Mấy ngày ở trên thuyền có thể nói là khoảng thời gian nhàn nhã nhất của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An từ trước tới nay, đương nhiên cũng bao gồm cả Tưởng Khang Ninh và Quách Tử Mục. Ngày đầu lên thuyền, Quách Tử Mục u buồn được La Vinh Vương an ủi đã tươi tắn hơn nhiều. Bước vào tháng năm, thời tiết đẹp đẽ, trời trong mây trắng, Hổ ca, Đại Kim, Tiểu Kim, và bọn nhỏ nằm trên boong tàu phơi nắng. Năm mét xung quanh ba đại lão hổ được coi là vùng cấm, thị vệ trên thuyền không dám tới gần, cũng rất bội phục ba hài tử, thế nhưng có thể thân cận với lão hổ như vậy,
Tưởng Mạt Hi mơ màng, buồn ngủ ghé vào trên người Hổ ca. Ni tử thì giúp Đại Kim vệ sinh răng. Vương Thanh thì dựa vào Tiểu Kim đọc sách. Tuy nói, hiện tại nhóc không cần lên học đường, nhưng công khóa không thể bỏ dở, bằng không, không chỉ bị gia gia giáo huấn, còn bị sư bá đánh lòng bàn tay, cho dù trước giờ sư bá chưa từng đánh nhóc.
Quách Tử Mục không thích thấy người ngoài, La Vinh Vương cũng không thích y đeo mặt nạ gặp người khác, nên đơn giản là ở trong thuyền chơi cờ với Quách Tử Mục. Quách Tử Mục lúc trước không biết chơi cờ, nhưng từ sau khi La Vinh Vương tới, kỹ năng chơi cờ (vây) của y tiến bộ rõ rệt.
Tuy nhiên, sau lần đầu tiên Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An giữa ban ngày ban mặt tuyên dâm bị Tưởng Khang Ninh mắng cho một phen, hai người cũng học được cách ngoan ngoãn, chơi cờ với hài tử, chơi mạt chược với tiền bối. Nhưng tối đến khi mọi người đã yên giấc, thì trong một góc thuyền đen tối nào đó, sẽ có hai bóng người dây dưa với nhau.
Trong phòng bếp yên tĩnh, một nam tử cao lớn ẩn giấu trong bóng đêm. Hô hấp của hắn nặng nề. Đợi đôi mắt thích ứng với bóng tối, hắn có thể nhìn thấy thiếu niên đang ngồi trước mặt mình một cách trọn vẹn, đang phun ra nuốt vào tính khí thô to của hắn. Hai người này không phải ai khác, chính là Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An.
Lần đầu tiên chơi dã chiến, Vương Thạch Tỉnh có chút khẩn trương, kết quả sau lần đó hắn bắt đầu yêu thích. Thiệu Vân An là người hiện đại, còn du học nước ngoài, đương nhiên không cần phải nói về độ phóng khoáng. Hắn coi trọng tình cảm nhất, nhưng về khía cạnh tình thú với ái nhân, hắn đảm bảo sẽ làm Vương Thạch Tỉnh dục tiên dục tử.
"Tiểu tức phụ..."
Thiệu Vân An liếm liếm đầu con rùa đen nhỏ, đứng dậy, quay lại nằm trên bếp, lắc hông: "Tướng công mau tiến vào ~"
Vương Thạch Tỉnh muốn nổ tung, một tay bóp mông Thiệu Vân An, một tay đỡ côn sắt xông tới phương hướng kia.
"Ha...ưm..."
Địa phương sớm bị khai phá dễ dàng chấp nhận cột sắt cứng rắn, thân thể run rẩy vì cơn thịnh nộ của đối phương. Hương vị ngây ngất khiến hắn không muốn dừng lại. Lâu lắm rồi mới được làm tình mà không cần kiêng nể gì.
Không cần lo nghĩ xem ván giường có chắc chắn hay không. Ở ngay trên kệ bếp, Vương Thạch Tỉnh rót cho tức phụ của mình ăn no. Đợi tới khi hai người đều thỏa mãn, Thiệu Vân An đã mệt tới mức không nhấc nổi đầu ngón tay. Vương Thạch Tỉnh không biết xấu hổ nói. "Tức phụ, năm lượng thịt của tướng công ăn ngon không?" (nà ní! Tỉnh ca! Từ khi nào mà anh học được dirty talk vậy?"
"Ăn ngon."
Vương Thạch Tỉnh thực vừa lòng. Cho nên nói, nam nhân thành thật cũng có thể bị dạy dỗ thành sắc lang! Huống chi Vương Thạch Tỉnh tuyệt đối không phải là nam nhân thành thật.
Ăn no, hai người tiến vào không gian tắm rửa. Tới khi ra ngoài lại là bộ dáng nghiêm trang đứng đắn, điều kiện là không nói đến đôi môi sưng đỏ của Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh bế Thiệu Vân An về phòng, hai người đều mang dép lê mềm mại, đi đường không phát ra thanh âm. Vừa mới tới khách phòng, một gian cửa kẽo kẹt nhẹ nhàng mở ra, Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng lùi lại sau, giấu thân hình cả hai vào trong bóng đêm.
