[Nếu như người của ngươi thích đã sớm có bạch nguyệt quang trong lòng? Từ bỏ hay là cố chấp theo đuổi?]
"Đương nhiên là theo đuổi rồi, hắn thích người ta nhưng mà người ta chưa chắc gì đã thích hắn a! Nam nhân độc thân mà còn không dám theo đuổi thì làm sao xứng với đấng nữ nhi!"
[Nếu như bạch nguyệt quang cũng thích hắn nhưng không nói ra?]
"Hừ, chưa nói vẫn là chưa nói. Ta liền nói trước với hắn một bước, xem ai hơn ai!"
[Nhưng mà, nếu như hắn là một người thích suy diễn!]
"Thì sao? Chỉ cần hắn chưa yêu đương, ta vẫn có khả năng!"
[Tốt lắm, ngươi quả là...một người cố chấp]
Nhã Âm: "..."
[Nhưng mà sự cố chấp ngốc nghếch...à, sự cố chấp đáng yêu của ngươi sẽ được đền đáp. Ta sẽ ban cho ngươi một đặc ân của thần]
Nhã Âm: "..." Nghe thật giống lừa đảo.
[Ta đi đây]
Nhã Âm: "..."
[Đùa thôi, ta sẽ giúp ngươi theo đuổi hắn ta! Ngược lại ngươi phải thực hiện nhiệm vụ mà ta giao ra]
"Từ chối, tự ta làm được"
[Ngươi đồng ý thì tốt quá rồi, từ nay giúp đỡ lẫn nhau nhé]
Nhã Âm: "???"
___
Nhã Âm nhíu mày, mồ hôi lạnh lấm tấm trên gương mặt nhỏ trắng mềm. Nhã Âm dùng hết sức mở mắt ra, cô xoa xoa mi tâm, thẫn thờ ngồi trên giường. Một lát sau, Nhã Âm hít sâu một hơi rồi bước xuống giường, định lấy nước uống một ngụm.
Đêm qua cô mơ thấy ác mộng, một đứa nhóc biết bay tự xưng là hệ thống gì đó muốn giúp cô theo đuổi người trong lòng. Nhưng mà nó còn bắt cô làm mấy cái nhiệm vụ gì nữa.
Đáng sợ quá!
Nhã Âm đặt chân xuống sàn, cảm giác mềm mềm của đôi dép bông hình như hôm nay có hơi khác.
[Ngươi đạp lên mặt ta rồi]
Nhã Âm đông cứng mặt, lãnh lẽo nói:
"Xin lỗi, thất lễ rồi"
Nhã Âm trầm mặc nhấc chân lên, nằm xuống giường kéo chăn che kín người.
"Chỉ là giấc mơ, chỉ là giấc mơ, giấc mơ..."
[Mơ cái chó gì? Ngươi bị ngu à?]
"..."
Nhã Âm nhắm mắt, lần đầu tức giận đến như vậy, cô đập mạnh vào giường, ngồi bật dậy chỉ vào đứa nhóc ước chừng khoảng hai ba tuổi đang ngồi trước mặt.
"Cái thằng nhóc hỗn láo"
[Ăn nói cho cẩn thận, bổn thiếu gia lớn hơn ngươi đến hai trăm tuổi đó]
"..." Hai trăm...tôi còn ở trái đất sao?
Đứa nhóc nhún vai, lắc đầu, bằng một cái giọng rất dễ thương, nó nói:
[Đương nhiên là còn rồi, ngươi bị ngu à?]
"..." Lại còn biết đọc suy nghĩ!
Nhã Âm nắm chặt tay, ép lửa giận xuống. Cô lựa chọn làm ngơ đứa nhóc này đi. Nhã Âm bước xuống giường, duỗi tay lấy quần áo đồng phục, bước vào phòng tắm. Nào ngờ đứa nhóc ấy cũng bay vào theo.
Nhã Âm trừng mắt, gằn giọng nói:
"Đi ra"
[Ai thèm nhìn ngươi thay...]
Rầm!
Nghiên Trác khó hiểu, nó nói gì sai hả?
___
[Được rồi, được rồi, nhanh chân nhanh chân lên. Bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên nào!]
Nhã Âm nắm chặt quai cặp, mệt mỏi xoa trán. Tại sao cô lại bị trói buộc với cái hệ thống cà chớn này vậy hả? Nếu được, xin tất cả chỉ là mơ.
