Trung tuần tháng hai, nghênh đón ngày lễ truyền thống của Trung Quốc —— tết âm lịch. Trước khi nghỉ phép, Hạ Hoằng Huân mượn cơ hội đi họp trên sư bộ cùng Hách Nghĩa Thành đi gặp Mục Khải Minh. Anh thông cảm cho tấm lòng yêu mẹ, kính trọng mẹ của Mục Khả, hiểu nguyên nhân vì sao cô không nói ra được lời tha thứ. Cho nên, anh không có cách bắt cô thông cảm cho Mục Khải Minh, nhưng là hậu bối, anh thấy cần thiết phải báo cho Mục Khải Minh chuyện Mục Khả sắp thành người nhà anh, chuyện qua tết làm đám cưới.
Vì Mục Khả trốn tránh không gặp ông nên không nghe được người đàn ông này nói với Hạ Hoằng Huân: “Hoằng Huân, tôi giao Khả Khả cho cậu rồi hãy đối xử tốt với con bé.”
Hạ Hoằng Huân trịnh trọng đồng ý: “Ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Mục Khải Minh gật đầu, ông mặc quân trang, sống lưng đứng thẳng tắp nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp, giọng nói nặng nề: “Cậu nói đúng, chúng ta không thể lầm hướng, mẹ của Khả Khả dưới suối vàng có biết cũng không đồng ý để tôi làm khó con gái.”
“Cô ấy còn nhỏ, cần chúng ta bao dung và dẫn đường.” Hạ Hoằng Huân khuyên lơn, “Chờ khi cô ấy hiểu, có được hạnh phúc thật sự, bỏ qua được chuyện trước kia thì tất cả sẽ biến chuyển tốt.”
Mắt Mục Khải Minh ướt át, người quân nhân ẩn nhẫn cả nửa đời hơi ngửa đầu, im lặng một lúc lâu sau nói hai chữ với Hạ Hoằng Huân: “Cám ơn!”
Một hôm nào đó, thành phó A có cơn tuyết lớn. Ba người đàn ông Mục Khải Minh, Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân giẫm lên tuyết tới nghĩa trang.
Mục Khải Minh ngồi xổm trước mộ Hách Xảo Mai, tay nhẹ nhàng vuốt ve người vợ xinh đẹp trên hình. Nhìn cô cười điềm tĩnh, nước mắt mặn chát rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi vào trong lòng. Hạ Hoằng Huân nghe thấy ông nghẹn ngào nói: “Xảo Mai à, anh đưa con rể tới gặp em đây.”
Đột nhiên nhớ lại chuyện xưa Mục Nham từng kể, Hách Xảo Mai qua đời lúc Mục Khải Minh ở tiền tuyến liều mạng chống lũ, tự mình vượt lên trước chặn miệng đê, miệng hô “Người còn đê còn”, Hạ Hoằng Huân đột nhiên thấy xót xa trong lòng. Trong nháy mắt anh cảm nhận được những chua xót của vị quân nhân này trong cả cuộc đời ông, hiểu được những tình cảm chôn sâu trong lòng ông.
Có lẽ, đây là sự ăn ý giữa đàn ông. Không cần nói ra.
Mục Khả không biết Hạ Hoằng Huân đi gặp Mục Khải Minh. Sáng hôm ba mươi, cô và anh lên đường về nhà.
Về phần Hách Nghĩa Thành, để giúp những cán bộ có gia đình có con có thể trở về nhà đoàn viên, anh giống năm trước – ở lại sư bộ cùng các chiến sĩ mừng năm mới.
Lúc tiễn thì anh không tự nhiên nói với Hạ Nhã Ngôn: “Về sớm chút, nhớ để dành hai ngày nghỉ tới đây thăm anh.”
Thấy anh trai dẫn chị dâu tránh đi rồi, Hạ Nhã Ngôn hất tay anh ra: “Dựa vào cái gì?”
Cưỡng chế cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, anh trừng cô: “Dựa vào anh là chồng em!”
Hạ Nhã Ngôn giãy giụa không thoát được, cô quay đầu đi, nén cười nói: “Anh tự phong tước định vị cho mình đầy à.”
Không muốn bị vây xem, Hách Nghĩa Thành không hôn tạm biệt cô trước mặt mọi người. Dặn dò thêm mấy câu, anh gõ cửa sổ xe, rất có phong thái của trưởng bối mà nói với Hạ Hoằng Huân đang nín cười: “Lái xe chậm một chút, chú ý an toàn.” Hơi do dự trong chớp mắt, rốt cuộc Hách Nghĩa Thành vẫn nói, “Thay tôi hỏi thăm hai bác.” Không đợi Hạ Hoằng Huân nói, trên mặt anh đã nhanh chóng đỏ lên, anh xoay người đi đến xe việt dã của mình ở phía xa.
