15h45. Lớp 10 Sinh.
Đứng ngoài cửa lớp, nghe bài kinh muôn thuở của cô chủ nhiệm xong Cao Quỳnh Phương mới được đặc xá về chỗ ngồi. Môn anh văn huyền thoại quả thực có lực sát thương rất mạnh, Cao Quỳnh Phương phải cố gắng lắm mới miễn cưỡng chống đỡ được hai tiết dài lê thê này. Vừa đánh trống tùng một cái, Cao Quỳnh Phương hớn hở ‘see you again’ với cô chủ nhiệm, như người chết được thức tỉnh, cơn buồn ngủ vừa rồi cũng biến mất tăm.
“Nhìn cái mặt của cậu, lại ngủ quên nữa phải không?” – Hành động ngáp ngắn ngáp dài vừa nãy của Cao Quỳnh Phương làm sao qua khỏi đôi mắt tinh tường của Phan Khả Hân.
“Bỏ, bỏ đi.” – Cao Quỳnh Phương phẩy tay lia lịa. “Mình mới gặp được một siêu phẩm đẹp trai.” – Vừa nói, cô vừa nghĩ tới khuôn mặt của ai kia, thành thật đem hết tất cả mọi chi tiết khai báo cho Phan Khả Hân.
Nhưng Phan Khả Hân nhẫn tâm phán một câu “Hình tượng của cậu đã bị hủy diệt rồi còn mơ tưởng cái gì.”. Phan Khả Hân nói không sai nhưng mà trai đẹp nhìn một chút cũng không bị mòn mà, lại may mắn chung một khối, Cao Quỳnh Phương tuyệt đối sẽ không hoang phí của công.
19h30. Cửa hàng “Thế giới giày”.
Dương Băng Vũ bụng đói cồn cào ngồi ở quầy tính tiền đợi Cao Quỳnh Phương mua cơm về. Cô khẳng định nếu Cao Quỳnh Phương còn xuất hiện trễ năm phút nữa, cô sẽ không niệm tình chị em mà cho Cao Quỳnh Phương một trận. Nhưng rất may mắn, Cao Quỳnh Phương đã về tới, đang dựng xe trước cửa tiệm.
“Cậu chết đi đâu vậy?” – Dương Băng Vũ tức tối hỏi.
“Đừng có nhăn nhó nữa, mình cho cậu ăn cơm gà.” – Tuyệt chiêu này với Dương Băng Vũ là không bao giờ cũ.
Họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, đột nhiên có một vị khách đi vào. Cao Quỳnh Phương suýt chút nữa mắc nghẹn khi nhận ra ‘anh đẹp trai’ chiều nay, cô vội bỏ hộp cao qua một bên, đẩy Dương Băng Vũ ra tiếp vị khách đặc biệt kia.
“Anh muốn mua giày gì, size nào, tôi giúp anh lựa.” – Dương Băng Vũ rạng ngời đứng bên cạnh anh.
“Giúp tôi lựa một đôi giày cao gót khoảng tám phân, size 38.”
Rất nhanh Dương Băng Vũ đã giúp anh chon được một đôi giày ưng ý, tiễn khách về xong Dương Băng Vũ khó hiểu nhìn Cao Quỳnh Phương đang thong thả ăn cơm. Một anh đẹp trai siêu cấp như vậy mà Cao Quỳnh Phương không giành với Dương Băng Vũ, quả thật không đơn giản, nhất định có huyền cơ. Dương Băng Vũ với đôi mắt hắc ám cộng nụ cười quỷ quyệt từng bước tiến lại Cao Quỳnh Phương.
“Cậu giấu mình chuyện gì đây?”
Cao Quỳnh Phương biết mình trốn không khỏi, kể hết tất cả tình tiết lúc chiều cho Dương Băng Vũ. Nghe xong Dương Băng Vũ cười đến mức sắp rớt răng ra ngoài. Cao Quỳnh Phương không cam tâm nhìn thái đó phấn khích của Dương Băng Vũ.
“Cậu không ăn cơm sao? Mình ăn giúp cho.” – Cao Quỳnh Phương kéo luôn hộp cơm của Dương Băng Vũ về phía mình.
Dương Băng Vũ tuyệt đối không để cho chiến lợi phẩm của mình vào dạ dày Cao Quỳnh Phương, lập tức kéo lại. Rồi cô lấy điện thoại ra, nhịn cười nhìn Cao Quỳnh Phương.
“Chị em tốt, mình giúp cậu.”