[Mơ mơ cái gì? Tỉnh táo lên đi, cứ cái đà này làm sao mà ngươi theo đuổi hắn thành công đây?]
Nhã Âm: "..." Cách giết người không phạm pháp.
Nhã Âm thở dài một hơi, dù sao cũng đã xảy ra rồi thì thôi cố chấp nhận vậy.
[Xác định mục tiêu công lược đang ở cách ngươi mười bước chân!]
Nhã Âm nghe vậy thì lập tức đứng thẳng người, vuốt tóc, chỉnh lại quần áo lại rồi quay sang Nghiên Trác.
"Thế nào, thế nào, được chưa, đẹp chưa?"
Nghiên Trác lắc lắc đầu:
[Ngươi vốn dĩ đâu có đẹp]
"..." Chó chết!
[Nhưng mà mau thực hiện nhiệm vụ đi, mỗi ngày ngươi bằng mọi cách phải nắm được tay hắn ta]
Nhã Âm cắn cắn môi, nói chuyện cô còn chưa dám nữa là. Cô lắc mạnh đầu, mặc kệ đi.
"Cố lên!"
[....] Chọn nhầm kí chủ rồi.
Bạc Quân vốn dĩ đang nhàm chán đứng ở kia, nào ngờ vừa đảo mắt nhìn xung quanh liền thấy ngay nữ nhân đứng ở xa. Vừa nhìn thấy hắn liền đỏ mặt, lại còn chỉnh tóc tai. Sau đó còn tự nói chuyện một mình, lại cổ vũ bản thân nữa. Nhìn là biết có thêm một người nữa thích hắn rồi. Bạc Quân thừa nhận hắn lớn lên đúng là có chút đẹp trai hơn người khác, ừm, cô thích hắn cũng phải thôi.
Nhưng mà Bạc Quân đã có người trong lòng rồi, nếu lát nữa nữ nhân kia tiếp cận, hắn nhất định lập tức từ chối.
Bạc Quân rũ mắt tính toán trong đầu, ngẩn đầu lên liền thấy Nhã Âm bước đến gần hắn. Bạc Quân thở dài, càng chắc chắn hơn với suy nghĩ của mình.
Nhã Âm tiến đến gần hắn, máy móc đưa tay chào hỏi.
"C-chào cậu, chúng ta có thể..."
Bạc Quân đang định từ chối liền nghe nữ nhân kia nói:
"...làm bạn không?"
Bạc Quân: "..."
Bạc Quân nghĩ nghĩ, nữ nhân này chắc hẳn rất thích hắn. Nhưng mà cô nàng này lại hay ngại ngùng cho nên liền tiếp cận hắn một cách từ từ. Bắt đầu từ việc làm bạn sao? Cũng thật là có tâm tư. Bạc Quân hé môi, vừa cất lên được một chữ:
"Xin..."
Hắn nhìn thấy ánh mắt của nữ nhân kia lấp lánh, ươn ướt, cứ như nếu hắn mở miệng từ chối, cô liền bật khóc rất lớn. Bạc Quân cảm giác tim đập nhanh hơn một chút, hừ, dù sao hắn cũng không muốn thấy con gái khóc. Hắn liền quay xe.
"Xin...hân hạnh"
Bạc Quân thấy nữ nhân kia hai mắt sáng rực, hào hứng cảm ơn không ngừng. Không hiểu sao lại cong khóe môi.
Bạc Quân hắn là không muốn cô phải khóc thôi, đến một lúc nào đó nếu cô thực sự tỏ tình hắn, hắn nhất định sẽ từ chối. Dù sao bây giờ làm bạn, hắn sẽ chặt đứt tâm tư của nữ nhân này, cho cô biết rằng hắn có người mình thích rồi.
Ừm, quyết định như vậy.
Nhã Âm không hề biết những suy nghĩ đặc sắc trong đầu của Bạc Quân, chỉ biết cô vui sắp phát điên rồi.
Bạc Quân mím môi, thích hắn như vậy sao? Ha, vậy thì hắn nhẹ nhàng hơn với cô, coi như an ủi vậy. Bạc Quân xoay người bước đi, chậm rãi nói:
"Đi thôi"
Nhã Âm lập tức nói:
"Ừm!"
Nhã Âm bước nhanh tới sóng vai cùng Bạc Quân.
"A...tớ quên giới thiệu tên"
Bạc Quân nhướng mày, trầm ổn gọi:
"Nhã Âm?" Tên này có chút quen thuộc.
"A? Cậu nhớ tên tớ!"