Hạ Hoằng Huân cười nhạt, hướng về phía bóng lưng của anh cất giọng nói: “Yên tâm, mùng sáu sẽ trả lại người cho anh!”
Đường cong lạnh lùng trên mặt Hách Nghĩa Thành trở nên nhu hòa hơn, anh cong môi cười, đưa lưng về phía Hạ Hoằng Huân giơ tay.
Cả đường đi Mục Khả rất khẩn trương, đến khi xe vào thành phố nhỏ quê nhà, cô càng không ngừng hỏi Hạ Nhã Ngôn mình có chỗ nào không ổn không, chọc cho anh em Hạ gia cùng cười.
Hạ Hoằng Huân an ủi cô nói: “Ông nội rất thân thiện cũng hiền lắm, đã đợi em tới đây lâu rồi. Đừng lo, có anh đây.”
Mục Khả nắm lấy tay anh, Hạ Hoằng Huân mới phát hiện tay cô toàn là mồ hôi. Không ngờ cô sẽ căng thẳng đến độ này, Hạ Hoằng Huân không biết có phải có chỗ nào không an bài tốt nên làm cô sợ không: “Có phải anh tạo áp lực cho em không? Nếu em chưa chuẩn bị xong hoãn lại cũng được, anh có thể đợi.”
Cầm lại tay anh, Mục Khả không tự tin nói: “Em sợ mình đần quá làm anh bẽ mặt.”
Hạ Hoằng Huân cười khẽ, hơi dùng sức nắm lấy tay cô cổ vũ, dịu dàng nói: “Đừng suy nghĩ lung tung. Mẹ ở nhà chờ em đấy, hử?”
Biến săn sóc và khích lệ của anh thành dũng khí và lực lượng, Mục Khả được Hạ Hoằng Huân nắm tay, đi vào Hạ gia.
Lúc Hạ Nhã Ngôn móc chìa khóa mở cửa, trong phòng khách Hạ gia có một ông cụ tinh thần quắc thước đang ngồi, ông mừng rỡ nhìn về phía cạnh cửa, chờ bọn nhỏ tiến lên “Thỉnh an”.
Nhìn khuôn mặt giống Hạ Hoằng Huân kia, Mục Khả không chờ anh giới thiệu, liền lễ phép nói: “Chú, năm mới tốt lành!”
“Chú?” Hạ Nhã Ngôn xách theo bao lớn bao nhỏ cúi chào “chú” một cái, dùng giọng điệu kỳ quái nói: “‘Ba’, con đã về.”
Ông cụ cười ha ha, đứng dậy tát yêu Hạ Nhã Ngôn một cái, tới trước mặt Mục Khả, lấy ánh mắt ôn hòa quan sát nha đầu nhỏ xinh đẹp, nói với Hạ Hoằng Huân: “Tiểu cô nương thật khiến người ta yêu thích, không tệ không tệ.”
Lúc Mục Khả định mở miệng lại bị anh chặn lại, anh thở dài vỗ xuống đầu quả dưa của cô, có ý trách nhỏ. Mục Khả lúng túng không biết làm sai chỗ nào, gãi mặt nhìn anh, lại nghe ông cụ nói: “Tiểu Khả à, mặc dù ông nội ta càng già càng dẻo dai, nhưng sao lại gọi chú lộn xộn thế được.”
Hạ Hoằng Huân cười bất đắc dĩ: “Còn không gọi ông?”
Mục Khả muốn tìm một cái lỗ để chui vào rồi, cô đỏ mặt lí nhí: “Chào ông nội!”
Sau đó Hạ Nhã Ngôn lặng lẽ hỏi cô có phải muốn nịnh cho ông nội vui nên cố ý gọi sai không, Mục Khả khó xử vô cùng. Cô thật sự nghĩ đấy là ba Hạ Hoằng Huân, vì ông cụ Hạ thật sự không giống người 80 tuổi. Đã quen với sự mơ màng của Mục Khả, Hạ Hoằng Huân cũng không ngạc nhiên nhiều với chuyện cô nhận lầm người, chỉ là lúc không có người hung hăng hôn cô một cái, hơi sẵng giọng: “Em quả thật biết tăng thể diện cho anh.”
Mục Khả núp ở trong ngực anh làm nũng: “Ai bảo ông nội nhìn trẻ thế, chuyện này không phải lỗi tại em. Người ta thiếu chút nữa gọi chú là anh đấy.” Bực mình Hạ Hoằng Huân lại cắn thêm hai cái lên miệng nhỏ của cô.
