Thân ảnh không thể nào quen thuộc hơn, tưởng như đã vĩnh viễn chỉ còn là kí ức giờ lại xuất hiện rõ ràng trước mắt, Lâm Khải Phong vội giơ tay kéo cô gái vào lòng, anh muốn chân thực kiểm tra những gì mình thấy, không phải, đây không phải là ảo giác, càng không phải là giấc mơ. Người đang trong lòng anh…chính là cô.
Cô gái bị anh ôm chặt cảm thấy bất ngờ, hai mắt trợn tròn, lập tức đẩy anh ra, nhưng lại bị anh ôm càng chặt, cô tức giận, lấy gót giày cao gót giẫm mạnh lên chân Lâm Khải Phong, cảm giác đâu từ dưới chân truyền lên khiến Lâm Khải Phong không còn cách nào khác phải buông cô ra. Vừa được thả ra, cô đã lập tức tát một cái thật mạnh vào mặt Lâm Khải Phong “Đồ biến thái.” Rồi xoay người nắm tay cậu bé rời đi.
“Billy, sau này không được đến gần những người như vậy nữa.” Giọng nói vẫn còn xen giận dữ chưa nguôi.
“Chị à, lúc nãy em bị té là anh ấy đỡ em lên, thấy tay em bị thương anh ấy định đưa em đi bệnh viện, nhưng em không chịu nên anh ấy mới ở lại với em đấy.” – Cậu bé rành rọt giải thích nguyên nhân cho cô hiểu.
Nhưng bây giờ, ngoài việc định nghĩa Lâm Khải Phong là một tên biến thái cô không có bất cứ một định nghĩa nào nữa “Em nói em bị thương sao? Mau đưa chị xem.” Cô lanh lẹ, kéo vạt áo của Billy lên, một mảng xước vẫn còn đang rướm máu, cô thở dài “Lần sau phải cẩn thận hơn có biết không, được rồi, về bệnh viện chị thoa thuốc cho em.”
Cô là Cao Gia Hi, bác sĩ ở một bệnh viện đại học ở New York, Billy là một bệnh nhân ở bệnh viện của cô, sáng nay khi cô định ra ngoài mua ít đồ thì gặp cậu bé, cậu bé mắc bệnh máu trắng đều trị ở bệnh viện đã lâu, cậu rất muốn được ra ngoài nên khi biết ý định của Cao Gia Hi cậu đã nài nỉ cô dẫn mình theo, cô vốn dĩ rất yêu trẻ con nên đứng trước ánh mắt lấp lánh ngân ngấn lệ của cậu cuối cùng Cao Gia Hi đành phải giơ tay đầu hàng, đồng ý dẫn cậu theo. Cô vào một cửa hàng mua đồ, vì lúc đó cửa hàng rất đông người nên cô mới dặn cậu đợi cô ở bên kia đường nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện.
Còn nói về Lâm Khải Phong, sau khi nhìn thấy một người giống Cao Quỳnh Phương như hai giọt nước thì thất thần hồi lâu, sau đó theo quán tính ôm cô vào lòng, nhưng bị cô cho một cái tát anh như choàng tỉnh, câu nói của Triệu Minh Minh lại vang lên trong đầu, cô gái vừa nãy, không phải cô, không phải. Nhưng trái tim Lâm Khải Phong cố chấp vẫn muốn nhìn thấy thân ảnh ấy, anh nhớ cậu bé lúc nãy mặc bộ đồ bệnh nhân, vừa nãy hai người cũng không gọi xe chắc là ở bệnh viện gần đây, Lâm Khải Phong hỏi người xung quanh, sau đó được chỉ tới một bệnh viện đại học gần đó.
Anh không biết tên cô, nên không có cách nào chỉ biết tự mình đi vào thử vận may, quả thực lần này ông trời rất chiếu cố anh, vừa đi không bao lâu thì giọng nói ấy lại một lần nữa văng vẳng bên tay, Lâm Khải Phong quay đầu, nhìn vào một phòng bệnh vừa vặn nhìn thấy Cao Gia Hi xử lí vết thương cho cậu bé lúc nãy, anh như được thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt thâm trầm bao lâu nay đột nhiên trở nên dịu dàng, ánh mắt trời hắt lên khuôn mặt cô, khiến đường nét trên khuôn mặt trở nên thanh thoát, thuần khiết hơn bội lần. Lâm Khải Phong không bước vào, anh ngây ngốc đứng ngoài cửa nhìn cho đến khi cô thu dọn, toan đi ra ngoài thì nhìn thấy anh, hai đôi mắt chạm nhau, Lâm Khải Phong giật mình như vừa bị bắt quả tang, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của anh lúc nãy, cộng thêm khoảnh khắc giật bắn mình như bây giờ, khiến Cao Gia Hi không khỏi bật cười.
