Khi thấy Kim Ngân dần chìm xuống đáy hồ. Lòng Khánh Anh cứ lo lắng khôn nguôi. Anh sợ anh đến không kịp và sợ sẽ mất cô mãi mãi. Anh và cô gặp gỡ nhau chỉ vỏn vẹn vài ngày. Nhưng cô lại ở có vị trí khá quan trọng trong lòng anh. Nhưng vẫn sau cô ấy. Dù thế nào anh vẫn biết Kim Ngân không thể thay thế được cô ấy.
Trong tim anh cô ấy đã dành hết mọi chổ. Nên từ ấy đến nay chẳng ai chen vào được. Nhưng hôm nay hình ảnh Kim Ngân lại len lỏi chen vào tim anh. Như vậy là sao? Anh đã hứa sẽ chẳng quan tâm đến người con gái nào ngoài cô ấy nhưng sao anh lại như thế. Trách nhiệm sao? Đúng chỉ là trách nhiệm. Ba Kim Ngân đã giao cô cho anh nên anh phải có trách nhiệm bảo vệ cô. Chứ chẳng có chút tình cảm hay rung động gì cả. Chỉ là anh tưởng tượng thôi. Trong tim anh vẫn mãi là cô ấy đang ngự trị.
Khánh Anh thở dài chán nản rồi ngồi dậy.
– Đi thôi! - anh nói rồi bước đi trước. Giọng trở về vẻ lạnh lẽo ban đầu làm tim ai đó khẽ nhói lên. Cứ nghĩ là đã khiến anh thay đổi rồi nhưng không. Anh vẫn là anh. Lạnh lùng kiêu ngạo và rất khó với tới.
Kim Ngân khẽ cười nhạt. Rồi khó khăn vươn mình đứng dậy. Vai cô cử động làm hở vết thương máu lại rơi ra. Lấy tay che những giọt máu lại để ai đó không lo lắng cho mình. Rồi gượng người đứng dậy đi đến người ấy.
– Cám ơn anh! - cô cúi đầu nói khẽ.
Anh ừ nhẹ không quay lại nhìn cô. Bước chân chậm rãi tiến về trước. Trong lòng anh đang rối như tơ vò. Anh nên làm gì đây. Anh không muốn thất hứa với cô ấy. Nhưng cũng không đành lòng nhìn người con gái phía sau đang yếu ớt lê từng bước nặng nề đi. Anh thật khó nghĩ rồi cuối cùng anh đã chọn cô ấy. Và quyết định sẽ quên Kim Ngân. Sẽ không để cô có cơ hội làm anh rung động một lần nữa. Vì anh chỉ yêu một người là cô ấy.
Kim Ngân trông thấy anh như thế. Lòng khẽ nhói lên. Vì sao thế? Sao cô lại cảm thấy như vậy? Khi anh nắm tay cô ôm cô vào lòng che chở cho cô. Cô thấy an toàn và hạnh phúc lắm. Nhưng giờ anh lạnh nhạt thờ ơ cô lại thấy đau lòng là sao? Chẳng phải trước giờ anh vẫn lạnh lùng như thế sao?
– Chỉ là thương hại! - cô nhủ lòng.
Cô nghĩ anh làm thế chỉ vì cô đang bị thương. Và đó được gọi là thương hại. Nhưng cô nào hay anh đang đau khổ và khó xử như thế nào. Anh không thể tiếp tục quan tâm cô được nữa. Vì lời hứa của anh dành cho cô ấy. Anh không thể phản bội cô ấy được.
Cô cười nhạt nhẽo rồi cất bước đi. Lúc này cô chẳng dám đi cạnh anh như trước nữa. Chỉ dám nấp sau thân hình cao to của anh mà thôi. Vết thương ngày càng trở nặng máu rơi mãi không thôi. Nhưng cô vẫn cố gánh chịu một mình và không tỏ ra gì cho anh biết. Cô sợ anh lại thương hại cô như trước. Rồi lại khiến cô hiểu lầm rằng anh có tình cảm với cô. Cô biết mình không yếu đuối nhưng cô rất sợ mình ngộ nhận. Nên đành giấu nổi đau vào trong. Chịu đựng một mình.
Trời cũng đã xế chiều. Cả khu rừng được nhuộm vàng bởi nắng của mặt trời.
– Ngồi đây nghỉ đi! - Khánh Anh đột ngột dừng lại nói.
Cô nghe thấy nhưng vẫn giả vờ không nghe vẫn rảo bước đi tiếp.
– Kim Ngân!!! - anh thấy cô vô hồn bước đi gọi lớn.
– Tôi còn khỏe. Đi tiếp đi! Không trời tối rất khó tìm đường ra! - cô quay lại nói mắt chẳng dám nhìn vào anh.
– Nhưng tôi mệt! - anh nói.
Cô nghe thế không còn cách nào đành ngồi nghỉ không đi nữa.
– Vai cô??? - hai người im lặng khá lâu chợt anh lên tiếng hỏi.