Có người rời khỏi phòng? Ai mà buổi tối không ngủ được ra ngoài đi dạo thế? Thiệu Vân An vảnh tai. Trên thuyền này chỉ có một đôi phu phu là bọn họ, chắc chắn không thể có người nào đi đánh dã chiến giống bọn họ chứ? Một hồi lâu sau, Vương Thạch Tỉnh nhỏ giọng. "Đi rồi."
"Là ai?"
"Hình như là Tử Mục."
"Quách tiểu ca?"
Thiệu Vân An vỗ vỗ Vương Thạch Tỉnh, chỉ chỉ phía trên. Vương Thạch Tỉnh cũng không yên tâm, đã trễ thế này, Quách Tử Mục ra ngoài làm gì? Hắn ôm Thiệu Vân An, chân không tiếng động bước theo.
Ban đêm trên sông, gió mang theo hơi lạnh, hơn nữa càng đi về hướng bắc thời tiết càng lạnh, mà Quách Tử Mục chỉ khoác một lớp áo mỏng manh. Năm tới Quách Tử Mục sẽ tròn hai mươi, đến tuổi nhược quán sẽ phải tổ chức lễ nhược quán, thông báo rằng mình đã thành niên, tóc phải búi thành búi tóc của nam tử thành niên. Công tử nhà quyền quý thì đeo ngọc quan, không có tiền thì dùng dây cột tóc thay thế. Nhưng phụ mẫu Quách Tử Mục đều qua đời, sang năm, chỉ có huynh trưởng Quách Tử Du có thể làm lễ nhược quán cho y. Giống như Quách Tử Mục, Thiệu Vân An hơn mười lăm tuổi, nhưng chưa tới hai mươi vẫn phải vấn tóc lên, bất quá không cần búi lên hết toàn bộ, chỉ búi một nửa, dùng khăn trùm đầu bao lại. Thiệu Vân An vốn còn định dùng kéo xẻn một cái cho ngắn, nhưng bị Vương Thạch Tỉnh ngăn cản. Cho nên mỗi buổi sáng, Vương Thạch Tỉnh đều giúp hắn chải đầu, còn búi tóc của Vương Thạch Tỉnh thì do chính hắn tự búi, Thiệu Vân An không làm.
Quách Tử Mục lúc này đã xả hết tóc xuống, thân mặc một chiếc áo khoác mỏng màu nhạt, quả thật nếu dùng từ khuynh quốc khuynh thành cho dung nhan này cũng chẳng khoa trương, ai mà nhìn thấy chắc thành cây si luôn. Thiệu Vân An nhìn tới ngây ngẩn, tiên tử lạc vào dân gian chắc cũng giống thế này đi. Ánh trăng rọi trên người Quách Tử Mục, y thoạt nhìn như đang rơi vào cõi thần tiên, duy mỹ tới mức khiến người khác không thở nổi."
"Thật đẹp nha..."
Thiệu Vân An nhịn không được cảm thán, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, đôi mắt bị che lại. Kéo bàn tay to của Vương Thạch Tỉnh ra, Thiệu Vân An ngửa đầu. "Huynh không cảm thấy thực đẹp sao?"
"Chỉ có thể nhìn từ xa. Chưa kể, ta là người đã có tức phụ, đẹp hay không không liên quan tới ta. Đừng quấy rầy hắn, chúng ta trở về phòng."
Có tiếng bước chân truyền đến, Vương Thạch Tỉnh lập tức bế Thiệu Vân An núp vào. Một người bước lên boong tàu, nhìn thấy Quách Tử Mục đứng ở cạnh tàu thì rõ ràng ngây ngẩn cả người, cảnh đẹp như tiên trước mắt khiến ông thất thần. Chờ tới khi hoàn hồn, ông vội vàng cởi áo khoác bước tới.
Tiếng bước chân làm Quách Tử Mục giật mình, y hoảng loạn cúi đầu tính chạy về phòng thì bỗng dưng đâm đầu vào lồng ngực một người. Còn chưa kịp thét lên, đối phương đã bao bọc y trong lớp ngoại y ấm áp, tiếp theo là răn dạy.
"Buổi tối không ngủ được ra hóng gió làm gì! Lỡ bị phong hàn thì làm sao?"
Quách Tử Mục sửng sốt, ngẩng đầu, trong đôi mắt trong veo quyến rũ hiện lên gương mặt lo lắng của một người. La Vinh Vương cuốn chặt y, ôm y trở về. "Đừng thất thần nữa, mau về phòng, lỡ bị bệnh thì sao."
Nhưng ngay sau đó, hành đồng của Quách Tử Mục khiến Thiệu Vân An đang rình coi phải hết hồn, thiếu chút nữa thốt lên tiếng, còn may hắn kịp thời cắn miệng. Quách Tử Mục ôm La Vinh Vương, chôn cả người vào lồng ngực La Vinh Vương. La Vinh Vương cũng choáng váng, cả hồi lâu không thể phục hồi. Gió thổi bay mấy sợi tóc của Quách Tử Mục, dưới ánh trăng, chỉ cần nhìn bóng dáng, hai người quả thực rất xứng đôi.