Bạc Quân cong cong mắt, không hiểu sao có chút buồn cười.
"Bảng tên của cậu"
"Ủa, đúng rồi ha"
Bạc Quân nghĩ nữ nhân này hình như hơi ngốc, lại còn thích hắn tới như vậy, đến bảng tên của mình cũng quên. Nói chuyện với hắn, hẳn là cô rất bối rối. Bạc Quân càng nghĩ không hiểu sao lại càng cảm thấy vui vẻ.
"Tớ học lớp 10/9, cậu học lớp nào vậy?"
"10/1"
"A...vậy thì hơi xa rồi, còn khác ban nữa"
Nhã Âm cúi đầu tính toán, xa như vậy nếu như muốn nắm tay hắn, vậy chẳng lẽ ngày nào cũng chạy lên lớp kéo tay hắn một cái rồi về. Nhã Âm càng nghĩ càng đau đầu.
Bạc Quân thấy cô cúi đầu lâu như vậy liền hiểu ra, nhất định là cô thấy buồn vì không được ở cạnh lớp hắn đây mà. Nữ nhân này đúng là mê mệt hắn, về sau nhất định ngày nào cũng chạy xuống chỗ hắn. Nhưng mà để như vậy cũng không tốt, dù hắn cũng không muốn làm cô buồn nhưng mà...
"Cậu không cần phải ngày nào cũng..."
"Về sau, tớ nhất định sẽ đổi ban vào lớp cậu học!"
Bạc Quân: "..."
____
Hai người sóng vai bước vào khuôn viên trường, Bạc Quân trầm mặc nhìn Nhã Âm đã theo hắn tới lớp. Bạc Quân mở miệng:
"Lớp của cậu ở hướng kia"
"Ừm!"
"..."
Nhất định là nữ nhân này lưu luyến hắn không muốn rời. Phải lựa lời để cô chịu về học mới được. Nhưng mà chưa kịp lên tiếng, Nhã Âm đã đi trước một bước:
"Vậy tớ đi đây, Bạc Quân"
Nhã Âm nói xong liền bỏ đi để lại Bạc Quân đứng trước gió mùa thu lạnh lẽo.
"..." Nhưng mà, cô gọi tên hắn nghe cũng không tồi.
Thế là người nào đó lặng lẽ nhếch môi.
"Đương nhiên là theo đuổi rồi, hắn thích người ta nhưng mà người ta chưa chắc gì đã thích hắn a! Nam nhân độc thân mà còn không dám theo đuổi thì làm sao xứng với đấng nữ nhi!"
[Nếu như bạch nguyệt quang cũng thích hắn nhưng không nói ra?]
"Hừ, chưa nói vẫn là chưa nói. Ta liền nói trước với hắn một bước, xem ai hơn ai!"
[Nhưng mà, nếu như hắn là một người thích suy diễn!]
"Thì sao? Chỉ cần hắn chưa yêu đương, ta vẫn có khả năng!"
[Tốt lắm, ngươi quả là...một người cố chấp]
Nhã Âm: "..."
[Nhưng mà sự cố chấp ngốc nghếch...à, sự cố chấp đáng yêu của ngươi sẽ được đền đáp. Ta sẽ ban cho ngươi một đặc ân của thần]
Nhã Âm: "..." Nghe thật giống lừa đảo.
[Ta đi đây]
Nhã Âm: "..."
[Đùa thôi, ta sẽ giúp ngươi theo đuổi hắn ta! Ngược lại ngươi phải thực hiện nhiệm vụ mà ta giao ra]
"Từ chối, tự ta làm được"
[Ngươi đồng ý thì tốt quá rồi, từ nay giúp đỡ lẫn nhau nhé]
Nhã Âm: "???"
___
Nhã Âm nhíu mày, mồ hôi lạnh lấm tấm trên gương mặt nhỏ trắng mềm. Nhã Âm dùng hết sức mở mắt ra, cô xoa xoa mi tâm, thẫn thờ ngồi trên giường. Một lát sau, Nhã Âm hít sâu một hơi rồi bước xuống giường, định lấy nước uống một ngụm.
Đêm qua cô mơ thấy ác mộng, một đứa nhóc biết bay tự xưng là hệ thống gì đó muốn giúp cô theo đuổi người trong lòng. Nhưng mà nó còn bắt cô làm mấy cái nhiệm vụ gì nữa.
Đáng sợ quá!
