“ Nhan Nhan, Trần đại ca đó sẽ nhận lời sao?!” Dung Phượng Ca tùy ý lên tiếng, như là hỏi như là trần thuật. Hôm nay, y một thân lam bào vẫn thanh nhã như vậy, một đầu ô phát thật dài, tùy ý buông thả, có chút rối tung càng khiến cho khuôn mặt tuyệt trần kia thêm một phần phiêu dật, nâng tay hạ một quân cờ, sắc mặt bình thản
“ Có lẽ..” Lạc Khanh Nhan thì ngược lại, không mấy quan tâm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bàn cờ, tay ngọc nâng lên, một quân cờ đen rơi xuống, chặn lối đi của quân trắng, thần thái an tĩnh
Chuyện là, sau khi giải quyết song chuyện Trần Ngôn, Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca thong thả đi thăm thú cảnh vật ở Nam Huyền, và địa điểm hai người đang dừng lại là trên thuyền hoa ở Huyền Hồ
Huyền Hồ là một trong những địa danh nổi bậc của Nam Huyền, du khách từ bên ngoài vào, ít nhất điều đến đây du hồ một lần, mà hai người cũng không ngoại lệ. Trời đã bắt đầu chiều, vầng kim ô bắt đầu xuống núi, bích huyết như nhuộm cả một vùng chân trời, xinh đẹp vô song, thỉnh thoảng vài cơn gió nghịch ngợm đi ngang qua, mang theo hương vị mát lành, phả nhẹ vào mặt, khiến cho người ta không khỏi thả lỏng, hưởng chút thanh bình….
“ Nhan Nhan lúc nào cũng có lệ Phượng Ca…” Dung Phượng Ca quyệt miệng, hàng chân mày thanh thanh tú tú khẽ chau, giọng nói tuy có chút bất mãn nhưng ánh mắt là doanh doanh tiếu ý, thật sạch sẽ. Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn y, bất chợt khẽ cười, vươn tay nhu nhu đầu của hắn, một đầu tóc đen có chút lộn xộn, Dung Phượng Ca bĩu môi, nắm lấy bàn tay ấy, Lạc Khanh Nhan muốn rút về, Dung Phượng Ca lại cố chấp nắm thật chặt, Lạc Khanh Nhan cười cười, có chút dung túng
“ Ngốc tử, chẳng phải ngươi cũng không quan tâm lắm, không phải sao?!” Lạc Khanh Nhan lên tiếng. Dung Phượng Ca không thèm nói nữa, có chút trẻ con bĩu môi, cũng không thèm quan tâm đến bàn cờ, lại tinh tế chăm chú nhìn bàn tay trắng nõn của Lạc Khanh Nhan, bất giác vươn tay sờ sờ
Tay của Nhan Nhan thật mềm mại a, tuy nhiên đầu ngón tay có chút chai, là vì luyện võ đi, nhìn nhìn lại tay của mình, Dung Phượng Ca chợt thở dài, trắng nõn hồng nhuận, vì trường kỳ tiếp xúc với thảo dược cho nên đầu ngón tay thập phần mềm ượt ôn nhuận, còn đẹp hơn cả tay nữ tử, như là một mê hoặc, cũng không rõ vì sao mình làm vậy, Dung Phượng Ca cầm tay của Lạc Khanh Nhan, đưa lên, hạ xuống một nụ hôn trên mu bàn tay, chỉ là một nụ hôn thật khẽ, đợi đến khi định thần lại mới giật mình nhận ra mình làm chuyện gì, hai lỗ tai vô thức nổi lên rặng mây đỏ, ngay cả cổ cũng đỏ, cũng không có ngẩng đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, mái tóc đen rũ xuống, đôi con ngươi loạn phiêu, mãi một lát sau, không thấy Nhan Nhan có động tĩnh gì, Dung Phượng Ca mới liếc mắt, bất chợt ngây ngẩng cả người
Nữ tử dung mạo thập phần tuấn mỹ, mang theo sáu phần anh khí, ba phân âm nhu cùng một phần tà khí, đáy mắt vốn bình thường băng lãnh nay chợt mãn nhãn ý cười, tràn đầy ôn nhu hòa…. tình ti….