Ba Hạ là người ít nói, thấy Mục Khả lanh lợi, ông chỉ sai con gái: “Đi rót cho Mục Khả ly nước ấm.” rồi ngồi cạnh ông nội không nói một lời. Nhưng trên mặt cười ân cần chứng minh ông rất hài lòng với cô con dâu tương lai này.
Mẹ Hạ đã hơn 50 tuổi rồi, là phụ nữ dịu dàng mà có tu dưỡng. Khóe mắt bà đầy nếp nhăn, trong ánh mắt ẩn chứa sự đôn hậu, bình tĩnh cùng hạnh phúc. Nghe được tiếng bọn nhỏ vào cửa, bà bỏ tạp dề xuống từ phòng bếp đi ra, thân thiện kéo tay Mục Khả, dịu dàng nói: “Là Khả Khả đúng không, ngồi xe có mệt không? Đừng mất tự nhiên, cứ coi như đây là nhà mình nhé.”
Từ lúc nhỏ đã không cảm nhận được không khí gia đình ấm áp, Mục Khả cảm động không thôi. Nhất là buổi tối khi cô cùng Hạ Hoằng Huân dập đầu trước ông nội thì ông cụ Hạ vuốt đầu cô nói: “Tiểu Khả này, về sau mọi việc đều có ông nội làm chỗ dựa cho con, nếu thằng nhóc Hoằng Huân này bắt nạt con, nói cho ông nội biết, ông thay con dạy nó.” Sau đó mẹ Hạ yêu thương nói với cô, “Khả Khả à, về sau nơi này chính là nhà của con, cô chính là mẹ con” thì cô rốt cuộc biết Hạ Hoằng Huân đã nói chuyện của cô cho bọn họ nghe. Cảm động vì sự yêu thương của Hạ gia đối với cô, Mục Khả nhào vào lòng mẹ rơi nước mắt lã chã.
Người sống một đời, nên hưởng phúc, cũng nên chịu khổ. Mục Khả tin rằng, từ khi gặp được Hạ Hoằng Huân những đau khổ mà cô phải chịu đựng đã đi qua hết rồi. Bắt đầu từ bây giờ, cô muốn hạnh phúc hưởng thụ những gì anh mang đến cho cô, đến lúc hưởng phúc rồi.
Ra mắt người nhà cha mẹ Hạ Hoằng Huân xong, Mục Khả và hôn sự của anh được chính thức nâng lên thành chương trình trong ngày. Dùng lời ông cụ Hạ mà nói chính là hi vọng Mục Khả hãy bỏ qua cho Hạ Hoằng Huân đã già, để kiếp sống “Độc thân” của anh chung kết trong tay cô.
Mặc dù chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng Mục Khả vẫn bị đội hình “Cầu hôn” hùng mạnh hù dọa. Nhất là ông nội đã 80 tuổi cũng tự mình ra tay nói hộ cho Hạ Hoằng Huân, làm cô mềm lòng không cự tuyệt được. Huống chi cán cân tình cảm đã sớm nghiêng về người nào đó từ lâu rồi, chẳng qua không chịu nói ra thôi. Mà dù sao cũng là con gái, ngay trước mặt cả nhà mà gật đầu đồng ý hôn sự, quả thật làm người ta khó có thể mở miệng. Mục khả ngượng ngùng mím chặt môi, cô nhìn Hạ Hoằng Huân xin viện trợ, hi vọng anh có thể ra giải vây cho mình. Ai biết anh chỉ thản nhiên nhìn cô cười, trình diễn tiết mục im lặng là vàng.
Gò má Mục Khả đỏ hồng đáng yêu, khiến cả người cô toát lên vẻ xinh đẹp. Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, cô khẽ gật đầu một cái, sau đó trốn sau lưng Hạ Hoằng Huân, giấu khuôn mặt nhỏ nhắn đi.
Giống như tất cả mọi thứ đã viên mãn, nụ cười bên môi Hạ Hoằng Huân nhanh chóng lan tới tròng mắt sâu, anh cứ coi như không có ai bên cạnh kéo cô gái bên cạnh vào trong ngực, ôm chặt.
Ông cụ Hạ tương đối hài lòng với thái độ của Mục Khả, lúc Hạ Hoằng Huân kết thúc ngày nghỉ ông giao phó cho cháu trai: “Công việc không thể lơ là, chuyện kết hôn càng phải nhanh chân hơn, tranh thủ cuối năm để ông ôm chắt trai.”
