ hoa mã,Thiên kim cừu.Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.”
Dịch : “Há chẳng thấy: Nước sông Hoàng từ trời tuôn xuống Chảy nhanh ra biển, chẳng quay về, Lại chẳng thấy: Thềm cao gương soi rầu tóc bạc Sớm như tơ xanh, chiều tựa tuyết ? Đời người đắc ý hãy vui tràn, Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt! Trời sinh thân ta, hẳn có dùng, Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến. Mổ dê, giết trâu, cứ vui đi, Uống liền một mạch ba trăm chén! Bác Sầm ơi, Bác Đan ơi! Sắp mời rượu, Chớ có thôi! Vì nhau tôi xin hát, Hãy vì tôi hai bác nghe cùng: "Này cỗ ngọc, nhạc rung, chẳng chuộng, Muốn say hoài, chẳng muốn tỉnh chi! Thánh hiền tên tuổi bặt đi, Chỉ phường thánh rượu tiếng ghi muôn đời! Xưa Trần Vương yến nơi Bình Lạc, Rượu tiền muôn đùa cợt tha hồ" Chủ nhân kêu thiếu tiền ru ? Để cùng dốc chén, ta mua đi nào!Đây ngựa gấm, Đây áo cừu, Này con, đổi rượu hết, Cùng nhau ta giết cái sầu nghìn thu!” ( dịch cho các bạn hiểu lun nè)
Sau khi ngâm bài thơ《 Tương Tiến Tửu 》,mỗ nữ phe phẩy cây quạt đi qua hắn,mặc dù hắn thơ không tệ, nhưng là còn có chút thiếu sót, cho nên Vũ Văn Tiểu Tam quyết định bổ sung cho tiểu mỹ nam. . . . . .
Này mỹ nam tử bước chân ngừng lại một chút, trong mắt tràn đầy khiếp sợ! Bài thơ này so với bài thơ mình còn hơn một bậc! Mới vừa rồi đấu thơ vì sao hắn không chịu chiếm khoa đầu? Khó trách hắn từng nói là bài thơ của hắn vừa nói ra,mọi người sẽ nhịn không được bái hắn làm thầy, khó trách a! Khó trách!
Nhìn bóng lưng của hắn, suy nghĩ một chút mới rồi hắn muốn bái mình làm sư a ,nhưng mình mới đúng thật là tài sơ học thiển! Chỉ là người này. . . . . . Thật là quái thai! Quái thai!Tài năng như vậy lại quái thai!
Hiên Viên Ngạo đi tới bên cạnh Công Tôn Trường Khanh , thấy hắn đang ngẩn người nhìn bóng lưng của nữ nhân kia, nhíu lông mày mở miệng: "Công Tôn đại nhân đang nhìn cái gì?"
Mỹ nam tử quay mặt sang, nhìn Hiên Viên Ngạo, rồi sau đó tự giễu mở miệng: "Vừa rồi‘ Bách Độ ’so sánh tài năng của hắn, tại hạ thật là tài sơ học thiển!" Rồi sau đó lắc đầu một cái, có chút thở dài rời đi, uổng hắn tự cho là tài trí hơn người, xem ra hắn quả thật phải đi về trao dồi thêm mới được. . . . . .
Hiên Viên Ngạo khóe miệng co quắp nhìn bóng lưng của hắn. . . . . . Hắn bị cái gì?Lại cùng nữ nhân bỉ ổi đó so sánh , chỉ cần suy xet,tài năng hắn vô cùng cao? Hắn tại sao nói mình tài sơ học thiển?
Phong Cuồng Tiêu ,Hòa Mộ Vân Dật đi tới, nhìn hắn một chút, cười trêu nói: "Ngạo,vương phi ngươi thật biết điều! Ngươi nói nếu chúng ta thu nàng làm đồ đệ, có phải về sau ngươi cũng kêu chúng ta một tiếng sư phụ.”
"Cút!" Âm thanh lạnh lẽo làm người ta phát run.
"Ha ha. . . . . . Đừng tức giận, đừng tức giận!" Phong Cuồng Tiêu cười tới không đừng được, "Đúng rồi, ngươi với Nhị hoàng huynh ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi ngàn vạn lần đứng nói với chúng ta là không biết gì!"
"Xảy ra chuyện gì?"Lông mày nhíu lại, hắn và Nhị Hoàng Huynh có cái gì sao? Chẳng lẽ là mấy ngày trước đây vì Hoa Nhược Yên, Nhị Hoàng Huynh tới cửa ? Vì vậy nói tiếp, "Chỉ có một ít chuyện, từ khi nào hai người lại nhiều chuyện như vậy.”
Ách. . . . . . Phong Cuồng Tiêu Hòa ,Mộ Vân Dật nét mặt trầm xuống. . . . . chỉ là chuyện nhỏ sao? Không muốn bọn nhiều chuyện, đây không phải là thừa nhận sao?
Hai người không hẹn mà cùng nhau nuốt nước miếng, ánh mắt của Hiên Viên Ngạo so với thường ngày lại khác thuồng. . . . . . Dung ánh mắt quái dị nhìn hắn, rồi nhanh chóng rời đi. . . . . . Má ơi! Không ngờ người lại đoàn tụ,bọn họ hai phong thần tuấn lãng, anh tuấn tiêu sái,mà suốt ngày bên hắn! Thật là quá nguy hiểm!Phải chạy nhanh mới được!
Nhìn bóng lưng chạy như chết của hai người kia, Hiên Viên ngạo giựt giựt khóe miệng, làm gì mà chạy giữ vậy!
Hiên Viên Mặc cùng Hiên Viên Triệt đi tới,đoạn đối thoại của bọ họ nghe rất rõ ràng..
Biết tất cả Hiên Viên Triệt, đồng tình nhìn hắn một cái, rồi sau đó hướng về phía bọn họ nói: "Hoàng huynh, Triệt đi về trước!" Thấy hai người gật đầu một cái, liền nhanh chóng trở về vương phủ. . . . . .
Hiên Viên Mặc cười như không cười nhìn hắn một chút, Ngạo người này, hắn làm chuyện vậy không cho hoàng huynh biết! Thật sự là không tốt! Rồi sau đó cười đến thần bí mở miệng: "Ngạo, hoàng huynh đi về trước."
"Ừm!" Nhìn một chút nét mặt Hiên Viên Mặc,làm hắn càng cảm thấy như rơi vào trong sương mù, không nhịn được mở miệng hỏi, "Hoàng huynh, ngươi cười cái gì?"
Hiên Viên Mặc vẻ mặt cứng đờ, rồi sau đó lúng túng mở miệng cười: "Không có gì, phải . . . . . A, đúng rồi, là cười hành động hôm nay của ‘ Bách Độ ’ , hoàng huynh tuyệt đối không có nửa điểm xem thường ngươi , ngươi ngàn vạn lần không cần suy nghĩ nhiều!" Dứt lời thật nhanh rời đi. . . . . .
Trong bụng suy nghĩ,Ngạo đừng nghĩ hắn vì chuyện của đệ mà cười xem thường? Ai. . . . . . Sớm biết thì không nên cười!
Hiên Viên Ngạo mặt tối sầm, cho là Hiên Viên Mặc nói là hành động của Vũ Văn Tiểu Tam ,luôn giấu đầu lồi đuôi xem thường ý của hắn, tiện nhân này, luôn biến đổi đa dạng khiến mình là trượng phu của nàng cũng bị mất mặt.
Giận giẫm giẫm chân tại chỗ trở về vương phủ. . . . . .
Đợi tất cả mọi người đi hết rồi, còn có bóng dáng màu trắng đứng ở đó trên thuyền, đứng đón gió, áo trắng tung bay, giống như thần tiên. . . . . .
Dung nhan tuyệt mĩ đầy tức giận!
"Vương Gia, ngài thế nào?" Liên hoa không hiểu tiến lên mở miệng hỏi,hắn đi theo vương gia đã lâu chưa từng nhìn thấy biểu cảm này , lúc trước khi vương gia càng giận thì càng cười tươi,nhưng sao hôm nay gương mặt oán hận. . . . . ?
Môi mỏng mím chặt, cặp mắt tràn đầy tức giận, chợt. . . . . . Khuôn mặt tức giận không thấy nữa,nụ cười tựa như hoa lại hiện trên mắt hắn, nụ cười này làm cho mọi người cảm thấy hắn không giống như thần tiên, mà vào thời khắc này có vẻ cực kỳ đáng sợ, giống như tu la đến từ địa ngục. . . . . .
Rồi sau đó, hắn ngẩng đầu lên, nhìn phương hướng mọi người rời đi, khóe môi treo nụ giống ác quỷ, lầm bầm mở miệng: "Tam nhi,muốn ép Thương Thương giết sạch tất cả mỹ nam trong thiên hạ sao. . . . . ." ( khiếp)
Bộ đáng quỷ dị, không có một chút đùa giỡn. . . . . .
Đám người Liên Hoa không dám thở mạnh. . . . . . Nhìn bộ dáng nghiêm túc khát máu chưa bao giờ có của vương gia, nuốt nước miếng, ở trong lòng cảm thán, thật may mình không phải là mỹ nam nha!Thời này , lớn lên đẹp trai cũng là cái tội!
. . . . . .
Nhìn bộ dáng thô tục của nàng cách mình năm mươi thước kia, sắc mặt Vương Gia nào đó cực kỳ khó coi. . . . . .
Nữ nhân này, hắn nhất định phải hảo hảo dạy bảo nàng một phen! Bước nhanh về phía trước,đứng bên cạnh nàng, Vũ Văn Tiểu Tam khóe nhìn đến hắn. . . . . . Ách. . . . . . Nàng muốn trở về vương phủ? Nếu là cùng con heo này cùng đi, nhất định sẽ bị bại lộ!
Vì vậy mỗ nữ quay đầu mở miệng: "Ai nha, đây không phải là Tam vương gia sao? ngưỡng mộ ngưỡng mộ đã lâu! Thất kính thất kính! Thì ra là chúng ta có duyên như vậy, cư nhiên lại cùng đường!"
Tiểu Nguyệt cúi đầu co rúm lại , ở trong lòng cầu nguyện, ngàn vạn lần không được nhận ra bọn họ nha .
Vương Gia nào đó nghe xong lời của nàng..., suýt nữa giận đến đã bất tỉnh! Lại còn giả bộ! Tốt, hắn thật muốn xem, đợi đến cửa vương phủ nàng sẽ làm sao bây giờ!