“ Sao vậy?!” Lạc Khanh Nhan bật cười, lên tiếng phá vỡ không khí có chút ái muội của hai người, Dung Phượng Ca mặt đỏ lên, ấp a ấp úng: “ không… không có gì!” Tâm còn liên tục đập bình bịch. Ô, …ô… thật không có mặt mũi gặp người, y là nam nhi mà, nam nhi tại sao lại hay xấu hổ như thế kia chứ, Nhan Nhan là nữ tử mà còn chưa đỏ mặt y đỏ mặt cái gì kia chứ, thật là ngốc quá +_+
“ Đồ ngốc…” Lạc Khanh Nhan rút tay về, nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của y, hai hàng chân mày thanh tú, ánh mắt xinh đẹp, cao ngất mũi, anh đào đôi môi…. Hơi ấm lòng bàn tay truyền lại, nữ tử vẻ mặt vẫn vậy, ôn nhu như nước, bất chợt Dung Phượng Ca ngây ngẩn, có chút si ngốc, yên lặng ngồi đó….
Đầu ngón tay khẽ xoa nhẹ làn môi hồng, có điểm lâu một chút, khụ…!!! Không khí lại bắt đầu thêm ái muội rồi….
Lạc Khanh Nhan cúi đầu….
Một nụ hôn rơi xuống trên vầng trán của Dung Phượng Ca….
Rất nhẹ….
Như là…
Một cơn gió vô tình lướt qua…..
Đợi đến khi Dung Phượng Ca hoàn hồn lại thì Lạc Khanh Nhan đã rời khỏi, không hiểu sao lại có chút mất mát, Dung Phượng Ca vô thức vươn tay sờ sờ cái trán của mình
“ Thích?!” Lạc Khanh Nhan tủm tỉm cười
“ Ân…” Dung Phượng Ca gật gật đầu, ánh mắt sáng ngời thập phần bắt mắt: “ rất thích, rất… rất thích ^^” da! Lần đầu tiên Nhan Nhan thân thân y à nha, hôm nay là ngày mấy?! nhất định phải nhớ kỹ để hàng năm làm lễ kỷ niệm mới được
“ Thích là tốt rồi…” Lạc Khanh Nhan ôn thanh cười
“ Nhan Nhan…”
“ Ân….”
“ Nhan Nhan, Phượng Ca…. có thể thân thân lại không?!” mặt có chút đỏ nhưng vẫn hết sức kiên trì hỏi lại, ánh mắt tràn đầy ‘mong chờ’???
Lạc Khanh Nhan nghe vậy, nhìn nhìn y, một lát sau mới kiên định lắc đầu: “ không thể?!”
“ Nga..” Dung Phượng Ca có chút thất vọng, nhưng không hỏi lại, Lạc Khanh Nhan cười cười, lại hỏi: “ ngươi không hỏi ta vì sao?!”
“ Chẳng phải Phượng Ca đã nói rồi sao, chỉ cần là lời nói của Nhan Nhan, Phượng Ca sẽ không nghi vấn, chỉ cần làm theo là tốt rồi ^^” Dung Phượng Ca chợt cười, tiếu dung thanh nhã như đóa u liên nở rộ, thánh khiết như vậy, chân thật như thế như là có thể gột rửa mọi hắc ám của thế gian
“ Ngốc quá, không sợ ta đem ngươi bán đi sao?!” Lạc Khanh Nhan trêu đùa hắn
“ Hì, dù Nhan Nhan có bán cũng không ai mua đâu”. Biết Lạc Khanh Nhan lại trêu mình, Dung Phượng Ca đùa lại, Lạc Khanh Nhan nghe vậy, không khỏi dở khóc dở cười, tiểu tử này quả thật rất xem nhẹ giá trị của bản thân a. Lấy ra trong lòng một đoạn thằng ti kết đỏ như máu, đưa cho Dung Phượng Ca, mỉm cười, nói: “ cho ngươi!”