Lúc nãy mắng anh biến thái là vì hành động đột ngột của anh, nhưng sau khi nghe Billy kể, cô mới bắt đầu mường tượng lại, đánh giá một chút thì anh chắc không đến nỗi nào, một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt điển trai, quần áo toàn bộ đều là hàng hiệu, cộng thêm lúc nãy ôm cô, đôi mắt anh thể hiện sự kích động rõ ràng, cô đoán chắc là anh nhận nhầm người mà người này cực kì quan trọng với anh.
“Anh có việc gì sao?” – Cao Gia Hi cô dù sao cũng là một bác sĩ, anh bước vào bệnh viện rồi thì coi như bệnh nhân, mà đã là bác sĩ với bệnh nhân thì phải hết sức lịch sự.
Lâm Khải Phong vẫn chưa kịp hoàn hồn, Cao Gia Hi đành đẩy nhẹ anh một cái, Lâm Khải Phong mới nhìn sang cô “Không, không có gì. Chuyện lúc nãy, thành thật xin lỗi cô.” Anh rốt cục cũng lấy lại phong thái vốn có.
Cao Gia Hi nở nụ cười nhẹ theo phép lịch sự “Không có gì, trên đời này người giống nhau không ít, muốn nhận ra một người đôi khi cũng phải cảm nhận bằng trái tim.”
“Khi trái tim cô quá trống rỗng, dù chỉ một chút cô cũng hi vọng được lấp đầy.”
Câu nói của anh khiến Cao Gia Hi có chút ngỡ ngàng, giọng nói thâm trầm cuốn hút của một người đàn ông, đôi mắt chứa đầy vẻ xung đột nội tâm phức tạp, khiến người ta vừa bị cuốn hút vừa nhìn thấy đau lòng.
“Cảm ơn anh, đã giúp đỡ Billy.” – Cao Gia Hi nhanh chóng đổi chủ đề.
“Không có gì.” Anh bỏ lại một câu rồi rời đi, không hiểu vì sao khi anh đi rồi cô vẫn dõi theo bóng lưng anh cho đến khi khuất bóng, nhưng Cao Gia Hi cũng không suy nghĩ quá nhiều cô nhanh chóng gạt bỏ rồi quay trở lại với công việc của mình. Trên đời này mỗi ngày có biết bao nhiêu cuộc sinh ly tử biệt, trường hợp của anh chỉ là một trong hàng vạn mà thôi.
Cuộc đời này thật nực cười, Lâm Khải Phong anh làm việc lúc nào cũng phân tích kỹ lưỡng mới đưa ra quyết định nhưng chỉ vừa nhìn thấy một người có khuôn mặt giống cô thì mọi ý thức đều tiêu tan vội vàng ôm lấy, chỉ muốn giữ chặt, sợ rằng khi buông ra rồi lại mất đi, nếu cô gái kia không tát anh một cái thì chắc là anh vẫn còn hoang tưởng rằng đó là cô. Lúc nãy, khi nói chuyện với cô, anh đã cố quan sát cô, nhưng trong đáy mắt ấy chỉ hiện lên tia đồng cảm, anh biết rõ là không phải nhưng vẫn có vài phần thất vọng.
Chớp mắt đã là chạng vạng, Lâm Khải Phong đứng ở bờ sông nhìn về tia mặt trời cuối cùng len lối ở đằng xa. Cao Quỳnh Phương rất thích đọc tiểu thuyết đặc biết là tiểu thuyết ngôn tình, có một lần cô nằng nặc đòi anh đưa đi ngắm hoàng hôn, khi tới nơi, cô nắm chặt tay anh, nở nụ cười hạnh phúc “Chúng ta đã không bỏ lỡ.” Anh cũng cười, xoa đầu cô “Câu thoại nào đã khiến em mê muội nữa rồi đúng không?” Cô xì với anh một tiếng, rồi nói “Chúng ta có thể bỏ lỡ bình minh, nhưng tuyệt đối không được bỏ lỡ hoàng hôn.” Anh quay sang nhìn cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô “Nơi nào có em, dù là bình minh hay hoàng hôn, anh đều không bỏ lỡ.”