Một trận gió lạnh thổi qua, La Vinh Vương rõ ràng giật mình. Cúi đầu giơ tay, yêu thương vuốt ve mái tóc mượt mà của Quách Tử Mục, ông hỏi. "Còn sợ lên kinh thành sao?"
Người trong lồng ngực gật đầu.
La Vinh Vương hàm hậu cười dỗ dành. "Đừng sợ đừng sợ, tin tưởng Mộ Dung bá bá. Tới kinh thành, không ai có thể bắt nạt ngươi. Nếu ngươi không muốn ra ngoài, thì ở nhà nấu đồ ăn cho Mộ Dung bá bá, làm điểm tâm, cùng với Mộ Dung bá bá chơi cờ. Trong phủ của Mộ Dung bá bá có cái vườn rất lớn, trồng rất nhiều hoa, ngươi có thể cùng Mộ Dung bá bá trồng hoa. Nếu ngươi không thích, trồng rau hay nhổ bỏ cũng không sao. Đừng sợ nữa, về phòng đi, cảm lạnh bây giờ."
Quách Tử Mục vẫn gật đầu, nhưng không ngẩng lên. La Vinh Vương nhẹ nhàng vỗ vỗ y, cho phép y vùi đầu trong ngực mình, ôm y đi.
Một lát sau, xác định không còn tiếng bước chân, Thiệu Vân An mới dám thở ra một hơi. Vương Thạch Tỉnh không dám ở lại, ôm hắn yên lặng không một tiếng động trở về phòng. Vừa vào trong, Thiệu Vân An không thể nhịn nổi nữa, hỏi. "Quách tiểu ca vừa nãy là có ý gì?"
Vương Thạch Tỉnh đáp. "Ý gì không quan trọng, quan trọng là niên kỷ của Mộ Dung bá bá có thể làm gia gia của hắn."
Thiệu Vân An bĩu môi. "Cái này chính là quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão nha. Nhưng cảnh vừa nãy thật sự rất lãng mạng. Mộ Dung bá bá thực sự rất quan tâm Quách tiểu ca. Quách tiểu ca từ nhỏ đã mất cha, chẳng lẽ muốn tìm cảm giác phụ thân ở trên người Mộ Dung bá bá?"
Vương Thạch Tỉnh lại nhíu mày. "Đệ nói chuyện với hắn thử xem. Nếu chỉ muốn được trưởng bối quan tâm thì không sao, nhưng nếu có tâm tư khác thì, nhân lúc còn sớm nên dừng lại."
Thiệu Vân An thực khó xử. Vương Thạch Tỉnh nói. "Hai người bọn họ niên kỷ không tương xứng, thân phận không tương xứng. Cho dù không để bụng chuyện tuổi tác, nhưng Tử Mục chỉ có thể làm thiếp thất, đệ có thể trơ mắt nhìn hắn đi làm thiếp cho người ta sao?"
Thiệu Vân An. "Không thể."
"Cho nên, không thể để hắn ôm tâm tư này. Sau này La VInh Vương đi rồi, nếu làm thiếp thất thì hắn làm sao có thể sống sót trong vương phủ."
Thiệu Vân An nặng nề gật đầu. "Được rồi, ta tìm hắn nói chuyện."
Ở bên này, La Vinh Vương đưa Quách Tử Mục trở về phòng, sau đó ông còn trở lại phòng mình lấy cho y ly trà nóng. Trong phòng Quách Tử Mục không có nước ấm. Không phải do người hầu trên thuyền thất trách, mà do Quách Tử Mục không thích thấy người lạ, nên không để người hầu đưa vào. Quách Tử Mục uống trà nóng, trên người ấm áp hơn, lúc này mới hỏi. "Sao Mộ Dung bá bá chưa ngủ nữa?"
La Vinh Vương đáp. "Người già rồi, không ngủ nhiều được, ta nghe thấy có tiếng động nên ra ngoài xem thử. Nếu ta không đi ra xem, ngươi định đứng hóng gió bao lâu?"
Quách Tử Mục rũ mi. "Không ngủ được, lại buồn phiền."
"Đúng vậy, ở trên thuyền đương nhiên buồn, nhịn một chút, tới kinh thành thì tốt rồi."
Quách Tử Mục không lên tiếng, La Vinh Vương nghiêng đầu nhìn mặt y, hỏi. "Có phải buồn ngủ hay không? Mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm đi."
Quách Tử Mục mở miệng, thanh âm như muỗi kêu. "Thế tử bọn họ...có thể hay không, không thích, người lạ, ở tại trong vương phủ?"
La Vinh Vương bất động, sau đó thở dài một tiếng, thì ra là lo lắng chuyện này. Ông cười nói. "Ngươi đang suy nghĩ lung tung rồi. Thế tử có tâm tật, hắn rất mập, không thích xuất môn. Tiểu Huy thì tính tình hướng nội, cực kỳ sợ người lạ, nếu thấy vị ca ca xinh đẹp như người, e là nó cả ngày không dám lên tiếng." Dừng một chút, La Vinh Vương thoáng thu liễm ý cười. "Về phần vương phi, ngươi càng không cần lo lắng. Nàng tin phật, thường thường ở lại chùa Ngọc Lâm, lần này ngươi tới chưa chắc đã gặp được nàng."