Dương Băng Vũ gọi điện thoại cho ai đó, không lâu sau người đó gửi lại một đường link. Đường link đó vô cùng hữu hiệu, toàn bộ thông tin trai xinh gái đẹp của trường đều có đầy đủ. Quét từ trên xuống dưới, Cao Quỳnh Phương không khó nhận ra gương mặt điển trai của anh.
“Lâm Khải Phong. Lớp 10 chuyên Lý. Thủ khoa đầu vào của toàn khối. Người đầu tiên xác lập thành tích kỉ lục 10 điểm hết tất cả các môn. Con trai duy nhất của ông Lâm Thế Thanh – Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Thiển Vũ.” – Cao Quỳnh Phương đọc xong tiểu sử của anh thì muốn té xỉu.
“Bất ngờ chưa cô gái?” – Dương Băng Vũ cũng sững sỡ với tài năng và thân thế của Lâm Khải Phong, quay sang nhìn Cao Quỳnh Phương chọc ghẹo.
Cao Quỳnh Phương thở dài, không ngờ người đẹp trai – nhà giàu – học giỏi này vẫn còn tồn tại trên Trái Đất này. Nhưng đây không phải tin chấn động nhất của ngày hôm nay, tin sốc nhất là điều mà Dương Băng Vũ sắp công bố tiếp theo.
“Quỳnh Phương, cậu nhìn cái này đi.” – Dương Băng Vũ kích động đưa điện thoại cho Cao Quỳnh Phương.
“Còn gì nữa đây?” – Cao Quỳnh Phương ỉu xìu nhận điện thoại trên tay Dương Băng Vũ.
Trên màn hình là cũng là một anh chàng đẹp trai, hình như cũng học chung khối với họ. Giấc mộng vừa mới vỡ tan tành nên Cao Quỳnh Phương cũng không còn tha thiết tìm hiểu người trong hình là ai, vội trả điện thoại lại cho Dương Băng Vũ.
“Cậu không thấy gì lạ sau?” – Dương Băng Vũ hiếu kì nhìn vẻ mặt không cảm xúc Cao Quỳnh Phương.
“Đẹp.” – Cô nhàn nhạt trả lời.
“Không phải, cậu nhìn kỹ chút đi.”
Cao Quỳnh Phương thật sự không hiểu nhìn Dương Băng Vũ, rốt cuộc là ai mà làm Dương Băng Vũ kích động như vậy, cô lại nhìn vào người trên màn hình một lần nữa. Nhìn kỹ một chút, Cao Quỳnh Phương lại thấy hơi quen quen, nhưng cũng không phải, sao cô quen được người đẹp trai như vậy chứ, nhưng lại không phải hình như cô đã gặp người này ở đâu rồi.
“Là Tử Khiêm.” – Cao Quỳnh Phương ngỡ ngàng thốt lên.
Dương Băng Vũ gật đầu khẳng định “Trình Tử Khiêm. Lớp 10 chuyên Hóa. Thủ khoa môn Hóa. Á khoa thi đầu vào toàn khối chỉ kém Lâm Khải Phong nửa điểm. Một trong những người thừa kế của tập đoàn gia đình Trình Thị.”
“Hay là, cậu tát mình một cái đi.” – Đây không phải sự thật, không thể là cái tên nhóc năm đó được, Cao Quỳnh Phương không tin nổi, nói đây là giấc mơ hình như dễ chấp nhận hơn, làm sao mà cái tên nhóc phiền phức đó lại biến thành bạch mã hoàng tử như vậy được.
“Vậy thử đi.” – Dương Băng Vũ đá lông nheo với Cao Quỳnh Phương.
Cao Quỳnh Phương suy nghĩ một hồi cũng gật đầu đồng ý. Phi vụ này thật sự quá nguy hiểm, nếu như thành công xác thực là Trình Tử Khiêm thì không nói gì, lỡ như không phải thì chắc phải đào một cái lỗ chui xuống, nhưng Cao Quỳnh Phương vẫn hiếu kỳ thử một lần, cô rất mong đó là Trình Tử Khiêm, chín năm rồi, phá cô cho đã rồi bỏ đi không một lời, làm cho cô buồn rầu một thời gian dài, lần này gặp lại cô nhất định sẽ cho Trình Tử Khiêm một trận ra trò, nghĩ tới đây tâm tình Cao Quỳnh Phương trở nên vui vẻ, cùng Dương Băng Vũ thiết lập một kế hoạch hoàn hảo.
“Trình Tử Khiêm, cậu đợi đấy.”