Màn đêm lạnh lẽo bắt đầu buông xuống, tia nắng cuối cùng cũng khuất bóng sau bóng đêm tăm tối, đèn được thắp sáng nhưng cũng chẳng thể nào sáng rõ như ánh mặt trời, bóng tối vẫn là bóng tối, dù có bao nhiêu ánh đèn cũng vậy thôi, giống như cõi lòng anh đã phủ một màu đen dù có bao nhiêu người bên cạnh cũng chẳng thể nào sáng lên trở lại.
Anh trở về khách sạn, đường phố về đêm tấp nập hơn ban ngày nhiều. Nhưng với một người cô đơn thì càng đông đúc lại càng cảm thấy lạc lõng. Có lần anh và cô đi dạo phố, cô rất thích giày cao gót, cứ đi ngang cửa hàng bán giày nào cô cũng vào, cô thử rất nhiều đôi, nhưng chẳng mua một đôi giày nào.
“Em đang biến anh thành tên keo kiệt đó à?” – Anh bày ra vẻ mặt oán trách nhìn cô.
Cao Quỳnh Phương vẫn dửng dưng “Em hi vọng mỗi đôi giày của em mang đều có ý nghĩa. Trước đây chúng chỉ cần hợp với em là đủ, còn bây giờ phải hợp với anh nữa.”
Chỉ như vậy thôi, đã ngọt tới tận đáy lòng rồi.
Con đường hôm nay đặc biệt dài, vì mỗi khoảnh khắc, mỗi bước đi anh đều nhớ đến một bóng hình.
“Cẩn thận.” – Đột nhiên, Lâm Khải Phong hét lớn, người đi đường lập tức chú ý về phía anh.
Lâm Khải Phong nhanh như cắt lao ra, kéo theo Cao Gia Hi té xuống bên lề đường, nếu như lúc nãy anh chậm một chút, e rằng chiếc xe tải đã tông trúng Cao Gia Hi. Nhưng mà tình huống lúc này thì cũng rất là phức tạp, Lâm Khải Phong ôm trọn Cao Gia Hi nằm trên lề đường. Hơi thở anh phủ trên đỉnh đầu, khiến tâm tình cô có môt chút xáo trộn.
“Thành thật cảm ơn anh.” – Cao Gia Hi nhất định phải cứu mình trước, cô vội đẩy nhẹ anh ra, đứng lên.
Lúc nãy, vừa nhìn thấy Cao Gia Hi gặp nguy hiểm, anh không kịp suy nghĩ gì đã vội lao ra, dù biết rõ họ chỉ là những con người xa lạ nhưng giống như là luyến tiếc, anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy ngã xuống trước mặt anh một lần nữa.
“Không có gì.” Lâm Khải Phong cũng đứng lên, phủi phủi bụi trên người, toan định rời đi.
Đột nhiên, Cao Gia Hi chạy lên chắn ngang trước mặt anh “Tôi có thể mời anh một cốc café được không?”
“Được.”
Họ bước vào một quán café ven đường, khung cảnh yên ắng, âm nhạc nhẹ nhàng, cùng nhau gọi hai tách café.
“Lúc nãy, thật sự rất nguy hiểm, nếu không có anh, tôi cũng không dám hình dung. Anh tên gì vậy?”
“Lâm Khải Phong. Cô là người Việt Nam sao?”
Cao Gia Hi gật đầu. Cười nhạt “Anh cũng vậy sao? Tôi tên Cao Gia Hi.”
Lâm Khải Phong uống một chút café, ừm nhẹ.
“Sáng nay, anh nhận lầm tôi với ai sao? …hình như cô ấy rất quan trọng với anh?” Thấy Lâm Khải Phong trầm ngâm, cô mới nói thêm “Người có khuôn mặt giống tôi.” Tình huống vừa rồi nguy hiểm thế nào không cần phải nói, nhưng anh có thể bất chấp tính mạng lao ra, chứng tỏ vị trí người đó trong lòng anh đặc biệt quan trọng, nếu cô đoán không lầm thì chắc là vợ hay là bạn gái.
Không hiểu sau, nhìn thấy cô gái trước mắt khiến tâm tình anh đặc biệt nhẹ nhàng, những tâm tình chất chứa, anh thật sự rất muốn nói ra “Cô ấy là vợ tôi.”