Nhã Âm đặt chân xuống sàn, cảm giác mềm mềm của đôi dép bông hình như hôm nay có hơi khác.
[Ngươi đạp lên mặt ta rồi]
Nhã Âm đông cứng mặt, lãnh lẽo nói:
"Xin lỗi, thất lễ rồi"
Nhã Âm trầm mặc nhấc chân lên, nằm xuống giường kéo chăn che kín người.
"Chỉ là giấc mơ, chỉ là giấc mơ, giấc mơ..."
[Mơ cái chó gì? Ngươi bị ngu à?]
"..."
Nhã Âm nhắm mắt, lần đầu tức giận đến như vậy, cô đập mạnh vào giường, ngồi bật dậy chỉ vào đứa nhóc ước chừng khoảng hai ba tuổi đang ngồi trước mặt.
"Cái thằng nhóc hỗn láo"
[Ăn nói cho cẩn thận, bổn thiếu gia lớn hơn ngươi đến hai trăm tuổi đó]
"..." Hai trăm...tôi còn ở trái đất sao?
Đứa nhóc nhún vai, lắc đầu, bằng một cái giọng rất dễ thương, nó nói:
[Đương nhiên là còn rồi, ngươi bị ngu à?]
"..." Lại còn biết đọc suy nghĩ!
Nhã Âm nắm chặt tay, ép lửa giận xuống. Cô lựa chọn làm ngơ đứa nhóc này đi. Nhã Âm bước xuống giường, duỗi tay lấy quần áo đồng phục, bước vào phòng tắm. Nào ngờ đứa nhóc ấy cũng bay vào theo.
Nhã Âm trừng mắt, gằn giọng nói:
"Đi ra"
[Ai thèm nhìn ngươi thay...]
Rầm!
Nghiên Trác khó hiểu, nó nói gì sai hả?
___
[Được rồi, được rồi, nhanh chân nhanh chân lên. Bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên nào!]
Nhã Âm nắm chặt quai cặp, mệt mỏi xoa trán. Tại sao cô lại bị trói buộc với cái hệ thống cà chớn này vậy hả? Nếu được, xin tất cả chỉ là mơ.
[Mơ mơ cái gì? Tỉnh táo lên đi, cứ cái đà này làm sao mà ngươi theo đuổi hắn thành công đây?]
Nhã Âm: "..." Cách giết người không phạm pháp.
Nhã Âm thở dài một hơi, dù sao cũng đã xảy ra rồi thì thôi cố chấp nhận vậy.
[Xác định mục tiêu công lược đang ở cách ngươi mười bước chân!]
Nhã Âm nghe vậy thì lập tức đứng thẳng người, vuốt tóc, chỉnh lại quần áo lại rồi quay sang Nghiên Trác.
"Thế nào, thế nào, được chưa, đẹp chưa?"
Nghiên Trác lắc lắc đầu:
[Ngươi vốn dĩ đâu có đẹp]
"..." Chó chết!
[Nhưng mà mau thực hiện nhiệm vụ đi, mỗi ngày ngươi bằng mọi cách phải nắm được tay hắn ta]
Nhã Âm cắn cắn môi, nói chuyện cô còn chưa dám nữa là. Cô lắc mạnh đầu, mặc kệ đi.
"Cố lên!"
[....] Chọn nhầm kí chủ rồi.
Bạc Quân vốn dĩ đang nhàm chán đứng ở kia, nào ngờ vừa đảo mắt nhìn xung quanh liền thấy ngay nữ nhân đứng ở xa. Vừa nhìn thấy hắn liền đỏ mặt, lại còn chỉnh tóc tai. Sau đó còn tự nói chuyện một mình, lại cổ vũ bản thân nữa. Nhìn là biết có thêm một người nữa thích hắn rồi. Bạc Quân thừa nhận hắn lớn lên đúng là có chút đẹp trai hơn người khác, ừm, cô thích hắn cũng phải thôi.
Nhưng mà Bạc Quân đã có người trong lòng rồi, nếu lát nữa nữ nhân kia tiếp cận, hắn nhất định lập tức từ chối.
Bạc Quân rũ mắt tính toán trong đầu, ngẩn đầu lên liền thấy Nhã Âm bước đến gần hắn. Bạc Quân thở dài, càng chắc chắn hơn với suy nghĩ của mình.
Nhã Âm tiến đến gần hắn, máy móc đưa tay chào hỏi.
"C-chào cậu, chúng ta có thể..."
Bạc Quân đang định từ chối liền nghe nữ nhân kia nói:
"...làm bạn không?"