Nãy giờ anh đã thấy hết tất cả. Thấy máu trên tay cô rơi nhiều như thế nào. Cô đau đớn làm sao. Nhưng anh vẫn tỏ vẻ lạnh lùng chẳng quan tâm. Rồi thấy mặt cô tái nhợt anh lo lắng cô không chịu nổi nữa. Nên mới viện lý do cho cô nghỉ ngơi.
– Tôi không sao!!! - cô cười nhẹ nói.
Anh thấy cô như thế rất đau lòng. Tại sao đau lắm lại không nói? Sao lại muốn gánh chịu một mình? Đúng là ngốc. Anh không biết mình đối xử với cô như thế là đúng hay sai nữa.
Chợt anh thấy môi cô tái hẳn. Mặt cũng biến sắc xanh xao.
– Mất máu nhiều thế mà không sao à? Cô tưởng mình là thần thánh chắc? - anh bực bội nói. - Ngồi yên đó cho tôi - anh nói tiếp.
– Anh đi đâu? - cô hỏi.
– Tôi đi tìm ít củi về đốt lửa sưởi ấm. - anh nói rồi đi loanh quanh.
Lúc sau anh trở về trên tay là một bó củi. Anh nhóm lửa chỉ trong vài phút. Đã có một đống lửa ấm áp cạnh cô.
– Khá hơn rồi chứ! - anh ngồi xuống cạnh cô hỏi.
– Tôi không sao. - cô nói.
Anh nhau mày khó chịu nhìn cô tỏ vẻ không hài lòng.
– Ừ thì đở nhiều rồi. - thấy anh như vậy cô đành trả lời thế cho anh vừa lòng.
– Đưa vai tôi xem.
– Ơ không cần đâu.
– Đưa đây.
– Tôi....tôi....
Chưa để cô nói hết câu anh đã tiến đến. Vạch một bên áo xuống. Viên đạn trúng ngay bã vai phải của cô. Vết thương khá nặng và sưng tấy lên. Máu thì rỉ ra mãi. Thấy thế chợt lòng anh thấy đau lắm. Anh đã không bảo vệ được cho cô. Mà khiến cô phải chịu nhiều đau đớn như vậy.
– Tôi xin lỗi. - anh khẽ nói.
Cô nghe thấy lấy làm khó hiểu nhìn anh. Định hỏi nhưng lại thôi. Từng cơn gió lạnh buốt thổi qua làm cô run lên. Có lẽ đống lửa này chẳng đủ để sưởi ấm cho cô. Cả ngày hôm nay cô đã ngâm mình trong hồ nước. Giờ lại ngồi trong rừng "hưởng gió rừng" nữa. Làm sao một cô gái mỏng manh như cô có thể chịu được chứ.
– Cô lạnh à? - anh hỏi.
Cô khẽ gật đầu. Cơ thể thì run lẩy bẩy lên. Thật sự là cô lạnh lắm. Cô rất muốn nói không nhưng cô lạnh lắm rồi. Sức chịu đựng của một cô gái chỉ đến đó là cùng.
Anh trông cô vậy liền quàng tay qua eo cô. Hai tay ôm trọn cô trong lòng. Làm cô bất ngờ cựa quậy ngước mắt lên nhìn anh khó hiểu.
– Như vậy sẽ ấm hơn. - anh ôm cô vào người nói.
Cô tròn xoe đôi mắt nhìn anh rồi lại tựa người vào ngực anh. Để tìm một chút cảm giác ấm áp. Quả thật cô cần anh lắm. Cần anh tiếp thêm nghị lực cho cô để chống chọi lại với cơn đau. Cô đau lắm đau đến muốn ngất đi! Nhưng khi có anh cạnh cô can đảm hơn, kiên cường hơn.
Anh cũng thế. Anh cũng đau khi thấy cô đau đớn. Nên khi cô lạnh run lên thì anh đã ôm ngay cô vào lòng. Để sưởi ấm cho cô và cho cả con tim sắp chết của anh. Dù anh biết anh làm thế sẽ có lỗi với cô ấy. Nhưng anh mặc kệ vì anh không muốn cô chịu thêm bất kì tổn thương gì nữa. Anh sẽ chăm sóc lo lắng cho cô đến khi cô bình phục. Rồi lúc ấy anh sẽ về là anh. Là người của cô ấy mãi mãi. Anh thầm nhủ với lòng mình như thế.
– Sao cô nóng thế? - bất chợt anh đưa tay lên sờ trán cô hỏi.
– Tôi.....tôi.....không biết. Tôi lạnh.....lạnh...lạnh lắm. - côn run lẩy bẩy nói.
Anh càng siết chặt cô hơn. Cố dùng hết sức mình sưởi ấm cho cô. Vết thương bắt đầu nhiễm trùng máu chảy ra càng nhiều hơn.
Cô tựa đầu vào người anh mắt hoa cả lên không còn thấy gì nữa. Tim đập nhanh nhịp thở gấp gáp. Cả người nóng ran lên. Mồ hôi tuôn ra nhễ nhại.