Ba Hạ ít nói cũng dặn dò sâu xa: “Hạ gia chúng ta mặc dù không phải là danh môn vọng tộc gì, nhưng các loại lễ nghi cũng không thể thiếu, chuyện kết hôn ba muốn trao đổi với ba và cậu con bé.”
Mẹ Hạ hết dặn con gái rồi đến Mục Khả, lại quay đầu nói với con trai: “Hoằng huân à, Khả Khả còn nhỏ, bình thường con nhường con bé một chút, ngàn vạn lần không được bắt nạt con bé. Con đó, một khi nóng nảy thì lục thân không nhận*. . . . . .”
* Lục thân không nhận: mất hết tính người. Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận
“Mẹ, mẹ mà nói thêm gì nữa là con không đảm bảo Mục Khả không đổi ý đâu, đến lúc đó vợ con bị miệng mẹ dọa chạy mất con sẽ giận lắm đấy.” Hạ Hoằng Huân cắt lời mẹ, thôi cười nói, “Mẹ yên tâm đi, con sẽ đúng mực.” Đừng nhìn anh bề ngoài ngang ngược, thỉnh thoảng còn hỗn với lãnh đạo, nhưng trước mặt bậc bề trên thì rất cung kính, dặn dò anh, anh cũng như được mệnh lệnh không cãi lời. Sau khi lên xe Hạ Hoằng Huân như sợ ba mẹ quên mất, nhấn mạnh lần nữa: “Con về đơn vị sẽ nộp báo cáo kết hôn ngay, nhận giấy chứng nhận ở thành phố A luôn, hôn lễ rất đơn giản, đừng chỉnh chuyện vui thành biến chất.”
Hiểu ý cháu trai, ông cụ Hạ vung tay lên cam đoan: “Cháu không cần quan tâm bên này, ông nội cho cháu tự thu xếp lấy. Hạ gia chúng ta cưới cháu dâu chứ không phải sĩ diện, nhưng cũng không nên để bé Khả Khả phải tủi thân.”
Người Hạ gia từ trước đến giờ làm việc khiêm tốn, hiện tại lại có ông nội bảo đảm, Hạ Hoằng Huân yên tâm. Anh cười nhìn Mục Khả một cái, nói lời tạm biệt với người nhà sau đó đưa cô bạn gái nhỏ và em gái về thành phố A.
Kết hôn xưa nay được một số người coi là đại sự, nếu không Động Phòng Hoa Chúc sao có thể tiến vào một trong ba chuyện may mắn lớn nhất trong đời. Dù tình cảm giữa người với người không đơn thuần chỉ dựa vào một tờ giấy hôn thú để giữ lấy, thế nhưng nghi thức truyền thống từ xưa thì không thể bỏ được. Hơn nữa Hạ Hoằng Huân đến cái tuổi này rồi, đối với hôn nhân và gia đình càng khẩn cấp hơn.
Vậy mà, ông trời không chiều lòng người. Năm sau đoàn 5-3-2 nhận được lệnh từ cấp trên phải tập trận. Là Phó Đoàn Trưởng, Hạ Hoằng Huân khổng thể từ chối đánh trận đầu, mang binh lên đường đến trụ sở huấn luyện. Đến khi ba đợt tập trận kết thúc anh được rảnh rỗi thì đã vào tháng năm rồi.
Biết Hạ Hoằng Huân muốn qua đây thăm cô, Mục Khả vui như một đứa trẻ. Chiều thứ sáu vừa lúc không có lớp, sau khi tan việc cô trực tiếp về kí túc xá chờ Hạ Hoằng Huân. Anh canh giờ rất chuẩn, cô mới để thức ăn lên bàn đã nghe tiếng chìa khóa mở cửa.
Trong nháy mắt cửa mở, Hạ Hoằng Huân ngửi thấy được mùi thơm thức ăn, ngay sau đó, cô gái nhỏ cởi tạp dề nhào vào trong ngực anh.
Tình cảnh này, hơi thở của gia đình cực kỳ nồng đậm. Vươn hai cánh tay ra ôm lấy Mục Khả, Hạ Hoằng Huân lấy giọng từ tính thuần hậu nói: “Thật hy vọng về sau mỗi ngày về đến nhà đều thấy em vung móng vuốt bé trơn như dầu ôm cổ anh làm nũng.”
Mục Khả hiểu sự dịu dàng của anh, cô ngửa khuôn mặt nhỏ lên nhẹ nhàng nói: “Vậy anh phải bảo đảm ngày nào cũng phải về nhà ăn cơm, nếu không em sẽ tuyệt thực chống đối.”