Dung Phượng Ca nhận lấy thằng ti kết, chăm chú ngắm nhìn, nhìn đi nhìn lại vẫn không hiểu đó là vật gì, nhưng đó là lễ vật đầu tiên Nhan Nhan tặng cho y, cho nên Dung Phượng Ca thập phần quý trọng, thu vào…. Sau đó mắt to nhìn Lạc Khanh Nhan như đang chờ đợi ‘giảng giải’
“ Uh! Này là.. trói tình…” Lạc Khanh Nhan nói, thanh âm quả thật có chút… ấp úng ^^
“ Trói tình?!” Dung Phượng Ca lặp lại, rất nhẹ…
“ Ừ!” Lạc Khanh Nhan gật đầu, không giải thích gì thêm, Dung Phượng Ca chợt nghĩ nghĩ một lát, mắt đẹp khẽ liếc nhìn Lạc Khanh Nhan, bất chợt khóe môi cong cong tiếu dung đạm như nước
Bất chợt, thuyền động….
Lạc Khanh Nhan nhíu mi, lạnh nhạt vấn: “ chuyện gì?!”
“ Bẫm chủ tử, bên ngoài có đánh nhau….” Hắc y nhân từ bên ngoài chạy vào thông báo
Lạc Khanh Nhan ra hiệu cho Dung Phượng Ca ngồi đó, chính mình vén màng ra ngoài, nhìn thấy một đám hắc y nhân đang tấn công một thuyền hoa cách thuyền hoa nàng đang ngồi không xa, Lạc Khanh Nhan lạnh lùng lên tiếng: “ đi thôi”. Nàng không muốn xen vào chuyện người khác. Hắc y nhân đứng bên cạnh, cung kính cúi đầu, ra hiệu cho người lái thuyền ghé vào bờ, người lái thuyền gật gật đầu nhanh chóng lui vào bờ, nhưng là ầm một cái, vài bóng người từ bên thuyền kia dùng khinh công bay về phía này, đám hắc y nhân kia dĩ nhiên cũng đuổi theo thành ra thuyền hoa của Lạc Khanh Nhan tiếp tục thành bãi chiến trường thứ hai
Lạc Khanh Nhan đen mặt, nhìn đám người quần đấu, gầm nhẹ: “ dừng tay cho ta” lại mang nội lực mười phần, khiến cho đám người nơi đây sắc mặt có chút tái, huyết chảy ra từ khóe miệng, thập phần chói mắt. Lạc Khanh Nhan liếc nhìn đám người, có chút không kiên nhẫn, nói: “ các ngươi muốn đánh muốn giết, ta không quản nhưng đừng có tùy tiện đụng đâu đánh đó…” cảnh cáo mười phần
“ Lạc… Vân Linh..?!” thanh âm có chút không thể tin, khàn khàn, nam nhân một thân trường bào quý khí, giơ tay nhấc chân điều mang khí chất hơn người, mặt mày tuấn lãng, mày kiếm tràn đầy khí phách, mắt ưng sáng ngời, mũi cao, bạc môi… người này không phải đã lâu không gặp Hàn Thanh chiến thần tam vương gia – Âu Dương Triệt thì còn ai vào đây đâu?!
Lạc Khanh Nhan nhìn về phía Âu Dương triệt, dù trong lòng có chút giật mình nhưng vẻ mặt vẫn như vậy, vân đạm phong khinh, nhìn không ra cảm xúc, lạnh nhạt mở miệng: “ tam vương gia, đã lâu không gặp”.
Âu Dương Triệt thấy vẻ mặt Lạc Khanh Nhan như vậy, tâm trạng mừng như điên như bị có thùng nước lạnh dội vào vậy, lạnh ngắt… không thốt thành tiếng….
“ Nhan Nhan, có chuyện gì vậy?!” thấy Lạc Khanh Nhan chưa vào, Dung Phượng Ca có chút lo lắng, bèn bước ra ngoài, thanh âm của Dung Phượng Ca lúc này đây quả thật có tác dụng, phá tang không khí cứng ngắc trên thuyền, Lạc Khanh Nhan quay đầu nhìn y, ôn thanh cười: “ không có chuyện gì!”
