Thiên niên liên, đó thất sắc thanh liên ngàn năm xuất hiện một lần, từng một thời võ lâm vì nó mà huyết chảy thành sông, song không biết bao nhiêu nhân sĩ, bao nhiêu anh hùng võ lâm đi tìm nó mà bặc vô âm tín, qua mấy trăm năm nay, thiên hạ điều cho rằng, ấy chẳng qua là một truyền thuyết mà thôi
Không ai biết, đóa thiên niên liên thật sự hiện hữu trên nhân thế, bởi lẽ nó nằm tận sâu trong hàn đầm trong Thiên Phong động, mà không ai có thể sống xót khi vào được hàn đầm đó, vì hàn khí trong đó quá lãnh, ngay cả đệ nhất cao thủ, một thời làm mưa làm gió trong võ lâm, võ công chí cao vô thượng trong thiên hạ đối với hàn đầm này cũng thúc thủ vô sách, thì còn có ai có thể chiếm được đóa sen ngàn năm kia?
Hành trình đi tìm thiên niên liên của Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca đã được nửa tháng, trong những ngày này hai người điều bình yên vô sự, nếu như không tính, lâu lâu có vào gã đăng đồ tử nhòm ngó sắc đẹp của Dung Phượng Ca thì quả thật hành trình nửa tháng nay vô cùng êm ấm….
“ Chỉ cần đi qua Dạ thành này thì chúng ta đến được Thiên Phong động rồi….” Lạc Khanh Nhan thì thầm suy tính, cuối cùng cũng gần đến nơi, chỉ mong vài ngày sắp đến đừng có biến động rắc rối nào xảy ra…
“ Đúng vậy, sắp đến rồi…” Dung Phượng Ca gật gật đầu, theo sau phụ họa. Trên đường cái, với hai cái dung mạo này, quả thật là tâm điểm ghé mắt cho nhiều người, Lạc Khanh Nhan cũng đã quen với tình cảnh các nam nhân thì ghé mắt thèm nhỏ dãi nhìn Dung Phượng Ca, còn các nữ tử lại mặt đỏ e ấp thẹn thùng nhìn nàng, nhưng cũng không khỏi rút trừu khóe miệng, cái này là nàng thực sự thúc thủ vô sách nha
“ Nhan Nhan, cái kia là gì vậy??!!” Dung Phượng Ca giật giật ống tay áo của Lạc Khanh Nhan, còn tay kia chỉ vào người bán kẹo hồ lô cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy ‘thèm thuồng’ nhìn đống hồ lô kia, bất giác trên trán của Lạc Khanh Nhan tràn đầy hắc tuyến, người này cả nửa tháng nay lúc nào cũng hỏi nàng những câu hỏi hết sức ngây thơ như vậy, quả thật mấy mươi năm sống trong sơn cốc, hắn quả thật giống một tờ giấy trắng mà, cái gì cũng không rõ….
“ Là kẹo hồ lô đó, mỹ nhân à, cái này chỉ dành cho trẻ con mà thôi, không lẽ ngươi cũng muốn ăn sao?” Lạc Khanh Nhan giải thích, nghe vậy Dung Phượng Ca ánh mắt tràn đầy tiếc nuối, trông nó thật ngon a, hắn cũng muốn nếm thử, nhưng Nhan Nhan nói, cái đó chỉ dành cho hài tử, hắn… không được ăn rồi. Thấy vẻ mặt hắn như thế, Lạc Khanh Nhan, chỉ còn biết ôm đầu thở dài, lôi hắn lại gần người bán kẹo hồ lô, mua luôn cho hắn chục sâu, rồi đưa cho hắn, nói: “ ngươi muốn thì cứ ăn, ăn bao nhiêu tùy thích…”
“ Ta có thể ăn sao…..” Dung Phượng Ca nuốt nuốt nước miếng
Lạc Khanh Nhan gật gật đầu, Dung Phượng Ca cũng không khách khí gì, đưa xâu mứt quả vào miệng gặm. Nhìn hắn ăn vui vẻ như vậy, Lạc Khanh Nhan không nói gì lắc đầu thở dài, hình như sống trong sơn cốc, hắn ăn uống rất thiếu thốn hay sao ấy, cho nên ra bên ngoài thấy món gì là lạ hắn cũng đòi ăn thử, thực sự là…. Tốn rất nhiều ngân lượng của nàng a…