Thân mật cọ cọ chóp mũi cô, Hạ Hoằng Huân có vẻ hơi khó xử nói: “Mỗi ngày thì anh không dám bảo đảm. Nhưng anh đồng ý anh sẽ cố gắng, được không?”
Người đàn ông này, thật sự khiến người ta không nhịn được muốn yêu thương anh. Mục Khả gật đầu, chủ động đưa môi mình lên. . . . . .
Vì Mục Khả trốn tránh không gặp ông nên không nghe được người đàn ông này nói với Hạ Hoằng Huân: “Hoằng Huân, tôi giao Khả Khả cho cậu rồi hãy đối xử tốt với con bé.”
Hạ Hoằng Huân trịnh trọng đồng ý: “Ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Mục Khải Minh gật đầu, ông mặc quân trang, sống lưng đứng thẳng tắp nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp, giọng nói nặng nề: “Cậu nói đúng, chúng ta không thể lầm hướng, mẹ của Khả Khả dưới suối vàng có biết cũng không đồng ý để tôi làm khó con gái.”
“Cô ấy còn nhỏ, cần chúng ta bao dung và dẫn đường.” Hạ Hoằng Huân khuyên lơn, “Chờ khi cô ấy hiểu, có được hạnh phúc thật sự, bỏ qua được chuyện trước kia thì tất cả sẽ biến chuyển tốt.”
Mắt Mục Khải Minh ướt át, người quân nhân ẩn nhẫn cả nửa đời hơi ngửa đầu, im lặng một lúc lâu sau nói hai chữ với Hạ Hoằng Huân: “Cám ơn!”
Một hôm nào đó, thành phó A có cơn tuyết lớn. Ba người đàn ông Mục Khải Minh, Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân giẫm lên tuyết tới nghĩa trang.
Mục Khải Minh ngồi xổm trước mộ Hách Xảo Mai, tay nhẹ nhàng vuốt ve người vợ xinh đẹp trên hình. Nhìn cô cười điềm tĩnh, nước mắt mặn chát rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi vào trong lòng. Hạ Hoằng Huân nghe thấy ông nghẹn ngào nói: “Xảo Mai à, anh đưa con rể tới gặp em đây.”
Đột nhiên nhớ lại chuyện xưa Mục Nham từng kể, Hách Xảo Mai qua đời lúc Mục Khải Minh ở tiền tuyến liều mạng chống lũ, tự mình vượt lên trước chặn miệng đê, miệng hô “Người còn đê còn”, Hạ Hoằng Huân đột nhiên thấy xót xa trong lòng. Trong nháy mắt anh cảm nhận được những chua xót của vị quân nhân này trong cả cuộc đời ông, hiểu được những tình cảm chôn sâu trong lòng ông.
Có lẽ, đây là sự ăn ý giữa đàn ông. Không cần nói ra.
Mục Khả không biết Hạ Hoằng Huân đi gặp Mục Khải Minh. Sáng hôm ba mươi, cô và anh lên đường về nhà.
Về phần Hách Nghĩa Thành, để giúp những cán bộ có gia đình có con có thể trở về nhà đoàn viên, anh giống năm trước – ở lại sư bộ cùng các chiến sĩ mừng năm mới.
Lúc tiễn thì anh không tự nhiên nói với Hạ Nhã Ngôn: “Về sớm chút, nhớ để dành hai ngày nghỉ tới đây thăm anh.”
Thấy anh trai dẫn chị dâu tránh đi rồi, Hạ Nhã Ngôn hất tay anh ra: “Dựa vào cái gì?”
Cưỡng chế cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, anh trừng cô: “Dựa vào anh là chồng em!”
Hạ Nhã Ngôn giãy giụa không thoát được, cô quay đầu đi, nén cười nói: “Anh tự phong tước định vị cho mình đầy à.”
Không muốn bị vây xem, Hách Nghĩa Thành không hôn tạm biệt cô trước mặt mọi người. Dặn dò thêm mấy câu, anh gõ cửa sổ xe, rất có phong thái của trưởng bối mà nói với Hạ Hoằng Huân đang nín cười: “Lái xe chậm một chút, chú ý an toàn.” Hơi do dự trong chớp mắt, rốt cuộc Hách Nghĩa Thành vẫn nói, “Thay tôi hỏi thăm hai bác.” Không đợi Hạ Hoằng Huân nói, trên mặt anh đã nhanh chóng đỏ lên, anh xoay người đi đến xe việt dã của mình ở phía xa.
Hạ Hoằng Huân cười nhạt, hướng về phía bóng lưng của anh cất giọng nói: “Yên tâm, mùng sáu sẽ trả lại người cho anh!”
