[Kí chủ! Còn 2km nữa, đừng từ bỏ]
Trên con đường lạnh buốt của ngày cận giáng sinh, có một nữ sinh mặc đồng phục THPT lao vụt trên đường. Hơi thở của cô tạo ra những cột khói trong không khí, gương mặt vì lạnh mà đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại hết sức kiên định.
[...]
[Ngốc]
_
Nhã Âm hôm nay đi học đứng đợi thật lâu vẫn không thấy Bạc Quân. Rốt cuộc dùng điểm may mắn để đổi mới có thể biết được vị trí và tình huống của hắn.
Sau đó...liền không biết vì sao mà tay không chạy tới. Nơi giam giữ cách trường học hơn hai mươi cây số, mặc dù điểm sức mạnh của Nhã Âm đã tăng không ít nhưng thế này cũng là quá sức của cô rồi. Bạc gia là gia tộc lớn, Nhã Âm biết họ sẽ mau chóng đến cứu Bạc Quân. Nhưng mà trong lúc đó có thể hắn sẽ cô đơn, hắn sẽ bị thương. Nhã Âm không chịu được khi nghĩ tới việc hắn đau đớn, cứ trông chờ vào ai đó đến cứu hắn, chi bằng cô tự mình tới.
Mặc dù biết sẽ chẳng giúp được gì, có khi sẽ bỏ mạng cũng nên. Nhã Âm hiểu, nhưng cô...thật sự không chịu nổi.
Nơi đó là một chỗ tăm tối của vùng ngoại ô thành phố, nơi mà tệ nạn buôn người, đánh bạc leo thang. Một vùng tự do của mấy gã tội phạm, những kẻ thích làm bất lương chẳng hạn? Tất nhiên chính phủ đã đề ra nhiều giải pháp xử lí đám này, nhưng những băng nhóm tội phạm vẫn không hề giảm sút thậm chí có dấu hiệu gia tăng. Không có tài xế nào dám chạy vào quãng đường này.
Họ vẫn đang chờ thời cơ để triệt phá đám tội phạm này. Bởi vì dù có trong thời nào đi chăng nữa, làm gì có ai đồng cảm với tội phạm chứ? Nếu có, chỉ là suy nghĩ sai lệch thôi.
Mà, với giới hắc đạo thì vụ này bình thường đấy chứ.
Lúc Nhã Âm tới nơi hai chân đau đến muốn gãy ra đi tìm cuộc sống mới. Xung quanh bao phủ bởi những cây tán lớn, dương xỉ mọc cao bất thường, Nhã Âm ôm ngực tựa vào gốc cây thở dốc. Cô còn trụ vững được hoàn toàn là nhờ vào ý chí.
Nhã Âm lẩm bẩm, "Mệt muốn chửi thề luôn rồi..."
Hắn ở trên đó à?
[Theo vị trí là vậy]
Nhã Âm nhìn độ cao, cô khẽ nuốt xuống một ngụm. Mẹ tên bắt cóc, nhốt cái mẹ gì mà cao vậy!
"Má cái ***, tên bắt cóc *** ***"
Nhã Âm_Kẻ sẽ mất đi bình tĩnh và chửi thề cực nhiều khi quá mệt.
[...] Đ-đáng sợ quá!
[Ta gợi ý cho ngươi nhé, leo cầu thang người sẽ bị phát hiện, leo tường ngươi cũng sẽ bị phát hiện]
"..." Cái ***, ngươi nói cái *** gì vậy?
Nghiên Trác run sợ trốn vào không gian.
[...] Hộ giá!
Nhã Âm mím môi, cố gắng ổn định hơi thở. Cô không nghĩ gì liền trèo lên cây, trước nay được bao bọc trong nhung lụa, Nhã Âm chưa từng leo cây lần nào. Thể lực của cô cũng sắp cạn kiệt.
Nhưng mà.
Nhã Âm bám vào thân cây, tay bị cào chảy máu, nếu như lúc này Nhã Âm còn mắc bệnh máu đông chắc là cô sẽ mất mạng ở cái khu này.
[Nè, nè, điểm thể lực của ngươi vẫn chưa cao đâu, dựa vào điểm sức mạnh thì chưa đủ, ngươi sẽ bất tỉnh đấy]
Nhã Âm cố chấp trèo lên, lúc vừa tới cô đã để ý rồi, cái nhánh cây bên kia vừa vặn vươn tới cửa sổ.
Hệ thống biết suy nghĩ của Nhã Âm, nó thoáng rùng mình, liều quá rồi.
Nhã Âm bám được vào nhánh cây cũng thật vất vả, nhìn độ cao bên dưới, Nhã Âm tim đập càng nhanh. Nhã Âm nhắm chặt mắt, cố gắng bò tới càng gần cửa sổ, phần đầu ngọn dễ gãy nên...