Quách Tử Mục ngẩng đầu, trong mắt đầy kinh ngạc. La Vinh Vương cười cười niết mũi y. "Muốn biết cái gì thì cứ trực tiếp hỏi Mộ Dung bá bá, đừng có một mình đi ra hóng gió. Vương phi một lòng chỉ muốn tu phật thành tiên, không rảnh quan tâm chuyện phàm phu tục tử. Mộ Dung bá bá cũng không có đám trắc phi thiếp thất lộn xộn, trong phủ chỉ có thế tử và tiểu Huy."
Quách Tử Mục cắn môi. "Vậy, không có ai chăm sóc ngài sao?"
"Cái này à, ta có tay có chân, còn chưa tới lúc không thể động đậy, cần người chăm sóc làm gì. Chưa kể, trong phủ có đầu bếp, có người giặt đồ, ta chỉ cần trồng hoa, nuôi chim, thỉnh thoảng vào triều đứng trước mặt hoàng thượng một lúc, không có gì cần nhọc lòng." Dứt lời, La Vinh Vương dường như cảm thấy, mình thực sự chẳng làm việc gì đàng hoàng, ngượng ngùng nói. "Để ngươi chê cười rồi, Mộ Dung bá bá trước kia là hoàng tử không có địa vị, cả đời không tranh quyền đoạt thế. Sau này nhờ hoàng thượng khai ân, phong cho ta cái chức thân vương."
Quách Tử Mục không vui. "Ngài như vậy mới thông minh."
La Vinh Vương nhếch miệng cười. "Ha hả, đây là lần đầu tiên có người khen ta thông minh."
Quách Tử Mục nói. "Ngài rất thông minh. Không tranh quyền đoạt thế, không chỉ sống nhẹ nhàng, còn không bị hoàng thượng kiêng kị."
La Vinh Vương vẫn tươi cười, nhưng nghiêm túc hơn hẳn. "Ai nói với ngươi? Hay chính ngươi nghĩ ra?"
Quách Tử Mục đáp. "Ở cùng Vân An và Thạch Tỉnh lâu rồi, nên hiểu ra đôi chút. Vân An có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng hắn không làm như vậy. Hắn nói, người không thể sống thiếu tiền, nhưng không thể làm nô lệ của tiền tài. Cho nên, quyền thế cũng giống vậy đi."
La Vinh Vương khẽ mỉm cười, nói. "Hắn nói đúng. Con người, không thể làm nô lệ tiền tài, cũng không thể làm nô lệ cho quyền thế. Mộ Dung bá bá chưa từng muốn tranh đoạt vị trí kia, sống cả đời thế này cũng khá tốt."
Quách Tử Mục gật đầu. "Làm hoàng thượng thật là mệt nha, phải lo chuyện ăn uống ngủ nghỉ của người trong thiên hạ, làm vương gia nhàn tản sướng hơn."
"Ha ha ha..." Không biết hoàng chất nghe thấy lời này có tức giận hay không, phải lo chuyện "ăn uống ngủ nghỉ" cho người trong thiên hạ.
Lúc này, Quách Tử Mục nhịn không được ngáp một cái. La Vinh Vương lập tức nói. "Khuya rồi, ngươi mau ngủ đi." Dứt lời, ông đứng lên.
"Mộ Dung bá bá..."
Vừa mới xoay người rời đi, La Vinh Vương vòng trở lại, nhìn thấy đôi môi đỏ của Quách Tử Mục mấp máy, sau đó mở ra. "Ngài buồn ngủ sao? Nếu không, ta chơi cờ với ngài."
La Vinh Vương trìu mến nhìn y. "Buồn ngủ buồn ngủ, ta về nghỉ ngơi đây, ngươi cũng nghỉ đi, đừng nghĩ ngợi linh tinh."
"Được rồi."
La Vinh Vương rời khỏi phòng nhưng không lấy lại ngoại y. Quách Tử Mục đưa la Vinh Vương ra cửa, cũng không trả lại ngoại y cho ông. Cửa đóng lại, Quách Tử Mục tựa người vào cửa, trên mặt không còn mỉm cười, cúi đầu, ngửi mùi hương trên y phục không thuộc về mình, trên gương mặt Quách Tử Mục đầy u sầu và cô đơn.
Hôm sau lúc dùng cơm sáng, La Vinh Vương và Quách Tử Mục nói nói cười cười, chẳng thể nhìn ra hai người tối qua ngủ muộn. La Vinh Vương không nhắc lại chuyện ngoại y, Quách Tử Mục cũng không nói.
Ba đứa nhỏ còn đang ngủ nướng, Thiệu Vân An không gọi bọn nhỏ dậy. Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim thoạt nhìn thì tưởng là bọn nó ngủ trong phòng ba đứa nhóc, nhưng thực chất là ở trong không gian. Không gian trên thuyền có hạn, ba con đại lão hổ bị mắc kẹt trên thuyền lâu như vậy nhất định sẽ phát điên.