Bạc Quân: "..."
Bạc Quân nghĩ nghĩ, nữ nhân này chắc hẳn rất thích hắn. Nhưng mà cô nàng này lại hay ngại ngùng cho nên liền tiếp cận hắn một cách từ từ. Bắt đầu từ việc làm bạn sao? Cũng thật là có tâm tư. Bạc Quân hé môi, vừa cất lên được một chữ:
"Xin..."
Hắn nhìn thấy ánh mắt của nữ nhân kia lấp lánh, ươn ướt, cứ như nếu hắn mở miệng từ chối, cô liền bật khóc rất lớn. Bạc Quân cảm giác tim đập nhanh hơn một chút, hừ, dù sao hắn cũng không muốn thấy con gái khóc. Hắn liền quay xe.
"Xin...hân hạnh"
Bạc Quân thấy nữ nhân kia hai mắt sáng rực, hào hứng cảm ơn không ngừng. Không hiểu sao lại cong khóe môi.
Bạc Quân hắn là không muốn cô phải khóc thôi, đến một lúc nào đó nếu cô thực sự tỏ tình hắn, hắn nhất định sẽ từ chối. Dù sao bây giờ làm bạn, hắn sẽ chặt đứt tâm tư của nữ nhân này, cho cô biết rằng hắn có người mình thích rồi.
Ừm, quyết định như vậy.
Nhã Âm không hề biết những suy nghĩ đặc sắc trong đầu của Bạc Quân, chỉ biết cô vui sắp phát điên rồi.
Bạc Quân mím môi, thích hắn như vậy sao? Ha, vậy thì hắn nhẹ nhàng hơn với cô, coi như an ủi vậy. Bạc Quân xoay người bước đi, chậm rãi nói:
"Đi thôi"
Nhã Âm lập tức nói:
"Ừm!"
Nhã Âm bước nhanh tới sóng vai cùng Bạc Quân.
"A...tớ quên giới thiệu tên"
Bạc Quân nhướng mày, trầm ổn gọi:
"Nhã Âm?" Tên này có chút quen thuộc.
"A? Cậu nhớ tên tớ!"
Bạc Quân cong cong mắt, không hiểu sao có chút buồn cười.
"Bảng tên của cậu"
"Ủa, đúng rồi ha"
Bạc Quân nghĩ nữ nhân này hình như hơi ngốc, lại còn thích hắn tới như vậy, đến bảng tên của mình cũng quên. Nói chuyện với hắn, hẳn là cô rất bối rối. Bạc Quân càng nghĩ không hiểu sao lại càng cảm thấy vui vẻ.
"Tớ học lớp 10/9, cậu học lớp nào vậy?"
"10/1"
"A...vậy thì hơi xa rồi, còn khác ban nữa"
Nhã Âm cúi đầu tính toán, xa như vậy nếu như muốn nắm tay hắn, vậy chẳng lẽ ngày nào cũng chạy lên lớp kéo tay hắn một cái rồi về. Nhã Âm càng nghĩ càng đau đầu.
Bạc Quân thấy cô cúi đầu lâu như vậy liền hiểu ra, nhất định là cô thấy buồn vì không được ở cạnh lớp hắn đây mà. Nữ nhân này đúng là mê mệt hắn, về sau nhất định ngày nào cũng chạy xuống chỗ hắn. Nhưng mà để như vậy cũng không tốt, dù hắn cũng không muốn làm cô buồn nhưng mà...
"Cậu không cần phải ngày nào cũng..."
"Về sau, tớ nhất định sẽ đổi ban vào lớp cậu học!"
Bạc Quân: "..."
____
Hai người sóng vai bước vào khuôn viên trường, Bạc Quân trầm mặc nhìn Nhã Âm đã theo hắn tới lớp. Bạc Quân mở miệng:
"Lớp của cậu ở hướng kia"
"Ừm!"
"..."
Nhất định là nữ nhân này lưu luyến hắn không muốn rời. Phải lựa lời để cô chịu về học mới được. Nhưng mà chưa kịp lên tiếng, Nhã Âm đã đi trước một bước:
"Vậy tớ đi đây, Bạc Quân"
Nhã Âm nói xong liền bỏ đi để lại Bạc Quân đứng trước gió mùa thu lạnh lẽo.
"..." Nhưng mà, cô gọi tên hắn nghe cũng không tồi.
Thế là người nào đó lặng lẽ nhếch môi.
/39
|