– Cô có sao không? - anh lo lắng hỏi.
Cô không còn đủ sức để trả lời nữa. Mắt nhắm nghiền lại tựa vào anh. Cô ngủ thiếp đi để cơn đau chóng qua. Anh thế thấy tay áp sát má cô. Đôi má đỏ ửng hồng vì sốt.
– Sốt cao đến thế mà cứ bảo không sao? Đúng là đồ ngốc mà! - anh khẽ trách nhẹ cô.
Rồi anh ngã đầu vào sau. Mắt nhắm hờ hợt. Một tay khẽ ôm lấy cô. Tay còn lại đưa tay trán nghĩ ngợi điều gì rồi cũng dần chìm vào giấc ngũ.
......
Về phần bọn người Lâm Phong vẫn tìm kiếm Khánh Anh và Kim Ngân khắp nơi nhưng vẫn chẳng có tung tích gì. Ai trong bọn họ cũng rất lo lắng cho cả hai.
– Xe của thằng Khánh Anh kìa! - Bảo Nam kêu lên.
Tất cả lặp tức chạy ngay đến đó. Kính trong xe vỡ nát do đạn. Viên đạn vẫn còn lưu lại dấu tích ở đấy. Lâm Phong mở cửa vào trong xem xét. Lúc sau bước ra lắc đầu nhìn mọi người.
– Chẳng có dấu vết gì cả! Chỉ có vết máu rơi ở ghế phụ. Có thể không phải của Khánh Anh. Vì nó là đứa lái xe. - Lâm Phong chán nản nói.
– Của Kim Ngân.
Thiên Vy vô thức nói lên. Khi nghe Khánh Anh gặp chuyện cô đã có linh cảm chẳng lành cho Kim Ngân. Nhưng cô nghĩ Khánh Anh sẽ bảo vệ cô. Đến lúc bấy giờ thấy vết máu trên xe cô chắn đấy là Kim Ngân. Chợt khóe mắt cô đọng nước mắt chựt tuôn ra.
– Sẽ không sao đâu! Em đừng lo lắng quá! - Hoàng Duy vổ về cô.
– Kim Ngân mà có chuyện gì em...em đau lòng lắm. Em chỉ vừa mới gặp lại nó thôi. Em không muốn mất nó. - Thiên Vy khóc nấc lên.
– Ngoan nào! Anh hứa sẽ tìm em ấy về cho em! Nín nào!!! - Bảo Nam ôm cô vào lòng an ủi. Trước khi cô gặp Kim Ngân cô cũng thường hay như vậy. Nên anh cũng biết cách giúp cô ổn.
– Nín đi Vy! Bọn anh hứa đấy! - Lâm Phong nói.
– Đằng kia có vết máu kìa! Có thể hai người đó đi lối này! - Hoàng Duy bất chợt thấy la lên.
Thiên Vy nghe thế chạy đến. Tất cả cũng thế. Họ nhìn một lúc rồi gật đầu đồng ý. Sau đó chia nhau thành nhiều nhóm tìm kiếm không ngừng nghĩ.
– Kim Ngân mày nhất định phải bình an đợi bọn tao đến cứu nha! - Thiên Vy nghĩ thầm. Cô mong tất cả chỉ là cô suy diễn lung tung thôi Kim Ngân vẫn bình an vô sự.
.....
– Bà ơi.....đợi con với. Đừng bỏ.....con mà....bà ơi! - Kim Ngân nói trong cơn mê sản.
Cô thấy mình vô cùng khó chịu. Cơ thể như muốn vỡ ra từng mảnh. Chợt cô thấy mình rơi vào một nơi vắng vẻ. Chẳng có ai xung quanh chỉ có một màu trắng. Trắng tinh trắng đến nổi cô chẳng còn thấy gì xung quanh ngoài một màu trắng.
Cô sợ sệt bước khắp nơi tìm kiếm lối ra. Nhưng dừng như tuyệt vọng. Chợt cô thấy từ phía xa một bà lão mặt phúc hậu tiến sát lại cô. Bà cười rất tươi với cô. Cô khẽ nhíu mày nhìn kĩ bà hơn. Bà trông quen thuộc với cô lắm. Cảm giác thân thương, dịu hiền này cô đã từng gặp đâu rồi.
Đúng rồi đó là bà của cô mà. Người bà mà cô hằng thương nhớ. Cô thương bà lắm và bà cũng thế. Hôm bà ra đi cô đã khóc nức nở đến ngất đi. Nhưng sao bà lại ở đây?
– Bà ơi! Bà ơi con nhớ bà lắm! Bà đi đâu vậy? Bà biết con nhớ bà lắm không??? - cô chạy đến ôm chầm lấy bà nói trong vui mừng hạnh phúc.
– Cháu ngoan của bà! Bà cũng nhớ con và ba mẹ con lắm. - bà dịu dàng xoa đầu cô.