Sau khi ăn xong, Thiệu Vân An bày mưu tính kế, để Tưởng Khang Ninh mời La Vinh Vương chơi cờ. Thiệu Vân An lấy lý do phải làm điểm tâm, kéo Quách Tử Mục đi. Trên thuyền mặc dù có đầu bếp, nhưng thức ăn của mọi người chủ yếu vẫn do Quách Tử Mục và Thiệu Vân An làm. Việc ăn uống của mấy người này sớm đã bị chiều hư, đồ người khác nấu bọn họ nuốt không trôi
Tưởng Mạt Hi mơ màng, buồn ngủ ghé vào trên người Hổ ca. Ni tử thì giúp Đại Kim vệ sinh răng. Vương Thanh thì dựa vào Tiểu Kim đọc sách. Tuy nói, hiện tại nhóc không cần lên học đường, nhưng công khóa không thể bỏ dở, bằng không, không chỉ bị gia gia giáo huấn, còn bị sư bá đánh lòng bàn tay, cho dù trước giờ sư bá chưa từng đánh nhóc.
Quách Tử Mục không thích thấy người ngoài, La Vinh Vương cũng không thích y đeo mặt nạ gặp người khác, nên đơn giản là ở trong thuyền chơi cờ với Quách Tử Mục. Quách Tử Mục lúc trước không biết chơi cờ, nhưng từ sau khi La Vinh Vương tới, kỹ năng chơi cờ (vây) của y tiến bộ rõ rệt.
Tuy nhiên, sau lần đầu tiên Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An giữa ban ngày ban mặt tuyên dâm bị Tưởng Khang Ninh mắng cho một phen, hai người cũng học được cách ngoan ngoãn, chơi cờ với hài tử, chơi mạt chược với tiền bối. Nhưng tối đến khi mọi người đã yên giấc, thì trong một góc thuyền đen tối nào đó, sẽ có hai bóng người dây dưa với nhau.
Trong phòng bếp yên tĩnh, một nam tử cao lớn ẩn giấu trong bóng đêm. Hô hấp của hắn nặng nề. Đợi đôi mắt thích ứng với bóng tối, hắn có thể nhìn thấy thiếu niên đang ngồi trước mặt mình một cách trọn vẹn, đang phun ra nuốt vào tính khí thô to của hắn. Hai người này không phải ai khác, chính là Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An.
Lần đầu tiên chơi dã chiến, Vương Thạch Tỉnh có chút khẩn trương, kết quả sau lần đó hắn bắt đầu yêu thích. Thiệu Vân An là người hiện đại, còn du học nước ngoài, đương nhiên không cần phải nói về độ phóng khoáng. Hắn coi trọng tình cảm nhất, nhưng về khía cạnh tình thú với ái nhân, hắn đảm bảo sẽ làm Vương Thạch Tỉnh dục tiên dục tử.
"Tiểu tức phụ..."
Thiệu Vân An liếm liếm đầu con rùa đen nhỏ, đứng dậy, quay lại nằm trên bếp, lắc hông: "Tướng công mau tiến vào ~"
Vương Thạch Tỉnh muốn nổ tung, một tay bóp mông Thiệu Vân An, một tay đỡ côn sắt xông tới phương hướng kia.
"Ha...ưm..."
Địa phương sớm bị khai phá dễ dàng chấp nhận cột sắt cứng rắn, thân thể run rẩy vì cơn thịnh nộ của đối phương. Hương vị ngây ngất khiến hắn không muốn dừng lại. Lâu lắm rồi mới được làm tình mà không cần kiêng nể gì.
Không cần lo nghĩ xem ván giường có chắc chắn hay không. Ở ngay trên kệ bếp, Vương Thạch Tỉnh rót cho tức phụ của mình ăn no. Đợi tới khi hai người đều thỏa mãn, Thiệu Vân An đã mệt tới mức không nhấc nổi đầu ngón tay. Vương Thạch Tỉnh không biết xấu hổ nói. "Tức phụ, năm lượng thịt của tướng công ăn ngon không?" (nà ní! Tỉnh ca! Từ khi nào mà anh học được dirty talk vậy?"
"Ăn ngon."
Vương Thạch Tỉnh thực vừa lòng. Cho nên nói, nam nhân thành thật cũng có thể bị dạy dỗ thành sắc lang! Huống chi Vương Thạch Tỉnh tuyệt đối không phải là nam nhân thành thật.
Ăn no, hai người tiến vào không gian tắm rửa. Tới khi ra ngoài lại là bộ dáng nghiêm trang đứng đắn, điều kiện là không nói đến đôi môi sưng đỏ của Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh bế Thiệu Vân An về phòng, hai người đều mang dép lê mềm mại, đi đường không phát ra thanh âm. Vừa mới tới khách phòng, một gian cửa kẽo kẹt nhẹ nhàng mở ra, Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng lùi lại sau, giấu thân hình cả hai vào trong bóng đêm.
Có người rời khỏi phòng? Ai mà buổi tối không ngủ được ra ngoài đi dạo thế? Thiệu Vân An vảnh tai. Trên thuyền này chỉ có một đôi phu phu là bọn họ, chắc chắn không thể có người nào đi đánh dã chiến giống bọn họ chứ? Một hồi lâu sau, Vương Thạch Tỉnh nhỏ giọng. "Đi rồi."