Nhã Âm cắn mạnh vào môi, cảm nhận máu tuôn ra trong miệng, cô mở to mắt nhảy qua cửa sổ. Sức lực không mạnh, Nhã Âm mất thăng bằng, xém chút rơi xuống, nhưng rất may là Nghiên Trác kịp vươn tay giữ cô lại.
Nhã Âm thành công bám vào bệ cửa sổ, treo lơ lửng trên không.
Nghiên Trác sắp khóc đến nơi, [Kí chủ, hay là ta dùng năng lực đưa ngươi xuống nhé? Chúng ta chờ người đến cứu hắn được không?]
"..." Nhưng mà, có thể hắn đang khó chịu lắm...
Nhã Âm nghiến răng, mắt cô mờ dần rồi, cô chống tay nâng cả người lên bệ cửa.
[Tên bắt cóc vừa xuống cầu thang, mau lên!]
Nhã Âm thở nhanh, tâm trí còn sót lại chút tỉnh táo, cô cố gắng mở mắt. Vừa nhìn đã thấy Bạc Quân sững sờ ngồi đó, hắn nhìn chằm chằm vào cô tựa như muốn hỏi "Tại sao vậy?"
Nhã Âm khẽ mỉm cười, cơn đau buốt từ miệng truyền đến, Nhã Âm thều thào nói:
"Bạc Quân, tớ tới đây...chỉ vì muốn nhìn thấy cậu"
Kì lạ, mặc dù Nhã Âm đang trong bộ dáng rất chật vật, máu và bùn đất lấm lem nhưng Bạc Quân lại cảm thấy cô thật đẹp.
Bạc Quân nắm chặt tay, con người màu đỏ nhìn Nhã Âm vừa gấp gáp vừa nóng rực, hắn run rẩy gọi:
"Bé cưng..."
"Ừm, tớ...-"
Nhã Âm cắn môi, mạnh mẽ lao đến, dùng sức lực cuối cùng để ôm nam nhân mà cô yêu quý hơn cả mạng sống.
Bạc Quân cảm thấy nghẹn trong cổ họng, ngay cả một tiếng cũng không phát ra được nữa. Nếu như không bị trói, hắn thề sẽ siết chặt cô trong vòng tay của mình. Nhìn Nhã Âm yếu ớt tựa vào lòng hắn, trái tim Bạc Quân bị dỗ dành đến tan chảy.
Lúc sau, hắn mới tìm lại được giọng nói, hắn thì thầm:
"Cậu thừa biết rằng tôi sẽ không sao mà? Hửm, bé cưng?"
Nhã Âm cố gắng điều chỉnh hơi thở, "Tớ muốn tận mắt thấy..."
Nhã Âm cởi trói cho Bạc Quân xong trước mắt liền mờ xuống, cả người cô lung lay ngã xuống.
Đến giới hạn rồi.
Nhã Âm nhìn thấy Bạc Quan an toàn, trong lòng liền cảm thấy mọi chuyện ổn cả rồi. Cả người thả lỏng, cũng vì vậy mà rơi vào trạng thái mất đi ý thức.
Bạc Quân ôm Nhã Âm vào lòng, nhìn những vết thương của cô, ánh mắt hắn tối lại. Bạc Quân chỉ nghĩ rằng tình cảm Nhã Âm dành cho hắn cùng lắm chỉ là tình cảm học sinh thuần khiết...nhưng không ngờ Nhã Âm lại xem trọng hắn hơn cả mạng sống của mình.
Thử nghĩ xem nơi này có bao nhiêu cao, khoảng cách có bao nhiêu xa.
Bạc Quân rốt cuộc bây giờ mới hiểu rõ tình cảm của Nhã Âm dành cho hắn sâu đậm cỡ nào. Nhưng mà...liệu rằng Bạc Quân có thể đáp lại tình cảm ấy một cách chân thành không?
Vốn dĩ nghĩ rằng vụ bắt cóc này không có gì phải lo, nhưng bây giờ thì có rồi.
Bạc Quân thở ra một hơi, ôm chặt Nhã Âm trong lòng, nhỏ giọng chửi:
"Verdammt..."
Tạ Quế Chi yên lặng nãy giờ, đột ngột lên tiếng:
"Bạc Quân, cậu thích người khác rồi?"
Bạc Quân nhìn Nhã Âm chăm chú, hắn khẽ vươn tay chạm nhẹ vào má của cô sau cong môi.
"...Gì? Tôi thích? À...phải rồi, đúng vậy"
Bạc Quân nghĩ kĩ rồi, hắn tự tin rằng không ai có đối xử tốt với Nhã Âm hơn hắn. Nếu giao Nhã Âm cho nam nhân khác, Bạc Quân không yên tâm.
Không đúng.
Hắn sẽ không nhịn được giết chết nam nhân đó mất.