“ Gần tối rồi, chúng ta tìm khách điếm qua đêm thôi…..” Lạc Khanh Nhan cầm lấy tay hắn, bước vào quán trọ gần đó, càng ngày nàng cảm thấy nàng giống bảo mẫu của hắn rồi… nhanh thôi, vài ngày nữa là có thể đem hắn trả cho gia gia của hắn rồi, khi ấy…. sẽ… không gặp lại hắn… nhất định không gặp…
Tiểu nhị thấy hai người, vội vàng mời chào, nhưng nhìn thấy dung mạo của Dung Phượng Ca cũng không tránh khỏi ngây người, trời ạ! Hắn ở đây đã gần chục năm, tiếp xúc không biết bao nhiêu là vị khách, ngay cả thiên hạ đệ nhất mĩ nhân hắn cũng từng vinh hạnh diện kiến dung nhan, nhưng so với vị cô nương vận nam trang này quả thật kém nhiều lắm, mà vị cô nương này, dù có vận nam trang cũng khó có thể che dấu việc mình là nữ nhân a, cần chi phải cải trang chi cho mệt, tiểu nhị lắm chuyện nghĩ. Lạc Khanh Nhan thấy tiểu nhị sững người, một thoáng nhíu mi, thanh âm trong trẻo, lạnh lùng: “ tiểu nhị, còn phòng sao?!” nghe thấy thanh âm của Lạc Khanh Nhan, tiểu nhị sực tỉnh, ngượng ngùng cười, bèn đáp: “ vị công tử này, thật đúng lúc, còn một phòng duy nhất”. Vị công tử này quả thật tuấn mỹ không kém a, quả thật hai người này xứng đôi vô cùng, chắc là vợ chồng son ra ngoài du ngoạn đây, tiểu nhị âm thầm suy đoán
Cũng được, Lạc Khanh Nhan không suy nghĩ nhiều, đồng ý, tiểu nhị nhanh chóng dẫn hai người lên lầu, bóng hai người vừa khuất, thì đám khách ngồi dưới lầu, thanh âm bàn tán đi lên
“ Thật là xinh đẹp a, ta chưa bao giờ nhìn thấy mỹ nhân nào đẹp như vậy…” một Hán tử âm thầm bàn tán
“ Đúng vậy đúng vậy, ngay cả đệ nhất mỹ nhân như Vũ cô nương cũng kém vài phần….” nhiều người đồng ý
“ Quả thật là hồng nhan họa thủy, khuynh quốc khuynh thành…” thanh âm trầm trồ, cảm thán….
“ Mỹ nhân, nghe nói Dạ Thành này nổi tiếng nhất là Hoa phố, ngươi có muốn đi xem không?!” Lạc Khanh Nhan đề nghị. Dung Phượng Ca nghe nàng đề cập đến Hoa phố, bèn hỏi: “ Hoa phố, chính là phố bán hoa sao?! chắc là rất đẹp….”
Lạc Khanh Nhan cười cười, đáp lại: “ quả thật rất đẹp, hương sắc đầy đủ….” Thế là vì tò mò cho nên Dung Phượng Ca gật đầu, nhưng là khi Lạc Khanh Nhan dẫn hắn đứng trước một tửu lầu tên gọi Túy Tiên lâu, Dung Phượng Ca rất là nghi hoặc, bèn hỏi tiếp: “ Nhan Nhan, cái này là hoa phố sao, ngoài các cô nương ra, đâu có hoa nào đâu?!” Đến tình trạng này rồi, thì Lạc Khanh Nhan quả thật tin, nam nhân này chính là rất thuần khiết, thuần khiến đến mức khiến cho nàng muốn đem hắn nhuộm đen như bản thân mình….
“ Ngươi không nghe nói, mỹ nhân như hoa như ngọc sao?!” Lạc Khanh Nhan bật cười, đưa tay phe phẫy chiếc phiến, một bộ dáng hoa hoa công tử, nhất là đôi hoa đào mắt khẽ liếc, quả thật đủ sức mị nhân, nữ tử đứng trước Túy Tiên lâu mới khách cũng không khỏi mặt đỏ thẹn thùng không thôi….
“ Đi thôi…” nói đoạn Lạc Khanh Nhan bước vào một trong những kỹ viện lớn nhất Hàn Thanh này, Dung Phượng Ca cái nghe hiểu, cái cũng không rõ lắm, cũng chỉ biết ngơ ngác bước theo, nhưng là vừa bước vào đã bị các cô nương chặn lại, lên tiếng: “ xin lỗi, vị tiểu thư này, ở đây không đón tiếp nữ tử…”
“ Nhưng ta là nam nhân…” Dung Phượng Ca đáp, tại sao mọi người cứ hay nhầm lẫn hắn là nữ nhân vậy nhỉ, lúc trước Nhan Nhan cũng vậy….