“Vậy cô ấy không ở bên cạnh anh à?”
“Là tôi đã đánh mất cô ấy.”
Cô gái bị anh ôm chặt cảm thấy bất ngờ, hai mắt trợn tròn, lập tức đẩy anh ra, nhưng lại bị anh ôm càng chặt, cô tức giận, lấy gót giày cao gót giẫm mạnh lên chân Lâm Khải Phong, cảm giác đâu từ dưới chân truyền lên khiến Lâm Khải Phong không còn cách nào khác phải buông cô ra. Vừa được thả ra, cô đã lập tức tát một cái thật mạnh vào mặt Lâm Khải Phong “Đồ biến thái.” Rồi xoay người nắm tay cậu bé rời đi.
“Billy, sau này không được đến gần những người như vậy nữa.” Giọng nói vẫn còn xen giận dữ chưa nguôi.
“Chị à, lúc nãy em bị té là anh ấy đỡ em lên, thấy tay em bị thương anh ấy định đưa em đi bệnh viện, nhưng em không chịu nên anh ấy mới ở lại với em đấy.” – Cậu bé rành rọt giải thích nguyên nhân cho cô hiểu.
Nhưng bây giờ, ngoài việc định nghĩa Lâm Khải Phong là một tên biến thái cô không có bất cứ một định nghĩa nào nữa “Em nói em bị thương sao? Mau đưa chị xem.” Cô lanh lẹ, kéo vạt áo của Billy lên, một mảng xước vẫn còn đang rướm máu, cô thở dài “Lần sau phải cẩn thận hơn có biết không, được rồi, về bệnh viện chị thoa thuốc cho em.”
Cô là Cao Gia Hi, bác sĩ ở một bệnh viện đại học ở New York, Billy là một bệnh nhân ở bệnh viện của cô, sáng nay khi cô định ra ngoài mua ít đồ thì gặp cậu bé, cậu bé mắc bệnh máu trắng đều trị ở bệnh viện đã lâu, cậu rất muốn được ra ngoài nên khi biết ý định của Cao Gia Hi cậu đã nài nỉ cô dẫn mình theo, cô vốn dĩ rất yêu trẻ con nên đứng trước ánh mắt lấp lánh ngân ngấn lệ của cậu cuối cùng Cao Gia Hi đành phải giơ tay đầu hàng, đồng ý dẫn cậu theo. Cô vào một cửa hàng mua đồ, vì lúc đó cửa hàng rất đông người nên cô mới dặn cậu đợi cô ở bên kia đường nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện.
Còn nói về Lâm Khải Phong, sau khi nhìn thấy một người giống Cao Quỳnh Phương như hai giọt nước thì thất thần hồi lâu, sau đó theo quán tính ôm cô vào lòng, nhưng bị cô cho một cái tát anh như choàng tỉnh, câu nói của Triệu Minh Minh lại vang lên trong đầu, cô gái vừa nãy, không phải cô, không phải. Nhưng trái tim Lâm Khải Phong cố chấp vẫn muốn nhìn thấy thân ảnh ấy, anh nhớ cậu bé lúc nãy mặc bộ đồ bệnh nhân, vừa nãy hai người cũng không gọi xe chắc là ở bệnh viện gần đây, Lâm Khải Phong hỏi người xung quanh, sau đó được chỉ tới một bệnh viện đại học gần đó.
Anh không biết tên cô, nên không có cách nào chỉ biết tự mình đi vào thử vận may, quả thực lần này ông trời rất chiếu cố anh, vừa đi không bao lâu thì giọng nói ấy lại một lần nữa văng vẳng bên tay, Lâm Khải Phong quay đầu, nhìn vào một phòng bệnh vừa vặn nhìn thấy Cao Gia Hi xử lí vết thương cho cậu bé lúc nãy, anh như được thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt thâm trầm bao lâu nay đột nhiên trở nên dịu dàng, ánh mắt trời hắt lên khuôn mặt cô, khiến đường nét trên khuôn mặt trở nên thanh thoát, thuần khiết hơn bội lần. Lâm Khải Phong không bước vào, anh ngây ngốc đứng ngoài cửa nhìn cho đến khi cô thu dọn, toan đi ra ngoài thì nhìn thấy anh, hai đôi mắt chạm nhau, Lâm Khải Phong giật mình như vừa bị bắt quả tang, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của anh lúc nãy, cộng thêm khoảnh khắc giật bắn mình như bây giờ, khiến Cao Gia Hi không khỏi bật cười.