Đứng ngoài cửa lớp, nghe bài kinh muôn thuở của cô chủ nhiệm xong Cao Quỳnh Phương mới được đặc xá về chỗ ngồi. Môn anh văn huyền thoại quả thực có lực sát thương rất mạnh, Cao Quỳnh Phương phải cố gắng lắm mới miễn cưỡng chống đỡ được hai tiết dài lê thê này. Vừa đánh trống tùng một cái, Cao Quỳnh Phương hớn hở ‘see you again’ với cô chủ nhiệm, như người chết được thức tỉnh, cơn buồn ngủ vừa rồi cũng biến mất tăm.
“Nhìn cái mặt của cậu, lại ngủ quên nữa phải không?” – Hành động ngáp ngắn ngáp dài vừa nãy của Cao Quỳnh Phương làm sao qua khỏi đôi mắt tinh tường của Phan Khả Hân.
“Bỏ, bỏ đi.” – Cao Quỳnh Phương phẩy tay lia lịa. “Mình mới gặp được một siêu phẩm đẹp trai.” – Vừa nói, cô vừa nghĩ tới khuôn mặt của ai kia, thành thật đem hết tất cả mọi chi tiết khai báo cho Phan Khả Hân.
Nhưng Phan Khả Hân nhẫn tâm phán một câu “Hình tượng của cậu đã bị hủy diệt rồi còn mơ tưởng cái gì.”. Phan Khả Hân nói không sai nhưng mà trai đẹp nhìn một chút cũng không bị mòn mà, lại may mắn chung một khối, Cao Quỳnh Phương tuyệt đối sẽ không hoang phí của công.
19h30. Cửa hàng “Thế giới giày”.
Dương Băng Vũ bụng đói cồn cào ngồi ở quầy tính tiền đợi Cao Quỳnh Phương mua cơm về. Cô khẳng định nếu Cao Quỳnh Phương còn xuất hiện trễ năm phút nữa, cô sẽ không niệm tình chị em mà cho Cao Quỳnh Phương một trận. Nhưng rất may mắn, Cao Quỳnh Phương đã về tới, đang dựng xe trước cửa tiệm.
“Cậu chết đi đâu vậy?” – Dương Băng Vũ tức tối hỏi.
“Đừng có nhăn nhó nữa, mình cho cậu ăn cơm gà.” – Tuyệt chiêu này với Dương Băng Vũ là không bao giờ cũ.
Họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, đột nhiên có một vị khách đi vào. Cao Quỳnh Phương suýt chút nữa mắc nghẹn khi nhận ra ‘anh đẹp trai’ chiều nay, cô vội bỏ hộp cao qua một bên, đẩy Dương Băng Vũ ra tiếp vị khách đặc biệt kia.
“Anh muốn mua giày gì, size nào, tôi giúp anh lựa.” – Dương Băng Vũ rạng ngời đứng bên cạnh anh.
“Giúp tôi lựa một đôi giày cao gót khoảng tám phân, size 38.”
Rất nhanh Dương Băng Vũ đã giúp anh chon được một đôi giày ưng ý, tiễn khách về xong Dương Băng Vũ khó hiểu nhìn Cao Quỳnh Phương đang thong thả ăn cơm. Một anh đẹp trai siêu cấp như vậy mà Cao Quỳnh Phương không giành với Dương Băng Vũ, quả thật không đơn giản, nhất định có huyền cơ. Dương Băng Vũ với đôi mắt hắc ám cộng nụ cười quỷ quyệt từng bước tiến lại Cao Quỳnh Phương.
“Cậu giấu mình chuyện gì đây?”
Cao Quỳnh Phương biết mình trốn không khỏi, kể hết tất cả tình tiết lúc chiều cho Dương Băng Vũ. Nghe xong Dương Băng Vũ cười đến mức sắp rớt răng ra ngoài. Cao Quỳnh Phương không cam tâm nhìn thái đó phấn khích của Dương Băng Vũ.
“Cậu không ăn cơm sao? Mình ăn giúp cho.” – Cao Quỳnh Phương kéo luôn hộp cơm của Dương Băng Vũ về phía mình.
Dương Băng Vũ tuyệt đối không để cho chiến lợi phẩm của mình vào dạ dày Cao Quỳnh Phương, lập tức kéo lại. Rồi cô lấy điện thoại ra, nhịn cười nhìn Cao Quỳnh Phương.
“Chị em tốt, mình giúp cậu.”