“ Ách! Cô nương dù vận nam trang cũng chỉ là cô nương mà thôi…” nói đoạn nữ tử che miệng cười duyên, Lạc Khanh Nhan đứng bên cạnh chỉ còn biết cười trừ, bèn xen vào: “ để hắn vào, hắn đi cùng ta”. Thấy thế, nữ tử chỉ còn biết nhường đường cho Dung Phượng Ca, nhỏ giọng làu bàu: “ thật kỳ quá, nam nhân vào kỷ viện còn dẫn theo nử tử, đúng là …..”
Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca bước vào Túy Tiên Lâu, ngay lập tức gay ra tràn chấn động không nhỏ, nữ tử thì liếc mắt đưa tình nhìn Lạc Khanh Nhan, còn nam nhân thì nhìn dung mạo của Dung Phượng Ca mà thèm nhỏ dãi, Lạc Khanh Nhan nhếch môi hừ lạnh, thanh âm lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, nhưng vô hình chung tạo nên một loại khí phách sát phạt quyết đoán, khiến cho đám người cũng không dám lỗ mảng nhìn ngó
“ Vị công tử này không biết muốn gặp cô nương nào nha…” tú bà mỉm cười duyên dáng nhìn Lạc Khanh Nhan, âm thầm chặc lưỡi, đúng là quý nhân, nhìn tướng mạo, khí chất cũng thấy hơn hẳn những kẻ khác, người này chỉ cần yên lặng đứng đó, một cử động nhỏ cũng đủ sức uy áp người khác, người như thế, thiên hạ có mấy ai?! Còn vị cô nương vận nam trang bên cạnh, dung mạo quả thật thiên tiên, lăng lộn phong trần bao nhiêu năm như nàng, cũng chưa từng thấy trương dung mạo nào xuất chúng đến như vậy, người này quả thật là một cây vàng rụng tiền mà, nếu như…. Nghĩ đến đây, tú bà vẻ mặt hết sức tham lam nhìn Dung Phượng Ca cũng khiến cho y bất an, giật giật ống tay áo của Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan nhìn ánh mắt tham lam của tú bà, lạnh lùng cười, bèn nói: “ nghe nói hoa khôi của túy tiên lâu, cầm kỳ thư họa, không gì không thông….”
“ Đúng vậy, đúng vậy…..” tú bà gật đầu phụ họa, âm thầm lau mồ hôi, ánh mắt của vị công tử này quả thật rất đáng sợ, nàng nhạ không nỗi….
“ Ngươi tự biết sắp xếp mà, đúng không?!” Lạc Khanh Nhan cười cười, đưa cho tú bà xấp nhân phiếu, sau đó nắm lấy tay của Dung Phượng Ca, bước lên lầu, tú bà nhìn xấp ngân phiếu, ánh mắt tỏa sáng, cho người đi sắp xếp nhã phòng cho Lạc Khanh Nhan…..
“ Gia, từ nãy giờ ngươi cứ nhìn mãi người ở dưới, không lẽ là có ý với người kia..” nữ tử nũng nịu nhìn nam nhân, nam nhân tà mị cười, ôm nữ tử trên đùi của mình, tay kia không an phận đùa giỡn nữ tử, nhạ nàng thở gấp liên tục, y tà tà cười, thanh âm tràn đầy trêu chọc: “ sao vậy, Phương nhi ghen sao?!” nữ tử mềm mại ngồi trong lòng nam nhân, cười khẽ: “ quả thật người kia rất xinh đẹp, Phương nhi vốn chẳng bằng…”
Nam nhân không nói, tiếp tục trêu đùa cùng nữ tử, nhưng là ánh mắt không quên liếc sơ gian phòng đối diện mình…
Y nhìn, không phải là nữ tử khuynh thành khuynh quốc kia, mà là nam nhân tà mị tận xương, nhưng lãnh huyết vô tình kia, người kia không có một chút võ công nào, nhưng khí chất cao ngạo như vậy, cái nhìn tưởng chừng như là giễu cợt thế nhân như thế, là lần đầu tiên y nhìn thấy, không khỏi có chút tò mò, rốt cuộc người kia có những gì mà lại cao ngạo như thế….
Hồng y nam tử tà cười, dung mạo mười phần yêu nghiệt, nhất là đôi mắt phượng tràn đầy ý cười, quang hoa lưu chuyển, y quả thật trời sinh đủ tư chất yêu nghiệt, câu nhân chúng sinh mà tồn tại….
Ánh nhìn của hồng y nam tử, Lạc Khanh Nhan không phải không cảm giác được, mà là không thèm để ý, nàng an vị ngồi trên ghế, Dung Phượng Ca ngoan ngoãn ngồi bên cạnh….