"Là ai?"
"Hình như là Tử Mục."
"Quách tiểu ca?"
Thiệu Vân An vỗ vỗ Vương Thạch Tỉnh, chỉ chỉ phía trên. Vương Thạch Tỉnh cũng không yên tâm, đã trễ thế này, Quách Tử Mục ra ngoài làm gì? Hắn ôm Thiệu Vân An, chân không tiếng động bước theo.
Ban đêm trên sông, gió mang theo hơi lạnh, hơn nữa càng đi về hướng bắc thời tiết càng lạnh, mà Quách Tử Mục chỉ khoác một lớp áo mỏng manh. Năm tới Quách Tử Mục sẽ tròn hai mươi, đến tuổi nhược quán sẽ phải tổ chức lễ nhược quán, thông báo rằng mình đã thành niên, tóc phải búi thành búi tóc của nam tử thành niên. Công tử nhà quyền quý thì đeo ngọc quan, không có tiền thì dùng dây cột tóc thay thế. Nhưng phụ mẫu Quách Tử Mục đều qua đời, sang năm, chỉ có huynh trưởng Quách Tử Du có thể làm lễ nhược quán cho y. Giống như Quách Tử Mục, Thiệu Vân An hơn mười lăm tuổi, nhưng chưa tới hai mươi vẫn phải vấn tóc lên, bất quá không cần búi lên hết toàn bộ, chỉ búi một nửa, dùng khăn trùm đầu bao lại. Thiệu Vân An vốn còn định dùng kéo xẻn một cái cho ngắn, nhưng bị Vương Thạch Tỉnh ngăn cản. Cho nên mỗi buổi sáng, Vương Thạch Tỉnh đều giúp hắn chải đầu, còn búi tóc của Vương Thạch Tỉnh thì do chính hắn tự búi, Thiệu Vân An không làm.
Quách Tử Mục lúc này đã xả hết tóc xuống, thân mặc một chiếc áo khoác mỏng màu nhạt, quả thật nếu dùng từ khuynh quốc khuynh thành cho dung nhan này cũng chẳng khoa trương, ai mà nhìn thấy chắc thành cây si luôn. Thiệu Vân An nhìn tới ngây ngẩn, tiên tử lạc vào dân gian chắc cũng giống thế này đi. Ánh trăng rọi trên người Quách Tử Mục, y thoạt nhìn như đang rơi vào cõi thần tiên, duy mỹ tới mức khiến người khác không thở nổi."
"Thật đẹp nha..."
Thiệu Vân An nhịn không được cảm thán, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, đôi mắt bị che lại. Kéo bàn tay to của Vương Thạch Tỉnh ra, Thiệu Vân An ngửa đầu. "Huynh không cảm thấy thực đẹp sao?"
"Chỉ có thể nhìn từ xa. Chưa kể, ta là người đã có tức phụ, đẹp hay không không liên quan tới ta. Đừng quấy rầy hắn, chúng ta trở về phòng."
Có tiếng bước chân truyền đến, Vương Thạch Tỉnh lập tức bế Thiệu Vân An núp vào. Một người bước lên boong tàu, nhìn thấy Quách Tử Mục đứng ở cạnh tàu thì rõ ràng ngây ngẩn cả người, cảnh đẹp như tiên trước mắt khiến ông thất thần. Chờ tới khi hoàn hồn, ông vội vàng cởi áo khoác bước tới.
Tiếng bước chân làm Quách Tử Mục giật mình, y hoảng loạn cúi đầu tính chạy về phòng thì bỗng dưng đâm đầu vào lồng ngực một người. Còn chưa kịp thét lên, đối phương đã bao bọc y trong lớp ngoại y ấm áp, tiếp theo là răn dạy.
"Buổi tối không ngủ được ra hóng gió làm gì! Lỡ bị phong hàn thì làm sao?"
Quách Tử Mục sửng sốt, ngẩng đầu, trong đôi mắt trong veo quyến rũ hiện lên gương mặt lo lắng của một người. La Vinh Vương cuốn chặt y, ôm y trở về. "Đừng thất thần nữa, mau về phòng, lỡ bị bệnh thì sao."
Nhưng ngay sau đó, hành đồng của Quách Tử Mục khiến Thiệu Vân An đang rình coi phải hết hồn, thiếu chút nữa thốt lên tiếng, còn may hắn kịp thời cắn miệng. Quách Tử Mục ôm La Vinh Vương, chôn cả người vào lồng ngực La Vinh Vương. La Vinh Vương cũng choáng váng, cả hồi lâu không thể phục hồi. Gió thổi bay mấy sợi tóc của Quách Tử Mục, dưới ánh trăng, chỉ cần nhìn bóng dáng, hai người quả thực rất xứng đôi.
Một trận gió lạnh thổi qua, La Vinh Vương rõ ràng giật mình. Cúi đầu giơ tay, yêu thương vuốt ve mái tóc mượt mà của Quách Tử Mục, ông hỏi. "Còn sợ lên kinh thành sao?"
Người trong lồng ngực gật đầu.