– Thế bà về ở cùng con luôn nha! - cô ngước mắt nhìn bà nói.
– Không được đâu! Bà phải ở lại đây mãi rồi.
– Sao vậy bà? Nhưng bà sống ở đây có tốt không?
– Bà sống tốt lắm. Con đừng lo cho bà. Đúng rồi sao con lại ở đây? Con mau quay về không sẽ không còn kịp.
– Ơ nhưng con muốn ở đây với bà mãi.
– Không được con phải quay về.
– Nhưng con mệt mỏi lắm rồi. Con không còn sức để đi tiếp nữa. Bà cho con ở cùng bà đi.
– Không được. Con phải cố gắng lên. Con không thể gụt ngã. Cô phải quay về còn rất nhiều đợi con. Con hãy xem đi. Ba mẹ con bạn bè con. Cả chàng trai kia cũng đang chờ con về kìa.
Bà âu yếm nói rồi chỉ tay về phía sau cô. Quả thật phía sau màn sương trắng ấy có một người đang tiến đến gần chổ cô. Dáng người ấy rất giống..... Rồi bóng bà dần mờ nhạt đi càng xa khỏi cô. Càng ngày càng mờ nhạt.
– Bà ơi. Bà sao thế! Bà đừng bỏ con lại mà. Con sợ lắm bà ơi!!! - cô khóc nấc lên chạy theo gọi bà. Nhưng bóng bà vẫn mãi khuất xa chỉ còn văng vẳng lại bên tai cô giọng nói của bà.
– Con mau quay về. Bà phải đi rồi. Con đừng đi theo bà. Con hãy quay về tất cả đang đợi cô. Mau theo chàng trai ấy về không sẽ không cong cơ hội đấy! Bà sẽ luôn dõi theo con. Bà sẽ không bỏ con đâu.
Sau đó bà dần biến mất chỉ còn một làn khói trắng xóa trước mặt cô. Cô ngã quỵ xuống đất khóc nức nở.
– Bà ơi....đừng bỏ....con mà! - cô nói trong tiếng khóc.
Phía sau chàng trai kia càng lại gần cô hơn. Tay khẽ đặt nhẹ lên vai. Đưa đôi mắt nhu tình nhìn cô.
– Về thôi! - giọng nói ấm áp vang lên từ chàng trai ấy.
Cô xoay người lại xem anh chàng mặc đồ trắng thiên sứ tinh khôi. Nở nụ cười tươi sáng xóa tan mọi ưu phiền với cô. Anh ta trông như một thiên sứ. Rồi anh chàng cầm nhẹ lấy tay cô rồi dắt cô đi về phía anh đến.
Cô khẽ cử động ý giựt tay lại. Nhưng lại bị ánh mắt rạng rỡ nụ cười âu yếm ấy ngăn lại. Rồi cô cũng chàng trai ấy từ từ cất cánh bay về hiện tại.
– Kim Ngân cô không sao chứ! Tỉnh lại đi.
Khánh Anh nghe thấy giọng nói yếu đuối lúc mê man của cô. Chợt tỉnh giấc tay ôm lấy cô giữ cho cô bình tĩnh. Khẽ lay cô gọi. Rồi anh đưa tay sang trán. Trán cô nóng như lửa hơi thở nóng bừng cực nhọc.
Cô vẫn không thoát khỏi cơn mê man. Đầu đau như búa bổ. Máu từ vai tuôn ra không ngừng khiến cô mất cảm giác. Hàng mi lười biếng chẳng chịu mở lên theo ý cô. Nó cứ nhắm tịt lại. Làm khẽ nghiêng mình khó chịu.
– Tỉnh lại đi! Cô không được bỏ cuộc. Cô phải cố gắng. Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện. - anh lo lắng bế xóc cô lên.
Chợt anh nhớ đến chiếc điện thoại liền đem ra ngay. Anh chạm mãi nó vẫn không có tín hiệu.
– Chết tiệt. - anh bực bội ném nó xuống đất.
Tay sờ lấy trán cô. Nó vẫn nóng như thế chẳng thuyên giảm tí nào. Cả cơ thể cô nóng như lửa đốt. Hơi thở cô phà vào người anh. Làm lồng ngực anh cũng nóng theo. Mặt cô nhăn nhó khó chịu. Chắc cô đang mệt lắm. Tay thì vấu chặt vào áo anh ngày một chặc. Có lẽ cô đang chiến đấu với ranh giới giữa sự sống và cái chết
Anh bế cô trên tay chạy đi khắp khu rừng cố tìm đường ra khỏi đây. Lòng anh như nóng lửa thiêu một phần vì nhiệt tỏa ra từ người cô lan qua anh. Phần lớn thì do anh quá lo lắng cho cô. Giờ anh lo cho cô lo muốn điên lên. Anh ước người phải chịu tất cả mọi thứ sẽ là anh. Anh không đành lòng nhìn cô gái nhỏ nhắn trong tay anh đang khó khăn vật lộn với cái chết. Mà anh không biết làm gì giúp cô.