Dương Băng Vũ gọi điện thoại cho ai đó, không lâu sau người đó gửi lại một đường link. Đường link đó vô cùng hữu hiệu, toàn bộ thông tin trai xinh gái đẹp của trường đều có đầy đủ. Quét từ trên xuống dưới, Cao Quỳnh Phương không khó nhận ra gương mặt điển trai của anh.
“Lâm Khải Phong. Lớp 10 chuyên Lý. Thủ khoa đầu vào của toàn khối. Người đầu tiên xác lập thành tích kỉ lục 10 điểm hết tất cả các môn. Con trai duy nhất của ông Lâm Thế Thanh – Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Thiển Vũ.” – Cao Quỳnh Phương đọc xong tiểu sử của anh thì muốn té xỉu.
“Bất ngờ chưa cô gái?” – Dương Băng Vũ cũng sững sỡ với tài năng và thân thế của Lâm Khải Phong, quay sang nhìn Cao Quỳnh Phương chọc ghẹo.
Cao Quỳnh Phương thở dài, không ngờ người đẹp trai – nhà giàu – học giỏi này vẫn còn tồn tại trên Trái Đất này. Nhưng đây không phải tin chấn động nhất của ngày hôm nay, tin sốc nhất là điều mà Dương Băng Vũ sắp công bố tiếp theo.
“Quỳnh Phương, cậu nhìn cái này đi.” – Dương Băng Vũ kích động đưa điện thoại cho Cao Quỳnh Phương.
“Còn gì nữa đây?” – Cao Quỳnh Phương ỉu xìu nhận điện thoại trên tay Dương Băng Vũ.
Trên màn hình là cũng là một anh chàng đẹp trai, hình như cũng học chung khối với họ. Giấc mộng vừa mới vỡ tan tành nên Cao Quỳnh Phương cũng không còn tha thiết tìm hiểu người trong hình là ai, vội trả điện thoại lại cho Dương Băng Vũ.
“Cậu không thấy gì lạ sau?” – Dương Băng Vũ hiếu kì nhìn vẻ mặt không cảm xúc Cao Quỳnh Phương.
“Đẹp.” – Cô nhàn nhạt trả lời.
“Không phải, cậu nhìn kỹ chút đi.”
Cao Quỳnh Phương thật sự không hiểu nhìn Dương Băng Vũ, rốt cuộc là ai mà làm Dương Băng Vũ kích động như vậy, cô lại nhìn vào người trên màn hình một lần nữa. Nhìn kỹ một chút, Cao Quỳnh Phương lại thấy hơi quen quen, nhưng cũng không phải, sao cô quen được người đẹp trai như vậy chứ, nhưng lại không phải hình như cô đã gặp người này ở đâu rồi.
“Là Tử Khiêm.” – Cao Quỳnh Phương ngỡ ngàng thốt lên.
Dương Băng Vũ gật đầu khẳng định “Trình Tử Khiêm. Lớp 10 chuyên Hóa. Thủ khoa môn Hóa. Á khoa thi đầu vào toàn khối chỉ kém Lâm Khải Phong nửa điểm. Một trong những người thừa kế của tập đoàn gia đình Trình Thị.”
“Hay là, cậu tát mình một cái đi.” – Đây không phải sự thật, không thể là cái tên nhóc năm đó được, Cao Quỳnh Phương không tin nổi, nói đây là giấc mơ hình như dễ chấp nhận hơn, làm sao mà cái tên nhóc phiền phức đó lại biến thành bạch mã hoàng tử như vậy được.
“Vậy thử đi.” – Dương Băng Vũ đá lông nheo với Cao Quỳnh Phương.
Cao Quỳnh Phương suy nghĩ một hồi cũng gật đầu đồng ý. Phi vụ này thật sự quá nguy hiểm, nếu như thành công xác thực là Trình Tử Khiêm thì không nói gì, lỡ như không phải thì chắc phải đào một cái lỗ chui xuống, nhưng Cao Quỳnh Phương vẫn hiếu kỳ thử một lần, cô rất mong đó là Trình Tử Khiêm, chín năm rồi, phá cô cho đã rồi bỏ đi không một lời, làm cho cô buồn rầu một thời gian dài, lần này gặp lại cô nhất định sẽ cho Trình Tử Khiêm một trận ra trò, nghĩ tới đây tâm tình Cao Quỳnh Phương trở nên vui vẻ, cùng Dương Băng Vũ thiết lập một kế hoạch hoàn hảo.
“Trình Tử Khiêm, cậu đợi đấy.”
/50
|