Vì vậy khuôn mặt tươi cười mở miệng: "Thì ra là phủ của ‘ Bách Độ’ lại cùng đường với ta".
"Đúng a!" Mỗ nữ trả lời xong sau, phe phẩy cây quạt cảm thán mở miệng, "Ai, đó cũng không tính là phủ đệ của ta, len lén nói cho ngươi biết, phủ đệ kia là của Đại Cừu Nhân ta đấy!" Cũng chính là ngươi! Cuối cùng nửa câu chưa nói.
Vương Gia nào đó sắc mặt lập tức cứng đờ, giả bộ ngu: "Hả? là như vậy, vậy sao ngươi còn ở trong đấy?"
"Ai. . . . . . Còn không phải là ta xui xẻo sao?Chắc kiếp trước ta giết cha mẹ hắn,nên mới ở trong phủ chịu tội! Ngươi không biết a, nhân phẩm người kia. . . . . . Ai. . . . . . Không nên đề cập tới! không nên đề cập tới" Mỗ nữ lắc đầu mở miệng, một bộ không chịu nổi .
Một Vương Gia nào đó sau khi nghe xong hô hấp hơi chậm lại, suýt nữa ngất lịm! Nhân phẩm của hắn thế nào? Rốt cuộc thế nào? ! Nữ nhân này lại có thể trước mặt hắn nói về hắn, nên nói nàng có dũng khí không muốn sống?
Tiểu Nguyệt hận không thể che miệng tiểu thư, tại sao lại nói như thế?Đợi trở lại vương phủ, Vương Gia biết thân phận thật của các nàng, họ còn đường sống sao? Không quỳ xuống cầu xin tha thứ thì thôi,lại còn nói lời chọc giận vương gia như vậy!
"Không biết người kia như thế nào mà đắc tội huynh đài?" Hiên Viên Ngạo mở miệng.
Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt tức giận: "Đừng nói nữa, người kia,không có việc gì lại luôn thích mắng ta là tiện nhân,làm thương tổn tới tâm hồn nhỏ bé của ta, còn động một chút là bóp cổ của ta, ngươi xem, cổ của ta cũng bị hắn bóp cho nhỏ lại!" Mỗ nữ xong đem cổ cho hắn nhìn một chút..
Một Vương Gia nào đó mặt đầy vạch đen. . . . . . Nàng tâm hồn nhỏ bé? Nàng mà yếu đuối, cõi đời không ai kiên cường nữa sao? Cái gì mà cổ bị bóp sẽ nhỏ? Có này không phảiquá khoa trương sao?
Tiểu Nguyệt ở một bên bịt lấy lỗ tai, tự mình thôi miên. . . . . .
Mỗ nữ lại tiếp tục mở miệng: "Còn có a, mặc kệ ta làm cái gì, hắn luôn luôn can thiệp. Thậm chí thường xuyên lấy ý niệm bỉ ổi,so với ý tưởng cao đẹp của ta.Có lần ta muốn cùng hắn làm huynh đệ thế mà hắn không chịu, còn nhiều lần mắng ta! Ngươi nói, người như vậy có phải rất đáng hận?"
Nói thật nếu hắn nghe từ một phía,làm cho hắn cảm thấy người kia rất đáng hận!
Hiên Viên Ngạo lạnh lùng mở miệng: "Có lẽ là huynh đài làm cái gì để cho hắn tức giận, hắn mới làm như vậy. Bổn vương tin tưởng trên cõi đời này sẽ không có người nào vô duyên vô cớ đi tìm người khác gây phiền toái!"
Hắn lần đó không phải là bị tiện nhân này làm cho tức giận sao ? Vậy còn to tiếng nói cùng hắn cải thiện quan hệ huynh đệ ! Dựa vào tính cách nàng , mối quan hệ huynh đệ sẽ được cải thiện sao?
Lời hắn vửa rơi xuống, chỉ thấy Mỗ nữ cầm cây quạt giơ giơ, mặt bất đắc dĩ mở miệng: "Đúng, có lẽ là bởi vì ta quá ưu tú, làm hắn phải ghen tỵ, cho nên luôn tìm ta gây phiền toái!"
Lời này vừa rơi xuống, Hiên Viên Ngạo suýt nữa không thể đứng vững. . . . . . Không dám tin trợn to mắt. . . . . . Hắn ghen tỵ ? Hắn sẽ ghen tỵ nên mỗi ngày cùng miệng lưỡi với nữ nhân này?
Tiểu Nguyệt cũng bị đả kích sâu sắc . . . . .
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện,thoát chốc đã là đến cửa lớn của tam vương phủ.
Lần này mỗ nữ mới ý thức tới mình nói quá nhiều, thế nhưng cùng hắn đi tới đây, con ngươi khẽ chuyển, chắp tay mở miệng: "Đã đến tam vương phủ rồi, Tam vương gia,tạm biệt !"
Hiên Viên Ngạo sững sờ, nữ nhân này hôm nay không trở về vương phủ à ? thấy thế liền mở miệng: "Ừm! Liền như vậy từ biệt, sau này còn gặp lại!"
Sau đó mỗ nữ hướng về phía hắn phất phất tay, mang theo Tiểu Nguyệt đi về phía trước. . . . . .
Hiên Viên Ngạo trong đầu hiện đâu chấm hỏi, rồi sau đó bước vào vương phủ. . . . . .
Trước cửa thị vệ cũng buồn bực nhìn vương phi, tại sao cùng Vương Gia trở về mà không cùng đi vào, này hơn nửa đêm còn muốn đi đâu đây?
Hai người đi được một chút, Tiểu Nguyệt len lén kéo kéo tay áo của nàng, mang theo tiếng khóc nức nở, nhỏ giọng mở miệng: "Tiểu thư, chúng ta đang đi đâu?
Tiếng nói vừa dứt, Vũ Văn Tiểu Tam len lén quay đầu, không thấy bóng dáng của hắn,chắc đã vào, cười gian một tiếng. . . . . .
Mỗ nữ tử gõ lên đầu Tiểu Nguyệt: "Ngốc, dĩ nhiên là chờ hắn đi vào, chúng ta mới trở về!" Mỗ nữ mặt sắc mặt vui mừng, không ngờ Hiên Viên Ngạo dễ bị lừa thế này, ha ha ha. . . . . .
Tiểu Nguyệt nhưng trong lòng mơ hồ có chút dự cảm không tốt. . . . . .
Thị vệ nhìn bộ dáng lén lén đi vào của các nàng,liền khinh thường quay đầu đi.
Thoáng chốc âm thanh lạnh lẽo vang lên: "Không biết Bách huynh đến vương phủ của bổn vương làm cái gì?”
Hai người đang khom lưng, cùng nhau rụt cổ lại, rồi sau đó cùng nhau nuốt nước miếng. . . . . .
Tiểu Nguyệt suýt nữa là bị sợ đến khóc . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam đứng lên, cố làm trấn định cầm cây quạt lắc lắc: "Hắc hắc. . . . . . Tam vương gia, a. . . . . . Cái đó. . . . . . A, đúng rồi! Không phải ta nói không muốn đến phủ của cừu nhân sao? Cho nên muốn tới đây tá túc một đêm, tá túc một đêm, đúng!" Nói xong đôi tay đặt ở sau lưng, uốn a uốn éo , bộ mặt nịnh hót nhìn hắn. . . . . .
"Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi diễn đủ chưa!" Thấy nàng không biết hối cải, còn tệ hại hơn lừa là gạt hắn, quá đáng hơn hướng hắn uốn éo làm hắn nổi da gà,Vương Gia nào đó rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà hét to lên một tiếng.
Tiểu Nguyệt vừa nghe tiếng hô, trực tiếp bị sợ đến hôn mê bất tỉnh. . . . . .
Ách. . . . . . Diễn đủ chưa? Đây là ý gì biết nàng là ai? Không thể nào đâu?
Cái này. . . . . . Dường như cái này không phải trọng điểm,mà trọng điểm là nàng làm sao thoát khỏi kiếp nạn này! Suy nghĩ một chút mình biểu hiện hôm nay,còn lời nói lúc nãy, rồi nhìn gương mặt xanh mét của hắn, mỗ nữ thoáng chốc không biết làm sao?
Vì vậy. . . . . . Nịnh hót mở miệng: "Vương Gia, người ta là bởi vì biết ngươi đi hội thi thơ, cho nên muốn đi theo mà thôi, Vương Gia liền đại nhân đại lượng không cần cùng người ta so đo được chứ?"
Nói xong nâng tiểu nguyệt , từng bước từng bước hướng hướng vào vương phủ,không quên lén lén quay đầu nhìn hắn.
Muốn đi cùng hắn? Nàng thật coi hắn Hiên Viên Ngạo là người ngu sao?"Vũ Văn Tiểu Tam, Bổn vương đối với ngươi quá dung túng rồi, ngươi cư nhiên nhiều lần chọc giận Bổn vương, hôm nay càng thêm. . . . . ."
Nói tới chỗ này, mỗ nữ lập tức cắt đứt lời của hắn: "Ai nha, biết, biết, Vương Gia đối với người ta rất tốt, rất tốt! Người ta biết sai rồi, thật, người ta đảm bảo không có lần sau rồi, người ta lấy nhân cách phu quân mình cùng Vương Gia bảo đảm!"
Một Vương Gia nào đó vừa nghe, vốn là giận đến xanh mét liền biến thành đen! Bảo đảm? Tại sao? tiện nhân này muốn lấy nhân cách của hắn tới bảo đảm?
Tiểu Nguyệt chưa ngất hoàn toàn, nghe lời này, mắt trợn trắng lên, liền ngất lun. . .
"Tốt lắm Vương Gia, sắc trời đã tối, chúng ta cũng không nên đứng ở cửa, hay là trước đi về nghỉ ngơi đi! Cái đó. . . . . . Ngài từ từ đi, bổn vương phi đi trước một bước!" Mỗ nữ nói xong kéo Tiểu Nguyệt thật nhanh tháo chạy. . . . . .
Lưu lại Vương Gia nào đó tức giận đằng đằng tức giận nhìn bong lưng nàng, nếu không phải hoài nghi nàng cùng hoàng thúc có quan hệ, hắn hận không thể bổ nữ nhân này ra ! Tiện nhân này!
. . . . . .