Tim anh đang rỉ máu theo vai cô. Nếu không đưa cô nhanh đến bệnh viện cô sẽ chết mất. Anh hoảng loạn tìm đường ra.
Trong tim anh cô ấy đã dành hết mọi chổ. Nên từ ấy đến nay chẳng ai chen vào được. Nhưng hôm nay hình ảnh Kim Ngân lại len lỏi chen vào tim anh. Như vậy là sao? Anh đã hứa sẽ chẳng quan tâm đến người con gái nào ngoài cô ấy nhưng sao anh lại như thế. Trách nhiệm sao? Đúng chỉ là trách nhiệm. Ba Kim Ngân đã giao cô cho anh nên anh phải có trách nhiệm bảo vệ cô. Chứ chẳng có chút tình cảm hay rung động gì cả. Chỉ là anh tưởng tượng thôi. Trong tim anh vẫn mãi là cô ấy đang ngự trị.
Khánh Anh thở dài chán nản rồi ngồi dậy.
– Đi thôi! - anh nói rồi bước đi trước. Giọng trở về vẻ lạnh lẽo ban đầu làm tim ai đó khẽ nhói lên. Cứ nghĩ là đã khiến anh thay đổi rồi nhưng không. Anh vẫn là anh. Lạnh lùng kiêu ngạo và rất khó với tới.
Kim Ngân khẽ cười nhạt. Rồi khó khăn vươn mình đứng dậy. Vai cô cử động làm hở vết thương máu lại rơi ra. Lấy tay che những giọt máu lại để ai đó không lo lắng cho mình. Rồi gượng người đứng dậy đi đến người ấy.
– Cám ơn anh! - cô cúi đầu nói khẽ.
Anh ừ nhẹ không quay lại nhìn cô. Bước chân chậm rãi tiến về trước. Trong lòng anh đang rối như tơ vò. Anh nên làm gì đây. Anh không muốn thất hứa với cô ấy. Nhưng cũng không đành lòng nhìn người con gái phía sau đang yếu ớt lê từng bước nặng nề đi. Anh thật khó nghĩ rồi cuối cùng anh đã chọn cô ấy. Và quyết định sẽ quên Kim Ngân. Sẽ không để cô có cơ hội làm anh rung động một lần nữa. Vì anh chỉ yêu một người là cô ấy.
Kim Ngân trông thấy anh như thế. Lòng khẽ nhói lên. Vì sao thế? Sao cô lại cảm thấy như vậy? Khi anh nắm tay cô ôm cô vào lòng che chở cho cô. Cô thấy an toàn và hạnh phúc lắm. Nhưng giờ anh lạnh nhạt thờ ơ cô lại thấy đau lòng là sao? Chẳng phải trước giờ anh vẫn lạnh lùng như thế sao?
– Chỉ là thương hại! - cô nhủ lòng.
Cô nghĩ anh làm thế chỉ vì cô đang bị thương. Và đó được gọi là thương hại. Nhưng cô nào hay anh đang đau khổ và khó xử như thế nào. Anh không thể tiếp tục quan tâm cô được nữa. Vì lời hứa của anh dành cho cô ấy. Anh không thể phản bội cô ấy được.
Cô cười nhạt nhẽo rồi cất bước đi. Lúc này cô chẳng dám đi cạnh anh như trước nữa. Chỉ dám nấp sau thân hình cao to của anh mà thôi. Vết thương ngày càng trở nặng máu rơi mãi không thôi. Nhưng cô vẫn cố gánh chịu một mình và không tỏ ra gì cho anh biết. Cô sợ anh lại thương hại cô như trước. Rồi lại khiến cô hiểu lầm rằng anh có tình cảm với cô. Cô biết mình không yếu đuối nhưng cô rất sợ mình ngộ nhận. Nên đành giấu nổi đau vào trong. Chịu đựng một mình.
Trời cũng đã xế chiều. Cả khu rừng được nhuộm vàng bởi nắng của mặt trời.
– Ngồi đây nghỉ đi! - Khánh Anh đột ngột dừng lại nói.
Cô nghe thấy nhưng vẫn giả vờ không nghe vẫn rảo bước đi tiếp.
– Kim Ngân!!! - anh thấy cô vô hồn bước đi gọi lớn.
– Tôi còn khỏe. Đi tiếp đi! Không trời tối rất khó tìm đường ra! - cô quay lại nói mắt chẳng dám nhìn vào anh.
– Nhưng tôi mệt! - anh nói.
Cô nghe thế không còn cách nào đành ngồi nghỉ không đi nữa.
– Vai cô??? - hai người im lặng khá lâu chợt anh lên tiếng hỏi.
Nãy giờ anh đã thấy hết tất cả. Thấy máu trên tay cô rơi nhiều như thế nào. Cô đau đớn làm sao. Nhưng anh vẫn tỏ vẻ lạnh lùng chẳng quan tâm. Rồi thấy mặt cô tái nhợt anh lo lắng cô không chịu nổi nữa. Nên mới viện lý do cho cô nghỉ ngơi.