“ Nhan Nhan, hoa phố là này sao….” Dung Phượng Ca tranh thủ đặt câu hỏi, giải đáp thắc mắc của mình. Lạc Khanh Nhan không nói, tự rót cho mình một chén tràn, uống một ngụm, một thoáng nhíu mày, hương vị trà này…. thật khó uống a. Dung Phượng Ca thấy vậy, bèn cười, vươn tay lấy ấm trà, tiến hành một loạt động tác, sau đó mới rót trà đưa cho Lạc Khanh Nhan, giải thích: “ trà này, uống như vậy mới thơm nha…” Lạc Khanh Nhan nhận lấy, uống lên một ngụm, quả thật hương vị khác hẳn, nam nhân này quả thật càng ngày càng cho nàng nhiều kinh hỉ a…..
“ Mỹ nhân, ngươi pha trà quả thật rất ngon….” Lạc Khanh Nhan không tiếc lời khén ngợi, nghe vậy Dung Phượng Ca chỉ còn biết ngượng ngùng cười, hai má hồng hồng càng thêm đáng yêu vô cùng, Lạc Khanh Nhan chỉ còn biết thở dài, vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt của hắn, nếu như… hắn không đẹp đến như vậy, biết đâu… nàng cũng không….
Nếu như… hắn không ngây thơ đến như vậy, nàng cũng sẽ không……
Dung Phượng Ca, làm sao bây giờ, ta bỗng dưng phát hiện, có chút… chỉ là một chút… một chút thôi, luyến tiếc tiếu dung ngượng ngùng đáng yêu này của ngươi…
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên cắt ngang suy nghĩ của nàng, Lạc Khanh Nhan nhanh chóng rút tay về bèn nói: ‘vào đi”, không hiểu sao Dung Phượng Ca thấy Lạc Khanh Nhan rút tay về, cảm giác một thoáng mất mác, tự dưng cảm giác lòng vô cớ không vui, y khẽ quyệt miệng, không nói……
Bên ngoài nghe thấy thanh âm của Lạc Khanh Nhan, nữ tử từ từ bước vào…
Một thân thanh y thanh nhã động lòng người, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, mười phần xinh đẹp, không hổ là hoa khôi của Túy tiên lâu, Lạc Khanh Nhan một thoáng gật đầu hài lòng. Dung Phượng Ca thấy vậy, lại càng không vui, Nhan Nhan lại không để ý đến y…..
“ Tiểu nữ Bạch Y Vân, ra mắt hai vị….” nữ tử thấy Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca, một thoáng giật mình, nhưng rất nhanh liễm đi, khẽ hành lễ, Lạc Khanh Nhan cười khẽ: “ không cần phức tạp như vậy, Bạch cô nương, mời ngồi!…”
Bạch Y Vân mỉm cười gật đầu, sau đó ngồi xuống đối diện cùng Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca, thanh âm nhẹ nhàng, ấm áp như gió xuân, nàng hỏi: “ không biết nhị vị công tử muốn Y Vân….” Lời còn chưa dứt thì Lạc Khanh Nhan đã đáp vào: “ nghe nói Bạch cô nương họa tranh thiên hạ tự xưng đệ nhị, không ai dám xưng đệ nhất?! “
“ Chỉ là lời đồn mà thôi…” Bạch Y Vân nhẹ cười…
“ Bạch cô nương khiêm tốn rồi…” Lạc Khanh Nhan xã giao đạm cười, bèn nói tiếp: “ tại hạ có một chuyện muốn nhờ cô nương, nhưng lát nữa mới có thể nói….Bạch cô nương nếu không phiền, có thể vì tại hạ gãy vài khúc cầm?!” Bạch Y Vân cười nhẹ, gật đầu, sau đứng đứng dậy, lại gần bàn cầm, ngồi xuống…, tay ngọc khẽ vung, vài làn điệu du dương vang lên. Nếu như Lạc Khanh Nhan chưa từng nghe Dung Phượng Ca đàn, nhất định sẽ rất hài lòng với làn điệu của Bạch Y Vân, nhưng rất tiếc, có lẽ trên đời này, tìm được người có tiếng đàn hay bằng hắn, có lẽ là không có ai….
“ Nhan Nhan, thích nghe đàn ta cũng có thể đàn mà…” Dung Phượng Ca nhỏ giọng lên tiếng, Lạc Khanh Nhan nhìn y, khe khẽ cười: “ mỹ nhân, ngươi nói xem, nếu như một ngày ngươi phát hiện…. mà thôi, có lẽ ngươi cũng chẳng thể nào cảm nhận được…”
“ Nhan Nhan đang cảm thấy bối rối ư….” Dung phượng Ca bất chợt hỏi vậy…
“ ừ, chỉ một chút thôi, một chút thôi….” Lạc Khanh Nhan thì thầm….