Đường cong lạnh lùng trên mặt Hách Nghĩa Thành trở nên nhu hòa hơn, anh cong môi cười, đưa lưng về phía Hạ Hoằng Huân giơ tay.
Cả đường đi Mục Khả rất khẩn trương, đến khi xe vào thành phố nhỏ quê nhà, cô càng không ngừng hỏi Hạ Nhã Ngôn mình có chỗ nào không ổn không, chọc cho anh em Hạ gia cùng cười.
Hạ Hoằng Huân an ủi cô nói: “Ông nội rất thân thiện cũng hiền lắm, đã đợi em tới đây lâu rồi. Đừng lo, có anh đây.”
Mục Khả nắm lấy tay anh, Hạ Hoằng Huân mới phát hiện tay cô toàn là mồ hôi. Không ngờ cô sẽ căng thẳng đến độ này, Hạ Hoằng Huân không biết có phải có chỗ nào không an bài tốt nên làm cô sợ không: “Có phải anh tạo áp lực cho em không? Nếu em chưa chuẩn bị xong hoãn lại cũng được, anh có thể đợi.”
Cầm lại tay anh, Mục Khả không tự tin nói: “Em sợ mình đần quá làm anh bẽ mặt.”
Hạ Hoằng Huân cười khẽ, hơi dùng sức nắm lấy tay cô cổ vũ, dịu dàng nói: “Đừng suy nghĩ lung tung. Mẹ ở nhà chờ em đấy, hử?”
Biến săn sóc và khích lệ của anh thành dũng khí và lực lượng, Mục Khả được Hạ Hoằng Huân nắm tay, đi vào Hạ gia.
Lúc Hạ Nhã Ngôn móc chìa khóa mở cửa, trong phòng khách Hạ gia có một ông cụ tinh thần quắc thước đang ngồi, ông mừng rỡ nhìn về phía cạnh cửa, chờ bọn nhỏ tiến lên “Thỉnh an”.
Nhìn khuôn mặt giống Hạ Hoằng Huân kia, Mục Khả không chờ anh giới thiệu, liền lễ phép nói: “Chú, năm mới tốt lành!”
“Chú?” Hạ Nhã Ngôn xách theo bao lớn bao nhỏ cúi chào “chú” một cái, dùng giọng điệu kỳ quái nói: “‘Ba’, con đã về.”
Ông cụ cười ha ha, đứng dậy tát yêu Hạ Nhã Ngôn một cái, tới trước mặt Mục Khả, lấy ánh mắt ôn hòa quan sát nha đầu nhỏ xinh đẹp, nói với Hạ Hoằng Huân: “Tiểu cô nương thật khiến người ta yêu thích, không tệ không tệ.”
Lúc Mục Khả định mở miệng lại bị anh chặn lại, anh thở dài vỗ xuống đầu quả dưa của cô, có ý trách nhỏ. Mục Khả lúng túng không biết làm sai chỗ nào, gãi mặt nhìn anh, lại nghe ông cụ nói: “Tiểu Khả à, mặc dù ông nội ta càng già càng dẻo dai, nhưng sao lại gọi chú lộn xộn thế được.”
Hạ Hoằng Huân cười bất đắc dĩ: “Còn không gọi ông?”
Mục Khả muốn tìm một cái lỗ để chui vào rồi, cô đỏ mặt lí nhí: “Chào ông nội!”
Sau đó Hạ Nhã Ngôn lặng lẽ hỏi cô có phải muốn nịnh cho ông nội vui nên cố ý gọi sai không, Mục Khả khó xử vô cùng. Cô thật sự nghĩ đấy là ba Hạ Hoằng Huân, vì ông cụ Hạ thật sự không giống người 80 tuổi. Đã quen với sự mơ màng của Mục Khả, Hạ Hoằng Huân cũng không ngạc nhiên nhiều với chuyện cô nhận lầm người, chỉ là lúc không có người hung hăng hôn cô một cái, hơi sẵng giọng: “Em quả thật biết tăng thể diện cho anh.”
Mục Khả núp ở trong ngực anh làm nũng: “Ai bảo ông nội nhìn trẻ thế, chuyện này không phải lỗi tại em. Người ta thiếu chút nữa gọi chú là anh đấy.” Bực mình Hạ Hoằng Huân lại cắn thêm hai cái lên miệng nhỏ của cô.
Ba Hạ là người ít nói, thấy Mục Khả lanh lợi, ông chỉ sai con gái: “Đi rót cho Mục Khả ly nước ấm.” rồi ngồi cạnh ông nội không nói một lời. Nhưng trên mặt cười ân cần chứng minh ông rất hài lòng với cô con dâu tương lai này.