– Tôi không sao!!! - cô cười nhẹ nói.
Anh thấy cô như thế rất đau lòng. Tại sao đau lắm lại không nói? Sao lại muốn gánh chịu một mình? Đúng là ngốc. Anh không biết mình đối xử với cô như thế là đúng hay sai nữa.
Chợt anh thấy môi cô tái hẳn. Mặt cũng biến sắc xanh xao.
– Mất máu nhiều thế mà không sao à? Cô tưởng mình là thần thánh chắc? - anh bực bội nói. - Ngồi yên đó cho tôi - anh nói tiếp.
– Anh đi đâu? - cô hỏi.
– Tôi đi tìm ít củi về đốt lửa sưởi ấm. - anh nói rồi đi loanh quanh.
Lúc sau anh trở về trên tay là một bó củi. Anh nhóm lửa chỉ trong vài phút. Đã có một đống lửa ấm áp cạnh cô.
– Khá hơn rồi chứ! - anh ngồi xuống cạnh cô hỏi.
– Tôi không sao. - cô nói.
Anh nhau mày khó chịu nhìn cô tỏ vẻ không hài lòng.
– Ừ thì đở nhiều rồi. - thấy anh như vậy cô đành trả lời thế cho anh vừa lòng.
– Đưa vai tôi xem.
– Ơ không cần đâu.
– Đưa đây.
– Tôi....tôi....
Chưa để cô nói hết câu anh đã tiến đến. Vạch một bên áo xuống. Viên đạn trúng ngay bã vai phải của cô. Vết thương khá nặng và sưng tấy lên. Máu thì rỉ ra mãi. Thấy thế chợt lòng anh thấy đau lắm. Anh đã không bảo vệ được cho cô. Mà khiến cô phải chịu nhiều đau đớn như vậy.
– Tôi xin lỗi. - anh khẽ nói.
Cô nghe thấy lấy làm khó hiểu nhìn anh. Định hỏi nhưng lại thôi. Từng cơn gió lạnh buốt thổi qua làm cô run lên. Có lẽ đống lửa này chẳng đủ để sưởi ấm cho cô. Cả ngày hôm nay cô đã ngâm mình trong hồ nước. Giờ lại ngồi trong rừng "hưởng gió rừng" nữa. Làm sao một cô gái mỏng manh như cô có thể chịu được chứ.
– Cô lạnh à? - anh hỏi.
Cô khẽ gật đầu. Cơ thể thì run lẩy bẩy lên. Thật sự là cô lạnh lắm. Cô rất muốn nói không nhưng cô lạnh lắm rồi. Sức chịu đựng của một cô gái chỉ đến đó là cùng.
Anh trông cô vậy liền quàng tay qua eo cô. Hai tay ôm trọn cô trong lòng. Làm cô bất ngờ cựa quậy ngước mắt lên nhìn anh khó hiểu.
– Như vậy sẽ ấm hơn. - anh ôm cô vào người nói.
Cô tròn xoe đôi mắt nhìn anh rồi lại tựa người vào ngực anh. Để tìm một chút cảm giác ấm áp. Quả thật cô cần anh lắm. Cần anh tiếp thêm nghị lực cho cô để chống chọi lại với cơn đau. Cô đau lắm đau đến muốn ngất đi! Nhưng khi có anh cạnh cô can đảm hơn, kiên cường hơn.
Anh cũng thế. Anh cũng đau khi thấy cô đau đớn. Nên khi cô lạnh run lên thì anh đã ôm ngay cô vào lòng. Để sưởi ấm cho cô và cho cả con tim sắp chết của anh. Dù anh biết anh làm thế sẽ có lỗi với cô ấy. Nhưng anh mặc kệ vì anh không muốn cô chịu thêm bất kì tổn thương gì nữa. Anh sẽ chăm sóc lo lắng cho cô đến khi cô bình phục. Rồi lúc ấy anh sẽ về là anh. Là người của cô ấy mãi mãi. Anh thầm nhủ với lòng mình như thế.
– Sao cô nóng thế? - bất chợt anh đưa tay lên sờ trán cô hỏi.
– Tôi.....tôi.....không biết. Tôi lạnh.....lạnh...lạnh lắm. - côn run lẩy bẩy nói.
Anh càng siết chặt cô hơn. Cố dùng hết sức mình sưởi ấm cho cô. Vết thương bắt đầu nhiễm trùng máu chảy ra càng nhiều hơn.
Cô tựa đầu vào người anh mắt hoa cả lên không còn thấy gì nữa. Tim đập nhanh nhịp thở gấp gáp. Cả người nóng ran lên. Mồ hôi tuôn ra nhễ nhại.
– Cô có sao không? - anh lo lắng hỏi.