Không ai biết, đóa thiên niên liên thật sự hiện hữu trên nhân thế, bởi lẽ nó nằm tận sâu trong hàn đầm trong Thiên Phong động, mà không ai có thể sống xót khi vào được hàn đầm đó, vì hàn khí trong đó quá lãnh, ngay cả đệ nhất cao thủ, một thời làm mưa làm gió trong võ lâm, võ công chí cao vô thượng trong thiên hạ đối với hàn đầm này cũng thúc thủ vô sách, thì còn có ai có thể chiếm được đóa sen ngàn năm kia?
Hành trình đi tìm thiên niên liên của Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca đã được nửa tháng, trong những ngày này hai người điều bình yên vô sự, nếu như không tính, lâu lâu có vào gã đăng đồ tử nhòm ngó sắc đẹp của Dung Phượng Ca thì quả thật hành trình nửa tháng nay vô cùng êm ấm….
“ Chỉ cần đi qua Dạ thành này thì chúng ta đến được Thiên Phong động rồi….” Lạc Khanh Nhan thì thầm suy tính, cuối cùng cũng gần đến nơi, chỉ mong vài ngày sắp đến đừng có biến động rắc rối nào xảy ra…
“ Đúng vậy, sắp đến rồi…” Dung Phượng Ca gật gật đầu, theo sau phụ họa. Trên đường cái, với hai cái dung mạo này, quả thật là tâm điểm ghé mắt cho nhiều người, Lạc Khanh Nhan cũng đã quen với tình cảnh các nam nhân thì ghé mắt thèm nhỏ dãi nhìn Dung Phượng Ca, còn các nữ tử lại mặt đỏ e ấp thẹn thùng nhìn nàng, nhưng cũng không khỏi rút trừu khóe miệng, cái này là nàng thực sự thúc thủ vô sách nha
“ Nhan Nhan, cái kia là gì vậy??!!” Dung Phượng Ca giật giật ống tay áo của Lạc Khanh Nhan, còn tay kia chỉ vào người bán kẹo hồ lô cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy ‘thèm thuồng’ nhìn đống hồ lô kia, bất giác trên trán của Lạc Khanh Nhan tràn đầy hắc tuyến, người này cả nửa tháng nay lúc nào cũng hỏi nàng những câu hỏi hết sức ngây thơ như vậy, quả thật mấy mươi năm sống trong sơn cốc, hắn quả thật giống một tờ giấy trắng mà, cái gì cũng không rõ….
“ Là kẹo hồ lô đó, mỹ nhân à, cái này chỉ dành cho trẻ con mà thôi, không lẽ ngươi cũng muốn ăn sao?” Lạc Khanh Nhan giải thích, nghe vậy Dung Phượng Ca ánh mắt tràn đầy tiếc nuối, trông nó thật ngon a, hắn cũng muốn nếm thử, nhưng Nhan Nhan nói, cái đó chỉ dành cho hài tử, hắn… không được ăn rồi. Thấy vẻ mặt hắn như thế, Lạc Khanh Nhan, chỉ còn biết ôm đầu thở dài, lôi hắn lại gần người bán kẹo hồ lô, mua luôn cho hắn chục sâu, rồi đưa cho hắn, nói: “ ngươi muốn thì cứ ăn, ăn bao nhiêu tùy thích…”
“ Ta có thể ăn sao…..” Dung Phượng Ca nuốt nuốt nước miếng
Lạc Khanh Nhan gật gật đầu, Dung Phượng Ca cũng không khách khí gì, đưa xâu mứt quả vào miệng gặm. Nhìn hắn ăn vui vẻ như vậy, Lạc Khanh Nhan không nói gì lắc đầu thở dài, hình như sống trong sơn cốc, hắn ăn uống rất thiếu thốn hay sao ấy, cho nên ra bên ngoài thấy món gì là lạ hắn cũng đòi ăn thử, thực sự là…. Tốn rất nhiều ngân lượng của nàng a…
“ Gần tối rồi, chúng ta tìm khách điếm qua đêm thôi…..” Lạc Khanh Nhan cầm lấy tay hắn, bước vào quán trọ gần đó, càng ngày nàng cảm thấy nàng giống bảo mẫu của hắn rồi… nhanh thôi, vài ngày nữa là có thể đem hắn trả cho gia gia của hắn rồi, khi ấy…. sẽ… không gặp lại hắn… nhất định không gặp…