Trở lại thư phòng, ám ảnh nuốt nước miếng một cái xuất hiện trước mặt của hắn, quỳ một chân trên đất: "Vương Gia!"
"Tra rõ là chuyện gì?" Lạnh lùng mở miệng hỏi .
"Tra. . . . . . Đã điều tra xong!" Lau mồ hôi lạnh trên trán, tra là đã điều tra xong, nhưng hắn không biết nên nói thế nào à? Vương Gia nghe xong sẽ không rực tiếp giết hắn chứ?
"Nói." Trong bụng có chút kinh ngạc hôm nay hắn làm sao mà cứ ấp úng.
"Ách. . . . . . Xin Vương Gia trước không giết thuộc hạ." Ám ảnh vẫn cảm thấy vì lý do an toàn, nói trước một tiếng, để tránh vương gia giết cá trong chậu.
"Nói!" Giờ phút này âm thanh đã mơ hồ xen lẫn tức giận.
Ám ảnh nhắm mắt mở miệng: "Bên ngoài đều đồn đãi Vương Gia cùng Nhị vương gia đoạn tụ, nói Vương Gia cùng Nhị vương gia yêu nhau nhưng không thể cùng một chỗ, bách tính nói Vương Gia cùng Nhị vương gia bệnh đồng tính. Hơn nữa còn có lời đồn đãi nói ngày đó Vương Gia hạ lệnh đem nhị vương phi ném ra, là , là . . . . ." Là nửa ngày cũng không dám nói.
Vương Gia nào đó sắc mặt tối sầm: "Là cái gì?" Âm thanh lạnh lẽo đến khiến mọi người phát rung.
Ám ảnh run lên: "Là ghen tỵ nhị vương phi có thể mọi ngày ở chung với nhị vương gia, cho nên. . . . . . Còn có người nói Vương Gia thường thường cùng Nhị vương gia ngắm trăng, còn từng bị vương phi cùng trắc vương phi bắt gặp. . . . . ."
Theo như nguyên lý mà nói lời đồn đãi càng truyền càng khoa trương, bởi vì Vũ Văn Tiểu Tam đem tất cả mọi chuyện khoa trương mà nói, cho nên ám ảnh truyền ra đều là lời nói của Vũ Văn Tiểu Tam .Lời đồn đại không thể nào tưởng tượng được. . . . . .
"Nghe nói trắc vương phi lúc ấy. . . . . ." Ám ảnh vẫn còn ở thao thao bất tuyệt nói.
"Đủ rồi!" Hiên Viên Ngạo liền vỗ một cái vào bàn , làm nó thoát chốc trở thành tro bụi! âm thanh lạnh lẽo nói, "Những lời đồn này là do ai nói?"
Trong đầu đột nhiên lại hiện lên những lời Tiêu Hòa hỏi mình, còn có phản ứng của hai tên kia, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi! Khó trách hoàng huynh lúc ấy cũng biểu hiện kì quái!
"Hồi vương gia,nghe nói là một vị gọi Vũ Văn Lão Nhị công tử tung ra!" Ám ảnh khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.
Vũ Văn Lão Nhị? Một Vương Gia vừa nghe danh tự này, trực tiếp liền nhớ lại Vũ Văn Tiểu Tam!"Quả thật tiện nhân kia giở trò quỷ?" Mấy ngày nay tiện nhân kia xuất phủ thường xuyên, hơn nữa luôn là nữ giả nam trang! Vũ Văn Lão Nhị? Chỉ có nàng nghĩ ra! Khó trách ở địa bàn của hoàng thúc, hoàng thúc cũng không ngăn cản! Hoàng thúc hôm nay còn biết hắn là ai , nhưng lại không nói cho hắn biết, trong bụng thầm nghĩ quả nhiên là hai người này quan hệ không tầm thường!
"Vương Gia, hẳn không phải là vương phi giở trò quỷ, bởi vì Vũ Văn lão nhị, nghe nói là cùng vương phi là biểu đệ ." Lời nói khiến chính hắn cũng mồ hôi một hồi, giống như nếu như biểu đệ vương phi biết chuyện này, mà người nói Vũ Văn lão nhị không phải là vương phi chứ? Được rồi, hắn thừa nhận, chuyện này thế cũng cùng vương phi có quan hệ!
"Chưa bắt được hắn?" Không phải tiện nhân kia này vì sao không bắt được? Trong bụng liền tức giận, tiện nhân này,không phải chỉ điểm biểu đệ nàng tới sỉ nhục hắn chứ! Thật là buồn cười!
"Thuộc hạ vô năng, hôm nay hắn không có đi Vân Trung thành, hỏi tất cả người biết chuyện, cũng không người nào biết hắn ở đâu." Ám ảnh co rúm nói.
"Đi thăm dò cho bổn vương! Không tra được người không cần trở lại!" Hiên Viên Ngạo hung hăng mở miệng, hắn nhất định này đem người này chặt làm trăm mảnh!
"Dạ!" Ám ảnh thật nhanh mở miệng, rồi sau đó thật nhanh vọt ra ngoài, lấy hắn rất hiểu rõ vương gia, hắn chậm một bước cũng rất có thể. . . . . .
Quả nhiên, mới ra cửa sổ ,thư phòng vương gia liền sụp!
Sắc mặt tức giận đi ra từ đống đổ nát, bộ mặt đều là chinh chiến sa trường lúc này hiện ra!
Ám ảnh nuốt nước miếng. . . . . . Vương Gia quả thật rất tức giận, thư phòng như vậy là do vương gia dùng nội lực bắn ra rồi ! Xem ra cái đó Vũ Văn Lão Nhị. . . . . .Liền không khả quan!
Vừa bước vào tẩm điện của mình, mỗ nữ, nghe được một tiếng vang thật lớn truyền đến, chẳng biết tại sao, không tự chủ được co rúm lại một chút. . . . . .
Trong bụng có chút buồn bực, tại sao vậy?
Ai. . . . . . Không còn sớm, ngủ đi, tĩnh dưỡng tinh thần, sáng mai thức sớm , lại đi kiếm tiền, Hiên Viên Ngạo cùng Công Tôn Trường Khanh. . . . . . Hắc hắc. . . . . . ( tỷ ơi kì này tỷ khó sống rồi...)
Mỗ nữ vừa nghĩ tới, vuốt ngực mình nàng vừa kiếm được một triệu lượng ngân phiếu, đầy mặt hạnh phúc đem thân thể Tiểu Nguyệt té xỉu lôi vào phòng. . . . . .
"Bách Độ"? Có cái tên nghe kỳ cục vậy sao?
Hiên Viên Ngạo bưng chén che kín khóe miệng đang giật giật của mình, Hiên Viên Vô Thương dở khóc dở cười quay mặt sang. . . . . .
Mộc tiểu hầu gia ngạc nhiên nhìn hắn, không phải gọi là Vũ Văn Lão Nhị sao? Thế nào lại đột nhiên gọi"Bách Độ" rồi?
"Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ"? Tiểu Nguyệt cùng Liên Hoa im lặng hỏi ông trời. . . .
Này Lâm Mộc Dương sửng sốt một chút, rồi sau đó mở miệng cười: "Huynh đài tên thật là. . . . . . Đặc biệt!"
Chỉ thấy mỗ nữ chẳng biết xấu hổ ngẩng đầu lên, lắc lắc cây quạt: "Đó là! Nói cho các ngươi nghe một câu chuyện cũ, cực kỳ lâu trước kia, có một người, hắn vô cùng có tài hoa, ngâm thơ làm phú đánh bại thiên hạ vô địch thủ, sau người kia sinh một đứa con trai, con hắn đồng dạng là Học Phú Ngũ Xa, tài hoa hơn người, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái,tướng mạo tựa Phan An,là một cực phẩm mỹ nam! Hơn nửa chính là, con hắn là người hết sức khiêm tốn, các ngươi có biết ‘nhi tử’ hắn là ai không ?"
Hiên Viên Mặc nhớ tới sự việc lần trước nàng tự tiến cử, mơ hồ có thể biết được nàng muốn nói là người nào. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương cùng Hiên Viên Triệt cười như không cười nhìn nàng. . . . . .
Lâm Mộc Dương có chút nghi ngờ hỏi: "Phụ tử đều là tài hoa hơn người, gia tộc như vậy cực ít, không biết huynh đài nói vị kia là. . . . . . ?"
Mọi người tất cả đều mang bộ dạng rửa tai lắng nghe, từ xưa tới nay tài tử đông đảo, mỹ nam tử cũng không ít, nhưng tướng mạo Phan An, học phú cao thâm, thì lại rất ít, bọn họ cũng muốn cùng tài tử ấy kết giao!
Chỉ thấy mỗ nữ một cái chân giẫm lên ghế của mình, vẻ mặt hả hê mở miệng: "Hắc hắc, người kia, chính là. . . . . ." Vừa nói vừa làm dáng ngượng ngùng, đem chân mình đang để trên ghế xuống, lấy cái khăn vẫy vẫy, nhăn nhó mở miệng: "ai u, thật xấu hổ ta sẽ nói cho các ngươi biết, người kia, thật ra kẻ hèn đó chính là tại hạ!" Nói xong còn mang bộ dáng xấu hổ cầm cây quạt lên che mặt. . . . . .
"Ầm!" , "Ầm!" , "Ầm!" . . . . . .
Lâm Mộc Dương cười cười xấu hổ, rồi sau đó gương mặt bị lừa quay đầu lại , nhìn thấy một số tài tử ngã xuống. . . . . .
Học phú cao thâm,tài hoa hơn người, còn tướng mạo Phan An? Là hắn người có hai ria mép?
Người này mà khiêm tốn? ! Người mà khiêm tốn chắc không còn kẻ nào khiêm tốn? Bọn tài tử suýt nữa vì nàng mà nói tục!Giọng nói của hắn cùng hành động của hắn? Truyền thuyết ẻo lả nha? !
Phong Cuồng Tiêu Hòa, Mộ Vân Dật không dám tin nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, lại ngó ngó Hiên Viên ngạo. . . . . . Đồng thời ở trong lòng vô cùng bội phục Vũ Văn tướng quân là như thế nào đem nữ nhi dạy thành như vậy, đây thật giống. . . . . . Kẻ dở hơi đi?