Cô không còn đủ sức để trả lời nữa. Mắt nhắm nghiền lại tựa vào anh. Cô ngủ thiếp đi để cơn đau chóng qua. Anh thế thấy tay áp sát má cô. Đôi má đỏ ửng hồng vì sốt.
– Sốt cao đến thế mà cứ bảo không sao? Đúng là đồ ngốc mà! - anh khẽ trách nhẹ cô.
Rồi anh ngã đầu vào sau. Mắt nhắm hờ hợt. Một tay khẽ ôm lấy cô. Tay còn lại đưa tay trán nghĩ ngợi điều gì rồi cũng dần chìm vào giấc ngũ.
......
Về phần bọn người Lâm Phong vẫn tìm kiếm Khánh Anh và Kim Ngân khắp nơi nhưng vẫn chẳng có tung tích gì. Ai trong bọn họ cũng rất lo lắng cho cả hai.
– Xe của thằng Khánh Anh kìa! - Bảo Nam kêu lên.
Tất cả lặp tức chạy ngay đến đó. Kính trong xe vỡ nát do đạn. Viên đạn vẫn còn lưu lại dấu tích ở đấy. Lâm Phong mở cửa vào trong xem xét. Lúc sau bước ra lắc đầu nhìn mọi người.
– Chẳng có dấu vết gì cả! Chỉ có vết máu rơi ở ghế phụ. Có thể không phải của Khánh Anh. Vì nó là đứa lái xe. - Lâm Phong chán nản nói.
– Của Kim Ngân.
Thiên Vy vô thức nói lên. Khi nghe Khánh Anh gặp chuyện cô đã có linh cảm chẳng lành cho Kim Ngân. Nhưng cô nghĩ Khánh Anh sẽ bảo vệ cô. Đến lúc bấy giờ thấy vết máu trên xe cô chắn đấy là Kim Ngân. Chợt khóe mắt cô đọng nước mắt chựt tuôn ra.
– Sẽ không sao đâu! Em đừng lo lắng quá! - Hoàng Duy vổ về cô.
– Kim Ngân mà có chuyện gì em...em đau lòng lắm. Em chỉ vừa mới gặp lại nó thôi. Em không muốn mất nó. - Thiên Vy khóc nấc lên.
– Ngoan nào! Anh hứa sẽ tìm em ấy về cho em! Nín nào!!! - Bảo Nam ôm cô vào lòng an ủi. Trước khi cô gặp Kim Ngân cô cũng thường hay như vậy. Nên anh cũng biết cách giúp cô ổn.
– Nín đi Vy! Bọn anh hứa đấy! - Lâm Phong nói.
– Đằng kia có vết máu kìa! Có thể hai người đó đi lối này! - Hoàng Duy bất chợt thấy la lên.
Thiên Vy nghe thế chạy đến. Tất cả cũng thế. Họ nhìn một lúc rồi gật đầu đồng ý. Sau đó chia nhau thành nhiều nhóm tìm kiếm không ngừng nghĩ.
– Kim Ngân mày nhất định phải bình an đợi bọn tao đến cứu nha! - Thiên Vy nghĩ thầm. Cô mong tất cả chỉ là cô suy diễn lung tung thôi Kim Ngân vẫn bình an vô sự.
.....
– Bà ơi.....đợi con với. Đừng bỏ.....con mà....bà ơi! - Kim Ngân nói trong cơn mê sản.
Cô thấy mình vô cùng khó chịu. Cơ thể như muốn vỡ ra từng mảnh. Chợt cô thấy mình rơi vào một nơi vắng vẻ. Chẳng có ai xung quanh chỉ có một màu trắng. Trắng tinh trắng đến nổi cô chẳng còn thấy gì xung quanh ngoài một màu trắng.
Cô sợ sệt bước khắp nơi tìm kiếm lối ra. Nhưng dừng như tuyệt vọng. Chợt cô thấy từ phía xa một bà lão mặt phúc hậu tiến sát lại cô. Bà cười rất tươi với cô. Cô khẽ nhíu mày nhìn kĩ bà hơn. Bà trông quen thuộc với cô lắm. Cảm giác thân thương, dịu hiền này cô đã từng gặp đâu rồi.
Đúng rồi đó là bà của cô mà. Người bà mà cô hằng thương nhớ. Cô thương bà lắm và bà cũng thế. Hôm bà ra đi cô đã khóc nức nở đến ngất đi. Nhưng sao bà lại ở đây?
– Bà ơi! Bà ơi con nhớ bà lắm! Bà đi đâu vậy? Bà biết con nhớ bà lắm không??? - cô chạy đến ôm chầm lấy bà nói trong vui mừng hạnh phúc.
– Cháu ngoan của bà! Bà cũng nhớ con và ba mẹ con lắm. - bà dịu dàng xoa đầu cô.
– Thế bà về ở cùng con luôn nha! - cô ngước mắt nhìn bà nói.
– Không được đâu! Bà phải ở lại đây mãi rồi.
– Sao vậy bà? Nhưng bà sống ở đây có tốt không?