Tiểu nhị thấy hai người, vội vàng mời chào, nhưng nhìn thấy dung mạo của Dung Phượng Ca cũng không tránh khỏi ngây người, trời ạ! Hắn ở đây đã gần chục năm, tiếp xúc không biết bao nhiêu là vị khách, ngay cả thiên hạ đệ nhất mĩ nhân hắn cũng từng vinh hạnh diện kiến dung nhan, nhưng so với vị cô nương vận nam trang này quả thật kém nhiều lắm, mà vị cô nương này, dù có vận nam trang cũng khó có thể che dấu việc mình là nữ nhân a, cần chi phải cải trang chi cho mệt, tiểu nhị lắm chuyện nghĩ. Lạc Khanh Nhan thấy tiểu nhị sững người, một thoáng nhíu mi, thanh âm trong trẻo, lạnh lùng: “ tiểu nhị, còn phòng sao?!” nghe thấy thanh âm của Lạc Khanh Nhan, tiểu nhị sực tỉnh, ngượng ngùng cười, bèn đáp: “ vị công tử này, thật đúng lúc, còn một phòng duy nhất”. Vị công tử này quả thật tuấn mỹ không kém a, quả thật hai người này xứng đôi vô cùng, chắc là vợ chồng son ra ngoài du ngoạn đây, tiểu nhị âm thầm suy đoán
Cũng được, Lạc Khanh Nhan không suy nghĩ nhiều, đồng ý, tiểu nhị nhanh chóng dẫn hai người lên lầu, bóng hai người vừa khuất, thì đám khách ngồi dưới lầu, thanh âm bàn tán đi lên
“ Thật là xinh đẹp a, ta chưa bao giờ nhìn thấy mỹ nhân nào đẹp như vậy…” một Hán tử âm thầm bàn tán
“ Đúng vậy đúng vậy, ngay cả đệ nhất mỹ nhân như Vũ cô nương cũng kém vài phần….” nhiều người đồng ý
“ Quả thật là hồng nhan họa thủy, khuynh quốc khuynh thành…” thanh âm trầm trồ, cảm thán….
“ Mỹ nhân, nghe nói Dạ Thành này nổi tiếng nhất là Hoa phố, ngươi có muốn đi xem không?!” Lạc Khanh Nhan đề nghị. Dung Phượng Ca nghe nàng đề cập đến Hoa phố, bèn hỏi: “ Hoa phố, chính là phố bán hoa sao?! chắc là rất đẹp….”
Lạc Khanh Nhan cười cười, đáp lại: “ quả thật rất đẹp, hương sắc đầy đủ….” Thế là vì tò mò cho nên Dung Phượng Ca gật đầu, nhưng là khi Lạc Khanh Nhan dẫn hắn đứng trước một tửu lầu tên gọi Túy Tiên lâu, Dung Phượng Ca rất là nghi hoặc, bèn hỏi tiếp: “ Nhan Nhan, cái này là hoa phố sao, ngoài các cô nương ra, đâu có hoa nào đâu?!” Đến tình trạng này rồi, thì Lạc Khanh Nhan quả thật tin, nam nhân này chính là rất thuần khiết, thuần khiến đến mức khiến cho nàng muốn đem hắn nhuộm đen như bản thân mình….
“ Ngươi không nghe nói, mỹ nhân như hoa như ngọc sao?!” Lạc Khanh Nhan bật cười, đưa tay phe phẫy chiếc phiến, một bộ dáng hoa hoa công tử, nhất là đôi hoa đào mắt khẽ liếc, quả thật đủ sức mị nhân, nữ tử đứng trước Túy Tiên lâu mới khách cũng không khỏi mặt đỏ thẹn thùng không thôi….
“ Đi thôi…” nói đoạn Lạc Khanh Nhan bước vào một trong những kỹ viện lớn nhất Hàn Thanh này, Dung Phượng Ca cái nghe hiểu, cái cũng không rõ lắm, cũng chỉ biết ngơ ngác bước theo, nhưng là vừa bước vào đã bị các cô nương chặn lại, lên tiếng: “ xin lỗi, vị tiểu thư này, ở đây không đón tiếp nữ tử…”
“ Nhưng ta là nam nhân…” Dung Phượng Ca đáp, tại sao mọi người cứ hay nhầm lẫn hắn là nữ nhân vậy nhỉ, lúc trước Nhan Nhan cũng vậy….