Hiên Viên Mặc mặc dù biết nàng muốn nói tới là người nào, nhưng khi nghe nàng cười"Hắc hắc", cùng động tác khôi hài kia, vẫn không nhịn được mà phun rượu ra ngoài. . . . . .
Hiên Viên Ngạo há to mồm, quên cả khép lại. . . . Mặc dù hắn đã từng gặp qua nữ nhân vô sỉ này, nhưng là hắn thật không nghĩ đến nàng lại vô sỉ đến như vậy!
Hiên Viên Vô Thương khẽ cười một tiếng, nha đầu này. . . . . .
Mộc tiểu hầu gia cùng Tiểu Nguyệt mấy người này dùng hết sức lực mà đứng dậy. . . . . . Đây cũng thật quá. . . . . .
Nhìn mấy người ngã xuống ở cạnh mình , Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bọn họ một chút, cười híp mắt mở miệng:"Ai nha, mấy vị huynh đài quá khách khí, tại hạ biết các ngươi rất bội phục ta, nhưng là không cần trực tiếp ba quỳ chín lạy tỏ vẻ sùng bái nha, như vậy sẽ làm người ta ngượng chết, , , mau dậy đi! Phải biết tại hạ từ trước đến giờ là người luôn khiêm tốn, không thích như vậy !"
Lời nói này làm một nửa người đang bò dậy lại ngã nhào xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn hắn bắng ánh mắt đáng thương. . . . . . Ngươi có đừng nói nữa không? Ngươi mà là người khiêm tốn? Nói giỡn cũng phải có giới hạn chứ?
Công Tôn Trường Khanh có chút hứng thú nhìn của hắn, người này như thế nào da mặt dầy như vậy? Đúng là một tên quái nhân!
Hiên Viên Vô Thương ho khan mấy tiếng, dời đi lực chú ý của mọi người. . . . . .
Tất cả mọi người liền quay đầu nhìn hắn. . . . . .
Này giọng tà mị vang lên: "Tốt lắm, Lâm công tử đã đưa ra đề tài! Chủ đề hôm nay là ‘rượu’đi, các vị có thể làm thơ vẽ tranh, nếu không thể vượt qua vị tiểu huynh đệ này, vậy hắn chính là thủ khoa của hội thơ hôm nay rồi !"
Hội thơ mỗi tháng,đều chọn ra người đứng đầu trong các mục cầm.kì,thi,họa.
"Thủ khoa? Thủ khoa là cái gì?" Mỗ nữ rất là nghiêm túc nhìn hắn.
Mắt mọi người có chút khinh bỉ quay đầu đi, thủ khoa là cái gì ngươi cũng không biết!
Tuyệt mỹ nam tử khẽ cười một tiếng, cười đến nỗi tài tử,tài nữ ở đây đều mất hồn, nhẹ giọng mở miệng: "Thủ khoa, chính là danh hiệu đệ nhất trong mỗi hội thi thơ."
"Có thưởng sao?" Mỗ nữ mắt chứa kim quang nhìn của hắn. . . . . .
Một vạch đen xẹt qua. . . . . . Hiên Viên Ngạo lần nữa chịu đựng ánh mắt thương hại các huynh đệ muốn giúp đỡ người nghèo. . . . . .
Tiểu Nguyệt lần nữa bị Mộc tiểu hầu gia dùng ánh mắt quái vật nhìn hồi lâu. . . . . . Tiểu Nguyệt quay đầu,nhìn phía vách tường lệ rơi đầy mặt, ô ô ô. . . .Chuyện này liên quan gì tới nàng? Là tiểu thư bọn họ giở trò quỷ,không phải là nàng a!
Miệng khẽ cười,nhìn thấy vẻ mặt của Vũ Văn Tiễu Tam liền nói ra hai chữ: "Không có."
Thủ khoa của hội thơ mỗi tháng, hoặc là nổi danh khắp nơi,hoặc thi vào triều làm quan,không ai quan tâm chút tiền thưởng đấy! Hơn nữa người tới đều là người danh môn, không có ai thiếu tiền , phần thưởng, có hay không cũng vậy thôi.
Mím mím môi: "Không có phần thưởng chơi không vui!" Sau đó vẻ mặt bất mãn ngồi xuống. . . . . .
Mọi người đều không quay đầu lại nhìn hắn,hắn chính là người điên! Hoàng thượng ở đây, nếu biểu hiện tốt, lập tức liền có hi vọng thăng quan phát tài,nhưng hắn lại bận tâm chuyện tiền thưởng! Bệnh thần kinh!
Vì vậy mỗ nữ rũ cúi đầu, không một chút thú vị, thôi thì thuận tiện dùng lỗ nghe bọn hắn ngâm tới ngâm lui, viết tới viết lui, vẽ tới vẽ đi, bắn tới bắn lui đi. . . . . .
"Hoàng thượng cùng Vương Gia không làm thử một chút sao?" Mọi người nhìn Hiên Viên Mặc.
Đế Vương dịu dàng cười một tiếng: "Các vị cứ ngâm thơ, trẫm chỉ là tới xem một chút thôi."
"Bổn vương cũng chỉ tới xem một chút." Hiên Viên Ngạo mặt lạnh mở miệng,lúc trước hắn tới đây, thỉnh thoảng cũng sẽ ngâm mấy bài, sau đó cầm cái thủ khoa trở về, chỉ là hôm nay bị tiện nhân kia quấy rối, không có tâm tình!
Vũ Văn Tiểu Tam dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn một cái, cũng biết con heo này sẽ không biết làm thơ, còn tìm lý do, chỉ là tới xem một chút, Stop!
Nhìn nữ nhân kia dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn, tính khí kiêu ngạo lại lên, suýt nữa không kìm lại được! Chết tiệt! hắn vừa mới nói là không ngâm, hiện nay cũng không thể nói ngược lại là muốn ngâm,ánh mắt tức giận nhìn nàng một cái, cúi đầu bực bội đem rượu trong chén uống một hơi uống sạch!
Hiên Viên Triệt âm thanh ngọt ngào vang lên: "Người ta sẽ không ngâm thơ."
Mọi người không hẹn mà cùng run lên, mỗi lần Thất vương gia dùng cái giọng nhẹ nhàng này, nếu người nào đi chọc phá hắn, kết quả sẽ vô cùng thê thảm! Cho nên tất cả mọi người cùng nhau gật đầu một cái, bày tỏ ý đã hiểu.
Mà Hi Vương Gia là chủ của hội thơ này, tài năng hắn không cần phải nói , nên không có người nào dám lên khiêu chiến với hắn.
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Hiên Viên Triệt một chút, lại nhìn Hiên Viên Ngạo, giống như lơ đãng mở miệng: "Thánh Nhân viết, biết là biết, không biết thì là không biết,biết thì biết vậy!nhưng ý "biết" này chính là chỉ tài năng, Thất vương gia nhân phẩm cùng tài năng làm cho tại hạ khâm phục, không giống như vài người a. . . . . ." Nói xong có ánh mắt nhìn Hiên Viên Ngạo một chút, nàng Vũ Văn Tiểu Tam yêu thích nhất, chính là bắt được nhược điểm của kẻ thù!
Lời này cùng ánh mắt kia, khiến cho Hiên Viên Ngạo thiếu chút nữa là bạo phát! Tiện nhân này!
Tất cả mọi người lúng túng ho khan. . . . . . Người nào không biết Tam vương gia cùng Thất vương gia là tài năng hơn người, cái này người gọi"Bách Độ" , làm sao hiểu a!
Một hồi lâu ai cũng im lặng,thì Công Tôn Trường Khanh lên tiếng: "Tửu bất túy nhân nhân tự túy,thiên bôi ẩm tận lưu linh quý.Đối nguyệt yêu ẩm thường nga bạn, nhất giang sầu tự tựu trung bôi. Phanh dương tể ngưu thả bi lạc, hội tu nhất ẩm thiên bách bôi.Túy ngọa trác đầu quân mạc tiếu , kỷ nhân năng giải tửu thâm vị?”
Nói xong liền cầm ly rượu lên uống cạn…
Vũ Văn Tiểu Tam thoáng chốc sững sờ tại chỗ, đây không phải là đọc ngược lại thơ của Lý Bạch "Tương Tiến Tửu" sao, tuy cách nói khác nhau nhưng nội dung lại tương tự,không ngờ ở đây lại có một nhân tài như vậy!
Vừa làm xong bài thơ ấy, đã khiến không khí ở đây trở nên sôi nổi, bài này đối với bài của
Vũ Văn TiểuTam vô cùng phi thường!
Một bài"Đối tửu đương ca, cuộc sống kỷ hà" ,mang vẻ hào hùng,làm cho người ta không nhịn được mà sùng bái. Mà kia"Tửu bất túy nhân nhân túy,Túy ngọa trác đầu quân mạc tiếu, kỷ nhan năng giải tửu tham vị"câu thơ tuyệt vời,đúng là khó phân cao thấp nha! Chuong 64 (2)
Thoáng chốc khó mà quyết định, mặc dù bọn họ không thích người gọi là "Bách Độ" gì đó, nhưng bài thơ của hắn không thể không thán phục! Nay Công Tôn Trường Khanh lại. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam lúc này đứng lên: "Huynh đài quả là người tài hoa, tiểu đệ đây bái phục."
Nàng vốn chính là lấy của người ta,thỉnh thoảng có thể lấy ra xài,mình dù sao cũng được, nhưng ảnh hưởng đến danh tiếng của người khác thì không tốt lắm.
Được rồi, nàng thừa nhận tư nhiên lại có đạo đức như vậy,đó là bởi vì Công Tôn Trường Khanh cũng là cực phẩm mỹ nam tử, hắc hắc he he. . . . . .
"Bách Độ huynh thật khiêm nhượng, cùng với huynh "đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà" so sánh, thơ của tại hạ có chút nữ nhi thường tình,không khí thế lắm,không thể nào bằng được." Hắn rất chân thành mở miệng.
Đứa nhỏ này không tệ! Vũ Văn Tiểu Tam nghĩ thầm trong đầu thoáng gật đầu, không tệ không tệ,nhìn gương mặt kia,trắng hồng , còn có sóng mũi cao, mắt dài xếch lên,kia. . . . . .
Bỗng nhiên,cảm thấy có hai ánh mắt cự kỳ không tốt đang nhìn nàng..