Đã nói cái khuôn mặt của Dung Phượng Ca vốn là mười phần họa thủy mà, vừa bước ra đã nghe mọi người đổ một ngụm khí, ngay cả đám hắc y nhân cũng có chút ngây ngẩn, Lạc Khanh Nhan thấy thế lại càng không vui, nam nhân của nàng cũng dám nhìn, đám người này đúng là ngại sống lâu quá mà, không khí trên thuyền chợt lãnh xuống….. ( Dao Dao: Nhan Nhan cũng không cần ăn dấm chua bậy bạ nha ^^)
“ Tam vương gia, như vậy không tiễn…” Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai, vẫy vẫy tay ý bảo đám người kia biết điều thì nhanh rời khỏi, còn bản thân cũng nhanh chóng nắm áo Dung Phượng Ca vào thuyền đi thôi….
Âu Dương Triệt mặt mày càng thêm lãnh ngắt, phất phất tay, đám ảnh vệ nhanh chóng giải quyết gọn gàng vài người còn lại trong đám hắc y nhân này, lúc nãy muốn dây dưa tìm thêm manh mối, không ngờ lại gặp được người kia, cũng nhanh giải quyết đi thôi. Âu Dương Triệt chợt nhíu mi, đăm chiêu, nữ tử nam trang lúc nãy là ai vì cớ gì Lạc Vân Linh, à không Lạc Khanh Nhan lại đối ‘nàng’ thập phần ‘thân thiết’ như vậy, trong ấn tượng thì đây là lần đầu tiên Lạc Khanh Nhan ôn nhu với một người như thế, còn có võ công…. Nhiều điều thật khó lí giải?!…
Không đến ngày thứ tư thì Trần Ngôn tìm đến Lạc Khanh Nhan, không biết hai người họ nói những gì, nhưng sau khi ra về, Trần Ngôn sắc mặt thập phần… ách, nói sao nhỉ?! Nói chung là tràn đầy phấn khích, như là được rót thêm sinh lực vậy, có thuộc hạ nói với Trần Ngôn: “ phó các chủ trước nay vẻ mặt âm trầm như là không có sinh khí, nay lại như người khác….” Với câu nói này của thuộc hạ, Trần Ngôn chỉ có thể bí hiểm cười, ánh mắt lại chợt lóe giảo hoạt, nào còn bộ dáng như lúc trước, hắn nói: “ có chút nhân, trời sinh ra chính là có khí thế như vậy, khiến cho ngươi muốn đi theo cam nguyện thần phục…” với câu trả lời chẳng ra đầu cũng chẳng ra đuôi của Trần Ngôn, hắc y thuộc hạ chỉ biết lắc đầu bó tay +_+
Trần Ngôn nâng ly uống một ngụm trà, ánh mắt vốn bình thường thâm thúy không thấy đáy, nay chợt lóe một mảnh ánh sáng ngọc, như là yên hoa lưu lại trong đáy mắt, chợt cười….
Lạc Khanh Nhan, người này, hắn vĩnh viễn không rõ được, rốt cuộc là như thế nào một người đâu?!
Càng tiếp xúc lại càng muốn gần thêm, hảo tò mò đằng sau ánh mắt ẩn chứa nét cười nhưng đáy mắt tràn ngập băng tuyết ấy, đằng sau tiếu dung ôn hòa như mộc xuân phong kia là như thế nào một người đâu?!
Rõ ràng lãnh huyết đến vô tình nhưng hơn ai hết lại có tình
Rõ ràng tâm cơ đầy thủ đoạn nhưng hơn ai hết lại hết sức chân thành
Một cái liếc mắt như thấu hết lòng người, nhìn bất cần đời chẳng quan tâm chẳng vướng bận ấy mà một câu nói, một cái liếc mắt lơ đãng lại nhắm trúng càn khôn định ra mọi việc….
Hơn bất cứ ai giữ lấy quyền lực tiền tài nhưng lại chưa từng sa vào trong đó
Đa nhân cách…
Người này, rốt cuộc ai có thể nắm lấy được?!
Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan…. thật hi vọng một ngày nhìn thấy thiếu niên này dẫm nát thiên hạ dưới chân, bước lên chín tầng bảo tháp, quân lâm thiên hạ nhìn xem thế gian phồn hoa…. Là thế nào một phen phong vị?!
Hết chương 30
“ Có lẽ..” Lạc Khanh Nhan thì ngược lại, không mấy quan tâm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bàn cờ, tay ngọc nâng lên, một quân cờ đen rơi xuống, chặn lối đi của quân trắng, thần thái an tĩnh
Chuyện là, sau khi giải quyết song chuyện Trần Ngôn, Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca thong thả đi thăm thú cảnh vật ở Nam Huyền, và địa điểm hai người đang dừng lại là trên thuyền hoa ở Huyền Hồ
Huyền Hồ là một trong những địa danh nổi bậc của Nam Huyền, du khách từ bên ngoài vào, ít nhất điều đến đây du hồ một lần, mà hai người cũng không ngoại lệ. Trời đã bắt đầu chiều, vầng kim ô bắt đầu xuống núi, bích huyết như nhuộm cả một vùng chân trời, xinh đẹp vô song, thỉnh thoảng vài cơn gió nghịch ngợm đi ngang qua, mang theo hương vị mát lành, phả nhẹ vào mặt, khiến cho người ta không khỏi thả lỏng, hưởng chút thanh bình….
“ Nhan Nhan lúc nào cũng có lệ Phượng Ca…” Dung Phượng Ca quyệt miệng, hàng chân mày thanh thanh tú tú khẽ chau, giọng nói tuy có chút bất mãn nhưng ánh mắt là doanh doanh tiếu ý, thật sạch sẽ. Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn y, bất chợt khẽ cười, vươn tay nhu nhu đầu của hắn, một đầu tóc đen có chút lộn xộn, Dung Phượng Ca bĩu môi, nắm lấy bàn tay ấy, Lạc Khanh Nhan muốn rút về, Dung Phượng Ca lại cố chấp nắm thật chặt, Lạc Khanh Nhan cười cười, có chút dung túng
“ Ngốc tử, chẳng phải ngươi cũng không quan tâm lắm, không phải sao?!” Lạc Khanh Nhan lên tiếng. Dung Phượng Ca không thèm nói nữa, có chút trẻ con bĩu môi, cũng không thèm quan tâm đến bàn cờ, lại tinh tế chăm chú nhìn bàn tay trắng nõn của Lạc Khanh Nhan, bất giác vươn tay sờ sờ
Tay của Nhan Nhan thật mềm mại a, tuy nhiên đầu ngón tay có chút chai, là vì luyện võ đi, nhìn nhìn lại tay của mình, Dung Phượng Ca chợt thở dài, trắng nõn hồng nhuận, vì trường kỳ tiếp xúc với thảo dược cho nên đầu ngón tay thập phần mềm ượt ôn nhuận, còn đẹp hơn cả tay nữ tử, như là một mê hoặc, cũng không rõ vì sao mình làm vậy, Dung Phượng Ca cầm tay của Lạc Khanh Nhan, đưa lên, hạ xuống một nụ hôn trên mu bàn tay, chỉ là một nụ hôn thật khẽ, đợi đến khi định thần lại mới giật mình nhận ra mình làm chuyện gì, hai lỗ tai vô thức nổi lên rặng mây đỏ, ngay cả cổ cũng đỏ, cũng không có ngẩng đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, mái tóc đen rũ xuống, đôi con ngươi loạn phiêu, mãi một lát sau, không thấy Nhan Nhan có động tĩnh gì, Dung Phượng Ca mới liếc mắt, bất chợt ngây ngẩng cả người
Nữ tử dung mạo thập phần tuấn mỹ, mang theo sáu phần anh khí, ba phân âm nhu cùng một phần tà khí, đáy mắt vốn bình thường băng lãnh nay chợt mãn nhãn ý cười, tràn đầy ôn nhu hòa…. tình ti….