Lúc nãy mắng anh biến thái là vì hành động đột ngột của anh, nhưng sau khi nghe Billy kể, cô mới bắt đầu mường tượng lại, đánh giá một chút thì anh chắc không đến nỗi nào, một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt điển trai, quần áo toàn bộ đều là hàng hiệu, cộng thêm lúc nãy ôm cô, đôi mắt anh thể hiện sự kích động rõ ràng, cô đoán chắc là anh nhận nhầm người mà người này cực kì quan trọng với anh.
“Anh có việc gì sao?” – Cao Gia Hi cô dù sao cũng là một bác sĩ, anh bước vào bệnh viện rồi thì coi như bệnh nhân, mà đã là bác sĩ với bệnh nhân thì phải hết sức lịch sự.
Lâm Khải Phong vẫn chưa kịp hoàn hồn, Cao Gia Hi đành đẩy nhẹ anh một cái, Lâm Khải Phong mới nhìn sang cô “Không, không có gì. Chuyện lúc nãy, thành thật xin lỗi cô.” Anh rốt cục cũng lấy lại phong thái vốn có.
Cao Gia Hi nở nụ cười nhẹ theo phép lịch sự “Không có gì, trên đời này người giống nhau không ít, muốn nhận ra một người đôi khi cũng phải cảm nhận bằng trái tim.”
“Khi trái tim cô quá trống rỗng, dù chỉ một chút cô cũng hi vọng được lấp đầy.”
Câu nói của anh khiến Cao Gia Hi có chút ngỡ ngàng, giọng nói thâm trầm cuốn hút của một người đàn ông, đôi mắt chứa đầy vẻ xung đột nội tâm phức tạp, khiến người ta vừa bị cuốn hút vừa nhìn thấy đau lòng.
“Cảm ơn anh, đã giúp đỡ Billy.” – Cao Gia Hi nhanh chóng đổi chủ đề.
“Không có gì.” Anh bỏ lại một câu rồi rời đi, không hiểu vì sao khi anh đi rồi cô vẫn dõi theo bóng lưng anh cho đến khi khuất bóng, nhưng Cao Gia Hi cũng không suy nghĩ quá nhiều cô nhanh chóng gạt bỏ rồi quay trở lại với công việc của mình. Trên đời này mỗi ngày có biết bao nhiêu cuộc sinh ly tử biệt, trường hợp của anh chỉ là một trong hàng vạn mà thôi.
Cuộc đời này thật nực cười, Lâm Khải Phong anh làm việc lúc nào cũng phân tích kỹ lưỡng mới đưa ra quyết định nhưng chỉ vừa nhìn thấy một người có khuôn mặt giống cô thì mọi ý thức đều tiêu tan vội vàng ôm lấy, chỉ muốn giữ chặt, sợ rằng khi buông ra rồi lại mất đi, nếu cô gái kia không tát anh một cái thì chắc là anh vẫn còn hoang tưởng rằng đó là cô. Lúc nãy, khi nói chuyện với cô, anh đã cố quan sát cô, nhưng trong đáy mắt ấy chỉ hiện lên tia đồng cảm, anh biết rõ là không phải nhưng vẫn có vài phần thất vọng.
Chớp mắt đã là chạng vạng, Lâm Khải Phong đứng ở bờ sông nhìn về tia mặt trời cuối cùng len lối ở đằng xa. Cao Quỳnh Phương rất thích đọc tiểu thuyết đặc biết là tiểu thuyết ngôn tình, có một lần cô nằng nặc đòi anh đưa đi ngắm hoàng hôn, khi tới nơi, cô nắm chặt tay anh, nở nụ cười hạnh phúc “Chúng ta đã không bỏ lỡ.” Anh cũng cười, xoa đầu cô “Câu thoại nào đã khiến em mê muội nữa rồi đúng không?” Cô xì với anh một tiếng, rồi nói “Chúng ta có thể bỏ lỡ bình minh, nhưng tuyệt đối không được bỏ lỡ hoàng hôn.” Anh quay sang nhìn cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô “Nơi nào có em, dù là bình minh hay hoàng hôn, anh đều không bỏ lỡ.”