“ Ách! Cô nương dù vận nam trang cũng chỉ là cô nương mà thôi…” nói đoạn nữ tử che miệng cười duyên, Lạc Khanh Nhan đứng bên cạnh chỉ còn biết cười trừ, bèn xen vào: “ để hắn vào, hắn đi cùng ta”. Thấy thế, nữ tử chỉ còn biết nhường đường cho Dung Phượng Ca, nhỏ giọng làu bàu: “ thật kỳ quá, nam nhân vào kỷ viện còn dẫn theo nử tử, đúng là …..”
Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca bước vào Túy Tiên Lâu, ngay lập tức gay ra tràn chấn động không nhỏ, nữ tử thì liếc mắt đưa tình nhìn Lạc Khanh Nhan, còn nam nhân thì nhìn dung mạo của Dung Phượng Ca mà thèm nhỏ dãi, Lạc Khanh Nhan nhếch môi hừ lạnh, thanh âm lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, nhưng vô hình chung tạo nên một loại khí phách sát phạt quyết đoán, khiến cho đám người cũng không dám lỗ mảng nhìn ngó
“ Vị công tử này không biết muốn gặp cô nương nào nha…” tú bà mỉm cười duyên dáng nhìn Lạc Khanh Nhan, âm thầm chặc lưỡi, đúng là quý nhân, nhìn tướng mạo, khí chất cũng thấy hơn hẳn những kẻ khác, người này chỉ cần yên lặng đứng đó, một cử động nhỏ cũng đủ sức uy áp người khác, người như thế, thiên hạ có mấy ai?! Còn vị cô nương vận nam trang bên cạnh, dung mạo quả thật thiên tiên, lăng lộn phong trần bao nhiêu năm như nàng, cũng chưa từng thấy trương dung mạo nào xuất chúng đến như vậy, người này quả thật là một cây vàng rụng tiền mà, nếu như…. Nghĩ đến đây, tú bà vẻ mặt hết sức tham lam nhìn Dung Phượng Ca cũng khiến cho y bất an, giật giật ống tay áo của Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan nhìn ánh mắt tham lam của tú bà, lạnh lùng cười, bèn nói: “ nghe nói hoa khôi của túy tiên lâu, cầm kỳ thư họa, không gì không thông….”
“ Đúng vậy, đúng vậy…..” tú bà gật đầu phụ họa, âm thầm lau mồ hôi, ánh mắt của vị công tử này quả thật rất đáng sợ, nàng nhạ không nỗi….
“ Ngươi tự biết sắp xếp mà, đúng không?!” Lạc Khanh Nhan cười cười, đưa cho tú bà xấp nhân phiếu, sau đó nắm lấy tay của Dung Phượng Ca, bước lên lầu, tú bà nhìn xấp ngân phiếu, ánh mắt tỏa sáng, cho người đi sắp xếp nhã phòng cho Lạc Khanh Nhan…..
“ Gia, từ nãy giờ ngươi cứ nhìn mãi người ở dưới, không lẽ là có ý với người kia..” nữ tử nũng nịu nhìn nam nhân, nam nhân tà mị cười, ôm nữ tử trên đùi của mình, tay kia không an phận đùa giỡn nữ tử, nhạ nàng thở gấp liên tục, y tà tà cười, thanh âm tràn đầy trêu chọc: “ sao vậy, Phương nhi ghen sao?!” nữ tử mềm mại ngồi trong lòng nam nhân, cười khẽ: “ quả thật người kia rất xinh đẹp, Phương nhi vốn chẳng bằng…”
Nam nhân không nói, tiếp tục trêu đùa cùng nữ tử, nhưng là ánh mắt không quên liếc sơ gian phòng đối diện mình…
Y nhìn, không phải là nữ tử khuynh thành khuynh quốc kia, mà là nam nhân tà mị tận xương, nhưng lãnh huyết vô tình kia, người kia không có một chút võ công nào, nhưng khí chất cao ngạo như vậy, cái nhìn tưởng chừng như là giễu cợt thế nhân như thế, là lần đầu tiên y nhìn thấy, không khỏi có chút tò mò, rốt cuộc người kia có những gì mà lại cao ngạo như thế….
Hồng y nam tử tà cười, dung mạo mười phần yêu nghiệt, nhất là đôi mắt phượng tràn đầy ý cười, quang hoa lưu chuyển, y quả thật trời sinh đủ tư chất yêu nghiệt, câu nhân chúng sinh mà tồn tại….
Ánh nhìn của hồng y nam tử, Lạc Khanh Nhan không phải không cảm giác được, mà là không thèm để ý, nàng an vị ngồi trên ghế, Dung Phượng Ca ngoan ngoãn ngồi bên cạnh….