“ Sao vậy?!” Lạc Khanh Nhan bật cười, lên tiếng phá vỡ không khí có chút ái muội của hai người, Dung Phượng Ca mặt đỏ lên, ấp a ấp úng: “ không… không có gì!” Tâm còn liên tục đập bình bịch. Ô, …ô… thật không có mặt mũi gặp người, y là nam nhi mà, nam nhi tại sao lại hay xấu hổ như thế kia chứ, Nhan Nhan là nữ tử mà còn chưa đỏ mặt y đỏ mặt cái gì kia chứ, thật là ngốc quá +_+
“ Đồ ngốc…” Lạc Khanh Nhan rút tay về, nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của y, hai hàng chân mày thanh tú, ánh mắt xinh đẹp, cao ngất mũi, anh đào đôi môi…. Hơi ấm lòng bàn tay truyền lại, nữ tử vẻ mặt vẫn vậy, ôn nhu như nước, bất chợt Dung Phượng Ca ngây ngẩn, có chút si ngốc, yên lặng ngồi đó….
Đầu ngón tay khẽ xoa nhẹ làn môi hồng, có điểm lâu một chút, khụ…!!! Không khí lại bắt đầu thêm ái muội rồi….
Lạc Khanh Nhan cúi đầu….
Một nụ hôn rơi xuống trên vầng trán của Dung Phượng Ca….
Rất nhẹ….
Như là…
Một cơn gió vô tình lướt qua…..
Đợi đến khi Dung Phượng Ca hoàn hồn lại thì Lạc Khanh Nhan đã rời khỏi, không hiểu sao lại có chút mất mát, Dung Phượng Ca vô thức vươn tay sờ sờ cái trán của mình
“ Thích?!” Lạc Khanh Nhan tủm tỉm cười
“ Ân…” Dung Phượng Ca gật gật đầu, ánh mắt sáng ngời thập phần bắt mắt: “ rất thích, rất… rất thích ^^” da! Lần đầu tiên Nhan Nhan thân thân y à nha, hôm nay là ngày mấy?! nhất định phải nhớ kỹ để hàng năm làm lễ kỷ niệm mới được
“ Thích là tốt rồi…” Lạc Khanh Nhan ôn thanh cười
“ Nhan Nhan…”
“ Ân….”
“ Nhan Nhan, Phượng Ca…. có thể thân thân lại không?!” mặt có chút đỏ nhưng vẫn hết sức kiên trì hỏi lại, ánh mắt tràn đầy ‘mong chờ’???
Lạc Khanh Nhan nghe vậy, nhìn nhìn y, một lát sau mới kiên định lắc đầu: “ không thể?!”
“ Nga..” Dung Phượng Ca có chút thất vọng, nhưng không hỏi lại, Lạc Khanh Nhan cười cười, lại hỏi: “ ngươi không hỏi ta vì sao?!”
“ Chẳng phải Phượng Ca đã nói rồi sao, chỉ cần là lời nói của Nhan Nhan, Phượng Ca sẽ không nghi vấn, chỉ cần làm theo là tốt rồi ^^” Dung Phượng Ca chợt cười, tiếu dung thanh nhã như đóa u liên nở rộ, thánh khiết như vậy, chân thật như thế như là có thể gột rửa mọi hắc ám của thế gian
“ Ngốc quá, không sợ ta đem ngươi bán đi sao?!” Lạc Khanh Nhan trêu đùa hắn
“ Hì, dù Nhan Nhan có bán cũng không ai mua đâu”. Biết Lạc Khanh Nhan lại trêu mình, Dung Phượng Ca đùa lại, Lạc Khanh Nhan nghe vậy, không khỏi dở khóc dở cười, tiểu tử này quả thật rất xem nhẹ giá trị của bản thân a. Lấy ra trong lòng một đoạn thằng ti kết đỏ như máu, đưa cho Dung Phượng Ca, mỉm cười, nói: “ cho ngươi!”