Trên con đường lạnh buốt của ngày cận giáng sinh, có một nữ sinh mặc đồng phục THPT lao vụt trên đường. Hơi thở của cô tạo ra những cột khói trong không khí, gương mặt vì lạnh mà đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại hết sức kiên định.
[...]
[Ngốc]
_
Nhã Âm hôm nay đi học đứng đợi thật lâu vẫn không thấy Bạc Quân. Rốt cuộc dùng điểm may mắn để đổi mới có thể biết được vị trí và tình huống của hắn.
Sau đó...liền không biết vì sao mà tay không chạy tới. Nơi giam giữ cách trường học hơn hai mươi cây số, mặc dù điểm sức mạnh của Nhã Âm đã tăng không ít nhưng thế này cũng là quá sức của cô rồi. Bạc gia là gia tộc lớn, Nhã Âm biết họ sẽ mau chóng đến cứu Bạc Quân. Nhưng mà trong lúc đó có thể hắn sẽ cô đơn, hắn sẽ bị thương. Nhã Âm không chịu được khi nghĩ tới việc hắn đau đớn, cứ trông chờ vào ai đó đến cứu hắn, chi bằng cô tự mình tới.
Mặc dù biết sẽ chẳng giúp được gì, có khi sẽ bỏ mạng cũng nên. Nhã Âm hiểu, nhưng cô...thật sự không chịu nổi.
Nơi đó là một chỗ tăm tối của vùng ngoại ô thành phố, nơi mà tệ nạn buôn người, đánh bạc leo thang. Một vùng tự do của mấy gã tội phạm, những kẻ thích làm bất lương chẳng hạn? Tất nhiên chính phủ đã đề ra nhiều giải pháp xử lí đám này, nhưng những băng nhóm tội phạm vẫn không hề giảm sút thậm chí có dấu hiệu gia tăng. Không có tài xế nào dám chạy vào quãng đường này.
Họ vẫn đang chờ thời cơ để triệt phá đám tội phạm này. Bởi vì dù có trong thời nào đi chăng nữa, làm gì có ai đồng cảm với tội phạm chứ? Nếu có, chỉ là suy nghĩ sai lệch thôi.
Mà, với giới hắc đạo thì vụ này bình thường đấy chứ.
Lúc Nhã Âm tới nơi hai chân đau đến muốn gãy ra đi tìm cuộc sống mới. Xung quanh bao phủ bởi những cây tán lớn, dương xỉ mọc cao bất thường, Nhã Âm ôm ngực tựa vào gốc cây thở dốc. Cô còn trụ vững được hoàn toàn là nhờ vào ý chí.
Nhã Âm lẩm bẩm, "Mệt muốn chửi thề luôn rồi..."
Hắn ở trên đó à?
[Theo vị trí là vậy]
Nhã Âm nhìn độ cao, cô khẽ nuốt xuống một ngụm. Mẹ tên bắt cóc, nhốt cái mẹ gì mà cao vậy!
"Má cái ***, tên bắt cóc *** ***"
Nhã Âm_Kẻ sẽ mất đi bình tĩnh và chửi thề cực nhiều khi quá mệt.
[...] Đ-đáng sợ quá!
[Ta gợi ý cho ngươi nhé, leo cầu thang người sẽ bị phát hiện, leo tường ngươi cũng sẽ bị phát hiện]
"..." Cái ***, ngươi nói cái *** gì vậy?
Nghiên Trác run sợ trốn vào không gian.
[...] Hộ giá!
Nhã Âm mím môi, cố gắng ổn định hơi thở. Cô không nghĩ gì liền trèo lên cây, trước nay được bao bọc trong nhung lụa, Nhã Âm chưa từng leo cây lần nào. Thể lực của cô cũng sắp cạn kiệt.
Nhưng mà.
Nhã Âm bám vào thân cây, tay bị cào chảy máu, nếu như lúc này Nhã Âm còn mắc bệnh máu đông chắc là cô sẽ mất mạng ở cái khu này.
[Nè, nè, điểm thể lực của ngươi vẫn chưa cao đâu, dựa vào điểm sức mạnh thì chưa đủ, ngươi sẽ bất tỉnh đấy]
Nhã Âm cố chấp trèo lên, lúc vừa tới cô đã để ý rồi, cái nhánh cây bên kia vừa vặn vươn tới cửa sổ.
Hệ thống biết suy nghĩ của Nhã Âm, nó thoáng rùng mình, liều quá rồi.
Nhã Âm bám được vào nhánh cây cũng thật vất vả, nhìn độ cao bên dưới, Nhã Âm tim đập càng nhanh. Nhã Âm nhắm chặt mắt, cố gắng bò tới càng gần cửa sổ, phần đầu ngọn dễ gãy nên...