Mẹ Hạ đã hơn 50 tuổi rồi, là phụ nữ dịu dàng mà có tu dưỡng. Khóe mắt bà đầy nếp nhăn, trong ánh mắt ẩn chứa sự đôn hậu, bình tĩnh cùng hạnh phúc. Nghe được tiếng bọn nhỏ vào cửa, bà bỏ tạp dề xuống từ phòng bếp đi ra, thân thiện kéo tay Mục Khả, dịu dàng nói: “Là Khả Khả đúng không, ngồi xe có mệt không? Đừng mất tự nhiên, cứ coi như đây là nhà mình nhé.”
Từ lúc nhỏ đã không cảm nhận được không khí gia đình ấm áp, Mục Khả cảm động không thôi. Nhất là buổi tối khi cô cùng Hạ Hoằng Huân dập đầu trước ông nội thì ông cụ Hạ vuốt đầu cô nói: “Tiểu Khả này, về sau mọi việc đều có ông nội làm chỗ dựa cho con, nếu thằng nhóc Hoằng Huân này bắt nạt con, nói cho ông nội biết, ông thay con dạy nó.” Sau đó mẹ Hạ yêu thương nói với cô, “Khả Khả à, về sau nơi này chính là nhà của con, cô chính là mẹ con” thì cô rốt cuộc biết Hạ Hoằng Huân đã nói chuyện của cô cho bọn họ nghe. Cảm động vì sự yêu thương của Hạ gia đối với cô, Mục Khả nhào vào lòng mẹ rơi nước mắt lã chã.
Người sống một đời, nên hưởng phúc, cũng nên chịu khổ. Mục Khả tin rằng, từ khi gặp được Hạ Hoằng Huân những đau khổ mà cô phải chịu đựng đã đi qua hết rồi. Bắt đầu từ bây giờ, cô muốn hạnh phúc hưởng thụ những gì anh mang đến cho cô, đến lúc hưởng phúc rồi.
Ra mắt người nhà cha mẹ Hạ Hoằng Huân xong, Mục Khả và hôn sự của anh được chính thức nâng lên thành chương trình trong ngày. Dùng lời ông cụ Hạ mà nói chính là hi vọng Mục Khả hãy bỏ qua cho Hạ Hoằng Huân đã già, để kiếp sống “Độc thân” của anh chung kết trong tay cô.
Mặc dù chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng Mục Khả vẫn bị đội hình “Cầu hôn” hùng mạnh hù dọa. Nhất là ông nội đã 80 tuổi cũng tự mình ra tay nói hộ cho Hạ Hoằng Huân, làm cô mềm lòng không cự tuyệt được. Huống chi cán cân tình cảm đã sớm nghiêng về người nào đó từ lâu rồi, chẳng qua không chịu nói ra thôi. Mà dù sao cũng là con gái, ngay trước mặt cả nhà mà gật đầu đồng ý hôn sự, quả thật làm người ta khó có thể mở miệng. Mục khả ngượng ngùng mím chặt môi, cô nhìn Hạ Hoằng Huân xin viện trợ, hi vọng anh có thể ra giải vây cho mình. Ai biết anh chỉ thản nhiên nhìn cô cười, trình diễn tiết mục im lặng là vàng.
Gò má Mục Khả đỏ hồng đáng yêu, khiến cả người cô toát lên vẻ xinh đẹp. Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, cô khẽ gật đầu một cái, sau đó trốn sau lưng Hạ Hoằng Huân, giấu khuôn mặt nhỏ nhắn đi.
Giống như tất cả mọi thứ đã viên mãn, nụ cười bên môi Hạ Hoằng Huân nhanh chóng lan tới tròng mắt sâu, anh cứ coi như không có ai bên cạnh kéo cô gái bên cạnh vào trong ngực, ôm chặt.
Ông cụ Hạ tương đối hài lòng với thái độ của Mục Khả, lúc Hạ Hoằng Huân kết thúc ngày nghỉ ông giao phó cho cháu trai: “Công việc không thể lơ là, chuyện kết hôn càng phải nhanh chân hơn, tranh thủ cuối năm để ông ôm chắt trai.”
Ba Hạ ít nói cũng dặn dò sâu xa: “Hạ gia chúng ta mặc dù không phải là danh môn vọng tộc gì, nhưng các loại lễ nghi cũng không thể thiếu, chuyện kết hôn ba muốn trao đổi với ba và cậu con bé.”