– Bà sống tốt lắm. Con đừng lo cho bà. Đúng rồi sao con lại ở đây? Con mau quay về không sẽ không còn kịp.
– Ơ nhưng con muốn ở đây với bà mãi.
– Không được con phải quay về.
– Nhưng con mệt mỏi lắm rồi. Con không còn sức để đi tiếp nữa. Bà cho con ở cùng bà đi.
– Không được. Con phải cố gắng lên. Con không thể gụt ngã. Cô phải quay về còn rất nhiều đợi con. Con hãy xem đi. Ba mẹ con bạn bè con. Cả chàng trai kia cũng đang chờ con về kìa.
Bà âu yếm nói rồi chỉ tay về phía sau cô. Quả thật phía sau màn sương trắng ấy có một người đang tiến đến gần chổ cô. Dáng người ấy rất giống..... Rồi bóng bà dần mờ nhạt đi càng xa khỏi cô. Càng ngày càng mờ nhạt.
– Bà ơi. Bà sao thế! Bà đừng bỏ con lại mà. Con sợ lắm bà ơi!!! - cô khóc nấc lên chạy theo gọi bà. Nhưng bóng bà vẫn mãi khuất xa chỉ còn văng vẳng lại bên tai cô giọng nói của bà.
– Con mau quay về. Bà phải đi rồi. Con đừng đi theo bà. Con hãy quay về tất cả đang đợi cô. Mau theo chàng trai ấy về không sẽ không cong cơ hội đấy! Bà sẽ luôn dõi theo con. Bà sẽ không bỏ con đâu.
Sau đó bà dần biến mất chỉ còn một làn khói trắng xóa trước mặt cô. Cô ngã quỵ xuống đất khóc nức nở.
– Bà ơi....đừng bỏ....con mà! - cô nói trong tiếng khóc.
Phía sau chàng trai kia càng lại gần cô hơn. Tay khẽ đặt nhẹ lên vai. Đưa đôi mắt nhu tình nhìn cô.
– Về thôi! - giọng nói ấm áp vang lên từ chàng trai ấy.
Cô xoay người lại xem anh chàng mặc đồ trắng thiên sứ tinh khôi. Nở nụ cười tươi sáng xóa tan mọi ưu phiền với cô. Anh ta trông như một thiên sứ. Rồi anh chàng cầm nhẹ lấy tay cô rồi dắt cô đi về phía anh đến.
Cô khẽ cử động ý giựt tay lại. Nhưng lại bị ánh mắt rạng rỡ nụ cười âu yếm ấy ngăn lại. Rồi cô cũng chàng trai ấy từ từ cất cánh bay về hiện tại.
– Kim Ngân cô không sao chứ! Tỉnh lại đi.
Khánh Anh nghe thấy giọng nói yếu đuối lúc mê man của cô. Chợt tỉnh giấc tay ôm lấy cô giữ cho cô bình tĩnh. Khẽ lay cô gọi. Rồi anh đưa tay sang trán. Trán cô nóng như lửa hơi thở nóng bừng cực nhọc.
Cô vẫn không thoát khỏi cơn mê man. Đầu đau như búa bổ. Máu từ vai tuôn ra không ngừng khiến cô mất cảm giác. Hàng mi lười biếng chẳng chịu mở lên theo ý cô. Nó cứ nhắm tịt lại. Làm khẽ nghiêng mình khó chịu.
– Tỉnh lại đi! Cô không được bỏ cuộc. Cô phải cố gắng. Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện. - anh lo lắng bế xóc cô lên.
Chợt anh nhớ đến chiếc điện thoại liền đem ra ngay. Anh chạm mãi nó vẫn không có tín hiệu.
– Chết tiệt. - anh bực bội ném nó xuống đất.
Tay sờ lấy trán cô. Nó vẫn nóng như thế chẳng thuyên giảm tí nào. Cả cơ thể cô nóng như lửa đốt. Hơi thở cô phà vào người anh. Làm lồng ngực anh cũng nóng theo. Mặt cô nhăn nhó khó chịu. Chắc cô đang mệt lắm. Tay thì vấu chặt vào áo anh ngày một chặc. Có lẽ cô đang chiến đấu với ranh giới giữa sự sống và cái chết
Anh bế cô trên tay chạy đi khắp khu rừng cố tìm đường ra khỏi đây. Lòng anh như nóng lửa thiêu một phần vì nhiệt tỏa ra từ người cô lan qua anh. Phần lớn thì do anh quá lo lắng cho cô. Giờ anh lo cho cô lo muốn điên lên. Anh ước người phải chịu tất cả mọi thứ sẽ là anh. Anh không đành lòng nhìn cô gái nhỏ nhắn trong tay anh đang khó khăn vật lộn với cái chết. Mà anh không biết làm gì giúp cô.
Tim anh đang rỉ máu theo vai cô. Nếu không đưa cô nhanh đến bệnh viện cô sẽ chết mất. Anh hoảng loạn tìm đường ra.
/15
|