Quay đầu lại nhìn, gương mặt xinh đẹp của Hiên Viên Vô Thương,gương mặt tràn đầy lửa giận của Hiên Viên Ngạo…
Mỗ nữ lúng túng sờ lỗ mũi một cái, thu hối ánh mắt như lang sói của mình, trong lòng buồn bực. Thương Thương bởi vì biết là mình,còn Hiên Viên Ngạo thì đâu có biết nàng là Vũ Văn Tiểu Tam,vậy thì trừng mắt với nàng làm gì? Ánh mắt gian tà nhìn về Hiên Viên Ngạo cùng
Công Tôn Trường Khanh, hai người bọn họ ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng còn trò chuyện, hắc hắc. . . . . . Hoá ra là như vậy!
Ha ha ha. . . . Nàng quả nhiên nhìn một chút đã phát hiên gian tình của họ!
Tiểu Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của nàng, chợt có dự cảm không tốt. . . . .
Cuối cùng, kết quả đã có. . . . . .
Người thắng lần này. . . . . . Bởi vì"Bách Độ" kia luôn làm cho người ta có ấn tượng không tốt, trải qua cuộc bỏ phiếu, Công Tôn Trường Khanh thắng.
Người đứng đầu Kì nghệ, còn là thần y —— Mộ Vân dật.
Đứng đầu Thư nghệ,khiến cho Vũ Văn Tiểu Tam thật bất ngờ, lại là Mộc tiểu hầu gia,thật không ngờ người này lại có bản lãnh như vậy.
Người đứng đầu Họa nghệ, vẫn là Liệt Diễm Các chủ —— Phong Cuồng Tiêu.
Người đứng đầu Cầm nghệ, cư nhiên cũng là Công Tôn Trường Khanh!
Lần này Vũ Văn Tiểu Tam quả thật nhìn Công Tôn Trường Khanh bằng ánh mắt khác, người này quả thật là lợi hại nha, có năm cái thì hắn đã chiếm hết hai cái!Lợi hại lợi hái
Vũ Văn Tiểu Tam dùng ánh mắt sùng bái nhìn vào Công Tôn Trường Khanh, mắt chứa đầy mong đợi mở miệng: "Vị huynh đài này thật có bản lãnh! Lợi hại, lợi hại! Quả thật tiểu đệ cái gì cũng biết, nhưng chỉ duy nhất có đánh đàn là không biết, huynh có thể nhận ta làm đồ đệ không?Huynh phải biết thu nhận ta huy rất vinh hạnh đấy! Về sau huynh có ra ngoài,huynh
có thể tư nhiên là tự hào: ta chính là sư phụ của người trong truyền thuyết kia trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, trên trời dưới đất không có gì là làm không được ‘ Bách Độ ’.
Người ta sẽ vô cùng sùng bái ngươi! Như thế nào? Suy nghĩ một chút chứ?"
Người ở đây người đổ đầy mồ hôi. . . . . . Cái gì bái sư sao? Tiểu Nguyệt đứng chết lặng. . . . . . Phong Cuồng Tiêu ở một bên liền liều mạng ho khan. . . . . .
Công Tôn Trường Khanh lúng túng ho khan một cái, nghĩ một lát không biết nên làm sao.
"Ngươi cũng có thể nghĩ một lát!" Mỗ nữ dứt lời liền quay sang nhìn Phong Cuồng Tiêu, lúc nãy nhìn thấy dáng vẽ tranh của hắn quả thật không tồi, dáng dấp cũng rất đẹp trai! Vì vậy liền mở miệng, "Vị huynh đài này thật bản lãnh! Lợi hại, lợi hại!tiểu đệ mặc dù gần như không có gì là làm không được, nhưng tiếc là không biết vẽ tranh. . . . . ." ( tương tự câu của Công Tôn Trường Khanh)
Phong Cuồng Tiêu vừa nghe xong, ho khan càng lợi hại! Khóe mắt quét qua sắc mặt xanh mét của Hiên Viên ngạo, ho đến thở không ra hơi. . . . . .
Không khí yên lặng đến đáng sợ, đều nhìn hắn như người có bệnh…
Tiểu Nguyệt bụm mặt, trong lòng vô cùng hối hận, sớm biết nàng sẽ không đi tới cái nơi này! Lần này tốt lắm,thể diện hoàn toàn mất hết!Chờ những người này về nhà,thì tiểu thư nhà họ sẽ nổi danh khắp thiên hạ!
Dứt lời liền quay đầu nhìn Mộ Vân Dật, chậc chậc, người này cũng rất đẹp trai không được không thể bỏ qua: "Vị huynh đài này thật bản lãnh! Lợi hại, lợi hại! tiểu đệ mặc dù không gì là làm không được, nhưng chỉ tiếc là không biết chơi cờ. . . . . ." ( như trên. . . . . . )
Mặt mọi người đều hiện mấy vạch đen. . . . . . Ngươi"Tiếc là" quả thật là nhiều .không phải là "Duy nhất" sao? Chẳng lẽ bọn họ hiểu từ “Duy nhất” trước kia là sai
Mộc tiểu hầu gia lập tức núp sau lưng nam tử mặc áo vàng kia, tránh cho mình cũng bị lôi ra bái sư. . . . . .
Chỉ là. . . . . . Bởi vì hắn không có đẹp trai hơn ba người kia, cho nên Vũ Văn Tiểu Tam không chú ý đến hắn. . . . . .
Hiên Viên Mặc cùng Hiên Viên Triệt cũng cúi đầu, bả vai hơi rung rung. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương cười đến cực kỳ xinh đẹp. . . . . .
Hội thi thơ lâm vào cục diện lúng túng, tất cả mọi người không nói lời nào, tất cả ánh mắt đều nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, Công Tôn Trường Khanh, Mộ Vân Dật cùng Phong Cuồng Tiêu mấy người này,đều nhìn về phía Vũ Văn Tiểu Tam ánh đều im lặng. . . . . . Nhìn về phía ba người bọn họ bằng ánh mắt tò mò,không biết ba người này sẽ trả lời như thế nào. . . . . .
Phong Cuồng Tiêu Hòa Mộ Vân Dật liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau mở miệng: "Cái vấn đề này xin mời Công Tôn huynh thay chúng ta trả lời đi, ý kiến của hắn giống ý kiến của ta!" Có chết cùng nhau chết! Dù thế nào đi nữa bọn hắn cũng không biết Công Tôn Trường Khanh, cũng chẳng hại gì.
Công Tôn Trường Khanh nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn, có chút kinh ngạc rồi chút im lặng. . . . . . Dường như hắn không biết bọn họ nha? Công Tôn huynh, gọi thân thiết như vậy! Cũng không sợ hắn sẽ thu nhận. . . . . đồ đệ sao?
Nhìn "Bách Độ" một chút , nếu là hắn thật thu nhận, sợ rằng về sau nằm mơ cũng sẽ làm cho tỉnh lại! Vì vậy lên tiếng từ chối: "Huynh đài tài trí hơn người, lấy tài năng của tại hạ, sao xứng làm sư phụ của huynh đài , kính xin huynh đài không cần giễu cợt tại hạ!"
Người nào đó nghênh ngang lắc lắc cây quạt: "Mặc dù ngươi quả thật tài sơ học thiển, không tài mạo cũng không sánh bằng ta, bác học uy thâm, nhưng Bản công tử vừa nhìn thấy huynh đài thì cảm thấy cực kỳ gần gũi, huynh đài đồng ý thỉnh cầu của ta đi, đây chính là phúc khí của ngươi! Thu ta làm đồ đệ, huynh đài nhất định có thể học được rất nhiều thứ mà trước kia chưa có cơ hội tiếp xúc qua, chuyện tốt như thế mấy đời có thể cầu được!"
Mọi người như bị sét đánh nhìn nàng. . . . . . Đây rốt cuộc là bái sư, hay đang thu nhận đồ đệ à?
Phong Cuồng Tiêu, Hòa Mộ Vân trao đổi một chút"Thật may là đem Công Tôn Trường Khanh ném ra ứng phó với nàng", rồi sau đó cùng nhau nén cười thật to kích động quay đầu, liền bị Hiên Viên Ngạo nhìn một cái . . . . .
Tiểu Nguyệt nhìn ngoài khoang thuyền một mảnh đêm đen nhánh. . . . . . A, hôm nay phong cảnh đẹp như thế ! A, hôm nay nước hồ như thế sóng gợn lăn tăn ! Ách. . . . . . Nàng thật không có nghe gì cả . . . . . Ô ô ô. . . . . . Nếu là mình là người điếc thật tốt!
Công Tôn Trường Khanh không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, khóe miệng mơ hồ co quắp. . . . . . Cõi đời này làm gì có người có da mặt dày như vậy, không giải thích được,hoàn toàn không giải thích được nha! Hắn hôm nay thật là … mở mang tầm nhìn!
Nhưng vào lúc này,có âm thâm thanh trầm tĩnh vang lên: "Nếu vị tiểu huynh đệ này muốn học cầm, kỳ, họa, không bằng bái bổn vương làm sư phụ đi, không biết bổn vương có vinh hạnh được làm sư phụ của nàng không?"
Cánh tay đang phe phẩy thoát chốc cứng đờ, hận không thể đánh mình mấy cái! Nàng làm sao quên mất Thương Thương cũng ở đây, nhìn thấy mỹ nam liền quên hết tất cá
Nịnh hót cười, nhìn hắn cười cười nhưng quả thật trong mắt đang nén giận, nhỏ giọng hỏi: "Huynh đài, người cũng biết sao?"
Người nọ từng bước từng bước đi tới trước mặt của nàng, cho đến khi chóp mũi hai người đụng vào nhau . . . . . .rồi đem làn môi mỏng khiêu gợi đến gần tai nàng, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được, tràn đầy hấp dẫn mở miệng: "Thương Thương biết rất nhiều, Tam nhi có muốn học một chút không?"
Mỗ nữ thân thể run lên. . . . . . Nịnh hót cười cười lui lại sau mấy bước, rồi co rúm mở miệng: "Không cần, không cần!"
Đám người Mộc tiểu hầu gia biết "Hắn" là nam sủng của hi Vương Gia,cho nên cũng không thấy có cái gì lạ.
Những người khác mặc dù không có nghe Hiên Viên Vô Thương nói cái gì ,nhưng nhìn bọn họ đứng gần như vậy, trong bụng cũng có chút kỳ quái. . . . . . Nhìn Hiên Viên Ngạo cùng Công Tôn Trường Khanh, nhìn lại Hiên Viên Vô Thương cùng"Bách Độ" , chẳng lẽ hiện tại lưu hành bệnh đồng tính?