La Vinh Vương hàm hậu cười dỗ dành. "Đừng sợ đừng sợ, tin tưởng Mộ Dung bá bá. Tới kinh thành, không ai có thể bắt nạt ngươi. Nếu ngươi không muốn ra ngoài, thì ở nhà nấu đồ ăn cho Mộ Dung bá bá, làm điểm tâm, cùng với Mộ Dung bá bá chơi cờ. Trong phủ của Mộ Dung bá bá có cái vườn rất lớn, trồng rất nhiều hoa, ngươi có thể cùng Mộ Dung bá bá trồng hoa. Nếu ngươi không thích, trồng rau hay nhổ bỏ cũng không sao. Đừng sợ nữa, về phòng đi, cảm lạnh bây giờ."
Quách Tử Mục vẫn gật đầu, nhưng không ngẩng lên. La Vinh Vương nhẹ nhàng vỗ vỗ y, cho phép y vùi đầu trong ngực mình, ôm y đi.
Một lát sau, xác định không còn tiếng bước chân, Thiệu Vân An mới dám thở ra một hơi. Vương Thạch Tỉnh không dám ở lại, ôm hắn yên lặng không một tiếng động trở về phòng. Vừa vào trong, Thiệu Vân An không thể nhịn nổi nữa, hỏi. "Quách tiểu ca vừa nãy là có ý gì?"
Vương Thạch Tỉnh đáp. "Ý gì không quan trọng, quan trọng là niên kỷ của Mộ Dung bá bá có thể làm gia gia của hắn."
Thiệu Vân An bĩu môi. "Cái này chính là quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão nha. Nhưng cảnh vừa nãy thật sự rất lãng mạng. Mộ Dung bá bá thực sự rất quan tâm Quách tiểu ca. Quách tiểu ca từ nhỏ đã mất cha, chẳng lẽ muốn tìm cảm giác phụ thân ở trên người Mộ Dung bá bá?"
Vương Thạch Tỉnh lại nhíu mày. "Đệ nói chuyện với hắn thử xem. Nếu chỉ muốn được trưởng bối quan tâm thì không sao, nhưng nếu có tâm tư khác thì, nhân lúc còn sớm nên dừng lại."
Thiệu Vân An thực khó xử. Vương Thạch Tỉnh nói. "Hai người bọn họ niên kỷ không tương xứng, thân phận không tương xứng. Cho dù không để bụng chuyện tuổi tác, nhưng Tử Mục chỉ có thể làm thiếp thất, đệ có thể trơ mắt nhìn hắn đi làm thiếp cho người ta sao?"
Thiệu Vân An. "Không thể."
"Cho nên, không thể để hắn ôm tâm tư này. Sau này La VInh Vương đi rồi, nếu làm thiếp thất thì hắn làm sao có thể sống sót trong vương phủ."
Thiệu Vân An nặng nề gật đầu. "Được rồi, ta tìm hắn nói chuyện."
Ở bên này, La Vinh Vương đưa Quách Tử Mục trở về phòng, sau đó ông còn trở lại phòng mình lấy cho y ly trà nóng. Trong phòng Quách Tử Mục không có nước ấm. Không phải do người hầu trên thuyền thất trách, mà do Quách Tử Mục không thích thấy người lạ, nên không để người hầu đưa vào. Quách Tử Mục uống trà nóng, trên người ấm áp hơn, lúc này mới hỏi. "Sao Mộ Dung bá bá chưa ngủ nữa?"
La Vinh Vương đáp. "Người già rồi, không ngủ nhiều được, ta nghe thấy có tiếng động nên ra ngoài xem thử. Nếu ta không đi ra xem, ngươi định đứng hóng gió bao lâu?"
Quách Tử Mục rũ mi. "Không ngủ được, lại buồn phiền."
"Đúng vậy, ở trên thuyền đương nhiên buồn, nhịn một chút, tới kinh thành thì tốt rồi."
Quách Tử Mục không lên tiếng, La Vinh Vương nghiêng đầu nhìn mặt y, hỏi. "Có phải buồn ngủ hay không? Mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm đi."
Quách Tử Mục mở miệng, thanh âm như muỗi kêu. "Thế tử bọn họ...có thể hay không, không thích, người lạ, ở tại trong vương phủ?"
La Vinh Vương bất động, sau đó thở dài một tiếng, thì ra là lo lắng chuyện này. Ông cười nói. "Ngươi đang suy nghĩ lung tung rồi. Thế tử có tâm tật, hắn rất mập, không thích xuất môn. Tiểu Huy thì tính tình hướng nội, cực kỳ sợ người lạ, nếu thấy vị ca ca xinh đẹp như người, e là nó cả ngày không dám lên tiếng." Dừng một chút, La Vinh Vương thoáng thu liễm ý cười. "Về phần vương phi, ngươi càng không cần lo lắng. Nàng tin phật, thường thường ở lại chùa Ngọc Lâm, lần này ngươi tới chưa chắc đã gặp được nàng."
Quách Tử Mục ngẩng đầu, trong mắt đầy kinh ngạc. La Vinh Vương cười cười niết mũi y. "Muốn biết cái gì thì cứ trực tiếp hỏi Mộ Dung bá bá, đừng có một mình đi ra hóng gió. Vương phi một lòng chỉ muốn tu phật thành tiên, không rảnh quan tâm chuyện phàm phu tục tử. Mộ Dung bá bá cũng không có đám trắc phi thiếp thất lộn xộn, trong phủ chỉ có thế tử và tiểu Huy."