Màn đêm lạnh lẽo bắt đầu buông xuống, tia nắng cuối cùng cũng khuất bóng sau bóng đêm tăm tối, đèn được thắp sáng nhưng cũng chẳng thể nào sáng rõ như ánh mặt trời, bóng tối vẫn là bóng tối, dù có bao nhiêu ánh đèn cũng vậy thôi, giống như cõi lòng anh đã phủ một màu đen dù có bao nhiêu người bên cạnh cũng chẳng thể nào sáng lên trở lại.
Anh trở về khách sạn, đường phố về đêm tấp nập hơn ban ngày nhiều. Nhưng với một người cô đơn thì càng đông đúc lại càng cảm thấy lạc lõng. Có lần anh và cô đi dạo phố, cô rất thích giày cao gót, cứ đi ngang cửa hàng bán giày nào cô cũng vào, cô thử rất nhiều đôi, nhưng chẳng mua một đôi giày nào.
“Em đang biến anh thành tên keo kiệt đó à?” – Anh bày ra vẻ mặt oán trách nhìn cô.
Cao Quỳnh Phương vẫn dửng dưng “Em hi vọng mỗi đôi giày của em mang đều có ý nghĩa. Trước đây chúng chỉ cần hợp với em là đủ, còn bây giờ phải hợp với anh nữa.”
Chỉ như vậy thôi, đã ngọt tới tận đáy lòng rồi.
Con đường hôm nay đặc biệt dài, vì mỗi khoảnh khắc, mỗi bước đi anh đều nhớ đến một bóng hình.
“Cẩn thận.” – Đột nhiên, Lâm Khải Phong hét lớn, người đi đường lập tức chú ý về phía anh.
Lâm Khải Phong nhanh như cắt lao ra, kéo theo Cao Gia Hi té xuống bên lề đường, nếu như lúc nãy anh chậm một chút, e rằng chiếc xe tải đã tông trúng Cao Gia Hi. Nhưng mà tình huống lúc này thì cũng rất là phức tạp, Lâm Khải Phong ôm trọn Cao Gia Hi nằm trên lề đường. Hơi thở anh phủ trên đỉnh đầu, khiến tâm tình cô có môt chút xáo trộn.
“Thành thật cảm ơn anh.” – Cao Gia Hi nhất định phải cứu mình trước, cô vội đẩy nhẹ anh ra, đứng lên.
Lúc nãy, vừa nhìn thấy Cao Gia Hi gặp nguy hiểm, anh không kịp suy nghĩ gì đã vội lao ra, dù biết rõ họ chỉ là những con người xa lạ nhưng giống như là luyến tiếc, anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy ngã xuống trước mặt anh một lần nữa.
“Không có gì.” Lâm Khải Phong cũng đứng lên, phủi phủi bụi trên người, toan định rời đi.
Đột nhiên, Cao Gia Hi chạy lên chắn ngang trước mặt anh “Tôi có thể mời anh một cốc café được không?”
“Được.”
Họ bước vào một quán café ven đường, khung cảnh yên ắng, âm nhạc nhẹ nhàng, cùng nhau gọi hai tách café.
“Lúc nãy, thật sự rất nguy hiểm, nếu không có anh, tôi cũng không dám hình dung. Anh tên gì vậy?”
“Lâm Khải Phong. Cô là người Việt Nam sao?”
Cao Gia Hi gật đầu. Cười nhạt “Anh cũng vậy sao? Tôi tên Cao Gia Hi.”
Lâm Khải Phong uống một chút café, ừm nhẹ.
“Sáng nay, anh nhận lầm tôi với ai sao? …hình như cô ấy rất quan trọng với anh?” Thấy Lâm Khải Phong trầm ngâm, cô mới nói thêm “Người có khuôn mặt giống tôi.” Tình huống vừa rồi nguy hiểm thế nào không cần phải nói, nhưng anh có thể bất chấp tính mạng lao ra, chứng tỏ vị trí người đó trong lòng anh đặc biệt quan trọng, nếu cô đoán không lầm thì chắc là vợ hay là bạn gái.
Không hiểu sau, nhìn thấy cô gái trước mắt khiến tâm tình anh đặc biệt nhẹ nhàng, những tâm tình chất chứa, anh thật sự rất muốn nói ra “Cô ấy là vợ tôi.”
“Vậy cô ấy không ở bên cạnh anh à?”
“Là tôi đã đánh mất cô ấy.”
/50
|