Phong Cuồng Tiêu ,Hòa Mộ Vân Dật lại có chút kinh ngạc rồi nhìn mặt vẻ mặt phức tạp của Hiên Viên Ngạo, đây là chuyện gì xảy ra?
Mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng là bọn họ quả thật không thể quản các chuyện trong hoàng gia, hôm nay hội thi thơ đã kết thúc, bọn họ vẫn là mau trở về! Vì vậy liền có người hướng về phía Hiên Viên Vô Thương mở miệng: "Vương Gia, chúng ta trở về trước!"
Tuyệt mỹ nam tử gật đầu một cái, Liên hoa liền phân phó thuyền gia . . . . .
Cả con thuyền đều an tĩnh đáng sợ, mọi người dùng ánh mắt quét tới quét lui bốn người được cho là bệnh đồng tính..
Không biết sao mấy nay không vào được diễn đàn.. nên không post được......
Hiên Viên Mặc cùng Hiên Viên Ngạo nét mặt cực kỳ phức tạp, mà Hiên Viên Triệt đáy mắt đều là hứng thú . . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nịnh hót nhìn vẻ mặt không có cảm xúc củ nam nhân này. Trong bụng có chút hoảng sợ, nhưng khóe mắt không tự chủ nhìn về phía mấy mỹ nam khác . . . . . Trong bụng so đo, lần sau hội thi thơ nàng còn muốn thấy mỹ nam tử nha, nhất định phải hảo hảo nắm chắc! Hắc hắc he he. . . . . .
Mà đám người Công Tôn Trường Khanh trong lòng chỉ có một ỳ nghĩ, nếu là lần sau người gọi"Bách Độ"cũng tới,bọn họ có chết, cũng không tới !
. . . . . .
Thuyền cập bến cặp bờ. . . . . .
Mọi người lục đục xuống thuyền, Vũ Văn Tiểu Tam cũng đi xuống theo, Lâm Mộc Dương ngay lập tức đem một trăm vạn lượng ngân phiếu giao cho nàng, mỗ nữ mặt đầy hạnh phúc rồi nhét vào ngực, rồi sau đó lớn tiếng nói: "Huynh đài này, hai bài thơ tiểu đệ bán cho huynh,từ nay chính là của huynh, về sau huynh có thể tùy ý mà sử dụng, nói là huynh làm, mọi người sẽ rất sùng bái huynh!"
Lời này vừa thốt ra, Tiểu nguyệt đang theo xuống thuyền, suýt nữa một không đứng vững mà té xuống. . . . . .
Tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi nhìn bọn họ, Lâm Mộc Dương càng lúng túng. . . . . . Hắn dầu gì cũng là một trong bảy tài tử nổi tiếng ở kinh thành,làm sao có thể cầm thơ mà đi khoác lác đây?
Vũ Văn Tiểu Tam không hề để ý bộ dáng sững sờ ngu ngốc của hắn, cười rồi cất bước rời đi. . . . . .
Tiếp phe phẩy cây quạt, giống như lơ đãng đi tới Công Tôn Trường Khanh bên người, nhỏ giọng mở miệng:“Quân bất kiến:Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai, Bôn lưu đáo hải bất phục hồi! Hựu bất kiến: Cao đường minh kính bi bạch phát, Triêu như thanh ty mộ thành tuyết.Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt! Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, Thiên kim tán tận hoàn phục lai. Phanh dương tể ngưu thả vi lạc, Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.Sầm phu tử.Đan Khâu sinh.Tương tiến tửu,Bôi mạc đình!Dữ quân ca nhất khúc.Thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính.Chung cổ soạn ngọc bất túc quý, Đãn nguyện trường tuý bất nguyện tỉnh! Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.Trần vương tích thời yến Bình Lạc,Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước. Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền,Kính tu cô thủ đối quân chước.Ngũ hoa mã,Thiên kim cừu.Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.”
Dịch : “Há chẳng thấy: Nước sông Hoàng từ trời tuôn xuống Chảy nhanh ra biển, chẳng quay về, Lại chẳng thấy: Thềm cao gương soi rầu tóc bạc Sớm như tơ xanh, chiều tựa tuyết ? Đời người đắc ý hãy vui tràn, Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt! Trời sinh thân ta, hẳn có dùng, Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến. Mổ dê, giết trâu, cứ vui đi, Uống liền một mạch ba trăm chén! Bác Sầm ơi, Bác Đan ơi! Sắp mời rượu, Chớ có thôi! Vì nhau tôi xin hát, Hãy vì tôi hai bác nghe cùng: "Này cỗ ngọc, nhạc rung, chẳng chuộng, Muốn say hoài, chẳng muốn tỉnh chi! Thánh hiền tên tuổi bặt đi, Chỉ phường thánh rượu tiếng ghi muôn đời! Xưa Trần Vương yến nơi Bình Lạc, Rượu tiền muôn đùa cợt tha hồ" Chủ nhân kêu thiếu tiền ru ? Để cùng dốc chén, ta mua đi nào!Đây ngựa gấm, Đây áo cừu, Này con, đổi rượu hết, Cùng nhau ta giết cái sầu nghìn thu!” ( dịch cho các bạn hiểu lun nè)
Sau khi ngâm bài thơ《 Tương Tiến Tửu 》,mỗ nữ phe phẩy cây quạt đi qua hắn,mặc dù hắn thơ không tệ, nhưng là còn có chút thiếu sót, cho nên Vũ Văn Tiểu Tam quyết định bổ sung cho tiểu mỹ nam. . . . . .
Này mỹ nam tử bước chân ngừng lại một chút, trong mắt tràn đầy khiếp sợ! Bài thơ này so với bài thơ mình còn hơn một bậc! Mới vừa rồi đấu thơ vì sao hắn không chịu chiếm khoa đầu? Khó trách hắn từng nói là bài thơ của hắn vừa nói ra,mọi người sẽ nhịn không được bái hắn làm thầy, khó trách a! Khó trách!
Nhìn bóng lưng của hắn, suy nghĩ một chút mới rồi hắn muốn bái mình làm sư a ,nhưng mình mới đúng thật là tài sơ học thiển! Chỉ là người này. . . . . . Thật là quái thai! Quái thai!Tài năng như vậy lại quái thai!
Hiên Viên Ngạo đi tới bên cạnh Công Tôn Trường Khanh , thấy hắn đang ngẩn người nhìn bóng lưng của nữ nhân kia, nhíu lông mày mở miệng: "Công Tôn đại nhân đang nhìn cái gì?"
Mỹ nam tử quay mặt sang, nhìn Hiên Viên Ngạo, rồi sau đó tự giễu mở miệng: "Vừa rồi‘ Bách Độ ’so sánh tài năng của hắn, tại hạ thật là tài sơ học thiển!" Rồi sau đó lắc đầu một cái, có chút thở dài rời đi, uổng hắn tự cho là tài trí hơn người, xem ra hắn quả thật phải đi về trao dồi thêm mới được. . . . . .
Hiên Viên Ngạo khóe miệng co quắp nhìn bóng lưng của hắn. . . . . . Hắn bị cái gì?Lại cùng nữ nhân bỉ ổi đó so sánh , chỉ cần suy xet,tài năng hắn vô cùng cao? Hắn tại sao nói mình tài sơ học thiển?
Phong Cuồng Tiêu ,Hòa Mộ Vân Dật đi tới, nhìn hắn một chút, cười trêu nói: "Ngạo,vương phi ngươi thật biết điều! Ngươi nói nếu chúng ta thu nàng làm đồ đệ, có phải về sau ngươi cũng kêu chúng ta một tiếng sư phụ.”
"Cút!" Âm thanh lạnh lẽo làm người ta phát run.
"Ha ha. . . . . . Đừng tức giận, đừng tức giận!" Phong Cuồng Tiêu cười tới không đừng được, "Đúng rồi, ngươi với Nhị hoàng huynh ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi ngàn vạn lần đứng nói với chúng ta là không biết gì!"
"Xảy ra chuyện gì?"Lông mày nhíu lại, hắn và Nhị Hoàng Huynh có cái gì sao? Chẳng lẽ là mấy ngày trước đây vì Hoa Nhược Yên, Nhị Hoàng Huynh tới cửa ? Vì vậy nói tiếp, "Chỉ có một ít chuyện, từ khi nào hai người lại nhiều chuyện như vậy.”
Ách. . . . . . Phong Cuồng Tiêu Hòa ,Mộ Vân Dật nét mặt trầm xuống. . . . . chỉ là chuyện nhỏ sao? Không muốn bọn nhiều chuyện, đây không phải là thừa nhận sao?
Hai người không hẹn mà cùng nhau nuốt nước miếng, ánh mắt của Hiên Viên Ngạo so với thường ngày lại khác thuồng. . . . . . Dung ánh mắt quái dị nhìn hắn, rồi nhanh chóng rời đi. . . . . . Má ơi! Không ngờ người lại đoàn tụ,bọn họ hai phong thần tuấn lãng, anh tuấn tiêu sái,mà suốt ngày bên hắn! Thật là quá nguy hiểm!Phải chạy nhanh mới được!
Nhìn bóng lưng chạy như chết của hai người kia, Hiên Viên ngạo giựt giựt khóe miệng, làm gì mà chạy giữ vậy!
Hiên Viên Mặc cùng Hiên Viên Triệt đi tới,đoạn đối thoại của bọ họ nghe rất rõ ràng..
Biết tất cả Hiên Viên Triệt, đồng tình nhìn hắn một cái, rồi sau đó hướng về phía bọn họ nói: "Hoàng huynh, Triệt đi về trước!" Thấy hai người gật đầu một cái, liền nhanh chóng trở về vương phủ. . . . . .
Hiên Viên Mặc cười như không cười nhìn hắn một chút, Ngạo người này, hắn làm chuyện vậy không cho hoàng huynh biết! Thật sự là không tốt! Rồi sau đó cười đến thần bí mở miệng: "Ngạo, hoàng huynh đi về trước."
"Ừm!" Nhìn một chút nét mặt Hiên Viên Mặc,làm hắn càng cảm thấy như rơi vào trong sương mù, không nhịn được mở miệng hỏi, "Hoàng huynh, ngươi cười cái gì?"