Quách Tử Mục cắn môi. "Vậy, không có ai chăm sóc ngài sao?"
"Cái này à, ta có tay có chân, còn chưa tới lúc không thể động đậy, cần người chăm sóc làm gì. Chưa kể, trong phủ có đầu bếp, có người giặt đồ, ta chỉ cần trồng hoa, nuôi chim, thỉnh thoảng vào triều đứng trước mặt hoàng thượng một lúc, không có gì cần nhọc lòng." Dứt lời, La Vinh Vương dường như cảm thấy, mình thực sự chẳng làm việc gì đàng hoàng, ngượng ngùng nói. "Để ngươi chê cười rồi, Mộ Dung bá bá trước kia là hoàng tử không có địa vị, cả đời không tranh quyền đoạt thế. Sau này nhờ hoàng thượng khai ân, phong cho ta cái chức thân vương."
Quách Tử Mục không vui. "Ngài như vậy mới thông minh."
La Vinh Vương nhếch miệng cười. "Ha hả, đây là lần đầu tiên có người khen ta thông minh."
Quách Tử Mục nói. "Ngài rất thông minh. Không tranh quyền đoạt thế, không chỉ sống nhẹ nhàng, còn không bị hoàng thượng kiêng kị."
La Vinh Vương vẫn tươi cười, nhưng nghiêm túc hơn hẳn. "Ai nói với ngươi? Hay chính ngươi nghĩ ra?"
Quách Tử Mục đáp. "Ở cùng Vân An và Thạch Tỉnh lâu rồi, nên hiểu ra đôi chút. Vân An có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng hắn không làm như vậy. Hắn nói, người không thể sống thiếu tiền, nhưng không thể làm nô lệ của tiền tài. Cho nên, quyền thế cũng giống vậy đi."
La Vinh Vương khẽ mỉm cười, nói. "Hắn nói đúng. Con người, không thể làm nô lệ tiền tài, cũng không thể làm nô lệ cho quyền thế. Mộ Dung bá bá chưa từng muốn tranh đoạt vị trí kia, sống cả đời thế này cũng khá tốt."
Quách Tử Mục gật đầu. "Làm hoàng thượng thật là mệt nha, phải lo chuyện ăn uống ngủ nghỉ của người trong thiên hạ, làm vương gia nhàn tản sướng hơn."
"Ha ha ha..." Không biết hoàng chất nghe thấy lời này có tức giận hay không, phải lo chuyện "ăn uống ngủ nghỉ" cho người trong thiên hạ.
Lúc này, Quách Tử Mục nhịn không được ngáp một cái. La Vinh Vương lập tức nói. "Khuya rồi, ngươi mau ngủ đi." Dứt lời, ông đứng lên.
"Mộ Dung bá bá..."
Vừa mới xoay người rời đi, La Vinh Vương vòng trở lại, nhìn thấy đôi môi đỏ của Quách Tử Mục mấp máy, sau đó mở ra. "Ngài buồn ngủ sao? Nếu không, ta chơi cờ với ngài."
La Vinh Vương trìu mến nhìn y. "Buồn ngủ buồn ngủ, ta về nghỉ ngơi đây, ngươi cũng nghỉ đi, đừng nghĩ ngợi linh tinh."
"Được rồi."
La Vinh Vương rời khỏi phòng nhưng không lấy lại ngoại y. Quách Tử Mục đưa la Vinh Vương ra cửa, cũng không trả lại ngoại y cho ông. Cửa đóng lại, Quách Tử Mục tựa người vào cửa, trên mặt không còn mỉm cười, cúi đầu, ngửi mùi hương trên y phục không thuộc về mình, trên gương mặt Quách Tử Mục đầy u sầu và cô đơn.
Hôm sau lúc dùng cơm sáng, La Vinh Vương và Quách Tử Mục nói nói cười cười, chẳng thể nhìn ra hai người tối qua ngủ muộn. La Vinh Vương không nhắc lại chuyện ngoại y, Quách Tử Mục cũng không nói.
Ba đứa nhỏ còn đang ngủ nướng, Thiệu Vân An không gọi bọn nhỏ dậy. Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim thoạt nhìn thì tưởng là bọn nó ngủ trong phòng ba đứa nhóc, nhưng thực chất là ở trong không gian. Không gian trên thuyền có hạn, ba con đại lão hổ bị mắc kẹt trên thuyền lâu như vậy nhất định sẽ phát điên.
Sau khi ăn xong, Thiệu Vân An bày mưu tính kế, để Tưởng Khang Ninh mời La Vinh Vương chơi cờ. Thiệu Vân An lấy lý do phải làm điểm tâm, kéo Quách Tử Mục đi. Trên thuyền mặc dù có đầu bếp, nhưng thức ăn của mọi người chủ yếu vẫn do Quách Tử Mục và Thiệu Vân An làm. Việc ăn uống của mấy người này sớm đã bị chiều hư, đồ người khác nấu bọn họ nuốt không trôi
/233
|