Mẹ Hạ hết dặn con gái rồi đến Mục Khả, lại quay đầu nói với con trai: “Hoằng huân à, Khả Khả còn nhỏ, bình thường con nhường con bé một chút, ngàn vạn lần không được bắt nạt con bé. Con đó, một khi nóng nảy thì lục thân không nhận*. . . . . .”
* Lục thân không nhận: mất hết tính người. Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận
“Mẹ, mẹ mà nói thêm gì nữa là con không đảm bảo Mục Khả không đổi ý đâu, đến lúc đó vợ con bị miệng mẹ dọa chạy mất con sẽ giận lắm đấy.” Hạ Hoằng Huân cắt lời mẹ, thôi cười nói, “Mẹ yên tâm đi, con sẽ đúng mực.” Đừng nhìn anh bề ngoài ngang ngược, thỉnh thoảng còn hỗn với lãnh đạo, nhưng trước mặt bậc bề trên thì rất cung kính, dặn dò anh, anh cũng như được mệnh lệnh không cãi lời. Sau khi lên xe Hạ Hoằng Huân như sợ ba mẹ quên mất, nhấn mạnh lần nữa: “Con về đơn vị sẽ nộp báo cáo kết hôn ngay, nhận giấy chứng nhận ở thành phố A luôn, hôn lễ rất đơn giản, đừng chỉnh chuyện vui thành biến chất.”
Hiểu ý cháu trai, ông cụ Hạ vung tay lên cam đoan: “Cháu không cần quan tâm bên này, ông nội cho cháu tự thu xếp lấy. Hạ gia chúng ta cưới cháu dâu chứ không phải sĩ diện, nhưng cũng không nên để bé Khả Khả phải tủi thân.”
Người Hạ gia từ trước đến giờ làm việc khiêm tốn, hiện tại lại có ông nội bảo đảm, Hạ Hoằng Huân yên tâm. Anh cười nhìn Mục Khả một cái, nói lời tạm biệt với người nhà sau đó đưa cô bạn gái nhỏ và em gái về thành phố A.
Kết hôn xưa nay được một số người coi là đại sự, nếu không Động Phòng Hoa Chúc sao có thể tiến vào một trong ba chuyện may mắn lớn nhất trong đời. Dù tình cảm giữa người với người không đơn thuần chỉ dựa vào một tờ giấy hôn thú để giữ lấy, thế nhưng nghi thức truyền thống từ xưa thì không thể bỏ được. Hơn nữa Hạ Hoằng Huân đến cái tuổi này rồi, đối với hôn nhân và gia đình càng khẩn cấp hơn.
Vậy mà, ông trời không chiều lòng người. Năm sau đoàn 5-3-2 nhận được lệnh từ cấp trên phải tập trận. Là Phó Đoàn Trưởng, Hạ Hoằng Huân khổng thể từ chối đánh trận đầu, mang binh lên đường đến trụ sở huấn luyện. Đến khi ba đợt tập trận kết thúc anh được rảnh rỗi thì đã vào tháng năm rồi.
Biết Hạ Hoằng Huân muốn qua đây thăm cô, Mục Khả vui như một đứa trẻ. Chiều thứ sáu vừa lúc không có lớp, sau khi tan việc cô trực tiếp về kí túc xá chờ Hạ Hoằng Huân. Anh canh giờ rất chuẩn, cô mới để thức ăn lên bàn đã nghe tiếng chìa khóa mở cửa.
Trong nháy mắt cửa mở, Hạ Hoằng Huân ngửi thấy được mùi thơm thức ăn, ngay sau đó, cô gái nhỏ cởi tạp dề nhào vào trong ngực anh.
Tình cảnh này, hơi thở của gia đình cực kỳ nồng đậm. Vươn hai cánh tay ra ôm lấy Mục Khả, Hạ Hoằng Huân lấy giọng từ tính thuần hậu nói: “Thật hy vọng về sau mỗi ngày về đến nhà đều thấy em vung móng vuốt bé trơn như dầu ôm cổ anh làm nũng.”
Mục Khả hiểu sự dịu dàng của anh, cô ngửa khuôn mặt nhỏ lên nhẹ nhàng nói: “Vậy anh phải bảo đảm ngày nào cũng phải về nhà ăn cơm, nếu không em sẽ tuyệt thực chống đối.”
Thân mật cọ cọ chóp mũi cô, Hạ Hoằng Huân có vẻ hơi khó xử nói: “Mỗi ngày thì anh không dám bảo đảm. Nhưng anh đồng ý anh sẽ cố gắng, được không?”
Người đàn ông này, thật sự khiến người ta không nhịn được muốn yêu thương anh. Mục Khả gật đầu, chủ động đưa môi mình lên. . . . . .
/74
|