Dung Phượng Ca nhận lấy thằng ti kết, chăm chú ngắm nhìn, nhìn đi nhìn lại vẫn không hiểu đó là vật gì, nhưng đó là lễ vật đầu tiên Nhan Nhan tặng cho y, cho nên Dung Phượng Ca thập phần quý trọng, thu vào…. Sau đó mắt to nhìn Lạc Khanh Nhan như đang chờ đợi ‘giảng giải’
“ Uh! Này là.. trói tình…” Lạc Khanh Nhan nói, thanh âm quả thật có chút… ấp úng ^^
“ Trói tình?!” Dung Phượng Ca lặp lại, rất nhẹ…
“ Ừ!” Lạc Khanh Nhan gật đầu, không giải thích gì thêm, Dung Phượng Ca chợt nghĩ nghĩ một lát, mắt đẹp khẽ liếc nhìn Lạc Khanh Nhan, bất chợt khóe môi cong cong tiếu dung đạm như nước
Bất chợt, thuyền động….
Lạc Khanh Nhan nhíu mi, lạnh nhạt vấn: “ chuyện gì?!”
“ Bẫm chủ tử, bên ngoài có đánh nhau….” Hắc y nhân từ bên ngoài chạy vào thông báo
Lạc Khanh Nhan ra hiệu cho Dung Phượng Ca ngồi đó, chính mình vén màng ra ngoài, nhìn thấy một đám hắc y nhân đang tấn công một thuyền hoa cách thuyền hoa nàng đang ngồi không xa, Lạc Khanh Nhan lạnh lùng lên tiếng: “ đi thôi”. Nàng không muốn xen vào chuyện người khác. Hắc y nhân đứng bên cạnh, cung kính cúi đầu, ra hiệu cho người lái thuyền ghé vào bờ, người lái thuyền gật gật đầu nhanh chóng lui vào bờ, nhưng là ầm một cái, vài bóng người từ bên thuyền kia dùng khinh công bay về phía này, đám hắc y nhân kia dĩ nhiên cũng đuổi theo thành ra thuyền hoa của Lạc Khanh Nhan tiếp tục thành bãi chiến trường thứ hai
Lạc Khanh Nhan đen mặt, nhìn đám người quần đấu, gầm nhẹ: “ dừng tay cho ta” lại mang nội lực mười phần, khiến cho đám người nơi đây sắc mặt có chút tái, huyết chảy ra từ khóe miệng, thập phần chói mắt. Lạc Khanh Nhan liếc nhìn đám người, có chút không kiên nhẫn, nói: “ các ngươi muốn đánh muốn giết, ta không quản nhưng đừng có tùy tiện đụng đâu đánh đó…” cảnh cáo mười phần
“ Lạc… Vân Linh..?!” thanh âm có chút không thể tin, khàn khàn, nam nhân một thân trường bào quý khí, giơ tay nhấc chân điều mang khí chất hơn người, mặt mày tuấn lãng, mày kiếm tràn đầy khí phách, mắt ưng sáng ngời, mũi cao, bạc môi… người này không phải đã lâu không gặp Hàn Thanh chiến thần tam vương gia – Âu Dương Triệt thì còn ai vào đây đâu?!
Lạc Khanh Nhan nhìn về phía Âu Dương triệt, dù trong lòng có chút giật mình nhưng vẻ mặt vẫn như vậy, vân đạm phong khinh, nhìn không ra cảm xúc, lạnh nhạt mở miệng: “ tam vương gia, đã lâu không gặp”.
Âu Dương Triệt thấy vẻ mặt Lạc Khanh Nhan như vậy, tâm trạng mừng như điên như bị có thùng nước lạnh dội vào vậy, lạnh ngắt… không thốt thành tiếng….
“ Nhan Nhan, có chuyện gì vậy?!” thấy Lạc Khanh Nhan chưa vào, Dung Phượng Ca có chút lo lắng, bèn bước ra ngoài, thanh âm của Dung Phượng Ca lúc này đây quả thật có tác dụng, phá tang không khí cứng ngắc trên thuyền, Lạc Khanh Nhan quay đầu nhìn y, ôn thanh cười: “ không có chuyện gì!”