Nhã Âm cắn mạnh vào môi, cảm nhận máu tuôn ra trong miệng, cô mở to mắt nhảy qua cửa sổ. Sức lực không mạnh, Nhã Âm mất thăng bằng, xém chút rơi xuống, nhưng rất may là Nghiên Trác kịp vươn tay giữ cô lại.
Nhã Âm thành công bám vào bệ cửa sổ, treo lơ lửng trên không.
Nghiên Trác sắp khóc đến nơi, [Kí chủ, hay là ta dùng năng lực đưa ngươi xuống nhé? Chúng ta chờ người đến cứu hắn được không?]
"..." Nhưng mà, có thể hắn đang khó chịu lắm...
Nhã Âm nghiến răng, mắt cô mờ dần rồi, cô chống tay nâng cả người lên bệ cửa.
[Tên bắt cóc vừa xuống cầu thang, mau lên!]
Nhã Âm thở nhanh, tâm trí còn sót lại chút tỉnh táo, cô cố gắng mở mắt. Vừa nhìn đã thấy Bạc Quân sững sờ ngồi đó, hắn nhìn chằm chằm vào cô tựa như muốn hỏi "Tại sao vậy?"
Nhã Âm khẽ mỉm cười, cơn đau buốt từ miệng truyền đến, Nhã Âm thều thào nói:
"Bạc Quân, tớ tới đây...chỉ vì muốn nhìn thấy cậu"
Kì lạ, mặc dù Nhã Âm đang trong bộ dáng rất chật vật, máu và bùn đất lấm lem nhưng Bạc Quân lại cảm thấy cô thật đẹp.
Bạc Quân nắm chặt tay, con người màu đỏ nhìn Nhã Âm vừa gấp gáp vừa nóng rực, hắn run rẩy gọi:
"Bé cưng..."
"Ừm, tớ...-"
Nhã Âm cắn môi, mạnh mẽ lao đến, dùng sức lực cuối cùng để ôm nam nhân mà cô yêu quý hơn cả mạng sống.
Bạc Quân cảm thấy nghẹn trong cổ họng, ngay cả một tiếng cũng không phát ra được nữa. Nếu như không bị trói, hắn thề sẽ siết chặt cô trong vòng tay của mình. Nhìn Nhã Âm yếu ớt tựa vào lòng hắn, trái tim Bạc Quân bị dỗ dành đến tan chảy.
Lúc sau, hắn mới tìm lại được giọng nói, hắn thì thầm:
"Cậu thừa biết rằng tôi sẽ không sao mà? Hửm, bé cưng?"
Nhã Âm cố gắng điều chỉnh hơi thở, "Tớ muốn tận mắt thấy..."
Nhã Âm cởi trói cho Bạc Quân xong trước mắt liền mờ xuống, cả người cô lung lay ngã xuống.
Đến giới hạn rồi.
Nhã Âm nhìn thấy Bạc Quan an toàn, trong lòng liền cảm thấy mọi chuyện ổn cả rồi. Cả người thả lỏng, cũng vì vậy mà rơi vào trạng thái mất đi ý thức.
Bạc Quân ôm Nhã Âm vào lòng, nhìn những vết thương của cô, ánh mắt hắn tối lại. Bạc Quân chỉ nghĩ rằng tình cảm Nhã Âm dành cho hắn cùng lắm chỉ là tình cảm học sinh thuần khiết...nhưng không ngờ Nhã Âm lại xem trọng hắn hơn cả mạng sống của mình.
Thử nghĩ xem nơi này có bao nhiêu cao, khoảng cách có bao nhiêu xa.
Bạc Quân rốt cuộc bây giờ mới hiểu rõ tình cảm của Nhã Âm dành cho hắn sâu đậm cỡ nào. Nhưng mà...liệu rằng Bạc Quân có thể đáp lại tình cảm ấy một cách chân thành không?
Vốn dĩ nghĩ rằng vụ bắt cóc này không có gì phải lo, nhưng bây giờ thì có rồi.
Bạc Quân thở ra một hơi, ôm chặt Nhã Âm trong lòng, nhỏ giọng chửi:
"Verdammt..."
Tạ Quế Chi yên lặng nãy giờ, đột ngột lên tiếng:
"Bạc Quân, cậu thích người khác rồi?"
Bạc Quân nhìn Nhã Âm chăm chú, hắn khẽ vươn tay chạm nhẹ vào má của cô sau cong môi.
"...Gì? Tôi thích? À...phải rồi, đúng vậy"
Bạc Quân nghĩ kĩ rồi, hắn tự tin rằng không ai có đối xử tốt với Nhã Âm hơn hắn. Nếu giao Nhã Âm cho nam nhân khác, Bạc Quân không yên tâm.
Không đúng.
Hắn sẽ không nhịn được giết chết nam nhân đó mất.
/39
|