“ Nhan Nhan, hoa phố là này sao….” Dung Phượng Ca tranh thủ đặt câu hỏi, giải đáp thắc mắc của mình. Lạc Khanh Nhan không nói, tự rót cho mình một chén tràn, uống một ngụm, một thoáng nhíu mày, hương vị trà này…. thật khó uống a. Dung Phượng Ca thấy vậy, bèn cười, vươn tay lấy ấm trà, tiến hành một loạt động tác, sau đó mới rót trà đưa cho Lạc Khanh Nhan, giải thích: “ trà này, uống như vậy mới thơm nha…” Lạc Khanh Nhan nhận lấy, uống lên một ngụm, quả thật hương vị khác hẳn, nam nhân này quả thật càng ngày càng cho nàng nhiều kinh hỉ a…..
“ Mỹ nhân, ngươi pha trà quả thật rất ngon….” Lạc Khanh Nhan không tiếc lời khén ngợi, nghe vậy Dung Phượng Ca chỉ còn biết ngượng ngùng cười, hai má hồng hồng càng thêm đáng yêu vô cùng, Lạc Khanh Nhan chỉ còn biết thở dài, vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt của hắn, nếu như… hắn không đẹp đến như vậy, biết đâu… nàng cũng không….
Nếu như… hắn không ngây thơ đến như vậy, nàng cũng sẽ không……
Dung Phượng Ca, làm sao bây giờ, ta bỗng dưng phát hiện, có chút… chỉ là một chút… một chút thôi, luyến tiếc tiếu dung ngượng ngùng đáng yêu này của ngươi…
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên cắt ngang suy nghĩ của nàng, Lạc Khanh Nhan nhanh chóng rút tay về bèn nói: ‘vào đi”, không hiểu sao Dung Phượng Ca thấy Lạc Khanh Nhan rút tay về, cảm giác một thoáng mất mác, tự dưng cảm giác lòng vô cớ không vui, y khẽ quyệt miệng, không nói……
Bên ngoài nghe thấy thanh âm của Lạc Khanh Nhan, nữ tử từ từ bước vào…
Một thân thanh y thanh nhã động lòng người, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, mười phần xinh đẹp, không hổ là hoa khôi của Túy tiên lâu, Lạc Khanh Nhan một thoáng gật đầu hài lòng. Dung Phượng Ca thấy vậy, lại càng không vui, Nhan Nhan lại không để ý đến y…..
“ Tiểu nữ Bạch Y Vân, ra mắt hai vị….” nữ tử thấy Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca, một thoáng giật mình, nhưng rất nhanh liễm đi, khẽ hành lễ, Lạc Khanh Nhan cười khẽ: “ không cần phức tạp như vậy, Bạch cô nương, mời ngồi!…”
Bạch Y Vân mỉm cười gật đầu, sau đó ngồi xuống đối diện cùng Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca, thanh âm nhẹ nhàng, ấm áp như gió xuân, nàng hỏi: “ không biết nhị vị công tử muốn Y Vân….” Lời còn chưa dứt thì Lạc Khanh Nhan đã đáp vào: “ nghe nói Bạch cô nương họa tranh thiên hạ tự xưng đệ nhị, không ai dám xưng đệ nhất?! “
“ Chỉ là lời đồn mà thôi…” Bạch Y Vân nhẹ cười…
“ Bạch cô nương khiêm tốn rồi…” Lạc Khanh Nhan xã giao đạm cười, bèn nói tiếp: “ tại hạ có một chuyện muốn nhờ cô nương, nhưng lát nữa mới có thể nói….Bạch cô nương nếu không phiền, có thể vì tại hạ gãy vài khúc cầm?!” Bạch Y Vân cười nhẹ, gật đầu, sau đứng đứng dậy, lại gần bàn cầm, ngồi xuống…, tay ngọc khẽ vung, vài làn điệu du dương vang lên. Nếu như Lạc Khanh Nhan chưa từng nghe Dung Phượng Ca đàn, nhất định sẽ rất hài lòng với làn điệu của Bạch Y Vân, nhưng rất tiếc, có lẽ trên đời này, tìm được người có tiếng đàn hay bằng hắn, có lẽ là không có ai….
“ Nhan Nhan, thích nghe đàn ta cũng có thể đàn mà…” Dung Phượng Ca nhỏ giọng lên tiếng, Lạc Khanh Nhan nhìn y, khe khẽ cười: “ mỹ nhân, ngươi nói xem, nếu như một ngày ngươi phát hiện…. mà thôi, có lẽ ngươi cũng chẳng thể nào cảm nhận được…”
“ Nhan Nhan đang cảm thấy bối rối ư….” Dung phượng Ca bất chợt hỏi vậy…
“ ừ, chỉ một chút thôi, một chút thôi….” Lạc Khanh Nhan thì thầm….
/93
|