Hiên Viên Mặc vẻ mặt cứng đờ, rồi sau đó lúng túng mở miệng cười: "Không có gì, phải . . . . . A, đúng rồi, là cười hành động hôm nay của ‘ Bách Độ ’ , hoàng huynh tuyệt đối không có nửa điểm xem thường ngươi , ngươi ngàn vạn lần không cần suy nghĩ nhiều!" Dứt lời thật nhanh rời đi. . . . . .
Trong bụng suy nghĩ,Ngạo đừng nghĩ hắn vì chuyện của đệ mà cười xem thường? Ai. . . . . . Sớm biết thì không nên cười!
Hiên Viên Ngạo mặt tối sầm, cho là Hiên Viên Mặc nói là hành động của Vũ Văn Tiểu Tam ,luôn giấu đầu lồi đuôi xem thường ý của hắn, tiện nhân này, luôn biến đổi đa dạng khiến mình là trượng phu của nàng cũng bị mất mặt.
Giận giẫm giẫm chân tại chỗ trở về vương phủ. . . . . .
Đợi tất cả mọi người đi hết rồi, còn có bóng dáng màu trắng đứng ở đó trên thuyền, đứng đón gió, áo trắng tung bay, giống như thần tiên. . . . . .
Dung nhan tuyệt mĩ đầy tức giận!
"Vương Gia, ngài thế nào?" Liên hoa không hiểu tiến lên mở miệng hỏi,hắn đi theo vương gia đã lâu chưa từng nhìn thấy biểu cảm này , lúc trước khi vương gia càng giận thì càng cười tươi,nhưng sao hôm nay gương mặt oán hận. . . . . ?
Môi mỏng mím chặt, cặp mắt tràn đầy tức giận, chợt. . . . . . Khuôn mặt tức giận không thấy nữa,nụ cười tựa như hoa lại hiện trên mắt hắn, nụ cười này làm cho mọi người cảm thấy hắn không giống như thần tiên, mà vào thời khắc này có vẻ cực kỳ đáng sợ, giống như tu la đến từ địa ngục. . . . . .
Rồi sau đó, hắn ngẩng đầu lên, nhìn phương hướng mọi người rời đi, khóe môi treo nụ giống ác quỷ, lầm bầm mở miệng: "Tam nhi,muốn ép Thương Thương giết sạch tất cả mỹ nam trong thiên hạ sao. . . . . ." ( khiếp)
Bộ đáng quỷ dị, không có một chút đùa giỡn. . . . . .
Đám người Liên Hoa không dám thở mạnh. . . . . . Nhìn bộ dáng nghiêm túc khát máu chưa bao giờ có của vương gia, nuốt nước miếng, ở trong lòng cảm thán, thật may mình không phải là mỹ nam nha!Thời này , lớn lên đẹp trai cũng là cái tội!
. . . . . .
Nhìn bộ dáng thô tục của nàng cách mình năm mươi thước kia, sắc mặt Vương Gia nào đó cực kỳ khó coi. . . . . .
Nữ nhân này, hắn nhất định phải hảo hảo dạy bảo nàng một phen! Bước nhanh về phía trước,đứng bên cạnh nàng, Vũ Văn Tiểu Tam khóe nhìn đến hắn. . . . . . Ách. . . . . . Nàng muốn trở về vương phủ? Nếu là cùng con heo này cùng đi, nhất định sẽ bị bại lộ!
Vì vậy mỗ nữ quay đầu mở miệng: "Ai nha, đây không phải là Tam vương gia sao? ngưỡng mộ ngưỡng mộ đã lâu! Thất kính thất kính! Thì ra là chúng ta có duyên như vậy, cư nhiên lại cùng đường!"
Tiểu Nguyệt cúi đầu co rúm lại , ở trong lòng cầu nguyện, ngàn vạn lần không được nhận ra bọn họ nha .
Vương Gia nào đó nghe xong lời của nàng..., suýt nữa giận đến đã bất tỉnh! Lại còn giả bộ! Tốt, hắn thật muốn xem, đợi đến cửa vương phủ nàng sẽ làm sao bây giờ!
Vì vậy khuôn mặt tươi cười mở miệng: "Thì ra là phủ của ‘ Bách Độ’ lại cùng đường với ta".
"Đúng a!" Mỗ nữ trả lời xong sau, phe phẩy cây quạt cảm thán mở miệng, "Ai, đó cũng không tính là phủ đệ của ta, len lén nói cho ngươi biết, phủ đệ kia là của Đại Cừu Nhân ta đấy!" Cũng chính là ngươi! Cuối cùng nửa câu chưa nói.
Vương Gia nào đó sắc mặt lập tức cứng đờ, giả bộ ngu: "Hả? là như vậy, vậy sao ngươi còn ở trong đấy?"
"Ai. . . . . . Còn không phải là ta xui xẻo sao?Chắc kiếp trước ta giết cha mẹ hắn,nên mới ở trong phủ chịu tội! Ngươi không biết a, nhân phẩm người kia. . . . . . Ai. . . . . . Không nên đề cập tới! không nên đề cập tới" Mỗ nữ lắc đầu mở miệng, một bộ không chịu nổi .
Một Vương Gia nào đó sau khi nghe xong hô hấp hơi chậm lại, suýt nữa ngất lịm! Nhân phẩm của hắn thế nào? Rốt cuộc thế nào? ! Nữ nhân này lại có thể trước mặt hắn nói về hắn, nên nói nàng có dũng khí không muốn sống?
Tiểu Nguyệt hận không thể che miệng tiểu thư, tại sao lại nói như thế?Đợi trở lại vương phủ, Vương Gia biết thân phận thật của các nàng, họ còn đường sống sao? Không quỳ xuống cầu xin tha thứ thì thôi,lại còn nói lời chọc giận vương gia như vậy!
"Không biết người kia như thế nào mà đắc tội huynh đài?" Hiên Viên Ngạo mở miệng.
Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt tức giận: "Đừng nói nữa, người kia,không có việc gì lại luôn thích mắng ta là tiện nhân,làm thương tổn tới tâm hồn nhỏ bé của ta, còn động một chút là bóp cổ của ta, ngươi xem, cổ của ta cũng bị hắn bóp cho nhỏ lại!" Mỗ nữ xong đem cổ cho hắn nhìn một chút..
Một Vương Gia nào đó mặt đầy vạch đen. . . . . . Nàng tâm hồn nhỏ bé? Nàng mà yếu đuối, cõi đời không ai kiên cường nữa sao? Cái gì mà cổ bị bóp sẽ nhỏ? Có này không phảiquá khoa trương sao?
Tiểu Nguyệt ở một bên bịt lấy lỗ tai, tự mình thôi miên. . . . . .
Mỗ nữ lại tiếp tục mở miệng: "Còn có a, mặc kệ ta làm cái gì, hắn luôn luôn can thiệp. Thậm chí thường xuyên lấy ý niệm bỉ ổi,so với ý tưởng cao đẹp của ta.Có lần ta muốn cùng hắn làm huynh đệ thế mà hắn không chịu, còn nhiều lần mắng ta! Ngươi nói, người như vậy có phải rất đáng hận?"
Nói thật nếu hắn nghe từ một phía,làm cho hắn cảm thấy người kia rất đáng hận!
Hiên Viên Ngạo lạnh lùng mở miệng: "Có lẽ là huynh đài làm cái gì để cho hắn tức giận, hắn mới làm như vậy. Bổn vương tin tưởng trên cõi đời này sẽ không có người nào vô duyên vô cớ đi tìm người khác gây phiền toái!"
Hắn lần đó không phải là bị tiện nhân này làm cho tức giận sao ? Vậy còn to tiếng nói cùng hắn cải thiện quan hệ huynh đệ ! Dựa vào tính cách nàng , mối quan hệ huynh đệ sẽ được cải thiện sao?
Lời hắn vửa rơi xuống, chỉ thấy Mỗ nữ cầm cây quạt giơ giơ, mặt bất đắc dĩ mở miệng: "Đúng, có lẽ là bởi vì ta quá ưu tú, làm hắn phải ghen tỵ, cho nên luôn tìm ta gây phiền toái!"
Lời này vừa rơi xuống, Hiên Viên Ngạo suýt nữa không thể đứng vững. . . . . . Không dám tin trợn to mắt. . . . . . Hắn ghen tỵ ? Hắn sẽ ghen tỵ nên mỗi ngày cùng miệng lưỡi với nữ nhân này?
Tiểu Nguyệt cũng bị đả kích sâu sắc . . . . .
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện,thoát chốc đã là đến cửa lớn của tam vương phủ.
Lần này mỗ nữ mới ý thức tới mình nói quá nhiều, thế nhưng cùng hắn đi tới đây, con ngươi khẽ chuyển, chắp tay mở miệng: "Đã đến tam vương phủ rồi, Tam vương gia,tạm biệt !"
Hiên Viên Ngạo sững sờ, nữ nhân này hôm nay không trở về vương phủ à ? thấy thế liền mở miệng: "Ừm! Liền như vậy từ biệt, sau này còn gặp lại!"
Sau đó mỗ nữ hướng về phía hắn phất phất tay, mang theo Tiểu Nguyệt đi về phía trước. . . . . .
Hiên Viên Ngạo trong đầu hiện đâu chấm hỏi, rồi sau đó bước vào vương phủ. . . . . .
Trước cửa thị vệ cũng buồn bực nhìn vương phi, tại sao cùng Vương Gia trở về mà không cùng đi vào, này hơn nửa đêm còn muốn đi đâu đây?
Hai người đi được một chút, Tiểu Nguyệt len lén kéo kéo tay áo của nàng, mang theo tiếng khóc nức nở, nhỏ giọng mở miệng: "Tiểu thư, chúng ta đang đi đâu?
Tiếng nói vừa dứt, Vũ Văn Tiểu Tam len lén quay đầu, không thấy bóng dáng của hắn,chắc đã vào, cười gian một tiếng. . . . . .
Mỗ nữ tử gõ lên đầu Tiểu Nguyệt: "Ngốc, dĩ nhiên là chờ hắn đi vào, chúng ta mới trở về!" Mỗ nữ mặt sắc mặt vui mừng, không ngờ Hiên Viên Ngạo dễ bị lừa thế này, ha ha ha. . . . . .
Tiểu Nguyệt nhưng trong lòng mơ hồ có chút dự cảm không tốt. . . . . .