Đã nói cái khuôn mặt của Dung Phượng Ca vốn là mười phần họa thủy mà, vừa bước ra đã nghe mọi người đổ một ngụm khí, ngay cả đám hắc y nhân cũng có chút ngây ngẩn, Lạc Khanh Nhan thấy thế lại càng không vui, nam nhân của nàng cũng dám nhìn, đám người này đúng là ngại sống lâu quá mà, không khí trên thuyền chợt lãnh xuống….. ( Dao Dao: Nhan Nhan cũng không cần ăn dấm chua bậy bạ nha ^^)
“ Tam vương gia, như vậy không tiễn…” Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai, vẫy vẫy tay ý bảo đám người kia biết điều thì nhanh rời khỏi, còn bản thân cũng nhanh chóng nắm áo Dung Phượng Ca vào thuyền đi thôi….
Âu Dương Triệt mặt mày càng thêm lãnh ngắt, phất phất tay, đám ảnh vệ nhanh chóng giải quyết gọn gàng vài người còn lại trong đám hắc y nhân này, lúc nãy muốn dây dưa tìm thêm manh mối, không ngờ lại gặp được người kia, cũng nhanh giải quyết đi thôi. Âu Dương Triệt chợt nhíu mi, đăm chiêu, nữ tử nam trang lúc nãy là ai vì cớ gì Lạc Vân Linh, à không Lạc Khanh Nhan lại đối ‘nàng’ thập phần ‘thân thiết’ như vậy, trong ấn tượng thì đây là lần đầu tiên Lạc Khanh Nhan ôn nhu với một người như thế, còn có võ công…. Nhiều điều thật khó lí giải?!…
Không đến ngày thứ tư thì Trần Ngôn tìm đến Lạc Khanh Nhan, không biết hai người họ nói những gì, nhưng sau khi ra về, Trần Ngôn sắc mặt thập phần… ách, nói sao nhỉ?! Nói chung là tràn đầy phấn khích, như là được rót thêm sinh lực vậy, có thuộc hạ nói với Trần Ngôn: “ phó các chủ trước nay vẻ mặt âm trầm như là không có sinh khí, nay lại như người khác….” Với câu nói này của thuộc hạ, Trần Ngôn chỉ có thể bí hiểm cười, ánh mắt lại chợt lóe giảo hoạt, nào còn bộ dáng như lúc trước, hắn nói: “ có chút nhân, trời sinh ra chính là có khí thế như vậy, khiến cho ngươi muốn đi theo cam nguyện thần phục…” với câu trả lời chẳng ra đầu cũng chẳng ra đuôi của Trần Ngôn, hắc y thuộc hạ chỉ biết lắc đầu bó tay +_+
Trần Ngôn nâng ly uống một ngụm trà, ánh mắt vốn bình thường thâm thúy không thấy đáy, nay chợt lóe một mảnh ánh sáng ngọc, như là yên hoa lưu lại trong đáy mắt, chợt cười….
Lạc Khanh Nhan, người này, hắn vĩnh viễn không rõ được, rốt cuộc là như thế nào một người đâu?!
Càng tiếp xúc lại càng muốn gần thêm, hảo tò mò đằng sau ánh mắt ẩn chứa nét cười nhưng đáy mắt tràn ngập băng tuyết ấy, đằng sau tiếu dung ôn hòa như mộc xuân phong kia là như thế nào một người đâu?!
Rõ ràng lãnh huyết đến vô tình nhưng hơn ai hết lại có tình
Rõ ràng tâm cơ đầy thủ đoạn nhưng hơn ai hết lại hết sức chân thành
Một cái liếc mắt như thấu hết lòng người, nhìn bất cần đời chẳng quan tâm chẳng vướng bận ấy mà một câu nói, một cái liếc mắt lơ đãng lại nhắm trúng càn khôn định ra mọi việc….
Hơn bất cứ ai giữ lấy quyền lực tiền tài nhưng lại chưa từng sa vào trong đó
Đa nhân cách…
Người này, rốt cuộc ai có thể nắm lấy được?!
Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan…. thật hi vọng một ngày nhìn thấy thiếu niên này dẫm nát thiên hạ dưới chân, bước lên chín tầng bảo tháp, quân lâm thiên hạ nhìn xem thế gian phồn hoa…. Là thế nào một phen phong vị?!
Hết chương 30
/93
|