Thị vệ nhìn bộ dáng lén lén đi vào của các nàng,liền khinh thường quay đầu đi.
Thoáng chốc âm thanh lạnh lẽo vang lên: "Không biết Bách huynh đến vương phủ của bổn vương làm cái gì?”
Hai người đang khom lưng, cùng nhau rụt cổ lại, rồi sau đó cùng nhau nuốt nước miếng. . . . . .
Tiểu Nguyệt suýt nữa là bị sợ đến khóc . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam đứng lên, cố làm trấn định cầm cây quạt lắc lắc: "Hắc hắc. . . . . . Tam vương gia, a. . . . . . Cái đó. . . . . . A, đúng rồi! Không phải ta nói không muốn đến phủ của cừu nhân sao? Cho nên muốn tới đây tá túc một đêm, tá túc một đêm, đúng!" Nói xong đôi tay đặt ở sau lưng, uốn a uốn éo , bộ mặt nịnh hót nhìn hắn. . . . . .
"Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi diễn đủ chưa!" Thấy nàng không biết hối cải, còn tệ hại hơn lừa là gạt hắn, quá đáng hơn hướng hắn uốn éo làm hắn nổi da gà,Vương Gia nào đó rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà hét to lên một tiếng.
Tiểu Nguyệt vừa nghe tiếng hô, trực tiếp bị sợ đến hôn mê bất tỉnh. . . . . .
Ách. . . . . . Diễn đủ chưa? Đây là ý gì biết nàng là ai? Không thể nào đâu?
Cái này. . . . . . Dường như cái này không phải trọng điểm,mà trọng điểm là nàng làm sao thoát khỏi kiếp nạn này! Suy nghĩ một chút mình biểu hiện hôm nay,còn lời nói lúc nãy, rồi nhìn gương mặt xanh mét của hắn, mỗ nữ thoáng chốc không biết làm sao?
Vì vậy. . . . . . Nịnh hót mở miệng: "Vương Gia, người ta là bởi vì biết ngươi đi hội thi thơ, cho nên muốn đi theo mà thôi, Vương Gia liền đại nhân đại lượng không cần cùng người ta so đo được chứ?"
Nói xong nâng tiểu nguyệt , từng bước từng bước hướng hướng vào vương phủ,không quên lén lén quay đầu nhìn hắn.
Muốn đi cùng hắn? Nàng thật coi hắn Hiên Viên Ngạo là người ngu sao?"Vũ Văn Tiểu Tam, Bổn vương đối với ngươi quá dung túng rồi, ngươi cư nhiên nhiều lần chọc giận Bổn vương, hôm nay càng thêm. . . . . ."
Nói tới chỗ này, mỗ nữ lập tức cắt đứt lời của hắn: "Ai nha, biết, biết, Vương Gia đối với người ta rất tốt, rất tốt! Người ta biết sai rồi, thật, người ta đảm bảo không có lần sau rồi, người ta lấy nhân cách phu quân mình cùng Vương Gia bảo đảm!"
Một Vương Gia nào đó vừa nghe, vốn là giận đến xanh mét liền biến thành đen! Bảo đảm? Tại sao? tiện nhân này muốn lấy nhân cách của hắn tới bảo đảm?
Tiểu Nguyệt chưa ngất hoàn toàn, nghe lời này, mắt trợn trắng lên, liền ngất lun. . .
"Tốt lắm Vương Gia, sắc trời đã tối, chúng ta cũng không nên đứng ở cửa, hay là trước đi về nghỉ ngơi đi! Cái đó. . . . . . Ngài từ từ đi, bổn vương phi đi trước một bước!" Mỗ nữ nói xong kéo Tiểu Nguyệt thật nhanh tháo chạy. . . . . .
Lưu lại Vương Gia nào đó tức giận đằng đằng tức giận nhìn bong lưng nàng, nếu không phải hoài nghi nàng cùng hoàng thúc có quan hệ, hắn hận không thể bổ nữ nhân này ra ! Tiện nhân này!
. . . . . .
Trở lại thư phòng, ám ảnh nuốt nước miếng một cái xuất hiện trước mặt của hắn, quỳ một chân trên đất: "Vương Gia!"
"Tra rõ là chuyện gì?" Lạnh lùng mở miệng hỏi .
"Tra. . . . . . Đã điều tra xong!" Lau mồ hôi lạnh trên trán, tra là đã điều tra xong, nhưng hắn không biết nên nói thế nào à? Vương Gia nghe xong sẽ không rực tiếp giết hắn chứ?
"Nói." Trong bụng có chút kinh ngạc hôm nay hắn làm sao mà cứ ấp úng.
"Ách. . . . . . Xin Vương Gia trước không giết thuộc hạ." Ám ảnh vẫn cảm thấy vì lý do an toàn, nói trước một tiếng, để tránh vương gia giết cá trong chậu.
"Nói!" Giờ phút này âm thanh đã mơ hồ xen lẫn tức giận.
Ám ảnh nhắm mắt mở miệng: "Bên ngoài đều đồn đãi Vương Gia cùng Nhị vương gia đoạn tụ, nói Vương Gia cùng Nhị vương gia yêu nhau nhưng không thể cùng một chỗ, bách tính nói Vương Gia cùng Nhị vương gia bệnh đồng tính. Hơn nữa còn có lời đồn đãi nói ngày đó Vương Gia hạ lệnh đem nhị vương phi ném ra, là , là . . . . ." Là nửa ngày cũng không dám nói.
Vương Gia nào đó sắc mặt tối sầm: "Là cái gì?" Âm thanh lạnh lẽo đến khiến mọi người phát rung.
Ám ảnh run lên: "Là ghen tỵ nhị vương phi có thể mọi ngày ở chung với nhị vương gia, cho nên. . . . . . Còn có người nói Vương Gia thường thường cùng Nhị vương gia ngắm trăng, còn từng bị vương phi cùng trắc vương phi bắt gặp. . . . . ."
Theo như nguyên lý mà nói lời đồn đãi càng truyền càng khoa trương, bởi vì Vũ Văn Tiểu Tam đem tất cả mọi chuyện khoa trương mà nói, cho nên ám ảnh truyền ra đều là lời nói của Vũ Văn Tiểu Tam .Lời đồn đại không thể nào tưởng tượng được. . . . . .
"Nghe nói trắc vương phi lúc ấy. . . . . ." Ám ảnh vẫn còn ở thao thao bất tuyệt nói.
"Đủ rồi!" Hiên Viên Ngạo liền vỗ một cái vào bàn , làm nó thoát chốc trở thành tro bụi! âm thanh lạnh lẽo nói, "Những lời đồn này là do ai nói?"
Trong đầu đột nhiên lại hiện lên những lời Tiêu Hòa hỏi mình, còn có phản ứng của hai tên kia, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi! Khó trách hoàng huynh lúc ấy cũng biểu hiện kì quái!
"Hồi vương gia,nghe nói là một vị gọi Vũ Văn Lão Nhị công tử tung ra!" Ám ảnh khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.
Vũ Văn Lão Nhị? Một Vương Gia vừa nghe danh tự này, trực tiếp liền nhớ lại Vũ Văn Tiểu Tam!"Quả thật tiện nhân kia giở trò quỷ?" Mấy ngày nay tiện nhân kia xuất phủ thường xuyên, hơn nữa luôn là nữ giả nam trang! Vũ Văn Lão Nhị? Chỉ có nàng nghĩ ra! Khó trách ở địa bàn của hoàng thúc, hoàng thúc cũng không ngăn cản! Hoàng thúc hôm nay còn biết hắn là ai , nhưng lại không nói cho hắn biết, trong bụng thầm nghĩ quả nhiên là hai người này quan hệ không tầm thường!
"Vương Gia, hẳn không phải là vương phi giở trò quỷ, bởi vì Vũ Văn lão nhị, nghe nói là cùng vương phi là biểu đệ ." Lời nói khiến chính hắn cũng mồ hôi một hồi, giống như nếu như biểu đệ vương phi biết chuyện này, mà người nói Vũ Văn lão nhị không phải là vương phi chứ? Được rồi, hắn thừa nhận, chuyện này thế cũng cùng vương phi có quan hệ!
"Chưa bắt được hắn?" Không phải tiện nhân kia này vì sao không bắt được? Trong bụng liền tức giận, tiện nhân này,không phải chỉ điểm biểu đệ nàng tới sỉ nhục hắn chứ! Thật là buồn cười!
"Thuộc hạ vô năng, hôm nay hắn không có đi Vân Trung thành, hỏi tất cả người biết chuyện, cũng không người nào biết hắn ở đâu." Ám ảnh co rúm nói.
"Đi thăm dò cho bổn vương! Không tra được người không cần trở lại!" Hiên Viên Ngạo hung hăng mở miệng, hắn nhất định này đem người này chặt làm trăm mảnh!
"Dạ!" Ám ảnh thật nhanh mở miệng, rồi sau đó thật nhanh vọt ra ngoài, lấy hắn rất hiểu rõ vương gia, hắn chậm một bước cũng rất có thể. . . . . .
Quả nhiên, mới ra cửa sổ ,thư phòng vương gia liền sụp!
Sắc mặt tức giận đi ra từ đống đổ nát, bộ mặt đều là chinh chiến sa trường lúc này hiện ra!
Ám ảnh nuốt nước miếng. . . . . . Vương Gia quả thật rất tức giận, thư phòng như vậy là do vương gia dùng nội lực bắn ra rồi ! Xem ra cái đó Vũ Văn Lão Nhị. . . . . .Liền không khả quan!
Vừa bước vào tẩm điện của mình, mỗ nữ, nghe được một tiếng vang thật lớn truyền đến, chẳng biết tại sao, không tự chủ được co rúm lại một chút. . . . . .
Trong bụng có chút buồn bực, tại sao vậy?
Ai. . . . . . Không còn sớm, ngủ đi, tĩnh dưỡng tinh thần, sáng mai thức sớm , lại đi kiếm tiền, Hiên Viên Ngạo cùng Công Tôn Trường Khanh. . . . . . Hắc hắc. . . . . . ( tỷ ơi kì này tỷ khó sống rồi...)
Mỗ nữ vừa nghĩ tới, vuốt ngực mình nàng vừa kiếm được một triệu lượng ngân phiếu, đầy mặt hạnh phúc đem thân thể Tiểu Nguyệt té xỉu lôi vào phòng. . . . . .
/255
|